Editor: Min
Vừa đăng trạng thái mới xong, Linh Lung còn chưa kịp đọc tin nhắn tới thì đã chú ý đến dòng chữ màu đỏ được đánh số “1”: Diễn viên Giả Đình Đình gửi lời mời kết bạn.
Linh Lung có ấn tượng không tệ với nữ chính này, mới bấm vào đồng ý kết bạn, Giả Đình Đình đã trực tiếp nhắn tin cho cô: “Nhà thiết kế Linh, cô về đến nhà chưa.”
“Vẫn chưa, vừa xuống máy bay.”
Khi đọc được tin nhắn, Gia Đình Đình nhíu hai mắt lại: “Thế mà còn rảnh đăng Weibo sao? Bạn trai không ở cạnh cô à?”
Khi Linh Lung ngồi ở ghế sau của xe đọc được tin nhắn này của cô ta, nhịn không được mà cười ra tiếng, Trình Tư Hạo liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô một cái: “Giả Đình Đình à?”
Linh Lung nghĩ anh không biết cô, đến gần giải thích một chút: “Cô ấy là nữ chính của đoàn phim bọn em, là người được xưng là ‘ảnh hậu thứ hai’ trên mạng đó.”
Trình Tư Hạo thấy tên này có chút quen thuộc, híp mắt, dường như đang nhớ lại gì đó, không biết nghĩ gì, hai giây sau, Linh Lung nghe giọng nói đầy thâm ý của anh: “Có ẩn ý.”
Linh Lung: “Có ẩn ý gì cơ?”
Trình Tư Hạo vốn rất ít bàn luận về chuyện của người khác, chỉ là hôm nay thấy bộ dạng hứng thu của Linh Lung, cố ý nói mập mờ: “Nữ chính này của bọn em là người có chuyện cũ.”
Lòng hiếu kỳ của Linh Lung cứ vậy đã bị Trình Tư Hạo khơi lên.
Cô đã sớm đoán được Giả Đình Đình này cũng là người có bối cảnh, nhưng thế nào cũng không đoán ra được, người này lại vấp ngã tàn nhẫn trên con đường tình duyên đến vậy.
…………
Lúc về đến nhà đã là cỡ một, hai giờ chiều gì đó, Trình Tư Hạo đưa cô đi ăn cơm trưa, sau khi đưa cô về nhà thì lại đến công ty cùng Lưu Hoài.
Linh Lung ngay cả hành lý cũng chưa thu dọn, tẩy trang rửa mặt sau đó lên giường ngủ đến tận lúc trời tối.
Cuối cùng vẫn bị một tràng chuông điện thoại đánh thức.
Cô xoa xoa mắt, thấy thông báo trên điện thoại còn tưởng mình nhìn nhầm, xác nhận một chút rồi mới không có cảm tình gì, ấn nghe tiếp: “Ba.”
Giọng điệu của cô không thân thiết cũng không nồng nhiệt, còn có chút xa cách.
“Linh Lung à, nghe nói con về Tương Hải rồi, mấy ngày nay ở đoàn phim chắc mệt lắm, nghỉ ngơi được thì cứ nghỉ nhiều vào.
Ở nhà Tư Hạo chẳng lẽ không nuôi con nổi sao, cứ gắng sức làm gì, lỡ mệt mỏi quá thì phải làm sao.”
Vừa mới nghe máy, Linh Quốc Cường đã thao thao bất tuyệt.
Linh Lung cau mày, không ngắt lời, cố kiên nhẫn nghe ông nói xong: “Nghe nói con về Tương Hải rồi? Ba, Linh Tư nói ba đúng không?”
Trái tim càng tích nhiều sự bực bội, nhưng cô lại không tỏ thái độ gì với người cha có công sinh mà không có công dạy dỗ này.
Linh Quốc Cường tránh nặng tìm nhẹ, tùy tiện cảm thán: “Linh Lung à, Linh Tư dù sao cũng là em gái con, con ít nhiều gì cũng nhường nó một chút đi.
Bây giờ con còn gả cho Trình Tư Hạo nữa, thể diện của Linh gia cũng được thơm lây, con sống tốt thì cũng đừng quên giúp đỡ em gái mình chứ?”
“Giúp em ấy thì cũng phải giúp Linh gia, đúng không?” Linh Lung lạnh lùng châm chọc, liên hôn đã được một năm rồi, Linh gia được voi đòi Hai Bà Trưng sao?
“Ba, con mệt rồi.” Linh Lung rũ mắt, một tay xoa xoa mí mắt, nói với ông nhưng cũng là tự nói với mình.
Giọng nói mang theo sự mệt mỏi và phiền chán.
Linh Quốc Cường vừa nghe cô nói mệt, lập tức nói: “Được rồi, ba không làm phiền con nữa, con….nghỉ ngơi đi.”
Nói muốn cúp mát, nhưng bên kia cứ do do dự dự làm Linh Lung mỏi mệt, nói thẳng: “Có gì thì ba cứ nói đi.”
“À, Linh Lung, con xem thử khi nào Tư Hạo rảnh thì cùng nó về nhà ăn một bữa cơm, mà nếu con không muốn về nhà thì ăn ở ngoài cũng được, hoặc là tới nhà con đi, đúng lúc ba cũng muốn thăm con.”
Linh Lung cười tự giễu, giọng nói bình tĩnh không hề gợn sóng: “Ba, có phải con là lợi thế của ba đúng không? Ba thấy con được Trình Tư Hạo chăm sóc tốt là sẽ thuận tiện cho ba đúng không?”
Không quan tâm phản ứng bên kia như thế nào, cũng không để ý câu trả lời của ông, Linh Lung trực tiếp cúp máy.
Cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng khi vừa tỉnh ngủ giờ đây chỉ còn lại căn phòng trống trải, ảm đạm.
Đắp chăn nằm tiếp hai mươi phút, lúc Linh Lung đi rửa mặt thì cũng nghe điện thoại không ngừng đổ chuông.
Thi Di gọi cho cô một cuộc, đại khái khi đó đang nói chuyện với Linh Quốc cường nên bị nhỡ, vì vậy cô ấy mới điên cuồng nhắn tin.
Mấy chục tin nhắn chưa đọc đều do Thi Di gửi đến, trong nháy mắt Linh Lung đã có một cảm giác không tốt.
…………
Trình Tư Hạo ở Giang Tân chỉ có bốn năm ngày, dù ở đó cũng không rảnh rỗi gì, nhưng lúc đến công ty vẫn triển khai một cuộc họp của các tổng quản lý, báo cáo tình hình của các bộ phận tuần này.
Người đàn ông ngồi ở ghế lãnh đạo, trước cái bàn phía trước là một màn hình chiếu thực tế ảo, ánh sáng nhiều màu khác nhau đang chiếu qua lại, ở giữa là mô hình một tòa cao ốc hiện lên, trên mặt người phụ trách hạng mục này hiện lên sự lo lắng, báo cáo tình hình của mình.
Trước mặt Trình Tư Hạo có hai chồng văn kiện chất cao như núi, dáng ngồi tiêu chuẩn, đôi mắt thâm thúy, sắc bén được cất giấu phía sau chiếc kính, vài sợi tóc đen trên trán rũ xuống theo động tác cúi đầu của anh, lười biếng xõa trên trán.
Lông mày anh tuấn thoáng nhăn lại, đôi môi mỏng từ lúc bắt đầu họp vẫn luôn mím lại, sườn mặt khi nhấc lên liền hiện ra đường cong dưới chiếc mắt kính, giống như hình tượng một chàng công tử tự phụ lại ôn nhu.
“Kinh phí dự định bao nhiêu?” Trình Tư Hạo đột nhiên lên tiếng, ngòi bút trượt một đường trên tờ giấy A4 của Italy, ngẩng đầu nhìn người phụ trách dự án đột nhiên bị ngắt lời.
Người nọ không ngờ lại là vấn đề này, còn tưởng rằng ông chủ vẫn luôn xử lý văn kiện, không chú ý đến anh ta ở bên này.
Vấn đề đột ngột này làm anh ta căng thẳng, đối diện với Trình Tư Hạo, nuốt nước miếng: “Đoán chừng….Một trăm triệu?”
“Đoán chừng?” Trình Tư Hạo tháo mắt kính xuống, thả chiếc bút máy trong tay xuống làm phát ra một tiếng vang, những người ngồi hai bên tự giác cúi đầu, người ở phía trên càng không nhịn được mà run rẩy.
Hai mắt anh nheo lại, giọng nói chất vấn lạnh lẽo vang lên: “Cho cậu mười phút.”
Nhìn thì có vẻ như không quan tâm, nhưng báo cáo của mỗi hạng mục cụ thể đều được lưu lại trong đầu anh, đây cũng là lý do dù Trình Tư Hạo còn trẻ nhưng được rất nhiều ông trùm trong thương giới khen và kính trọng.
Lưu Hoài ngồi bên trái Trình Tư Hạo, lúc màn hình đang chiếu một biểu mẫu quan trọng, anh trực tiếp ấn vào, không quá hai phút sau, màn hình lại sáng lên, vừa chuẩn bị bỏ qua nó, nhưng lúc nhìn qua thì anh liền sửng sốt, lập tức cầm di động lên.
Ánh mắt như băng của Trình Tư Hạo dường như đang nhìn về phía này.
Lưu Hoài ngại ngùng buông điện thoại xuống, rối rắm hai phút, cuối cùng dùng lý do “Việc công thì phải xử lý luật công” để thuyết phục mình: Trình tổng là người đầu tư lớn nhất của đoàn phim, có quyền biết hết tình hình phát sinh trong lúc quay, đây cũng là công việc, một thư ký như anh hẳn phải lập tức thông báo.
Vì thế, Lưu Hoài nhìn thì rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì sợ muốn chết, trước ánh mắt đồng tình của mấy chục người và ánh mắt như muốn giết người của ông chủ đang nhìn chăm chăm vào mình, bất đắc dĩ chen ngang cuộc họp: “Trình tổng.”
Không nói nữa, Lưu Hoài trực tiếp đưa điện thoại của mình qua.
Biết sếp có thói quen ở sạch, anh còn rất chu đáo để điện thoại ở nơi sếp chỉ cần rũ mắt xuống là thấy rõ.
Trong lòng anh thầm đếm số, còn chưa đếm tới năm, Trình Tư Hạo bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt trầm xuống, nói: “Giải lao nửa tiếng.” Rồi trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Sau đó, Lưu Hoài liền thấy hàng loạt ánh mắt cảm kích từ các quản lý nhìn anh……
……..
So với Thi Di và Triệu Đình Nhiên đang mất bình tĩnh, Linh Lung lại có vẻ không giận cũng không bực, ngược lại còn rất bình thường.
Xem xong những bình luận trên mạng, lại thấy cô vẫn vững vàng, bình tĩnh như thường, Thi Di buồn rầu hỏi cô có muốn xóa bài Weibo hay không, Linh Lung còn khó hiểu hỏi lại: “Sao lại muốn xóa?”
Nguyên nhân gây ra chuyện là hai hình ảnh chụp đoàn phim mà Linh Lung đăng trên Weibo cá nhân lúc xuống máy bay.
Thật ra hình ảnh này nhìn thì không có gì thật, một ảnh là mọi người đang sửa soạn lại phim trường, chuẩn bị quay cảnh thứ nhất, ảnh còn lại là Thi Di đang giúp các diễn viên sửa sang lại trang phục, được nhân viên kỹ thuật chụp lại rồi đăng vào nhóm.
Linh Lung thấy ảnh này chụp không tệ, lại có cô nàng trợ lý nhỏ của cô nên lưu lại đăng lên luôn.
Nhưng lực lượng fan thật sự rất lớn mạnh, vừa nhìn đã có người phát hiện bên góc trên cùng bên phải của tấm ảnh thứ hai có một cảnh là hai người Linh Tư và Hạ Nghiên.
Chắc hai người đang diễn tập, nhưng lúc phóng to lên thì Linh Tư nhìn có vẻ đang nhăn mặt, giống như đang có ý gì với Hạ Nghiên vậy.
Cứ như vậy, fan nữ của Hạ Nghiên sao vừa lòng được, sôi nổi lên án Linh Tư công khai:
Một diễn viên tuyến mười tám như cô ta có tư cách gì mà giận dữ với Nghiên Nghiên của chúng tôi chứ, ỷ Nghiên Nghiên của bọn tôi hiền lành à???
Linh Tư, ta con mẹ nó cũng chưa bao giờ nghe thấy tên này, đây là cô nương ở thôn núi nào xuống vậy, có xứng để diễn cùng Hạ Nhiên của chúng ta sao?
Kiên quyết đấu tranh!! Tôi muốn đến phim trường, lấy lại công bằng cho Nghiên Nghiên của chúng ta!
Những bình luận như vậy nhiều vô số kể.
Xem tình hình này, ngày đó chắc Linh Tư mới bị Giả Đình Đình nói đến đỏ mặt, sau đó lại bị đạo diễn Trần mắng, trong lòng đang bực bội, lúc diễn tập với Hạ Nghiên vẫn chưa thay đổi được cảm xúc, lại không cẩn thận bị nhân viên chụp được, bây giờ lại bị Linh Lung đăng lên Weibo.
Nói ra lời này, Linh Lung cũng thấy không thể tin được.
Weibo của cô, đã hoàn toàn bùng nổ.
Ngay cả nhìn bằng mắt thường cũng thấy số người theo dõi cũng không ngừng tăng lên.
Thật ra chuyện đến nước này cũng chưa lớn lắm, mà bắt đầu nghiêm trọng hơn từ lúc lúc có người thông qua bức ảnh “cắt câu lấy nghĩa*”, nói Linh Tư dùng tiền để vào đoàn phim, ở đoàn lại tỏ thái độ với mọi người, ỷ sau lưng mình có người chống đỡ nên khinh thường các diễn viên khác.
*Cắt câu lấy nghĩa: Bỏ qua toàn bộ nội dung bài viết hoặc đoạn hội thoại, chỉ lấy ý nghĩa của một câu hoặc một đoạn theo nhu cầu của bản thân.
Nói như vậy xong, các fan của diễn viên khác ngồi không yên, người này thì nói biết cái này, người kia thì nói nghe được cái kia, ngày càng thấy có chuyện như vậy thật, khí thế ngày càng lớn.
Bây giờ không chỉ có lên án Linh Tư công khai nữa, các fan đã liên hợp lại kéo hashtag đòi thay thế Linh Tư.
Fan của Tôn Diệp Băng lúc này cũng ra mặt bênh vực kẻ yếu.
Nhưng mà cái này còn không phải điểm mấu chốt của sự việc, Linh Lung sâu sắc thấy rằng, internet mẹ nó thật sự là một nơi thần kỳ!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...