Chí Tôn


- Mà hiện tại ta mới chỉ xây dựng hoàn thành ở mức độ nền tảng. Tương lai ta còn muốn thu các loại tài nguyên ở thế giới bên ngoài đến thế giới tiên nang, để nó gia tốc phát triển. Đến khi đó, tốc độ phát triển của ta sẽ lớn hơn của đám người Bạch Đế gấp mấy chục lần!

Giờ khắc này, Sở Vân cảm thấy vô cùng đắc ý.

Ban đầu còn tưởng rằng phải thu thập Yêu vật Tiên Thiên thích hợp, xây dựng đại trận đến trạng thái hoàn mỹ, cần đến mấy năm. Nhưng thật không ngờ, Đế Hoàng Ám Hội xuất hiện, trở thành một tuyệt thế kỳ ngộ đối với sự phát triển sau này của Sở Vân.

Bình thường, những Cường giả Cấp Hoàng Đế này, khi hoàn thành nhiệm vụ của phe mình, thu được giá trị cống hiến. Nhưng chỉ dựa vào những giá trị cống hiến này, căn bản là không thể thỏa mãn nhu cầu phát triển của bản thân. Không nói tới mức độ khó khăn của những nhiệm vụ này.

Vì vậy, Đế Hoàng Ám Hội đã xuất hiện rất đúng lúc.
Bình thường, các Cường giả Cấp Hoàng Đế không ngừng tranh đấu, khi tới Cổ Thánh điện, đều phải dứt bỏ tất cả ân oán, trở thành người giao dịch thuần túy. Khắp nơi không ngừng trao đổi, cùng hưởng tài nguyên, thỏa mãn nhu cầu vô cùng lớn của bọn họ.

Đi sâu vào phương diện mà nói, điều này cũng chứng tỏ Cường giả Cấp Hoàng Đế, không muốn bị cửu đại Thánh nhân thao túng, mà áp dụng một phương thức chống đối.

Sở Vân lợi dụng cơ hội này, dựa vào Nguyên tinh Tiên Thiên, trắng trợn thu mua Ngộ Đạo thạch và yêu vật tuyệt phẩm. Nếu chỉ dựa vào chính hắn, chí ít cũng phải nỗ lực gần mười năm.

Cứ như vậy, tiết kiệm một khoảng thời gian lớn của hắn, khiến hắn thực sự bước một bước dài về phía trước. Truyện Sắc Hiệp



Các địa phương ở Đan Châu một đường liều mạng quyết chiến mới lọc ra được một trăm đội, tề tụ ở Thánh sơn nơi lớn nhất ở Đan Châu.

Cuộc so tài đã cử hành được ba ngày, vẫn bừng bừng khí thế.

- Trần gia lại thất bại, nếu bại thêm một trận nữa, cũng chỉ có thể dừng lại ở vị trí tám mươi chín.

- Đáng tiếc, mặc dù có hai vị đại sư, nhưng Trần Vũ Tình vẫn còn hơi kém một chút.

- Tiễn gia bố trí thứ tự giao đấu rất sắc bén, lấy nhiều thắng ít. Bách Gia Đan Hội là thi đấu đoàn thể, một hai người cũng không thể xưng bá được.

Trong tiếng bàn luận của khán giả, từng người từng người trong đội Trần gia bước xuống sân.

Sắc mặt Trần Vũ Tình có chút tái nhợt. Ngay vừa rồi, nàng bại dưới tay một luyện đan đại sư từng trải.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng bị đánh bại.

Từ cuộc thi huyện đến cuộc thi Quận, lại đến cuộc thi Tỉnh, Trần gia một đường hát vang, hễ chiến là thắng. Nhưng cuối cùng khi tới cuộc thi Châu, khí thế lập tức giảm sút. Các Cường giả Hào Hùng, hóa trang lên sân khấu, đều có người chặn lại. Chỗ nào cũng có luyện đan sư cấp Đại sư. Họ đã không còn có thể khiến cho khán giả sợ hãi nữa.

- Ca ca, huynh đang nhìn người nào? Sao nhập thần vậy, còn nhìn không chớp mắt.

Vân Tiểu Ái nữ mặc nam trang, kiễng đôi chân nhỏ, nhẹ giọng hỏi.


Nàng biết nhiệm vụ lần này của ca ca nhà mình, là thay mặt Vân gia, thay mặt gia tộc mời chào luyện đan đại sư mới.

Trong Bách Gia Đan Hội hàng năm, tám gia tộc lánh đời lớn đều phái thành viên của gia tộc mình tới đây khảo sát. Để bổ sung lực lượng cho gia tộc, đảm bảo cho sự hưng thịnh lâu dài không bị suy yếu.

Nhưng mấy ngày này, điều khiến Vân Tiểu Ái buồn bực chính là, ca ca của nàng không biết có phải phát điên hay không, mà không quan tâm mười đội đứng đầu, ngược lại chuyên tâm theo dõi đội của Trần gia.
Mà Vân Tiểu Ái xem thành tích của Trần gia, thật là nát bét. Dựa theo quy định của cuộc thi đấu, nếu lại bại một trận nữa, sẽ bị loại khỏi cuộc đấu.

Trong đội ngũ của Trần gia, cũng không có thiên tài loang loáng nào. Trong hai đại sư, một người già bộ dạng không ổn nữa, căn bản là không có tiềm năng. Một người tuy tuổi còn trẻ, nhưng tài năng cũng không ra sao, còn không bằng Vân Tiểu Ái đây.

Vân Tiểu Ái sẽ không thèm để mắt.

Đôi mắt to tròn đảo quanh một hồi, bỗng nhiên Vân Tiểu Ái vỗ nhẹ vào đầu một cái, bừng tỉnh nói:

- À! Ta biết rồi, ca ca, huynh coi trọng Trần Vũ Tình sao. Chắc ca ca muốn lấy nàng về làm chị dâu của ta chứ gì? Không phải ta nói nha, trông nàng như vậy sao có thể xứng đôi với ca ca đây. Ca ca là đệ nhất thiên tài của Vân gia. Đương nhiên, nếu ca ca thật lòng thích nàng ta, Tiểu Ái cũng sẽ khó cản được... Ôi!

Thình lình bị gõ một cái vào đầu, tuy rằng không đau, nhưng Vân Tiểu Ái vẫn giả vờ nhe răng trợn mắt, bộ dạng có vẻ rất đau.

Quả nhiên, sau một khắc, bàn tay to lớn của ca ca Vân Bạch Tham lại nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của nàng. Đồng thời, một giọng nói ấm áp lại điềm đạm truyền đến:

- Muội đúng là tiểu quỷ. Trần Vũ Tình kia thì tính là gì, còn chưa lọt được vào mắt ta. Chỉ là Vô Danh công tử đứng ở phía sau nàng lại khiến ta có chút cảm giác nhìn không thấu.

Vân Tiểu Ái nghe vậy, thoáng trừng mắt.

Nàng là người biết rõ về thực lực của ca ca nhà mình nhất. Ca ca được xem là thiên tài khó thấy trong một trăm năm qua của Vân gia. Năm nay, ca ca mới hai mươi bảy tuổi, cũng đã là Vương giả đỉnh phong. Là kỳ tài về phương diện luyện đan, đạt được trình độ luyện đan đại sư đỉnh phong, chỉ kém một chút là có thể tấn chức lên Tông Sư.

Ca ca có năng lực như lại có thể nói "nhìn không thấu"?

Vân Tiểu Ái không ngừng tặc lưỡi. Biểu hiện của Sở Vân trong cuộc thi Châu cũng không thấy rõ được. Nhưng Vân Tiểu Ái cũng là người thiên tư thông minh, hiện nay thấy ca ca coi trọng hắn như vậy, thử hồi tưởng một chút, lập tức phát hiện chỗ không tầm
thường của Sở Vân.

- Ái chà, tiến hành tỉ thí hơn mười trận, Vô Danh công tử này lại chưa hề thất bại lần nào.

Nàng nhẹ giọng kinh ngạc kêu lên.

Không phải thắng lợi, thì chính là hoà. Mặc kệ gặp phải đối thủ như thế nào, Sở Vân cũng không bị đánh bại.

Có thể nói là đã đấu là không bại!

Lại nói tiếp, thực sự làm cho người khác khó có thể tin được. Không ngờ trong cuộc thi Châu có người có thể chiến đấu bất bại.

Thực lực của người này kinh khủng đến mức nào?


Chẳng lẽ là may mắn hay sao?

Vân Tiểu Ái nhịn không được nghĩ như vậy. Nhưng nàng lại nhanh chóng lắc đầu.

Người có thể khiến ca ca coi trọng như vậy, sao có thể chỉ là may mắn?

- Hắn che dấu thực lực!

Vân Tiểu Ái buột miệng nói ra. Đây là cách giải thích duy nhất.

- Không, là không gặp được đối thủ.

Vân Bạch Tham khẳng định.

- Giống như ta.

Cuối cùng, hắn lại thêm một câu.

Giọng nói rất nhẹ, nhưng Vân Tiểu Ái nghe được lại cảm giác như sét đánh ngang tai.

Ca ca đang hưng phấn. Một người có thể khiến ca ca tuôn trào ý chí chiến đấu!

Con ngươi Vân Tiểu Ái càng mở lớn. Nàng không khỏi càng nhìn chăm chú vào bóng dáng của Sở Vân.

- Hả? Đã làm cho họ coi trọng rồi sao. Ánh mắt của gia tộc lánh đời thật sự không tồi.

Sắc mặt Sở Vân vẫn bình thản, đi về phía trước. Hắn không có biểu hiện gì, nhưng nhất cử nhất động của huynh muội Vân gia đã sớm nằm trong sự chú ý của hắn.

- Tư chất thiên phú của người thiếu niên kia không tồi. Thực lực cũng tương đối mạnh, chỉ kém luyện đan Tông Sư một bước.

Trong lòng truyền đến tiếng nhắc nhở của Cực Nhạc Tiên Phi.

- Mặc dù kìm chế linh quang, nhưng hẳn là Vương cấp đỉnh phong đi.

Sở Vân hạ mi mắt xuống, nói với bên trong một câu. Ngay cả Cường giả Hoàng cấp, cũng không thể tùy ý tra xét tu vi thực sự của người khác như vậy. Nhưng Sở Vân không giống với những người khác, nhân đạo của hắn đã lớn tới cực hạn. Chỉ cần là người, hắn đều có một loại trực giác mẫn cảm rõ ràng.

Loại trực giác này, so với cảm giác thực còn muốn hữu hiệu hơn, thể hiện trí tuệ vô thượng.


- Vân công tử đi thong thả.

Giữa lúc Sở Vân và Các Cực Nhạc Tiên Phi đang bàn bạc kế hoạch, từ xa xa truyền tới một giọng nói quen thuộc.

- Là người của Công Tôn gia, đang đi về phía chúng ta.

Đồng tử của Trần Vũ Tình co lại, bước chân không khỏi chậm đi. Đồng thời trong lòng cũng vô cùng phức tạp.

Có thể nói, Công Tôn gia và Trần gia là hai thái cực. Người trước đang nổi lên, nhảy vào hàng gia tộc nhất lưu. Người sau có danh tiếng lâu đời lại đang xuống dốc. Mặc dù đội của Trần Vũ Tình tới được cuộc thi Châu, nhưng khó có thể thay đổi được một thực tế
là Trần gia xuống dốc trở thành gia tộc nhị lưu.

- Vân công tử, chúng ta lại gặp mặt.

Người tới chính là Tiểu thư Công Tôn gia - Công Tôn Uyển Nhi. Nàng đi tới trước mặt Sở Vân, thản nhiên cười. Cả đám người đi theo phía sau, đều là đại sư luyện đan có danh tiếng.

- Xin chào.

Sở Vân gật đầu, lạnh nhạt đáp lại.

Từ lúc hắn thấy bóng dáng Công Tôn Uyển Nhi, dù hắn và Công Tôn Uyển Nhi có quen biết sơ qua nhưng Sở Vân sẽ không đi chào hỏi. Không ngờ Công Tôn Uyển Nhi lại chủ động tìm tới cửa.

- Ực.

Thấy mỹ nữ như vậy lại thực sự đi tới gần, Triệu Phì không khỏi nuốt nước miếng.

Công Tôn Uyển Nhi xinh đẹp rạng ngời, khác hẳn với vẻ đẹp u buồn của Trần Vũ Tình.

So với Trần Vũ Tình, Công Tôn Uyển Nhi cười càng khiến cho người khác phải động tâm.

- Các ngươi biết nhau sao?

Thấy Công Tôn Uyển Nhi tìm tới Sở Vân, đám người Trần Vũ Tình vô cùng kinh ngạc.

Trong ấn tượng của bọn họ, Sở Vân chỉ là một luyện đan sư ẩn cư, bình thường thực lực không ổn định, thường trốn ở trong góc phòng tự tu luyện. Thật không ngờ, hắn lại quen biết với Công Tôn Uyển Nhi.

Theo lý thuyết, hiện nay Sở Vân có chiến tích bất bại, hẳn phải khiến mọi người chấn động mới đúng. Nhưng mọi người trong Trần gia lại không có người nào phát hiện.

Dưới ánh đèn, bóng tối ở phía ngoài. Bởi vì, các đối thủ của Sở Vân trong mỗi cuộc đấu cũng không phải là người đặc biệt mạnh. Quy định của Bách Gia Đan Hội rất thú vị. Ban đầu có ba người chủ lực. Khi qua cuộc thi huyện, mời chào một người, biến thành bốn người chủ lực. Qua cuộc thi Quận, thêm một người chủ lực nữa. Hiện nay tới cuộc thi Châu, đã có sáu người chủ lực, hai người dự bị.

