Sau khi bị tấn công, tất cả mọi người thất lạc trong thông đạo sa lưu. Hiện nay cát vàng khắp trời, đạo pháp điều tra cũng bị giới hạn. Những người khác đều thất lạc không rõ tung tích.
- Chí ít ta biết có một người đã trốn được.
Sở Vân cười cười, đã không có Hóa Đạo Thiên bích cản trở, hắn lập tức cảm nhận được sự tồn tại của Thương Không Hạc.
Điều này chứng minh Tiếu Tiểu Hiền vẫn còn sống lành mạnh.
Hắn trực tiếp triệu hoán Thương Không Hạc, đưa Tiếu Tiểu Hiền đến bên cạnh mình.
- Chưởng môn, người còn sống, thật sự là quá tốt!
Thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, Tiếu Tiểu Hiền như lâm đại địch. Nhưng khi nhìn thấy Sở Vân, hắn nhất thời mừng rỡ. Lời reo hò phát ra từ tận đáy lòng.
Một chuyến đi vào Dạ Đế thành đã khiến hắn hiểu được Sở Vân. Đối với thân phận chưởng môn của Sở Vân, hắn cũng là tâm phục khẩu phục.
- Này, đây là?
Bỗng nhiên, hắn há hốc miệng, vẻ mặt khiếp sợ. Hắn thấy được Ly hợp thần quang đã bắt giữ Phi Vũ Kiếm Quân và Bạch Cốt Quỷ Quân.
- Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta về điểm hẹn tụ họp trước đã.
Sở Vân nhíu đầu lông mày, nói. Hai vị Cường giả Quân Cấp là một phiền phức, phải xử lý thích đáng.
- Cũng chỉ có thể làm như vậy.
- Chưởng môn, từ nay về sau Tiếu Tiểu Hiền chính là người của chưởng môn.
Ba người hóa thành ba đạo hồng quang, rời xa bão cát, hướng về phía chân trời.
Bọn họ trở lại trạch viện bí mật ở Thành Hy Vọng, vừa nghĩ ngơi chờ hồi phục, vừa đợi những thành viên khác tụ tập lại đây.
- Chúng ta lạc đường trong bão cát. Những người khác đều thất tán. Ta dùng nỗ lực lớn nhất, đưa về mười ba vị.
Một ngày sau, Bạch Toa Toa trông thật thảm hại cũng đã trở về. Điều này khiến Thạch Gia Minh vẫn chờ đợi lo lắng, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Để chống đỡ Ám Ảnh, Bạch thống lĩnh cũng tổn thất rất nhiều yêu vật. Thậm chí ngay cả Kiếp Yêu Sa Ma vương đều bị mất.
Chẳng qua, như là Thượng Quan Phong Dạ, Tể tướng Thiết Sơn, ngay cả mạng cũng không còn. Phi Vũ Kiếm Quân, Bạch Cốt Quỷ Quân càng sạch sẽ, toàn thân trơn bóng, không còn tới một yêu vật. Ngược lại bản thân còn trở thành tù nhân.
So sánh với tổn thất của Bạch Toa Toa, cũng không tính là gì.
- Hiện ở bên ngoài đang rất ầm ĩ. Khắp nơi đều là lời đồn đại về Sa Nhãn Đôn Hoàng. Thượng Quan Phong Dạ, Tể tướng Thiết Sơn cùng rất nhiều nhân vật lớn, đều chết ở bên trong. Rất nhiều đội ngũ trong môn phái du hiệp đều bị tiêu diệt. Rất ít người trốn được.
Tiếu Tiểu Hiền tìm hiểu tin tức, trở về hội báo.
- Lãnh Mạc Danh và Quỷ Lệ, bọn họ có trốn được không?
Sở Vân hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Trốn được, có người nói đang tìm hiểu tin tức của Phi Vũ Kiếm Quân và Bạch Cốt Quỷ Quân.
Hai vị Cường giả Quân Cấp, đối với Yến Vương Kiếm phủ và Cửu U thành mà nói đều rất quan trọng. Trên thực tế, lúc này hai người Lãnh Mạc Danh và Quỷ Lệ đều gấp đến độ muốn khóc. Căn bản, lúc trở về bọn họ không biết ăn nói thế nào với môn phái.
- Đã không có Cường giả Quân Cấp áp trận, hai thế lực siêu nhất lưu cũng hỏng. Tin tức chúng ta bắt hai vị Quân cấp làm tù binh phải được bảo mật. Chỉ giới hạn trong chúng ta. Trong xiềng xích trói bọn họ đã ghi lại vô tướng thuật. Toán sư tầm thường cũng coi như không tìm được bọn họ.
Sở Vân căn dặn mọi người.
Bạch Toa Toa gật đầu, nhìn về phía Thạch Gia Minh khép mở miệng, muốn nói gì rồi lại thôi.
- Hiện nay thủ lĩnh của thế lực chia cắt Đôn Hoàng quốc đều hoặc chết hoặc bị thương. Chỉ còn lại mấy người không tham dự vào chuyến thám hiểm lần này. Đây chính là thời cơ tốt để thu phục Đôn Hoàng quốc...
Thạch Gia Minh thoáng cân nhắc, sau đó chậm rãi nói.
- Thạch huynh, huynh không cần nhiều lời, ta hiểu. Huynh cứ rời đi, ta nghỉ ngơi chờ hồi phục mấy ngày, sẽ tự mình đi ra.
Sở Vân khoát khoát tay, cười nói.
- Vì sao bây giờ huynh có thể rời đi? Ta còn chưa làm hết nghĩa vụ của một người chủ tận tình. Chúng ta phân công một vài người lưu tại chỗ này. Đêm nay, chúng ta rời đi, cũng thuận tiện có thể chuyển hai vị Quân cấp đến hoàng cung Đôn Hoàng.
Thạch Gia Minh nhiệt tình mời.
- Lẽ nào chúng ta phải ở tại hoàng cung Đôn Hoàng?
Tiếu Tiểu Hiền nghe ra hàm ý khác, giọng điệu cao lên.
- Điều đó là đương nhiên! Lẽ nào tới rồi vương thành, còn để các ngươi ở tại lữ quán sao?
Bạch Toa Toa cũng cười nói.
- Tốt như vậy sao? Công khai tiến vào hoàng cung, người ngoài sẽ cho rằng chúng ta nhúng tay chuyện trong Đôn Hoàng quốc. Đương nhiên, ta cũng muốn trợ giúp mọi người, nhưng chưa được sự đồng ý của Đôn Hoàng công chúa, mạo muội nhúng tay vào, sợ rằng không thích hợp đâu?
Sở Vân nói ra lo lắng trong lòng.
Bạch Toa Toa nghe xong muốn cười.
Thạch Gia Minh cũng sửng sốt, nàng nhanh chóng hiểu được, đến bây giờ Sở Vân vẫn không biết thân phận thực sự của mình.
Vậy tại sao giữa Hóa Đạo Thiên bích hắn lại trả lời mình như vậy?
Trong đầu chợt hiện ra một suy nghĩ, Thạch Gia Minh bỗng nhiên hiểu ra. Trong ánh mắt nhìn Sở Vân lộ ra vẻ vui cười —— Khó trách được gần đây hắn luôn tránh né
mình như vậy. Thì ra là thế!
Trong lòng nàng vui mừng đến kỳ lạ. Sở Vân có thể trong lúc nguy cấp, suy nghĩ cho mình, lo lắng tới cảm giác của mình, rõ ràng hắn thực sự xem nàng là bằng hữu.
- Ngươi yên tâm, phía Đôn Hoàng công chúa tuyệt đối không có vấn đề gì.
Thạch Gia Minh lấy giọng điệu khẳng định, loại bỏ sự lo lắng của Sở Vân.
Ba ngày sau, Đôn Hoàng vương cung.
- Ha ha, cuối cùng đã chế luyện thành công!
Sở Vân cầm một viên đan hoàn nhìn có màu mờ nhạt, trên mặt hiện ra vẻ vui sướng.
- Đây là Tang Hồn đan, Sở công tử, tuy rằng công tử chế luyện thành công, nhưng để đối phó với hồn phách của Cường giả Quân Cấp, thì còn thiếu nhiều. Còn cần chế luyện Đoạn Phách đan.
Lúc này, giọng nói của Hạ Phàm Tiên Tử vang lên trong lòng Sở Vân.
Bắt làm hai vị Cường giả Quân Cấp làm tù binh, chuyện này không có thể đùa giỡn được.
Một khi bị phát hiện, hai thế lực siêu nhất lưu Yến Vương Kiếm phủ và Cửu U thành sẽ toàn lực xuất thủ, điên cuồng trả thù.
Hơn nữa để càng lâu, khả năng tin tức bị lộ ra lại càng lớn.
Sở Vân bắt bọn họ tù binh, không thể vô cớ muốn giữ lại bọn họ. Sở Vân cam lòng mạo hiểm giữ họ lại với hy vọng có thể thu được linh quang trong cơ thể bọn họ.
Nhưng Cường giả Quân Cấp có tự từng trải phong phú, hồn phách cô đọng đến cực điểm. Tuy rằng thực lực của Sở Vân đã tới cấp số Hào Hùng. Nhưng so với hai người bọn họ còn chênh lệch rất lớn. Cũng không thể trực tiếp sử dụng Thông Linh Xà và Tâm Ý tiên, làm suy sụp hồn phách bọn họ, hấp thu linh quang trong cơ thể bọn họ một cách bừa bãi được.
Dù sao Tâm Ý cổ tiên chỉ có tu vi Đại Yêu không thể đề thăng, uy lực quá nhỏ. Nếu là ép buộc thôi động, ngược lại sẽ làm Tâm Ý tiên bị tan vỡ, Sở Vân sẽ hồn phi phách tán.
Sở Vân ở vương cung đã hai ngày. Trong thời gian này hắn đều suy nghĩ về vấn đề nan giải này.
Ngay lúc Sở Vân đang bối rối, các tiên phi đã nghĩ ra một biện pháp. Chính là dùng Đoạn Phách đan và Tang Hồn đan phụ trợ, tạm thời cởi bỏ được hồn phách Cường giả Quân Cấp, khiến Sở Vân có thể đạt được mong muốn.
- Được, chế luyện đầy một lọ Tang Hồn đan, kế tiếp chính là Đoạn Phách đan!
Sở Vân cầm bình Tang Hồn đan trong tay, đang xoa tay muốn tiếp tục thời gian chế luyện đặc biệt, thì có cung nữ qua truyền tin.
- Thạch Gia Minh muốn gặp ta ở phía sau hoa viên sao?
Sở Vân nghe xong, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Trong lòng lập tức truyền đến tiếng cười của các tiên phi. Tình cảnh lúc đó, các nàng đều nhìn thấy cả.
- Thật ra, chuyện này cũng có thể giải quyết được, để một người trong chúng ta đóng ra người trong lòng của công tử là được. Chúng ta có thể giúp đỡ công tử.
Các tiên phi vô cùng hăng hái, thái độ rất tích cực.
Các nàng rất cảm kích Sở Vân.
Trên thực tế, lúc đó, các nàng là yêu binh đã bị Hóa Đạo Thiên bích áp chế, có tâm nhưng không có lực. Sở Vân chạy thoát, cũng bằng cứu các nàng một lần nữa.
- Không, ta đã suy nghĩ kỹ về chuyện này. Ta muốn thẳng thắn nói rõ với hắn.
Sở Vân cau mày, đối với vấn đề củaThạch Gia Minh, hắn cũng rất lo lắng. Suy trước tính sau, hắn nghĩ làm như vậy mới là lựa chọn chính xác nhất.
Hắn đi tới hoa viên.
Ở đây cây xanh tươi tốt, trăm hoa đua nở, gió thoảng nhẹ, mang theo mùi hoa thơm ngát.
Cánh hoa non mềm rung rinh trong gió nhẹ. Suối nhỏ róc rách, chậm rãi chảy xuôi dưới ánh mặt trời phát ra những ánh sáng lấp láp.
Bỗng nhiên có một thiếu nữ từ trong đình đi tới.
Nàng thanh tú rạng rỡ. Mái tóc đen nhánh được chăm sóc kỹ lưỡng, áo choàng dài, lông mi đen cong vút, đôi mắt đẹp sáng như trăng rằm.
Mũi nàng thẳng tắp. Môi mềm phúng phính, chín mọng như trái cây, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một ngụm.
Nàng mặc cung trang tơ lụa, làn váy trắng chập chờn trong gió. Bên hông có buộc đai lưng gắn ngọc trai, vòng eo nàng thật nhỏ, dáng người yểu điệu.
Nàng từ trong vườn hoa dịu dàng đi tới, bước chân chậm rãi, da trắng như tuyết, trong suốt long lanh, lúc này lộ ra vẻ ửng hồng khiến người ta ngây ngất.
Toàn thân Sở Vân chấn động, dung mạo của nàng đánh mạnh vào thị giác của hắn.
Cả kiếp trước và kiếp này, hắn đã gặp không ít nữ tử có khuôn mặt đẹp. Trữ Y Y kiều mị xinh đẹp, Hoa Mai đoan trang hiền thục, Dịch Yên nhu nhược như nước, Phi Yến hoạt bát thông minh, còn có ba mươi mốt vị tiên phi vân vân. Những nữ tử này, đều là cẩm tú giai nhân danh chấn một phương. Nhưng so với người trước mắt lại kém một bậc.
Nàng khí chất đẹp đẽ cao quý, dáng người tao nhã, làm cho người ta liên tưởng đến Phượng Hoàng giương cánh bay lượn trong kim hà. Đôi mắt nàng long lanh, lông mi dày chớp nhẹ, dịu dàng như nước, giống như biết nói vậy. Quả thực như tiên tử hạ phàm, làm cho người khác nhìn thấy phải động lòng.
Sở Vân đang kinh hãi chợt tỉnh lại. Hắn nghĩ tới thân phận của nữ tử trước mắt. Hai mắt nheo lại, hắn ôm quyền nói:
- Tại hạ là Sở Vân, được gặp mặt Đôn Hoàng công chúa, quả thật hân hạnh ba đời.
Sau một khắc, hắn chợt nghe thấy Đôn Hoàng công chúa cười một tiếng đầy kiều mị. Trong giọng nói mang theo oán giận, nhu tình và quấn quýt si mê:
- Ta nên vẫn gọi huynh là Sở huynh đây, hay thẳng thắn gọi là đại ngốc đây?
Điều này khiến Sở Vân hoàn toàn ngây người!
- Nàng, nàng là?
Nhìn tuyệt thế giai nhân trước mắt đang đi tới, Sở Vân nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong đầu hắn, hình dáng của Thạch Gia Minh và Kim Bích Hàm lại trùng khít với nhau. Điều này khiến hắn hết sức giật mình.
- Thì ra là thế...
Giờ khắc này, tất cả mọi việc trước kia lại hiện lên. Hắn chợt hiểu ra mọi chuyện, đồng thời lại có cảm giác vô cùng sai lầm.
Thì ra Thạch Gia Minh, chính là Kim Bích Hàm đóng giả.
Trước đây, hắn cũng không phải không nhận thấy được những điều khác lạ, nhưng ấn tượng ban đầu ở kiếp trước vẫn giữ vai trò chủ đạo.
Trong ấn tượng của hắn, thời gian tới, Đôn Hoàng công chúa sẽ trở thành Cường giả Vương Cấp, nữ vương khiến Đôn Hoàng quốc trở nên cường thịnh. Kiếp trước, hắn từng kinh hãi thoáng nhìn thấy vẻ ung dung đẹp đẽ cao quý mỹ lệ không thể xâm phạm của Đôn Hoàng nữ vương. Ấn tượng đó đã khắc sâu trong đầu hắn.
Cho nên, vô ý thức hắn đã quên sạch những điều kỳ lạ đó. Vì sao Thạch Gia Minh có thể là Đôn Hoàng nữ vương chứ?
Thành cũng tại ký ức, bại cũng vì ký ức.
Từ điểm đó mà xem xét, ngược lại ký ức kiếp trước đã thành trở ngại khiến Sở Vân không thể nhận rõ chân tướng. Đây là bình cảnh tâm linh, dày lại yếu. Nếu không phải hôm nay, Kim Bích Hàm chủ động để lộ thân phận, Sở Vân cũng sẽ không liên tưởng đến phương diện này. Nhưng một khi nàng đã thẳng thắn như vậy, trước tiên Sở Vân cũng phải có phản ứng.
- Ngốc tử, đi theo ta.
Kim Bích Hàm hờn dỗi nở nụ cười, chủ động kéo tay Sở Vân, dẫn hắn đi sâu vào khóm hoa.
Hai người tới đình nhỏ trong hoa viên, phóng nhãn nhìn ra, ở đây muôn hồng nghìn tía, muôn hoa đua thắm khoe hồng. Đỏ như lửa, trắng như sương, vàng động lòng người, xanh đậm phụ trợ. Giống như là tiên cảnh trong nhân gian.
- Đây là bách hoa viên. Khi còn bé, mẫu thân thường đưa ta tới nơi này chơi đùa. Sau khi mẫu thân đi, ta cũng ít tới nơi này.
Kim Bích Hàm ngồi dựa vào lan can màu đỏ thẫm, nàng nghiêng người, đôi mắt đẹp chuyên chú nhìn ra vườn hoa ngoài đình. Áo nàng trắng như tiên, đẹp tới mức người nhìn thấy đều có cảm giác khó thở.
Sở Vân trầm mặc.
Tất cả đều không giống với những trải nghiệm hắn từng gặp.
Cho tới bây giờ, Đôn Hoàng nữ vương sau này vẫn chỉ là một nữ tử nhu mì. Người sau này nổi tiếng cứng rắn, đứng đầu một quốc gia, cũng có lúc mềm yếu và đau thương.
Hắn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có lúc xuất hiện cùng lúc với Đôn Hoàng nữ vương.
Vậy mà hiện giờ bọn họ cùng ngồi bên đình, thậm chí đã từng sinh hoạt với nhau, cùng ở một phòng trong nhiều năm.
- Mấy năm nay, mỗi khi ta mệt mỏi vì chính sự, lại muốn tới nơi này, ngồi im lặng trong giây lát. Ta thật sự cảm thấy giống như có mẫu thân ở bên cạnh ta. Sau đó ta sẽ nghĩ, bầu không khí cũng dường như ấm áp hơn rất nhiều.
Giọng điệu Kim Bích Hàm yếu ớt. Đây là một nơi rất quan trọng trong lòng nàng, nhưng lúc này lại không hề giữ lại, chia sẻ với Sở Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...