Sắc mặt Bắc Quang Quang âm trầm như nước, nghiến răng nghiến lợi, kịch chiến lâu như vậy cùng một tên hậu bối mới gần mười lăm tuổi, thua mình năm bậc, mà thủy chung không thể tóm được đối phương. Chiến tích như vậy mà truyền ra ngoài, quả thực là bôi do trát trấu vào mặt hắn. Hắn thực sự nổi giận rồi, bắt đầu tung ra toàn bộ vũ khí của bản thân. Trong lúc nhất thời hắn nhất tâm tam dụng, đồng thời điều khiển ba đầu Linh Yêu Sơn Trung Lang, Vọng Niệm Hợp Hoan Kính, Ngũ La Lạn Hoa Yên. Kính quang loạn chiếu, vụ khí tràn ra bốn phía, sói tru từng trận, thế công âm hiểm hung ác triền miên, mang đến cho Sở Vân áp lực cực lớn.
Sở Vân cắn răng chống lại, đây là trận chiến gian khổ nhất từ khi hắn trọng sinh đến nay. Địch nhân mạnh như thế, khiến cho hắn phải dốc toàn bộ tâm thần, toàn bộ ý chí chiến đấu quán nhập vào một trận chiến này.
Thiên Hồ, Túy Tuyết Đao, Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, Hồng Yêu không màu, Cụ Phong Cung thậm chí cả Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ thay nhau ra trận. Hỏa Đức chân thân, Thủy Đức chân thân, Diệt Thế Hồng
Liên, Kỳ Môn Tam Tài, Tăng Quang Thiêm Thải, Lưu Tinh Tiễn Thuật... Vô số đạo pháp liên tục được Sở Vân tung ra. Đây là một trận chiến Sở Vân dốc ra toàn lực.
- Hắn mới bao nhiêu tuổi? Vừa mới mười lăm tuổi đã đạt tới trình độ có thể khống chế hai đầu Linh Yêu. Lúc ta mười lăm tuổi, ngay cả ngón chân của hắn cũng không bằng. Không thể lưu, nhân vật như vậy tuyệt đối không thể lưu!
Nội tâm Bắc Quang Quang vừa đố kỵ vừa căm tức, sát ý cuồn cuộn, đối với tên hậu sinh vãn bối Sở Vân này sinh ra một sự kiêng kỵ mãnh liệt. Nếu không diệt trừ Sở Vân, chỉ sợ sau này hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên rồi. Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Sở Vân ca ca cố lên! Đánh ngã tên xấu xa này đi!
Tiểu Phi Yến vui vẻ kêu lớn, nàng không thấy rõ tình thế trong cuộc, chỉ cảm thấy khí thế Sở Vân mênh mông cuồn cuộn như thủy triều. Mà đối phương thì hoàn toàn trái ngược, khí thế từ từ co rút lại, hoàn toàn yếu hơn một bậc.
- Trời ạ! Trung Sơn Lang, đây là một trong tứ đại dâm tặc, "Bắc Sắc" thần bí nhất. Không ngờ hắn lại xuất hiện ở nơi này.
- So với hắn, ta lại càng cảm thấy hiếu kỳ với người trẻ tuổi kia hơn. Tuy rơi vào thế hạ phong lại phải chịu công kích điên cuồng như thế, nhưng vẫn khiến cho người xem nhiệt huyết sôi trào!
Cách chiến trường rất xa, tại một khoảng rừng vắng lặng, có hai thiếu niên đang mở lớn hai mắt, ngắm nhìn tình cảnh trong chiến tràng, ánh mắt tràn đầy khó tin.
- Chiến lực trình độ này, cũng chưa hẳn đã là người trẻ tuổi. Huynh quên rằng linh khí mà yêu thú truyền lại có thể khiến cho tướng mạo người ta trở nên trẻ trung hơn hay sao?
Tướng mạo hai thiếu niên này khá giống nhau, chắc hẳn là một vị huynh đệ song sinh.
Bọn hắn một thân võ phục, trên ngực áo có thêu hình một viên đan dược nửa trắng nửa đen, đây là tiêu chí một một phái rất nổi tiếng trong Tinh Châu, Sinh Tử Cốc. Đồng thời lại lịch của hai thiếu niên này cũng không đơn giản chút nào, chính là hai thiếu hiệp nổi danh trong giới du hiệp, người kế thừa đời tiếp theo của Sinh Tử Cốc. Được xưng là Dược Độc Song Tinh.
Lúc này đại bộ phận ánh mắt của bọn họ đều tập trung lên trên người Sở Vân. Trong lúc nhất thời đối với thân phận của Sở Vân cảm thấy mười phần hiếu kỳ. Nhưng thời gian dần qua, sắc mặt của bọn họ dần dần trở nên ngưng trọng.
- Người này thực đáng sợ! Đệ đệ nhận ra rồi chứ! Hắn đang không ngừng tiến bộ trong chiến đấu, biến Bắc Sắc trở thành ngoại lực để cho hắn khai thác tiềm năng trong thân thể. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa biết được hươu chết về tay ai.
Ca ca Dược Tinh Tử thì thào, trong lời nói không dấu được cảm giác kinh ngạc.
- Sư phó thường nói, thế gian này có một loại thiên tài vì chiến mà sinh. Loại người này trời sinh thích hợp chiến đấu, càng đánh càng hăng, có thể trong chiến đấu không ngừng đột phá bản thân, thậm chí còn có thể ngộ ra thiên địa đại đạo. Xem trình độ tiến bộ của
hắn, người này tuyệt đối chỉ là một thiếu niên. Thậm chí còn nhỏ tuổi hơn chúng ta một chút.
Đệ đệ Độc Tinh Tử cũng tràn đầy khiếp sợ.
- Chúng ta là thiên tài so với người thường, nhưng nếu so sánh với kẻ này vẫn phải kém hơn một bậc. Thiếu niên này, ngày sau lớn lên, nhất định sẽ là một vị cường giả hô phong hoán vũ. Chúng ta xuất thủ tương trợ, kết thiện duyên với hắn, đối với Sinh Tử Cốc vô cùng có lợi.
Dược Tinh Tử trầm ngâm nói. Nhưng trong mắt Độc Tinh Tử lại xuất hiện sự đố kỵ.
Tuy rằng hắn là đệ đệ sinh đôi cùng Dược Tinh Tử nhưng tâm tính cùng ca ca hoàn toàn bất đồng.
- Tốt hơn là chúng ta vẫn không nên nhúng tay vào. Ca ca, huynh xem, mặc dù thiếu niên này liên tục tiến bộ trong chiến đấu, nhưng vẫn kém hơn một đầu chiến lực Linh Yêu. Cứu người này từ trong tay Bắc Sắc, xác xuất thành công rất thấp. Hơn nữa tâm tính người thiếu niên này, chúng ta vẫn chưa biết được.
- Đệ đệ, lời ấy của đệ sai rồi. Quan chiến như quan nhân, bình thường con người ta có thể sống dưới lớp mặt nạ che lấp đi bản tâm, nhưng một khi đã bước vào sinh tử chiến, bất luận là ai cũng sẽ lộ ra bộ mặt thật của mình. Đệ xem lúc hắn công kích thì như mãnh hổ hạ sơn, chỉ tiến không lùi, có thể thấy được tính tình hắn sảng khoái, cương trực. Mà lúc hắn phòng thủ, thì lại như long du đại hải có thể thấy được tấm lòng hắn rộng lớn. Người như vậy, đáng cứu lắm!
Nhưng Dược Tinh Tử vẫn kiên trì ý kiến của bản thân.
- ...
Độc Tinh Tử trầm ngâm không nói, hắn không muốn xuất thủ nhưng trong lúc cấp thiết lại không tìm thấy lý do nào để phản bác.
- Hả? Đại ca, mau nhìn! Chúng ta chưa kịp xuất thủ, thiếu niên kia sắp phải chết rồi!
Đột nhiên, hai mắt Độc Tinh Tử sáng ngời, chỉ vào chiến trường, đè nén hưng phấn trong lòng nói.
- Không tốt, rốt cục Bắc Sắc vẫn là lão tiền bối thành danh đã lâu, làm người âm ngoan xảo trá. Thiếu niên kia không may gặp phải ám toán của hắn rồi.
Ánh mắt Dược Tinh Tử vừa nhìn đến, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Ha ha! Đúng là ngươi vẫn còn hơi non một chút. Bất quá chết trên tay cây Tâm Ý Tiên ta đã che dấu nhiều năm này, quả thực chính là vận mệnh của ngươi rồi.
Bắc Quang Quang phát ra tiếng cười lớn đầy đắc ý. Tâm Ý Tiên này là quân bài cuối cùng mà hắn đã ẩn dấu rất nhiều năm. Tuy rằng chỉ có đẳng cấp Đại Yêu, nhưng nếu đột nhiên sử dụng, quả thực khiến cho địch nhân khó lòng phòng bị. Hắn dùng cây roi này đánh lén qua không ít cường giả. Rất nhiều người trong đó, thậm chí còn là tồn tại mạnh hơn hắn rất nhiều.
Tâm Ý Tiên vô hình vô sắc, hốt nhiên phiêu động, chỉ có tay cầm của cây roi là có màu ngăm đen, không phải bằng kim loại, cũng chẳng phải bằng gỗ, tạo hình vô cùng cổ phác. Đây là một cổ yêu binh, được sửa chữa nhưng bất thành. Tu vi chỉ có thể đạt tới đẳng cấp Đại Yêu, không thể đề thăng thêm. Dù là như vậy nhưng bởi vì thân roi vô hình vô sắc, tùy tâm ý xoay chuyển một cách tự nhiên. Nếu là đánh lén, hoàn toàn có thể thành công. Sở Vân cũng không ngờ rằng Bắc Quang Quang vẫn còn một chiêu này. Bắc Quang Quang đã ẩn giấu rất lâu, dùng hữu tâm toán vô tâm, kinh nghiệm cùng chiến lực của hắn lại mạnh hơn Sở Vân một bậc, không ngờ lại đột nhiên thi triển ra chiêu này, thực sự là khiến cho Sở Vân không thể né tránh.
- Tại sao có thể như vậy?
Tiểu Phi Yến chứng kiến Sở Vân bỗng nhiên bất động, hiển nhiên đã bị ám toán. Thậm chí ngay cả Linh Yêu như Thiên Hồ cũng bị liên lụy, chỉ đứng nguyên bất động mà gầm thét. Tâm Ý Tiên là cổ yêu binh, tuy rằng không trọn vẹn, không thể lĩnh ngộ đạo pháp mới.
Nhưng còn sót lại một môn đạo pháp có thể trực tiếp khống chế linh quang trong cơ thể ngự yêu sư, gián tiếp khống chế yêu vật thủ hạ của hắn, công hiệu cường đại. Một khi thực hiện được , thường thường có thể khiến cho người ta trở thành kẻ tay không tấc sắc,
lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Sở Vân ca ca...
Tiểu Phi Yến dàn dụa nước mắt, bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa nói...
- Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu Hoa Mai tỷ tỷ, Dịch Yên tỷ tỷ ở đây thì tốt quá rồi.
- Đúng rồi!
Nghĩ tới Hoa Mai tỷ tỷ, Tiểu Phi Yến chợt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, móc ra từ trong lòng một chiếc lệnh bài nhỏ. Chiếc lệnh bài này rất tinh xảo, mặt trước có khắc hình ba quả cầu lửa, mặt sau có khắc ba chữ Yên Chi Môn. Đây là tiểu yêu binh Tam Vạn Hỏa Cấp Cầu Cứu Lệnh. Yên Chi môn chủ Hoa Mai giao cho Phi Yến, dặn nàng dùng nó trong lúc khó khăn nhất.
Tiểu Phi Yến không chút do dự, thúc dục đạo pháp, ném hai vạn hỏa cấp cầu cứu lệnh lên không trung. Lệnh bài lập tức hóa hành một hỏa cầu, bay vút lên trời, nổ vang một tiếng. Sóng khí xoay tròn, hình thành tiếng hú bén nhọn kỳ dị, truyền đi rất xa. Cơ hồ đúng lúc này, trong một khu rừng cách đó không xa, một chi đội ngũ chợt dừng lại, mỗi người đều ngẩng đầu nhìn lên phía không trung.
- Đây là tín hiệu cầu cứu lệnh của môn phái!
- Không tốt đây là Tam Vạn Hỏa Cấp Cầu Cứu Lệnh. Tiểu Phi Yến gặp phải nguy hiểm.
- Hài tử này, nhất định lại trộm chạy đến đây rồi. Môn chủ, chuyện này nên làm như thế nào cho phải?
Đội ngũ du hiệp này, có một điểm rất đặc biệt. Đều là nữ tử, hoặc là trẻ tuổi, hoặc là lão nhân, hoặc là trung niên. Đây là đội ngũ chủ lực của Yên Chi Môn. Do môn chủ Hoa Mai, phó môn chủ Dịch Yên tự mình thống lĩnh.
- Hài tử Tiểu Phi Yến này tuy rằng niên kỷ còn nhỏ, nhưng trong tay lại có đến ba, bốn đầu Đại Yêu, cho tới bây giờ chưa từng vận dụng cầu cứu lệnh. Chuyện nàng lẻn trốn ra, môn phái cũng đã sớm gửi thư cho ta. Xem ra lần này thực sự nàng gặp phải phiền toái rồi!
Yên Chi môn chủ Hoa Mai là một vị nữ tử thành thục. Dáng vẻ nàng chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi,
da thịt ôn nhu như ngọc, trên tóc cài một chiếc trâm bằng bạch ngọc. Hàng lông mày vô cùng sắc sảo, trong ánh mắt tràn đầy sự lão luyện, ẩn chứa một chút phong sương. Nàng mặc đường trang, phượng nghi cẩm tú. Thượng y hạ khố, dán chặt lên thân thể đầy đặn của nàng, tôn nên những đường cong đầy quyễn rũ.
- Dịch Yên, muội thử tính một chút xem đến cùng là đang xảy ra chuyện gì?
Hoa Mai rất có phong phạm của một vị chưởng khống giả, tuy rằng lúc này nội tâm lo lắng, nhưng gặp nguy vẫn không loạn. Đứng bên cạnh nàng đồng dạng cũng là một vị nữ tử vô cùng xuất chúng. Nàng mặc một chiếc váy màu xanh biếc, thanh nhã như lan. Tóc dài như suối, da thịt óng ánh như mỹ ngọc. Mày như lá liễu, mắt như minh nguyệt, ẩn sâu trong đáy mắt là một sự huyền bí cho người khác cảm giác trầm tĩnh mà nhã nhặn. Đúng là nhân vật số hai của Yên Chi Môn, phó môn chủ toán sư Dịch Yên. Nàng khẽ vuốt tiên nang bên hông, chỉ nháy mắt sau, một bức họa đã xuất hiện trên bàn tay mềm mại như cỏ non của nàng.
- Hà Lạc Đồ! Mở!
Dịch Yên quát khẽ một tiếng, bức họa thoát khỏi bàn tay huyền phù trên không trung, sau đó chậm rãi mở ra. Một bức vạn lý sơn xuyên từ từ hiện ra trước mắt mọi người.
Chằng chịt khắp trên bức tranh là hình ảnh của vô số sông, suối, có sông lớn, có biển rộng, có suối nhỏ. Tất cả giao thoa tạo thành một cảnh tượng đầy huyền ảo. Dịch Yên tập trung tư tưởng quan sát, đôi mắt bình thường phẳng lặng như mặt bích hồ, giờ lại tràn đầy gợn sóng, lấp lánh kỳ quang dị sắc. Một lát sau, nàng nhẹ thở ra một hơi, hai mắt khép lại, bức họa từ từ cuộn lại, rơi xuống bàn tay nàng.
- Như thế nào?
Mọi người không dám quấy rầy, cho đến tận lúc này mới gấp gáp hỏi.
- Gặp được quý nhân hữu kinh vô hiểm.
Dịch Yên nhẹ nói. Mọi người lập tức thở phào một hơi, tất cả đều biết thuật tính của Dịch Yên cực chuẩn, không khí nặng nề trong đội ngũ lập được thả lỏng.
- Bất quá, chúng ta vẫn không thể khinh thường. Phải biết rằng toán thuật là dựa vào yêu vật, trộm lấy tin tức bị che dấu trong thiên địa, dọc theo quỹ tích của đại đạo, thuận thế thôi diễn ra kết quả, cũng không phải là mỗi lần đều chuẩn xác, hơn nữa còn tồn tại rất nhiều biến số, không thể không đề phong.
Hai đầu lông mày của Dịch Yên khẽ nhíu lại, dường như có một chút lo lắng.
- Đúng vậy, phải phòng có biến, chúng ta lập tức đuổi tới. Lần này Tiểu Phi Yến thực sự quá mức hồ đồ rồi, nhất định phải trừng phạt nàng thật nặng!
Hoa Mai ra lệnh một tiếng, đội ngũ hơn năm mươi người lập tức thay đổi phương hướng, dựa vào chỉ dẫn của hỏa diễm vẫn chưa tiêu tán trên không trung, nhanh chóng hướng đến chỗ của Tiểu Phi Yến.
Cùng lúc đó, trên chiến trường.
- Đáng giận!
Sở Vân cắn chặt răng, toàn thân bị cây roi vô hình vô sắc quấn chặt, khiến cho hắn hành động rất khó khăn. Mấu chốt hơn nữa, hắn càng giãy dụa cây roi lại càng quấn chặt thêm. Nó giống như là một cây cầu, nối thẳng hồn phách của hắn đến tinh thần trùng kích
của Bắc Quang Quang. May mắn là hắn trọng sinh chuyển thế, hồn phách so với người thường cô đọng hơn rất nhiều lần, bằng không chỉ sợ lúc này đã lâm vào hôn mê, mặc cho người ta đâm chém. Nhưng dù như thế, hắn cũng đã mất đi năng lực hành động. Cây roi Tâm Ý Tiên này đích thực là kỳ diệu, không ngờ có thể thông qua việc khống chế hắn mà ảnh hưởng đến toàn bộ yêu vật của hắn, Thiên Hồ Túy Tuyết Đao đều bị liên lụy, toàn thần trở nên cứng ngắc giống như là tượng gỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...