Trong sáu người, Sở Vân xếp hạng vị trí chủ lực cuối cùng. Có đôi khi, thậm chí cũng là chủ lực, nhưng lại là thành viên dự bị đứng ngoài quan sát cuộc chiến.

Sở dĩ, mỗi lần quyết đấu thường là lúc đại cục đã được quyết định, hắn mới ung dung gặt hái. Hơn nữa, hắn hành động với cường độ thấp, thường thường kìm nén biểu hiện của mình. Bởi vậy hắn khiến người khác có cảm giác, không phải miễn cưỡng thắng thì cũng chính là qua được trong giây phút hiểm nghèo. Nói tóm lại chính là vô cùng nhạt nhẽo.

Bởi vậy, chuyện Sở Vân biết Tiểu thư Công Tôn gia, khiến mọi người có cảm giác quá bất ngờ.

- Đâu chỉ là quen biết.


Công Tôn Uyển Nhi cười một cách khó hiểu, nói với ý tứ hàm xúc:

- Ban đầu Vân công tử còn là luyện đan sư do Công Tôn gia chúng ta mời chào. Vân công tử có bản lĩnh phụt lên đan khí, khiến Uyển Nhi kinh hãi, coi là thượng khách. Chỉ có điều trong lúc gia phụ mời chào Mục Bố đại sư, muốn mọi người cùng tiến hành khảo hạch, chọn lựa thành viên, hắn lại bỗng nhiên biến mất. Uyển Nhi vô cùng buồn bực. Hôm nay gặp được Vân công tử, đã muốn hỏi một câu. Không rõ có phải Công Tôn gia chúng ta đón tiếp có gì không chu toàn, khiến Vân công tử bỗng nhiên trốn đi, chuyển sang gia tộc của nàng ta?

Thì ra, Công Tôn Uyển Nhi vốn bị biểu hiện Sở Vân thuyết phục, nhưng sau khi thỉnh giáo luyện đan sư trong gia tộc liền "tỉnh ngộ" phát giác mình bị lừa.
Nàng là thiên chi kiêu nữ, khí ngạo lớn như vậy, dĩ nhiên có người tới lừa gạt nàng.

Việc này còn phải quá đáng sao?

Hết lần này tới lần khác, do lo lắng Bách Gia Đan Hội sắp tới, nàng đành khoanh tay bó gối, không thể xử lý Sở Vân. Vì vậy trong lòng uất nghẹn, buồn bực không yên.

Sau đó Sở Vân đột nhiên biến mất, càng khiến nàng thêm xác định mình rõ ràng đã bị lừa.

Buồn bực không có đối tượng phát tiết lại càng tức giận hơn.

Hiện nay tự nhiên có thể gặp được Sở Vân ở Bách Gia Đan Hội, Công Tôn Uyển Nhi trong phẫn nộ mà thấy vui mừng, tiểu tử này lại dám tới tham gia cuộc thi Châu?
Đây là tà tâm không đổi, giả danh lừa bịp hết người này tới người khác.

Lá gan thực không nhỏ!

Mọi người trong Trần gia đều biến sắc.

Ý tứ của Công Tôn Uyển Nhi vừa nghe đã hiểu ngay. Rõ ràng là chỉ trích thực lực Sở Vân không mạnh, nhưng lại dùng mánh khoé bịp người khiến Công Tôn Uyển Nhi rút lui.

Nhưng sau đó, lại sợ bị cao thủ cấp đại sư vạch trần, len lén bỏ trốn.

Những tình huống lừa gạt này, trước đây cũng không phải là chưa từng có.

Trong lúc nhất thời, Sở Vân cảm thấy ánh mắt của mọi người, đều nhìn về phía mình.

Trong ánh mắt của những người này, bao gồm cả hoài nghi, lạnh lùng, khinh bỉ và ngạo nghễ.

Lúc này, không cần đoán, Sở Vân cũng có thể biết được rõ tâm của của bọn họ.

- Thì ra Vô danh công tử, là một người như vậy.

- Nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Nhìn bề ngoài tuấn tú như vậy.

- Tri nhân tri diện bất tri tâm, Trần gia bị thua, tự nhiên bị người đi cùng lừa gạt.

Phần lớn mọi người chỉ nghĩ thầm trong bụng, nhưng cũng có vài người cá biệt lại mở miệng hô to gọi nhỏ bàn tán.

- Ta nói vì sao đã chiến đều bại, nguyên lai là do người kia kéo chúng ta lại. Thực sự là ghê tởm à!

Hai mắt Triệu Phì như muốn phun lửa, nhìn chằm chằm vào Sở Vân. Dáng vẻ như gặp kẻ thù lớn!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui