Editor: Min
Chuyến bay của Mộc Mạch và Triệu Đình Nhiêu đi muộn, mãi đến 3 giờ rưỡi chiều mới khoan thai đến muộn.
Mọi người vây quanh Mộc Mạch hỏi không ngừng, còn Triệu Đình Nhiên từ lúc vừa bước vào đã dính vào người Linh Lung.
Sự nghịch ngợm và ngay thẳng của cô ấy không thay đổi chút nào cả, lôi Linh Lung đi, tìm hiểu rõ ràng về “sinh hoạt tình cảm” gần đây của cô.
“Đừng nói mình tao, nói mày đi.”
“Tao?” Triệu Đình Nhiên dẩu miệng, đi máy bay hai tiếng nhưng cũng không khiến cô thấy mệt gì: “Tao có gì đáng nói đâu?”
“Nghe nói, Mộc Mạch cầu hôn mày lâu rồi, sao còn chưa định làm hôn lễ vậy?”
Linh Lung ngẩng đầu nhìn về phía ba người đàn ông đang đứng ở góc: “Mày chơi chưa đủ hả?”
Mộc Mạch cũng mệt thật chứ.
“Cái gì? Mộc Mạch cầu hôn em hả, sao anh không biết, mau mau nói xem thằng nhóc đó cầu hôn kiểu gì thế?” Kỷ Thanh với cái miệng loa của mình vẫn luôn ở bên cạnh dựng tai lên nghe, lúc này lại ôm một chén rượu, ngồi chen giữa hai người không chịu rời.
“Sao anh lại ở đây vậy, hôm nay lại đem theo cô bạn gái nào đây.” Triệu Đình Nhiên cười hì hì, ánh mắt lóe lên bảy sắc cầu vồng, nhìn quanh phòng tuần tra một vòng, vẫn không thấy nữ thần nào, ủa, thằng này đổi tính rồi hả?
Kỷ Thanh xua xua tay, nằm dài lên sô pha: “Hôm nay ông đây tới đón gió với bọn em, sao có thể bỏ rơi bọn em được chớ.”
Linh Lung nhìn hai người đùa giỡn, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Trình Tư Hạo ở góc phòng.
Kỷ Thanh ở sau lưng cô bỗng nhiên phun ra một câu: “Ngắm chồng em hả?”
Linh Lung hoảng sợ, còn chưa kịp nói, người đó lại lẩm bẩm: “Cũng không biết hai đứa bây coi trọng hai thằng đó ở chỗ nào nữa?”
Tầm mắt của Kỷ Thanh chuyển hướng sang bên kia, lại nhận được ánh mắt của ba người đàn ông đồng thời bắn lại đây, nhưng mặt Mộc Mạch và Trình Tư Hạo đều nhìn rất bất mãn, ủa gì vậy trời, cảnh cáo anh hả? Anh á?
Như thể lập tức hiểu được, anh lập tức cười lấy lòng, gân cổ lên hét xuyên qua tiếng nhạc đang phát trong phòng: “Tao qua bên kia, tao qua bên kia ngồi đây.”
Sau đó thì ngồi cách hai cô gái đã có gia đình kia “mười trượng”, lại lắc đầu nhìn ba người kia.
Một là Mộc Mạch “hổ mặt cười”, một là Trình Tư Hạo chúa mặt lạnh, còn một vị Tiêu thiếu gia âm trầm, lạnh lùng.
Chuyện cầu hôn khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn là con quỷ Thư Nhiễm không đáng tin kia nói rồi, nhưng bây giờ Triệu Đình Nhiên cũng không rảnh, nghĩ cái gì thì làm cái đó thôi: “Đoàn phim của bọn mày ở Giang Tân đúng không, sau này để tao đến Giang Tân tìm mày, sẵn tiện tìm con quỷ Thư Nhiễm đó tính sổ luôn.”
Linh Lung lúc này chỉ trang điểm nhẹ và mặc đồ đơn giản, bây giờ đôi môi đỏ kia nhìn trong bóng tối nhìn cũng không khác lắm, nhưng thật ra lại làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết.
“Hai ngày nữa tao quay lại Giang Tân.”
Linh Lung tiện tay cầm chén rượu trên bàn, nhưng bên trong lại là đồ uống mà Trình Tư Hạo đã rót sẵn.
“Hai ngày nữa đi rồi à, gấp vậy?”
“Ừ,” Linh Lung nhìn chất lỏng trong ly, biểu cảm không rõ ý nghĩ lắm: “Phải về chứ.”
Hai người lại hàn huyên một lúc lâu, Triệu Đình Nhiên lấy điện thoại ra lướt Weibo, lúc này mới nhớ tới một chuyện: “À, tao nói nè, thân phận của mày khi nào mới định công bố vậy, bây giờ cư dân mạng đều đang truy dấu vết xem ai là người được L.E che chở luôn đó?”
Triệu Đình Nhiên lắc đầu, bây giờ tin tức trên internet phát triển quá rồi, “Đoán chắc mày cũng không giấu lâu được đâu.”
Linh Lung lần này lại không phải không nói lời nào như bình thường, cong nhẹ môi: “Yên tâm, nhanh thôi.”
Triệu Đình Nhiên kinh ngạc định hỏi lại, còn tưởng sẽ hỏi được cô chút gì đó thì bỗng nhiên điện thoại thông báo tin tức mới nhất: Nữ diễn viên Linh Tư thông báo rằng “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cho mọi người được xem một tác phẩm tốt nhất”, như thật như không gián tiếp thừa nhận có mối quan hệ không tầm thường với công ty.
“Trời má!” Triệu Đình Nhiên trong tích tắc đã bùng nổ, đứng dậy hét lên, hoàn toàn thu hút ánh mắt của mọi người.
Mộc Mạch có chút đau đầu nhíu mày lại, Trình Tư Hạo không quên trêu chọc, đôi mắt híp lại: “Coi trọng bà nội này của mày đi, đừng phá tao nữa.”
Linh Lung cười cười xin lỗi, lúc này mới kéo Triệu Đình Nhiên đang tức giận vì bất bình ngồi xuống: “Sao vậy?”
Tính cách này đúng là không thay đổi chút nào.
Những người khác đang nghịch điện thoại cũng nhận ra có chuyện gì rồi, sự sôi nổi cũng dừng lại, ánh mắt trong phòng đều nhìn qua nhìn lại hai người trong cuộc.
Trình Tư Hạo nhíu mi lại, lạnh mặt.
Không biết Triệu Đình Nhiên nói bên tai Linh Lung cái gì, đầu tiên Linh Lung ngây ra một giây, rồi lại như đang xem một chúa hề đang diễn kịch, nở một nụ cười khinh thường.
Linh Tư, đúng là ngày nào không chọc tức cô thì không vui được.
Tiêu Dầm dựa người vào tường, thưởng thức chiếc bật lửa trong tay, đôi lông mi mềm mại rũ xuống trên mí mắt, ngón tay đẹp đẽ vuốt tới vuốt lui, môi mỏng cong lên, cười nhạo không chút khách khí: “Xem ra có người sợ Trình tổng cậu rảnh rỗi quá rồi.”
Triệu Đình Nhiên thấy cô hoàn toàn không thèm để ý, lắc lắc tay cô: “Ê, mày định cứ để nó kiêu ngạo vậy hả, con này nó động thổ được là nó leo lên đầu Thái Tuế* luôn đó.”
(*): là một vị tướng quân cai quản trần gian theo tín ngưỡng thời xưa.
Ý chị Nhiên kiểu như con Linh Tư này được đằng chân lân đằng đầu đó =))))))
Linh Lung nghiêng đầu, đôi lông mi dày cong vút, khóe môi cong lên, mắt hơi cười: “Không sao, vai diễn của nó bị hủy rồi, để nó cai nghiện chơi vậy đi.”
Mà lúc này Linh Tư vì bị hủy suất diễn nên đang đắc ý cầm điện thoại lướt Weibo ở khách sạn, tiêu tiền mua một chút account makerting (thủy quân đó).
Bây giờ số fans đang tăng lên, dù sao bây giờ cũng là thời đại về quyền lợi, vốn dĩ những bình luận nhục mạ cũng vì bán tín bán nghi nên đã giảm bớt một nửa.
Linh Tư cũng mặc kệ, màu hồng pha đen thì đối với cô cũng là màu hồng thôi, cô ta chỉ muốn ra dáng chút.
Vương Hoành còn chưa gõ cửa đã trực tiếp đẩy cửa bước vào: “Cô điên rồi, ai cho cô đăng mấy cái đó lên Weibo hả? Cô không biết bây giờ cô đang đứng ở đầu ngọn gió sao?”
Lúc này Linh Tư mới dời mắt khỏi điện thoại, cười: “Sao vậy, chẳng lẽ anh không thấy thành quả khi tôi làm vậy sao?”
“Đây không phải thành quả, đây là hậu quả!”
Vương Hoành nổi giận đùng đùng, bước nhanh đến mép giường của cô: “Tôi đã nhắc cô về Trình Tư Hạo bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ cô không biết anh ta là ai sao, cứ cho là cô không tin tôi đi, anh ta là anh rể của cô mà còn không biết sao?”
“Anh rể?” Linh Tư ném điện thoại xuống giường, thái độ kiêu ngạo và khinh thường: “Linh Lung cô ta mà cũng được coi là chị tôi sao?”
Vương Hoàng không muốn tốn nhiều nước bọt với cô, che trán lại, mệt mỏi sâu sắc nói: “Công ty đã nghĩ ra biện pháp đối phó cho cô rồi, xóa Weibo đi, rồi nói tình huống thật lúc này của cô.”
“Why?” Linh Tư tức giận: “Công ty có ý gì vậy, không thấy lưu lượng lúc này của tôi hả? Hơn nữa chẳng lẽ bọn họ không biết ba tôi là cổ đông sao?”
“Linh Tư, bây giờ cô đang chơi với lửa đó!” Vương Hoành lớn tiếng, đối với một người nghệ sĩ không biết trời cao như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ tan tành, “Cô đừng quên, Trình Tư Hạo là ai chứ? Một câu nói của anh ta thôi, sau này đừng nói là giới giải trí, sợ là cả Tương Hải cô cũng không sống nổi!”
“Không đâu,” Linh Tư không hề lo lắng, “Dù sao trong nhà vẫn còn ba ba, chỉ cần ba ba nói chuyện, bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ cho trưởng bối chút mặt mũi thôi.”
Đúng là vì vậy nên trong ngần ấy năm, Linh Quốc Cường mới có thể mắt nhắm mắt mở với cô.
“Đừng nghĩ ngu vậy,” Vương Hoành vốn không định nói với cô, nhưng lúc này thấy cô như một chúa hề đang diễn trò, lạnh lùng nói: “Hôm nay ba của cô gọi cho phòng tài vụ, hỏi 500 vạn đó có thể rút về trước rồi sau này ông ta bổ sung sau được không?”
Biểu cảm của Linh Tư thay đổi: “Anh nói gì cơ?”
………… …….Ngu thì chết, khóc lóc cái gì - editor……………..
Vốn dĩ tối nay phải đi đón gió với Mộc Mạch và Triệu Đình Nhiên, nhưng Triệu Đình Nhiên lấy cớ quá mệt nên hủy kèo, trực tiếp về khách sạn đặt trước để nghỉ ngơi.
So với Trình Tư Hạo cả người đều không vui, Linh Lung lại nói chuyện say sưa rồi lướt điện thoại.
Bình luận trên mạng có mắng, có đồng ý, có không tin, còn nói lăng xê, đương nhiên phần lớn đều mang theo tâm lý xem kịch, kiểu chuyện này không liên quan tới mình.
Bình luận dưới Weibo của Linh Tư cũng lần đầu tiên đột phá số lượng fans của cô ta, hơn một trăm vạn.
Linh Lung dựa đầu vào trên cửa kính, xem drama:
“Dù đã đồn giám đốc của L.E đã kết hôn từ lâu, thành gia lập nghiệp rồi, nhưng chưa bao giờ tôi hy vọng đó là tin pha ke như vậy.”
“Trả lời tôi đi, cái này đùa thôi đúng không?”
“ Em không hiểu em không hiểu:), tôi có dự cảm, tuyệt đối Linh Tư không phải là người được L.E bảo vệ!! Cô ta có chống lưng cũng được, gì cũng được, đừng liên quan tới L.E là được!!”
“Lúc trước thì chìm trong ảo tưởng về truyền thuyết vẻ đẹp chết người của giám đốc, thế mà bây giờ tôi lại hy vọng Trình Tư Hạo mà tôi hằng mơ ước đến là một ông già đầu tóc bạc phơ.”
Bình luận này được đẩy lên top, mấy câu trả lời cũng chảy như suối:
“Người huynh đệ à, thắng rồi đó.”
“Bái phục, quỳ lạy!”
“Tha tôi với, cười vậy ác lắm (dở khóc dở cười)!”
“Vậy mà tôi lại nghĩ giống cậu đó! Chưa bao giờ hy vọng thiết tha như vậy luôn!”
“Cậu nói ra tiếng lòng của mọi người luôn rồi (siết tay).”
Linh Lung không nhịn được, cười “phụt” một tiếng, tiếng cười trong trẻo vang lên trong chiếc xe “hoàn toàn lạnh lẽo”.
Trình Tư Hạo có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng bây giờ mà cô còn bình tĩnh như thế, híp con ngươi lại, kiên nhẫn nhìn chăm chú vào sườn mặt của cô.
Linh Lung lập tức nhịn cười, ngồi nghiêm chỉnh lại, cân nhắc hậu quả sau khi Trình Tư Hạo nhìn thấy, động tác chậm rãi như học sinh tiểu học, muốn giấu điện thoại ra phía sau.
Trình Tư Hạo hạ giọng, ngón tay sạch sẽ trắng nõn duỗi ra: “Đưa đây.”
Linh Lung thè lưỡi, đôi mắt ngấn nước ngước lên, trong lòng không khỏi nói thầm: Cái này là tự anh muốn xem đó nha...
Linh Linh vừa mới cầm điện thoại ra, còn chưa đưa tới tay anh thì không cẩn thận chạm vào ký hiệu micro, một giọng nữ tiêu chuẩn lặp lại cái bình luận “ông già đầu tóc bạc phơ”.
Tấm chắn chưa được nâng lên nên không ngăn cách với tài xế, tiếng nhịn cười mà Linh Lung nghe được lại giống như bản tuyên án vậy.
Hơi thở cứng lại, đầu Linh Lung ngốc luôn rồi, cô làm gì vậy trời.
Giây tiếp theo, sâu sắc cảm nhận được khí lạnh trong xe lại nâng cấp lên rồi.
Mặt nghiêm lại, thiếu chút nữa tài xế đã phanh chân ga lại rồi, một giây sau lập tức nói một câu chữa cháy: “Xin lỗi, tiên sinh, tôi sẽ nói trợ lý Lưu trừ tiền lương của tôi.” Sau đó lập tức nâng vách ngăn lên.
Trình Tư Hạo đen mặt không nói gì, đôi mắt đen nhánh như đang chứa bão tố.
Nếu bình thường thì Linh Lung sẽ mở miệng nói giúp cho tài xế, nhưng hôm nay còn là do cô gây ra, sao lại biến thành clip thoại rồi…
Linh Lung yên lặng tắt điện thoại, hai chiếc răng nanh vô thức cắn môi dưới, cô cười cộc lốc: “Trình Tư Hạo, tối về ăn gì vậy anh?”
Mắt Trình Tư Hạo nhìn về phía trước, sâu sắc trả lời một câu: “Ăn không khí.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...