Ngữ khí Bà Sa Thụ Nhân mười phần cao ngạo.
- Các ngươi thực lợi hại! Trong sử sách căn bản cũng không có ghi lại các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi là vương bài mà sư phó ẩn giấu?
Thanh Quả vui mừng hỏi.
Ánh mắt đắc ý của ba yêu vật tu vi triệu năm không khỏi trì trệ.
Lục Sí Ngân Tằm dùng thanh âm lạnh như băng nói.
- Trong những thủ hạ của chủ nhân, ba chúng ta được tính là cái gì? Bất quá chỉ là đám tép riu đứng gần cuối mà thôi, tồn tại cường đại hơn so với chúng ta có rất nhiều.
Lời này không chút nào khoác lác. Chúng Đế Hoàng đang không ngừng phải đối phó với Tiên Thiên Thần Ma số lượng càng ngày càng nhiều, sao có thể điều đi yêu vật chủ lực.
Ba đầu yêu vật này bất quá là tạm thời bị thế giới nguyên lực đề thăng tu vi lên trăm vạn năm mà thôi.
Ba thiếu niên nghe xong không khỏi sợ hãi thán phục.
Chợt có người hỏi.
- Linh Đế kia có mạnh không?
Ba đầu yêu vật lại một lần nữa bắt đầu kiêu ngạo. Bà Sa Thụ Nhân cười lạnh.
- Một vị Đại Đế mà thôi, đợi đến khi các ngươi tiếp xúc nhiều, sẽ biết chênh lệch giữa Đế cấp cùng Hoàng cấp tựa như là rãnh trời.
- Tam hoàng, ngũ đế, Tinh Châu lớn như vậy cũng chỉ có ba vị Hoàng cấp, Đế cấp lại có đến năm vị. Không còn có một vị Dạ Đế nữa.
- Hôm nay đã thoát ly khỏi Tinh Châu rồi.
Bích Nhãn Tông Sư Thú phụ họa, ngữ khí ẩn ẩn mang theo ngạo khí.
Tầng lớp như bọn chúng, bất quá chỉ là dự bị bổ sung, được tam hoàng tạm thời phóng xuất ra đảm đương việc trở thành bảo tiêu. Sao có thể biết được tin tức Sở Vân đã tấn chức thành Hoàng? Trên thực tế, tin tức này cũng không được lan truyền rộng rãi, lan truyền ra thì thu được lợi ích gì? Chẳng lẽ muốn giúp cho Sở Vân gia tăng danh vọng sao?
Loại hành động ngu ngốc này, chúng Đế Hoàng còn chưa làm được. Huống chi bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn chút tâm tình hâm mộ, ghen ghét. Trước mắt đang thu thập tín ngưỡng, lan truyền tin tức này, không khác gì tự vả vào mặt mình, làm suy yếu lợi ích của mình sao?
Đối với chuyện này, mặc dù chúng Đế Hoàng không có thương thảo, nhưng ăn ý đã đạt thành hiệp ước chung, hình thành phong tỏa tin tức.
- Thì ra là thế.
Hồng Phi, Thiên Vận, Thanh Quả đều lộ vẻ giật mình, tảng đá đè nặng trong lòng không khỏi buông lỏng.
Linh áp Sở Vân mang đến cho bọn họ ấn tượng khủng bố vô cùng sâu sắc, khiến cho bọn họ chỉ cần nghĩ lại một chút đã cảm thấy hô hấp không thoải mái. Nhưng hiện tại trải qua yêu vật giải thích, bọn họ đã dễ chịu hơn nhiều. Linh áp Sở Vân cường thế, trong mắt bọn họ, bất quá biểu hiện ra của một kẻ nhà giàu mới nổi. Tam hoàng mới có phong độ nội hàm. Vô thanh vô thức hiện lộ ra cao quý ưu nhã, nổi bật lên sự nông cạn của Linh Đế.
- Ta nói này. Trong tam hoàng ngũ đế, Linh Đế là người yếu nhất. Những người khác công tích vĩ đại, ít nhất phải viết vào bảy tám cuốn sách mới hết. Truyền thuyết về tam hoàng sư phó cho dù kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Đối với bọn họ, Linh Đế chẳng khác gì một đứa trẻ.
Thanh Quả quệt mồm nói.
- Ngay cả Long Đế cũng từng xưng bá Tinh Châu, chinh phục rất nhiều quốc gia. Truyền kỳ về Linh Đế nhiều nhất chỉ là thống nhất Chư Tinh Quốc. Nghe nói sau khi hắn xưng Đế, đã mang trọn Chư Tinh Quốc dời đi. Tuy rằng chuyện này thần kỳ, nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy, đây là hành vi trốn tránh. So với công tích của những người khác hoàn toàn không thể đánh đồng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hồng Phi chỉ điểm giang sơn.
- Đủ rồi.
Bàn Thạch trầm mặt, quát một tiếng.
Hắn đột nhiên lên tiếng, khiến cho ba người khác giật mình hoảng sợ.
- Bàn Thạch, ngươi không sao chứ, muốn hù chết người à?
Thiên Vận ôm ngực, liếc mắt một cái.
- Sao vậy, Thạch Đầu, ngay cả tiên nang Linh Đế cũng không tặng cho ngươi, một chỗ tốt mạc danh kỳ diệu đã mua chuộc được ngươi?
Nhìn ấn ký trên mi tâm Bàn Thạch, Thanh Quả nở một nụ cười khinh thường.
Sắc mặt Bàn Thạch trầm xuống, giọng nói mang theo một tia phẫn nộ.
- Chỗ tốt gì cũng được, ta chỉ biết Linh Đế lão nhân gia là người duy nhất ra tay trợ giúp ta. Chỉ bằng vào điểm nay ta kính trọng người. Từ này về sau, ta chỉ tôn sùng pháp chỉ của người!
Thấy Bàn Thạch thật tình như thế, ba người còn lại cảm thấy không còn thú vị, bầu không khí trở nên trầm lắng, không ai nói lời nào.
Một đường trầm mặc, rốt cục cũng đã xuống đến chân núi.
Chân núi tùng lâm tươi tốt, bốn người cũng đã mỏi mệt, thương nghị tốt đóng quân tại chỗ, sau khi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lại tiếp tục xuất phát.
- Chúng ta từ đây giải tán, trong phương viên trăm dặm sưu tầm thực vật. Nữa khắc sau tập hợp lại.
Dưới sự chủ trì của Hồng phi, bốn người lựa chọn riêng một phương hướng, xâm nhập vào sâu bên trong khu rừng rậm. Nhưng chưa đến ba phút sau, Hồng Phi, Thiên Vận cùng Thanh Quả đã mang theo vô số thực vật, trở về nơi trú quân tạm thời. Có sự trợ giúp của ba đầu yêu vật tu vi trăm vạn năm, bọn họ nhận thu hoạch viễn siêu so với dĩ vãng.
- Thực sự là quá mạnh mẽ! Các ngươi biết không, một đầu đại linh yêu U Linh Lang đột nhiên xuất hiện, dọa cho ta nhảy dựng lên. Ta vừa định trốn, kết quả phát hiện con sói xụi lơ trên mặt đất, kêu lên ô ô vô cùng đáng thương. Dĩ nhiên đã bị Bích Nhãn Sư Tông Thú hù dọa!
Hồng Phi lớn tiếng khoe khoang, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
- Chuyện này tính là cái gì? Ta đụng phải một bầy Kim Châm Độc Phong. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Sí Ngân Tằm phát ra một đạo sóng âm giết không còn một mống.
Ta nhẹ nhàng tìm ra tổ của bọn chúng, lấy được rất nhiều hoàng kim phong mật, đêm nay chúng ta có thể ăn thả cửa... Hắc hắc.
Trong tay Thanh Quả mang theo một tổ ong thực lớn, tươi cười như hoa.
- Đây là sư phó sủng ái chúng ta, có chúng bên ngươi, coi như là Tiên Thiên Thần Ma cũng có thể đấu một trận. Ai, đáng thương nhất đúng là Bàn Thạch. Hắn ngay cả một chiếc tiên nang cũng không được tặng.
Thiên Vận nhướng mày.
- Tính tình hắn vừa thối lại vừa cứng. Vừa mới hét cái gì, không phải chỉ là đánh giá Linh Đế vài câu thôi sao?
Sắc mặt Hồng Phi có chút lúng túng.
- Có lẽ tâm tình hắn không tốt. Ngẫm lại mà xem, trong số bốn người, chúng ta đều được tam hoàng thu làm đồ đệ. Còn hắn thu được cái gì? Một ấn ký không hiểu ra
sao, thậm chí Linh Đế một câu cũng không thèm nói với hắn.
Thanh Quả bĩu môi.
- Có lẽ bởi vì tư chất của hắn không tốt. Chúng ta là bằng hữu có lẽ nên thông cảm cho hắn. Hai người không thấy khi vừa mới nên núi ta chưa bao giờ tranh chấp cùng hắn sao?
Hồng Phi than thở, trong nội tâm mạc danh kỳ diệu sinh ra một cảm giác về sự ưu việt, khiến cho hắn có chút lâng lâng.
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như thế. Mọi người cùng nhau mạo hiểm, đến bây giờ đều chưa từng dễ dàng gì. Bất quá chúng ta coi hắn là bằng hữu, hắn lại chưa từng coi chúng ta là bằng hữu.
Ba người, ngươi một câu ta một câu, lải nhải càng nói càng hăng.
Đích xác tâm tình không tốt Bàn Thạch rất không tốt, bất quá cũng không giống như lời của ba người Hồng Phi, mà là bởi vì Tấn Dương Thảo. Mục đích hắn tìm kiếm tam hoàng Ngũ đế, chính là vì muốn lấy được Tấn Dương Thảo trị bệnh cho mẫu thân. Nhưng cuối cùng hắn lại thất bại.
- Tấn Dương Thảo à, Tấn Dương Thảo, đến cùng ta phải làm như thế nào mới tìm được ngươi?
Di chuyển trong rừng rậm hôn ám, tâm tình Bàn Thạch trầm trọng đến cực điểm, tựa như bị một tảng đá ngàn cân đè ở trước ngực. Hy vọng lớn nhất tan biến, Linh Đế không nói một câu nào, chỉ ban cho hắn một chiếc xa luân không hiểu ra sao, điều này khiến cho
hắn cảm thấy tương lai vô cùng mờ mịt. Nhưng đúng lúc này, Bàn Thạch chợt cảm thấy mi tâm nóng lên, ấn ký xa luân thoát ly khỏi trán hắn lơ lửng trên không trung hình thành một chiếc xa luân cỡ nhỏ tỏa ra chín màu rực rỡ.
Xa luân bay quanh hắn một vòng, sau đó chậm rãi bay về phía đông nam.
Bàn Thạch bị dị biến này dọa đến sững sờ, nhưng hắn chợt giật mình, hiểu ra xa luân muốn dẫn hắn đến một chỗ nào đấy.
- Chẳng lẽ muốn dẫn ta đi đến nơi có Tấn Dương Thảo?
Trong nội tâm không khỏi dấy lên hy vọng, Bàn Thạch vội vàng đuổi theo. Điều kỳ lạ chính là, tốc độ của hắn nhanh xa luân cũng nhanh theo, hắn chậm xa luân cũng chậm lại. Nhưng thủy chung, xa luân không thoát ly khỏi tầm mắt của hắn. Cứ như vậy tiến sâu vào bên trong rừng rậm, ba canh giờ sau, Bàn Thạch cũng không rõ mình đang ở nơi nào.
Trong lòng hắn ngạc nhiên không thôi, theo đạo lý mà nói, ban đêm trong rừng rậm có rất nhiều yêu vật cường đại di chuyển, nhưng hắn đi lâu như vậy, nhưng chưa gặp phải một đầu nào. Tựa như toàn bộ khu rừng chỉ còn một mình hắn cùng với chiếc xa luân trước mắt. Cuối cùng xa luân dẫn Bàn Thạch đến một sơn cốc vô danh.
- Cái này, đây là Nhân Quốc Hải Đường?
Ở đây, Bàn Thạch phát hiện ra một cây yêu thực sáng lạn như ngọn lửa, dáng vẻ uyển chuyển, tươi đẹp tịnh lệ. Cánh hoa đỏ trắng giao nhau, lộ ra thánh khiết cùng cao quý.
Đây là một cây yêu thực khí vận tương đối hiếm có, vô cùng trân quý. Theo như lời đồn đại, có nó bên cạnh, ngự yêu sưu có thể một bước lên trời, hồng hồng hỏa hỏa, chuyện họa thành phúc, vận may liên tiếp.
Xa luân chín màu bay đến trước Nhân Quốc Hải Đường chợt phóng lớn, từ kích thước chỉ như lòng bàn tay biến thành hình thái một chiếc xa luân bình thường.
Xa luân không ngừng quay, hấp thu toàn bộ khí vận trên thân Nhân Quốc Hải Đường.
Chỉ trong nháy mắt, đóa nhân quốc hải đường này héo đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cuối cùng hóa thành một quả hạt giống yêu thực. Bàn Thạch chứng kiến cảnh tượng này trợn mắt há hốc mồm, vốn hắn tưởng rằng xa luân sẽ giúp hắn thu phục cây yêu thực này, nhưng cảnh tượng trước mắt đã triệt để phá vỡ phỏng đoán của hắn.
Xoát.
Trong lúc hắn đang không biết nên xử trí như thế nào, xa luân chín màu chợt hóa thành một đạo quang mang, tiến vào bên trong mi tâm hắn, một lần nữa hóa thành một đạo ấn ký, không có chút động tĩnh gì.
- Cửu Đức Luân?
Đồng tử Bàn Thạch đột nhiên mở lớn, một cỗ tin tức huyền ảo tựa như một dòng suối nhỏ chảy vào trong đầu hắn. Đây là một kiện yêu binh gồm đủ cả chín loại thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa thổ, phong, lôi, quang, ám hơn nữa còn ẩn chứa nhân, trí, lễ, nghĩa, tín trung, hiếu liên dũng, chín đại đức. Nó có thể hấp thu khí vận trên người vạn vật sinh linh, dung làm một thể, tăng phúc bản thân. Có ảo diệu bao phủ càn khôn, có uy năng chế ước thương khung, có khí lượng trưởng thành vô hận, có thần lực can thiệp vận mệnh.
Hấp thu càng nhiều khí vận, uy năng của Cửu Đức Luân lại càng cường đại. Tuy rằng hôm nay nó chỉ có thể hấp thu khí vận trên người một ít tiểu yêu, nhưng chỉ cần cho nó thời gian phát triển, cuối cùng thậm chí nó có thể cưỡng đoạt khí vận trên người thiên vận chi tử.
Bịch…
Bàn Thạch lệ tuôn đầy mặt, quỳ rạp xuống đất.
Hắn là người thông minh, so sánh với Cửu Đức Luân, cho dù là tiên nang thượng đẳng, yêu vật trăm vạn năm hoặc vô số thạch tệ đã tính là cái gì?
- Sư phụ!
Bàn Thạch hô lớn, giờ phút này hắn đã hiểu được dụng tâm lương khổ của Sở Vân. Sở Vân chỉ ban cho hắn Cửu Đức Luân, là muốn hắn tự dựa vào bản thân mà phát triển, để cho hắn phấn chấn mà vươn lên.
- Bàn Thạch ta thề, nhất định sẽ không để cho người thất vọng. Cuối cùng, sẽ có một ngày ta đứng trên Tinh Châu đỉnh phong, khiến cho mọi người phải ngước nhìn. Cửu Đức Luân sẽ trở thành chủ nhân của khí vận, quang huy của nó sẽ dẫn dắt toàn bộ đại thời đại.
…
- Cơ trí mà cao quý Đế Hoàng, hèn mọn phàm nhân hướng ngài gửi lời chào tôn kính nhất. Đại chiến sắp tới, xin ngài hãy bảo hộ con dân của ngài hướng về thắng lợi.
- Thái dương vì ngài mà chiếu sáng, trường hà vì ngài mà lưu động. Ngài là trung tâm thế giới, là chúa tể vạn vật. Cầu xin ngài ban cho đôi phu phụ đáng thương chúng ta một hài tử khỏe mạnh!
- Nguyện vinh quang vĩnh viễn cùng ngài làm bạn, chủ nhân vĩ đại mà vũ dũng của ta. Con dân ngài kính sợ ngài, quỳ lạy dưới chân ngài. So sánh cùng ngài, thiên địa cũng bé nhỏ. Thỉnh cầu ngài trong cõi hỗn mang cho kẻ hèn này một gợi ý nho nhỏ, đến cùng làm như thế nào mới có thể tranh thủ được tình yêu của nàng?
...
Vô số tiếng thì thầm, thình thành một làn sóng thanh âm vô nghĩa trùng kích vào trái tim Sở Vân. Sở Vân cau mày, chống cự lại những thanh âm hỗn loạn này. Hơn ba mươi vạn cuồng tín đồ, đây là số lượng ngay cả Hoàng cấp cao đoạn cũng chưa chắc có được. Sở Vân lợi dụng Nhân Đạo Vô Lượng chỉ trong nháy mắt đã có được nhiều cuồng tính đồ như vậy, tuy nhiên hắn cũng phải trả một cái giá rất lớn. Tựa như là vô số con ruồi vo ve bên tai, cho dù là thanh âm điên cuồng ca ngợi, nhưng vật cực tất phản.. Những thanh âm ca ngợi này quá nhiều, khiến tâm tình con người ta trở nên phiền muộn.
Thậm chí, linh quang ngưng thực hùng hậu của Sở Vân cũng bị trùng kích vô hình, lộ ra ý vị suy yếu.
Sở Vân đã tấn chức thành Hoàng, ngay cả linh quang của Hoàng cấp còn như vậy, có thể thấy được uy lực đáng sợ của làn sóng thanh âm.
Đây là một cái giá rất lớn.
Những cường giả Đế Hoàng khác, cho dù là nhiều tín đồ hơn nữa cũng sẽ không gặp phải tình huống này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...