"Nếu lão thiên gia đã muốn ban phiền toái cho ngươi, thì cho dù ngươi đang đi trên đường cũng sẽ đụng phải cột điện!"
(Tiểu Lôi ngữ lục.)
o0o
Khi trời nhá nhem tối, khí trời cũng hơi nực, bất quá mặt trời giống như trái cầu lửa kia cuối cùng cũng rơi xuống. Tiểu Lôi tắm rửa trong phòng tắm của đài quyền đạo xã đoàn, rồi thở dài bước ra khỏi trường
Đêm nay lão hỗn đản không ở nhà, cuối cùng có thể nhẹ nhỏm vài ngày rồi. Bất quá nghĩ đến đống đồ dơ, chất cao như núi ở nhà, tiêu lôi nhịn không được phải nhíu mày
Ai, xem ra trong nhà thật sự thiếu một nữ nhân a!
Ách!....bằng không, tìm một bà sồn sồn giàu có bán cho bà ta cái lão gia hỏa Ngô Đạo Tử? Lão hỗn đản đó tuy niên kỹ hơi lớn tuổi một chút, bất quá hình dáng trông cũng nghiêm chỉnh, miệng mồm cũng có thể tính là biết ăn nói, miễn cưỡng cũng có thể đắc thủ, thuận tiện còn có thể đem về ít tiền phụ cấp chi phí sinh hoạt…a…bất quá nghe nói có mấy bà sồn sồn có tiền lại đi bao nam nhân, chắc sẽ tìm mấy tay thanh niên thân thể cường tráng, đặc biệt là năng lực giới tính mạnh mẽ! Lão gia hỏa này giống như là bốn mươi rồi hay sao? Không biết năng lực của phương diện đó có còn xài được không a…
Trong đầu xoay chuyển vài ý tưởng nham hiểm, Tiểu Lôi chạy nhanh về nhà. Vừa mới băng qua hai con đường liền nghe tiếng kêu kinh hãi từ góc đường truyền lại, phảng phất là tiếng của một cô gái.
Mắt Tiểu Lôi không hề nhìn lại, bản tính của hắn lại không thích quản chuyện không đâu. Nhưng sự tình trên đời vị tất có thể như người ta muốn, hắn vừa mới băng qua một lối vào đường hầm, một bóng người từ bên cạnh xông đến. Mặc dù chỉ là liếc vội, nhưng ánh mắt sắc bén của Tiểu Lôi vẫn nhớ kỹ diện mạo của đối phương.
Đó là một nam nhân khoảng hơn ba mươi ăn mặc tầm thường, vẻ mặt kinh hoảng, trong tay cầm chắc một chiếc túi xách nữ bị đứt dây đeo, đang vội vàng chạy, nhưng lại vừa vặn đụng ngay vào Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi không hề biến sắc dùng đảo Thải Thất Tinh Bộ, thân người nhẹ nhàng khéo léo xoay chuyển, liền né khỏi người đó, nam nhân đó như một cơn gió bỏ chạy mất
"Đảo Thải Thất Tinh Bộ" này của Tiểu Lôi đúng là pháp môn của một loại khinh thân do lão thần côn truyền thụ, bất quá có thể so với cái loại khinh công phi thiềm tẩu bích trong tiểu thuyết võ hiệp khác nhau rất xa, chỉ là một loại bộ pháp xảo diệu trong võ thuật mà thôi. Rất nhiều trong võ thuật dân gian hiện đại nhiều người cũng đã học qua mai hoa thung gì đó, cũng là một loại kỹ xảo rèn luyện công phu hạ bàn.
Bất quá bộ đảo thải thất tinh bộ này của lão thần côn nghe nói là của bản môn tổ sư Gia Gia Cát Khổng Minh truyền lại, Ngọa Long tiên sinh nghe nói rất am hiểu kỳ môn độn giáp, chữ độn này thế nào, trong hán tự đương nhiên có nghĩa là bỏ chạy rồi. Có lẻ năm đó Gia Cát Khổng Minh Tổ sư gia đối với phương pháp "Bào lộ" ắt là cực kỳ am hiểu
Chẳng qua lão thần côn năm đó nói ra lai lịch của bộ pháp lọan xạ này , Tiểu Lôi nửa chữ cũng không tin, chỉ là bộ pháp này là do lão thần côn dùng sự uy hiếp của roi gậy ép hắn luyện, mà Tiểu Lôi nghĩ thầm sau này cùng lão thần côn đi lừa đảo, vạn nhất lúc bị người vạch trần trò bịp, cũng có một bản sự bỏ chạy, nên sau đó đã học thật sự.
Lão thần côn tự nhiên là đem bộ pháp này khoe khoang là thần kỳ ảo diệu, nói là tu luyện đến cảnh giới tối cao, cho dù là trong lúc mưa bom bão đạn cũng có thể bình an vô sự! Mặc dù là khoa trương, bất quá bộ pháp này thật sự là có chút tà môn, lúc đó, trong khi truyền thụ lão thần côn đã từng diễn luyện qua một lần, chính lão ta biểu diễn bộ pháp rất nhanh, cho Tiểu Lôi mang một chậu nước hắt vào lão.
Kết quả một chậu nước hắt sạch trơn, lão thần côn lại chỉ là góc áo chỉ ướt một chút, làm Tiểu Lôi thật sự là hâm mộ một hồi, cũng chân tâm phát ra đối với lão thần côn vài phần kính nể.
Chỉ là sau đó lúc phải lau chùi các đồ gia dụng bị ướt, làm một chút kính nể vừa mới nổi lên của Tiểu Lôi đã biến thành chửi mắng.
Ngô Đạo Tử từng nói qua, luyện thành bộ pháp này, cho dù là mưa bom bão đạn cũng có thể an bình thoát khỏi, hôm nay thi triển một chút quả nhiên dễ dàng tránh được người đột nhiên nhảy tới, nhưng ngay sau đó lại có một thân hình mềm mại hung hăng xông lại, đụng vào ngay giữa ngực Tiểu Lôi.
Mang theo một luồng hương thơm, hai người đụng mạnh vào nhau, cũng may Tiểu Lôi thân thể cũng kể là cường tráng, chỉ là bật lùi lại hai bước, nhưng người kia lại ngã ngồi trên mặt đất.
Ách…Gia Cát tổ sư tại thượng, bộ pháp này nói là có thể né tránh mưa bom bão đạn, nhưng lại không nói làm sao tránh khỏi một người sau khi đã tránh khỏi người thứ nhất…huống chi, người đụng vào ngực mình còn là một mỹ nữ?
Tiểu Lôi đứng vững rồi nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ ngồi trên mặt đất, đang ngọ nguậy đứng lên, trên mặt đầy vẻ lo lắng, nhưng thân hình vừa cử động, lập tức kêu lên đau khổ, dùng lực ôm lấy đôi chân của mình.
Trong miệng kêu rên nho nhỏ: "Túi của tôi! Tiền của tôi… Tiền của tôi…"
Thiếu nữ này mặc một chiếc quần ngắn rất là hấp dẫn, thân trên mặc một chiếc áo ngắn hở rốn, mái tóc nhất định đã từng được chải suôn, khuôn mặt thật ra là xinh đẹp, chỉ là đôi mắt hơi sâu một chút, da mặt đánh phấn dường như đánh hơi dày, hơn nửa cũng không trơn nhẳn, có vẻ là bị một loại mỹ phẩm rẻ tiền làm hại.
"Hả? Lâm San San?" Tiểu Lôi nhíu mày
Nữ tử trước mặt này cũng là học sinh trường Bác Văn, Tiểu Lôi mặc dù không quen nàng, nhưng đối với tên của nàng, xác thật luôn nghe nói tới.
Tiếng tăm Lâm San San này trong trường học rất nổi tiếng, thanh danh này lại không được tốt, nghe đồn danh tiếng của nàng trong trường là một gái bao, khuôn mặt xinh đẹp nhưng liên tục bị tai tiếng.
Vài tên con nhà giàu trong trường nghe nói đều có dính líu tới nàng, hơn nữa nghe nói còn có một chút tiền bạc giao dịch tại chỗ, lại nghe đồn cuộc sống của nàng đều là dựa vào kẻ có tiền bao hết, bất quá gần đây hơi bi thảm một chút, cái loại con nhà giàu bỏ tiền vui đùa với nữ nhân thì có điểm gì tốt, bất quá là bỏ tiền cho thân thể trẻ trung của nàng, vui đùa xong tự nhiên quẳng qua một bên.
Mà loại như cô gái này tự nhiên là chịu sự bài xích của toàn thể nữ sinh, đám nam sinh tự nhiên cũng khinh thường không đến gần nàng, cho dù ngẫu nhiên có người đến gần nàng, hơn phân nửa là có ý bất hảo. Cho nên Lâm San San trong trường cơ bản cũng là loại phạm trù khác biệt
Tiểu Lôi cũng không nguyện ý quan hệ cùng người như vậy, thậm chí cũng đã từng nghe một chút đánh giá của người khác đối với Lâm San San.
Trong đó có một câu nỗi tiếng nhất: "trong đôi mắt xuân tình vạn chủng"….ách….nửa câu còn lại là "trong hai chân thâm sâu khó lường"
Tiểu Lôi thở dài, đưa tay kéo nàng lên, cau mày nói: "Có bị trầy xước gì không?"
Lâm San San cựa quậy đứng lên, nhìn người trước mặt, lí nhí nói: "Là anh? Anh là người trong trường chúng ta, tôi nhận ra anh rồi, anh họ Lôi."
Lập tức, trên mặt nàng lộ ra vài phần tức giận và căm hận, nghiến răng nói: "Túi của tôi…túi của tôi bị người giật mất rồi! Là tên ăn cướp!" mắt nàng đỏ lên, rơi xuống vài giọt lệ: "Trong đó có tiền phòng tháng sau của tôi…chỗ tiền đó vất vả lắm tôi mới kiếm được"
Tiểu Lôi thở dài, trên mặt lộ ra một chút lúng túng, cười khổ nói: "đừng khóc nửa, người cũng đã chạy xa rồi, đuổi theo cũng không được"
Lâm San San dậm chân tức giận nói: "Nhưng chỗ tiền đó…chỗ tiền đó…"
Tiểu Lôi hiểu rõ đối phương có chút oán hận mình đã ngăn trở nàng truy đuổi đối phương, hắn cười khổ nói: "chỗ tiền đó có đuổi theo cũng không lấy được, thật có lỗi vừa rồi ta đã ngăn trở cô, bất quá vừa rồi không có ta, cô là một thiếu nữ có thể đuổi theo một gã đàn ông hay không? Cho dù đuổi kịp hắn, cô có lấy túi lại được không?"
Lâm San San sau khi vừa dậm chân, mặt mày nhăn nhó vì đau, chân khuỵnh xuống đất, may mắn có Tiểu Lôi đỡ nàng.
"Nhìn bộ dáng của cô, sợ là chân bị đau rồi" Tiểu Lôi thở dài, hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng nắn cổ chân vài cái, Lâm San San nhăn mặt kêu đau, Tiểu Lôi buông tay nói: "Không có gì đáng ngại, bất quá chỉ là trật khớp một chút thôi, nghỉ một đêm, ngày mai sẽ không sao. Hiện tại tự nhiên hơi đau một chút, cô không đi tiếp được, phải gọi một chiếc taxi về nhà thôi"
Nói rồi, Tiểu Lôi đứng dậy, bộ dạng như chuẩn bị bỏ đi.
Lâm San San lí nhí nói: "Đợi một chút…anh…anh có thể cho tôi vay chút tiền không? Túi của tôi bị người ta giật mất rồi"
Tiểu Lôi sờ sờ túi áo trống trơn của mình, cười khổ nói: "Thật có lỗi rồi, trên người ta một xu cũng không có" thở dài, thật sự hắn không đành lòng để một thiếu nữ khóc như vậy trước mặt mình, hắn trỏ tay về phía xa nói: "Nhà ta ở phía trước, hay là cô theo ta về, ta lấy một chút tiền cho cô mượn"
Lâm San San ngẩm nghĩ rồi cũng đáp ứng. Tiểu Lôi trong lòng bất đắc dĩ, chỉ có thể cẩn thận dìu đối phương đi tiếp, dọc đường mùi nước hoa trên người Lâm San San không ngừng bay lên mũi Tiểu Lôi, loại nước hoa này nghe thôi đã biết là loại rẻ tiền, làm Tiểu Lôi không nhịn được chỉ muốn hắt hơi.
Sau một đoạn đường ngắn chừng mười lăm phút đã đến nhà Tiểu Lôi, hắn mời Lâm San San ngồi trên ghế salon, rồi lạnh lùng nói: "nơi này chính là hàn xá cô ngồi đợi một chút, ta sẽ lấy tiền cho cô"
Lâm San San nhìn bên cạnh ghế có vài đống quần áo dơ, …. Chết nổi là bên trên còn có một món nội khố không biết là của Tiểu Lôi hay Ngô Đạo Tử. Mặt nàng lập tức đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn nửa.
Tiểu Lôi vội vàng vào phòng lấy vài chục đồng đặt vào tay nàng, mỉm cười nói: "Tốt rồi, chỗ tiền này để cô đi taxi về nhà" nói xong hắn chuyển sang bộ dáng chuẩn bị tiển khách.
Lâm San San lí nhí nói cám ơn, rồi miễn cưỡng đứng lên, nhưng sau lúc đó một chuyện rất không đúng lúc xảy ra, hai người đều nghe thấy tiếng ùng ục vang lên. Rất rõ ràng, là tiếng bao tử của ai đó đang đói bụng phát ra tiếng động.
Tiểu Lôi nhìn Lâm San San mặt không đổi sắc, vẻ mặt vô tội. Tối nay, tại Đài Quyền Đạo xã đoàn, hắn đã ăn cơm hộp miễn phí rồi, âm thanh đó tự nhiên không phải do hắn phát ra.
"A…anh…nhà anh ăn cơm chưa?"
Lâm San San mặt đỏ bừng, lí nhí nói tựa hồ rất xấu hổ: "Tôi…ví tiền của tôi đã bị cướp, không có tiền ăn cơm tối"
Tiểu Lôi lập tức trong lòng kêu khổ.
Không có tiền ăn cơm tối? Chẳng lẻ trong nhà ngươi tiền ăn cũng không có sao?
Theo lương tâm mà nói, Tiểu Lôi không muốn quản việc không đâu, đồ ăn trong nhà mình tự nhiên là có, nhưng con gái người ta đã mở miệng muốn ăn, chẳng lẻ Tiểu Lôi còn không biết ngượng xua đuổi người ta sao?
Nhưng sự tình trên đời này, có mở đầu, sự tình tiếp sau cũng là thuận lý thành chương.
Sau khi ăn xong một tô mỳ, nhìn sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, Lâm San San sắc mặt đột nhiên biến đổi, lộ ra vẻ mặt có vài phần "bất hảo".
Nàng đẩy tô mỳ ra trước mặt, nhìn Tiểu Lôi ảo não, tựa hồ không biết nói sao. Tiểu Lôi trong lòng cảm thấy bất diệu, quả nhiên, Lâm San San lại một lần nửa đỏ bừng mặt, thì thầm: "Tôi…chìa khóa nhà tôi nằm trong ví đã bị cướp, nhà tôi cũng không có người, tôi không tìm được người làm mở khóa…anh xem…anh xem có thể cho tôi ngủ ở đây một đêm không?"
OO cái XX ngươi! Tiểu Lôi chửi thầm, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, chỉ lạnh lùng nói: "cô có thể đến cục cảnh sát báo án, chỉ cần chứng minh thân phận, cảnh sát sẽ giúp cô mở khóa"
Lâm San San lập tức lộ ra vẻ mặt hơi kỳ dị, lí nhí nói: "Tôi không tiện đến cục cảnh sát"
"Vì sao?" Tiểu Lôi rốt cục không nhịn được, không nghĩ đến sự tình lại phức tạp như vậy.
