Lúc trời tối, Lôi Hống rốt cuộc cũng đến nơi.
Nhìn qua tinh thần của hắn có vẻ tốt hơn, có điều sắc mặt hơi xấu hổ và giận dữ, hiển nhiên đối với chứng sợ máu của mình cực kỳ tự ti. Tiểu Lôi nhịn không được tốt bụng vỗ vỗ hắn bả vai an ủi.
Lập tức thấp giọng kề sát tai hắn nói: "Ai, nhìn ngươi như vậy, mai mốt phải làm sao đây a ……"
Lôi Hống trừng mắt, thần tình ngỡ ngàng. Tiểu Lôi lắc đầu, xem ra tên xuẩn ngưu này còn chưa hiểu a.
Tỷ tỷ của Lôi Hống vừa rời đi lúc chiều, lúc này, trong nhà chỉ còn lại Tiểu Lôi và Lôi Hống, mà Như Hoa lại kéo Lâm San San đi dạo bên ngoài trang viên - nói theo cách của cô nàng, cái này gọi là trinh sát địa hình.
A! Trên cơ bản theo quan điểm của Tiểu Lôi, nên nói là: "Mẫu bạo long dò xét địa bàn của mình……"
Đang trong lúc nói chuyện, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai nữ hài ríu rít chạy đến, Như Hoa đổ ập xuống chiếc ghế trường kỹ, thở dài nói: "Chỗ này tốn rất nhiều tiền, xung quanh sợ rộng đến hơn trăm mẫu ! Trời ơi, người có tiền thật là con mẹ nó xa xỉ !!"
Lâm San San nghe Như Hoa nói chuyện thô lỗ như vậy, nhịn không được cau mày.
Như Hoa lúc này mới nhướng mắt nhìn Lôi Hống, cười lạnh: "A, đại tinh tinh đã đến sao ? Cẩn thận một chút nha, đồ vật trong nhà có rất nhiều thứ màu đỏ đó."
Lôi Hống khuôn mặt lập tức biến thành màu tím.
Tiểu Lôi thở dài, kéo tay Lôi Hống, cười nói: "Đi, ra ngoài xem."
Hai người ra tới bên ngoài, hít thở không khí trong lành, Tiểu Lôi thấy trong lòng thoải mái, nhịn không được thở dài nói: "Địa phương này tốt quá, lúc trước tại Nga Mi sơn không khí rất tốt, trở lại thành thị, lại ngày ngày phải đối mặt với ống khói."
Lôi Hống đi đằng sau, vẻ mặt rất buồn bực, nhịn không được thở dài, đi được ba bước lại quay đầu lại quay mặt nhìn lại biệt thự phía sau.
"Xuẩn ngưu a." Tiểu Lôi cười hi hi: "Ngươi trong lòng nghĩ cái gì, chẳng lẻ ta không biết sao ? Như vậy đi, ta đã nhận ngươi làm đồ đệ, tóm lại là không thể nhìn đồ đệ có tâm sự cũng mặc kệ …… ài ……"
Lôi Hống lập tức cảnh giác nói: "Ngươi lại muốn thu bao nhiêu tiền?"
"Hả?" Tiểu Lôi cười nói: "Ngươi lần này sao lại phản ứng nhanh như vậy? Cũng không nhiều lắm đâu, ta cho ngươi chạm được móng vuốt của Như Hoa…… a, sai rồi, là bàn tay nhỏ bé của Như Hoa cô nương, ngươi cho ta một vạn. Ta cho ngươi có thể ôm Như Hoa, ngươi cho ta năm vạn ! A …… nếu ta cho ngươi có thể hôn môi Như Hoa, ngươi cho ta mười vạn …… nếu ta cho ngươi có thể cùng nàng OO XX…… không thể ít hơn một trăm vạn! Như thế nào ?"
Lôi Hống song quyền nắm chặt, nghiến răng nói: "Được! Thỏa thuận!!"
Tiểu Lôi lập tức cười to, kéo Lôi Hống: "Theo ta lại đây !"
Hai người đi tới phía sau biệt thự, sau đó Tiểu Lôi nhẹ nhàng nhảy lên, cơ thể phảng phất thoát ly khỏi lực hút của trái đất ! Từ tại chỗ nhảy lên vài thước, người bay tới trên sân thượng!
"Xuẩn ngưu, chụp lấy!"
Chỉ thấy Tiểu Lôi tiện tay đem một cái gì đó hơi vuông vuông, màu sắc sặc sỡ quăng xuống.
Lôi Hống cầm trên tay, vừa định thần, lại phát hiện đó là ……
Là một cái nội khố phụ nữ có số đo lớn nhất ! Bên trên còn thêu hình một trái dâu tây ……
Lôi Hống đứng đờ người tại chỗ, đôi tay run lẫy bẫy, con ngươi cơ hồ rớt ra ngoài.
Tiểu Lôi nhảy xuống, đứng trước mặt Lôi Hống, đột nhiên hoảng sợ nói: "Á? Ngươi xem phía sau là ai?"
Lôi Hống vừa quay đầu lại, Tiểu Lôi đột nhiên xuất chỉ như gió, điểm nhanh trên người Lôi Hống vài cái, Lôi Hống hự một tiếng, cơ thể nhũn ra ngồi trên mặt đất, cả giận nói: "Ngươi muốn làm gì đây?"
Hắn chỉ cảm thấy khí lực trên người toàn bộ biến mất, cơ thể yếu ớt giống như bị trói chặt, một cọng lông cũng không di chuyển được.
Tiểu Lôi thở dài: "Hảo đồ đệ a, sư phụ làm chuyện này là cho ngươi như ý mà thôi."
Nói xong, Tiểu Lôi hít thật sâu, sau đó dùng khí lực toàn thân bóp họng kêu lên: "Có trộm ! Có trộm lấy nội y!!!!"
Lôi Hống lập tức kinh hoảng nói: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ……"
Tiểu Lôi kêu một hơi, phía trước đã truyền đến tiếng hét của Như Hoa: "Ai trộm nội y của lão nương!!"
Tiểu Lôi hì hì cười, hạ thấp giọng nói: "Hảo đồ đệ, cơ hội đã đến!" Nói xong, người hắn chớp lên rồi biến mất.
Đáng thương Lôi Hống ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, trong tay đang cầm chiếc nội y cỡ lớn, mắt thấy Như Hoa phảng phất như một con bá vương long bị chọc giận chạy tới, liếc mắt thấy Lôi Hống ngồi trên mặt đất, mà khi ánh mắt nàng dừng ở trên tay Lôi Hống ……
Xông lên!
Như Hoa không cần thanh minh, nhảy tới chụp cổ Lôi Hống, năm ngón tay xòe ra, một bạt tai vung tới.
Bốp! Một tiếng vừa to vừa rõ, lập tức quyền cước của mẫu bạo long tung ra loạn đả.
Đáng thương Lôi Hống liên tục kêu đau, nhưng cơ thể mất hết khí lực, chỉ có thể ôm đầu kêu to: "Không phải ta! Không phải ta! Không phải ta!"
Như Hoa đánh Lôi Hống một hồi, sau đó mới đoạt lại nội khố của mình, mắng to: "Vương bát đản! Không biết lão nương là ai sao! Đồ của ta mà ngươi cũng dám trộm! Món hàng CK cao cấp này, lão nương để dành đến một tháng mới mua được!"
Lôi Hống mặt mũi bầm dập, nói như khóc: "Không phải ta, là ……"
Tiểu Lôi rốt cuộc lộ mặt ra, hắn từ phía sau nhà chạy tới, thở hổn hển, hét lớn: "Trộm ở đâu? Trộm ở đâu? Vừa rồi ai kêu?"
Lôi Hống trợn mắt há hốc mồm, không biết phải nói như thế nào. Tiểu Lôi bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu lên: "Ta thấy có một hắc y nam nhân nhảy qua bên kia tường! Có phải là trộm không?"
Lôi Hống rốt cuộc cũng mở miệng, gật đầu liên tục, kêu lên: "Phải phải! Ta vừa thấy có người trộm cái gì đó nên mới kêu lên! Vừa rồi là ta kêu!! Tên trộm đó bị ta thấy, trong lúc vội vàng đã quăng lại cái gì đó, rồi chạy mất."
Như Hoa hồ nghi nói: "Thật sự không phải ngươi?"
Tiểu Lôi lập tức giành nói: "Chắc chắn không phải hắn đâu, Lôi Hống là người trung thực như vậy, với lại sân thượng trên lầu hai, hắn người to như vậy trèo lên không nổi đâu."
Như Hoa chớp mắt nhìn Lôi Hống trong chốc lát, lúc này mới lạnh lùng nói: "Chuyện đó, cám ơn ngươi …… bất quá ……" Nàng hung tợn nói: "Nội khố của lão nương bị ngươi xem qua, ngươi sau này dám nói ra ngoài thì chết chắc rồi đó!"
Nói xong, lại đá Lôi Hống một cước, lúc này mới nghênh ngang mà đi.
Tiểu Lôi cười hì hì, đi đến bên cạnh Lôi Hống, vỗ vai hắn: "Thế nào? Đồ đệ? Đưa tiền đây!"
Lôi Hống tức giận đến trán nổi gân xanh, gào thét nói: "Con mẹ nhà ngươi! Đưa tiền gì! Ngươi vì cái gì mà hại ta!"
Tiểu Lôi dang hai tay ra, vẻ mặt vô tội: "Ngươi xem, ngươi nói muốn chạm tay Như Hoa cô nương mà, vừa rồi nàng đánh ngươi nhiều như vậy, chẳng lẻ không phải dùng tay sao?"
Hắn lại sờ cằm, vừa trầm tư, vừa lẩm bẩm nói: "A, đúng rồi, nàng còn đá ngươi một cước, cước này, ngay cả chân của Như Hoa cô nương ngươi cũng chạm qua, không phải là có lời rồi sao?"
Nói xong, hắn tự tay lấy ví trong túi áo của lôi hống ra, lấy ra vài tờ giấy bạc, cười nói: "Tốt rồi, hai tờ xanh nhé! Hảo đồ đệ, sư phụ nhất định giúp ngươi đến cùng!"
Sau đó hôn lên tờ giấy bạc, ngâm nga một khúc nhạc rồi bỏ đi.
Lôi Hống thần tình ngỡ ngàng, cũng không biết trong lòng nên tức giận hay cao hứng, nhưng nhớ tới vừa rồi lúc Như Hoa đánh đập mình, "cánh tay nhỏ bé" của đối phương quả thật là đã đụng vào mình vài cái, không nhịn được cao hứng, trong lúc nhất thời, lại có thể ngây ngốc ngồi thừ ra nơi đó.
Buổi tối, người làm vườn trong trang viên, rốt cuộc lái xe đến từ nội thành.
Người làm vườn này họ Phương, là nhân viên trực tại biệt thự, ngày thường phụ trách chăm sóac sản nghiệp nơi này, nhìn qua chừng khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng trung hậu, hắn lái một chiếc xe pickup nhỏ chạy vào trong trang viên, vừa trông thấy bọn Tiểu Lôi, liền cung kính chào hỏi Lôi Hống, lập tức đem các thứ đồ ăn mua được tới phòng bếp.
Lôi Hống đối với bác Phương này thật ra rất tôn kính, không hề có dáng điệu thiếu gia, lập tức nói cho bọn Tiểu Lôi biết, bác Phương ở chỗ này đã vài chục năm, Lôi Hống từ nhỏ tới nơi này chơi đùa, chính là do bác Phương trông nom hắn.
Nhưng cũng không biết vì cái gì, Tiểu Lôi vừa thấy bác Phương tướng mạo trung hậu như vậy, lại tựa hồ trong lòng có chút cảm giác quái dị.
Hắn đột nhiên nói: "Lôi Hống, trang viên này, sao không nuôi chó?"
"Chó?"
"Phải a." Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Một đại trang viên như vậy, chỉ có một mình bác Phương ở sao ? Hắn một mình làm sao quản được ? Những người làm trong các trang viên ngoại ô như vầy, đều nuôi một hai con chó giữ nhà, ngày thường cũng có con vật để làm bạn a."
Lôi Hống ngẩm nghĩ, lắc đầu nói: "Không có. Nơi này không có chó."
Hắn đột nhiên lại nhớ ra cái gì, nói: "Nhưng thật ra lúc ta còn nhỏ, có nuôi một con chó chăn cừu Scotland thuần chủng. Mùa hè năm đó lúc ta tới nơi này nghỉ hè, kết quả là con chó của ta chạy mất. Ta mang theo người tìm khắp chung quanh suốt một ngày cũng không tìm ra, sau lại nghĩ, đại khái là bị người đánh cắp, cũng có thể là chạy lạc trên núi. Dù sao nơi này ngày thường chỉ có một mình bác Phương, chung quanh cũng không có dân cư, có lẻ là đã đi lạc."
Như Hoa nghe đến đó, đột nhiên nói: "Không có người ở? Vậy sao lại có trộm?"
Nàng thần tình hồ nghi, Lôi Hống lập tức né tránh ánh mắt không dám nhìn nàng.
Tiểu Lôi lại không đùa giỡn với bọn họ, trong mắt hắn ánh hiện lên một tia tinh quang, mĩm cười, nói: "Có ý tứ a có ý tứ."
Hắn đứng lên, đi tới bên cửa sổ, mở ra, chỉ ra bên ngoài nói: "Các ngươi hôm nay đi dạo ở chỗ này cả buổi chiều, có phát hiện được gì không ?"
"Cái gì" ba người đều ngỡ ngàng.
Tiểu Lôi xoay người lại, chậm rãi nói: "Bây giờ là mùa xuân! Mùa xuân là mùa động vật phát tình, nơi này là vùng núi, ngày thường cũng không có người ở, cây cối bụi cỏ cũng phải có vài con thỏ hoang a, rắn rết các loại gì đó chứ ? Nhưng …… các ngươi chẳng lẻ không có phát giác, có chút kỳ quái trong sự an tĩnh ở nơi này ?"
Hắn lại chỉ vào bên ngoài này rừng cây, lạnh lùng nói: "Ta nhìn qua trên cây này, ngay cả một tổ chim cũng không có !"
Tiểu Lôi từ lấy ra trong người thứ gì đó giống như một cái la bàn nhỏ, sắc mặt nghiêm túc, đi tới giữa phòng, mặt hướng nam, lưng hướng bắc, một tay kéo la bàn một tay chậm rãi bấm đốt tính toán tỉ mỉ, trong miệng niệm vài chữ: "Càn khôn, quy muội, vô vọng ……"
Hắn đột nhiên đi về bên trái hai bước, lại chuyển sang bên phải ba bước, sắc mặt càng ngày càng bất thường, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, rốt cuộc thu hồi la bàn.
Lập tức, Tiểu Lôi lại từ trong người lấy ra một chuỗi lục lạc kim loại, lắc trên tay kêu đinh đang, hắc hắc cười nói: "Tốt rồi, đêm nay, ta dẫn các ngươi đi xem kịch hay!"
Hắn nhảy lên, đem lục lạc nhẹ nhàng treo trên trần nhà, sau đó đứng trước mặt ba người, nghiêm mặt nói: "Đêm nay tất cả mọi người đừng ngủ, tập trung ở đại sảnh này! Hết thảy nghe ta phân phó, ai cũng không được rời đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...