Diệp Bất Quần đem pháp môn tu luyện đấu khí của Thánh Quang Thập Tự Kiếm truyền thụ cho Bảo Nhi cùng Bối Nhi, để lại hai đứa nhỏ tự mình tu luyện cho thành thục. Sau đó cùng với Tiểu Lôi ở trong vườn hoa chậm rãi tản bộ.
"Lôi, ta rất hâm mộ ngươi." Diệp Bất Quần nhìn lên bầu trời, trên mặt tươi cười điềm đạm: "Thật sự rất hâm mộ ngươi."
"Hâm mộ ta cái gì?" Tiểu Lôi sờ sờ cái mũi của mình.
"Ngươi có người nhà của mình, thân nhân, còn có bằng hữu." DIệp Bất Quần cười nói: "Ngươi còn có một trang viên vô cùng xinh đẹp, cho dù là ở Châu Âu, cũng chỉ có quý tộc hào môn mới có một khoảng lâm viên tư nhân lớn như vậy."
"Nếu ngươi thích, có thể lưu lại chỗ này." Tiểu Lôi cười nói: "Ngươi hẳn là biết, ta có thể coi là tương đối có tiền, cho nên cho dù ngươi ở chỗ này mười năm tám năm, cũng ăn không đến nỗi khiến ta nghèo."
Nhưng Diệp Bất Quần lại không nói đùa tiếp, trên mặt hắn ngược lại ảm đạm đi vài phần, lắc đầu, không nói gì thêm.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Diệp Bất Quần đột nhiên nói: "Lôi, kỳ thật ta rất mâu thuẫn, ta biết, ta tới tìm ngươi, nhất định sẽ mang đến phiền toái cho ngươi. Ngươi biết không, mấy ngày nay, ngoại trừ đoạn thời gian ta bị hôn mê, thời gian còn lại, ta không cách nào ngủ được."
Tiểu Lôi lần này không có đùa với hắn, ánh mắt chân thành, chậm rãi nói: "Ta hiểu được."
Diệp Bất Quần nhìn chằm chằm đám mây bay trên bầu trời rồi nói: "Tại Giáo hội, người giống như ta rất nhiều. Giáo hội có một loại truyền thống, cứ cách một đoạn thời gian, sẽ bí mật chọn lựa ra một số trẻ nhỏ. Mấy đứa nhỏ này có khi là con cái mà các giáo chức khi qua đời lưu lại, có khi là từ cô nhi viên của Giáo hội chọn lựa ra. Từ trong đó lại tuyển lựa ra một số có tư chất xuất chúng, tiến hành bồi dưỡng bí mật. Ta năm đó cũng đã từng được chọn ra như vậy."
"Chúng ta bị tập trung tại một địa điểm bí mật tiến hành huấn luyện. Bọn ta từ nhỏ đã bị nhồi sọ đối với Giáo hội tuyệt đối trung thành, trung thành với tín ngưỡng của mình, tín ngưỡng ở trong lòng chúng ta vô cùng thần thánh cùng chân thành! Ta từng ở tại một khu giáo đường bí mật trên núi Alps sinh sống đến năm mười sáu tuổi. Ở nơi này, ta đã đem linh hồn của mình phụng hiến cho Thượng Đế vạn năng. Chúng ta còn tiếp nhận rất nhiều huấn luyện nghiêm khắc. Căn cứ theo ta biết, mấy địa điểm bồi dưỡng bí mật này của Giáo đình, không ít nơi khác đều có, thậm chí trên một đảo nhỏ nào đó của Địa Trung Hải, cũng có một địa điểm huấn luyện càng thêm nghiêm khắc. Khi chúng ta mười sáu tuổi, chúng ta sẽ bị đưa đến trường học của Giáo hội, công khai sử dụng thân phận do Giáo hội giúp chúng ta tạo, từ từ dung nhập vào trong xã hội. Khi chúng ta mười tám tuổi, liền tiến nhập vào Giáo đình, kẻ ưu tú thì tiến vào thủ hộ kỵ sỹ đoàn, những người khác, thì tiến vào vị trí tài phán sở.
Vô luận là tài phán sở hay là kỵ sỹ đoàn, đều là lực lượng ngầm của Giáo hội, vĩnh viễn ẩn núp trong bóng đêm. Ta... ta cơ hồ không có bằng hữu gì cả, người quen biết trong Giáo hội, đều là đám tín đồ trung thành với tín ngưỡng. Ngoại trừ trung thành đối với Thượng Đế, chúng ta không có ngôn ngữ cộng đồng gì khác. Tất cả mọi người đều được kết hợp chung với nhau tại một chỗ qua sự giao kết cuồng nhiệt cùng lãnh khốc. Hiện tại nhớ lại, chuỗi ngày đó, ta sinh hoạt rất mê muội.
Nói đến đây, Diệp Bất Quần đột nhiên ôn hoà cười cười nói: "Lôi, ta nói cho ngươi nhiều bí mật như vậy, trong lòng ngươi nhất định rất nặng nề a... Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Nhưng ta phải đem mấy chuyện đã phát hiện ra này truyền ra ngoài. Sự thực này không thể bị chôn vùi. Kết quả ta lại mang đến phiền toái cho ngươi."
Tiểu Lôi lắc đầu nói: "Ngươi làm rất đúng."
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: Lão Diệp không biết về "Hoàng hôn của chúng thần" cùng với chuyện ở thần miếu của Zeus. Ít nhất, ta còn đoán ra vị Thiên sứ quân đoàn này là từ trên trời tới! Chuyện này lão Diệp còn chưa biết! Bất quá không nói cho hắn hay thì hơn.
Diệp Bất Quần chậm rãi nói: "Nhưng ta lại phát hiện, khi ta biết càng nhiều, lại càng thêm phiền não. Bởi vì chúng ta gặp phải vấn đề rất lớn: cho dù là chúng ta biết được một số chân tướng, có thể làm gì bây giờ? Có thể làm như thế nào? Chẳng lẽ lật đổ Giáo đình? Lật đổ tín ngưỡng tôn giáo chiếm cứ một phần tư nhân loại? Căn bản là chúng ta không làm được!" Diệp Bất Quần cười khổ nói: "Cho nên, dù ta phát hiện đó chính là một bí mật to lớn nhất, nhưng đồng thời cũng là một bí mật không có tác dụng gì."
"Không thể nói như vậy, lão Diệp." Tiểu Lôi an ủi nói: "Phát hiện của ngươi bây giờ có lẽ tìm không ra biện pháp giải quyết, hoặc là lực lượng hai người chúng ta căn bản không có tác dụng gì... Thế nhưng nhìn về lâu dài, sẽ có ý nghĩa! Ngươi nghĩ lại xem! Tại thế kỷ thứ sáu trước công nguyên, Pythagoras đưa ra giả thuyết là trái đất hình cầu, lúc ấy mọi người cho rằng là lời nói sàm của người điên. Nhưng mà hai ngàn năm sau, Magellan đi vòng quanh địa cầu bằng đường biển, mới chứng minh giả thuyết này là chính xác! Còn nữa, người Châu Âu cổ đại cho rằng địa cầu là trung tâm của vũ trụ, cho rằng thuyết địa tâm (thuyết thiên văn cổ đại, cho rằng Trái Đất là trung tâm của vũ trụ và đứng yên, mặt trăng-mặt trời-các hành tinh khác quay chung quanh Trái Đất) mới là chân lý! Còn có Copernicus phát hiện thuyết nhật tâm (mặt trời là trung tâm vũ trụ), lúc ấy không ai tin. Sau khi Copernicus chết, thuyết nhật tâm vẫn bị cho là nói hươu nói vượn, mà Bruno còn vì vậy bị Giáo hội thiêu chết... nhưng mà bây giờ đây, mọi người đều biết địa cầu mà chúng ta đang sống, trong biển vũ trụ mênh mông bất quá chỉ là một sự tồn tại rất nhỏ nhoi mà thôi, nhỏ như một hạt cát vậy. Cho nên..." Tiểu Lôi nhìn Diệp Bất Quần, trầm giọng rồi chậm rãi nói: "Cho nên, có lẽ hôm nay phát hiện của ngươi và ta, sẽ bị mọi người cho là hồ thuyết bát đạo... Nhưng mà ai biết, một trăm năm, hoặc là một ngàn năm sau, thì sẽ thế nào chứ? Nói không chừng một ngàn năm sau, thế nhân sẽ công nhận quan điểm của chúng ta!"
Trong mắt Diệp Bất Quần quả nhiên có vài phần sống động, hắn nhìn chăm chú Tiểu Lôi trong vài giây, nhỏ giọng nói: "Có lẽ ngươi đúng."
Hai người ở trong sân ngồi trong chốc lát, tâm tình Diệp Bất Quần vẫn buồn bã như cũ, có điều thần thái trong ánh mắt đã khôi phục rất nhiều, đã lên tinh thần, lại quay về dạy hai cô bé kia pháp thuật Tây Phương.
Trong lòng Tiểu Lôi hơi chút yên tâm, mới quay trở về phòng.
Thật ra, hắn cũng không mong đợi hai đứa nhỏ có thể học Tây Phương pháp thuật gì đó. Chỉ là giờ phút này Diệp Bất Quần đích xác cần phải làm việc gì đó để cho hắn phân tâm, phân tán đi sức chú ý của hắn, làm cho hắn không nên lúc nào cũng đem buồn bực tích tụ ở trong lòng. Ngoài ra, để hai đứa nhỏ kiến thức qua Tây Phương pháp thuật, mở rộng tầm mắt, cũng không phải không có lợi.
Vừa mới trở về đến nhà, trước mặt đã nhìn thấy Lôi Hống phóng thẳng tới chính mình, giống như mãnh hổ vồ mồi. Thân hình to kềnh của hắn ôm lấy Tiểu Lôi, sau đó liền nghe thấy Lôi Hống lớn tiếng kêu: "Tiểu Lôi, cuối cùng ngươi đã trở về! Mau mau mau, ta có chuyện nói với ngươi!!"
"Đại tinh tinh, ngươi dùng nhiều khí lực như vậy, ta bị ngươi ghì chết mất." Tiểu Lôi bất đắc dĩ cười khổ, giờ mới phát hiện, Như Hoa đang ngồi ở trên ghế sô pha, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.
"Như Hoa, tại sao vẻ mặt đau khổ vậy? Chẳng lẽ đại tinh tinh khi phụ ngươi? Ta xem hắn không có lớn gan như vậy đâu?" Tiểu Lôi từ trong ngực Lôi Hống tránh thoát ra, nhưng Lôi Hống vẫn ôm chặt lấy hắn, dường như sợ hắn chay mất.
Tiểu Lôi thở dài: "Được rồi được rồi, Lôi Hống, đừng lôi kéo ta như vậy nữa. Nói đi, hai người các ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Ta thật cảm thấy kỳ quái, ba năm ta không trở về. Hôm đó khi quay trở về, ngươi không ngờ cứ vội vội vàng vàng, cũng không tụ tập tới chơi với ta, rốt cuộc là bận việc gì vậy?"
Sắc mặt Lôi Hống lập tức có chút đau khổ, đưa mắt nhìn Như Hoa. Như Hoa thở dài, nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Lôi rồi mới chậm rãi nói: "Tiểu Lôi ... chúng ta... chúng ta tìm được Lâm San San rồi!"
Lâm San San!
Ba chữ này lạc vào trong tai Tiểu Lôi, vẻ mặt tươi cười của hắn lập tức khựng lại. Ba chữ này rất nhanh đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất trong nội tâm Tiểu Lôi. Hắn hít một hơi thật sâu, hình như phải dùng khí lực rất lớn, mới ổn định lại thân người ngồi ở trên ghế sô pha được, ra vẻ hết sức bình tĩnh trở lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Cô ấy... cô ấy ở nơi nào?"
Lâm... Lâm San San?
Trong lòng Tiểu Lôi, ở sâu trong nội tâm, nơi mềm yếu nhất, dường như trong nháy mắt đã bị mở ra...
"Ta lấy của anh hai ngàn đồng .... Ta nhất định nhất định sẽ hoàn trả cho anh!"
"Trên người cô không có tiền, tiền này cầm theo đi."
"Em chỉ có một thứ sạch sẽ, có thể tặng cho anh, đó chính là trái tim của em..."
Vẻ mặt tiều tuỵ kia, ánh mắt vĩnh viễn mang theo vài phần tự ti cùng với khuôn mặt u buồn đột nhiên từ chỗ sâu thẳm trong đầu hiện ra. Cái đêm đó, chính hắn bị Điền Chấn nhục mạ, hai người ngồi ở tại căn phòng cũ kỹ bị đập phá, dùng một cái khăn trải giường rách trải ở trên mặt đất, ánh sao trên trời đêm đó rất ảm đạm..."
"Cô ấy... cô ấy đã trở về?" Giọng nói của Tiểu Lôi đã không kềm được kích động.
Như Hoa thở dài: "Tiểu Lôi, ngươi ngồi xuống đi, nghe ta nói xong đã."
Nàng nhanh chóng liếc nhìn Tiểu Lôi: "Ta nghe Tiểu Thanh nói, ngày đó ngươi quay trở về, cùng đi với Bảo Nhi còn có một thằng nhỏ, có đúng không?"
Như Hoa cẩn thận quan sát vẻ mặt Tiểu Lôi, sau đó kỹ lưỡng thuật lại một lần chuyện mình cùng Lôi Hống như thế nào từ trên TV lại phát hiện ra tung tích của Lâm San San. Sau đó truy tới vùng ngoai ô phía đông, vừa khéo gặp được Lôi Đậu Đậu.
"Chờ một chút..." Vẻ mặt Tiểu Lôi có chút cổ quái: "Ý các ngươi là… thằng nhỏ kia…"
"Đúng vậy, thằng nhỏ Lôi Đậu Đậu kia, rất có thể là con của ngươi." Như Hoa thở dài.
Lôi Hống ồm ồm lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, lão tử đáng lẽ phải nghĩ ra từ sớm. Cái thằng tiểu gia hỏa giảo hoạt kia, bằng tí tuổi đầu đã có pháp thuật cổ quái kiểu này, đương nhiên chỉ có cái tên quái thai nhà ngươi mới có thể sinh ra được! Ngươi xem hai con nhỏ của ngươi kìa, đứa nào không phải quái thai chứ!"
Tiểu Lôi khoát khoát tay, hô hấp hắn dần dần có phần dồn dập: "Ngươi nói... Ta… ta có một đứa con trai sao? Hơn nữa chính là chú bé con ta đã gặp kia?"
"Đúng vậy!" Vợ chồng Lôi Hống đồng thanh nói.
Tiểu Lôi lặng người một chút, đột nhiên từ sô pha nhảy dựng lên một cái, sau đó liên tục lộn nhào bảy tám cái, trong miệng ha hả cười to nói: "Tốt tốt tốt! Ta không ngờ có một đứa con trai! Tốt tốt tốt!"
Hắn nắm lấy cổ áo Lôi Hống, cười to nói: "Ta có con trai rồi!" Lập tức kêu lên: "Mẹ con họ đâu? Ở đâu? Ở chỗ nào?"
Sắc mặt Lôi Hống cùng Như Hoa khẽ biến, thoáng đưa mắt nhìn nhau, rồi Lôi Hống thở dài nói: "Tiểu Lôi ... ngươi đừng có gấp, nghe chúng ta nói đã..." Ho khan một tiếng rồi Lôi Hống nói: "Lúc ta cùng Như Hoa đi tìm cô ấy, trong nhà không có ai. Khi ngày thứ hai chúng ta tới tìm, nhưng mà người đã đi rồi... ta không biết chuyện gì đã xảy ra, Lâm San San đã dời đi rồi. Không biết đã đến nơi nào rồi..."
"Dọn đi?" Tiểu Lôi sửng sốt một chút rồi kêu lên: "Cô ấy tại sao lại dọn đi?"
Như Hoa nhịn không được nói: "Cô ấy một mực trốn tránh ngươi. Tự nhiên là Lôi Đậu Đậu từ nơi này của ngươi trở về, Lâm San San đã biết tung tích của mình có thể bại lộ, không muốn cho ngươi tìm được... cho nên, liền ngay đêm dọn đi."
Tiểu Lôi nổi giận, kêu lên: "Các ngươi sao không nói sớm! Tại sao không nói sớm!!!"
Hắn chồm tới, chộp lấy Lôi Hống. Lôi Hống dáng người to lớn như vậy, lại bị hắn lắc cho cơ hồ không thở nổi, vội vàng nói: "Xin lỗi... Tiểu Lôi xin lỗi... chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra..."
Như Hoa mắt thấy Tiểu Lôi tóm lấy trượng phu của mình, không khỏi giận dữ, đi tới đẩy Tiểu Lôi ra, quát: "Nói nhảm! Chúng ta làm sao biết được ngươi đem Lôi Đậu Đậu về nhà! Nếu không phải ngươi để cho Lôi Đậu Đậu quay trở về, Lâm San San làm sao biết sẽ bị chúng ta phát hiện ra chứ!"
Tiểu Lôi cũng cả giận nói: "Nói nhảm! Lúc đó ta làm sao biết được nó là con trai của ta!!"
Như Hoa thở dài, thấp giọng nói: "Tiểu Lôi... Lâm San San xem ra thật không muốn cùng ngươi gặp mặt... vẫn giống như năm đó vậy... Có lẽ bản thân cô ấy vẫn chưa nghĩ ra. Thẳng thắn mà nói, khi tìm được Lâm San San, ta cũng không lập tức nói cho các ngươi, là bởi vì ta cho rằng, có muốn cùng ngươi gặp mặt hay không, là do Lâm San San tự mình quyết định! Còn nhớ lời năm đó nói với ngươi không... cô ấy đã rất đau khổ rồi. Nếu cô ấy không muốn quay trở về, vậy ngươi cho dù có tìm được cô ấy, đối với Lâm San San mà nói, cũng sẽ không được cao hứng lắm."
Tiểu Lôi trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi dẫn ta đi xem chỗ cô ấy ở."
"Cái này... không cần xem, chúng ta vừa mới từ nơi đó trở về, trong phòng không có vật gì cả."
Tiểu Lôi trợn mắt lên, trầm giọng nói từng chữ từng chữ: "Ta nói, dẫn ta đi xem!"
Lôi Hống thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
Ba người tới ngôi chùa ở vùng phụ cận ngoại ô phía đông, đi tới địa chỉ lúc trước Lôi Hống cùng Như Hoa tìm được.
Đây là một tiểu viện rất đơn sơ, bên trong chỉ có một nửa gian phòng, sở dĩ nói nửa gian, là bởi vì nơi này chỉ có một gian phòng dùng làm phòng ngủ. Nửa gian còn lại là dùng một tấm ván giản dị ngăn thành một phòng bếp. Tộng cộng tính ra, không đến mười lăm mét vuông.
Đây là một gian nhà một tầng kiểu cũ, trần nhà rất thấp, trên vách tường vôi bám rong rêu, trong phòng chỉ có một cái giường gỗ, còn có một cái tủ đơn giản, bất quá cái tủ đã trống không rồi. Rõ ràng là nơi này đã được dọn đi hết rồi, trong phòng có vẻ rất lộn xộn.
Tiểu Lôi từ từ ngồi xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sàn nhà thô ráp: "Ta tưởng rằng cô ấy nhất định đi rất xa rất xa... Nghĩ không ra cô ấy... không ngờ vẫn một mực ở tại thành phố này."
Mắt Như Hoa có chút đỏ lên: "Xem ra cuộc sống của cô ấy không được tốt lắm."
Tiểu Lôi khoát tay, đột nhiên động tác của hắn ngưng lại, cặp mắt nhìn chằm chằm tới bệ cửa sổ, sau đó nhanh chóng đi tới, vươn tay ra...
Trên bậu cửa sổ, có đặt một cái cốc nhựa đơn giản, rõ ràng là cốc dùng để đánh răng... Bên trong cốc vẫn còn dựng một cái bàn chải đánh răng.
Trong trí nhớ, dường như lại nghĩ tới sáng sớm hôm đó, lúc ấy chính mình trong túi sạch trơn, nhìn thấy trong nhà tắm bàn chải đã có sẵn kem đánh răng, trong nhà bếp đã chuẩn bị bữa sáng... còn có, một tờ giấy bạc mệnh giá nhỏ gấp lại cẩn thận.
Năm đó, bàn chải đánh răng có lẽ rất cũ, bữa sáng có lẽ cũng rất đơn giản, tờ tiền đó có lẽ giá trị rất nhỏ... nhưng đó cũng là một cô gái mà có thể vì hắn làm tất cả!
"Lôi Hống, đi tìm!" Thanh âm Tiểu Lôi rất cứng nhắc: "Cô ấy dọn nhà không thể nào dọn một mình được! Đi thăm dò! Đi hỏi hàng xóm chung quanh, đi hỏi công ty dời nhà. Tìm đi! Cô ấy khẳng định là vẫn còn trong thành phố này! Lâm San San không có khả năng lập tức đi thật xa! Lần này mặc kệ các ngươi nói gì, ta nhất định phải tìm được cô ấy! Cho dù cô ấy không muốn ở bên cạnh ta, ít nhất ta sẽ không để cô ấy tiếp tục chịu khổ nữa! Nếu cô ấy không muốn là nữ nhân của ta, ít nhất ta hẳn nhiên có thể khiến sinh hoạt của cô ấy tốt hơn một chút."
Hắn phất phất tay, ý bảo Lôi Hống cùng Như Hoa đi trước đi, sau đó hắn dùng động tác nhẹ nhàng nhất, cận thận đem chiếc bàn chải đánh răng đặt ở trong lòng bàn tay... Lâm San San, em rốt cuộc là quá khờ dại, hay là quá ngây thơ, hay là quá cố chấp đây?
Lôi Hống hai người chờ ở bên ngoài cả nửa ngày, mới thấy Tiểu Lôi từ trong phòng đi ra. Hắn vừa đi, còn vừa mang một món đồ gì đó cẩn thật cất vào trong ngực.
"Các ngươi về trước đi." Tiểu Lôi nhìn Lôi Hống: "Chuyện này ta xin các ngươi... Lôi gia các ngươi thế lực lớn như vậy, nhân thủ cũng nhiều, chuyện này cần sự giúp đỡ của các ngươi rồi."
Lôi Hống nói: "Yên tâm đi, ta vừa rồi đã gọi điện thoại, để thủ hạ phái người đi đến trạm xe lửa, còn có sân bay bến đò, bọn họ đều cầm ảnh, canh giữ ở những chỗ này, ít nhất có thể đảm bảo Lâm San San sẽ không rời thành phố. Chỉ cần cô ấy còn trong thành phố, ta liền có biện pháp tìm ra nàng!"
Tiểu Lôi gật gật đầu, cảm kích vỗ vai Lôi Hống, nói: "Ta còn có chuyện này. Ngày đó ta nghe nói Lôi Đậu... ài, là thằng con trai ta, không ngờ có bái một hoà thượng chùa này làm sư phụ học pháp thuật. Ta nghĩ vị hoà thượng kia có lẽ biết bọn họ ở đâu..."
Sau đó, Tiểu Lôi cùng với vợ chồng Lôi Hống trở về chia nhau vội vã điều tra, Tiểu Lôi thì đi đến ngôi chùa kia.
Hắn đã lần thứ hai đi đến ngôi chùa này.
Mặc dù hắn vốn là người của thành phố này, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, đều theo thúc thúc học đạo, xem như là môn đồ của Tam Thanh Đạo Tôn. Tăng đạo dù sao không phải cùng một đường, cho nên cũng chưa có tới qua chùa miếu. Chỉ bất quá ba năm trước đây, đã từng tới nơi này gặp qua Điền Kha Nhi một lần.
Hôm này mặc dù không phải là ngày nghỉ, nhưng mà hương hỏa của chùa vẫn rất thịnh vượng. Tiểu Lôi không để ý tới người bên ngoài, tự ý theo hướng hậu đường mà đi. Dọc theo đường đi tăng nhân mặc dù có lòng ngăn trở, nhưng thân thể Tiểu Lôi nhoáng một cái, đã như một trận gió nhẹ nhàng bỏ đi, nào ai có thể ngăn cản được hắn chứ?
Đi tới hậu đường, Tiểu Lôi vốn nhớ kỹ nơi này có một cái chuông hỏng cổ xưa, nhưng mà hôm nay xem ra, cổ chung này đã biến mất rồi, chỉ để lại một cái giá trống không tại nơi này.
Tiểu Lôi nhíu mày, mắt thấy tăng nhân ở chùa vội vàng chạy tới, còn có mấy tăng nhân vừa rồi ngăn trở mình dọc theo đường đi tới hậu đường, đang ở phía sau, hắn dứt khoát dừng lại, ngưng thần trầm khí quát: "Cố nhân Tiểu Lôi, đến đây bái kiến Cổ Chung hoà thượng!"
Một câu nói này của hắn, từng chữ từng chữ vận khí nói ra, ngấm ngầm truyền ra ngoài, nhằm thẳng hướng hậu đường ở xa xa...
Mấy hoà thượng chung quanh trố mắt nhìn nhau, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiểu Lôi hai tay thả lỏng, đợi được vài giây, liền nghe thấy từ phía hậu đường xa xa truyền đến một âm thanh già nua: "A Di Đà Phật!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...