Mắt Lâm San San lại đỏ lên, thân mình bắt đầu run run, lập tức ứa nước mắt, bắt đầu khóc thút thít.
"OO cái XX ngươi, lão tử xuất môn không xem ngày, nhặt lấy phiền toái mang về nhà a"
"Nữ nhân là một loại động vật kỳ quái, nhiều khi, nếu ngươi gặp được trong những nữ nhân hiếm có đó, bọn họ không những ăn của ngươi, uống của ngươi, cuối cùng còn lấy mất tiền của ngươi!" Tiểu Lôi ngũ lục.
"Căn phòng ta hiện tại ở, không phải là của ta, là …là của người khác. Nếu đến cục cảnh sát báo án yêu cầu mở khóa, cảnh sát nhất định sẽ yêu cầu để người cho mượn phòng xuất hiện, nhưng….nhưng đã trễ thế này, ta không tiện đi tìm chủ phòng….hơn nửa cho dù cảnh sát giúp ta mở cửa, nhưng sau khi mở khóa, ta một nữ hài tử đã trễ thế này, cũng không có cách lắp lại một cái khóa mới, hiện tại trị an cũng không được tốt, ta một mình trong nhà, cửa chính không thể khóa lại…" Lâm San San dè đặt nói ra lý do của mình, vẻ mặt rất đáng thương.
"Cha mẹ cô đâu?" Tiểu Lôi cau mày
"Tôi không có cha mẹ" sắc mặt Lâm San San trở nên ảm đạm, lành lạnh nói: "Lúc tôi mười ba tuổi, cha mẹ đều đã qua đời. Ta chỉ sống một mình"
Tiểu Lôi gật gật đầu, không hỏi tiếp nửa. Thân thế đối phương và mình tương đồng, bất quá, mình còn có lão thần côn có thể nhờ cậy, cũng tính là khá hơn một chút.
"Xin lỗi…. Tôi cũng không muốn làm phiền anh, tôi biết thanh danh của tôi tại trường học không được tốt, đại khái chắc anh cũng có nghe nói qua, cho nên cũng không thích tôi" Lâm San San trên mặt hơi giật giật, hạ giọng nói: "Nếu anh không tiện nói, có thể cho tôi mượn thêm một chút tiền, tôi ra ngoài tìm nhà trọ ngủ một đêm…tôi sẽ hoàn tiền lại cho anh"
Tiểu Lôi trầm mặt trong chốc lát, cuối cùng mới nhàn nhạt nói ra một câu: "Trong nhà ta không có dư giường, nếu cô không chê, tối nay có thể ngủ trong phòng thúc thúc ta a, hai ngày nay lão không có nhà"
Nói xong, Tiểu Lôi cầm cái tô trên bàn đi vào bếp.
Khó mà làm được một chuyện tốt, coi như tích đức đi, mấy năm nay cùng với cái lão gia hỏa Ngô Đạo Tử làm không ít chuyện xấu ở khắp nơi, tích một chút đức, cũng miễn cho sau này gặp báo ứng.
Tiểu Lôi tự an ủi.
Bất quá không được bao lâu, hắn đã bắt đầu hối hận.
Chuyện đầu tiên, khí hậu rất nóng, mà cuộc sống của Tiểu Lôi và Ngô Đạo Tử cũng không giàu có, trong nhà tự nhiên là không có máy lạnh, trong không khí oi bức, mọi người trong nhà đều mặc đồ lót, ngày thường, Tiểu Lôi và Ngô Đạo Tử hai người đều là nam nhân nên không sao cả, có thể mặc đồ lót đi tới lui trong nhà.
Mà hôm nay lại không được, dù sao trong nhà cũng có một cô gái.
Chuyện thứ hai, không khí nóng như vậy, buổi tối luôn muốn tắm rửa, nhưng tắm xong làm sao thay quần áo đây?
Nhà Tiểu Lôi không có quần áo nữ, chỉ có thể tìm một cái áo đàn ông sạch sẽ đưa cho Lâm San San.
Có thể tưởng tượng một chút, Lâm San San dù sao cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, có thể là một thiếu nữ được đám con nhà giàu ưng ý, tự nhiên là có một chút tiền vốn nhất định, dù sao cũng không có một kẻ có tiền nào dám bỏ tiền bao dưỡng một con khủng long.
Mặt mũi Lâm San San có thể chấm tám điểm, mà cơ thể có thể chấm đến chín điểm. Hơn nửa cơ thể nàng so với các thiếu nữ đồng tuổi còn non nớt, có vài phần phong vận thành thục kiều mỵ hơn.
Buổi tối, Lâm San San tắm rửa xong, khi mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình đi ra, phía dưới chiếc áo lộ ra một đôi chân trắng đẹp thon dài, làm tim Tiểu Lôi không nhịn được lại hung hăng đập mạnh mấy lần. Mà mái tóc ướt trên đầu Lâm San San còn đang nhiễu nước, khuôn mặt bị hơi nước làm hồng lên cùng với ánh mắt long lanh, nhìn qua lại càng hiện lên vài phần kiều mỵ.
Tiểu Lôi chỉ có thể ngay tức khắc tiến vào phòng của mình. Cảm giác được một bộ vị trên người mình không còn khả năng khống chế, bắt đầu biến hóa, Tiểu Lôi chỉ có thể ngồi trên giường cười khổ, trong lòng mặc niệm tên của tổ sư gia.
Nhưng vừa mới ngồi không được đến năm phút, đã nghe tiếng Lâm San San thét lên bên kia tường. Tiếng thét đó mang theo một sự kinh hoàng mãnh liệt, Tiểu Lôi không kịp tự hỏi, nhảy dựng lên lập tức chạy qua phòng bên.
Trước mặt chỉ thấy một cảnh tượng làm hắn cơ hồ phún huyết.
Lâm San San cơ hồ hoàn toàn lỏa thể đang đứng trên giường ra sức dậm chân, một cơ thể trắng nõn nà đang nhảy dựng lên dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, dường như đang muốn mê hoặc người ta. Khó chịu nhất là toàn thân Lâm San San từ đầu đến chân chỉ mặc một món hồng sắc nội khố, mà còn là nội khố hình chữ T, cùng với những cái dậm chân trên giường của nàng, hai chú tiểu bạch thố trắng muốt trước ngực nàng cũng run lên lẩy bẩy.
Tuy nhiên chỉ là thoáng qua một chút, bất quá mục lực của Tiểu Lôi vượt xa người thường, sớm đã nhìn trọn thân thể của Lâm San San, rặc biệt là đôi chân săn chắc khỏe mạnh của nàng, còn có vòng eo thon không hề có lấy một vết sẹo.
"A….." ánh mắt hai người gặp nhau, Lâm San San hét lên một tiếng, nhanh như chớp nhảy xuống đầu giường bên kia, ngồi thụp xuống, chụp lấy tấm chăn quấn quanh mình
Tiểu Lôi ho khan vài tiếng, cười khổ: "Đại tiểu thư, cô kêu cái gì!
Lâm San San chỉ vào góc tường, run giọng: "Chuột…chuột…có chuột!"
Tiểu Lôi nhìn vào góc tường, ở đó quả nhiên có một chú chuột lông xám, chỉ có điều nhìn bộ dạng của nó đã sợ đến chết khiếp, thân mình run lẩy bẩy. Xem ra tiếng hét của nữ nhân này đã làm tiểu gia hỏa này sợ hết hồn
Tiểu Lôi thở ra một hơi, thong thả đi tới nắm đuôi chú chuột nhấc lên, cười nói: "A, đây là Eva hàng xóm của ta. Yên tâm đi, nó là một con chuột cái, tuyệt đối sẽ không "quấy rối" cô đâu"
Lâm San San mở to hai mắt: "Đây là thú cưng của anh?"
"Thú cưng? Cũng không tính là thú cưng, chỉ là trong nhà chúng ta chỉ có hai gã đàn ông, nên hơi bầy hầy một chút, trong nhà có chuột cũng bình thường. Với lại thúc thúc ta là người tu đạo, ông trời có đức hiếu sinh, cho nên cũng thuận tiện nuôi dưỡng nó"
Lâm San San khẩn trương giương mắt nhìn con chuột trên tay Tiểu Lôi, nhìn thấy Tiểu Lôi đi ra của, mới khẩn trương nói: "Anh, anh…"
"Cái gì mà anh anh em em, yên tâm đi, chỉ có Eva thích chui vào phòng của thúc thúc ta thôi, bất quá chồng của nó là Adam lại không thích như vậy, chỉ thích hoạt động dưới bếp thôi, cô buổi tối đóng của phòng lại là có thể an tâm rồi"
Adam? Eva?
Lâm San San cơ hồ muốn té xỉu. Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, run giọng hỏi: "Ở đây…đây trong nhà anh có còn hàng xóm…hàng xóm nào khác không?"
"Cái gì?"
"Ví như…gián hay con gì đó…" Lâm San San căng thẳng nhìn Tiểu Lôi, trên mặt lộ vẻ đáng thương
Cô nói là gián? Đương nhiên không có! Tiểu Lôi tự hào nói một câu, sau đó bổ sung rất nghiêm túc: "Adam và Eva nhà chúng tôi rất thích sạch sẽ! Từ khi chúng vào nhà chúng tôi, trong nhà trở nên không còn cái loại đó"
Lâm San San nghe xong liền đờ người ra đó.
Nói đến đây, Tiểu Lôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh mắt không chớp đảo qua bộ ngực của Lâm San San…tấm chăn đơn đó hình như hơi nhỏ một chút, hơn nửa Lâm San San trong lúc vội vàng tựa hồ cũng không có chú ý đến một vài vị trí trọng yếu không được che lại, đèn trong phòng mặc dù lờ mờ, bất quá bằng mục quang của Tiểu Lôi, đã có thể thấy nhũ phong bên trái của Lâm San San lộ ra đến quá nửa, hơn nửa còn có thể thấy một chút hồng hồng…
Lâm San San hét lên một tiếng, vội vàng che người lại, không đợi nàng ngẩng đầu lên, Tiểu Lôi đã xoay người đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng của lại.
Đem con chuột Eva đặt ở nha bếp, Tiểu Lôi trở về phòng mình, trong lòng mặc niệm một bộ khẩu quyết tĩnh tâm, nhưng không thể gạt ra khỏi đầu cái thân thể hầu như xích lỏa, cười khổ một tiếng, mắng khẻ: "Không tức thị sắc, sắc tức thị không. Mẹ nó, để một nữ nhân lỏa thể đứng trước mặt, cho dù là hòa thượng cũng không thể không động tâm, cố chịu? Tiểu gia là Gia Cát môn hạ" sao lại niệm kinh phật a! Nói rồi dùng gối đánh lên đầu, chửi rủa vài câu, rồi ngủ mê mệt.
Ngày thứ hai là thứ bảy, là ngày nghỉ.
Ngày nghỉ nghĩa là gì? Theo quan niệm của đại đa số công nhân viên chức và học sinh, ý nghĩa lớn nhất của ngày nghỉ là buổi sáng có thể ngủ nướng thêm một chút.
Không cần lo lắng đi trể sẽ bị xử phạt trừ lương, không cần lo lắng sẽ không bắt kịp tàu điện và xe bus, không cần lo lắng sẽ nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của ông chủ và thầy giáo….hơn nửa cũng không cần nghe tiếng chuông báo thức chói tai đáng chết.
Cho nên Tiểu Lôi ngủ rất ngon giấc. Đặc biệt là Tiểu Lôi đêm hôm qua bị bóng dáng gợi tình đó hành hạ cơ hồ nửa đêm chưa ngủ được, lúc này còn đắm chìm trong giấc mộng.
Còn như hắn trong giấc mộng có phải là mơ thấy một ít nội dung son phấn hay không, việc này cũng không thể nào biết được. Tóm lại lúc nhân vật chính của chúng ta tỉnh lại trên khóe môi còn mờ mờ một dòng nước bọt.
Lúc mười giờ, Tiểu Lôi mở của phòng ra ngoài.
Phòng bên cạnh đã trống không, cửa phòng mở toang, mà Lâm San San cũng không biết đi đâu rồi.
Căn phòng vốn bừa bộn như chuồng heo của Ngô Đạo Tử được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, sàn nhà dơ dáy lộn xộn rõ ràng đã quét dọn sạch sẽ, tấm trải giường được gấp lại gọn gàng.
Đống quần áo dơ trên ghế salon trong phòng khách cũng không thấy nửa, toàn bộ được giặt giũ sạch sẽ treo trên ban công- kể cả đám nội khố khả nghi bên trong.
Ngay cả chậu chén bát dơ trong bồn rửa nhà bếp cũng được rửa sạch xếp chỉnh tề trên tủ chén, thùng rác cũng trống không.
Hả? Chẳng lẻ tối qua ta mang về nhà không phải là Lâm San San mà là một điền loa cô nương?(Cô gái chui ra từ vỏ ốc, tương tự như cô Tấm chui ra từ quả thị-ND)
Tiểu Lôi vò vò đầu, thở dài: "Mặc kệ ra sao nàng đã đi là tốt rồi, cuối cùng đã rũ bỏ một nổi phiền toái. Bất quá xem nàng cũng biết việc, ít nhất giúp ta làm ít việc vặt a."
Nhưng lập tức Tiểu Lôi thấy một tờ giấy trên bàn, lòng hảo tâm nguyên bản cũng đã bị quét sạch
Trên tờ giấy là vài dòng cũng tính là chữ đẹp
"Tiểu Lôi , cảm ơn anh tối qua đã thu nhận, cũng cám ơn sự trợ giúp của anh. Tôi biết người trong trường đa số là coi thường tôi, nhưng anh lại không kỳ thị tôi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp! Mặc dù trong trường, những người khác đều nói anh lạnh nhạt hờ hững, nhưng tôi biết anh là một người tốt, ít nhất tối hôm qua anh đã giúp đỡ tôi mà không hề đề xuất yêu cầu quá đáng….tôi đã giúp anh thu dọn phòng trong nhà. Quần áo treo trên sân thượng, điểm tâm đã làm rồi, để trong lò vi ba. Cuối cùng, phải nói một câu rất xin lỗi với anh…trên người tôi ngoại trừ mười đồng anh cho tôi mượn tối qua, đã không còn chút tiền nào khác, mà tôi hai ngày nay rất cần một món tiền, cho nên, tôi đã lấy hai ngàn trong ngăn tủ của anh, hy vọng anh có thể tha thứ! Tôi nhất định sẽ hoàn lại cho anh!"
OO cái XX nhà ngươi!
Tiểu Lôi chửi thề, vừa mở tủ ra xem, năm ngàn đồng của Ngô Đạo Tử để lại, quả nhiên chỉ còn lại ba ngàn.
"Mẹ, xem ra làm người tốt không được a! Lão tử cho nàng ăn, cho nàng chỗ ngủ, kết quả còn phá sản mất hai ngàn! Mẹ, chẳng qua chỉ là quét vài chổi, làm một chút điểm tâm, còn lấy của lão tử hai ngàn đồng! Ả ở khách sạn năm sao cũng không có đắt như vậy a!"
Tiểu Lôi chửi bới một hồi, thở dài thườn thượt: "Đợi thứ hai đến trường rồi tìm ả lý luận một phen a."
Nhưng nói cho cùng, nhìn bộ dạng của nàng mặc dù thiếu tiền thật sự, nhưng cũng không phải là một nữ nhân tham lam xấu xa, không lấy hết năm ngàn của Ngô Đạo Tử mà chạy, bằng không, tiểu gia mấy ngày tới phải uống gió tây bắc a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...