Chí Tôn


Chỉ cần có viên đan dược này, bất kỳ thương thế gì, bất kỳ tật bệnh gì, cũng là phù vân. Thảo nào có thể được gọi là bất diệt không chết, khẩu khí vô cùng lớn.
Nếu thật sự có loại đan tâm tối cao này, như vậy thân thể Tiên Thiên của Sở Vân cũng không thể sánh bằng. Bởi vì thân thể Tiên Thiên cùng giống như Yêu vật Tiên Thiên, cũng sẽ bị hủy diệt vì tranh đấu. Nhưng nếu có đan tâm chung cực, mặc dù là hồn bay phách tán, hoàn toàn biến mất, cũng có thể sống lại.

Bỗng nhiên Sở Vân liên tưởng đến Tinh Châu, liên tưởng đến Thiên Ngoại Tinh Ma.

Mỗi châu trong Cửu Châu đều có những đặc sắc riêng, đặc sắc của Tinh Châu, chính là khí vận và Toán sư.

Trong Cửu thánh, Tinh Thánh là người đứng đầu về tính toán. Bởi vậy mới có thể ở trong Song Vương chi
tranh, cướp đoạt Sở Vân.

Thiên Ngoại Tinh Ma, chính là kết quả của chủ pháp tắc chỉ có ở Tinh Châu, là thủ đoạn cuối cùng để Tinh Thánh nắm Tinh Châu trong tay. Hiện nay trong tay Tinh Thánh, còn nắm giữ lợi khí cuối cùng là Thiên Ngoại Tinh Ma hắn để đối phó với Sở Vân.

Từ Tinh Châu loại suy ra chủ pháp tắc của Đan Châu. Đặc sắc của Đan Châu chính là đan tâm. Không hề nghi ngờ, đan tâm chính là thủ đoạn tối cao để Đan Thánh nắm Đan Châu trong tay.

Nghĩ đến đây, toàn thân Sở Vân đều cảm thấy buốt lạnh. Trong lúc vô ý, linh quang hơi chấn động, khiến hắn thấy được một góc bố cục của Thánh Nhân.

- Thật sự là thủ đoạn tốt.

Trong lòng Sở Vân âm thầm sợ hãi, lại nhìn về hướng Đệ nhị linh quang đan trên đỉnh đầu, một tầng mang theo sự cảnh giác và kiêng kỵ.

Có nhận biết về tầng này, Sở Vân cũng không còn quá chú ý tới nhiệm vụ hoàn thành viên đan dược tuyệt phẩm này nữa. Thậm chí, mơ hồ có chút hương vị kính trọng mà không gần gũi.

Còn nữa, bây giờ hắn còn chưa gặp lại mẫu thân. Nếu thật sự đưa ra đề nghị gì, thì nhiệm vụ chế luyện hoàn thành viên thần đan tuyệt phẩm, chẳng phải là phá hủy cơ hội tốt của chính mình sao.

Ý nghĩ Sở Vân trong lòng vừa vặn trái ngược với những người khác, hắn vô cùng kỳ vọng nhiệm vụ này càng kéo dài càng tốt, để hắn có thể nhìn thấy mẫu thân mình.

Nhưng thế gian không có việc gì như ý, mười phần vẹn mười.

Mặc dù ở trong Vân Điện Hoa Viên, liên tục mười bảy ngày, Sở Vân cũng không nhìn thấy mẫu thân mình.

Tuy rằng Nguyệt Sương Vương có tới, nhưng lại không bước chân tới nơi này. Đan dược do Sở Vân chế luyện, cũng do chuyên gia đưa tới.

Thật lâu, Sở Vân vẫn không tìm được cách nào để đột phá được điểm này. Thật sự bất đắc dĩ, một lần đi dạo, hắn định "nhỡ xông vào" chỗ ở của Nguyệt Sương Vương.

- Người nào, đứng lại cho bản Vương!

Một vị đại hán mặt đen, chợt xuất hiện, chắn ở trước mặt Sở Vân.

- Nơi này có thể để cho ngươi vào sao? Ta mặc kệ ngươi là dòng chính của Vân gia, hay đại sư luyện đan. Bản Vương không muốn gặp ngươi, cút ngay cho bản Vương!

Đại hán mặt đen thản nhiên liếc mắt thoáng nhìn Sở Vân một cái, giống như con kiến chỉ một ngón tay cũng có thể nghiền chết.

Giọng điệu hắn kiên quyết, vẻ mặt như sắt, vừa thấy đã biết là giết chóc thành quen mới có thể nói được làm được như vậy.

Mắt Sở Vân co lại, cố che lấp sát khí trong lòng, mang theo vẻ mặt "sợ hãi", giả bộ tuyệt vọng quay ra trở ra.
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của đại hán mặt đen:

- Hừ, bọn chuột nhắt như thế, quả thực làm bẩn mắt Hắc Nguyệt Vương ta.

- Hắc Nguyệt Vương sao, hừ...

Trong lòng Sở Vân cười lạnh.

- Ngoại trừ hắn ra, ta còn cảm giác được ở gẫn chỗ mẫu thân ở còn ẩn dấu hai cỗ linh áp Vương cấp khác. Nghe giọng điệu của Hắc Nguyệt Vương, dường như là được Vân gia mời tới làm việc, cũng không phải là người trong Vân gia. Xem ra tình cảnh mẫu thân cũng không tốt lắm. Một ngày ra khỏi Thiên Uyên Lam Trạch sẽ rơi vào tình trạng bị giám thị và giam lỏng. Ôi, việc này khiến ta muốn nhìn thấy nàng, càng khó càng thêm
khó khăn.




Trong đại điện, không khí nặng nề. Hơn mười người ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn. Phía sau mỗi người bọn họ, là một vị trợ lý sinh hoạt đứng lặng lẽ.

Hơn mười người bọn họ đều là thánh thủ đan đạo. Mỗi một người này đều là đại sư luyện đan hết sức quan trọng, thậm chí là Tông Sư.

Trong những người này, có hai người cực kỳ chói mắt.
Bọn họ quá trẻ tuổi, khác với phần lớn lão giả, trung niên ở đây, hai người họ có phần sức sống thanh xuân và nhiệt tình.

Ánh mắt của rất nhiều trợ lý sinh hoạt do Vân gia phái ra cũng không nhịn được chú ý tới hai người trẻ tuổi này.

Bọn họ là thiên tài trong thiên tài, trong mắt lấp lánh ánh sáng trí tuệ thật không thích hợp với lứa tuổi. Bọn họ có tiền đồ sáng láng, thiên tư được mọi người xem trọng và tán thành. Một ngày nào đó, bọn họ sẽ giành được thành tựu rất cao.

Không hề nghi ngờ, hai người này chính là Sở Vân và Vân Bạch Tham.

Bọn họ quen nhau, mối quan hệ gắn bó, mỗi lần tham gia cuộc thảo luận đều ngồi cùng với nhau để tiện giao lưu.

Nhưng lần này, hai người bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, cũng không châu đầu ghé tai, khe khẽ nói chuyện với nhau giống như mọi khi.

- Ba tuần, hơn nửa tháng đã trôi qua, các vị.

Giọng nói Ức Đan Hầu đầy trầm trọng vang vọng ở trong đại điện. Ai cũng có thể cảm thấy trong giọng điệu hắn chất chứa sự tức giận.

- Nhưng chúng ta không hề tiến triển, vấn đề khó khăn cuối cùng vẫn không tìm được bất kỳ cách giải quyết nào. Đây là một loại sỉ nhục, sỉ nhục sâu sắc! Trong chúng ta, mỗi một vị thấp nhất cũng là đại sư luyện đan, thậm chí còn có người là Tông Sư.

Nhưng dù như vậy, chúng ta vẫn vướng ở cửa quan trọng cuối cùng, không thể nhúc nhích được là sao?

Chòm râu bạc của Ức Đan Hầu run rẩy, càng nói càng kích động.

Vốn tưởng rằng một người kế ngắn, hai người kế dài, tụ tập toàn bộ lực lượng đan sư của Vân gia có thể phá được cửa ải chế luyện khó khăn cuối cùng, hoàn thành được Đệ nhị linh quang đan.

Nhưng chuyện lại nằm ngoại dự liệu của Ức Đan Hầu. Nhoáng cái ba tuần đã qua, bọn họ vẫn vướng lại ở bước cuối cùng này không có chút tiến triển nào.

Nghĩ thần đan tuyệt phẩm xuất thế ở trong tay mình sẽ vinh quang như thế nào, lại từng tự mình trực tiếp báo cáo tin tức về tiến độ chế luyện với cao tầng của Vân gia, Ức Đan Hầu không thể không nóng lòng cấp bách.

Vân Oản Thanh đứng ở sau lưng Sở Vân, cũng không dám thở mạnh.

Nàng hiểu rất rõ, đến tột cùng lão nhân gầy gò ở trước mắt mình là nhân vật trọng đại tới cỡ nào.

Ức Đan Hầu là luyện đan Đại Tông Sư!

Mỗi một câu hắn thuận miệng nói ra đều có thể dấy lên sóng gió ngập trời ở giới luyện đan.

Hắn đại danh đỉnh đỉnh, cả đời cũng gần như là truyền kỳ. Hắn vốn có tư chất luyện đan tầm thường, nhưng dám dựa vào sự cố gắng, trả giá nhiều hơn vô số lần so với người khác, đã đạt tới thành tựu như hiện nay, khiến người ta phải ngưỡng vọng.

Chỉ cần là đan sư, không người nào dám bất kính với hắn. Hắn là đại biểu của một luyện đan sư chăm chỉ khổ luyện, cũng là thần tượng của phần lớn luyện đan sư hiện nay. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Vân Oản Thanh cảm thấy, toàn bộ đại điện giống như đều run sợ dưới sự khiển trách của Ức Đan Hầu, tất cả luyện đan sư đều ngồi nghiêm chỉnh vùi đầu xuống, câm như hến.

Những Đại sư, Tông Sư, đều có ngạo khí của mình. Nhưng đối mặt với Ức Đan Hầu, dường như làm thế nào ngạo khí cũng không đứng dậy nổi.

Đơn giản vì hắn là Ức Đan Hầu!

Cũng chỉ có Ức Đan Hầu mới có thể trấn áp được được cục diện này.


Vân Oản Thanh dùng ánh mắt sùng kính, âm thầm nhìn chăm chú vào Ức Đan Hầu. Các trợ lý sinh hoạt khác cũng tương tự như vậy.

Chợt, ánh mắt của Vân Oản Thanh dời đi, Ức Đan Hầu trong trạng thái tức giận khiến nàng cảm thấy bị áp lực tâm lý quá lớn. Nàng không dám nhìn nhiều.

Dưới cảm giác đó, Vân Oản Thanh chuyển ánh mắt tới trên người Sở Vân.

Dường như, giọng nói của phụ thân vẫn còn đang vang vọng bên tai nàng:

- Oản Thanh, đây chính là cơ hội ta thật vất vả lắm mới tranh thủ được cho con. Ta không cần nói nhiều về tương lai và thiên phú của hắn. Nếu tương lai con có thể gả cho hắn, không chỉ có đối với con, mà đối với thế lực của chi nhánh chúng ta trong gia tộc này cũng được nâng cao tới nghiêng trời lệch đất. Nhi nữ của ta, nghìn vạn lần con đừng khiến ta phải thất vọng.

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Vân Oản Thanh nhìn về phía Sở Vân, không khỏi có phần phức tạp.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị thiếu niên thiên tài chính là trượng phu tương lai của mình. Đến tột cùng, hắn là người thế nào đây?

Khắc khổ, trầm mặc, thần bí, chấp nhất.

Trong vòng ba tuần này, sớm chiều ở bên nhau, Sở Vân lưu lại cho Vân Oản Thanh một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Vân Oản Thanh lớn như vậy, thân phận cao quý, tầm nhìn rộng rãi, từng gặp qua rất nhiều nam hài với tài hoa hơn người. Nhưng những người này so với Sở Vân, lập tức thua chị kém em.

Sở Vân tiếc chữ như vàng, nhưng một khi mở miệng, luôn có thể lập tức trở thành trung tâm. Hắn nói, cũng phần lớn là những lời nói sắc bén, phân lượng rất nặng.
Tài hoa thiên phú của hắn khiến cao thấp trong Vân gia đều khiếp sợ. Về điểm ấy, Vân Oản Thanh sớm có sự chuẩn bị tâm lý. Nhưng nàng lại không ngờ, Sở Vân sẽ cố gắng khắc khổ như thế.

Chỉ cần có thời gian rảnh nhàn rỗi, hắn liền cúi đầu trầm ngâm, hoặc là lấy ra một đan phương tiến hành nghiên cứu. Vân Oản Thanh từng chú ý, lúc này ánh sáng trí tuệ trong mắt hắn liên tiếp lóe ra, nhất định là tìm thấy vấn đề khó khăn gì đó trong luyện đan.

Khi trở lại nơi ở, hắn đã tự nhốt mình trong phòng, tiến hành bế quan giống như khổ tu.

Lúc này, hắn không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào trong phòng hắn. Ngay cả bản thân mình là trợ lý sinh hoạt cũng không được vào.

Thái độ từ chối của hắn vô cùng kiên quyết, Vân Oản Thanh cũng bất đắc dĩ đành nhượng bộ.

Hơn nữa, tinh lực của hắn cực kỳ dồi dào, Vân Oản Thanh kinh ngạc phát hiện, không ngờ mỗi ngày Sở Vân cũng chỉ ngủ hai canh giờ.

Hắn có thiên phú như vậy, lại còn cố gắng như thế, điều này khiến Vân Oản Thanh không khỏi nghĩ lại mình, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác xấu hổ.
Người chăm chỉ khắc khổ, luôn khiến cho người ta tôn trọng.

Càng ở gần Sở Vân lâu, Vân Oản Thanh phát hiện mình càng ngày càng thưởng thức Sở Vân, kính nể Sở Vân. Hiện nay, nàng xem trọng tương lai của Sở Vân hơn so với bất luận kẻ nào.

Nói đùa, thiên phú siêu nhân lại thêm ý chí mạnh mẽ, cố gắng kiên trì không ngừng gần như tự ngược, người như vậy, không lấy được thành tựu khiến người người chú ý, đó cũng là trời xanh không mở mắt!

Nhưng đồng thời, Vân Oản Thanh cũng càng ngày càng phát hiện sự thần bí của Sở Vân.

Hắn sâu không lường được!

Ngoài thời gian bế quan tu hành, cũng không muốn người khác quan sát. Về phần cuộc sống trước kia của hắn, mặc kệ Vân Oản Thanh thăm dò thế nào, hắn không đề cập tới dù chỉ một chữ. Điều khiến Vân Oản Thanh khiếp sợ chính là nàng phát hiện tiên nang bên hông Sở Vân cất rất nhiều vật phẩm, nhất định là một tiên nang thượng đẳng.

Vân Oản Thanh là một loại người khác trong Vân gia, nàng không thích luyện đan, chỉ thích chế nang. Đối với tiên nang, nàng có sự nghiên cứu sâu sắc. Bởi vậy mỗi lần nàng nhìn Sở Vân, theo bản năng ánh mắt lại nhìn tới tiên nang của Sở Vân.

- Đây chính là tiên nang thượng đẳng. Ngay cả cường giả Vương cấp cũng không chắc có được! Nhưng Vân Vô Danh đã có một cái...

Mỗi lần nhìn thấy, trong lòng nàng lại cảm giác sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía tiên nang đầy nóng bỏng.


Dần thu hồi suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt Vân Oản Thanh bị kiềm hãm, tầm mắt dừng ở trên mặt Sở Vân.

Sắc mặt Sở Vân lạnh nhạt, hai mắt xuất thần, lông mày thoáng nhăn lại, trước tiếng quát đầy phẫn nộ của Ức Đan Hầu, lại có vẻ mắt điếc tai ngơ.

- Không ngờ hắn lại đang trầm tư...

Vân Oản Thanh vô cùng quen thuộc với vẻ mặt này của Sở Vân, thoáng ngừng thở.

Đối diện với sự tức giận rít gào của Ức Đan Hầu, không ngờ hắn nhìn mà như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ. Đây, đây là lá gan lớn tới cỡ nào...

- Nghìn vạn không nên để Ức Đan Hầu phát hiện.

Không tự chủ được, Vân Oản Thanh lo lắng thay cho Sở Vân. Lòng nàng nóng như lửa đốt, nhưng người ngồi đối diện chính là Ức Đan Hầu. Nàng đứng cách phía sau Sở Vân năm bước, căn bản không thể có động tác nhỏ nào để nhắc nhở.

"Nếu bị Ức Đan Hầu phát hiện, có người không để ý tới lời hắn nói..."

Toàn thân Vân Oản Thanh khẽ run lên, không dám nghĩ tiếp.

Trong lúc này, Sở Vân cũng không biết có một giai nhân đang nóng ruột nóng gan vì hắn. Thấy Ức Đan Hầu phẫn nộ, người khác đều cảm giác ngay cả thở cũng khó khăn, trong khi hắn hoàn toàn thoải mái, cái này nên tính thế nào? Lúc trước đối mặt với Dạ Đế,
Long Đế, hắn cũng không bối rối, đối mặt Tinh Thánh, hắn cũng chưa hoảng quá.

Tuy rằng thân ở trong đại điện, nhưng giờ phút này phần lớn tâm trí hắn lại đang ở trong thế giới tiên nang của mình.

Trong thế giới tiên nang, đang diễn ra một trận đại chiến với khí thế hừng hực.

Thần ma mật môn mở ra, vô số yêu vật Hỗn Độn mãnh liệt lao vào, hình thành thế tấn công như triều dâng, đánh thẳng vào trận tuyến Yêu thực.

Hắc Kim Giáp Trùng, Cương Kiềm Đường Lang đều ngã xuống dưới tay của Cuồng Đao Điên Loạn Liễu, vết máu bay đầy trận tuyến. Mà trong sự hỗn loạn đó, Địa Thứ Tranh Nanh Xà từng khiến Sở Vân phải mệt mỏi, lại lộ ra một trạng thái quỷ dị.

Chúng tiến vào trạng thái hôn mê, có con điên loạn, thậm chí có con thay đổi phương hướng, công kích yêu vật Hỗn Độn khác.

- Ma Huyễn Tử Hương Dụ đã có tác dụng.

Thấy cảnh tượng như vậy, Sở Vân vui mừng trước sự lựa chọn sáng suốt của mình.

Ma Huyễn Tử Hương Dụ là nhóm Yêu thực được Sở Vân di chuyển vào lần thứ tư.

So với ba loại trước, cấp độ của nó cao tới tuyệt phẩm, giá cả vô cùng lớn. Vì thu mua số lượng Ma Huyễn Tử Hương Dụ này, Sở Vân thậm chí còn thiếu nợ Bạch Đế một khoản.

Mỗi một Ma Huyễn Tử Hương Dụ đều có hình cầu, giống như núi nhỏ. Chúng sinh trưởng ở sâu trong bùn đất, chỉ có một bộ phận nhỏ, lộ ra khỏi mặt đất.

Từ trên bề mặt, những bộ phận này giống như là một gò đất màu tím, đường cong hài hòa, có vẻ thần bí, lại cao quý.

Ma Huyễn Tử Hương Dụ có thể cải tạo thổ nhưỡng xung quanh, có thể khiến hoàng thổ đại địa ở phạm vi ngàn dặm xung quanh, đều thay đổi thành Tử Dụ thổ phì nhiêu. Loại đất này thuận tiện để sau này, Sở Vân có thể di chuyển rất nhiều Yêu thực vào trồng.

Đương nhiên, Sở Vân coi trọng nhất, vẫn là năng lực chiến đấu của Ma Huyễn Tử Hương Dụ.

Nó là Yêu thực huyễn hệ nổi bật. Phát ra mùi hương, có thể khiến bất kỳ sinh vật nào rơi vào trong ảo cảnh, nổi điên phát cuồng, không thể khống chế.

Trong chiến trường này, Sở Vân chỉ trồng hơn mười Ma Huyễn Tử Hương Dụ, nhưng đã thu được hiệu quả cực kỳ tốt đẹp.

Phần lớn yêu vật Hỗn Độn xông vào, mặc kệ là Hắc Kim Giáp Trùng, Cương Kiềm Đường Lang hay Địa Thứ Tranh Nanh Xà đều bị đạo pháp huyễn hệ của Ma Huyễn Tử Hương Dụ công kích, lâm trận phản chiến, trái lại trợ giúp Sở Vân phòng thủ.

- Ba mươi ba, ba mươi bốn, ba mươi lăm.... Tốt, đã có thể chống được ba mươi lăm đợt.

Từ ban đầu chỉ có thể chống được hai mươi mấy đợt tấn công, thoáng cái bay lên đến ba mươi lăm đợt. Đây là một tiến bộ rất lớn. Tất cả công lao đều thuộc về Ma Huyễn Tử Hương Dụ cấp số tuyệt phẩm.

- Tuy nhiên, Ma Huyễn Tử Hương Dụ cũng không phải không có khuyết điểm. Âm khí của nó quá nặng, lại không thể khống chế. Cho dù phát triển, tử dụ thổ bị thay đổi cũng sẽ vật cực tất phản, dần dần trở thành bãi đầm lầy, tràn ngập chướng khí, rất khó lợi dụng. Chắc chắn sau này phải lựa chọn một loại Yêu thực khác để tiến hành bổ sung và hạn chế.

Sở Vân đang thầm kiểm tra, đúng lúc này, một âm thanh vang dội truyền vào tai hắn, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Sở Vân ngẩng đầu lên, thấy Ức Đan Hầu ở phía đối diện đang tức giận trừng mắt nhìn mình:

- Vân Vô Danh, ngươi vừa suy nghĩ gì, có thể khiến ngươi thất thần như vậy. Hả? Hay là chê lão nhân ta lải nhải sao?


Trong đại điện đều tĩnh lặng, có thể nghe tiếng kim rơi.

Hầu như ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng Sở Vân, có người lo lắng, có người chế giễu, có người lạnh lùng, có người phẫn nộ.

- Xong, xong, vẫn bị Ức Đan Hầu phát hiện.

Vân Oản Thanh ở phía sau Sở Vân thầm than vãn.
Ngược lại, vẻ mặt đương sự là Sở Vân, vẫn bình thản, đôi mắt thâm thúy như đầm nước, cũng không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào Ức Đan Hầu.

Nếu Sở Vân có biểu hiện e ngại, nói không chừng Ức Đan Hầu càng giận dữ. Nhưng hiện nay vẻ mặt Sở Vân bình tĩnh, như vậy khiến Ức Đan Hầu không khỏi thầm nghĩ: một vãn bối cũng có được phong độ như thế, mình làm trưởng bối, chẳng lẽ mình lại muốn phí sức gầm rú gào hét hay sao?

Bất tri bất giác, cơn tức của hắn lại dịu xuống.

Thở hắt ra, giọng nói của Ức Đan Hầu lại vang lên:

- Vậy Vân Vô Danh, trước hết ngươi phát biểu một vài quan điểm của mình, nói xem nên giải quyết cửa ải khó khăn cuối cùng này như thế nào.

Ức Đan Hầu không phát hỏa, điều này khiến Vân Oản Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được câu sau của Ức Đan Hầu, lo lắng trong lòng nàng lại dâng cao.

Theo nàng thấy, nhiều người ở đây cũng không thể giải quyết được vấn đề khó khăn này, Ức Đan Hầu lại có thái độ cương quyết muốn Vân Vô Danh phát biểu ý kiến. Đây không phải có ý định làm khó dễ hắn sao?
Vân Bạch Tham cũng quay đầu sang, trong ánh mắt bao hàm sự lo lắng, nhưng lại thấy khóe miệng Sở Vân thoáng nhếch lên, hiện ra một chút ý cười. Ngay sau đó giọng nói du dương của Sở Vân vang lên trong đại điện:

- Ta có một phương pháp, có thể hoàn toàn luyện thành đệ nhị linh quang đan.

Giọng nói vừa hạ xuống, tất cả mọi người trong đại điện sững sờ. Ngay sau đó, tiếng ồn ào vang lên.

Mọi người đều vướng ở một bước cuối cùng nhiều ngày như vậy cũng không có chút tiến triển nào. Hiện tại đã có người dùng giọng điệu khẳng định tuyên bố, có một biện pháp có thể hoàn toàn luyện thành đệ nhị linh quang đan.

- Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói lại không thể nói lung tung.

- Vừa rồi ta không nghe nhầm chứ, những lời này thật sự là do hắn chính miệng nói ra sao?

- Suy cho cùng cũng là trẻ tuổi khí thịnh, khoa trương vài câu cho sướng miệng...

- Im lặng!

Ức Đan Hầu nghiêm nét mặt, hai tay vung lên. Hắn vừa lên tiếng, toàn bộ đại điện lập tức lại yên tĩnh.

- Ngươi nói đi. Cứ mạnh dạn nói. Nói sai cũng không có vấn đề gì, chỉ là phát biểu ý kiến thôi.

Hai mắt Ức Đan Hầu sáng ngời. Hắn từng xem qua đan phương của Sở Vân, hắn cảm thấy trong đó có những ý tưởng vô cùng kinh diễm. Trong ấn tượng của hắn, Sở Vân là người trẻ tuổi, có thiên phú, am hiểu sáng tạo. Có lẽ hắn thật sự có suy nghĩ độc đáo nào đó,

có thể giải quyết được vấn đề khó khăn cuối cùng.

Hắn không khỏi dâng lên một cảm giác mong chờ.

Sở Vân liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi mở miệng nói:

- Phàm là bước cuối cùng của luyện đan, không có chỗ nào không phải là phụt đan khí, dung nhập đan dịch, ngưng kết thành đan. Sở dĩ chúng ta vướng ở đây, là bởi vì cấp độ của Đệ nhị linh quang đan cao tới tuyệt phẩm, thể tích quá lớn. Muốn phụt được đan khí, chắc chắn phải tinh thuần, đồng thời còn cần số lượng lớn. Nhưng mặc dù là luyện đan sư cấp Tông Sư, không thể thỏa mãn tiêu chuẩn này...

- Vô Danh, ngươi nói thẳng vào trọng điểm đi.

- Vấn đề này, những người đang ngồi đầy đều rõ ràng, không cần lắm lời.

- Mau nói về phương pháp giải quyết của ngươi đi.

Các đan sư sốt ruột thúc giục.

Sở Vân lại không hề xúc động, vẫn theo nhịp điệu của mình:

- Trước đó, chúng ta cân nhắc tới phương pháp giải quyết, đơn giản là tìm cách hạ thấp tiêu chuẩn của đan khí. Mọi người nghĩ ra vô số phương pháp, nhưng sau khi suy tính, hiệu quả cuối cùng đều không lý tưởng. nhu cầu cuối cùng của đan khí vẫn vượt quá giới hạn năng lực của một vị Tông Sư luyện đan. Một khi đã như vậy, quan điểm của ta là - vì sao không bắt tay vào làm từ đan khí?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui