Tiểu Lôi chạy thật nhanh, toàn lực thi triển Tiêu Dao bộ pháp, từ dưới thủy đàm động huyệt chạy ra như một luồng gió. Vừa ra khỏi thủy đàm, hắn lập tức chạy như điên. Hắn ôm Diệu Yên trong tay, thân pháp như bay, chỉ trong giây lát đã tới tiểu đạo trong núi, chỉ thấy đóa kim mẫu đơn của Diệu Yên vốn phóng trên đất bị một kiếm chém thành hai phần, hắn nghĩ ra chính là Tiên Âm dùng sức xâm nhập vào.
Tiểu Lôi muốn mang Diệu Yên xuống núi, vào giờ khắc này nàng nằm trong lòng hắn sắc mặt vàng như nghệ, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, đôi môi không có chút huyết sắc. Đột nhiên nàng há miệng thổ ra một búng máu. Máu đỏ tươi văng lên trên vạt áo trước ngực Tiểu Lôi, nàng thều thào: "Đừng… đừng đi tới sơn môn, bây giờ đã tới giờ, sơn môn không mở được đâu, tới, tới chỗ sau núi đó…"
Nàng chỉ nói được câu này, rồi lại ngất đi, bất đắc dĩ Tiểu Lôi đành phải ôm Diệu Yên đi ra khỏi con đường nhỏ, hướng về phía trong núi mà đi tới.
Trên Huyền Không đảo, quả nhiên là có nhiều linh khí tụ tập, trên đường xung quanh hoa lá tươi tốt, có cả cây cổ thụ với đường kính to lớn. Xung quanh không khí ẩm ướt. Ở trong rừng, mặc dù Tiểu Lôi ra hết sức chạy, nhưng vẫn không nhanh được, lại nữa hắn vốn không rành đường lối, trong lòng hắn Diệu Yên lúc tỉnh lúc mê, có khi đi được nữa chừng rồi lại nhầm đường sai phương hướng.
Cũng may là Tiên Âm không đuổi theo, trong lòng Tiểu Lôi cũng bình tĩnh lại phần nào. Hắn rất rõ ràng, nếu như bị Tiên Âm rượt tới, quá nữa là chết chắc.
Chẳng cần nói đến ân oán giữa hai bên, chỉ vào việc đoạn căn Huyết Ngọc Thạch chung nhũ ngàn năm ở trên Tiên Sơn là tuyệt đối trở thành kẻ thù không đội trời chung rồi.
Đột nhiên trước mặt hiện ra một vách núi, ở đây hình như là một tiểu cốc trong núi, là một thung lũng tự nhiên, bốn bề là vách núi, phía dưới có làn sương mù lãng đãng, đứng phía trên cốc cũng không thấy rõ phía dưới có gì.
Trong lòng Tiểu Lôi Diệu Yên đột nhiên mở mắt tỉnh lại, đầu nàng ngã trên vai hắn, nhìn xung quanh vài lần, thấp giọng nói: "Xuống, xuống dưới…"
Diệu Yên dù sao cũng là lớn lên ở Tiên Sơn phái, nghe nàng nói xong, Tiểu Lôi lập tức ôm nàng, không chút nghi ngờ tung người nhảy xuống. Chỉ nghe bên tai tiếng gió gào thét, thân mình rơi xuống thật nhanh, xuyên qua làn sương mờ ảo, đột nhiên cả mắt sáng ra, đám khí vụ hoàn toàn tiêu thất, Tiểu Lôi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Chỉ thấy đây là một tiểu cốc diện tích không quá trăm thước, bốn bề là núi, vách núi sáng ngời rực rỡ, nhưng trong cốc cực kỳ thanh tĩnh. Dưới chân núi phía tay trái có một căn nhà trúc nho nhỏ!
Diệu Yên nằm trong lòng hắn hai mắt nhắm nghiền. Tiểu Lôi không còn cách nào khác đành phải ôm nàng tiến vào trong trúc ốc nọ.
Trúc ốc này không biết đã bao lâu rồi không có người ở, bên trong chỉ có một cái giường ọp ẹp, một bàn một ghế, trên vách có một bức vẽ như tự họa.
Tiểu Lôi cởi áo khoác ra phủ lên chiếc giường, đặt Diệu Yên lên trên. Lúc này mới đứng dậy, cố gắng co giãn phần dưới người. Hắn ôm một người chạy loạn trong núi một lúc lâu, cho dù Diệu Yên thân thể rất nhẹ, rốt cuộc cũng làm hắn mệt đừ người.
"Ý?" Tiểu Lôi đột nhiên bị hấp dẫn bởi bức tự họa trên vách. Bức tự họa này không phải là giấy mà là dùng một loại lụa trắng để vẽ. Trên nền lụa trắng, nét vẽ tiêu sái, vẽ một tòa thâm sơn u cốc, trong đó một nữ tử đang múa kiếm.
Trong sơn cốc u tĩnh, chỗ bằng phẳng có một tòa trúc ốc, hình như là vẽ chính nơi này. Còn người con gái múa kiếm mái tóc dài xuống tới eo lưng, mày như trăng non, mắt như thu thủy, môi đỏ như son. Bận váy dài màu đen, thân hình lả lướt yểu điệu, chiếc váy phấp phới, trong tay cầm cây trường kiếm ba xích uyển chuyển múa….
"Người trong bức họa có phải là Diệu Yên hay không?"
Tiểu Lôi bước tới, nhẹ nhàng vươn tay rờ vào bức họa. Nhưng thấy trong tranh Diệu Yên trên trán có mang một vẻ phiền muộn, phảng phất như đắm chìm trong cảnh tịch mịch chốn thâm sơn ngàn năm cô độc …
Đằng sau truyền lại thanh âm cọt kẹt, Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn, thấy Diệu Yên đang miễn cưỡng đứng dậy, nhìn Tiểu Lôi đứng trước bức tranh, nàng nở nụ cười nhợt nhạt, gương mặt tái nhợt không dấu nổi vẻ suy nhược: "Đó là ta tự vẽ…nơi này chính là chỗ ta cư ngụ ở Tiên Sơn phái.."
Ánh mắt của nàng hồi tưởng lại tình cảnh hai tuần trước, thở dài nói: "Thật không ngờ trúc ốc này vẫn còn, ta còn tưởng Tiên âm đã phá bỏ nó."
Nàng nói xong thì ho khan một trận, máu tươi phun ra như vạn điểm hoa đào, văng lên trên giường. Tiểu Lôi vội vã đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng đặt xuống giường, nhíu mày nói: "Ài, đã bị thương thì phải nằm nghĩ cho khỏe, ta ở đây còn có vài linh đơn diệu dược, là từ Khinh Linh Tử lấy được, để ta lấy cho ngươi uống."
Từ trong túi Càn Khôn, hắn lấy ra một bình màu xanh đưa qua nàng, Diệu Yên ngửi một chút, mỉm cười nói: "Sanh Sanh tạo hóa đơn … Khinh Linh Tử thật ra đối với ngươi tốt lắm chứ, linh dược trân quý như vậy mà cũng cho ngươi."
Tiểu Lôi mĩm cười, cũng không nói lời nào, trong bụng thầm nói: "Đối với ta tốt hả? Chỉ sợ không phải vậy. Cái này được coi là bảo bối, chỉ là bị ta tạm thời giữ hộ "lão ba" thôi."
Diệu Yên lại trở tay đẩy chiếc bình vào trong tay Tiểu Lôi, trầm giọng nói: "được rồi, ngươi lấy lại đi. Thương thế này của ta, Sanh Sanh tạo hóa đơn không cứu nổi đâu."
Nàng ho nhẹ hai tiếng, đôi mày hơi nhíu lại, gương mặt trắng nhợt, vẻ mặt tự nhiên làm cho người ta phải thương tiếc.
Tiểu Lôi nói: "Khinh Linh Tử nói là đơn dược này, trị thương rất kỳ diệu, ngươi ăn lấy hai hoàn đi."
Diệu Yên lắc đầu, thản nhiên cười nói: "Cám ơn ý tốt của ngươi. Hôm nay ta chết chắc, không cứu được đâu. Chính là tâm nguyện cũng xong. Đại cừu đã báo, coi như sở nguyện đã thành. Chỉ là trong lòng còn có một chút áy náy với ngươi…"
Tiểu Lôi ngồi bên cạnh giường, nhíu mày nói: "Không phải đối với ta?"
Diệu Yên gật đầu, thấp giọng nói: "Ta dẫn ngươi lên núi Thiên Sơn, nguyên nhân thật ra không phải vì lòng tốt.. cho nên…cho nên ngươi cũng không cần phải tốt với ta như vậy." dừng lại một chút, nàng trầm giọng nói: "Tối hôm qua ta nhìn thấy ngươi ở bờ biển, lúc đầu muốn giết ngươi diệt khẩu, nhưng lại phát hiện ra ngươi có bán tiên chi thể, cho nên mới đánh ngất ngươi rồi mang đi. Thật ra trong lòng không có chút ý gì tốt đẹp..hụ…hụ…hụ Ngươi là bán tiên chi thể, coi như là một viên linh đơn sống. Lúc đầu ta tính là đi hủy Huyết Ngọc Thạch chung nhũ, nhưng ta cuối cùng lại quyết định là nhất định cùng Tiên Âm đánh một trận sống chết, vốn là muốn một trận cùng nhau chết, dù sao chúng ta căn bản đồng sanh, nay thì đồng tử, coi như là số trời luân hồi. Chỉ là tối qua ta nhìn thấy ngươi, lại có một điểm tâm tư rung động… hụ hụ…ta để ngươi bên cạnh, kỳ thật là muốn…"
"Muốn rằng sau khi chuyện ngươi và Tiên âm xong xuôi hết, thì ăn thịt ta…phải không?" Tiểu Lôi cười khổ.
Diệu Yên nhạt nhẽo trả lời: "Ta là yêu tinh, với các ngươi không giống nhau. Phàm nhân các người không phải luôn cho rằng yêu tinh ăn thịt người sao? Cái này cũng đâu có gì kỳ quái. Ta cũng không giấu diếm gì ngươi, ta căn bản tính là cùng Tiên Âm lưỡng bại câu thương, nhưng nếu ta ăn thịt ngươi, ngươi là bán tiên chi thể, tốt hơn hẳn các loại linh đơn diệu dược kia."
Tiểu Lôi lắc đầu: "Chưa chắc, chưa chắc, rất là chưa chắc a. Ai nói là yêu tinh thì nhất định là ăn thịt người? Nhận thức của ta về yêu tinh không chỉ một mình ngươi, cũng thấy rằng trong yêu tinh cũng có chỗ khả ái, thậm chí là còn đáng yêu hơn rất nhiều người."
Diệu Yên thở dài: "Dù gì đi nữa, hôm nay thật cám ơn ngươi, đầu tiên là ở bên bờ thủy đàm khẳng khái không bỏ ta đi, sau đó lại còn mang ta chạy tới nơi này, khi xưa ta lớn lên ở đây, bây giờ thì chết ở đây, coi như không có gì tiếc nuối nữa."
Người nàng đột nhiên mềm oặt đi, Tiểu Lôi vội vã ôm lấy nàng. Diệu Yên nằm trong lòng hắn, đầu tựa vào ngực hắn, hơi thở yếu ớt, bộ dáng suy nhược, lại thêm nàng vốn là thiên tư tuyệt sắc, làm cho người nhìn đều phải tiếc thương. Hà huống chi Tiểu Lôi lại là một chàng trai khí huyết phương cương.
Vào lúc này một làn hương dịu dàng tỏa ra từ trên người nàng, gương mặt tươi cười nằm trong lòng hắn, Tiểu Lôi trong lòng cười khổ, trái tim cũng không chịu nổi mà đập mạnh hơn.
Hắn không nói gì, tay lấy ra ba viên Sanh Sanh tạo hóa đơn , mạnh tay bỏ vào miệng Diệu Yên, buộc nàng nuốt vào, nói: "Ta mặc kệ, ngươi không ăn ta, lại còn cho ta một viên Huyền Vũ nội đơn , tính ra toàn là ta chiếm phần tiện nghi. Sau này có chuyện gì thì lúc đó tính…. Mà ngươi thiệt là kỳ quái quá mức mà, những người khác chỉ cần có một tia sinh cơ, đều là cố gắng đấu tranh hết mức, còn ngươi xem ra chỉ một lòng một dạ muốn chết."
Diệu Yên uống vào ba viên Sanh Sanh tạo hóa đơn , lập tức đơn khí trong bụng tiêu hóa, bất giác tinh thần cũng khá hơn, cười khổ nói: "Ngươi làm lãng phí linh dược rồi. Sanh Sanh tạo hóa đơn đâu phải dễ dàng luyện chế, chỉ là thương thế của ta do trúng tuyệt kỹ của Tiên Sơn phái, mặc dù Sanh Sanh Tạo Hóa đơn kỳ diệu vô cùng, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài tính mạng ta thêm ba khắc nữa thôi… sớm muộn rồi cũng chết, ngươi sao phải khổ tâm như vậy?"
Tiểu Lôi ép nàng đặt nằm xuống giường, mặt trầm xuống nói: "Nhảm nhí, đâu có ai một lòng muốn chết…" Nhưng hắn lại cảm giác được đôi mắt xinh đẹp của nàng đang chăm chú nhìn mình, trong lòng phát hoảng, nghiêm mặt nói: "Ngươi này, đã dẫn ta tới đây, còn muốn chết là sao? Ngươi phải biết rằng, ta một người làm như thế nào mà xuống núi? Nếu bị người Tiên Sơn phái bắt được, cho dù ta không bị ngươi ăn thịt, cũng là chết trong tay ngươi."
Diệu Yên thở dài, nói: "Ở sơn môn của Huyền Không đảo, mỗi ngày vào quẻ Càn, giờ Ngọ thì cửa mở ra nữa khắc, ta nói cho ngươi biết khẩu quyết mở sơn môn, đến lúc đó chỉ cần ngươi cẩn thận từng chút, tự nhiên có khả năng thoát ra… ngươi không cần phải lo về người Tiên Sơn, Tiên Âm hiện giờ cũng giống như ta, tính mạng cũng chỉ qua đêm nay thôi… lần này, xem như mọi người cùng đồng quy vu tận rồi."
Nói xong, gương mặt nàng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, tuy nhiên nàng vẩn chằm chằm nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi ho khan một tiếng rồi nói: "Ngươi nói nhiều quá, vết thương nặng như vậy chết càng mau a…thật ra chuyện khẩn yếu trước mắt là ngươi nằm nghĩ ngơi cho nhiều…ai, tiểu gia cũng coi như là có hiểu biết sơ sài về y thuật. Thấy mỹ nhân xinh đẹp sắp chết trước mắt quả là chịu không nổi mà."
Diệu Yên chăm chú nhìn Tiểu Lôi một hồi, đột nhiên thở dài u uẩn: "Coi ngươi kìa, người khẩn trương vậy, lại nói năng lung tung để che giấu phải không?"
Tiểu Lôi bị nàng nhìn thấu, bất đắc dĩ trả lời: "Hả? cái này là tật xấu của ta, vậy mà cũng bị ngươi thấy được."
Diệu Yên vùng vẫy ngồi dậy, nhưng nàng trọng thương vô lực, thở dốc, nhìn Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: "Thôi đi thôi đi, chúng ta đã quen biết nhau, dù sao ta cũng sắp chết tới nơi rồi, có mấy thứ đồ có giữ cũng vô dụng, chi bằng cho ngươi vậy."
Nàng ta lấy từ trong tay áo ra một cái túi cẩm nang, đặt ở bên cạnh giường, thấp giọng nói: "Đây là Bách Bảo Nang của ta, Chấn Thiên Linh và Càn Khôn Kính đều ở trong. Tiếc là Phục Long Sách đã quăng lại trong động. Trong này còn có một ít pháp bảo, tuy không bằng được Chấn Thiên Linh và Càn Khôn Kính, nhưng cũng không phải là vật tầm thường. Ngươi lấy đi…"
Tiểu Lôi không lấy cẩm nang, nhưng lại nhìn chăm chú vào Diệu Yên, hắn nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên từ túi Càn Khôn lấy ra một thanh đao, liếc qua liếc lại trên tay áo nói: "Ngươi có nói là ăn thịt ta thì không chết, vậy ngươi ăn đi, ta cắt ra một miếng thịt, lại có thể cứu sống một đại mỹ nhân, vậy không thể xem là mua bán lỗ vốn được a."
Đôi mắt Diệu Yên lộ vẻ cảm động, nhưng rồi lập tức trở nên ảm đạm, lắc đầu nói: "Ăn thịt ngươi ư …sai rồi, ngươi tưởng là ăn một miếng thịt của ngươi thì không chết được sao? Nếu ta muốn sống, đâu chỉ ăn thịt ngươi, còn phải hấp thu linh khí toàn thân của ngươi nữa. Đó là một mạng đổi một mạng, ngươi nghĩ đơn giản vậy sao?
Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ, nói: "Một mạng đổi một mạng?"
Diệu Yên cười lạnh lẽo: "Không sai! Ngươi sợ hả? sợ thì mau mau đi đi!" nàng nhấc cái cẩm nang lên ném vào lòng Tiểu Lôi, hét lớn: "Còn không mau đi!"
Tiểu Lôi gương mặt đau khổ, nhìn Diệu Yên, đột nhiên nói: "Nhất định là phải hấp thu toàn bộ linh khí của ta sao? Hấp thu một nữa có được không?"
Diệu Yên cười lạnh lẽo: "Ngươi tưởng là ăn cơm sao? Ăn một nữa để dành một nữa?"
Nàng nằm xuống giường, quay người không nhìn tới Tiểu Lôi, nhưng lại nhỏ giọng nói: "Ngươi đi thôi. Ta trước giờ chỉ một mình. Nơi này là nơi ta lớn lên, giờ chết ở đây, cũng xứng đáng rồi không còn gì tiếc nuối nữa. Sống cũng tốt mà chết cũng tốt, cũng chỉ là một chữ mà thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn ở bên cạnh coi bộ dạng chết đi của ta sao? Diệu Yên ta là thứ người gì chứ, có chết cũng không cần người thương hại đâu!"
Tiểu Lôi nhìn nàng đang quay lưng, chỉ cảm thấy thanh âm của nàng tựa hồ có chút run rẩy, tấm lưng kia lại có vẻ hơi rung rung, không chịu nổi trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. Cảm giác thân hình nàng run lên, hắn dùng sức đỡ lấy người nàng, nghiêm mặt nói: "Được rồi, chuyện sống chết của ngươi, còn nói không phiền phức? Tốt xấu gì cũng cùng nhau hoạn nạn một phen, nếu bây giờ ta phủi tay bỏ đi, thì đâu phải là nam nhân nữa."
Diệu Yên nhỏ lệ, ngây ngốc nhìn Tiểu Lôi, không nói lời nào. Tiểu Lôi tay chân lúng túng, cười khổ nói: "Ai, ai, ai da… sao lại khóc chứ, Xú bà nương ngươi không phải là lợi hại lắm sao?"
Diệu Yên nhìn Tiểu Lôi chằm chằm một hồi, đột nhiên thở dài than nhỏ: "Ngươi… những kiện pháp bảo này, những người tu chân toàn thiên hạ đều mơ có được chúng, cho dù là Tiên Âm cũng mơ ước có chúng lâu lắm rồi. Bây giờ ta đem cho ngươi, ngươi chẳng hề động lòng sao? Hay là ngươi tội nghiệp ta?"
Nói xong lời này, Diệu Yên lại ho khan một chập, hé miệng ho ra một búng máu. Thân người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, bên khóe miệng máu tươi đầm đìa, cười thê lương nói: "À, đây là lần thứ mấy rồi?"
"Lần thứ, lần thứ năm đó…" Tiểu Lôi miễn cưỡng trả lời.
Diệu Yên buồn bả nói: " À, lần thứ năm rồi a, nhanh nhanh…" nói xong hơi thở yếu đi, lại hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Lôi lo lắng, lại lấy ra ba viên Sanh Sanh tạo hóa đơn , nhét vào trong miệng nàng. Sau đó ấn vào nhân trung, lại xoa bóp lưng nàng, trong tay lấy ra một bình huân hương để dưới mũi nàng, tay chân luống cuống cả nữa ngày, Diệu Yên mới hơi tỉnh lại.
Gương mặt nàng càng thêm lợt lạt, vừa mới mở mắt, thì thấy mình đang nằm trong lòng Tiểu Lôi, không khỏi có vài phần ngượng ngùng, lại thấy Tiểu Lôi vặn vẹo chiếc bình trong tay, nhỏ giọng nói: "Ngươi lại lãng phí linh dược nữa rồi…đừng lãng phí nữa, thương thế của ta không chữa được đâu."
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tiểu Lôi, nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi lo lắng tới chuyện sống chết của ta như vậy…có phải là thích ta không?"
Dừng lại một chút, ánh mắt nàng trở nên hơi lạc lõng: "Ta cũng sắp chết rồi… chỉ là sống cả cuộc đời, nhưng tới bây giờ vẫn còn chưa biết đến mùi vị yêu đương mà người ta hay nhắc đến là gì…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...