Dạo gần đây có nhiều chuyện xảy đến với cô quá, nên tâm trạng Phan An không được tốt cho lắm! Cô đang ngồi bên mái hiên dưới sân, cậu ấy hôm nay đón khách nên không có thời gian ăn sáng cùng Phan An, đang mãi suy nghĩ đột nhiên Tuyết Hoa xuất hiện trước mặt cô làm Phan An hơi bất ngờ, cô nói:
- Tuyết Hoa tiểu thư, chủ tịch ở công tyl
- Tôi không đến tìm Cung Lãnh mà là tìm cô, trợ lý Phan An.
- Tìm tôi? Lần trước, cô bảo tôi đến khách sạn nhận hợp đồng và trang sức vậy mà xảy ra tình huống hơi nực cười đấy! Tôi còn đang định tìm Tuyết Hoa tiểu thư để hỏi cho rõ?
Tuyết Hoa nở nụ cười bí hiểm, cô nói:
- Hỏi tôi ư? Chuyện gì? Chứ không phải tại cô muốn nối lại tình xưa với chồng cũ sao? Haha!.
Cô nhìn lại mình đi, xem bản thân có xứng với Âu Cung nhà tôi không?
Phan An, cứ nghĩ mình sống đơn giản, không hơn thua so đo cùng ai, chủ yếu kiếm tiền để lo cho tương lai hai mẹ con nhưng sự thật, cô càng nhẫn nhịn thì người ta càng lấn tới, cô nhìn Tuyết Hoa, mới mở miệng nói rõ to cho cô ấy biết:
- Tuyết Hoa, tôi xét về mọi mặt đều không bằng cô: học thức thì cô tốt nghiệp đại học nổi tiếng ở Mỹ, nhan sắc thì khỏi cần bàn cãi, trẻ đẹp ở tuổi đôi mươi tuổi đẹp nhất của người con gái, mà địa vị, tiền bạc thì ôi thôi còn nói gì nữa con gái của ông vua đá quí, gia tộc giàu sụ!.
tôi lấy gì để đi so với cô, một người tất cả đều thuộc hàng bình dân.
Tuyết Hoa nghe Phan An nói nụ cười càng ngày một sâu hơn, cô ta nói:
- Biết vậy thì tốt! Nên đừng có mà nhăm nhem dòm ngó đến chủ tịch! Bỏ ý định đó đi nhé!
Phan An không vì câu nói đó mà buồn, cô cười cười rồi nói:
- Cô nghe tôi nói hết đã! Nếu chủ tịch không thích cô, thì Tuyết Hoa, cô nên xem lại bản thân xem mình đủ đẹp chưa! Tại sao cậu ấy lại không động tâm, ngoài vẻ đẹp bên ngoài mà còn nét đẹp tâm hồn nữa cô ạ!
Nghe tới đây Tuyết Hoa, hai mắt nổ lửa, cô mắng Phan An:
- Thứ như cô mà cũng đi so với tôi à! Bản thân thì lớn tuổi quê mùa, ăn bám chồng, nên khi chồng có vợ bé rồi li hôn, còn không có khả năng nuôi con, đưa chồng nuôi, giờ lại định ăn bám Âu Cung nhà tôi định dụ dỗ cậu ấy hả? Mơ đẹp đi nhé! Đồ ăn bám!
- Tôi nghĩ cô đẹp, có học thức, nhà thuộc hàng quí tộc cao sang, nhưng không ngờ miệng cô lại thúi như vậy! Sáng qua đây chưa xúc miệng hả! Tôi không rảnh mà đi đôi co với cô, nếu thích ông chủ nhà tôi thì tự mà đi tìm cách chứ đừng có kiếm tôi làm phiền! Yêu quá hóa rồ hả?
Nói rồi Phan An rời đi, bỏ lại Tuyết Hoa đứng đó ôm bụng tức! Buổi tối khi Âu Cung Lãnh trở về, nghe chú Bảo kể lại, cậu vội đi tìm Phan An, vừa mở cửa vào phòng đã thấy cô đang nằm trên ghế để xem phim kinh dị trên Ipad, đang chăm chú đến khúc hấp dẫn thì Âu Cung Lãnh từ phía sau đi tới hù cô rồi vòng tay qua eo ôm cô lên, Phan An bị bất ngờ hét toáng lên! Cô giãy giụa hết sức có thể! Khi nghe tiếng cười khoái trá của Âu Cung Lãnh, Phan An mới dừng lại rồi đấm tay vào ngực cậu một cái thật mạnh nói lớn:
- Muốn hù tôi chết hả? Tôi bị cậu và cái cô Tuyết Hoa gì đó làm riết chắc tôi giảm tuổi thọ mất thôi!
Vòng tay Âu Cung siết nhẹ, cậu tựa cầm lên vai cô, rồi nhẹ giọng:
- Đừng quan tâm những lời cô ấy nói, sẽ không có lần sau!
- Uh, cậu ăn gì chưa? Tôi nhờ phòng bếp hâm đồ ăn lại!
Âu Cung vẫn ôm Phan An trong lòng, cậu ấy nói:
- Tôi muốn ăn cùng cô!
Phan An nhẹ gật đầu, Âu Cung Lãnh nắm tay cô đi xuống phòng bếp.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...