Chí Tôn Vô Lại


Ánh mắt Eve loé lên, đột nhiên hé miệng ra, một đạo huyết quang từ trong đó bắn về phía mi tâm của Tiểu Lôi, lúc này hai người ở rất gần nhau, sự việc xảy ra hết sức bất ngờ, tức thì đạo huyết quang kia như đã sắp chạm vào giữa mặt hắn. Nhưng tu vi Tiểu Lôi cỡ nào chứ? Há có thể bị nàng ta ám toán thành công hay sao?
Trong tích tắc khoảng cách giữa mi tâm của hắn và huyết quang kia thu lại dường như chỉ bằng một sợi tóc, Tiểu Lôi lại đột nhiên đưa tay ra. Động tác của hắn tựa hồ không có gì thần kỳ, cũng không nhanh lắm, thậm chí ngay cả Eve cũng có thể thấy rõ ràng từng động tác một của hắn. Nhưng chỉ với động tác thong thả như vậy, lại dường như hoàn toàn vượt qua quy luật của không gian và thời gian, chỉ thấy Tiểu Lôi hời hợt quơ tay một cái, hai ngón tay đã nhẹ nhàng kẹp lấy đạo huyết quang kia, đặt lên đầu ngón tay nhìn, hóa ra là một cây kim nhọn màu đỏ thẫm, nhỏ như lông trâu.
Nhìn thấy động tác của Tiểu Lôi, Eve đầu tiên rất kinh hãi, nhưng ngay khi thấy Tiểu Lôi dùng ngón tay kẹp cây kim nhọn kia, ngược lại trên mặt lại thoáng chút vui mừng. Chỉ thấy cây kim nhọn màu đỏ trên đầu ngón tay của Tiểu Lôi đột nhiên phát ra một vầng sáng đỏ, sau đó một ngọn lửa rực rỡ phóng ra, chớp mắt đã bao phủ lấy cả bàn tay Tiểu Lôi.
Ngọn hỏa diễm kia cực kỳ quỷ dị, đến lúc thấy khói trắng tỏa ra, Eve mới khúc khích cười: "Tiểu tình nhân của tôi, rốt cuộc anh cũng mắc bẫy rồi."
Chỉ thấy dưới vầng sáng đỏ kia, bàn tay Tiểu Lôi bỗng chốc khô quắt lại, da thịt nhanh chóng teo rút, nhăn nheo, trở nên giống như một nhánh cây già khô héo không chút sức sống. Eve lui về phía sau một bước, trong mắt ánh lên cái nhìn ác độc, cười hi hi nói: "Đây là bí pháp của dòng tộc tôi, nếu anh muốn giữ mạng, tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời, tiểu tình nhân của tôi ạ. Tôi quả thật không nhẫn tâm biến anh thành một tên cương thi đâu..."
Sắc mặt Tiểu Lôi vẫn không thay đổi, bình thản nhìn một bàn tay của mình trong nháy mắt đã khô quắt lại, đột nhiên cười, nói: "Đây là ma pháp của các ngươi đó sao? Ta thấy cũng chẳng có gì đặc biệt cả."
Nói xong, đưa tay lên trước mặt nhẹ nhàng thổi một hơi. Hô một tiếng, ánh lửa trên tay vụt tắt, rồi da thịt vốn quắt queo nhanh chóng bắt đầu đỏ hồng đầy đặn trở lại, phút chốc đã khôi phục lại như trước. Eve cứ ngẩn người nhìn, sau khi sửng sốt hết mấy giây mới thấp giọng hô: "Không thể nào! Ngươi làm sao lại làm được như thế?"
Pháp thuật này của nàng ta là một loại bí pháp của Huyết tộc, cực kỳ âm độc, từ xưa đến nay, loại pháp thuật Hắc Ám này luôn đối kháng với lực lượng Quang Minh của Vatican, cho dù là Thánh kỵ sĩ cũng có không ít người thụ thương dưới loại pháp thuật này. Trong loại hắc ma pháp này, chỉ những nhân vật cỡ Hồng Y đại giáo chủ trở lên, pháp lực cao cường mới có thể sử dụng quang minh pháp lực giải cứu. Tuyệt đối không thể nào có chuyện thực hiện dễ dàng như Tiểu Lôi vậy được!
Nhưng Eve lại không biết, Tiểu Lôi há có thể bị cái loại tà pháp hời hợt này của Tây phương tổn thương sao?
Thứ nhất, cơ thể Tiểu Lôi cường hãn, nhục thân được xích châu tái tạo vô cùng mạnh mẽ dẻo dai, thiên hạ chắc không có người thứ hai. Cho dù ở Thiên giới, cũng là hạng hiếm có. Thân thể hắn cường hãn như vậy, nên đối với những loại công kích vật lý, cơ bản có thể được miễn dịch.
Đồng thời, Tiểu Lôi còn có vô thượng tiên pháp "Viên Chân Diệu Quyết" trên người. Viên Chân Diệu Quyết, kỳ thật là một loại tuyệt học vô thượng, đoạt lấy nguyên khí thiên địa cho bản thân sử dụng, tu luyện đến mức cao thâm, đem thân thể mình cùng nguyên khí thiên địa hợp thành một, chia xẻ lẫn nhau. Cũng có thể nói, sau khi tu luyện đến tuyệt đỉnh, linh khí thiên địa chính là Tiểu Lôi, Tiểu Lôi cũng chính là linh khí thiên địa.
Năm đó, Khinh Linh Tử dùng một kiếm độc đấu với Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử, dưới đòn công kích Lôi Tự Trảm triệu hoán Thiên lôi của hắn, căn bản không trả đòn. Nhưng dù cho Thiên Lôi oanh kích thế nào đi nữa, cũng chẳng hề hấn gì, chính là bởi vì Khinh Linh Tử đã tu luyện Viên Chân Diệu Quyết đến tuyệt đỉnh, thân thể đã cùng với linh khí thiên địa dung hợp thành một, thiên lôi dù lợi hại, dù có thể đập tan cơ thể con người, nhưng làm sao có thể hủy diệt được linh khí thiên địa?
Tu vi Viên Chân Diệu Quyết của Tiểu Lôi lúc này tuy còn chưa đến cảnh giới của Khinh Linh Tử năm đó, nhưng cũng chẳng hề thấp, ít nhất đối phó với Eve này vẫn thừa sức. Chút tà pháp Tây phương nhỏ bé này lại có thể làm hại đến một góc của hắn sao? Bàn tay hắn vừa tổn thương chút ít, không cần chống lại, chỉ là tâm niệm khẽ động, vô số linh khí thiên địa đến bổ sung ngay, lập tức giúp cơ thể hắn phục nguyên lần nữa. Đạo lý này, làm sao tà ma ngoại đạo Tây phương có thể hiểu được?
Eve kia sắc mặt biến đổi liên hồi, thân hình cũng không ngừng lui về phía sau, cứ nhìn chăm chăm Tiểu Lôi, lại có chút lưỡng lự, không biết phải làm sao. Tiểu Lôi cười nhạt, vô cùng bình thản ngồi ở trên giường, nói: "Ngươi bảo muốn nói chuyện phiếm, vậy mà ngươi đứng cách xa ta như vậy, nói chuyện e không được tiện lắm a."
Eve cười lạnh nói: "Ngươi tưởng rằng phá giải được pháp thuật của ta, ta không có cách gì giết ngươi sao?"
Nói xong, cơ thể rung lên, đột nhiên toàn thân trên dưới tỏa ra một đám khói đen, nàng ta nhân lúc trong sương khói cười duyên vài tiếng, cơ thể lại nhanh chóng lui ra phía sau, sương khói quỷ dị kia, lập tức khuếch tán ra khắp cả phòng. Tiếng cười của Eva cứ phiêu hốt giữa đám sương khói: "Đây là phệ huyết yên, tuy nó không lớn, nhưng dù ngươi đánh ra trận bão to cấp tám cũng không thổi tan được nó đâu. Ngươi chỉ cần hít vào một chút thôi, huyết dịch toàn thân sẽ từ từ khô cạn! Cho dù ngươi có bịt mũi, ngừng thở cũng vô dụng, nó sẽ theo lỗ chân lông trên người ngươi mà xâm nhập vào..."
Nàng ta đứng trong đám sương khói, còn chưa nói xong, thình lình một bàn tay vươn tới, bất ngờ nắm lấy tóc nàng ta. Eve mặc dù cố hết sức né tránh, nhưng có thể tránh đi đâu được? Nháy mắt đã bị nhấc bổng lên, bị quăng phịch lên giường, lại thấy Tiểu Lôi cười hì hì nhìn mình, rồi đột nhiên há to miệng, hút một hơi dài. Sương khói dày đặc bỗng hóa thành một làn khói đen, bị hắn hút sạch vào bụng. Đám khói dày phủ khắp căn phòng tức thì đã không còn gì!!! Chỉ thấy Tiểu Lôi phình bụng như cái trống, nhìn mình rồi bỗng vỗ lên ngực một cái, sau đó trước mặt Eve ợ một tiếng rõ to, mặt khoái chí cười nói: "Không tệ không tệ, tư vị này, so với hút thuốc còn sảng khoái hơn nhiều."
Eve lúc này mới thật sự sửng sốt!
Ma quỷ, nam nhân này chắc chắn là ma quỷ!

Nhưng trong truyền thuyết, ngay cả một con rồng cũng có thể trúng độc "Phệ Huyết Yên" mà chết. Một ngàn một trăm năm trước, Hắc Ma pháp sư vĩ đại nhất trong chủng tộc hắc ám, Bernard Shaw đại sư, đã dùng một trăm chín mươi ba loại thảo dược, hai mươi bốn vị thuốc, ngoài ra còn thêm vào huyết dịch của mười ba loại sinh vật hắc ám, cùng với mười ba đạo ma chú, tự mình luyện chế ra!
Theo truyền thuyết, một ngàn một trăm năm qua, từ lúc Phệ Huyết Yên ra đời, đã có chín Thánh kỵ sĩ chết vì loại độc đó! Ngay cuộc đại chiến Hắc Ám - Quang Minh lần thứ nhất trong truyền thuyết, cả Thánh Thiên Sứ cũng từng bị thương dưới đám sương khói này!
Hiện tại, trong huyết tộc, loại vũ khí ma pháp trí mạng này chỉ còn lại không quá ba cái. Loại ma pháp vũ khí này, thường ngày đều là dùng một quả trứng đặt trên tay, chỉ cần nhẹ nhàng bóp vỡ ra, trong nháy mắt có thể tỏa ra loại sương khói ma pháp đó. Trải qua thời gian một ngàn một trăm năm, loại vũ khí này còn lại rất ít, lần này Eve đến phương Đông, bởi vì địa vị đặc biệt của nàng, mới có được một quả mà thôi. Nhưng không ngờ...
Không ngờ đã bị tên gia hỏa trước mặt này phá giải dễ dàng như vậy!
"Tốt rồi, hiện tại có phải chúng ta có thể yên tâm nói chuyện đàng hoàng rồi không?" Tiểu Lôi vỗ vỗ tấm trải giường bên cạnh, nhìn bộ dạng ngây ra của Eve, cười tít mắt nói: "Vừa rồi ngươi nói, chúng ta có thể thảo luận, thế bây giờ ngươi có thể trả lời ta vài vấn đề chứ?"
"..." Eve bỗng nhiên hét to: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Rồi đột ngột sắc mặt nàng ta đại biến: "Ngươi... ngươi có phải là Thiên sứ không?"
"Thiên sứ?" Tiểu Lôi bật cười nói: "Đừng có đánh đồng ta với cái loại "Điểu Nhân" cánh dài có mang hào quang đó."
Có lẽ cách dùng hai chữ "Điểu Nhân" kỳ quái kia làm Eve không khỏi buồn cười, lập tức sắc mặt hơi giãn ra một chút, rồi mới nhìn kỹ Tiểu Lôi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Vậy còn ngươi?" Tiểu Lôi cười hi hi nói: "Hiện tại ta chiếm ưu thế, cho nên tất nhiên cũng có quyền hỏi trước chứ?"
"Được rồi..." Eve thoáng chút do dự: "Ta tên là A Nhĩ Ti Ti Mạc Nạp Địch Na Đầu A Đa Tả Bối Nhĩ Sở Luân... Khắc Lý Ti A Nhĩ Pháp!"
Eve nói một hơi xong, Tiểu Lôi lúc này mới khổ sở chớp mắt, thở ra một hơi dài thườn thượt: "Trời ơi, ai đặt cho ngươi cái tên dài như vậy hả?"
"Mỗi một danh xưng trong tên của ta đều đại biểu cho một gia tộc danh giá hoặc một giai đoạn lịch sử quang vinh." Ánh mắt Eve rạng ngời, lập tức cười: "Bất quá, ngươi có thể gọi ta đơn giản là "Eve", vậy là đủ rồi."
"Vậy... thân phận của ngươi?" Tiểu Lôi cười nói: "Còn lời ngươi nói lúc trước, là ý gì?"
"Thật có lỗi." Eve lạnh lùng nói: "Trước tiên ta cần phải xác định ngươi có thành ý hợp tác hay không đã." Nàng nhìn chăm chăm vào mắt Tiểu Lôi: "Ngươi rốt cuộc đối địch với ai? Với Vatican? Hay là Hắc Ám Hội Nghị? Hoặc là cả hai bên đều là địch nhân của ngươi?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
Eve điềm tĩnh trả lời: "Nếu ngươi là địch nhân của Vatican, vậy ngươi có thể trở thành bằng hữu của Hắc Ám Hội Nghị! Nếu ngươi và Hắc Ám Hội Nghị đối địch, vậy ngươi có thể cùng Vatican hợp tác... Còn nếu ngươi đồng thời chống lại cả Vatican và Hắc Ám Hội Nghị... Vậy..." Eve chăm chú nhìn Tiểu Lôi, chậm rãi nói: "Vậy ta nghĩ, chúng ta mới có thể nói chuyện với nhau được. Trước hết ngươi phải nói cho ta biết, ngươi đại diện cho ai? Hoặc là đại diện cho thế lực nào? Tổ chức nào?"
Tiểu Lôi phân tích kỹ càng ý tứ trong lời nói của đối phương, cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không phải là Hấp huyết quỷ?"
"Xin hãy chú ý cách dùng từ của ngươi." Eve lạnh lùng đáp lại: "Ta là Huyết tộc, không phải là Hấp huyết quỷ gì đó! Hấp huyết quỷ, kiểu gọi mang tính sỉ nhục như vậy, sẽ khiến toàn bộ Huyết tộc phẫn nộ!"
Ngữ khí của Tiểu Lôi so với nàng càng lãnh đạm hơn: "Phẫn nộ? Phẫn nộ chỉ trong tình huống thực lực chiếm ưu thế thì mới có tác dụng. Còn hiện tại, ta chỉ cần búng một ngón tay cũng có thể giết ngươi rồi."

Eve ngẩn người ra, ngậm miệng lại, ánh mắt có chút giận dữ và bất đắc dĩ.
"Chúng ta hãy nói lại từ đầu..." Tiểu Lôi cười nói: "Đầu tiên... ngươi tựa hồ rất có thân phận... điểm ấy thì từ thái độ cung kính của Long Nhãn và đồng bọn của ngươi có thể nhìn ra được. Tiếp theo... ngươi vừa rồi đã phát hiện ta có vấn đề, nhưng ngươi vẫn bắt bọn họ rời đi, vậy rõ ràng, ngươi với bọn chúng dường như không cùng một giuộc... Ài, ngươi là Huyết tộc, điều đó hiển nhiên không sai, vậy ngươi không có thể có quan hệ với Vatican... nhưng ngươi lại không thật tâm với bọn Long Nhãn, vậy ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì?"
Eve đột nhiên ánh mắt sáng ngời: "Nghe giọng điệu của ngươi, ngươi... ngươi hình như biết Long Nhãn?"
Tiểu Lôi cười nói: "Ta là ai, ta đại biểu cho ai... Ta có thể rất thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta và bất kỳ thế lực nào của châu Âu đều không có quan hệ gì. Còn như ta đại biểu cho thế lực nào đó... người đẹp đáng yêu, ngươi có phải là tưởng tượng mọi việc quá phức tạp hay không? Không phải mọi người ai cũng đại biểu cho một tổ chức hay một thế lực cả đâu. Với cá nhân ta mà nói, ta không tin rằng trên thế giới này có tổ chức nào có thể khiến ta cam tâm phụng sự cho nó. Ngươi nghĩ ta là cái thứ gia hỏa bị người ta cầm đầu hay sao?"
Eve trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói: "Ngươi là... Thực lực của ngươi, cho dù là ở Vatican, sợ rằng cũng chỉ có "Thiên Sứ" mới có thể sánh ngang hàng, người như vậy, chỉ làm người cầm đầu, chứ không chịu bị ai sai khiến."
"Vậy, người Trung Quốc chúng ta có câu, gọi là 'đả khai thiên song thuyết lượng thoại' (nói chuyện thẳng thắn rõ ràng với nhau). Con người ta không được kiên nhẫn, cũng ghét việc đoán tới đoán lui, chi bằng chúng ta nói hết một lần cho rõ ràng, thế nào?" Tiểu Lôi rất ung dung cười nói.
"Hừ, ta hiểu rồi, ngươi là Đông phương tu sĩ?" Eve gật đầu.
Tiểu Lôi cười, nói: "Hiện tại ta muốn biết chính là, ngươi và cả đám đồng bọn của ngươi, lần này đến nơi này với mục đích gì? Dù sao nơi này chẳng phải là địa bàn của Vatican hay Hắc Ám Hội Nghị mà.
Eve hơi do dự thì Tiểu Lôi đã nheo mắt tức giận: "Ngươi tốt nhất hãy nói làm sao cho ta tin được, cho dù ngươi bịa chuyện, cũng phải nói sao cho giống một chút, bởi vì nếu ta phát giác ngươi nói dối, ta sẽ lập tức giết ngươi... Tuy ngươi rất quyến rũ, nhưng ta trước giờ cũng chẳng phải là thứ người thương hoa tiếc ngọc."
"Được rồi." Eve thở dài: "Chúng ta lần này đến đây chỉ là vì hỗ trợ cho một người, nhiệm vụ của chúng ta là đi theo hắn, hơn nữa vì hắn phục vụ."
"Ai? Là... Tây Môn?" Tiểu Lôi tức thì nói ra cái tên này. Eve liền gật đầu kinh ngạc, sắc mặt Tiểu Lôi lại bắt đầu ngưng trọng.
Tây Môn này... cùng với Vatican có liên hệ rất sâu rộng, đồng thời, còn có thể có Hấp huyết quỷ cam tâm chịu sự điều khiển của hắn... rốt cuộc lai lịch ra sao?
"Tốt lắm." Lúc này không phải là lúc để Tiểu Lôi suy nghĩ kỹ càng nữa, hắn chỉ nhìn Eve: "Vậy ngươi thì sao? Ngươi tựa hồ cũng không hề toàn tâm với Hắc Ám Hội Nghị? Mục đích của ngươi là gì?"
"Nếu ngươi không thể làm ta tin tưởng vào mục đích đến đây của ngươi, ta không thể nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có giết ta đi nữa." Eve mặt lạnh băng.
Tiểu Lôi đứng dậy, bước đi hai bước, đột nhiên cười nói: "Nếu... ta nói ta muốn mang đến cho vị Tây Môn tiên sinh kia một vài điều phiền toái?"
Quả nhiên, ánh mắt Eve rực sáng lên, tuy vậy thoáng biến đổi này không thoát khỏi ánh mắt Tiểu Lôi. Tất nhiên, Tiểu Lôi đâu thể dễ dàng căn cứ vào vẻ mặt mà tin tưởng đối phương, bởi vì vẻ mặt có thể cố tình tạo ra. Hắn đã dùng linh giác cẩn thận kiểm tra nhịp tim của đối phương, và cả tần suất hít thở của nàng ta nữa, v.v... khẳng định cảm xúc của đối phương không phải là giả vờ.
"Ngươi... ngươi thật sự là vì đối phó Tây Môn?" Ý nghĩ của Eve xoay chuyển rất nhanh, lập tức nghĩ ra trong đó có chút không hợp lý: "Nhưng vì sao đêm nay ngươi lại theo dõi ta? Thông qua những gì ngươi vừa hỏi, ngươi dường như không biết chúng ta phục vụ cho Tây Môn!" Ánh mắt nàng nhìn Tiểu Lôi đầy hoài nghi.
Tiểu Lôi cười, nói: "Theo dõi các ngươi... ta tự nhiên có lý do của ta. Lúc đầu ta chỉ thấy vô cùng kỳ quái, vì cái gì mà Huyết tộc các người lại chạy tới phương Đông, ta chỉ vì hiếu kỳ mà đi điều tra chút thôi. Những gì còn lại, đều là thu hoạch ngoài ý muốn. Tuy nhiên, ta có thể nói ra một điều, có lẽ có thể đánh tan nỗi băn khoăn của ngươi đối với ta... tên của ta gọi là Tiểu Lôi. Điền gia tiểu thư mà vài ngày nữa sẽ kết hôn với Tây Môn... là tình nhân của ta"

"A..." Eve lập tức cười lên, giống như lơi lỏng cảnh giác, vui vẻ nói: "Thì ra là như thế." Nhưng Tiểu Lôi lại nhìn ra, vẻ mặt nàng ta có một nửa là giả vờ, dù sao nàng ta cũng không thể nào tin mình dễ dàng như vậy được.
Quả nhiên, Eve lưỡng lự một chút, mới nói: "Vậy, nếu ngươi định gây rắc rối cho Tây Môn, ta thật sự có thể giúp ngươi một tay. Nhưng... ta không thể nói với ngươi ta đại biểu cho ai, cũng không thể nói cho ngươi tổ chức phía sau ta. Cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nói."
Tiểu Lôi ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại xem thường.
Gây phiền toái cho Tây Môn? Thiếu gia mà thật sự muốn đối phó cái tên gia hỏa đó, đã trực tiếp đem theo bảo kiếm đến giết quách nó rồi, chứ tốn công làm bao nhiêu trò như thế này làm gì? Chỉ là càng là hiểu rõ chuyện này, lại càng là cảm thấy chuyện này không đơn giản. Đơn giản giết Tây Môn đi thì liệu có tác dụng gì?
Eve nói tiếp: "Ta không hề thuộc về Vatican, cũng không thề trung thành với Hắc Ám Hội Nghị, nếu ngươi muốn làm gì, ta có thể cho ngươi một vài sự trợ giúp đặc biệt, những chuyện khác, ta không thể nói cho ngươi biết."
Tiểu Lôi biết hỏi cũng không ích gì, ngẫm nghĩ, chuyển sang hỏi: "Tên Tây Môn này, rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao hắn có thể được Vatican chống lưng, lại còn có thể được Hắc Ám Hội Nghị trợ giúp?"
"Hừ, ngươi biết cũng không ít." Eve hừ một tiếng.
Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Ta đương nhiên biết không ít, chuyện này, cũng chẳng khó điều tra."
Eve nhắm mắt lại ngẫm nghĩ: "Đêm nay, vừa rồi ở chỗ đó, thánh quang thập tự kiếm kia, có phải là do ngươi tạo ra? Hoặc là đồng lõa của ngươi?" Nàng trầm giọng nói: "Đồng bọn của ngươi không ngờ có thể bày ra loại thánh quang thập tự kiếm cấp bậc đó... Chẳng lẽ, trong những thánh kỵ sĩ Vatican có người phản bội lại Vatican, âm thầm tư thông với ngươi... Ài, cũng không đúng. Thánh kỵ sĩ không thể nào được rời khỏi Vatican... trừ phi... trừ phi là... Raphael!" Eve quả nhiên rất nhạy cảm, lập tức nghĩ tới vấn đề mấu chốt. Tuy nhiên, nàng ta lại không biết Tiểu Lôi có pháp thuật phân thân. Chỉ là căn bản mà nói, thánh quang thập tự kiếm của Tiểu Lôi cũng thật sự do Diệp Bất Quần truyền thụ, cho nên nàng đoán cũng không nhầm.
Tiểu Lôi cố ý lạnh lùng nói: "Hiện tại là ta hỏi ngươi, chứ không phải ngươi hỏi ta."
"Thân phận Tây Môn rất phức tạp, trong Hắc Ám Hội Nghị, chỉ có một số ít lão gia hỏa biết, chỉ có nghị trưởng của Hội Nghị, còn có người của đoàn nguyên lão, bọn họ mới biết nội tình, ta biết cũng không nhiều lắm. Chỉ biết là bản thân hắn có huyết thống Huyết tộc, nhưng lại sinh ra ở Vatican. Khoảng chừng mười năm trước, một lần Vatican và Hội Nghị cố gắng đàm phán với nhau, lúc ấy hắn cũng có xuất hiện. Chỉ là lần đàm phán ấy cuối cùng thất bại. Mà mấy tháng trước, hắn lại xuất hiện ở Hội Nghị, sau đó, đại biểu Vatican và nghị viện đã ký một bản hiệp nghị đình chiến."
"Huyết thống Huyết tộc?" Tiểu Lôi ngẫm nghĩ: "Hắn..."
"Mẹ hắn là con gái của Thân vương thứ mười của gia tộc Gordon. Còn cha hắn lại là một người phương Đông." Eve nói: "Lần này đến phương đông, hắn xúc tiến việc hợp tác giữa Vatican và Hắc Ám Hội Nghị, hiện tại hắn đã trở thành giáo chủ danh dự Trưởng lão hội của Vatican, đặc sứ của Giáo Hoàng. Đồng thời, bây giờ hắn cũng mang chức danh là nghị viên của Hắc Ám Hội Nghị."
Tiểu Lôi huýt sáo: "Hắc Ám, Quang Minh hai thế lực lớn trải rộng cả châu Âu, không đơn giản."
Lập tức hắn nhíu mày nói: "Nhưng, hắn vì sao lại muốn đến phương Đông? Còn cùng Điền gia kết thân? Chuyện này ắt có mưu đồ gì đó, Điền gia có không ít quyền thế, cũng rất có tiền, bất quá, với thân phận của hắn, hẳn cũng chẳng ham muốn mấy thứ này! Phương Đông rốt cuộc có cái gì có thể khiến hai thế lực lớn Hắc Ám Hội Nghị các ngươi và Giáo hội bày mưu tính kế lấy hắn làm mục đích để làm gì?"
Eve nhíu mày: "Điều này ta thật sự không biết, ta vốn không hề ở trong đoàn đến phương đông lần này, chỉ là nhờ vào thân phận của mình, cho nên ta mới ép buộc họ để ta đi theo. Những bí ẩn bên trong, sợ rằng Long Nhãn biết còn nhiều hơn ta."
"À, ta cũng thấy kỳ quái, hình như thân phận ngươi rất đặc biệt, Long Nhãn cũng phải cung cung kính kính với ngươi. Ngươi ở Hắc Ám Hội Nghị rốt cuộc là có thân phận gì?"
"Mẹ ta là con gái thứ tư của nghị trưởng tiền nhiệm Hắc Ám Hội Nghị, người kế thừa duy nhất của gia tộc Kỳ Lan Đặc. Thành viên trọng yếu của gia tộc La Khẳng, đồng thời còn có hai gia tộc cũng phải xem sắc mặt của ta. Mà nghị trưởng đương nhiệm lại là thúc thúc họ xa của ta. Nguyên lão trong trưởng lão hội chí ít có ba người thuộc gia tộc của mẹ ta hoặc cha ta. Cho nên nghị trưởng với ta rất khách khí." Nàng ta cười láu lỉnh, rồi dường như chẳng lên mặt chút nào nói: "Mặc dù vậy, lúc ta yêu cầu cùng đi đến phương Đông, nghị trưởng ngay từ đầu đã cự tuyệt ta. Thậm chí ta thông qua gia tộc gây áp lực cho hội nghị cũng vô dụng. Nhưng về sau, ta lấy cớ khác, bọn họ phải đáp ứng."
"Lấy cớ gì?" Tiểu Lôi ngạc nhiên hỏi.
"Mặc dù ta là Huyết tộc... nhưng đồng thời cũng là một nữ nhân yếu đuối mà." Eve cười rất quỷ dị: "Cái cớ của ta chính là lòng đố kỵ của nữ nhân... Ta kiên trì muốn đến xem cái tên gia hỏa Tây Môn này, thứ nữ nhân nhân loại mà hắn chuẩn bị cưới, rốt cuộc hình dáng ra sao. A... quên nói cho ngươi biết, Tây Môn, là chồng của ta."
"..." Tiểu Lôi trầm mặc một giây, sau đó giống như mèo bị giẫm phải đuôi, kêu lên: "Ngươi là lão bà của Tây Môn ?"
"Đúng vậy." Eve nháy mắt, cố ý thở dài nói: "Hiện tại, phải nói chính xác là "một trong những thê tử của hắn". Hắn muốn cưới một cô gái nhân loại, ta không thể phản đối, yêu cầu duy nhất chỉ là đi theo xem nữ nhân đã cướp chồng ta hình dáng ra sao. Yêu cầu nhỏ nhoi ấy, ai mà nhẫn tâm cự tuyệt chứ?"

Tiểu Lôi cười khổ, nhìn nữ nhân này nói không nên lời.
"Ngươi cảm thấy kỳ quái?" Eve cười nói: "Chúng ta là Huyết tộc, cho dù là Huyết tộc hạ cấp, thọ mệnh cũng dài hơn nhiều so với nhân loại, hơn nữa chúng ta còn có thể duy trì thanh xuân trong thời gian rất lâu. Huyết tộc cao cấp thậm chí có thể sống một ngàn năm. Thọ mệnh của nhân loại lại chỉ có mấy chục năm... Một nam nhân có thể sống một ngàn năm, làm sao có thể thật sự cưới một nữ nhân chỉ có thể sống vài chục năm."
"Nhưng... nhưng..." Tiểu Lôi do dự một chút, cố ý đưa ánh mắt xuống bộ ngực đã lộ ra một nửa của Eve. Eve khúc khích cười: "Huyết tộc chúng ta và nhân loại các ngươi không giống nhau, chúng ta chẳng cần giữ gìn trinh tiết gì cả. Đối với chúng ta mà nói, huyết dịch mới là quý giá... chỉ cần ta không dung hợp huyết dịch với nam nhân khác, để nam nhân khác hút huyết dịch của ta, dù cho ta có lên giường với một trăm nam nhân, hắn cũng sẽ không quản ta."
Tiểu Lôi đột nhiên cười, hắn lắc đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Eve gật đầu: "A, ngươi phản ứng cũng rất nhanh. Trong những người đến đây lần này, chỉ có Long Nhãn mới là chân chính theo Tây Môn phục vụ. Hai tên gia hỏa kia, kỳ thật là phụng mệnh đi theo ta. Bọn họ phụng mệnh giám thị ta, tránh để ta gây ra chuyện không hay mà thôi. Đêm nay ta chạy ra ngoài, bọn họ sốt ruột đi tìm ta. Nếu không, với địa vị hiện tại của Tây Môn, hắn ra ngoài hành sự, làm sao lại chỉ mang theo có hai bá tước cỏn con chứ? Ta có thể nhìn ra, hắn tịnh không hy vọng nhiều người đi theo hắn. Cho nên hắn cự tuyệt việc hội nghị phái cho hắn mấy công tước lợi hại, chỉ là không cách gì từ chối không cho ta đi theo, ài, người chồng này của ta, sợ rằng bây giờ chỉ một lòng nghĩ đến tiểu mỹ nhân nhân loại kia."
Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy rất hoang đường.
Tên Tây Môn đó chạy đến cướp nữ nhân của mình, còn mình hiện tại lại đang ở một chỗ với thê tử của hắn, thê tử của hắn còn hoàn toàn trần truồng ngồi trước mặt mình, hơn nữa, mình hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm qua.
Cảm giác này, cũng thật có chút... có chút ***.
Sắc mặt Tây Môn hơi thâm trầm, mặc dù thái độ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn lại chớp động. Hắn ngồi trên sofa với một tư thế uể oải, một tay chống cằm, lẳng lặng nghe Long Nhãn nói xong, sau đó hững hờ quét mắt nhìn hai người bọn Long Nhãn đang đứng trước mặt.
Tiếp xúc với ánh mắt này, Long Nhãn đột nhiên phát run trong lòng! Bởi vì hắn đánh hơi được vài phần nguy hiểm từ ánh mắt này!
Lập tức Tây Môn đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, miệng lạnh lùng nói: "Có như vậy thôi sao?"
"Đúng vậy." Long Nhãn cố cúi đầu thật thấp, dùng ngữ khí cung kính nói: "Sự tình đêm nay quả thực có chút kỳ quái, cho nên..." Hắn nói đến đây, mới cố ý ngẩng đầu lên, cẩn thận nói: "Đại nhân, ngài xem, là Vatican bọn chúng giở trò quỷ gì đó... Ta cho rằng, đám gia hỏa Vatican kia, chúng ta tốt nhất không thể quá tin tưởng vào bọn họ..."
Tây Môn uể oải lắc đầu: "Thánh quang thập tự kiếm sao? Cái thứ đó rất dễ dàng bắt chước, thực lực cỡ Thánh kỵ sĩ, ở phương đông cũng không hiếm thấy. Sự tình đêm nay bây giờ ta đã hiểu rồi, ngươi không cần nói nữa. Còn nữa..." Tây môn thở dài: "Long Nhãn, chẳng lẽ ngươi quên ta đã nói gì với ngươi sao?"
Hắn chậm rãi ngồi thẳng lên, khẽ nhếch môi cười: "Ta nói rồi, ngươi tốt nhất đừng tiếp tục chọc giận ta... càng không được làm ra những chuyện khiến ta mất hứng như vậy... cho nên, những lời gây chia rẽ mối quan hệ giữa ta và Vatican vừa rồi của ngươi... ta có thể xem như không nghe thấy, tuy nhiên, tốt nhất đừng lặp lại thêm lần nữa, hiểu chưa?"
Long Nhãn lập tức đổ mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nói: "Đại nhân, ta..."
Tây Môn thở dài, cười tít mắt nói: "Được rồi được rồi, ta biết... trước khi đến đây, có người đã ra lệnh cho ngươi cố nghĩ cách, làm ta không đến quá gần Vatican... nhưng ngươi cần hiểu rõ một chút, con người ta không thích nhất là bị người ta sắp đặt. Ta tự có phương pháp làm việc của mình, không thích có người động tay chân trước mặt ta, rõ chưa?" Hắn nói đến đây, há miệng ngáp rồi mới nói tiếp: "Đương nhiên, ta sẽ không tự mình giết ngươi, tuy nhiên... ta nghĩ chỉ cần ta hơi lộ ra chút ý tứ, vị Tiêu kỵ sĩ tiên sinh kia, hẳn sẽ rất vui được giết ngươi đó."
Long Nhãn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy khắp cả người, vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn nữa, một tên Huyết tộc khác bên cạnh cũng cúi gục đầu, cơ thể khẽ run lên.
Tây Môn lại đột nhiên cười, ánh mắt đầy vẻ cổ quái, đứng dậy cười nói: "Tốt rồi, ta bây giờ chợt muốn đi gặp thê tử xinh đẹp kia của mình một chút, nghe nói đêm nay nàng còn đem về một nam nhân thú vị nữa? Ài... điều này sẽ khiến ta đau đầu thật đây. Ta biết loại phong tục này của Huyết tộc, đáng tiếc, ta còn có một nửa huyết thống nhân loại, có phải không? Theo tập quán của nhân loại, mấy chuyện này, hình như ta nên vô cùng phẫn nộ, phải không?"
Nói xong, hắn tự mình đi thẳng ra ngoài trong sự chăm chú của hai người trước mặt.
Hai người Long Nhãn ở lại, quay sang nhìn nhau, tên Huyết tộc bên cạnh cười khổ nói: "Long Nhãn, chúng ta phải làm sao bây giờ? Có đi theo không?"
Long Nhãn chán nản: "Đi theo? Xin lỗi, ta còn muốn giữ lại cái mạng này của mình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui