Chí Tôn


Sở Vân càng đánh, trong lòng lại càng đánh giá cao Phương Toái Không. Giết chết Tàn Lang, đánh thắng đám người Nhan Khuyết, Hoa Anh. Tàn Lang vì khinh địch, không đề phòng, bị hắn chém một đao nghẹn khuất mà chết, không thể đánh giá được.

So với Nhan Khuyết, Hoa Anh, chiến lực của Phương Toái Không vượt quá xa. Không chỉ thương của hắn phân nửa đại thành, mấu chốt chính là sau khi hắn rời khỏi Thiên Ca Thư Viện, tùy quân xuất chinh, một năm rèn luyện trên người thấm đẫm khí thế chiến đấu. Một chiêu xuất ra đều là cho người ta phải hoảng loạn, ánh thương ngang dọc, thương này vừa tới thương kia lại xuất ra, đây phong cách đánh của hắn.

- Quả thật là thiên chi kiêu tử, nhân trung Tuấn Kiệt.
Sở Vân không kìm chế được khen thầm một tiếng, lập tức sát khí dâng trào.

- Trước mắt đối phương đang muốn đột phá. Nếu để cho hắn hình thành phong cách, thương pháp đại thành, e là chiến lực lên một tầng cao mới. Ngày sau thế lực có thể như hùng ưng, giương cánh bay cao, không sao đánh lại được!

Hiểu được điều này, đao pháp của Sở Vân nhất thời bộc phát càng thêm hung mãnh.

Nhưng hắn không biết, so với hắn, Phương Toái Không còn khiếp sợ hơn nhiều.

Vốn Phương Toái Không luôn coi thường Sở Vân. Cho rằng hắn gặp vận may leo lên Tuấn Kiệt bảng. Số người lên bảng không nhiều, muốn có tên trong danh sách không chỉ cần có thực lực mà còn cần có vận khí và một chút chiến tích.

Thực lực của Phương Toái Không và Sở Vân sàn sàn như nhau. Lúc này tuy rằng có chút tiếng tăm, thế nhưng không có chiến tích nên không vượt qua Tuấn Kiệt bảng.


Nói cho cùng, hắn đến đánh chết Sở chính là muốn dùng tính mạng của Sở Vân leo lên bảng. Thế nhưng điều khiến hắn khiếp sợ chính là, giao chiến với Sở Vân tám mươi hiệp, hắn càng lúc càng cảm thấy áp lực bởi chiến đao trong tay đối phương.

Điều này khiến hắn có chút ngạc nhiên!

Phải biết rằng bản thân hắn bây giờ mười bảy tuổi, mà Sở Vân chỉ có mười bốn tuổi. Sau ba năm nữa, có thể ngang tài với hắn, thậm chí hắn còn bị lép vế.

"Những kẻ tư chất nổi bật, ta cũng đã gặp không ít nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Mấu chốt chính là đao pháp, trầm ngưng chững chạc, cay độc ác nghiệt khiến kẻ khác phải sợ hãi. Loại đao pháp đại thành này, nhị ca ta cũng phải vào sinh ra tử trên chiến trường ba
năm mới tu luyện thành công. Hắn còn nhỏ tuổi như vậy, vì sao có thể luyện thành?"

Lúc đó trong lòng kinh nghi, càng kích thích ngạo khí của Phương Toái Không. Tìm cơ hội chiến đấu, hắn hét lớn một tiếng:
- Phân Phi Lê Hoa!

Phi Sí Thương bạo phát yêu nguyên, mũi thương chấn động, hóa thành mấy trăm bông hoa thuần khiết, tung bay phất phới, cảnh hoa rực rỡ, nhìn rất chậm nhưng tốc độ như thiểm địa bay về phía Sở Vân.

- Thương pháp tuyệt phẩm!
Nhất thời Sở Vân cảm thấy mối nguy hiểm, tóc gáy dựng ngược. Tuyệt phẩm đao pháp có uy lực cường hãn, tuyệt phẩm này không dễ dàng ngăn cản được. Trong tay Sở Vân chỉ có một đạo pháp thuật tuyệt phẩm, chỉ là phải quăng Túy Tuyết Đao ra.

Chiêu này quá mạo hiểm, nhất là đối đầu với đối thủ thế lực ngang bằng, tuyệt không thể tùy tiện sử dụng.

Nguy hiểm trước mắt, Sở Vân cắn chặt răng, xuất ra đạo pháp "Tuyết Nha". Toàn bộ Túy Tuyết Đao tăng vọt gấp ba, thân đao như cánh cửa. Lại dùng "Đại Long Văn" nhất thời long đầu sáng như tuyết gào thét mà ra, so với lúc trước còn lớn gấp ba. Khí thế dâng trào giống như tê thiên liệt địa, hung hãn sống chết với "Phân Phi Lê Hoa". Truyện Sắc Hiệp

Nhất thời ầm một tiếng bạo tạc.

Giữa không trung như xảy bão tuyết, vô số ánh đao sáng như tuyết, cánh hoa vỡ vụn tản ra khắp nơi. Tiếng nổ vang dội, nguyên khí tản ra xung quanh cũng phát sinh sóng triều.

Sóng khí thật lớn bạo phát, đè ép không khí, tại khoảng không hình thành một viên cầu khí tường mắt thường có thể nhìn thấy được. Chỉ trong nháy mắt, khí tường mãnh liệt khuếch tán, trên mặt biển hình thành một cơn sóng gió động trời.

Sở Vân lùi lại phía sau, Phương Toái Không dựa vào chính mình có đại yêu binh Kim Lân Giáp hộ thân, cắn chặt răng. Lại lần nữa thúc dục Phi Sí Thương, điên cuồng gào thét:
- Sở Vân, chịu chết đi! Phi Long Đoạt Châu!


Thân thương màu vàng, thẳng tắp đâm tới. Một đạo hư ảnh màu vàng hình rồng sáng lấp lánh xuyên thấu khoảng không, mới đầu hiện ra quấn quanh cây thương. Vòi nước gào thét vượt lên đầu thương hướng tới Sở Vân mà đánh.

- Lại là một đạo pháp tuyệt phẩm?
Hai mắt Sở Vân trợn trừng, không chút sợ hãi nhưng lại biết không thể đánh bừa. Chính mình cũng không dám tùy tiện dùng tuyệt phẩm đao pháp, liên tiếp sử dụng hai đạo pháp thượng đẳng, thế tất không kịp.

Đánh bừa rất bất lợi, lập tức cưỡi Thiên Hồ chạy đi.

Phương Toái Không không ngờ tới, vẫn là dùng công đối công, Sở Vân thế tấn công cường ngạnh đột nhiên buông tay lui lại. Thương thế dùng hết, kim long lao ra khỏi thân thương, trong nháy mắt thân hình cuồng trướng, biến thành một long ảnh màu vàng rất lớn bao quanh phần thắt lưng nửa trượng. Theo quán tính đánh về phía chiến thuyền phía dưới.

Ầm!

Một âm thanh vang trời, chiến thuyền bình thường này lập tức bị chặt làm đôi, phần bụng thuyền bị kim long nghiền nát, phá hỏng toàn bộ. Kim long thế lực không giảm lại cắm đầu xuống biển, một lát sau, nổi lên một con sóng lớn cao tận trời.

Cành hoa trắng cuồn cuộn qua đây, làm cho chiến hạm rời thành hai phần đầu thuyền và đuôi thuyền, thoáng chốc đã tiến ra ngoài khơi. Mấy trăn quân sĩ trên chiến hạm, bỗng chốc mất mạng hết thảy, không còn một người sống sót.

- Ngươi!
Hai mắt Phương Toái Không phun lửa, trợn trừng trừng hướng về phía Sở Vân. Trên chiến trường, hạm đội của Sở Vân đã bỏ chạy, chỉ còn lại chiến thuyền của chính hắn mang tới. Chiến thuyền vừa bị nhấn chìm chính là thuyền của Phương gia hắn, binh sĩ chết đi cũng chính là binh sĩ tinh nhuệ do Phương gia đảo chủ tuyển chọn.

- Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Đuổi theo giết hạm đội của đối phương, tiêu diệt bọn chúng cho ta!
Sự sảo quyệt của Sở Vân nằm ngoài dự liệu của Phương Toái Không. Hắn thật không ngờ thất thủ, sát thương người một nhà, tâm sinh lo ngại, hắn đã tấn công điên cuồng.


Lại không biết Sở Vân nghe xong lời này, ngược lại cười thầm:
- Ta đang lo ngươi sẽ không phái hạm đội truy kích, vừa lúc chặt đứt một cánh tay của ngươi, đã không còn Ưng Tường Hào. Phương Toái Không ngươi chẳng khác nào hùng ưng mất đi một cánh!

Bất quá trên khuôn mặt hắn biến sắc, hiện lên đầy vẻ lo lắng. Làm tư thái ngăn cản hạm đội của địch, Phương Toái Không lại bị cười ha ha:
- Sở Vân ngươi là cái thá gì chứ? Không lâu nữa ngươi cũng sẽ chết, lại có thể trông thấy thuộc hạ của ngươi dưới hoàng tuyền!

- Đại Long Văn!
Sở Vân cưỡi trên lưng Thiên Hồ, cao giọng thét lớn.

- Trùy Tâm Thứ!
Phương Toái Không cười nhạt, không chịu thua kém.

Ầm!

Song phương đan xen vào nhau đánh tới, ánh đao sáng như tuyết cùng thương cương sắc vàng đập vào nhau, giữa khoảng không ngọc lưu ly bắn ra bốn phía, quang ảnh biến ảo liên tục.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui