Nắm đấm còn chưa chạm tới Thiên Ngoại Tinh Ma, quyền phong đã gào thét phóng tới, tựa như là gió bão ngày tận thế. Thiên Ngoại Tinh Ma cũng gầm lên giận dữ, toàn thân hiện lên tinh quang sáng chói, không hề né tránh, co thân hình lại tạo thành một quả cầu, hướng thẳng tới nắm đấm của Yển Nguyệt Thần Ma Vương đánh tới.
Một lần va chạm xưa nay chưa từng có.
Va chạm dẫn phát một tiếng nổ lớn, hào quang tỏa ra thậm chí áp đảo mặt trời. Tiếng vang khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, quét ngang vũ trụ càng khôn. Sóng xung kích phát sinh từ vụ nổ, khiến cho toàn bộ sinh vật trong phạm vị ngàn dặm biến thành phấn vụn.
Dư âm của lần va chạm khuếch tán khắp toàn bộ Tinh Châu, trăm vạn sinh linh bị chôn vùi.
Tam hoàng tứ đế lẩn trốn trong Tinh Thánh điện cũng cảm thấy được trời rung đất lở, choáng váng mặt mày.
Đợi đến khi bọn hắn khôi phục lại thần trí, đã chứng kiến Thần Ma Vương cùng Vương cùng Thiên Ngoại Tinh Ma đã bước vào giằng co. Yển Nguyệt Thần Ma Vương
lắc lắc nắm đầu, trong mắt ẩn hiện một tia đau đớn. Mà tình huống của đầu Thiên Ngoại Tinh Ma rất không ổn, toàn thân rạn nứt, từ trong những vết rạn tản mát ra
tinh quang màu xanh da trời, từ xa nhìn lại tựa một như một cái bát đang nứt nẻ.
- Đây chính là đầu Thiên Ngoại Tinh Ma của ta?
Ánh mắt Sở Vân xuyên thấu hư không, thu hết tràng cảnh trên chiến trường vào trong mắt.
Chín châu đều có những địa phương đặc biệt riêng, không đề cập đến Đan Châu, Quỷ Châu, tại Tinh Châu, bởi vì Tinh Thánh đặc biệt bố trí, khiến cho mỗi cường giả phát triển đều sinh ra một đầu Thiên Ngoại Tinh Ma tương ứng.
Cân bằng chính là mỗi trật tự đều có một đặc điểm.
Khí vận cũng là như vậy.
Vận may của người này, thường thường đại biểu cho vận rủi của người khác. Một cường giả có thể phát triển tất nhiên sẽ có vận may cùng phúc duyên, tương đương với việc Tinh Châu phải hứng chịu vận rủi cùng cấp. Tinh Thánh vận dụng những vận rủi này thông qua Tinh Hải Oản, tạo thành rất nhiều Thiên Ngoại Tinh Ma. Mỗi một đầu Thiên Ngoại Tinh Ma đều là thủ đoạn cuối cùng chế phục những cường giả dưới trướng Tinh Thánh. Nó tương đương với một một ổ khóa, khóa chặt khí vận của các cường giả. Chỉ khi phá hỏng được ổ khóa này, cường giả Tinh Châu mới có thể không hạn chế đề thăng khí vận của bản thân, mà không có bất cứ tai họa ngầm nào.
Cho nên khi Sở Vân chứng kiến đầu Thiên Ngoại Tinh Ma này một lần nữa, tâm tình hết sức phức tạp. Hắn vừa hy vọng nó có thể chống cự lại Yển Nguyệt Thần Ma Vương, vừa hy vọng nó sẽ ngã xuống. Bởi như vậy, một tầng cố kỵ cuối cùng tại Tinh Châu sẽ tan thành mây khói. Cộng với việc không còn minh ước trận doanh, hắn sẽ chân chính tự do.
- Thiên Ngoại Tinh Ma chỉ có tu vi Á Thánh cấp, mà Yển Nguyệt Thần Ma Vương lại có tu vi Ngụy Thánh cấp. Á Thánh chỉ mới chạm tới cánh cửa Thánh cấp, cao hơn Hoàng cấp đỉnh phong. Mà Ngụy Thánh cấp đã gần đạt tới Thánh cấp chỉ còn cách Thánh cấp có một bước nhỏ.
- Khi xưa tại Đan Châu, phân thân Đan thánh chiến Ngân Dực Thần Ma Vương, tuy rằng cũng chỉ có tu vi Á Thánh cấp, nhưng có thể dựa vào thu thập đan tâm của Đan Châu, bộc phát ra chiến lực Ngụy Thánh cấp mới có thể địch nổi Ngân Dực Thần Ma Vương. Thiên Ngoại Tinh Ma không có bản sự như vậy, đồng dạng là Á Thánh, nó so với phân thân Đan thánh còn kém hơn rất nhiều.
- Bất quá, thủ đoạn của Tinh Thánh so với Đan thánh không kém hơn chút nào. Muốn ngăn cản đầu Yển Nguyệt Thần Ma Vương xông vào Tinh Châu, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Sở Vân kiềm chế xúc động, lặng lẽ đứng ngoài quan sát.
Quả nhiên, sau khi một đầu Thiên Ngoại Tinh Ma không ngăn cản được, Tinh Hải Oản lại run lên, thả ra đầu Thiên Ngoại Tinh Ma thứ hai, thứ ba… Sở Vân thành đế có thể tạo thành một đầu Thiên Ngoại Tinh Ma cấp Á Thánh, tự nhiên tam hoàng tứ đế cũng không ngoại lệ.
Trong Tinh Hải Oản tổng cộng có tám đầu Thiên Ngoại Tinh Ma tu vi Á Thánh cấp.
Hiện tại thả ra ba đầu, còn thừa lại năm đầu.
Yển Nguyệt Thần Ma Vương gầm thét đầy phẫn nộ, đối mặt với ba đầu Thiên Ngoại Tinh Ma liên thủ, trong khoảng thời gian ngắn nó cũng không có cách nào đột phá được hàng rào ngăn cản. Đương nhiên cử động lần này cũng không phải là không trả bất cứ cái giá gì. Sở Vân nhạy bén phát hiện ra, sau khi Tinh Hải Oản thả ra Thiên Ngoại Tinh Ma, quang huy trên bản thân nó cũng đã suy yếu. Vốn có thể nhẹ nhàng phong tỏa một hắc động, nhưng hiện tại lại khiến cho người ta có cảm giác nó đang phải dốc hết toàn lực.
- Xong rồi, chúng ta đều sẽ chết!
- Đây mới thực sự là tận thế, tại sao lại có quái vật khổng lồ như vậy?
Toàn bộ Tinh Châu triệt để lâm vào hoảng loạn.
- Thư Hoàng vĩ đại, ngài là thủ hộ giả của nhân loại, ngài mở ra thời đại hoàng kim. Vì ngài, đại địa mới có sức sống, vì ngài kỳ tích văn minh mới hàng lâm. Lúc này đây nghìn vạn tín đồ của ngài thành kính cầu nguyện, xin ngài ra tay cứu vớt muôn dân trăm họ.
Trong một tòa thành nhỏ không tê, đại bộ phận mọi người đều đã trở thành tín đồ của Thư Hoàng.
Dưới áp lực của tử vong, bọn họ mới cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của bản thân, tự phát quỳ xuống mặt đất, hướng lên bầu trời cầu nguyện. Từ lúc bọn họ chào đời cho đến nay, lần cầu nguyện này là chân thành, tha thiết nhất. Một khắc sau, dư ba của lần va chạm từ trên bầu trời khuếch tán xuống, tựa như người khổng lồ duỗi ngón tay ra bóp chết mông con kiến. Khiến cho toàn bộ tín đồ bị nghiền thành thịt nát, trong khoảnh khắc cả tòa thành đã biến thành phế tích. Đây là một hình ảnh thu nhỏ của Tinh Châu. Các tín đồ phát ra lời cầu xin chân thành trước nay chưa từng có, tại Tinh Thánh điện phía xa xa, tam hoàng tứ đế đều cảm nhận được tín ngưỡng bàng bạc, không ngừng tụ tập đến. Khiến cho tốc độ chuyển hóa thế giới nguyên lực được đẩy cao đến mức xưa nay chưa từng có.
Nhưng bọn hắn cũng cảm giác được, theo từng giây từng phút trôi qua, tín ngưỡng đang giảm bớt một cách chóng mặt.
Tam hoàng tứ đế đều hiểu rõ, sự giảm bợt này đại biểu cho tử vong của rất nhiều tín đồ.
- Không thể tiếp tục như vậy, tín đồ của ta. Tín đồ ta vất vả lắm mới phát triển ra, cứ như vậy đã bị xóa sổ rồi.
Long Đế gầm thét.
- Mấy năm qua, vì bồi dưỡng tín đồi, ta đã dốc ra toàn bộ tư nguyên, không thể tưởng tượng được lại thu về kết quả này.
Bạch Đế đau lòng ôm ngực. Tuy rằng những Đế Hoàng còn lại không nói lời nào, nhưng sắc mặt đều biến thành tái nhợt, người nào người nấy hai mắt tràn ngập tơ máu. Trước khi tín đồ tử vong sinh ra tín ngưỡng dày đặc, khiến cho bọn hắn cảm nhận một cách sâu sắc, thiệt hại của bản thân thảm trọng đến cỡ nào.
Nhưng sự tình đã phát triển đến bước này, nếu bọn hắn còn không ra tay, tổn thất từ trận chiến giữa Thiên Ngoại Tinh Ma cùng Thần Ma Vương tuyệt đối sẽ không còn cách nào vãn hồi.
- Thu, mau thu hết tín đồ lại, chuyển dời bọn họ vào trong thế giới tiên nang. Chúng ta không thể khoanh tay ngồi nhìn tín đồ chết sạch, không thể bỏ mặc bao nhiêu tâm huyết của chúng ta trong những năm này. Ta đề nghị, cho dù thế giới tiên nang phải thừa nhận đến cực hạn, cũng chỉ còn cách di chuyển tín đồ.
Du Hoàng trầm giọng.
- Vì để tiết kiệm thời gian, đề cao hiệu suất. Ta đề nghị bất kể là tín đồ của ai, tất cả mọi người đều phải tận lực cứu giúp. Sau khi hoàn thành, chúng ta trao đổi với nhau, nếu thấy chỗ nào còn chưa đủ, sẽ dùng tài nguyên tương ứng để đền bù chênh lệch. Các ngươi nghĩ thế nào?
- Rất tốt!
- Nên làm như vậy?
- Như vậy còn về phần Sở Vân? Hắn không có tín đồ tại Tinh Châu.
Không đề cập tới cái tên Sở Vân còn tốt, vừa nhắc tới Sở Vân, cơ hồ sắc mặt của toàn bộ Đế Hoàng đề trở nên âm trầm.
- Tên tiểu nhân âm hiểm này, vài năm trước đã lừa chúng ta.
Tần Đế nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt, uống máu Sở Vân.
- Còn tưởng rằng hắn bởi vì nguyên nhân minh ước trận doanh đến kỳ hạn, cho nên không thể không bỏ qua tín đồ. Là ta quá ngây thơ rồi!
Thư Hoàng thở dài một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Truyện Tiên Hiệp
- Điều này cũng không thể trách Thư Hoàng ngươi, bởi vì Sở Vân này quá âm hiểm, quá xảo trá, chúng ta đều tin vào lời hắn nói.
- Đúng vậy, không thể để cho hắn khoanh tay đứng nhìn. Hắn đã là Hoàng cấp, thế giới tiên nang nhất định sẽ vô cùng rộng lớn. Nếu có hắn giúp sức, chúng ta có thể giảm bớt rất nhiều thiệt hại.
- Nhưng chắc gì hắn đã chịu ra tay giúp đỡ, chỉ sợ chúng ta tìm đến hắn còn phải xuất huyết thêm một lần nữa.
- Hừ! Hắn lừa chúng ta, chúng ta còn chưa tìm hắn tính sổ, còn muốn chúng ta trả tiền?
- Đúng vậy, đây là cơ hội để hắn đoái công chuộc tội, bằng vào lực lượng liên thủ, chúng ta còn sợ hắn sẽ cự tuyệt?
...
- Đến nơi rồi.
Trong một sa mạc không tên, Bàn Thạch dừng bước.
- Nơi này chỉ là một vùng đồng hoang, thực sự là tại đây?
Bên cạnh hắn, Dung Nham Vương Tôn Viêm có chút hoài nghi.
- Không sai, ta mộng thấy sư tôn chỉ thị, muốn ta đi tới nơi này, tiếp nhận tiếp dẫn.
Ngữ khí Bàn Thạch kiên định.
- Trong mộng? Ngươi xác định là không phải suy nghĩ vẩn vơ?
Độc Tinh Vương nhíu mày, ngữ khí mang theo một chút trào phúng.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Dược Tinh Vương biến sắc, quát Độc Tinh Vương, sau đó nói.
- Còn không mau tạ lỗi với Bàn Thạch đại nhân.
Độc Tinh Vương là sư đệ của hắn, tính tình kiệt ngạo bất tuân, chỉ nghe theo lời của Dược Tinh Vương.
Bị quở trách, thần tình Độc Tinh Vương trở nên ấp úng, bắt hắn hướng tới một người trẻ tuổi như Bàn Thạch nhận lỗi, hắn quả thực không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng ngẩng đầu nên nói.
- Ta chỉ là hoài nghi mà thôi, mọi người cũng biết đấy. Từ khi phát hiện ra thánh địa, trong tam hoàng ngũ đế, chỉ có Linh Đế là có ít thần tích nhất, cũng không có số lượng tín đồ đông đảo như các Đế Hoàng khác. Mà hắn chỉ thu một mình Bàn Thạch làm đồ đệ, hiện tại hắn đột nhiên thay đổi thái độ, muốn một lần tiếp dẫn toàn bộ chúng ta, ta hoài nghi một chút cũng là rất bình thường.
Càng nói ngữ điều lại càng trở nên bén nhọt. Độc Tinh Tử chỉ vào một đội quân vài ngàn người ở sau lưng, càng thêm cảm thấy lời lẽ của mình hợp tình hợp lý.
Dược Tinh Vương phẫn nộ trừng mắt nhìn Độc Tinh Vương, sau đó vội vàng bồi tội với Bàn Thạch.
- Bàn Thạch đại nhân, người sư đệ này của ta không hiểu chuyện, ngài đại nhân rất nhiều không nên so đo với hắn. Sau này, ta nhất định sẽ giáo huấn hắn thật nghiêm!
Bàn Thạch cười nhạt một tiếng, dùng ánh mắt u ám đánh giá Độc Tinh Vương, ý vị thâm trường nói.
- Ngươi giáo huấn hắn hay không là chuyện của ngươi, ta không cần biết. Khi xưa các ngươi chủ động tìm đến ta nương tựa, hiện tại cũng có thể tự ly khai, đây là tự do của các ngươi.
- Bất quá sau đây, một khi tiếp nhận sư tôn ta tiếp dẫn, nhất định phải tín ngưỡng hắn, cung phụng hắn. Dưới lưới pháp tắc lập lời thề, từ nay về sau không thể thay đổi trận doanh, các ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ.
Dược Độc song tinh nghe xong lời này không khỏi biến sắc. Khi xưa, sở dĩ bọn hắn tìm đến nương tựa Bàn Thạch chính là bởi vì không muốn tín ngưỡng những Đế Hoàng khác.
Dưới sự áp bách của đám người Hồng Phi, Thanh Quả, Thiên Vận, bọn hắn không thể không tạm thời mượn nhờ uy danh của Sở Vân.
Sở Vân tiếp dẫn không phải là không có ràng buộc, phải trả một cái giá rất đắt - đó chính là tự do.
Trong lúc nhất thời, không chỉ có Dược Độc Song Tinh ngay cả những người khác cũng lộ ra vẻ chần chờ.
Dù sao, trong nhận thức của bọn hắn, trong Tinh Châu tam hoàng ngũ đế, Sở Vân là người yếu nhất. Nếu buộc phải tín ngưỡng hắn, vì cái gì không đi tín ngưỡng những Đế Hoàng khác mạnh hơn? Mọi người bắt đầu lén lút nghị luận, nhưng nếu là một đội quân vài ngàn người, tiếng nghị luận lập tức trở thành âm thanh ồn ào. Thậm chí rất nhiều người bắt đầu công khai kêu gào.
- Quá thất vọng rồi, uổng phí chúng ta tín nhiệm Linh Đế. Thì ra hắn cũng chẳng khác gì những Đế Hoàng khác, hiếu thắng bức bách chúng ta nhận hắn làm chủ. Cướp đoạt tinh thần tự do của chúng ta!
- Rốt cục Linh Đế cũng đã lòi cái đuôi cáo ra, kỳ thực hắn cùng với những Đế Hoàng khác đều là cá mè một lứa, đều đánh chủ ý lên người chúng ta.
- Đầu nhập vào Linh Đế còn không bằng tìm đến những Đế Hoàng khác. Sở Vân xưng đế bao lâu, Du Hoàng cùng với các Đế Hoàng khác đều là tiền bối của hắn. Coi như là Long Đế, xưng đế cùng thời với hắn, đến cùng cũng là nhân vật xưng bá Tinh Châu.
- Đúng vậy, trong lịch sử, Linh Đế tính là cái gì? Nhiều lắm cũng chỉ là mang đi Chư Tinh Quốc cùng với Đôn Hoàng Thành, so với công tích vĩ đại của các vị Đại Đế khác, đây là thực là hành vi trốn tránh một cách trắng trợn.
....
Đủ loại thanh âm bất mãn, ồn ào càng lúc càng lớn. Thậm chí còn có người dùng ngữ khí uy hiếp, cò kè mặc cả cùng Bàn Thạch. Ánh mắt Bàn Thạch lạnh như băng, nhìn trò khôi hài trước mắt, cũng không suy nghĩ gì thêm. Hắn đã sớm dự đoán được kết quả này, thần tình lạnh nhạt, nội tâm cười lạnh, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thần sắc khẽ động. Đúng lúc này ấn ký Cửu Đức Luân trên mi tâm của hắn chợt nóng rực lên, tản mát ra một vầng sáng chín màu vô cùng rực rỡ.
Trong vầng sáng, Cửu Đức Luân phát ra thanh âm ông ông, từ trong mi tâm, xoay tròn tiến ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...