Chí Tôn

Nhan Khuyết không nói, ví dụ của Sở Vân phi thường đặc sắc, đây là tổng kết kiếp trước của hắn, bản thân đã có nội tình và ý tứ hàm súc khắc sâu, tự nhiên khiến hắn có điều xúc động.

Trong mắt Kim Bích Hàm cũng nổi lên một tia sáng kỳ dị. Giờ khắc này nàng phát hiện được ưu điểm trên người Sở Vân, đó chính là tầm mắt rất xa, ý chí rất rộng.

Sở Vân tổng kết nói:

- Không nên bởi vì lợi ích trước mắt dừng lại cước bộ đi tới. Huống hồ Trữ gia đảo cũng không phải là lợi ích, mà là hổ lang. Thế lực khác tự nhiên không ngồi không nhìn hai đảo liên minh, tự nhiên ra tay ngăn cản. Trữ gia đảo hoàn toàn có thể mượn đao giết người, bảo tồn chính mình, lấy Thư gia đảo ra làm lá chắn. Nếu như ta đáp ứng cầu thân, quả thực chính là muốn đối địch với toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo. Hiện nay thực lực nhỏ yếu, rõ ràng tự tìm đường chêt.

- Thì ta là thế, ánh mắt chủ công rộng lớn, Nhan Khuyết bái phục.

Hai mắt Nhan Khuyết lóe lên, rốt cuộc hóa thành thở dài, khom mình thi lễ đối với Sở Vân, biểu tình chân thành tha thiết.

Sở Vân gật đầu, biết nội dung lời nói vừa rồi sâu sắc, lý lẽ dễ hiểu, cũng không giảng không công. Lúc này Nhan Khuyết đã triệt để chịu phục rồi.

Muốn thuyết phục một người, nói khó rất khó, nói dễ cũng rất dễ.

Then chốt chính là phải hốt thuốc đúng bệnh.

Nhan Khuyết là thư sinh bình dân, nhưng thực ra là người có ngạo cốt, có tài hoa.


Muốn thuyết phục được người như vậy, dựa vào uy thế chỉ tạo thành hiệu quả ngược.

Chỉ khi dựa vào tài năng chân chính mới có thể triệt để trấn áp được hắn, có thể khiến hắn chân thành quy phục.

Sở Vân từ khi tiến vào thư viện tới nay, chuyện tình to to nhỏ nhỏ, đều khiến trong lòng Nhan Khuyết phải xúc động, phải thừa nhận tài năng của Sở Vân cao xa hơn hắn. Câu đố cuối cùng của viện chủ đời thứ ba, chơi chỉ là quỷ đạo, tuy rằng Nhan Khuyết nhận đổ chịu thua, thế nhưng cũng không cam lòng. Thẳng cho tới khi ở chung một thời gian, cùng với chuyện tình Quật Khởi Đan mới làm hắn dần dần nhận thấy được Sở Vân là một nhân vật vô cùng khó lường.

Lời nói chuyện ngày hôm nay chính là gốc rơm rạ cuối cùng, cộng thêm lực lượng tích lũy trước đó, chuyển hóa thành chất biến.

Nhan Khuyết triệt để phục rồi.

Người trước mặt này, người thiếu niên nhỏ hơn chính mình hai tuổi, hắn cảm thụ được cái gì là độ lượng! So sánh với Sở Vân, hắn cảm thấy chính mình vô cùng nhỏ bé.

- Theo một nhân vật như vậy, cũng không làm thất vọng bản lĩnh của ta…

Tâm tính của hắn chuyển biến, rất kín đáo đi sau Sở Vân một bước, theo phía sau hắn.

Sở Vân hiểu ý cười cười.

Kim Bích Hàm cũng nhận thấy được loại biến hóa rất nhỏ này, trong lòng cũng có cảm khái. Kế hoạch làm sao thu Sở Vân làm thần tử, trợ giúp chính mình thủ hộ vương tọa trước đây, theo thời gian giao lưu và ở chung kéo dài, nàng không phát hiện được đã vứt bỏ kế hoạch này trong đầu.

Một bộ phận nguyên nhân là ở chỗ nàng hiểu rõ, Sở Vân không phải loại tính cách cúi đầu xưng thần, càng nhiều nguyên nhân chính là bởi vì nàng tìm được trên người hắn có nhiều điểm cộng minh.

Bình tĩnh xem xét, tình huống của Sở Vân so với Kim Bích Hàm tương đối giống nhau. Nhìn hắn từng bước từng bước đi tới, từng bước từng bước quật khởi, Kim Bích Hàm cũng giống như tìm được một tia quang minh, một tia hy vọng.

Nàng tựa hồ tìm được khả năng thủ hộ vương tọa của chính mình.

Sở Vân tiếp tục tiến bước.

Rời khỏi tiểu viện, đạp trên sơn đạo rộng rãi, hắn biết chính mình một mực đi tới.

Lấy một loại cực nhanh kiếp trước chưa từng có, trên con đường nhân sinh liên tục tiến xa. Bước tiến của hắn phi thường kiên định, bởi vì hắn biết quyết định của chính mình chính xác cỡ nào.

Quyết đoán nhập học Thiên Ca Thư Viện, quả thực không phải sai lầm. Lo lắng vốn đọng lại trên đỉnh đầu đã ầm ầm tiêu tán không còn. Bầu trời xanh thăm thẳm, chính là thời cơ vật lộn trời cao, một bước lên trời.

- Một bước bước đi, từng bước về phía trước. Lúc này chân chính không còn trở ngại, trong thư viện không còn bất cứ kẻ nào ngăn cản được cước bộ của ta. Trữ gia cũng không thể thông qua kinh tế, kiềm chế sự phát triển của Thư gia đảo. Như vậy, hãy nhanh chóng tiến tới đi!


Hơn nửa năm sau.

Trên một thôn đảo nhỏ.

- Đều chuẩn bị tốt rồi sao?

Sở Vân nói sang bên cạnh.

Nhan Khuyết và Kim Bích Hàm đều gật đầu.

- Vậy thì bắt đầu đi!

Nói xong, Sở Vân liền dùng sức bóp mạnh, phá nát viên Dẫn Hương đan trong tay.

Hai người còn lại cũng bóp nát đan được, mùi hương của Dẫn Hương đan bay theo gió thổi, thổi vào rừng rậm tối đen trước mắt hai người.

Rất nhanh, toàn bộ rừng rậm xảy ra rối loạn kich liệt.

Oa oa oa…

Tiếng quạ kêu chói tai, nối liền một đoàn. Rầm rầm từ trong rừng rậm bay vút lên rất nhiều đốm đen như hắc điểu. Đây là đàn yêu thú Hắc Mộc Nha, do một đầu Đại Yêu Hắc Mộc Nha Vương tu vi hai trăm năm mươi năm dẫn theo, khoảng chừng mấy trăm con Hắc Mộc Nha

cấp bậc Tiểu Yêu, giống như một mảnh phi tiễn, bạo bắn thẳng về phía Sở Vân.


Nhãn thần Kim Bích Hàm ngưng trọng, có chút kinh ngạc, cư nhiên nhiều Hắc Mộc Nha tới như vậy, rất không hợp so với thông tin nhiệm vụ tại Tạp Vụ đường a.

Nhãn Khuyết thì đứng xa xa, Tấn Lôi Đằng trên người bắt đầu khởi động như thủy triều, cẩn trọng lược trận thay Sở Vân.

- Thiên Hồ, dùng Lưu Tinh Hỏa Vũ, không có mệnh lệnh của ta đừng ngừng lại.

Song chưởng của Sở Vân chắn trước ngực, sắc mặt bình tĩnh.

Trước mặt của hắn là một đầu hồ ly tuyết trắng thành niên, lớn chừng một con chiến mã bình thường, đang đong đưa bốn cái đuôi lông xù. Khi nghe được mệnh lệnh của Sở Vân, đôi con mắt thon dài sáng sủa nhất thời hiện lên tia sáng kỳ dị.

Bốn đuôi khẽ lay động, nguyên khí hỏa hành bên người Thiên Hồ nhất thời trở nên nồng nặc hơn không dưới mười lần. Từng đoàn từng đoàn đan hỏa cực lớn sản sinh trong hư không, huyền phù bên người Thiên Hồ.

Sau đó một viên lại một viên đan hỏa bạo tạc bắn ra, hình thành lưới hỏa lực màu đỏ dày đặc. Đan hỏa giống như vô số lưu tinh, xâm nhập vào chính giữa đàn Hắc Mộc Nha.

Ầm ầm ầm…

Tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, ù ù không dứt tai. Từng đóa từng đóa hỏa diễm cường liệt bạo phát, từng tảng lớn Hắc Mộc Nha bị hỏa diễm thiêu đốt cháy thành than, rơi xuống dưới đất.

Nói chung, yêu thú hệ hỏa bình thường có thể làm được điều này cũng coi như không sai biệt lắm. Thế nhưng Thiên Hồ hiện tại còn xa mới đạt tới trình độ cực hạn của nó, nếu như Sở Vân hạ lệnh muốn thả ra đạo pháp Lưu Tinh Hỏa Vũ, bốn cái đuôi phía sau Thiên Hồ không ngừng lay động, không ngừng có đan hỏa hình thành bay đi, lại không ngừng có đan hỏa mới trống rỗng sinh thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui