Chí Tôn


Sở Vân vẫn không có chút động tĩnh gì.

Thư phu nhân cũng bất mãn hô lớn.
- Chạy trốn cũng không thể giải quyết được vấn đề. Sở Vân, ngươi đừng cố trì hoãn nữa, bại cục của ngươi đã định, dù dãy dụa thế nào cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi.

Trong đám đông đang quan chiến cũng có vài người thấy chán, phụ họa theo.
- Đúng vậy, quay lại mà đánh một trận. Chạy trốn cũng không thể thủ thắng, thực là mất hứng!

- Hừ, trẻ tuổi vô tri, hiểu được cái gì? Đây là chiến thuật! Chiến thuật tiêu hao, hiểu chưa? Lục Nha Xà tiêu hao càng lớn, đối với Hỏa Hồ lại càng có lợi! Không biết thì đừng có ồn ào, làm mất mặt Thư gia đảo hiểu chưa?
Có cao nhân lập tức mở miệng phản bác.

Một câu kích khởi ngàn vạn cơn sóng. Giống như là ánh dương quang chiếu rõ, nháy mắt đã lay tỉnh rất nhiều người.

Trên thực tế, trận chiến tiến hành đến giờ phút này, cũng đã hoàn toàn sáng tỏ rồi.

Theo thời gian, ưu thế của Hỏa Hồ càng ngày càng rõ ràng.

- Ai nha, ta hiểu rồi. Đúng là chiến thuật, chiến thuật tiêu hao, lấy yếu thắng mạnh, thực giỏi!

Có người vỗ đầu.

- Ta cứ cảm vì sao lại có chút quỷ dị! Hóa ra là như thế!
Có người vỗ đùi.
Những người còn lại, đương nhiên vẫn hoàn toàn mù tịt. Nhưng lúc này cũng không dám lên tiếng nữa, gió chiều nào che chiều nấy, bêu xấu không bằng giấu dốt. Bạn đang đọc truyện được tại

Thần sắc Thư phu nhân tràn ngập vẻ không tin.
- Sẽ không đâu, các ngươi mắt mù à? Rõ ràng Lục Nha Xà của con ta đang chiếm cứ thế thượng phong!

Nàng quay đầu lớn tiếng phản bác. Đúng lúc này, bên trong đám đông chợt phát ra một tiếng cười lạnh.
- Thượng phong? Thư phu nhân quay đầu lại nhìn xem, là ai đang chiếm cứ thế thượng phong?

Thư phu nhân nhìn lại, toàn thân lập tức chấn động, trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh phát sinh trên võ đài. Thiên Hồ đã bắt đầu phản công rồi. Dưới mệnh lệnh của Sở Vân, Thiên Hồ di chuyển xung quanh Lục Nha Xà. Trong quá trình di chuyển không ngừng há miệng phun ra Tiểu Đan Hỏa đánh trúng thân thể Lục Nha Xà. Lục Nha Xà bị đánh trúng, phát ra thanh âm Xi… Xiiii đầy thống khổ. Mỗi một lần Tiểu Đan Hỏa bắn trúng, thân thể nó lại run rẩy dữ dội.

- Tại sao có thể như vậy?!
Thư phu nhân trừng mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin được. Thư Nhị cũng bối rối, hắn thực không ngờ đối phương lại phản công nhanh đến như vậy! Hắn có ý muốn sử dụng độc dịch, đối xạ cùng Thiên Hồ. Nhưng hiện tại yêu nguyên trong cơ thể Lục Nha Xà chỉ sợ rằng không bằng một phần mười đối phương. Tiêu hao quá lớn, rốt cục hắn cũng phải nếm quả đắng.

- Lục Nha Xà, Thảo Diệp Y!
Vạn bất đắc dĩ, hắn đành chuyển sang thế phòng ngự.
Thảo Diệp Y cũng giống với Hồng Liên Hộ Giáp là đạo pháp phòng ngự. Lục Nha Xà sử dụng, bên ngoài thân rắn lập tức xuất hiện một tầng phòng hộ, nhìn thoáng quá giống như là do vô số lá cây đan vào nhau tạo thành một bộ xiêm y. Sở Vân thấy vậy cười lạnh.

- Đình chỉ né tránh, sáu hơi thở một lần, dùng Tiểu Đan Hỏa tấn công.
Lục Nha Xà chủ phòng ngự, bất quá lại càng khiến cho thất bại đến nhanh hơn. Hoàn toàn hợp với ý đồ của Sở Vân. Thiên Hồ dừng bước, hé miệng không ngừng phun ra Tiểu Đan Hỏa. Lục Nha Xà hoàn toàn bị áp chế, bị đánh đến không thể né tránh. Thảo Diệp Y rất nhanh đã bị phá hủy hoàn toàn. Đến lúc này yêu nguyên của Lục Nha Xà cũng triệt để cạn kiệt.

- Ah, thực là bại quá nhanh! Tại sao có thể như vậy?
Trong đám đông có người kinh hô.

- Đây chính là uy lực của chiến thuật sao?
Có người phỏng đoán.

- Không sai. Hỏa Hồ là yêu thú hành hỏa, hoàn tòa khắc chế Lục Nha Xà yêu thú hành mộc.
Lại có một vị cao nhân phân tích.


- Thì ra là thế.
Mọi người nghe xong lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời đều cảm thấy chuyện này đi không uổng phí chút nào, đứng quan sát một trận chiến đặc sắc đến như vậy, sau này trở về, có thể khoe khoang cả tháng trời.

Người ngoài còn náo nhiệt như vậy, giờ phút này
tâm tình người trong cuộc lại càng thêm kích động.

- Tại sao lại như vậy, vì cái gì...
Thư phu nhân thì thào trong miệng, mặt mũi ngốc trệ, đầu óc trống rỗng. Nàng không tiếp thu nổi chuyện này.

- Tiểu tử Sở Vân kia lại thắng?
Tam lão nhìn nhau, sắc mặt tràn đầy phấn chấn.
Đây tuyệt đối là kinh hỷ ngoài ý muốn.

- Lấy yếu thắng mạnh, lần này tiểu tử Sở Vân biểu hiện thực sự quá xuất sắc!
Lão Ngư Vương tràn đầy vui mừng.

- Đảo chủ có hậu rồi, nếu ngài biết được tin tức này, không chừng cao hứng đến mức nào nữa?
Kiều Lão Hầu Tử thỏa mãn, thở một hơi dài. Ngự yêu sư địa đàn cũng gật đầu, trận chiến này Sở Vân chiến thắng một cách rất ngoạn mục. Chiến thuật rất cao minh, thể hiện được tài trí của một ngự yêu sư.

- Ta tuyên bố, lần khảo hạch thứ hai, Sở Vân...

- Khoan đã, ta còn chưa thua mà!

Thư Nhị nghe thấy ngự yêu sư địa đàn hô lớn, toàn thân bỗng nhiên run lên, lập tức phản ứng. Diện mục hắn dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, lớn giọng phản bác.

- Còn chưa tử bỏ? Đã bị phẫn nộ cùng nhục nhã làm cho đầu óc choáng váng rồi sao?
Sở Vân thờ ơ nói, liếc mắt một cái đã nhìn ra trạng thái của Thư Nhị.

Đích thật là đầu óc choáng váng rồi. Lúc trước thì kêu gào đầy càn rỡ, đến bây giờ lại thất bại như thế này. Thư Nhị cảm thấy bản thân mình không khác gì một thằng hề bị Sở Vân bỡn cợt. Nhất là trước sau tương phản to lớn càng khiến cho hắn cảm thấy nhục nhã. Vô cùng nhục nhã, khiến hắn cực kỳ phẫn nộ. Đầu óc Thư Nhị quay cuồng, hắn gào lên.

- Còn chưa kết thúc, còn chưa kết thúc! Đối chiến yêu thú, ngự yêu sư cũng có thể tham chiến! Sở Vân, ngươi dám đùa bỡn lão tử, gan chó của ngươi thực lớn. Lão tử muốn xé xác ngươi !
Nói xong liền nhào tới Sở Vân.

Ngự yêu sư địa đàn sững sờ, đang muốn ngăn cản hành vi hồ đồ này lại, nhưng không biết mở miệng thế nào. Thư Nhị nói không sai, đối chiến yêu thú, ngự yêu sư cũng có thể tham chiến. Nhưng ngự yêu sư cuối cùng vẫn là người, thân thể yếu ớt, kém hơn yêu thú rất nhiều. Rất dễ dàng sẽ phải chịu trọng thương, thậm chí tử vong. Bởi vậy, trong khảo hạch, rất ít thiếu niên sẽ đích thân tham chiến. Nhìn thấy Thư Nhị xông về phía mình như một con chó điên, Sở Vân hừ lạnh một tiếng, ngăn cản ý đồ hộ chủ của Thiên Hồ.
- Không biết tự lượng sức mình.
Hắn cười lạnh một tiếng, đợi cho đến khi Thự nhị xông đến trước mặt mình, lúc này mới đột nhiên cất bước, tay phải vung lên hung hăng tặng cho Thư Nhị một quyền vào bụng!

- Ặc…
Thân hình Thư Nhị lập tức cong lại giống như con tôm luộc, tròng mắt suýt chút nữa rớt xuống đất. Sắc mặt hắn tái nhợt, miệng mở lớn, lưỡi thè ra. Sắc mặt tràn đầy vẻ bất ngờ cùng đau đớn. Hắn ngồi phịch xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở hổn hển từng ngụm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui