Chí Tôn Vô Lại


Một ý nghĩ như thiểm điện lướt qua trong đầu, hắn nhớ khi Khinh Linh Tử dạy chiêu Phá sơn không đã từng nói qua. "Sát chiêu này mặc dù lợi hại nhưng khi gặp phải người biết Thuấn di thì nên thận trọng bởi đối phương có thể né tránh trong nháy mắt trước khi ngươi công tới."
Phía sau tức thì truyền đến tiếng thở dài của Michael, Tiểu Lôi lập tức cảm thấy không ổn.
Một cỗ lực đạo cường đại giáng vào từ phía sau, Tiểu Lôi chỉ thấy trước mắt tối sầm, phảng phất lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, lập tức thân thể hắn bắn tới phía trước tới năm sáu thước rồi ngã trên mặt đất, trong miệng phảng phất vị mặn của máu, mồm vừa mới há ra, một búng máu liền phun ra.
Gặp quỷ rồi…, lão ngoại quốc chết bầm này chẳng những biết Thuấn di, mà còn có thể dụng thủ pháp Di hoa tiếp mộc.
Lão gia hỏa này trong nháy mắt biến mất trước khi mình ngưng tụ khí lực toàn thân kích ra nhất chiêu Phá sơn không rồi sau đó vào lúc tối hậu hiện ra sau lưng, vì vậy chiêu Phá sơn không mà Tiểu Lôi đã ngưng tụ toàn thân công lực liền đánh vào lưng mình.
Tiểu Lôi nằm sấp trên mặt đất, thân thể khẽ run rẩy, cả lục phủ ngũ tạng đều phảng phất như vỡ tung. Thân thể hắn dù đã thoát thai hoán cốt nhưng chưa phải là tiên nhân, dưới uy lực cường đại của sát chiêu Phá sơn không này, cũng đã bị trọng thương.
"Mẹ nó chứ, lão già chết bầm này này ... mạnh thật a!"
Tiểu Lôi cảm giác khí lực bản thân như bị mất hết.
Michael chậm rãi đến gần, hắn cúi nhìn Tiểu Lôi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tựa hồ không có chút giận dữ nào.
Tiểu Lôi cười khổ, vừa ho khan, vừa miễn cưỡng nói: "Thật là lợi hại, nghĩ không ra ngươi … khụ khụ … lão già ngoại quốc chết bầm… khục khục … lại biết Thuấn di.
Michael cười nhạt: "Nhục mạ và đe dọa chỉ thể hiện sự khiếp sợ của ngươi thôi, vĩnh viễn không phải là dũng khí và chiến đấu chân chính."
Trong mắt Tiểu Lôi thoáng lóe lên một tia dị sắc, đột nhiên hắn lăn một vòng, từ đầu ngón tay bắn ra một đạo hồng quang, Michael khẽ biến sắc, liền vươn tay ra ngăn lại.
"Xọat xọat."
Chỉ thấy Tiểu Lôi bắn ra một đạo linh phù, đạo linh phù này liền bị Michael chộp được, trong mắt Tiểu Lôi thoáng thấy một tia trào lộng.
Michael chợt kêu lên kinh hãi, đạo linh phù kia hốt nhiên hóa thành một ngọn lửa, hắn không kịp đề phòng, cuống quít vung vẩy bàn tay, nguyên bản trắng bạch, giờ đã bị ngọn lửa thiêu mất một góc.
Tiểu Lôi nằm trên mặt đất, thở dốc không ngừng, hắc hắc cười nói: "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới biết sử âm chiêu thôi phải không? Lão già … khụ khụ …
Ngay lúc này, tên tóc đỏ bên cạnh liền đứng lên, thân thể hắn tựa hồ vặn vẹo vài cái, các đốt ngón tay phát ra thanh âm rắc rắc, chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn thoáng qua Michael, lập tức con mắt sau mặt nạ nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, thanh âm mang theo mười phần phẫn nộ quát: "Giết hắn!"
Michael bưng bàn tay đã bị đốt cháy, nhưng lại lắc đầu nói: "Không được, nơi này không phải lãnh địa của Thánh đình, tên Đông phương này có pháp thuật, chúng ta lặng lẽ tiềm nhập nơi này, nếu ngươi không muốn bị giới tu hành Đông phương phản kích, tốt nhất không nên làm thương tổn hắn."
Tên kia sờ vào ngực, chỗ vừa bị Tiểu Lôi đá vẫn còn đau âm ỉ. Bọn họ thân là Thánh kỵ sĩ thủ hộ Giáo đình, chưa bao giờ bị thua đau thế này, ngay trong cuộc viễn chinh thảo trừ huyết tộc cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, thế mà hôm nay tự nhiên lại bị cái tên tiểu tử này ám toán, tên tóc đỏ cắn răng nói: "Được, vậy lưu lại tính mệnh hắn."
Hắn giơ một cước lên, đá vào eo Tiểu Lôi, Tiểu Lôi nặng nề hự một tiếng, thân thể bị đá bay ra ngoài hai ba thước rơi trên mặt đất, không ngừng ho khan.
Tiểu Lôi không giận mà cười, nhìn chằm chằm Michael cùng tên tóc đỏ kia, giọng nói chậm rãi đầy chất giễu cợt: "Hắc hắc, vừa rồi không phải các ngươi nói cái gì… nhục mạ, đe dọa chỉ thể hiện sự khiếp đảm, không có dũng khí chiến đấu chân chính thôi sao.
Michael biến sắc, tên tóc đỏ kia cười lạnh nói: "Được, nói hay lắm!"
Hắn chậm rãi đi tới chỗ Tiểu Lôi, ánh mắt hiển nhiên không có chút hảo ý…
Ngay lúc này, dưới tàng cây bên cạnh Tiểu Lôi đột nhiên truyền đến tiếng khóc.

Tiếng khóc này chính là của Bảo Nhi, tiểu nha đầu này không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, chắc đã chứng kiến việc Tiểu Lôi bị đánh bại, nhìn "Ba ba" thân yêu miệng phun máu tươi, nó sợ đến khóc mếu máo.
Thân thể bé nhỏ của nó co lại, đôi tay nắm chặt, khuôn mặt đầy lệ, mắt thấy Tiểu Lôi bị đá bay, ngã xuống trước mặt nó…
Bảo Nhi đột nhiên ngưng khóc, đôi mắt đen to sáng ngời nhìn trừng trừng hai tên "bại hoại".
Thân thể bé nhỏ của nó đột nhiên loạng choạng đứng lên … trong miệng phảng phất chậm rãi lặp đi lặp lại hai chữ: "Không được … không được …"
Michael cùng tên tóc đỏ kia nhìn thân thể bé nhỏ của Bảo Nhi, chợt cảm giác thấy không ổn.
Chỉ thấy trong rừng cây lặng gió, đột nhiên khí lưu chung quanh dồn dập ào đến, mái tóc dài của Bảo Nhi bay lòa xòa, thân thể nhỏ bé càng lúc càng run lên, đôi tay nắm chặt, nhìn chằm chằm Michael và tên tóc đỏ, trong ánh mắt toát ra vẻ thống hận và phẩn nộ, cuối cùng Bảo Nhi dùng hết khí lực toàn thân hét to:
"Các ngươi không được khi dễ ba ba ta!!!"
Kèm theo tiếng kêu to, trước người nó đột nhiên phát ra một luồng khí lưu mãnh liệt! Vô số đạo khí lưu giao nhau, đè nén nhau, trong nháy mắt hình thành nên một đạo cuồng phong, trong không khí phát ra một tiếng gào thét, mắt thường lập tức có thể nhìn thấy một đạo Long quyển phong cự đại xuất hiện giữa Bảo Nhi và bọn Michael.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi biểu lộ sự tức giận thật sự, nó hét to một tiếng, đạo Long quyển phong liền gào thét lao tới Michael.
"Không tốt" Michael trong lòng thầm kêu một tiếng, hắn nhanh chóng kéo theo đồng bọn, đang muốn sử dụng thuấn di nhưng lập tức có cảm giác không ổn.
Phảng phất có vô số lực lượng đè ép làm cho không khí chung quanh hỗn loạn, giống như một sợi xích vô hình đang phong tỏa thân thể Michael, khiến hắn cơ bản không có cách nào sử dụng thuấn di.
Chỉ trong nháy mắt, lập tức một cơn lốc đã tới trước mặt Michael, hai người hét to một tiếng, bị nó cuốn lấy rồi bị đẩy mạnh ra ngoài.
Oanh, cây cối chung quanh trong rừng cây đều bị gãy nát, phía trước mặt Bảo Nhi mấy chục thước cơ hồ bị Long quyển phong "làm cỏ" thành một dải đất trống. Chúng đều bị nhổ tận gốc! Michael cùng tên tóc đỏ không biết đã bị bạo phong cuốn tới địa phương nào rồi.
Sau khi thực lực bộc phát, lúc này thân thể bé nhỏ của Bảo Nhi mới lảo đảo ngã trên mặt đất, trông có vẻ mệt mỏi vô cùng. Tiểu Lôi nằm ở bên cạnh lúc này đang trợn mắt há mồm nhìn "con gái bảo bối" của mình.
Như … như vậy thật sao, thần kỳ như vậy sao?
Bảo Nhi nhẹ nhàng bò đến bên cạnh Tiểu Lôi, khẽ sờ vào mặt, nhỏ nhẹ nói: "Ba ba…"
Tiểu Lôi nuốt nước miếng, cười nói: "Bảo Nhi … con làm sao mà lợi hại như vậy"
Bảo Nhi rơi lệ nói" Không cho mấy người xấu này … người xấu khi dễ ba ba …
Nói hết câu này, thân thể bé nhỏ của Bảo Nhi thoáng một cái nhào tới trên người Tiểu Lôi, dường như ngất đi.
Tiểu Lôi trong lòng lo lắng, mình đã bị trọng thương sau khi trúng "Phá sơn không". Đừng nói đứng lên, cả ngón tay út cũng không động đậy được. Ngay lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy một người, bóng người này từ bên ngoài rừng cây loáng thoáng bay nhanh đến, thân ảnh yểu điệu kia tựa hồ có chút quen thuộc. Tiểu Lôi rốt cục đã thấy rõ người này, thở hắt ra :"Là nàng,… lập tức hắn không cầm cự được nữa, nhắm mắt, yên tâm ngất đi.
Michael cùng tên tóc đỏ bị Long quyển phong cơ hồ ném lên giữa không trung. Giờ phút này Michael sớm đã không còn bộ dáng nhàn hạ nữa, quần áo không nhiễm một hạt bụi của hắn qua cơn lốc cuồng loạn đã bị cắt thành vô số vết thương, tóc tai tán loạn, trên mặt cũng có nhiều vết thương, khuôn mặt tái nhợt đầy kinh ngạc cùng phẫn nộ. Bên cạnh hắn, tên tóc đỏ cũng không khá hơn, bộ quần áo da nát bấy, thân thể vẫn còn run rẩy.
Hắn đột nhiên hét to một tiếng, hai tay trước ngực nắm huân chương chữ thập, trong tay liền phát ra một tia quang mang mãnh liệt.
Michael thốt nhiên biến sắc, giáng cho tên kia một bạt tai, quát: "Louis, ngươi điên rồi sao, muốn gọi Thánh lực ở đây. Đây không phải là tây phương, không nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Giáo đình.
Mặt nạ màu bạc của tên nam nhân tóc đỏ bị Michael đánh bay, lộ ra diện mục vốn có, lộ ra gương mặt thanh tú, có chút xanh xám nhưng lại có một vết sẹo rất to hình chữ thập cơ hồ che kín cả khuôn mặt. Vết sẹo này hiển nhiên đã có rất lâu, cả hai bên mơ hồ có màu đỏ khiến cho khuôn mặt vốn thanh tú của hắn lại có vẻ dữ tợn.

Hắn bị Michael đánh cũng không dám tỏ vẻ phẫn nộ chút nào, chỉ cắn răng buông lỏng bàn tay.
Ánh mắt Michael lạnh như băng, hai người cứ lơ lửng trên không như vậy, nhìn xuống phía dưới.
Nơi này không trong phạm vi thế lực Giáo đình, ngươi tại đây lại triệu tập Thánh lực, chẳng lẽ định tạo ra tai họa hay sao? Đông phương bọn họ cũng có môn phái tôn giáo, ngươi cho rằng chúng ta ở chỗ này gây ra phiền toái lại có thể sống sót trở về hay sao? Hay là ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đối kháng lại đám dị năng giả Đông phương? Ngươi muốn gây ra chiến tranh tôn giáo phải không? Louis?
Tên Louis không cam lòng thở dài, cắn răng nói: "Michael đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Còn có thể làm sao nữa … hôm nay đã gây ra náo loạn lớn, hành tung chúng ta đã bị bại lộ, có thể gây ra phản cảm của một số tu hành giả đông phương, thậm chí còn dẫn tới công kích! Dù sao chúng ta là người của Tây phương Giáo Đình, tùy tiện tiến vào phạm vi thế lực của bọn họ … ài … cũng đành chịu thôi, nghĩ không ra lực lượng của Thần nữ tự nhiên lại thức tỉnh sớm đến vậy … Hừ, ta ở đây, ngươi về Giáo đình báo cáo trước, nếu cần thiết, thỉnh Giáo hoàng đại nhân hạ lệnh, tập hợp lực lượng bảy đại thánh kỵ sĩ, vô luận thế nào cũng phải đoạt lại Thần nữ!!
Sắc mặt Michael có chút ưu phiền, sau đó hắn kéo Louis, trên người tản mát ra một tia quang huy thánh khiết, hai người biến mất giữa không trung.
Tiểu Lôi trong cơn choáng váng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người như bị lửa đốt, đau nhức vô cùng dần dần dịu lại, một cỗ lực lượng mát rượi nhu hòa nhập vào trong cơ thể. Cỗ lực lượng này bắt đầu từ lòng bàn tay chậm rãi tiến đến, rồi lại từ từ lưu chuyển vài vòng toàn thân, khi chảy qua các bộ phận trong cơ thể đều nhẹ nhàng thư thái, tựa như vô số xúc giác khẽ vuốt ve kinh mạch, cảm thấy cơ thể vốn đau buốt đến hầu như tê liệt dần dần có một chút cảm giác trở lại.
miệng như bị mở ra, một ngụm nước ngọt mát từ khóe miệng đi qua thực quản rồi chảy xuống dạ dày, ngụm nước này lạnh như băng, làm cho lục phủ ngũ tạng như đang bị thiêu đốt trong nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều. Tiểu Lôi trong mông lung liền mở mắt, chỉ thấy trước mặt một bóng người tóc dài bay xỏa, mười ngón tay mảnh khảnh đang bóp một vật như ống trúc.
Tiểu Lôi đột nhiên vươn tay chụp cổ tay đối phương, cảm thấy tay mềm mịn như một miếng ôn ngọc, cô gái kia kinh hãi kêu lên, ống trúc trong tay cơ hồ không cầm nửa, lập tức như vừa giãy dụa vừa sợ làm cho Tiểu Lôi đau đớn, chỉ để mặc cho Tiểu Lôi nắm chặt cổ tay mình.
Tiểu Lôi cố gắng mở mắt, khẽ thở dài: "Tiểu Thanh, nàng sao lại đến đây?"
Mặt của nữ tử tóc dài thoáng vẻ ngượng ngùng, lắc đầu, không phải chính là Tiểu Thanh xà tinh hay sao? Nàng cúi đầu nói: "Ngày đó ta không đi cùng chàng, chàng không giận ta chứ?"
Tiểu Lôi miễn cưỡng cười cười: "Chuyện đó có gì phải giận … nàng không phải người hầu của ta, nếu không nguyện ý đi theo ta thì ai dám miễn cưỡng ngươi chứ?"
"Không, không phải ta không muốn. Ta là nguyện ý!" Tiểu Thanh vội vàng giải thích, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, dường như sợ Tiểu Lôi hiểu lầm mình: "Ngày đó, trong lúc ta hành công đến lúc quan trọng thì bị hai ác nhân kia quấy rối, ta cơ hồ bị tẩu hỏa nhập ma, may là chàng đuổi bọn họ đi, ta mới có thể an tĩnh tu luyện, lúc ấy ta thật sự không có cách nào lập tức đi cùng chàng … trong lòng ta … ân, tình nguyện ở cạnh chàng.
Tiểu Lôi cười cười, gắng gượng một hồi, tựa như muốn ngồi dậy.
Tiểu Thanh lập tức án trước mặt hắn, nghiêm mặt nói: "Chàng bị thương quá nặng, hôm nay ta mới tìm được chàng, nhưng lại thấy chàng cùng người tranh đấu, hai người xấu kia là ai, sao lại muốn thương tổn chàng?"
Tiểu Lôi lắc đầu: "Không quan hệ tới ta, bọn họ muốn cướp Bảo Nhi,… ân, nàng biết Bảo Nhi chứ? Bảo Nhi đâu?
Tiểu Thanh khe khẽ cười, chỉ bên cạnh: "Nó là Bảo Nhi phải không, tiểu cô nương đáng yêu này, pháp thuật của nó so với chàng dường như lợi hại hơn." Bảo Nhi đang nằm cạnh Tiểu Lôi, cô gái bé bỏng đang ngủ say, hô hấp đều đặn, chắc là không có chuyện gì.
Tiểu Lôi cười hắc hắc, không nói lời nào. Nói rất đúng, tiểu cô nương Bảo Nhi hôm nay bạo phát lực lượng, đương nhiên rất kinh khủng. "Nơi này là địa phương nào?" Tiểu Lôi quay đầu nhìn chung quanh buồn bực, giống như một nơi hoang dã nào đó.
Tiểu Thanh cười nói: "Nơi này chính là Nam Sơn, may là ta chạy tới không quá muộn, có điều người bạn của chàng bị kẹt ở trên … trên chiếc bánh xe lớn, ta tới cứu nàng trước, vốn tưởng rằng bằng pháp thuật của chàng, hai tên ác nhân kia không làm gì được, ai biết … a.."
Tiểu Lôi thở dài, yên lặng không nói.
Nguyên bản khi hắn xuống núi, hoàn toàn tự tin, sau một năm tu luyện tiên pháp, lại gặp kỳ ngộ thoát thai hoán cốt, mặc dù có thể kém tu hành giả cao thâm nhưng tại tục thế lẽ tất nhiên ít có đối thủ. Ai biết lại gặp Bảo Nhi trong trường tranh đoạt của bọn hấp huyết quỷ, rồi cái bọn gọi là Giáo đình gì đó, đối thủ từng người một so với hắn còn lợi hại hơn, kết quả mình nơi nào cũng gặp rắc rối, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.
Tiểu Thanh nhìn Tiểu Lôi không nói lời nào, nàng rất thông minh, lập tức đoán ra vài phần, ôn nhu nói: "Được rồi, chàng tuổi còn trẻ, thời gian tu luyện không thiếu, đánh không lại bọn họ cũng không có gì, chờ chàng trở lại Nga Mi sơn tái tu luyện, học nhiều pháp thuật lợi hại, tự nhiên có thể thắng được bọn họ.
Tiểu Lôi chỉ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói: "Tiểu Thanh, hãy giúp ta đứng dậy."

Hắn ngồi thẳng dậy, vừa lúc tựa vào cây đại thụ sau lưng, chỉ thấy Bảo Nhi bên cạnh đang nằm ngủ an tĩnh, còn Lâm San San cũng đang nhắm mắt nằm ngoài kia.
Tiểu Thanh thấp giọng nói: "Vị cô nương này là bằng hữu của chàng sao, ta e rằng nàng sợ hãi nên làm ngất đi … Chàng… chàng không trách ta chứ."
Tiểu Lôi cười cười, lắc đầu, nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, hốt nhiên mở mắt, nói một chữ: "Không được, ta phải quay về Nga Mi sơn!"
"Cái gì?"
Tiểu Lôi thầm hít một hơi dài, trong mắt lóe lên quang thải dị thường: "Bình sinh ta tuyệt không chịu thua người khác, người kính ta một thước, ta kính hắn một trượng! Ta phải về Nga Mi sơn học chút bản sự lợi hại của hai lão gia hỏa Tiêu Dao Tử và Khinh Linh Tử! Nếu không, đừng nói là trả thù mấy tên ngoại quốc, sợ rằng ngay cả bảo vệ Bảo Nhi cũng không xong.
Tinh thần Tiểu Lôi lập tức phấn chấn, ôm Bảo Nhi cùng với Lâm San San về tới trang viên, Như Hoa cùng Lôi Hống còn đang bị hắn trừng phạt, đóng cửa suy nghĩ. Tiểu Lôi mang Lâm San San trở về phòng, lấy ra mảnh giấy viết vài dòng, chỉ nói rằng về quê gặp thúc thúc tìm kiếm cao nhân đến hỗ trợ, sau đó để tại đầu giường Lâm San San.
Trước khi rời đi, hắn nhìn Lâm San San vẫn ngủ mê trên giường, trong lòng có chút ưu tư. Hôm nay vào lúc này Lâm San San đang mặc váy, váy kéo cao một chút, lộ ra hai chân thon dài cùng da thịt mịn màng, trắng nõn.
Dù sao Tiểu Lôi trong lòng đã rõ tâm tư cô gái này, đã biết là lần này trở về nhưng không biết khi nào mới xong, hắn thoáng do dự một chút, đột nhiên lại gần, hôn nhẹ lên trán nàng.
Nụ hôn này với ngày đó cùng Điền Kha Nhi không giống nhau, ngày đó xuất trăm thủ đoạn, ngay cả lừa gạt mới hôn được Điền Kha Nhi, nhưng hôm nay lại thừa dịp Lâm San San hôn mê hôn trộm, mặc dù hắn biết nếu Lâm San San tỉnh dậy lúc mình đang tự tác, đối phương nhất định là ngàn vạn lần sẵn lòng, nhưng sau khi hôn Lâm San San cũng không khỏi có chút khẩn trương đến khô lưỡi, lúc này mới lắc đầu, bước ra khỏi phòng.
Vừa xuống lầu vừa bế Bảo Nhi, lần này rời đi cũng nên gọi điện thoại cho Minh Nguyệt quán, vừa để lại tin tức cho họ, nếu vị a di Nguyệt Kinh kia quay lại tìm Bảo Nhi thì nàng sẽ lên Nga Mi sơn tìm mình.
Dù sao bây giờ là xã hội hiện đại, không giống như thời xưa tiến nhập thâm sơn không tìm thấy được, giờ đây với một chiếc điện thoại di động, ngươi liền có thể nắm cả thế giới.
Bế theo Bảo Nhi rời đi, nhìn thấy Tiểu Thanh đang đứng trên thảm cỏ của trang viên, cơ thể đầy sức sống trong gió, mái tóc bay lên, Tiểu Lôi đi qua thấp giọng nói: "Nhờ nàng một chuyện."
Tiểu Thanh run lên, thấp giọng nói: "Chàng không cho ta đi cùng sao?"
Tiểu Lôi thở dài: "Con người ta luôn không phải người tốt. cô gái xinh đẹp như nàng đi theo ta, tự nhiên là ta cầu còn không được, chỉ là bây giờ những người đó đang truy tìm Bảo Nhi khắp nơi, chúng có thể tìm tới đây. Ta mang Bảo Nhi rời đi, nếu chúng làm khó bằng hữu ta … hắc hắc, Lôi Hống tự nhiên là không sợ rồi, hắn có chỗ dựa là tỷ tỷ lợi hại, nhưng chỉ là cô gái kia … Lâm San San cô khổ không nơi nương tựa, nhờ nàng chiếu cố họ một chút, nàng cũng không cần hiện thân, nếu bọn họ có gặp phiền toái, nàng âm thầm giúp đỡ một chút là được.
Tiểu Thanh nhíu mày, suy nghĩ một chút lại nói: "Chàng muốn đi bao lâu?"
"Lâu thì một năm, chóng thì mấy tháng. Nàng nghĩ ta thích ở nơi hoang sơn dã lĩnh đó sao?" Hắn cười cười, lập tức ôm Bảo Nhi nghênh ngang rời đi.
Tiểu Lôi lần này hạ quyết tâm, sự phóng túng thường ngày rốt cuộc đã giảm bớt, thế mới biết trên thế gian cao thủ vô số, bản thân đã nếm phải một số thủ đoạn thật sự, hắn lần này trở về núi, rốt cuộc lại làm cho Khinh Linh Tử nổi trận lôi đình, lão phong tử xuống núi trút giận cho tiểu sư đệ, có câu rằng:
"Nga Mi sơn thượng nhất tán tiên, thiên niên vô sự chích phong điên。
nhất triêu chích vi cường xuất đầu, phạm đế cương tiền thần thông hiển!"
Dịch nghĩa:
Trên Nga Mi sơn có một vị tán tiên, ngàn năm vô sự cuồng điên
Một ngày xuất đầu cường mãnh, hiển lộ thần thông trước Vatican.
Nhắc tới vài ngày sau, rốt cuộc Tiểu Lôi ôm Bảo Nhi đã tới Nga Mi sơn. Hắn xuống núi chưa được tuần đã quay lại sư môn, trong lòng thật có nhiều cảm khái.
Dọc theo con đường đi lên phía sau núi, đến gần sơn môn Tiêu Dao phái, bọn khỉ trên đỉnh Nga Mi sơn, mắt thấy tiểu vô lại đã trở về liền hoảng sợ kêu thét liên hồi, nhìn thấy Tiểu Lôi xa xa đã cuống quít quay đầu bỏ chạy, hô hoán đồng bọn đồng thời chạy trốn theo, chính là khiếp sợ tiểu vô lại một năm trước đã quấy phá chúng.
Trong lòng Tiểu Lôi, Bảo Nhi mở to hai mắt quan sát chung quanh, nó từ bé lớn lên ở thành thị, bình thường đâu có bao giờ nhìn thấy nhiều khỉ như vậy? Cho dù là trong sở thú thì bất quá cũng thấy một hai con mà thôi, không nhịn được vài phần hưng phấn và kích động tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn; cảm thấy "ba ba" Tiểu Lôi dẫn mình đi chơi lần này thật thú vị hơn nhiều so với những lần trước đây.
Tới trước sơn môn Tiêu Dao phái, Tiểu Lôi còn chưa niệm khẩu quyết mở ra thì bỗng nghe thấy trong rừng cây truyền đến tiếng người nói chuyện.
Lập tức nghe thấy tiếng binh khí va chạm, Tiểu Lôi theo tiếng động đi tới, chợt nhìn thấy gần rừng cây có hai thanh niên đang huy kiếm đánh nhau! Đứng bên cạnh còn có một cô gái đang nhìn hai người tỷ thí, trên mặt có chút lo lắng.
Tiểu Lôi nhìn hai người, đi tới lập tức nhận ra mấy người đang so đấu với nhau chính là đệ tử của ba sư huynh đệ Ngô Đạo Tử. Ba người tuổi trẻ này cùng với hắn đồng thời gia nhập Tiêu Dao phái, nguyên do Tiêu Dao Tử nhất thời cao hứng mà thu làm đồ tôn. Tiêu Dao phái thu đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, không có sự cho phép của chưởng môn thì không được phép tự tiện thu đồ đệ. Cho nên Tiểu Lôi mặc dù theo Ngô Đạo Tử nhiều năm như vậy nhưng Ngô Đạo Tử vốn tính lười biếng, lại cũng không dám vi phạm môn quy mà chân chính dạy pháp thuật cho Tiểu Lôi. Chỉ là sau khi được Tiêu Dao Tử cho phép, mới dẫn theo Tiểu Lôi lên núi.

Kết quả Tiêu Dao Tử đã thu Tiểu Lôi là đồ đệ của mình, chỉ là chuyện này quá mức hoang đường, làm sư phụ nhưng lại tranh đoạt đệ tử của đồ đệ mình. Vì bồi thường cho mọi người, Tiêu Dao Tử đành phá lệ cho phép bọn họ được thu nhận truyền nhân gần Tiêu Dao phái.
Hai nam một nữ này cùng Tiểu Lôi gia nhập Tiêu Dao phái thời gian không sai biệt lắm, trong khi bọn chúng là đệ tử của ba sư huynh đệ Ngô Đạo Tử thì Tiểu Lôi lại được Tiêu Dao Tử trực tiếp thu làm đồ đệ, cho nên theo bối phận mà nói, Tiểu Lôi Tiểu Lôi coi như là tiểu sư thúc của bọn họ.
Chỉ thấy hai nam nhân này người tới ta đánh, càng đấu càng kịch liệt, Tiểu Lôi nhìn hai người lập tức nhận thấy vài phần quỷ dị, chỉ thấy hai người bọn họ ra tay chiêu nào cũng hung ác, không giống như sư huynh đệ trong môn phái luận bàn, thật sự có vài phần liều mạng với nhau.
Ở bên cạnh, cô gái kia cứ cuống quít dậm chân quát: "Các ngươi … các ngươi … ai nha! đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Trán nàng toát mồ hôi, vài lần muốn phân khai hai người, chỉ là bản lĩnh của nàng thực sự thấp kém, hai người càng đấu càng kịch liệt không cho nàng nhúng tay vào. Đang lúc lo lắng thì phía sau nàng truyền đến tiếng cười nói của Tiểu Lôi : "Hai tên gia hỏa này không phải là điên rồi chứ? Đều là sư huynh đệ với nhau, như thế nào lại ra tay như kẻ thù bất cộng đái thiên thế?"
Cô gái kia vừa nghe thấy thanh âm của Tiểu Lôi, sắc mặt lập tức lộ vè vui mừng, xoay người lại kinh hô: "Tiểu Lôi, tiểu sư thúc?"
Khuôn mặt cô gái tròn tròn, cũng có vẻ khả ái, mặc dù tướng mạo chỉ là trung bình khá, hai gò má nho nhỏ lấm tấm tàn nhang nhưng lại tô điểm cho vẻ đáng yêu của nàng thêm vài phần.
Nàng vừa nhìn thấy Tiểu Lôi như thấy cứu tinh, vội đi vài bước tới kéo Tiểu Lôi, gấp rút nói: "Tiểu sư thúc, người đã về? Người … người bảo bọn họ dừng tay nhanh đi!"
Tiểu Lôi cười hì hì, giữa sân hai người tuy đấu với nhau kịch liệt nhưng nhìn qua thì thế công không sai biệt lắm, đều là học được một chút kiếm pháp của Tiêu Dao phái, nhất thời cũng chưa có gì nguy hiểm cả. Hắn cũng không động thủ, chỉ nhìn cô gái, cười nói: "Hai người bọn họ là sư huynh đệ tốt, như thế nào lại liều mạng với nhau như vậy … a, ta biết rồi, nhất định là hai cái đứa ngu ngốc này đều thích ngươi, vì ngươi mà quyết đấu ở chỗ này phải không? Ta nói ngươi Tố Tố sư muội, cũng rất có mặt mũi đấy chứ!"
Sắc mặt của Tố Tố đỏ lên, lập tức dậm chân nói: "Tiểu sư thúc người thật hồ đồ, hai người bọn họ mới không phải … mới không phải vì ta! Chính là do Khinh Linh Tử sư thúc nói …"
Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Á? Chuyện kia cùng với lão già Khinh Linh Tử có quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ hai người bọn họ không phải thích ngươi mà lại thích cái lão già điên Khinh Linh Tử ấy? Người Tiêu Dao phái chúng ta từ khi nào thích cái loại này nhỉ?"
Tố Tố thở hắt ra, cuống quít cầu khẩn nói: "Được rồi Tiểu sư thúc, ta biết hai người này bình thường bất kính đối với người, nhưng giờ sư phụ cùng chưởng môn sư tổ bế quan, Khinh Linh Tử sư thúc cũng không biết đi đâu, người … người khuyến cáo bọn họ một chút …"
Tiểu Lôi lúc này mới xăn tay áo lên, cười nói: "Được rồi, lui xuống đi!"
Hắn bảo Bảo Nhi lùi ra phía sau, nghiêm mặt nói: "Bảo Nhi, con với vị tỷ tỷ này đứng ở phía sau, không được chạy loạn lên đấy."
Hai người trong sân nhìn thấy Tiểu Lôi, trong lòng đầy lo lắng, bọn họ thật ra tranh đấu không phải vì Tố Tố mà là vì tranh đoạt tư cách trong môn phái. Bây giờ vừa lúc có một cơ hội rất tốt có thể xuất sơn. Căn bản trong hàng đệ tử phái Tiêu Dao tuổi còn trẻ, Tiểu Lôi đã xuống núi, trong núi có thể cướp lấy cơ hội này cũng chỉ có ba đệ tử trẻ bọn họ mà thôi, Tố Tố tuổi nhỏ nhất, pháp lực cũng thấp nhất, tự nhiên là không có bản lĩnh cùng hai người bọn họ tranh đoạt, hai người lúc này mới ước định đấu với nhau một hồi, người thua phải từ bỏ.
Ai ngờ đến lúc quan trọng này, Tiểu Lôi xuống núi rồi lại đã trở về.
Hai người trong lòng lo lắng không thôi, hận không lập tức dứt khoát giải quyết được đối thủ, sau đó mới ra tay đối phó Tiểu Lôi, tâm tư này cũng dễ hiểu, kiếm phong trận trận hàn quang, không khỏi nhanh hơn mà gia tăng tốc độ ra tay, trong lúc nhất thời những chiêu số tàn nhẫn toàn bộ được sử ra.
Nhưng Tiểu Lôi không vội vàng đi tới, chỉ đứng ở giữa quan chiến, thỉnh thoảng lại chêm vài câu khích bác.
"Á? Ô Dương sư điệt, phi tiên kiếm của ngươi thật sự không tệ a … Ơ! Ngao Liệt sư điệt, ngươi ngay cả nhất kiếm thất sát cũng học được rồi? Với tạo nghệ của ngươi hình như chưa học tới chiêu này … Aha! Tiểu tử, vừa nhìn đã biết là ngươi đi học trộm rồi! Phi phi phi … nhất kiếm thất sát gì chứ, trong tay ngươi mà sử ra thật sự là mất mặt mà! Tránh ra!"
Hắn đột nhiên hét một tiếng, nhảy tới, chỉ thấy thân thủ hắn chợt lóe lên rồi xuất hiện giữa hai người, sau đó chỉ nghe thấy Ô Dương và Ngao Liệt hai người thống khổ kêu lên một tiếng, hai thanh trường kiếm bắn thẳng lên trời, hai người bọn họ bị chấn lùi ra sau vài bước, ôm cổ tay, vẻ mặt đau đớn.
Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Hai người các ngươi không biết điều gì cả, nếu cho sư phụ biết hai người các ngươi đánh nhau ở chỗ này thì người sẽ đập gãy giò các ngươi ngay.
Ô Dương và Ngao Liệt hai người đều có tầm vóc trung bình, tướng mạo cũng có chút xuất sắc, chỉ là Ô Dương nhìn qua trong mắt hơi có chút giảo hoạt còn Ngao Liệt kia tựa hồ là tên đơn giản hơn.
Ô Dương cười lạnh nói: "Tiểu Lôi, ngươi không phải đã xuống núi rồi sao? Như thế nào đã quay trở về rồi?"
Tiểu Lôi trừng nhãn: "Cái đồ không biết tốt xấu các ngươi, ta tách các ngươi ra các ngươi không phục phải không? Thấy ta, ngay cả sư thúc các ngươi còn không chào?"
Sắc mặt Ô Dương vẫn không đổi, cắn răng mà hô một câu: "Sư thúc". Ngao Liệt bên cạnh còn la lên: "Tiểu Lôi, ngươi đột nhiên trở về núi vào lúc này không phải là muốn tranh đoạt tư cách tham gia Vạn Tiên đại hội với chúng ta chứ? Hừ, cho dù ngươi là sư thúc, nếu muốn tham gia đại hội cũng phải cạnh tranh công bình mới đúng!"
Tiểu Lôi lấy làm kỳ quái: "Vạn Tiên đại hội? Nó là cái quái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui