Chí Tôn

- Quốc chủ, xem ra, Thư gia quân hao tổn nhỏ, thậm chỉ bởi vì một trận chiến này mà thu được lợi ích rất lớn. Hôm nay bọn chúng lại có được Hỏa Phương Văn Thư, rất có khả năng sẽ nhất thống được Chư Tinh Quần Đảo.
Một vị cận thần mở miệng.

Giang Hán quốc chủ cũng nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Điều này rất có khả năng. Bất quá cũng chỉ là khả năng mà thôi. Chư Tinh Quần Đảo từ sau thời thượng cổ đã lâm vào nội chiến. Tuy rằng thế lực Thư gia phong quang vô lượng, nhưng cũng sẽ để lại tai họa ngầm. Bọn hắn quân lực cường thịnh, viễn siêu nội chính kinh tế của bản thân. Nếu dốc hết binh lực, chỉ sợ sẽ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn. Huống hồ bọn hắn còn có một tai hại lớn nhất... Ha ha, không cần quá để ý. Thành lập quan hệ ngoại giao thì vẫn có thể.

- Vâng, quốc chủ.



- Giao lưu thư viện?
Trong Thư gia thành, Sở Vân khải hoàn trở về chưa được ba ngày, đã nhận được một phong thư. Đây là bức thư do chính tay Bạch Mi đan sư viết, trong thư đề cập đến chuyện giao lưu hội giữa các thư viện, cũng mời Sở Vân quay về, đại biểu cho Thiên Ca Thư Viện, tham gia giao lưu hội. Trong Tinh Châu có hơn một ngàn thư viện, phân bố rải rác ở khắp nơi, Thiên Ca Thư Viện cũng chỉ là một trong số đó. Mục đích của thư viện là bồi dưỡng ra nhân tài, cứ hai năm lại có một lần giao lưu, dùng phương thức cạnh tranh để thúc đẩy tố chất tổng hợp của mỗi thư viện.

- Đúng là không phải lúc mà!
Sở Vân thở dài một tiếng, đặt phong thư qua một bên. Hắn nhíu mày, nói với người đưa tin.
- Sắp tới ta có việc gấp cần ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ không thể tham gia giao lưu hội được.

- Sao lại không đúng lúc như vậy?
Ngữ khí người đưa thư gấp gáp, nói:
- Xin ngài suy nghĩ lại. Giao lưu hội giữa các thư viện cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài!

- A?

- Mỗi một lần giao lưu hội, đều sẽ điều chỉnh bài danh của từng thư viện. Chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến vinh dự cùng lợi ích của bản thân thư viện. Đồng thời đối với mỗi thư sinh mà nói, cũng là thời cơ tốt nhất để học tập tinh túy của các thư viện khác.
Người đưa tin kiên nhẫn giải thích. Đổi lại là một người khác, tuyệt đối sẽ không có loại đãi ngộ này. Nhưng hôm nay, Sở Vân vinh dự đăng tên trên Dị Sĩ bảng, thiên tư trác tuyệt đã được thế nhân công nhận. Hơn nữa địa vị cùng lực ảnh hưởng của Thư gia đã hoàn
toàn khác xa ngày xưa. Bởi vậy thái độ của người đưa tin cung kính giải thích cũng phi thường để tâm.


- Thì là là vậy, không ngờ lại có chuyện này!
Sở Vân nghe xong, mới biết tại sao hội giao lưu lại vô cùng quan trọng, không chỉ đối với thư viện, mà ngay cả đối với mỗi một vị thư sinh. Liên Minh Thư Viện là nơi quản lý chung toàn bộ các tổ chức thư viện trong Tinh Châu. Điểm này, Sở Vân biết. Nhưng hắn không biết, trong giao lưu hội, các thư sinh có thể thông qua danh nghĩa giao lưu, học tập tinh túy của các thư viện khác. Ví dụ như trấn viện chi bảo của Thiên Ca Thư
Viện --- pháp môn thanh ngự tuyệt phẩm "Chấn Cửu Tiêu".

Cơ hồ mỗi một thư viện, đều có trấn viện chi bảo riêng. Có pháp môn ngự yêu, có đan phương, có pháp môn luyện binh, có yêu thú kỳ diệu, đặc sắc... Chỉ cần Sở Vân tham gia giao lưu hội, với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể chiếm cứ một danh ngạch học tập nội dung tinh túy trấn viện chi bảo của các thư viện khác. Bất quá sau khi nghe xong tình hình cụ thể, Sở Vân vẫn như cũ không một chút do dự nào, trực tiếp cự tuyệt.

- Thật có lỗi! Nếu không phải có việc cấp bách, nhất định ta sẽ tham gia giao lưu hội lần này. Việc này rất trọng yếu, ta sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý nó, sau đó lập tức quay về tham gia giao lưu hội.

- Như vậy...
Người đưa tin thở dài một tiếng, khom người thỉnh cầu.
- Đã như thế, tại hạ cũng không cưỡng cầu. Bất quá giao lưu hội đối với Thiếu đảo chủ mà nói, tuyệt đối là một cơ hội cực lớn. Ai, hy vọng ngài có thể về kịp.

- Các hạ không ngại khổ cực đến đây đưa tin. Không bằng lưu lại Thư gia đảo nghỉ ngơi vài ngày?
Sở Vân khách khí nói. Đối với Thiên Ca Thư Viện, hắn rất có cảm tình. Đại biểu cho thư viện tham gia giao lưu hội cũng là vinh quang của bản thân.

- Không được! Tại hạ xin cáo từ, nếu Sở thiếu đảo chủ không tham gia lần giao lưu hội này, thực sự là đáng tiếc! Trên dưới thư viện đều trông mong hy vọng vào ngài...
Người đưa tin lại nói thêm vài câu, thấy Sở Vân vẫn bất động, lúc này mới thở dài lui xuống.

- Trong trí nhớ, truyền thừa Vạn Thú Vương sẽ mở ra trong khoảng thời gian này. So với truyền thừa của Vương giả, thư viện giao lưu hội cũng không trọng yếu.
Sau khi người đưa tin rời đi, Sở Vân cũng không có đứng dậy mà ngồi im ở trên ghế, trong nội tâm đang tự hỏi

- Giao lưu hội hai năm lại có một lần, hơn nữa trấn viện chi bảo của thư viện khác cũng không dễ dàng gì học được. Huống hồ thời gian có hạn, so với truyền thừa của cường giả Vương cấp hoàn toàn không là thứ gì đáng kể. Tuy ta rất muốn thay Thiên Ca Thư Viện tham gia giao lưu hội, nhưng chuyện trên đời vốn đã không hoàn mỹ, nhất định phải bỏ ra mới có thể thu về.

Có được có mất mới là nhân sinh thường tình. Thiên địa không thể nào quay xung quanh một người, có lẽ đạo lý này rất nhiều thiếu niên thiên tài đều không hiểu
được, nhưng đã sống qua một kiếp người, Sở Vân vô cùng thấm thía điều này.

- Kiếp trước, truyền thừa Vạn Thú Vương là bảo tàng đầu tiên ta chính thức thăm dò. Đáng tiếc, lúc ấy bởi vì thực lực không đủ, lại thiếu khuyết tin tức mấu chốt, hoàn toàn chỉ có thể đóng vai một người qua đường, không có bất cứ một chút thu hoạch gì.

Điểm mấu chốt là truyền thừa của Vạn Thú Vương nằm sâu ở bên trong Khu rừng vô tận thuộc Dao Sơn quốc. Chỗ đó sương mù dày đặc, cổ thụ che trời, hoàn cảnh phức tạp, yêu thú đa dạng, cực kỳ dễ mất phương hướng. Còn nhớ kiếp trước, ta bị lạc ở trong đó bảy ngày, thiếu chút nữa mất mạng, may mắn được một vị du hiệp của một môn phái tam lưu cứu giúp, mới giữ được cái mạng nhỏ.

Tỉ mỉ hồi tưởng lại, Sở Vân cảm khái vạn phần. Hôm nay bản thân có ký ức trọng sinh, thực lực cũng đã vượt xa kiếp trước. Lúc này đây, truyền thừa Vạn Thú Vương lại khiến cho hắn phi thường chờ mong.

Ba ngày sau, bến tàu Thư gia.

- Xuất môn vạn sự cần cẩn thận. Có đôi khi vũ lực cũng phải là phương pháp giải quyết phiền toái tốt nhất, nhưng cũng không thể để mất uy phong của bản thân. Nên đánh thì đánh, chọc phải phiền toái không giải quyết được, phụ thân sẽ thay con giải quyết. Phải nhớ con là Thiếu đảo chủ Thư gia!
Sắp chia tay, Thư Thiên Hào vỗ vỗ bả vai Sở Vân, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi cùng vui mừng.

Sở Vân cười rộ lên nói.
- Phụ thân người cứ an tâm. Bất quá trước khi đi hài nhi có vài việc muốn thương lượng cùng người.

- Nói đi ta đang nghe.

Thần sắc Sở Vân trở nên nghiêm túc.
- Tuy rằng Thư gia chúng ta đánh bại liên quân, đạt được đại thắng, quân dung đệ nhất, danh tiếng cực lớn, không người nào dám đụng chạm. Nhưng phía sau phong quang lại là tai hại cực lớn. Thứ nhất, chiến tranh liên miên, đã khiến cho khố tàng Thư gia cạn kiệt. Chỉ có nghỉ ngơi dưỡng sức, mới là đạo lâu dài. Thứ hai, chúng ta không có cường giả chân chính tọa chấn. Trong Tinh Châu, một thế lực được coi là chân chính cường đại, ít nhất phải có được một vị cường giả Vương cấp tọa chấn. Bằng không mà nói, cho dù thế lực khổng lồ như thế nào, cũng chỉ là phù vân mà thôi.

- Ha ha!
Sở Vân còn chưa nói xong, Thư Thiên Hào đã nhịn không được cười ha hả.
- Quả nhiên ánh mắt con ta nhìn xa trông rộng, không bị thắng lợi làm cho mê muội, thân ta là nghĩa phụ đối với con lại càng thêm yên tâm. Không sai, sau trận đại thắng, rất nhiều người đều hy vọng ta thuận thế xưng vương, thành lập quốc gia, tiến thành nhất thống Chư Tinh Quần Đảo. Đáng tiếc, bọn họ chỉ thấy được phong quang trước mắt mà không trông thấy tai hại phía sau. Quốc gia đâu dễ dàng thành lập như vậy? Bên trong Tinh Châu vô số hải đảo, vô số anh hùng hào kiệt, nhưng quốc gia lại chỉ có mười lăm. Hừ hừ...
Lời này của Thư Thiên Hào khiến cho một vài tướng lãnh phía sau ngượng ngùng, xấu hổ không thôi. Trong số đó, đa số là tướng lãnh Viêm gia. Tộc nhân của Thượng cổ ngũ tộc đều lấy việc nhất thống Chư Tinh Quần Đảo, thành lập quốc gia là mục tiêu suốt đời. Đại thắng lớn như thế, khiến cho rất nhiều người cảm thấy lâng lâng, thậm chí một vài cá nhân còn xuất hiện tư tưởng coi trời bằng vung.

Cuộc nói chuyện ngày hôm nay giữa hai phụ tử Sở Vân cùng Thư Thiên Hào, giống như là một chậu nước lạnh, khiến cho đám người này lập tức bình tĩnh lại.

- Thiếu chủ yên tâm, kỳ thực trước đó, đảo chủ đã triệu kiến thuộc hạ thương lượng đối sách, hôm nay đã có quyết sách.
Nhan Khuyết đứng ở một bên cười.


- A? Là quyết sách gì?
Sở Vân chợt cảm thấy hứng thú. Hắn thừa nhận Nhan Khuyết có được thiên phú cùng lĩnh ngộ cực cao trong việc nội chính.

Nhan Khuyết chỉ nói sáu chữ.
- Quảng tích lương, hoãn xưng vương!

- Tốt cho sáu chữ thần diệu!
Sở Vâng nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, khen không dứt miệng.

- Bất quá, tuy là như thế, nhưng quân bị vẫn không thể lười biếng. Hoàng Hiếu, chuyện này phải nhờ cậy ngươi rồi!
Sở Vân ngẫm nghĩ, sau đó lại dặn dò. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Võ tướng thủ tịch Thư gia, cũng là vị đại tướng danh chấn Chư Tinh Quần Đảo ngày hôm nay, Hoàng Hiếu lập tức cung kính nói:
- Thuộc hạ nguyện dốc hết sức mình!

- Tốt! Phụ thân, hài nhi cáo từ! Chư vị, cáo từ!
Sở Vân rốt cục cũng yên lòng, bước lên đội thuyền rời đi.



Dao Sơn quốc là quốc gia lân lận Chư Tinh Quần Đảo, địa hình đa số là núi rừng, diện tích rộng lớn, có được hơn một trăm toà sơn thành, là quốc đảo cỡ lớn. Bất quá nếu Chư Tinh Quần Đảo có thể thống nhất, cũng sẽ có hơn một trăm tòa hải đảo cấp thành. Diện tích tương đương với những quốc đảo lớn như Dao Sơn quốc.

Vùng biển Tinh Châu vô cùng rộng lớn, mặc dù được bảo thuyền của Thư gia hộ tống, cũng phải mất ba ngày ba đêm, mới có thể đưa Sở Vân đến biên cảnh Dao Sơn quốc. Sở Vân bước vào lãnh địa của Dao Sơn quốc, đầu tiên là tiến vào một tòa sơn thành ở phụ
cận, sau đó chi ra không ít địa sát thạch tệ, đi qua rất nhiều bảo thạch mật môn mới có thể xâm nhập sâu vào bên trong quốc thổ của Dao Sơn quốc, tiếp cận mục tiêu của chuyến đi lần này, khu rừng vô tận.

Núi non trùng điệp, tầng tầng lớp lớp. Rừng rậm xanh biếc, cành lá sum suê. Nơi rừng núi hoang dã như thế này, rất hiếm thấy vết chân người. Mặt trời chói chang, mang dương quang phủ xuống khắp mọi nơi. So với tiết trời oi bức, hầm hầm phía bên ngoài, không khí bên trong núi rừng lại vô cùng mát mẻ, tràn đầy khoan khoái.

Bên trong một khu rừng rậm rạp, xuất hiện hai thân ảnh đang chậm rãi di chuyển.

Một người trong số đó thân hình vạm vỡ, mắt sáng như sao, anh tư bộc phát. Từ cách ăn mặc cùng với trang bị trên thân dường như là một vị du hiệp. Phía trước hắn là một vị hồ nữ. Nàng một thân bạch y, mái tóc đen xõa dài, tung bay trong gió đổ xuống như thác nước, mắt ngọc mày ngài, da thịt như tuyết như ngọc, cánh tay thon dài như ngó sen, đôi chân nhỏ giẫm lên hai hỏa cầu, nâng nàng lơ lửng ở trên không trung.


Nàng nhẹ nhàng phiêu du, đi ở phía trước mở đường. Chốc chốc bờ môi anh đào khẽ mở, phun ra một đạo phong nhận, chặt đứt dây leo cản đường. Đôi khi, nàng lại vẫy vẫy cánh tay nhỏ, hàn khí đông cứng lại hình thành một băng kiều bắc qua khe núi, hoặc là vung vẩy hồ vĩ bắn ra bạo liệt đan hỏa đánh tan tảng đá cản đường ở phía, đả thông một lối đi.

Hai người này chính là Sở Vân và Thiên Hồ.

- Chủ nhân,Thần Huy đói bụng....
Đi một hồi lâu, Thiên Hồ bỗng nhiên quay đầu lại, chiếc miệng nhỏ của nàng khẽ cong lên, đôi mắt trong trẻo, lung linh, bao phủ một tầng hơi nước ngước nhìn về phía Sở Vân.

- Hình như là đã đi cả buổi rồi!
Sở Vân ôm bụng, cũng cảm thấy bên trong rỗng tuếch.
- Cũng tốt, nghỉ ngơi một chút, ăn vài thứ đã!

Tuy có thể sử dụng Hồng Yêu không màu để phi hành, nhưng Sở Vân không làm như vậy. Bộ hành trong thâm sơn cũng là một loại tu luyện.

- Ha ha, vừa vặn phía trước có một tảng đá. Chủ nhân, chúng ta qua đó ngồi đi!
Hai mắt thiếu nữ Thiên Hồ chợt tỏa sáng, hô lên một tiếng, rất nhanh đã bay tới bên cạnh cự thạch. Duỗi ngọc thủ ra, dùng làn váy trắng noãn bắt đầu lau chùi cự thạch.

- Thần Huy, đừng lau. Bẩn hết váy rồi!
Sở Vân nói.

- Dạ! Chủ nhân!
Thiếu nữ gật gật đầu nhưng ngọc thủ vẫn không dừng lại, rất nhanh đã lau chùi sạch sẽ cự thạch. Lúc này nàng mới đứng lên nói.
- Chủ nhân, mời ngồi!

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần chiều chuộng ta đến như vậy. Một vài vết bẩn cũng không phải là chuyện gì.
Sở Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Linh tính của hồ yêu hoàn toàn vượt quan yêu thú tầm thường. Thiên Hồ lại là yêu thú tuyệt phẩm, bộ dáng biểu hiện ra ngoài, không khác gì một thiếu nữ nhân loại mười một, mười hai tuổi.

- Không sao đâu, chủ nhân! Y phục của Thần Huy chỉ cần gột qua một lát là sạch sẽ ngay mà.
Thiếu nữ Thiên Hồ cười hì hì, hoàn toàn không để ý đến việc trên chiếc váy trắng tinh của nàng đã xuất hiện một vết bẩn thật lớn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui