Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Hơn vạn người đàn ông toàn thân vận Âu phục thuần một sắc đen, áo sơmi trắng, mang vẻ trang nghiêm đứng ngay ngắn ở hội trường nhà tưởng niệm. So với một biển đen phủ ngợp bên ngoài, bên trong bất quá chỉ có hơn chục người.

Trên phân nửa là danh nhân trong và ngoài nước, không thiếu tai to mặt lớn, bậc thầy nơi văn đàn, có cả xã hội đen, mafia Ý cũng có.

Bên bức ảnh chụp lớn vây đầy hoa tang lễ trắng, Vạn phu nhân đang lặng lẽ rơi lệ. Mà đứng cạnh người đàn bà là Vạn Tình gài băng tang trắng phau trên cánh tay.

Y thờ ơ nhìn đám người đến viếng cha mình, trên gương mặt tuấn tú không mảy may hiện lộ chút xúc cảm nào, thậm chí ngay cả khi Howard đại diện cho mafia Ý đến đây, y cũng chỉ ngẩng đầu khẽ nhìn lướt qua.

“Ngài Hắc Dạ, tập đoàn Đông Phương đến viếng…”

Người báo danh vừa thốt lên một cái tên, ngay lập tức thu hút ánh mắt của chẳng ít kẻ có mặt nơi đây, dẫu rằng phần lớn chỉ là ngầm hẹn trong lòng đưa mắt lén nhìn lấy được.

Trong giới kinh doanh, ai mà không biết đến sự hiểm độc của Hắc Dạ.Vạn Tình từng cho rằng mấy lão già kia toàn hạng ngu dốt gàn dở nên mới mặc cho Hắc Dạ bành trướng. Lúc đó y nào đâu mảy may nghĩ tới một điều là: tồn tại được trong giới kinh doanh có thể ngu dốt gàn dở hay sao, chẳng qua những kẻ đó không ít thì nhiều đều đã nghe tới thế lực hắc ám ẩn sau lưng Hắc Dạ, dẫu chả một ai có khả năng khẳng định đích xác thân phận của Hắc Dạ hay thế lưc ẩn sau hắn là gì.

Người đàn ông anh tuấn, cao lớn mà nho nhã, không bận màu đen trang trọng, lại khoác lên mình màu xám tro[1] hòa lẫn giữa đen và trắng. Màu xám, sao càng phù hợp với cái xã hội hỗn loạn đầy rối ren nhiễu nhương này.

Từ lúc Hắc Dạ tiến vào, đã có hai ánh mắt luôn bám riết lấy hắn. Một là của Howard ngồi kia, còn một, là của Vạn Tình đang đứng bên cạnh.


Sau khi bái lạy xong, Hắc Dạ đi thẳng tới trước mặt Vạn Tình. Nhìn ánh mắt lẫn lộn giữa cái rét căm căm và bỏng rát của y, Hắc Dạ chỉ nói “Sống chết có số, kìm nén đau thương.”

“Cảm ơn.” Nhìn đôi mắt như hố sâu hun hút của người đàn ông, Vạn Tình dằn ra hai chữ.

Bước chân phải lên trước, ôm lấy Vạn Tình, người đàn ông ghé vào tai y thủ thỉ “Tôi đã nói rồi mà, chỉ cần cậu còn sống, tôi còn sống, tôi sẽ thực hiện yêu cầu cậu đưa ra, thỏa mãn nguyện vọng của cậu. Đây là thứ cậu đáng được hưởng.”

“Nếu, tôi muốn mạng anh thì sao?” Vạn Tình vỗ lên lưng Hắc Dạ, khẽ mỉm cười băng giá.

“Thế thì…nhớ nhé. Đêm nay đến lấy đi.” Sau khi buông Vạn Tình ra, Hắc Dạ cúi đầu về phía Vạn phu nhân tỏ ý an ủi, rồi sau ấy xoay người đi tới chỗ Howard, ngồi xuống bên cạnh.

Ánh mắt nhìn đăm đăm về phía trước, Hắc Dạ hạ thấp tông giọng, bảo: “Howard, ngài thiếu tôi một lời giải thích đấy.”

Giọng nói của người đàn ông ôn tồn khác xa với cách mà Howard vẫn thường được nghe, nhưng lại băng giá và tàn khốc chẳng khác nào vang vọng từ chốn âm ti địa ngục, làm cho sống lưng y từng cơn lạnh buốt, y…lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Howard chỉ hay Hắc Dạ là người thuộc tổ chức xã hội đen số một châu Á, nào đâu đoán được Hắc Dạ, thân là kẻ đứng đầu một bang lại tự mình đi làm nhiệm vụ. Y không hề biết Hắc Dạ chiếm địa vị thế nào trong bang, cũng bởi không biết, mới có thể khiến người ta thấy thật huyền bí, mà đồng thời, càng khiến người ta có thể vất bỏ nhiều đắn đo băn khoăn.

“Hợp tác giữa chúng ta đã chấm dứt.” Howard quay sang nhìn Hắc Dạ đang chưng cái mặt lạnh cóng: “Vạn Tình sẽ không bỏ qua cho anh đâu, theo tôi đi, tôi sẽ bảo vệ anh an toàn.” Từ lần đầu gặp, y đã để mắt đến người đàn ông Trung Quốc này. Đêm đó diễn kịch trước mặt Alexandra, y thực chỉ muốn vất quách toàn bộ cái giao kèo chó má đó luôn cho rồi, y chỉ muốn có được người đàn ông.


Đã không còn Alexandra nữa, ai có thể cướp người của Howard y đây?

Người đàn ông này, không sớm thì muộn cũng là của y!

Hắc Dạ khinh khỉnh cười khẩy một tiếng, chẳng thèm hé môi nói lấy nửa lời. Điều hắn muốn có, muốn đạt được, thì ắt sẽ phải nắm trong tay, quan tâm gì có chăng chỉ là một phút giây ngắn ngủi. Mà trước mắt, quan trọng hơn vẫn là giải quyết ổn thỏa chuyện liên quan đến Vạn Tình đã.

Nghĩ đến đây, Hắc Dạ không khỏi rơi vào trầm tư.

Buổi tưởng niệm từ sáng sớm tinh mơ vẫn tiếp diễn tới tận chập tối. Khi bóng đêm phủ xuống, hơn vạn người đàn người đàn ông bận đồ đen cũng dần rời khỏi phòng, chỉ còn lại nỗi thê lương khẽ mơn man theo gió.

Đêm, lúc nào cũng huyễn ảo như thế này sao?

Vạn Tình thật không ngờ, chẳng đợi đến lúc y tự mình tìm Hắc Dạ, người đàn ông thần bí kia đã tự xuất hiện rồi.

Thân phận của hắn không hề đơn giản, cậu chớ nên hành động thiếu suy nghĩ! Lời nói của Wallace vẫn văng vẳng bên tai. Đến ngay cả Wallace cũng không thể xác định nổi thân phận thật sự của Hắc Dạ, người đàn ông ấy, thần bí đến đáng sợ.

“Thật không ngờ đấy, vậy mà anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi.” Khi Vạn Tình bước vào phòng, một người đàn ông đang đứng bên bậu cửa sổ đắm mình trong ánh trăng. Còn nhớ một đêm nào đó, người đàn ông nhìn nho nhã dường này đã hóa thành loài ma quỷ, triệt để làm mê mụ tâm trí y.


Lại lần nữa đối mặt với Hắc Dạ, dẫu rằng hận người đàn ông này hận đến chết, nhưng cũng không cầm được than thầm sao mình vẫn chẳng thể cự lại sức hút của hắn.

“Ta đã nói rồi mà, chỉ cần cậu còn sống, ta sẽ thỏa mãn ham muốn của cậu.” Dang đôi tay ra, người đàn ông khẽ cười bảo.

Từng bước, từng bước, Hắc Dạ thong thả cực độ đến trước mặt Vạn Tình, giọng nói trầm đục pha chút khàn khàn: “Ta biết cậu đang nghĩ gì. Cậu vừa hận ta đã gián tiếp đẩy cha cậu đến chỗ chết, vừa yêu ta, yêu đến điên cuồng. Vạn Tình, ánh mắt của cậu đã cho ta biết đáp án.”

“Hừ__ ___Cho nên sao nào?” Đối phương chỉ cười một tiếng lạnh ngắt.

“Ôm ta đi.” Người đàn ông cười, phun ra ba chữ.

Ôm hắn đi, để hắn được dịu bớt chút ít cảm giác tội lỗi. Bất kể làm thế nào cũng được. Dù sao thân thể này cũng chẳng còn sạch sẽ nữa rồi, thế nên cứ khiến hắn triệt để rơi xuống địa ngục nhơ bẩn đi, xứng sao cái nội tâm xấu xí của hắn.

Người đàn ông mỉm cười nhìn Vạn Tình, ngón tay thon dài đặt lên những chiếc cúc áo vest, từ tốn cởi bỏ từng cái cúc đang níu giữ chiếc áo khoác trên cơ thể mình, rồi nới lỏng cravat ngoài chiếc sơmi trắng. Dưới lớp áo lộ ra làn da màu mật nhẵn mịn láng bóng, ánh lên một tầng sáng lộng lẫy, dụ dỗ chàng trai đến gần, chạm vào thứ da thịt mang đầy cảm giác đàn hồi.

Áo khoác tuột xuống rồi đến quần Tây, trên cơ thể chỉ còn sót lại vẻn vẹn chiếc sơmi trắng gần như trong suốt che đậy nửa thân trên. Người đàn ông đứng đó, phơi bày trước mặt Vạn Tình.

Hô hấp của chàng trai dần dần mất đi sự bình ổn. Đúng như lời Hắc Dạ nói, y mâu thuẫn thế đấy. Y hận Hắc Dạ, nhưng càng hận chính mình, hận chính mình vẫn cứ yêu người đàn ông này.

Là người đàn ông trước mặt đã lập bẫy để y nhảy vào. Là người đàn ông trước mặt làm cho y phát điên phát rồ. Là người đàn ông trước mặt, hoàn toàn phá nát cuộc đời y!


Y hận hắn. Thế nhưng, lại tha thiết muốn hắn đến nhường nào!

Thứ tình cảm phức tạp dường như một vũng lầy vây hãm Vạn Tình bên trong. Nóng nảy bất an, gắt gỏng không thôi. Y thực sắp bị thứ tình cảm rối rắm này giày vò đến hóa điên rồi.

Thật sự, y chỉ muốn xé nát người đàn ông trước mặt!

“A ___ ___” Vạn Tình thét lên một tiếng ngập đầy phẫn nộ và thù hằn, dùng sức đẩy người đàn ông ngã mạnh xuống sàn nhà lạnh giá: “Ta hận mi! Ta hận mi! Ta hận mi!!!”

Đè trên cơ thể người đàn ông, Vạn Tình điên dại xé toạc áo quần Hắc Dạ. Áo sơmi trắng lượt là tinh tươm sau một cơn cào xé điên cuồng đã thành những miếng vải vụn, che đậy không được da thịt màu mật ong của người đàn ông bày ra trong không khí.

Nhìn Vạn Tình như thể hóa điên đang đè trên cơ thể mình, Hắc Dạ dường thấy lại bản thân trước đây.

Hắn chỉ cười một tiếng se sẽ, không hề phản kháng, mặc cho Vạn Tình xé nát quần áo hắn. Điều hắn muốn, chỉ là đợi chờ một cơn giông tố sắp ập tới mà thôi.

Hết

[1] Màu xám được phối lên bởi đen và trắng. Nó thể hiện tính trung lập, sự thờ ơ, đôi khi lại thể hiện sự tin cậy, nhưng cũng thể hiện sự u buồn ảm đạm.

Theo cách cảm nhận của mình thì khi Hắc Dạ chọn bộ này cũng đã thể hiện một chút cảm giác hối hận và áy náy với Vạn Tình rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui