Chí Tôn


Chính vì Tinh Thánh không ở trong Tinh Châu, hắn mới có thể đột phá hạn chế tam hoàng ngũ đế mà tấn chức thành cường giả Hoàng cấp. Chính vì Quỷ thánh không ở Quỷ Châu, hắn mới có thể lén lút tiến vào nơi này. Thổ nạp quỷ khí một hồi, Sở Vân liền đình chỉ. Mặc dù quỷ khí tại Phương Cốt Bảo cực kỳ mỏng manh, nhưng biên độ lớn như thế, trong một thời gian dài cũng sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Sở Vân sợ nhất chính là bại lộ thân phận, đánh rắn động cỏ.

Hắn cần trợ giúp Tiêu Yến trưởng thành, tiếp cận Minh Đế, sau đó một kích lập tức thành công, thu phục được Minh Đế, cứu phụ thân của mình.

Đêm đen như mực, vân vụ như bạch cốt trên bầu trời dần biến mất. Quỷ Châu tạm biệt ban đêm, chào đón ban ngày. Tuy rằng ban ngày Quỷ Châu cũng âm trầm, u ám nhưng so với ban đêm đen như mực vẫn tốt hơn nhiều.

Tiêu Yến vẫn chưa tỉnh dậy.

Nàng vẫn đang say ngủ, khuôn mặt đỏ ửng, tựa như một trái táo đỏ, vô cùng đáng yêu.

Bên trên Tinh Quỷ Hồn Giới lóe lên hào quang. Một luồng tin tức từ bản thể tại Tinh Châu truyền đến nơi này. Nội dung của tin tức này là rất nhiều đan phương. Tỷ như đan phương luyện chế Thanh Lê Tửu, Xích Huyết Tửu, Thăng Long Đăng Hoàng Tửu...

Mỗi một loại rượu Tiêu Yến uống, Sở Vân đều thu lại một lượng nhỏ vào trong Tinh Quỷ Hồn Giới. Thông qua Tinh Quỷ Hồn Giới chuyển giao lại cho bản thể ở Tinh
Châu. Bản thể có linh quang Hoàng cấp, trí tuệ thâm sâu, lại có thể vận dụng thế giới nguyên lực, lập tức có thể phân tích thành phần của những loại rượu này. Bất kể là tài liệu luyện chế, hay là trình tự cùng pháp môn, đều được phân tích ra, hơn nữa còn mở rộng hình thành vô số lý luận luyện đan sau đó đưa về Tinh Quỷ Hồn Giới.

Mỗi một châu bởi vì pháp tắc không đồng nhất, cho nên thủ pháp luyện đan, đan phương cũng không giống nhau.

Bất quá, trải qua Sở Vân vận tác, chỉ nháy mắt hắn đã trở thành một vị luyện đan sư Quỷ Châu có thâm niên.

...

- Rốt cục ngươi cũng tỉnh.

Khi Tiêu Yến chậm rãi mở hai mắt ra, chợt nghe thấy thanh âm Sở Vân trong đầu.

- Ta ngủ bao lâu rồi?

Thiếu nữ xoa xoa khóe mắt, mơ mơ màng màng hỏi thăm.

- Đã là chạng vạng tối ngày hôm sau rồi.

Sở Vân nhắc nhở.

- A..

Tiêu Yến lên tiếng.

- Không ngờ lại say lâu như vậy. Uống rượu quả nhiên là khiến cho người ta hỏng việc.

Tiếng thì thầm chợt im bặt, thiếu nữ trợn tròn mắt, toát lên hào quang xinh đẹp xưa này chưa từng có. Nàng nhảy lên gần ba thước, kinh hỷ kêu lên.

- Không ngờ tu vi của ta đã tăng tới Tuấn Kiệt cấp? Trời ạ, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?

- Điều này có gì kỳ quái. Có ta trợ giúp, chuyện gì cũng đều có khả năng hết!


Sở Vân bên trong chiếc nhẫn nhún nhún vai.

Thiếu nữ kích động đến hốc mắt đỏ hồng, sau đó ngồi trên rừng, hai vai co rúm lại, òa khóc.

Bất đồng với dĩ vãng, đây là nước mắt của sự vui sướng. Sở Vân khống chế toàn cục, không cảm thấy chút nào bất ngờ. Nhưng đối với Tiêu Yến, đó chính là cải biến nghiêng trời lệch đất. Trước kia nàng cái gì cũng không có, tu vi so với lớp đồng niên cùng thế hệ bên trong Phương Cốt Bảo cũng đứng ở vị trí cuối cùng. Hôm nay phượng diện tu vi đã bứt phá trở thành nhân vật trung tầng bên trong đồng niên.

Trong cửu châu, phân chi đẳng cấp ngự yêu sư đều giống nhau.

Tuấn Kiệt, Kỳ Nhân, Dị Sĩ, Hào Hùng, Quân cấp, Hầu cấp, Vương cấp, Đế Cấp, Hoàng cấp, cho đến cuối cùng Thánh cấp.

Cùng tuổi với Tiêu Yến, đại bộ phận thiếu nam thiếu nữ đều chỉ là bất nhập lưu, một bộ phận có thể đạt tới Tuấn Kiệt cấp. Một bộ phận thiên tài cực nhỏ như Đường Vô Tâm mới có thể đạt tới Dị Sĩ cấp.

Sở Vân không lên tiếng, đợi cho đến khi phát tiết cảm xúc đủ rồi, mới trêu chọc nói.

- Không phải ngươi nói nước mắt đã cạn khô rồi sao? Thế nào, rượu dễ uống chứ?

- Dễ uống!

Tiêu Yến bật thốt. Tâm tình nàng vô cùng sung sướng, thậm chí lúc này còn cảm thấy thanh âm của Sở Vân có chút đáng yêu!

- Muốn uống tiếp chứ?

- Dĩ nhiên là muốn.

Tiêu Yến không khỏi liếm liếm bờ môi anh đào nhỏ nhắn, bộ dáng không khác gì tửu quỷ thèm đến chảy nước miếng.

- Bất quá...

Nàng chần chờ nói.

- Hồn tinh tệ trong tay ta đã không còn lại nhiều lắm rồi.

Hồn tinh tệ chế tạo từ hồn tinh, là đơn vị tiền tệ trong Quỷ Châu, tương đương với Địa sát thạch tệ, Thiên cương thạch tệ ở Tinh Châu.

Sở Vân cười ha hả.

- Không có vấn đề gì, chúng ta tự luyện.

Nói xong, truyền lại cho Tiêu Yến tin tức những đan phương kia. Tiêu Yến không khỏi lắc lắc đầu một lúc, lượng tin tức nàng phải tiếp nhận tương đối khổng lồ. Rất nhanh nàng đã trừng lớn hai mắt, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

- Không ngờ lại là đan phương của những loại rượu này.

- Chuyện này thì tính là gì? Ngạc nhiên sao? Bất quá chỉ là một vài loại rượu cấp thấp mà thôi, ta chỉ mất chút thời gian là đã có thể phân tích toàn bộ, không đáng để nhắc đến.

Thần sắc Tiêu Yến tràn ngập kính nể, sợ hãi than.


- Ta vẫn thắc mắc vì sao tiền bối muốn ta nhỏ rượu lên mặt chiếc chiếc nhẫn, thì ra là vì nghiên cứu. Tiền bối, ngài là một vị đại sư luyện đan sao?

- Ta có phải luyện đan sư hay không thì có quan hệ gì? Trời sắp tối rồi, ngươi còn không nhanh ra ngoài mua một ít dược liệu về luyện rượu?

- Dạ, dạ tiền bối.

Chỗ tốt rõ ràng như thế, Tiêu Yến lập tức ra khỏi phòng, chạy thẳng đến một khu chợ ở gần đó. Trên đường giăng đèn kết hoa, cách một đoạn lại treo một chiếc đèn luồng màu đỏ, bên trên đề một chữ hỷ.

- Tam công tử Đường gia cùng đại tiểu thư đính hôn rồi, hôm nay chính là ngày vui của hai người.

Hắc hắc, bình thường bình thường đều vô cùng keo kiệt, không ngờ lần này lại mở tiệc chiêu đãi toàn bộ người Phương Cốt Bảo. Hiếm khi gặp được cơ hội như vậy, tối nay chúng ta phải không say không về!

- Kỳ quái, Đường Vô Tâm kia không phải cùng Tiêu Yến đính hôn từ nhỏ rồi sao?

- Lăn, đó là chuyện của hôm qua. Tiêu Yến phế vật kia, sao có thể xứng đôi cùng tam công tử Đường Gia? Bất quá nàng cũng là người thức thời, nghe nói là nàng chủ động từ hôn.

- Không chủ động thì còn biện pháp nào, không từ thì vẫn phải từ.

Tiếng bàn tán của người đi đường không ngừng truyền vào trong tai Tiêu Yến. Tiêu Yến ẩn mình trong một góc khuất, lặng lẽ cúi đầu, âm thần cắn răng, nắm chặt tay, cắm đầu đi về phía trước.

- Cứ chờ đấy, sẽ có một ngày ta khiến cho các ngươi phải lau mắt mà nhìn.

Trong lòng nàng nghẹn một luồng uất ức.

Sở Vân quát.

- Cúi đầu cái gì, sợ bị người ta bắt gặp sao? Ngẩng đầu lên cho lão tử, hiên ngang mà đi! Ngươi phải nhớ kỹ ngươi là Tiêu Yến, ngươi là đối tác của Sở mỗ, đám người phàm tục này thì tính là cái gì?

- Sớm muộn ngươi cũng sẽ bỏ lại bọn hắn, chiếm cứ đỉnh phong, ngạo thị thương khung. Không cần cố kỵ ánh mắt của đám người này, bọn hắn không xứng để ngươi phải cố kỵ. Nhìn lại bản tâm của mình, không phải ngươi hèn mọn vì người khác xem người hèn mọn mà bởi vì ngươi tự ti.

Thân thể Tiêu Yến chấn động. Trên người Sở Vân nàng chợt minh bạch được cái gì mới gọi là cường giả chân chính.

Cường giả chi tâm, tự tôn tự tin tự cường, không vì người khác mà cảm thấy bản thân hèn mọn.

- Tiền bối, ta hiểu rồi.

Hai mắt Tiêu Yến lấp lánh hào quang, ngẩng cao đầu bước về phía trước.

Người nàng đầy mùi rượu, đầu bù tóc rối, nhưng hai hàng lông mày lại tràn ngập phong thái tự tin, không nhìn ra bất luận cảm giác suy sụp cùng thất vọng nào.

- Là Tiêu Yến!

Người đi trên đường gặp nàng, đều nhao nhao quăng đến ánh mắt kinh dị.


Thanh âm nghị luận nhỏ dần, tận cho đến khi bóng lưng Tiêu Yến hoàn toàn, lúc này mọi người mới phản ứng.

- Thực sự là nàng.

- Một chút thương tâm cũng không có..

- Ta xem chỉ là tự làm mình kiên cường mà thôi.

- Dù sao cũng khiến cho người ta kính nể. Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ đã trốn ở trong phòng khóc rồi.

Sở Vân cũng không khỏi âm thầm gật đầu.

- Tiêu Yến này không tệ. Khí vận nồng hậu, ý chí cũng kiên cường. Ngộ tính không kém, chỉ một chút chỉ điểm đã có được khí thế khác. Hơn nữa nhược điểm trong tâm hồn đã được xóa bỏ, có thể dạy bảo được. Có lẽ ta nên bồi dưỡng nàng, lưu lại bên trong Quỷ Châu một chiêu hậu thủ.

Tiêu Yến biểu hiện càng xuất sắc, kế hoạch của Sở Vân càng thêm thuận lợi, quả thực là đôi bên cùng có lợi.

Sau đó, dưới sự chỉ điểm của Sở Vân, Tiêu Yến vung tiền như rác, trắng trợn mua bán một lần.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Yến kéo theo một chiếc túi cực lớn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lết về phía căn phòng đơn sơ của mình.

- Tiền bối, lần này thực sự là ta trở thành kẻ nghèo rồi

Tiêu Yến thở hổn hển, nói với Tinh Quỷ Hồn Giới.

- Không sao, số lượng rượu ngươi luyện chế ra, một bộ phận ngươi sử dụng, phần còn lại đều bán hết. Dù sao, ngươi uống quá nhiều, hiện quả cũng sẽ giảm xuống.

- Vâng, tiền bối.

Tiêu Yến nở một nụ cười. Lần mua sắm này có thể nói là điên cuồng đến cực điểm, hôm nay bản thân đã trở thành kẻ không xu dính tui, nhưng tồn tại của Sở Vân khiến cho thiếu nữ cảm thấy vô cùng an toàn.

- Đợi chút, trong phòng ngươi có người!

Đúng lúc Tiêu Yến quẳng cục nợ ra, muốn đẩy cửa đi vào, Sở Vân chợt phát ra thanh âm cảnh báo.

Tiêu Yến đẩy cửa phòng, đã chứng kiến một vị thiếu niên ngọc thụ lâm phong đứng đợi sẵn ở bên trong.

Thiếu niên xoay người, trên khuôn mặt anh tuấn hiện nên một nụ cười ôn nhu.

- Yến nhi, nàng về rồi sao?

Không phải ai khác, chính là Tam công tử Đường gia Đường Vô Tâm. Tiêu Yến lập tức nhíu mày.

- Ngươi đến đây có chuyện gì?

Đường Vô Tâm thở dài, nhìn Tiêu Yến đầy thâm tình.

- Ta lo lắng cho nàng, cho nên muốn tới thăm nàng một chút, Yến nhi ta...

Tiêu Yến khoát tay ngăn hắn nói, cười lạnh.

- Miễn đi, Đường công tử. Tối nay là ngày vui của ngươi, tốt hơn là ngươi nên về bên người kia đi. Hơn nữa xin ngươi xưng hô đầy đủ họ tên của ta, đừng gọi ta là Yến nhi, khiến cho ta nổi hết cả da gà.

Đường Vô Tâm lại để ngoài tai mấy lời này, vẫn thâm tình chân thành nói.


- Yến nhi, ta là có nỗi khổ tâm. Gia tộc gây cho ta áp lực quá lớn. Trong trái tim ta từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng, chưa từng bao giờ tồn tại hình bóng người con gái khác. Ta không cầu nàng tha thứ, chỉ xin nàng có thể đứng ở địa vị của ta mà ngẫm lại, cảm thông
cho ta.

Tiêu Yến lắc đầu, mở rộng cửa phòng làm ra một cái thủ thế ý bảo Đường Vô Tâm có thể đi rồi, nàng không muốn nhìn thấy hắn nữa.

- Ai…

Đường Vô Tâm rơi lệ. Lấy ra từ trong ngực ra nửa khối ngọc bội đưa cho Tiêu Yến.

- Đây là vật mà bá phụ cùng bá mẫu năm đó giao cho ta. Nói là đợi khi chúng ta thành thân sẽ giao lại cho nàng. Cái chết của bá phụ, bá mẫu khiến ta vô cùng thương tâm, lúc đó ta hoàn toàn không biết được chuyện này. Thực xin lỗi, khi đó đã không ở bên cạnh
nàng. Nàng muốn oán hận ta, ta có thể thừa nhận tất cả. Nhưng xin nàng nể mặt bá phụ bá mẫu mà tha thứ cho ta. Ta cũng là bị ép buộc, ta cũng là người bị hại.

Chứng kiến nửa khối ngọc bội, thần sắc Tiêu Yến khẽ động.

Trên cổ nàng có đeo nửa khối ngọc bội còn lại, chuyện này khiến cho nàng nhớ lại phụ mẫu đã chết đi, thần sắc lạnh như băng chợt biến thành buồn bã. Đường Vô Tâm vẫn một mực chú ý đến thần sắc của Tiêu Yến, thấy nàng tiếp nhận ngọc bội thần sắc biến hóa, sâu
trong ánh mắt lập tức hiện lên một tia vui sướng. Hắn đang muốn mở miệng, thừa thắng truy kích, thình lình nghe được Tiêu Yến nói.

- Ngọc bội ta nhận, ngươi có thể đi rồi.

Đường Vô Tâm kinh ngạc.

- Yến nhi nàng?

- Cút!

Đường Vô Tâm nhịn không được khóe miệng giật giật, trong mắt hiện lên một tia oán độc. Hắn thở dài một tiếng, lưu luyến ra khỏi phòng, đang muốn quay đầu nói vài lời cáo biệt ôn nhu thì...

Rầm!

Cửa phòng bị Tiêu Yến đóng sập lại, thiếu chút nữa đụng cả vào sống mũi hắn.

Hai mắt Đường Vô Tâm híp lại, trên mặt lóe lên vẻ âm tàn, ăn hết một cái cánh cửa, hắn đành quay đầu trở về.

Dù sao điển lễ đính hôn tại phủ thành chủ vẫn cần tới sự có mặt của hắn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Công tử, Tiêu Yến này thực quá ghê tởm! Không ngờ dám đối đãi với công tử như vậy, quả thực là đáng bị ngũ mã phanh thây.

Đi qua vài lối rẽ, một kẻ tâm phúc từ trong bóng tối hiện thân.

- Hừ, tiểu ny tử này vẫn ngạo mạn như vậy, khi còn bé đã ngạo mạn như vậy, lớn lên rồi lại càng thêm ngạo mạn. Vốn tưởng rằng hiện tại trầm luân, ngạo khí đã biến mất thực không ngờ vẫn còn ngạo mạn đến như vậy. Hừ, nếu không phải là vì di sản của phụ mẫu nàng ta, ta đã sớm động thủ thu thập nàng rồi.

Sắc mặt Đường Vô Tâm âm trầm, tức giận hừ hừ vài tiếng.

- Phụ mẫu Tiêu Yến đều là ngự yêu sư Hào Hùng cấp, đã từng là gia chủ Tiêu gia. Chỉ là về sau bị Vương giả giết chết, tên gia hỏa tầm nhìn hạn hẹp Tiêu Tiễn này mới bò lên được tước vị gia chủ. Di sản hai người lưu lại cho Tiêu Yến tuyệt đối vô cùng phong phú, mà thứ kia chính tín vật chỉ điểm đến địa điểm cất chứa di sản, tại sao công tử lại chủ động giao cho Tiêu Yến, chuyện này không có vấn đề gì sao?

Tâm phúc lo lắng nói.

Đường Vô Tâm khẽ lắc đầu.

- Có điều ngươi không biết, tín vật là cả một khối ngọc bội nguyên vẹn, ta chỉ có một nửa mà thôi, một nửa còn lại nằm ở trên người Tiêu Yến.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui