"Bạch Mi, ngươi gọi chưởng môn bản phái là gì ?" Quân Kiếm mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn Bạch Mi.
"Ha ha ha ha… " Bạch Mi cuồng tiếu hai tiếng, cả giận nói: "Chưởng môn ? Buồn cười ghê! chưởng môn nhân Tiên Sơn phái các ngươi khi nào một lòng với một nam tử ? Tiện nhân này đả thương huynh đệ ta, là vì thể diện Tiên Sơn phái của ngươi, hay là bảo vệ nam nhân này ? Hừ ! Chưởng môn nhân ? Buồn cười quá!"
Quân Kiếm chậm rãi lắc đầu: "Đừng nhắc tới những chuyện vô dụng đó, ngươi sỉ nhục chưởng môn của ta, chính là sỉ nhục Tiên Sơn, ngươi sỉ nhục Tiên Sơn của ta, ta không thể tha cho ngươi ! Bạch Mi, ngươi ra tay đi."
Nói xong, Quân Kiếm chậm rãi đưa kiếm lên, rút ra.
Bạch Mi chớp mắt lộ vẻ tức giận: "Hừ, Quân Kiếm, ta không sợ ngươi ! Năm đó ngươi không thắng được ta, chẳng lẽ mấy trăm năm qua đã luyện được cái gì lợi hại, lại dám rút kiếm với ta ?"
Quân Kiếm lắc đầu: "Đừng nói nhảm, mau động thủ đi."
Bạch Mi lấy từ trong người ra hai viên đan dược, cho vào miệng Côn Bằng, sau đó dùng sức vỗ vào hậu tâm, Côn Bằng hét to một tiếng, ngất đi.
Lão xoay người lại, nhìn chằm chằm Quân Kiếm, nói: "Tốt, nếu ngươi mở miệng khiêu chiến ta, vậy Bạch Mi ta cũng không sợ ngươi ! Quân Kiếm ta và ngươi năm đó đã từng quen biết, mọi người cũng hơn sáu trăm năm mới đánh lại."
Ống tay áo của Bạch Mi lay động mãnh liệt, khí lưu xung quanh bắt đầu chuyển động.
Quân Kiếm rút kiếm, trường kiếm run lên: "Không sai, đang muốn lãnh giáo cao chiêu của Bạch Mi lão nhi. Ngươi ẩn tu mấy trăm năm, lần này chạy ra, chắc là luyện thành bản lãnh cao siêu gì."
Hai người sắp ra tay, đột nhiên nghe thấy Cổ Chung hòa thượng cao giọng niệm phật hiệu.
"A di đà phật"
Hòa thượng đi về phía trước một bước, vẻ mặt ngưng trọng, đột nhiên nói: "Hai vị chậm một chút, một trận này là Tiên Sơn chưởng môn thắng, hai vị cao nhân nếu muốn đánh, thì xin chờ một chút ! Nếu muốn ra sân, cũng phải lãnh giáo cao chiêu của Tiên Sơn chưởng môn đã."
Tiểu Lôi động tâm, không khỏi liếc mắt nhìn hòa thượng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hòa thượng này luôn không thích xuất đầu, thích nấp phía sau chiếm tiện nghi, bây giờ lại đi ra làm loạn.
Tiên Âm cầm kiếm lạnh lùng nói: "Sao ? Muốn khiêu chiến với ta sao ? Tốt lắm, tốt lắm ! Hòa thượng, ta xem ngươi thật đáng ghét ! Ngươi nếu muốn xuống là hay nhất."
Cùng lúc đó, có thanh âm tràn đầy châm biếm của một người đứng ngoài sân nói: "Thú vị, thú vị ! chẳng lẽ thịnh hội ba trăm năm một lần có quy củ như thế sao ?"
Mọi người nhìn lại, nguyên lai người nói chuyện lại là Tam Thanh Tông tông chủ, Linh Hóa đạo nhân.
Người này vẫn ngồi một bên quan chiến, chưa từng nói một câu, lúc này đột nhiên mở miệng, chỉ là trên mặt có bộ dáng khinh thường.
"Sao? Tam Thanh Tông chủ có lời muốn nói sao ?" Cổ Chung hòa thượng nhíu mày.
"Ta nói cái gì, chỉ là cảm thấy cách làm của đại sư quá mức buồn cười."
Cổ Chung hòa thượng trong mắt hiện lên một tia âm hàn, lạnh nhạt nói: "Sao ?"
"Không sai !" Linh Hóa ngang nhiên nói: "Nếu là luận võ, tự nhiên có thắng có thua, bất quá nếu là ai thắng, chẳng lẽ mọi người chỉ có thể hướng người thắng khiêu chiến ? Người thắng phải đánh tiếp một trận sao ? Chẳng lẽ là xa luân chiến ? Mặc cho ngươi thần công vô địch, chẳng lẽ một người có thể nhất nhất đánh bại toàn bộ cao nhân ở đây sao ? Sợ rằng tới lúc tối hậu, pháp lực cho dù cường thịnh, cũng đã hết sức. Tỷ thí như thế, quá mức bất công."
Cổ Chung thản nhiên nói: "Tam Thanh Tông tông chủ nói quá lời. Xa luân chiến cố nhiên là bất công. Nhưng chúng ta tỷ thí, cũng không phải là xa luân chiến. Mỗi khi thắng hai trận, người thắng nếu thể lực không chịu nổi, tự nhiên có thể nghỉ ngơi, còn có Đan Môn Đan Hà Tử tiên sinh chuẩn bị linh đan diệu dược khôi phục nguyên khí. Mọi người đều như thế."
"Ha ha ha ha…" Linh Hóa đột nhiên cười to vài tiếng, sau đó thấp giọng tự nói: "Dối trá."
Lời nầy tựa như tự nói, nhưng mọi người đều nghe rõ mồn một.
Cổ Chung sắc mặt hơi biến đổi, lại nghe Linh Hóa nói: "Hắc hắc, tất cả đều là người có danh vọng, dưới con mắt mọi người, ai nguyện ý mở miệng nói mình yếu thế ? Sợ rằng cho dù cảm thấy không chịu nổi, cũng không chịu mở miệng xin nghỉ, trước mặt mọi người làm giảm khí thế của mình ! Sợ rằng quá nửa sẽ miễn cưỡng đánh tiếp, kể từ đó, hắc hắc, chẳng phải người cuối cùng ra tay, lại chiếm tiện nghi hay sao ?"
Nói tới đây, ánh mắt lão có chút đùa cợt, nhìn Cổ Chung nói: "Không biết đại sư chuẩn bị lúc nào xuống sân ?"
Cổ Chung hòa thượng sắc mặt như thường, da mặt người này quả nhiên thật dày, cười nói: "Tam Thanh Tông tông chủ nói thế có hơi quá mức, chút bản lĩnh của bần tăng, sao dám làm xấu trước mặt cao nhân, phải chờ một chút."
Linh Hóa không nhìn Cổ Chung, làm bộ ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên tự nói: "Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Nếu đổi lại là ta, cũng như thế… à, trước tiên cho bọn họ đánh người sống ta chết, ta đứng một bên quạt gió thêm lửa, đợi cuối cùng đánh một người, trên sân ngay cả có một người thắng, nhưng dám chắc hắn không biết đã giao thủ với bao nhiêu cao thủ, pháp lực hao phí cũng không ít, lúc đó ta mới xuống sân tỷ thí, chẳng phải tuyệt sao ?"
Cổ Chung hòa thượng bị nói ra tâm sự, sắc mặt vẫn như thường, lắc đầu nói: "Các vị đều là người có lai lịch, tuyệt không có ý nghĩ như thế, Tam Thanh Tông chủ lo lắng nhiều rồi."
"Vị tất, vị tất…." Linh Hóa cười lạnh nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, trên đời này người đạo mạo nhưng đầy bụng xấu xa, cũng không biết có bao nhiêu."
Tiểu Lôi ở bên nghe được thầm kỳ quái, Tam Thanh Tông chủ không biết tại sao, lại hướng Cổ Chung làm khó dễ, hình như là giúp phe mình.
Đang nghi hoặc, lại nghe tiếng Diệu Yên truyền đến: "Phu quân, Linh Hóa đạo sĩ luôn phóng túng, làm việc thường ngoài ý nghĩ mọi người, lời ấy cũng không kỳ quái. Năm đó hắn từng xuất ngôn đắc tội Khinh Linh Tử, nhưng Khinh Linh Tử lại kính trọng hắn."
Mắt thấy Diệu Yên đứng bên cạnh, mỉm cười không hề mở miệng, hiển nhiên dụng bí pháp truyền âm nói với mình.
Tiểu Lôi gật đầu, rồi lại nghe thấy thanh âm của Tiêu Dao Tử truyền vào tai mình."
"Tiểu tử ! Tiên Âm dùng một kiếm vừa rồi đánh bại Côn Bằng, là sử dụng kiếm thuật gì ! Không lẻ là Tiên Sơn Diệu Tự Quyết."
Lời vừa dứt, hắn lại thấy Tiêu Dao Tử nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ cổ quái.
Tiểu Lôi thở dài.
Vừa rồi lúc đầu, Tiên Âm đánh ngang tay với Côn Bằng, nửa đường đột nhiên thân pháp trở nên quỷ dị, cuối cùng một kiếm đánh nát trường kiếm của Côn Bằng. Hết thảy bất quá là chuyện trong nháy mắt, kiếm pháp cùng thân pháp quỷ dị, Tiểu Lôi tự nhiên biết.
Rõ ràng là Nghịch Thiên Quyết.
Ba năm trước mình bị Tiên Âm bắt cóc, tra vấn Nghịch Thiên Quyết, kết quả mình nói lung tung vài đoạn khẩu quyết, không ngờ Tiên Âm thật sự thông minh phi thường, nghị lực kinh nhân, đột nhiên lại luyện thành một chút môn đạo.
Bất quá vừa rồi nàng thi triển so với Nghịch Thiên Quyết chính thức còn kém xa, nhưng từ uy lực mà nói, cũng có giống ba bốn phần.
Hắn biết Tiêu Dao Tử nghi ngờ mình truyền Nghịch Thiên Quyết ra ngoài, lập tức lắc đầu, nhìn Tiêu Dao Tử, tỏ vẻ Tiên Âm dùng không phải Nghịch Thiên Quyết, đang muốn nói. Đột nhiên Tiên Âm cất cao giọng nói: "Ngươi lên đây đấu với ta, đừng lảm nhảm nữa, ngươi nếu muốn đánh, ta phụng bồi, còn không đánh thì câm miệng lại đứng qua một bên.
Nói xong, nàng lạnh lùng nhìn Cổ Chung, bước ra sân đi tới bên Tiểu Lôi rồi khoanh chân ngồi xuống.
Chờ khi nàng ngồi xuống, Tiểu Lôi đột nhiên thấy sau cổ Tiên Âm mơ hồ có chút mồ hôi, ở khoảng cách gần, Tiểu Lôi mới nhìn rõ thân thể Tiên Âm sau lớp bạch y có chút run rẩy. Bàn tay cầm kiếm vì dụng lực, mà trắng bệch. Môi đỏ ngậm chặt, tựa hồ đang gắng sức áp chế khí tức sôi trào.
Tiểu Lôi lúc này mới hiểu được, vừa rồi Tiên Âm mặc dù đột nhiên ra oai đánh bại Côn Bằng, nhưng "Nghịch Thiên Quyết" của nàng thực sự thiếu sót nhiều lắm, tổn thương so với đối thủ cũng phải tám phần mười.
Nghịch Thiên Quyết là loại pháp thuật khiến khí thế bộc phát trong nháy mắt, chỉ là Tiên Âm bất quá tu luyện một đoạn khẩu quyết do Tiểu Lôi sửa đi mấy chữ, uy lực bộc phát được ba bốn thành, nhưng lực lượng phản lại cũng không kém.
Vừa rồi nàng đứng trong sân, vẫn cố gắng chống đỡ, lúc này ngồi xuống mới lặng lẽ điều tức.
"Nữ nhân này mặc dù lạnh lùng, nhưng còn có tâm kế, không phải lỗ mãng." Tiểu Lôi thầm nghĩ: "Tiên Âm dù sao cũng là Tiên Âm, nàng dù mất đi trí nhớ, nhưng trí tuệ không mất."
Nghĩ tới đây, hắn vươn tay nhẹ nắm cổ tay Tiên Âm, pháp lực nhu hòa chậm rãi dò xét.
Tiên Âm đầu tiên cả kinh, gương mặt như hàn ngọc nhất thời đỏ lên, đang muốn thoát khỏi tay của Tiểu Lôi, lại nghe Tiểu Lôi nói: "Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi quy nguyên nội tức."
Tiểu Lôi đối với Nghịch Thiên Quyết tu luyện thâm hậu, loại Nghịch Thiên Quyết bị chỉnh sửa của Tiên Âm đối với hắn mà nói tự nhiên vô cùng đơn giản, rất dễ dàng dựa theo nội tức trong cơ thể Tiên Âm đi một vòng, trợ giúp nàng ổn định khí huyết đang sôi trào.
Nội tức Tiên Âm ổn định trở lại, chỉ là hô hấp có hơi dồn dập khác thường, ánh mắt nhìn cổ tay bị Tiểu Lôi cầm, có vài phần kỳ dị, nàng lập tức nhắm mắt, không dám nhìn tiếp, chỉ là không tự chủ được tim càng đập nhanh hơn.
Lúc này pháp lực của Tiểu Lôi đi khắp thân thể nàng, biến hóa trong thân thể Tiên Âm không thể gạt được hắn, cảm giác được mạch Tiên Âm đập dồn dập, trong lòng Tiểu Lôi cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ ta hành công sai sao ?
Tiên Âm rốt cục nhịn không được mở mắt, ngữ khí mặc dù vẫn lạnh như băng, nhưng không che dấu được ba phần ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Ta.. tốt rồi, ngươi buông ra đi."
Tiểu Lôi mơ hồ hiểu được chuyện gì, lặng lẽ buông tay ra. Tiên Âm đỏ mặt, quay đầu không nhìn hắn.
Lúc này, mấy người Quân Kiếm, Bạch Mi cùng Cổ Chung Linh Hóa đang tranh luận không ngớt.
Linh Hóa lớn tiếng nói: "Quy củ tỷ thí có hơi bất công, nếu một người đánh từ đầu tới cuối, cũng quá miễn cưỡng. Theo ta thấy, không cần mọi người phải đánh hết với nhau, ai thắng một hồi lập tức xuống nghỉ ngơi một lúc. Người khác lên tương đấu. Cuối cùng, ai thắng nhiều nhất, tự nhiên công nhận là kiếm đạo đệ nhất."
"Vậy người thua thì sao ?" Cổ Chung hỏi.
"Thua ? Thua tự nhiên không được lên đài tỷ thí nữa." Linh Hóa thản nhiên nói.
"Không ổn không ổn…." Cổ Chung nhíu mày nói: "Nói vậy, cũng có chút không ổn. Thiết tưởng, nếu Tam Thanh Tông chủ tỷ thí thua người khác, bần tăng tỷ thí thắng người khác, vậy chẳng phải bần tăng có thể tiếp tục đấu kiếm, còn đạo trưởng sẽ bị đào thải sao ? Cứ như vậy, Tam Thanh Tông chủ và bần tăng, chưa so qua. Nói không chừng, bần tăng dù thắng người khác, nhưng kỳ thật không phải đối thủ của đạo trưởng."
"Ha ha… " Linh Hóa cười to nói: "Lời ấy sai rồi ! đại hòa thượng, nếu ngươi thắng, coi như tiếp tục, dù không thể tỷ thí với ta, nhưng có thể thắng được người đã thắng ta. Ngươi nếu có thể thắng người nọ, tự nhiên dám chắc mạnh hơn ta. Ngươi nếu thua, vậy không cần phải nói.. Tổng kết lại, mọi người cứ so, đơn giản là tìm ra kiếm đạo đệ nhất ! về phần đệ nhị đệ tam, ai còn đặt trong lòng sao ?"
Cổ Chung hòa thượng thấy mọi người đều ngậm miệng, suy nghĩ một hồi, muốn nói gì nữa. Linh Hóa lại cười lạnh nói: "Đại hòa thượng, ngươi không chịu thay đổi cách đánh, chẳng lẽ có tư tâm sao ? ngươi nếu thích xa luân chiến, không ngại xin đại sư xuống sân trước, miễn cho người khác trong lòng có ý gì khác."
Cổ Chung trong mắt hiện lên nộ ý, thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ gì, tùy ngươi."
Linh Hóa mỉm cười nói: "Nói vậy, đại sư đồng ý sao ?"
"Chuyện này…" Cổ Chung tựa hồ còn hơi băn khoăn, Linh Hóa đột nhiên lạnh lùng nói: "Cổ Chung hòa thượng, ngươi là Côn Luân chưởng môn sao ?"
"Bần tăng tự nhiên không phải…."
"A, vậy ngươi là thiên hạ đệ nhất sao ?"
Cổ Chung cười nói: "Chút bản lãnh của bần tăng sao dám xưng thiên hạ đệ nhất ?"
"Vậy được rồi." Linh Hóa cười nói: "Nơi này là Côn Luân sơn, thứ nhất các hạ không phải Côn Luân chưởng môn, thứ hai, các hạ cũng không phải thiên hạ đệ nhất, vậy xin miễn mở miệng đi."
Cổ Chung giận dữ quát: "Linh Hóa ! Ta cùng sư tôn ngươi là bình bối tương giao, ngươi lại dám xuất khẩu vô lễ với ta !"
Linh Hóa sắc mặt như thường, khom người, chậm rãi nói: "không dám ! Sư tôn ta đã quy tiên nhiều năm, lão nhân gia năm đó cùng đại sư cũng chỉ gặp mặt một lần thôi. Nếu đại sư muốn làm trưởng bối của ta.. Hắc hắc, ta không dám vọng tưởng ! mọi người lâu ngày gặp gỡ, gần đây không cừu oán, vẫn là bình bối tương xưng."
Lời này nói xong, cơ hồ xóa bỏ hết thể diện của Cổ Chung hòa thượng, Cổ Chung giận xanh mặt, đột nhiên đứng lên quát: "A di đà phật ! lời này của Tam Thanh tông chủ khi người quá đáng ! Bần tăng bất tài, nguyện ý lãnh giáo tuyệt học Tam Thanh Đạo Tông."
Linh Hóa cười hắc hắc, ngước mắt nhìn Cổ Chung, thản nhiên nói: "Đại sư nguyện ý chỉ giáo, đó là rất tốt, bất quá, chỉ là mọi người phải thỏa thuận đã, , chúng ta tỷ thí rốt cục là theo quy củ của đại sư, hay là dựa theo đề nghị của ta ?"
Cổ Chung hòa thượng ngẩn người.
Nếu dựa theo Linh Hóa đạo sĩ đề nghị, vậy chẳng phải một phen tâm tư của mình đều uổng phí sao ?
Nhưng nếu dựa theo đấu pháp của mình, ngay cả mình thắng, cũng biến thành xa luân chiến.
Xem người khác xa luân chiến, ngồi một bên mà xem là tốt nhất,… nhưng nếu mình đấu xa luân chiến, tư vị thật khó chịu.
Hắn thầm tính toán, dù sao xa luân chiến với mình không có hề có lợi ích, lập tức nói: "nếu Tam Thanh Tông chủ nhất lực kiên trì, chư vị đồng đạo cũng đồng ý, vậy bần tăng còn gì để nói ? Dựa theo ý của Tam Thanh Tông chủ đi."
Nói xong, hắn đi tới phía trước một bước, nhẹ nhàng hạ xuống sân, hai tay chắp lại, nhìn Linh Hóa nói: "Tam Thanh Tông chủ, mời."
Ông…
Song chưởng Cổ Chung đột nhiên huyễn hóa ra một thanh trường kiếm.
Trước mặt mọi người, Linh Hóa đột nhiên cười to vài tiếng, tiếng cười mang theo ý trào phúng vô tận, ông ta đột nhiên chắp tay tứ phía, lớn tiếng cười nói: "Linh Hóa ta có chút bản lĩnh, tự biết cân lượng của mình. Đại sư là Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân, ta tự biết không bằng, cũng không cần xuống sân, ta nhận thua là được."
Nói xong, ông ta không thèm liếc mắt nhìn Cổ Chung hòa thượng, ngang nhiên bước ra khỏi sân.
Lúc này, Cổ Chung hòa thượng thật sự giật mình kinh hãi.
Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình, đúng là Linh Hóa, trong mắt ông ta mơ hồ mang theo vẻ ôn hòa, tựa hồ đang cổ vũ mình.
Tiểu Lôi động tâm, gật đầu với Linh Hóa, lập tức đứng lên đi tới giữa sân, cười nói: "Đại sư, nếu Tam Thanh Tông chủ đã lui, vậy để ta bồi đại sư luyện thủ a."
Giỏi cho lão hồ ly nhà ngươi, bức ngươi xuống đài thật không dễ dàng.
Cổ Chung hòa thượng cảm thấy bất đắc dĩ, không khỏi nhìn thật sâu Linh Hóa đạo sĩ một hồi, âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn tươi cười nói: "Rất tốt, rất tốt ! Tiểu Lôi thí chủ cùng bần tăng coi như chỗ quen biết, vẫn không thể cùng tiểu thí chủ luận bàn, bần tăng trong lòng vẫn tiếc nuối ! Không ngờ hôm nay thật sự được như nguyện vọng."
Dừng một chút, hắn nói: "Thỉnh xuất kiếm."
Kiếm ư ?
Tiểu Lôi mỉm cười, mở túi Càn Khôn ra, trầm ngâm nói: "À, trên người ta không có kiếm, tạm thời mượn vật này dùng vậy."
Nói xong, ông một tiếng, hắn lấy ra một vật, nhất thời kiếm khí băng lam tỏa sáng.
Thu Lộ kiếm.
Cổ Chung hòa thượng sắc mặt hơi biến, đang muốn nói, Bạch Mi đã quát: "Không đúng không đúng ! kiếm kia không phải của ngươi, ngươi sao lại dùng nó ! Huống hồ Thu Lộ kiếm sắc bén Vô Song, thật bất công."
Tiểu Lôi mỉm cười, đột nhiên xoay chuôi kiếm lại, dùng hai ngón tay khẽ kẹp mũi kiếm, sau đó dùng chuôi kiếm chỉ vào Cổ Chung hòa thượng, cười nói: "Như vậy được chưa ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...