Chàng trai đè trên người hắn dường như không phải là con người, thực sự càng giống một con dã thú đã đánh mất lí trí, điên cuồng tột độ. Móng vuốt sắc nhọn cào rách da hắn, từng vết cào xé nhuốm máu tứ tung trên làn da láng mịn. Đau… Thực đau lắm…
Thật ra từ nhỏ đến lớn, Hắc Dạ đều rất sợ đau, hắn sợ muốn chết, dù có lăn ra ốm cũng không muốn đến bệnh viện để tiêm, cứ ngày qua ngày uống thuốc sắc xuề xòa cho xong chuyện. Làm sao hắn lại không sợ đau cơ chứ?
Thế nhưng, hắn cũng sắp tê liệt rồi.
Biết bao chuyện trải qua mấy mươi năm qua, về thể xác, về tâm hồn, đều như từng sợi xích sắt nung đỏ chằng chịt trói buộc cả thể xác lẫn tinh thần hắn, mỗi một ngày một khắc đều giày vò hắn. Những tưởng rằng thân thể đã sớm tê liệt, mà thật không ngờ vẫn còn có thể đau, có thể buốt như vậy…
“Mi hi vọng ta đối xử với mi thế này sao?” Giọng nói Vạn Tình vang lên bên tai, thật buốt giá, thật tàn nhẫn, lại trộn lẫn một chút đớn đau mà Hắc Dạ chưa từng biết đến.
“Mi mong ta hóa thành một con quỷ dữ đến từ địa ngục ư?” Vạn Tình một lần lại một lượt hỏi, y đã sớm lột bỏ hết quần áo trên cơ thể người đàn ông. Hắc Dạ phơi bày trần trụi trong không khí thấm chút lạnh giá, hai tay bị Vạn Tình trói tách ra ở đầu giường không thể nhúc nhích, mà ngay từ đầu, Hắc Dạ cũng chưa từng giãy giụa.
“Ha____” Đáp trả Vạn Tình, chỉ là một tiếng cười nhạt của Hắc Dạ.
Vạn Tình dừng lại cơn điên cuồng, thay bằng những cái mơn trớn. Lúc này đây, y còn nguyên xi trên mình bộ Âu phục đen, cánh tay vẫn còn đeo băng tang trắng tinh, ngồi lên bụng người đàn ông, đôi tay nhẹ nhàng ve vuốt hai gò má hắn.
Này đây một khuôn mặt nhìn thật anh tuấn và nho nhã, dịu dàng như vậy, vừa có thể mê hoặc lòng người như vậy, lại chẳng biết đã dối lừa biết bao người, giết chết bao nhiêu sinh mạng.
Từ đôi gò má của người đàn ông, đầu ngón tay Vạn Tình bắt đầu chầm chậm trượt xuống, cái cổ thon dài, lồng ngực không ngừng phập phồng, phần bụng săn chắc mà bằng phằng, rồi cuối cùng, lướt xuống điểm yếu của người đàn ông, chộp lấy…dùng sức nắm!
“Hức_______” Vài tiếng rên muốn vuột khỏi miệng lại nén lại trong im bặt, bị bóp chết trong yết hầu của người đàn ông, nhưng lồng ngực Hắc Dạ chẳng đừng được phập phồng dữ dội.
Lực của Vạn Tình có thể nói không hề nhẹ, dùng sức nắm chặt đến độ thân thể Hắc Dạ cũng khe khẽ run rẩy, mà kẻ đầu têu chỉ thản nhiên nhìn Hắc Dạ, hai hàng lông mày đã bất tri bất giác xô chặt vào nhau chẳng khác nào một rặng núi.
Dần thả nhẹ lực hơn, rồi xoa nắn, đôi mắt Vạn Tình ánh lên một cái nhìn châm chọc xoáy chặt vào người đàn ông, y bật cười, nói: “Để đạt được mục đích, mi đã bị biết bao nam nữ chơi đùa mấy nhiêu lần? Cái thân xác này, hẳn đã sớm thối rữa rồi phải không?”
“Ha ha…mi ghen à?” Hắc Dạ mở mắt, vừa thở hổn hển, vừa đánh mặt về phía Vạn Tình mà cười hỏi. Khuôn mặt hắn bắt đầu dần đỏ ửng lên, trong màn đêm lại càng tôn thêm cái vẻ cám dỗ.
“Ghen? Ha ha ha …” Vạn Tình ngửa đầu cười rộ lên, y buông dục vọng đã ngẩng đầu trong tay mình, đứng dậy, đi tới bên cạnh: “Mi nghĩ ta giống Howard ngu xuẩn kia sao?”
“Thân thể mi ta đã sớm đùa bỡn qua, cái thân thể dơ dáy như vậy ta sẽ không đụng vào lần thứ hai!” Giọng nói phẫn nộ mà ngập ngụa đau khổ của Vạn Tình truyền đến tai Hắc Dạ, nhưng người đàn ông chẳng thể thấy rõ Vạn Tình đang tìm vật gì ở bên cạnh, phỏng chừng… không phải thứ tốt lành.
Quả nhiên. Vạn Tình đang đem một chai rượu tới.
“Vang đỏ 1982[1], Tổng giám đốc Vạn thật biết thưởng thức đấy.” Nhìn Vạn Tình mở rượu, hương thơm phả ra nồng nàn, Hắc Dạ cười khổ, nói.
Chàng trai trở lại bên cạnh Hắc Dạ, một tay cầm rượu, một tay mơn trớn sống lưng trơn bóng của người đàn ông,Vạn Tình khình khịch giễu cợt “Xứng được với mi, vậy là đủ rồi.”
“Thế nào? Tổng giám đốc Hắc của chúng ta vểnh mông đợi ta đến chơi đó hả?” Vạn Tình đập mạnh lên hai cánh mông mềm mại lại giàu sức đàn hồi của người đàn ông “Thật tiếc làm sao. Thật tiếc làm sao. Ta đã nói rồi phải không, đối với cái thân thể dơ dáy tã tời này của Tổng giám đốc Hắc ta không có hứng thú. Ngại quá à, ta bị cuồng sạch sẽ.”
“Hừm____” Đối với sự xỉ nhục trá hình của Vạn Tình, Hắc Dạ chỉ đáp lại bằng một tiếng cười gằn. Trừ bỏ việc này ra hắn có thể làm gì nữa? Cùng Vạn Tình chí chóe một trận chắc? Bây giờ hắn đâu hề diễn kịch.
“Sao vậy, dấu yêu của ta mất hứng sao?” Vạn Tình phát ra một tràng cười dị kì: “Ha ha ha, đừng sợ…rồi ta sẽ thỏa mãn cái miệng nhỏ dâm dật của mi…”
Kéo mạnh người Hắc Dạ lên, lót dưới thân thể người đàn ông hai chiếc gối, khiến cho từ phần eo đến mông người đàn ông thoáng chốc nghếch cao, hai chân bị Vạn Tình bành ra, dùng dây da trói tách ở cuối giường, nơi riêng tư của người đàn ông đã hoàn toàn phơi bày trước mặt Vạn Tình.
Sạch sẽ mà nhẵn nhụi, không mảy may tí ti tì vết, hang động khép chặt như chưa từng bị người ta khai phá qua.
Trong mắt Vạn Tình ánh lên nét dị dạng. So với tưởng tưởng của y, nơi đó, có đôi chút khác biệt…
Y nhìn về phía Hắc Dạ, người đàn ông vẫn chẳng hề cựa quậy, nhắm nghiền mắt mê mệt, như kẻ đã chết đắm chìm mãi trong giấc ngủ.
Như vậy bình yên, như vậy an lành, như vậy khiến người ta phải mê mẩn….
Cắn răng, trong lòng Vạn Tình lại lần nữa chửi rủa chính mình. Tại sao đến lúc này rồi còn có thể đối với Hắc Dạ, đối với người đàn ông thâm độc lạnh lùng này nảy sinh yêu thương trìu mến!
Đủ rồi! Vạn Tình!
Bị lừa một lần còn chưa đủ sao. Mi còn muốn làm một tên thập phần ngu xuẩn làm tan cửa nát nhà nữa ư?
Chai rượu bị nắm trong tay tưởng chừng sắp bị y bóp nát, nồng nàn vừa mới dấy lên lại lần nữa bị oán hận trong lòng dụi sạch, thành một thứ thịnh nộ và tê cóng. Chàng trai chẳng hề chần chừ, thậm chí so với trước càng thêm điên loạn..
Chiếc chai phả ra hương rượu trong tay Vạn Tình trở thành thứ vũ khí sắc nhọn, nhắm thẳng về nơi khép chặt chưa từng được âu yếm kia rồi thô bạo cắm vào. Thật giống như tưởng tượng, ngay lúc đầu khó lòng thúc vào, mới đẩy có mấy xen – ti đâu đã gặp ngay trở ngại, mà Hắc Dạ vẫn luôn nhắm mắt lại cũng bắt đầu có phần bất an, mí bắt đầu giật lên.
“Rượu uống ngon chứ hả?” Vạn Tình lạnh lùng cười, chẳng có lấy mảy may lưỡng lự tiếp tục thúc mạnh chai rượu vào trong cơ thể Hắc Dạ. Nhìn thứ dịch đỏ chảy từ hạ thân người đàn ông, cơ thể y đã bắt đầu nóng rần.
Hai chân co quắp lại, đôi tay túm siết lấy ra giường mềm mại, đáy lòng người đàn ông không hề yên ả như vẻ bề ngoài. Thứ đồ thủy tinh lạnh giá xỏ vào cơ thể nóng rực của hắn, rượu tràn vào trong thân thể mỏng manh, cảm giác đau nhói vì lượng cồn quá lớn đốt phỏng cả thần kinh!
Cơ thể Hắc Dạ giật lên bần bật, tựa một chiếc dây cung vừa bị nhả ra, dường như chỉ cần lại thúc thêm một chút như vậy nữa thôi, hắn sẽ sụp đổ. Hoàn toàn.
“Ha __ __!” Rốt cuộc người đàn ông không nhịn được nữa mà phải nức lên, nhưng cuối cùng lại bị hắn cố sống cố chết nuốt vào.
Mở căng đôi chân thon dài của Hắc Dạ, Vạn Tình cầm chai rượu, bằng một thứ cường lực biết mấy tàn nhẫn cắm rút thật mạnh không ngừng vào bên trong cơ thể người đàn ông. Dịch lỏng màu đỏ hòa lẫn cả máu và rượu nhầy nhụa khắp ra giường trắng phau, trở thành những vết loang đỏ chói mắt…
“Thấy hưng phấn sao? Bằng cái thứ như thế này mà mi cũng lấy làm hưng phấn được cơ à?” Vạn Tình ác ý đùa bỡn thứ yếu ớt đã ngóc cao đầu của người đàn ông….
Hết
[1]Rượu vang đỏ là rượu được làm từ nhiều giống nho đỏ (hoặc đen) khác nhau. Rượu đỏ sản xuất năm 1982 có rất nhiều loại. Cái này không thuộc tầm hiểu biết của mình nhưng theo thông tin tìm hiểu được (một cách hạn hẹp) thì năm1982 được giới sành rượu đánh giá là năm lý tưởng nhất để sản xuất rượu vang, rượu sản xuất trong năm này được các nhà sưu tầm trên toàn thế giới hết lời ca ngợi. Rượu đỏ 1982 là một trong những loại rượu xa xỉ bậc nhất với hương vị tuyệt vời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...