Editor: Min
Dòng chữ ghi chú ngắn gọn trên màn hình khiến đồng tử của Linh Lung có chút bất an, cầm lấy điện thoại, mới vừa trượt lên để nghe, giọng nói khàn khàn lại mang theo sự sợ hãi của Linh Quốc Cường xuyên qua tai của Linh Lung: “Linh Lung, mau tới cứu ba, ba là ba của mà, con là đứa con gái mà ba sinh ra, tới cứu ba ba!”
Đồng tử co lại, Linh Lung vô thức siết chặt năm ngón tay đang cầm điện thoại lại, bình tĩnh nói: “Ba, ba đang ở đâu?”
Cuộc gọi này rất ngắn, Linh Quốc Cường chỉ kịp nói một địa chỉ liền cúp máy.
Không có thời gian hỏi thêm, Linh Lung cầm điện thoại, áo khoác cũng chưa kịp mặc vào, liền vội vàng xuống lầu.
Dì giúp việc đang ở trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh cũng đuổi theo ra, lúc này Linh Lung đã lái chiếc xe trắng của mình rời đi.
Địa điểm nằm ở một con phố nhỏ cách trung tâm thành phố không xa, là nơi cô biết, nhưng để phòng ngừa có chuyện gì đó thì…
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện thoại cho Trình Tư Hạo.
Vừa mới đeo tai nghe bluetooth lên thì Linh Quốc Cường lại gọi điện tới.
“Ba?”
Giọng của Linh Lung vì gấp gáp và sợ hãi nên hơi dồn dập, thậm chí còn hơi khác.
Trong nháy mắt đó, cô rất sợ người trả lời điện thoại không phải là Linh Quốc Cường.
“Linh Lung à, ba, ba không sao,” Linh Quốc Cường thở phì phò, khóe miệng vì có vết thương nên không thể nói hoàn chỉnh được một câu.
Ông khẽ chạm vào vết thương, nói tiếp: “Bọn họ đã đi rồi, không sao đâu.”
Cuối cùng Linh Lung cũng thở dài nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, rồi mở ra, tốc độ xe vẫn không giảm lại: “Vậy bây giờ ba đang ở đâu?”
“Còn, còn ở chỗ đó chứ.”
Cái này có thể gọi là không sao à?
Ngón tay nắm trên tay lái siết lại đến trắng bệt, cô không nói gì nữa, đôi mắt sáng lên: “Con tới ngay đây.”
Dù trước đó Linh Lung vẫn không biết mình rốt cuộc có hận Linh Quốc cường hay không, giây phút lúc nãy thì cô đột nhiên hiểu rõ, sao lại không chứ, bởi vì quá hận, nên mới quá để ý như vậy.
Ai cũng không biết được rằng, vài giây vừa rồi cô cho rằng sẽ mất đi ba của mình, nỗi sợ sâu thẳm đến mức hít thở không thông.
Đó là người ba ở cạnh cô từ nhỏ đến lớn cơ mà….
Lúc Linh Lung tìm được Linh Quốc Cường, ông đang ngồi trong một căn nhà bằng xi măng ở mặt tiền.
Tấm ván gỗ ghế màu vàng và bộ vest đen trên người ông thoạt nhìn không hợp chút nào, cả người dính đầy tro bụi, ngón tay hơi trầy đang cầm một chiếc bật lửa đưa lên miệng, mái tóc rối bời.
Trên gương mặt mà cô quen thuộc đan xen vài vết đỏ, khóe mặt vì có vết thương nên máu đỏ thẫm chảy dọc xuống theo cằm đã đọng lại, nhìn rất nghiêm trọng.
Linh Lung chưa bao giờ thấy một Linh Quốc Cường chật vật như vậy, trong lòng đột nhiên đau đớn, bước thật nhanh đến trước mặt ông: “Đi bệnh viện với con.”
Linh Quốc Cường ngừng hút thuốc, đôi mắt hơi mờ mịt ngẩng lên nhìn, rồi lập tức dập điếu thuốc: “Không phải đã nói con đừng tới sao?”
Đoán được Linh Lung sẽ không trả lời, lại nhớ tới câu nói “đi bệnh viện” vừa rồi, ông lại nói: “Không có gì, vết thương nhỏ thôi mà.”
Linh Lung kìm lại xúc động muốn mắng người, xác định miệng vết thương của ông không lớn lắm, kéo một chiếc dựa ở bên cạnh ra rồi ngồi xuống, hai mắt bình tĩnh không thấy chút gợn sóng, cũng không phản bác: “Nói đi, sao lại thế này?”
Linh Quốc Cường cũng không muốn giấu, thở dài rồi lại lấy một điếu thuốc trong túi ra, lông mi của Linh Lung run lên, vẫn không nói gì.
“Còn là cái gì được chứ, vay nặng lãi.”
Giọng điệu nói chuyện của ông vẫn giống như ông không cho rằng mình đã làm sai vậy.
“Vay nặng lãi?” Linh Lung suýt nữa không tin được, nhíu mày hỏi: “Linh thị đã tới nông nỗi phải vay nặng lãi rồi sao? Từ khi nào mà công ty hao tổn đến mức này rồi?”
Sao từ trước đến nay cô lại không nghe Trình Tư Hạo nhắc đến.
Linh Quốc Cường hút từng ngụm thuốc lá, cúi đầu nhìn đất, khói thuốc lá ngày càng dày đặc trong không khí, cũng như sự mất kiên nhẫn của Linh Lung vậy.
Trừ mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Trình Tư Hạo ra, cô thích mùi thuốc lá nào cả.
Qua một lúc lâu, Linh Quốc Cường hút xong một điếu thuốc, đang muốn lấy thêm một điếu nữa thì mới nhận ra có Linh Lung, ngượng ngùng thu tay lại.
“Không phải công ty, chuyện riêng thôi.”
“Chuyện riêng?” Linh Lung cười, chỉ là khóe miệng đang cong lên kia rõ ràng không có ý cười chút nào, thậm chí còn mang theo sự châm chọc: “Chuyện riêng này chắc là vì Linh Tư rồi.”
Chuyện công ty sao lại đáng giá khiến ông tìm tới việc vay nặng lãi chứ, câu giải thích duy nhất là tham ô quỹ của công ty, lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư cho《 Chưa từng 》, sau này lại sợ giấy không gói được lửa nên phải vay nặng lãi để bù lại.
“Trước đây con còn nghĩ, công ty trong nhà từ trước đến nay đều không liên quan đến giới giải trí, vì sao ba lại đi đầu tư cho một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết chứ, mà ba làm thế nào để thuyết phục các giám đốc khác trong công ty tham gia vào ngành công nghiệp giải trí, rồi làm sao để làm ra chuyện lớn như vậy được?”
“Ba,” Linh Lung đứng lên, không có sự chất vấn sâu sắc nữa, chỉ có sự bình tĩnh đã thành thói quan: “Ba thật sự cho rằng công ty chỉ có mình ba thôi sao?”
“Hay vẫn nên nói là,” cô cười, có chút chua xót, “Ba thật sự cho rằng người con gái ruột nhưng thực chất chỉ là trên danh nghĩa được gả vào hào môn này sẽ thay ba giải quyết mọi chuyện sao?”
Mí mắt Linh Quốc Cường động vài cái, vẫn chưa ngẩng đầu, nói thật, đúng là ông có nghĩ như vậy.
Số tiền trong công quỹ mà ông định tham ô kia, ông có thể bù đắp vào chỗ khác mà không ai để ý, nhưng vị giám đốc đối đầu với ông không biết nghe tin ông lấy tiền đầu tư vào phim truyền hình ở đâu ra, đột nhiên nói muốn kiểm toán khiến ông trở tay không kịp, ông cũng không có cách nào nữa mới tìm đến cho vay nặng lãi.
Đến nỗi như Linh Lung vừa nói, tự dưng lòng ông lại thấy may mắn, dù sao Trình Tư Hạo cũng là một nhân vật có uy tín và danh dự ở Tương Hải, lại làm ăn lớn như vậy, nắm chắc toàn bộ đường liên lạc ở Tương Hải.
Ông là cha vợ, dù có chuyện gì đi chăng nữa, mặt mũi của Trình Tư Hạo cũng sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng.
Thấy bộ dạng cúi đầu không nói gì của ông, Linh Lung liền biết mình đã đoán đúng, một chút thương hại và nôn nóng trong lòng không còn sót lại gì, người ba này của cô đúng là không thay đổi gì cả,
“Ba, con là con gái của ba, là con gái ruột của ba, ba là ba ruột của con.”
Linh Lung ngoại trừ đáy mắt ngày càng sáng lên thì không thấy thay đổi gì, muốn thử xem mình nói ra được câu nói này mà không rơi nước mắt hay không.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người qua đường đang tò mò ở bên ngoài, giọng hét to lên của người rao hàng không dứt bên tai, đã gần giữa trưa, không ít tiệm đã dọn dẹp để chuẩn bị về nhà cùng người thân, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào gương mặt hơi đen của bọn họ, nhưng vẫn thấy được sự tươi cười vui vẻ.
Linh Lung siết chặt tay, lại buông ra, giọng nói bĩnh tĩnh đến đáng sợ: “Ba, con cũng bực được vậy.”
“Con nói ta phải làm sao bây giờ?” Linh Quốc Cường như thể đạt đến giới hạn, đột nhiên đứng lên la lớn: “Dì Quách của con xin ta, nói đây là cơ hội vất vả lắm Linh Tư mới có được, nếu lần này thành công thì giá trị của con bé sẽ tăng lên, sẽ hoàn toàn nổi tiếng, đến lúc đó còn cần phải để ý đến 500 vạn này sao!!”
Bên ngoài vì tiếng hét này nên không ít người dừng chân lại, Linh Quốc Cường phiền lòng, đi đến trước cửa, trực tiếp kéo chiếc cửa cuốn có chút rỉ sắt xuống, ánh sáng trong phòng bị che lại trong giây lát, chỉ còn lại căn phòng tối yên tĩnh.
Chắc Linh Quốc Cường thường đến đây, bộ dạng rất quen thuộc.
Ông sờ đến chốt mở trên tường, chiếc đèn dây tóc trên đầu Linh Lung chiếu sáng đến chói mắt, ông lại đến chỗ băng ghế, sắc mặt rất không tốt, như thể đang oán trách: “Đúng, con là con gái của ta, không sai, nhưng Linh Tư cũng vậy.
Ta cho con ăn, cho con uống, nuôi con tốt như vậy, bây giờ còn gả con cho một người có tiền, nửa đời còn lại coi như không cần lo chuyện áo cơm, ta đã làm được nghĩa vụ của ta, cũng đủ để không làm con thất vọng, nhưng Linh Tư, ta vẫn muốn chăm sóc.”
“Con là chị con bé, con không giúp con bé thì ai giúp, nếu con có thể mở miệng nói dù chỉ một câu với Trình Tư Hạo thì ta còn phải đi vay nặng lại để giúp con bé đi diễn sao? Dì Quách của con thì lấy cái chết ra để ép bức, ta phải làm gì chứ?”
Linh Lung cười, không tức giận, khóe môi càng cười tươi hơn, hai con ngươi ngập nước như thể đang nhìn một người mà từ trước đến nay cô không hề quen biết, cô vốn không biết rằng, ba của mình lại nghĩ như vậy…
Cô quay đầu, bình tĩnh nhìn vào gương mặt đầy vết thương kia của Linh Quốc Cường.
Lúc Linh Quốc Cường ngẩng đầu lên, thế mà lại nhìn thấy dưới đáy mắt của Linh Lung là một trái tim băng giá, cô nói:
“Nếu đã vậy, Linh Lung tôi đúng là nên chứng minh cho cái danh đứa con gái bất hiếu, lòng lang dạ sói rồi.”
Linh Quốc Cường tự biết mình đã nói sai, lập tức giải thích: “Ba không có ý này.”
“Ba, chắc 500 vạn đối với Linh gia cũng không phải số tiền lớn gì,” Linh Lung xoay người, sắc mặt tự giễu, “Linh Tư ở giới giải trí lâu vậy rồi, trong tay chắc cũng tích cóp được không ít tiền, cứ cho là nó không có đi, thì dì Quách nhiều năm không đi làm vậy rồi, lấy việc sưu tập trang sức, châu báu làm thú vui, ba nói bà ta tùy tiện lấy vài ba cái ra thì chắc cũng đủ để giải quyết chuyện cho vay nặng lãi này của ba rồi.”
“Ba coi trọng, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho vợ và con gái là bọn họ như vậy, chắc họ cũng sẽ giúp ba thôi, hơn nữa, số tiền này là dùng cho Linh Tư, đương nhiên Linh Tư cũng nên bỏ ra rồi.”
“Dù sao ba cũng đồng ý đầu tư cho Linh Tư rồi, bây giờ chẳng lẽ mở miệng rồi mà phải đi về sao?”
Linh Lung đã xoay người chuẩn bị rời đi, sự nôn nóng và lo lắng khi đến đây đã bị thay thế bằng sự chua xót và thất vọng.
Cô cắn môi, bắt mình phải tàn nhẫn hơn, hôm nay Linh Quốc Cường đã hoàn toàn cắt đứt một chút hy vọng vào tình thân cuối cùng trong lòng của cô rồi.
“Linh Lung!” Linh Quốc Cường bực bội vuốt tóc, nghẹn một hồi, nhìn hơi thẹn thùng, vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Con, con có còn dư chút tiền không?”
Nước mắt nén lại một lúc lâu nhưng vẫn không nhịn được.
Lúc giọng nói dừng lại, một giọt nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, vì vậy, “Ba, nói thật, lúc nãy ba gọi điện cho con, có phải có ý này rồi không?”
Trong giây phút nôn nóng như vậy, cuối cùng ông mới nghĩ đến người con gái là cô này.
So với Linh gia, nơi này xa nơi Linh Lung sống hơn.
Ở thời điểm mấu chốt như vậy, lại không nghĩ đến người ở gần đây nhất là Quách Hưng Mai mà bỏ gần tìm xa, gọi điện cho cô.
Ngay từ đầu Linh Lung đã không muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ, người ba này của cô đang ép cô phải xé mở tầng sự thật mà cô không muốn đối mặt đó ra.
Người ở phía sau im lặng quá mức khiến Linh Lung chết tâm, nhắm mắt lại, không cần trả lời, đáp án đã rõ như ban ngày.
Đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự xấu hổ đến kì quái trong phòng.
Ngón tay của Linh Lung giật giật, vẫn chưa nghe máy, trước khi nhấc chân rời đi chỉ nói một câu: “Ba, ba tự giải quyết cho tốt đi.”
Để tay lên ngực rồi tự hỏi, từ mục đích liên hôn ban đầu của cô, đến sau này Trình Tư Hạo giúp đỡ Linh gia rất nhiều, Linh Lung thấy cô xứng đáng với bốn chữ không làm thất vọng.
…………
Linh Lung vừa mới ngồi vào trong xe đã vô lực nằm trên tay lái trong chiếc xe truyền đến âm thanh nức nở nặng nề của người con gái.
Thời gian rất ngắn, cảm giác ướt đẫm lạnh lẽo trên gương mặt nhắc nhở cô về tất cả sự thật, còn cái gì không chịu được cơ chứ, chẳng qua là để cô thấy rõ trước mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại lúc nãy lại vang lên lần nữa, Linh Lung rũ mắt nhìn hai cuộc gọi nhỡ lúc nãy, ba chữ Trình Tư Hạo như thể ma thuật, trấn an khiến cô yên tâm lại.
Điều chỉnh hơi thở, lại uống một ngụm nước, bớt khát rồi, lúc này mới nghe máy: “Alo.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...