Tiểu Lôi đang nghi hoặc, liền nghe thấy giữa sân đồng thời có mấy người quát: "Nguyệt Sơn, ngươi hành hung trước mắt mọi người, thường mạng đi!"
Bốn phía đồng thời nhảy ra bốn nhân ảnh, tốc độ nhanh như quỷ mị, chỉ trong nháy mắt, bốn chưởng đã phách tới Tiểu Lôi, mang theo một chút khí tức âm hàn!
Tiểu Lôi lập tức phán đoán: võ công bốn gia hỏa này còn ẩn chứa pháp thuật!
Hừ, muốn giết người diệt khẩu sao? Tiểu Lôi biết một chưởng của mình vừa rồi bất quá là đánh Lục thúc trọng thương mà thôi, hắn không muốn mang tội danh giết người, những người này bất quá là nhờ cơ hội làm khó dễ, giả vờ bất bình, một chưởng đánh chết mình!
Tiểu Lôi đột nhiên nhếch mép, không thèm tránh đi cứ đứng yên như vậy.
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn chưởng đồng thời kích ngay trước ngực và sau lưng Tiểu Lôi……
Lập tức, chúng nhân chưa kịp kinh hãi, liền thấy bốn người bắn ra, đồng thời nặng nề hừ một tiếng, ngã trên mặt đất.
Tiểu Lôi nhún vai, mấy người nằm lăn trên trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt thống khổ, hắn lạnh lùng nói: "Huyết Thủ ấn của Thánh Huyết Tông, cũng chỉ như thế thôi."
Lúc này, sắc mặt Tiểu Lôi đột nhiên biến đổi!
Bởi vì vừa rồi hắn âm thầm hỏi Nguyệt Hoa một hồi, Nguyệt Hoa trả lời:
Bốn người này, toàn bộ đều không phải môn hạ đệ tử của Lục thúc!
Lúc này, từ trên đài đã đồng thời nhảy xuống vài người, là quản sự Trưởng phòng, Nhị phòng, Tam phòng, Thất phòng, đồng thời chạy tới cạnh bốn người vừa tập kích Tiểu Lôi. Mỗi người đều quát: "Nguyệt X, các ngươi làm sao vậy?"
Bốn người này, không ngờ là người của bốn phòng?
Tiểu Lôi lập tức động tâm, nghi ngờ bộc phát.
Hắn hoài nghi bốn người này, có lẽ là gian tế Lục thúc chủ mưu an bài trong các phòng, thế nhưng nghĩ lại tựa hồ cũng không đúng. Đã an bài gian tế, vậy lúc mấu chốt để phát động, không nên tùy tiện phơi bày bản thân!
Hơn nữa, Lục thúc bị một chưởng của mình đả thương. Còn hộc máu…… hắn đã hộc máu, vậy rõ ràng không phải là công pháp Thánh Huyết Tông! Hơn nữa, với nhãn quang Tiểu Lôi, có thể nhìn ra Lục thúc này võ công mặc dù cao tới cảnh giới nhất định, nhưng xuất thủ vừa rồi, thuần túy chỉ là võ công…… không phải pháp thuật!
Đã không phải Lục thúc chủ mưu. Vậy là ai?
Tiểu Lôi đưa ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, ánh mắt quét qua quản sự các phòng, lúc hắn đang tự hỏi, liền nghe thấy người khác quát: "Nguyệt Sơn! Ngươi công nhiên xuất thủ đả thương người trên từ đường, cực kỳ to gan!!"
Quản sự Trưởng phòng, Nhị phòng, Tam phòng, Thất phòng đồng thời phẫn nộ trừng mắt nhìn mình, tự nhiên là phẫn nộ mình đả thương môn nhân của bọn họ.
Vừa rồi Tiểu Lôi mặc dù không nhúc nhích, nhưng với bản sự hắn, cho dù không trực tiếp xuất thủ, nhưng lại há có thể để bọn họ tiện nghi? Nếu là người khác, Tiểu Lôi còn thủ hạ lưu tình, đối với loại người biết công pháp Thánh Huyết Tông, tự nhiên là tuyệt không lưu tình. Vừa rồi Tiểu Lôi chịu bốn chưởng, kỳ thật là dùng pháp thuật thần kỳ của mình dẫn khai chưởng pháp mọi người, đánh vào những người khác ……
Nếu nói đơn giản một chút. Tựa như là Càn Khôn Đại Na Di mượn lực đả lực, chỉ có điều hắn biết pháp thuật, lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Bốn gia hỏa tập kích mình, tựa như mỗi người trúng một chưởng Huyết Thủ ấn của chính mình, trừ phi Tiểu Lôi chịu cứu bọn họ, bằng không là chết chắc!
Đệ tử Lục phòng đã đem Lục thúc xuống, trong tộc tự nhiên có kẻ biết y thuật đến trị thương, cảnh tượng nhất thời cực kỳ hỗn loạn.
Quản sự Trưởng phòng, Nhị phòng, Tam phòng, Thất phòng, đã xông tới, vây quanh Tiểu Lôi, ánh mắt mỗi người đều lạnh như băng: "Nguyệt Sơn, ngươi tự mình thúc thủ chịu trói, hay là muốn cùng chúng ta động thủ?"
Tiểu Lôi cười lạnh: "Buồn cười! Mấy trăm ánh mắt ở đây, mỗi người đều thấy, mặc kệ là Lục thúc, hay là mấy tên gia hỏa này, đều là động thủ trước đối với ta, Nguyệt Sơn bất quá là xuất thủ chống đỡ một chút, chẳng lẽ cũng là ta sai? Tóm lại là không thể để ta đứng ở chỗ này cho bọn họ đánh phải không?"
Ngoại trừ Thất phòng ra thì Trưởng phòng, Nhị phòng, Tam phòng, đều không phải là đồng minh của Lục thúc, nghe như thế, đều do dự một chút, đặc biệt là đại bá Trưởng phòng, trầm giọng nói: "Mặc kệ như thế nào, hiện tại ngươi đả thương năm người, sự tình này phải hỏi rõ, ngươi thúc thủ chịu trói, chúng ta tự nhiên sẽ chậm rãi tra xét rõ ràng!"
Nếu lúc này là Nguyệt Sơn thật sự, quá nửa là sẽ thúc thủ chịu trói…… nhưng Tiểu Lôi là ai? Thiên vương lão tử đến đây, hắn đều không nể mặt, bảo hắn thúc thủ chịu trói, chuyện đó là không cần nghĩ.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Thị phi thế nào mỗi người đều thấy, các vị lại không hỏi người khác, đã chạy tới bắt ta? Chư vị thúc thúc bá bá, xin hỏi bốn đệ tử đó đều là môn hạ các vị phải không? Bọn họ công nhiên tập kích ta, rốt cuộc là bọn họ sai, hay là ta sai? Nếu truy cứu, cũng phải truy cứu bọn họ!"
Bốn quản sự nhìn nhau, mặc dù Tiểu Lôi nói không sai, nhưng dù sao hiện tại là môn hạ đệ tử của mình bị đả thương, mình đường đường quản sự một phòng, tóm lại là không thể cúi đầu nhận sai mới phải?
Chuyện này đã không phải là vấn đề ai đúng ai sai, mà là mặt mũi!
"Một đám ngu xuẩn." Tiểu Lôi thở dài, mấy tên quản sự Minh Nguyệt gia này đều là đồ ngu.
Không ngờ lại nhìn không ra bốn người vừa rồi tập kích mình, chúng xuất thủ cũng quả thực có phần quỷ dị, thực sự là nhanh cực kỳ! Bất quá cũng không trách được bọn họ, dù sao bọn họ không phải người tu hành, nhìn không ra trong chưởng pháp bốn người vừa sử còn bao hàm một chút pháp lực âm độc.
"Ngươi không chịu thúc thủ chịu trói, thì không thể trách thúc bá chúng ta được." Đại bá Trưởng phòng rất khôn ngoan, thấy lão Lục võ công như thế cũng đánh không lại Nguyệt Sơn, lập tức muốn lấy nhiều đánh ít.
Tiểu Lôi cười ha ha, nói: "Các vị thúc bá, là định liên thủ đối phó tiểu bối sao?"
Mấy lão già mặt đỏ rực, một lão quát: "Nói với hắn làm gì, bắt rồi nói sau!"
Những người này dù sao là cao thủ Minh Nguyệt gia, đồng thời xuất thủ, tự nhiên bất phàm…… Chỉ có điều dưới mắt Tiểu Lôi, bản sự bọn họ thấp đến đáng thương, thậm chí có thể nói, ngay cả một tu pháp kỳ tu hành giả cấp thấp nhất, cũng không biết mạnh hơn bọn họ bao nhiêu lần.
Với tu vi cơ hồ đã thông thần của Tiểu Lôi, đừng nói là bốn, cho dù đến bốn trăm tên thì thế nào?
Bốn quản sự đồng thời thi triển chiêu số lăng lệ nhất trong chưởng pháp của Minh Nguyệt gia, có cầm thủ, có nã kiên, đều hướng về các bộ vị yếu hại. Tiểu Lôi cười nhạt, cơ thể đột nhiên nhoáng lên, chúng nhân liền cảm giác trước mắt mờ đi……
Bách bách, bốn âm thanh vang nhẹ. Mỗi người trong bốn quản sự này đều cảm giác được cơ thể tê dại, đồng thời lui về phía sau một bước, liền thấy mỗi trước ngực người, quần áo rách nát, vải vụn bay khắp nơi……
Mỗi người đều biến sắc! Cũng minh bạch bản sự Tiểu Lôi quả thực cao hơn mình nhiều lắm, vừa rồi bất quá là thị uy một chút! Ngực là bộ vị yếu hại, nếu là vừa rồi hắn không phải dùng một chưởng nhẹ nhàng như vậy, mà là dùng tới công lực……
Lúc này, toàn trường đều rúng động.
Nguyệt Sơn……
Võ công Nguyệt Sơn. Không ngờ cao tới cảnh giới như thế sao? Vài vị quản sự các phòng liên thủ, đều không đỡ được một chiêu của hắn?
Không ít thanh niên, ánh mắt nhìn Nguyệt Sơn, đã lộ ra biểu tình gần như cuồng nhiệt sùng bái……
"A……" Tiểu Lôi đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi vang lên, hắn quay đầu, vừa thấy liền không kìm được giận dữ!
Chỉ thấy kia quản sự Thất phòng, đã lặng lẽ đi tới bên người Nguyệt Hoa, một tay nắm bả vai Nguyệt Hoa, chế trụ các khớp xương của nàng, cười gằn: "Nguyệt Sơn, ngươi còn không ngừng tay!"
Tay hắn tăng thêm vài phần lực đạo, Nguyệt Hoa lập tức đau đến mức mặt trắng bệch.
Lúc này, Tiểu Lôi nhất thời lòng đầy giận dữ, nhìn Nguyệt Hoa, lại nhìn chòng chọc quản sự Thất phòng, trong lòng đột nhiên dâng lên sát ý vô hạn!
"Ngươi! Thả! Nàng! Ra!" Thanh âm Tiểu Lôi lạnh như băng, dường như ngay cả không khí cũng muốn đông cứng lại. Hắn nhẹ nhàng giơ một ngón tay, trỏ vào quản sự Thất phòng.
"Hừ, ngươi thúc thủ chịu trói đi! Nguyệt Sơn……" Người nọ tựa hồ còn không ý thức được nguy hiểm.
Ánh mắt Tiểu Lôi đã lạnh đến cực độ: "Ta không muốn giết người…… ngươi đừng bức ta……"
"Ta……" Quản sự Thất phòng còn muốn nói gì đó, đột nhiên liền thấy ngón tay Tiểu Lôi bắn ra một luồng kim quang……
Mọi người còn chưa nhìn rõ ràng chuyện như thế nào, liền nghe thấy phịch một tiếng……
Quản sự Thất phòng đang chế trụ Nguyệt Hoa ngửa mặt lên trời ngã xuống, quần áo toàn thân toàn bộ rách nát, không biết bao nhiêu vết thương đồng thời chảy ra máu tươi! Đã biến thành một huyết nhân.
Tiểu Lôi lắc mình, đã tới bên người Nguyệt Hoa, một tay ôm nàng, lúc này mới xoay người nói với chúng nhân đang ngây ngốc: "Hắn không nên dùng loại thủ đoạn uy hiếp ta."
Nói xong, nhấc chân, đá huyết nhân văng ra ngoài, rơi xuống trước đám người: "Nể mặt Nguyệt gia, tha cho hắn một mạng, bất quá đời này, hắn đừng hòng dùng võ công nữa."
Ánh mắt lạnh giá của Tiểu Lôi đảo qua toàn trường, phàm kẻ nào bị ánh mắt hắn tiếp xúc, đều rùng mình, bất giác cúi đầu, không dám nhìn, liền nghe thấy Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Còn có ai muốn xuất thủ với ta?"
Trầm mặc ……
Quản sự Trưởng phòng Nhị phòng Tam phòng, đều đồng thời lui ra phía sau một bước, mỗi người đều hoảng sợ khi nhìn ánh mắt đối phương.
Lúc này, chợt nghe thấy lão thúc công, dùng thanh âm già nua thở dài nói: "Tha được thì tha…… Nguyệt Sơn, ngươi xuất thủ đừng quá nặng tay……"
Lời nói vừa xong, bốn lão nhân đồng thời đứng dậy. Cầm đầu, chính là vị lão nhân thúc công đã nói chuyện vài lần.
Tiểu Lôi nhíu mày, còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy lão thúc công đã nói với một lão nhân bên cạnh: "Như thế nào?"
Lão nhân kia lắc đầu: "Sát khí quá nặng, lưu không được."
Một lão nhân khác lại nói: "Giết thì đáng tiếc, nếu rèn luyện một chút, có thể trọng dụng."
Lão nhân cuối cùng lại lắc đầu, lạnh lùng thốt một chữ: "Giết."
Thúc công vừa rồi gật đầu: "Ba vị huynh đệ, hai vị nói giết, một vị nói không. Ta xem giết cũng là đáng tiếc, Minh Nguyệt gia chúng ta cũng đã lâu không có một cao thủ trẻ tuổi như vậy."
Tiểu Lôi lại nhịn không được muốn phì cười.
Hắn nhìn mấy lão gia hỏa này, lạnh lùng nói: "Giết? Các vị không ngại thử xem."
Các thúc công đều lắc đầu: "Thanh niên sát khí quá nặng, vị tất là chuyện tốt……"
Trong lòng Tiểu Lôi dần dần có phần không nhịn được……
Các ngươi là cái quái gì? Cũng dám hoa tay múa chân đối với ta? Lão gia hỏa ta thấy đã nhiều, ngay cả lão gia hoả cực kỳ lạc hậu Bồ Đề kia, các ngươi cũng xứng lên mặt kẻ cả trước mặt ta sao?
Ánh mắt hắn nhất thời trở nên lạnh lùng, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên cảm giác được Nguyệt Hoa nhẹ nhàng khều mình một chút, cúi đầu nhìn chỉ thấy Nguyệt Hoa hơi nhíu mày, lắc đầu.
Tiểu Lôi lập tức nhớ tới…… hiện tại mình không phải là Tiểu Lôi, mình đang đóng vai Nguyệt Sơn! Nhưng không thể……
Hắn đang muốn mở miệng lần nữa nói hai câu gì đó, bỗng nhiên lại nghe thấy bên ngoài từ đường truyền đến một tiếng cười, liền nghe thấy một thanh âm cười sang sảng: "Minh Nguyệt gia thật là náo nhiệt a! Quả nhiên là võ học thế gia, trong nhà khai hội, cũng thích vung tay sao…… hay, rất hay!"
Lời này từ bên ngoài vọng vào, Tiểu Lôi lập tức động tâm.
Người nói chuyện, rõ ràng là biết một chút pháp thuật truyền âm!
Lập tức, ngoài cửa đi vào mười mấy nhân ảnh. Chỉ thấy hơn mười mấy tráng hán bước nhanh vào, mỗi người đều vận hắc y, cầm đầu là một trung niên hán tử dáng người cao lớn, khuôn mặt đầy sát khí, nhấc tay giơ chân, đều mang theo vài phần khí chất sát phạt quyết đoán.
Thế nhưng Tiểu Lôi coi trọng không phải là hắn, mà là một người phía sau hắn!
Người nọ nhìn qua bất quá ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, không có gì đặc biệt, mặc một cái áo khoác đơn giản, hai tay chắp sau lưng, toàn thân trên dưới cũng không có khí tức gì gây chú ý.
Nhưng Tiểu Lôi thấy người này, trong lòng lập tức sinh ra vài phần cảm giác khác thường!
Cảm giác này, tựa hồ có chút quen thuộc…… Tiểu Lôi vừa nghĩ đến đây, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Bởi vì hắn đã nhìn ra, người này tướng mạo là giả! Hắn căn bản là giống như mình, dùng chướng nhãn pháp!
"Hội nghị của Minh Nguyệt gia tộc, ngoại nhân không được tự tiện xông vào!" Lão thúc công trầm giọng quát: "Đuổi ra ngoài!"
Mười mấy tử đệ Minh Nguyệt gia ngồi ở gần cửa nhất lập tức xông lên.
Đáng tiếc bọn họ đến nhanh, trở về còn nhanh hơn!
Chúng nhân còn không thấy rõ…… dường như tên trung niên tầm thường đó tùy ý phất tay, mười mấy tử đệ Minh Nguyệt gia ngay cả hừ cũng không phát được một tiếng, đồng thời văng ra ngoài……
Lúc này, trung niên sát khí đầy người mới cúi người, cung kính cúi đầu, nói: "Tiên sinh, mời……"
Trung niên đó sắc mặt vẫn lạnh lùng, nói: "Võ công Minh Nguyệt gia, nguyên là như thế. Đáng tiếc, đáng tiếc."
Nói xong, hắn cũng không để ý tới ánh mắt người khác, chậm rãi bước đến đến, tử đệ hai bên không nhịn được, vừa định tiến lên, nhưng vừa mới động thân, liền ngã xuống một cách quái lạ.
Toàn trường kinh hô, duy chỉ có mình Tiểu Lôi mới nhìn thấy rõ ràng!
Gã trung niên đó, nhìn như cơ thể bất động, kỳ thật trên ngón tay lặng lẽ xạ ra từng tia kiếm khí!
"Hảo kiếm thuật." Tiểu Lôi thở dài: "Không thể tưởng được tại địa phương này, không ngờ còn có cao thủ như vậy." Hắn cúi đầu nhìn Nguyệt Hoa, ôn nhu nói: "Lần này…… có chuyện vui rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...