Một kiếm của Andre đã oanh nát con thuyền, gỗ vụn bay tán loạn, kình khí bắn ra bốn phía, hắn đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười uể oải của Tiểu Lôi ở phía sau: "Tốt, tốt, một kiếm này bổ đẹp lắm, dùng để bổ củi rất là thích hợp."
Ánh mắt Andre chợt nheo lại, hắn vặn người quay lại, trở tay một kiếm hoành không chém tới, động tác của hắn dường như lưu lại một chuỗi tàn ảnh, biểu hiện tốc độ kinh người.
Nhưng một kiếm này vẫn thất bại! Quang mang kiếm khí trên mũi kiếm, dẫn theo một đạo kình phong lăng lệ, đem vải buồm trong phạm vi trên thuyền cắt nát hết, nhưng đằng sau đến nửa cái bóng cũng không thấy đâu!
"Ma, ma quỷ! Ngươi là ma quỷ!" Sắc mặt Andre đại biến, hốt nhiên tìm thập tự kiếm trước ngực, trường kiếm chỉ lên bầu trời, trong miệng rất nhanh niệm động liên tiếp một tràng chú ngữ.
Tiểu Lôi đã đáp xuống phía xa xa, hắn nhẹ nhàng ôm Diệp Bất Quần đặt trên mặt đất, cười lạnh lùng: "Mẹ! Đánh không lại người ta, thì nói người ta là ma quỷ! Con mẹ nhà ngươi mới là ma quỷ! Phế vật!"
Trên người Andre thình lình tỏa ra một đoàn bạch sắc quang mang thánh khiết, khí thế của hắn bỗng nhiên tăng lên vài lần, toàn thân bao phủ một đoàn bạch sắc khí diễm, dường như hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, ngay cả hiện tại đang là ban ngày, nhìn qua cũng cực kỳ chói mắt!
Biểu tình trên khuôn mặt hắn thần thánh trang nghiêm, trong mắt chợt lóe lên một tia mục quang lãnh khốc, thanh âm cũng trở nên trống rỗng hùng hậu: "Tà ác dị đoan, chịu chết đi! Ta Thánh kỵ sĩ Andre, kế thừa thánh lực gia trì của Thiên sứ Uriel vĩ đại! Ta sẽ chém ngươi dưới kiếm này!"
Khí diễm trên người hắn phảng phất như một bạch sắc hỏa cầu. Hắn đứng đó, giống hệt thiên thần.
Tiểu Lôi động tâm.
Đây là thánh lực gia trì trong truyền thuyết sao? Khí thế đích xác rất mạnh, giống như pháp lực trong sát na tăng vọt lên rất nhiều …… trông bộ dạng cũng không kém.
Bất quá, bộ dạng này thật ra khá giống đám Hấp huyết quỷ của Hắc Ám Hội Nghị, chỉ có điều, năng lượng của Hấp huyết quỷ thì màu đen, còn thánh lực gia trì lại là màu trắng.
"A, tạo ra động tĩnh lớn như thế, trên người lại phát quang? Ha ha, ngươi định làm tiểu vũ trụ bộc phát sao?" Tiểu Lôi cười nhạo, nhưng trong lòng lại âm thầm giới bị. Khí diễm của đối phương tăng mạnh, giờ phút này linh giác của hắn tản ra, tự nhiên có thể cảm nhận được lực lượng của Andre mạnh yếu thế nào. Thực lực bộc phát lúc này của hắn, cơ hồ đã bằng với pháp lực của một cao thủ tu hành giả Tu pháp kỳ trung kỳ Đông phương.
Càng thêm khiến cho hắn hơi kinh ngạc là cỗ năng lượng trên người Andre, một đoàn bạch sắc khí diễm đẹp đẽ, mơ hồ mang theo vài phần quang huy thần thánh, làm cho Tiểu Lôi cảm thấy phi thường thoải mái.
"A -!!" Biểu tình trên mặt Andre tựa hồ có chút thống khổ, thân thể hắn cơ hồ đã biến thành một đoàn hỏa diễm, hòa lẫn với ánh thái dương trên bầu trời, thập tự trảm kiếm trong tay giống như một con hỏa long đang bốc cháy hừng hực chỉ vào Tiểu Lôi: "Dị đoan, đi chết đi!"
Khi hắn phát ra chữ cuối cùng, Tiểu Lôi liền cảm thấy trong nháy mắt trước mặt như có một đạo bạch quang chói mắt lóe lên. Cơ hồ trong một sát na, đã tới trước mặt!
Đồng tử Tiểu Lôi chợt co lại, trong nháy mắt con hỏa long bạch sắc đã trở nên rất lớn, hắn liền khởi song chưởng ……
Ầm!!
Một đạo thập tự kiếm khí lớn gấp ba lần lúc đầu, kiếm khí chém thẳng lên song chưởng Tiểu Lôi, giống như một vầng trăng non từ trên trời giáng xuống, ống tay áo Tiểu Lôi trong nháy mắt đã bị thiêu rụi, cơ hồ ngay cả một mảng bụi cũng không chừa lại. Cánh tay hắn phơi bày, lấy da thịt ngạng kháng một kiếm của Thánh kỵ sĩ!
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt Andre rõ ràng nhìn thấy thập tự kiếm khí tụ tập toàn bộ lực lượng toàn thân của mình, phát ra một đoàn quang mang chói lọi, trong nháy mắt đã nuốt chửng thân ảnh Tiểu Lôi.
Đánh trúng rồi!
Trong lòng Andre nổi lên một trận hưng phấn.
Hắn không biết tại sao mình lại hưng phấn như vậy …… dựa theo thực lực của địch nhân này biểu hiện trong trận chiến với Michael lúc đầu thì xem ra mình hoàn toàn không cần phải kiêng kỵ hắn như thế. Nhưng vừa rồi tốc độ đáng sợ đó của hắn …….
Cơ hồ cho tới giờ chưa từng có một địch nhân nào lại khiến cho hắn, Andre, Thánh kỵ sĩ vĩ đại, kế thừa thánh lực gia trì của Thiên sứ chiến sĩ Uriel, phải xuất ra toàn bộ năng lượng, dụng toàn bộ năng lượng bắt buộc phát ra "thập tự thánh quang kiếm"!!
Nếu đem thời gian lúc này chỉnh chậm lại nhiều lần, có thể nhìn thấy rõ ràng, một đạo kiếm khí bắn tới, lập tức dường như xé rách không khí chung quanh, không gian mơ hồ vặn vẹo dưới áp lực cao, kiếm quang đi tới đâu, kình khí bắn ra đến đấy, phá hủy hết sàn thuyền, buồm của ngư thuyền hai bên cũng bị cắt thành từng mảnh nhỏ!
Từ góc độ quan sát của Andre, dường như Tiểu Lôi căn bản là không kịp trốn thoát, đã bị kiếm quang của mình vây phủ ở bên trong …
Mà giờ phút này, Constantine vốn nằm lăn trên mặt đất, mắt thấy thân ảnh Tiểu Lôi chìm ngập trong một mảng kiếm khí thần thánh chói lòa, trong lòng hắn liền trầm xuống ……
Bất luận kẻ nào cũng không hiểu rõ bằng hắn về uy lực của "Thánh Quang Thập Tự Kiếm".
Đây là một loại võ công riêng biệt mà chỉ Thánh kỵ sĩ mới tu luyện được, điều kiện tiên quyết là phải có thánh lực gia trì, mới có thể phát huy uy lực.
Cho tới nay, trong thủ hộ kỵ sĩ đoàn dưới trướng Giáo đình có bảy Thánh kỵ sĩ, trong mỗi một thế hệ bảy Thánh kỵ sĩ, thì mỗi vị đều có bản lĩnh sở trường riêng không giống nhau. Trong bảy vị Thánh kỵ sĩ đương nhiệm thì thủ tịch Thánh kỵ sĩ vốn là Raphael hay cũng chính là Diệp Bất Quần, sở trường về tinh thần lực cùng niệm lực cường đại. Mà Michael lại am hiểu về thuấn di và nắm giữ lực lượng kỹ xảo (điểm này lúc lần đầu tiên gặp Michael, Tiểu Lôi đã từng chịu rất nhiều đau khổ), còn vị Thánh kỵ sĩ Andre trước mặt này, trong bảy vị Thánh kỵ sĩ chính là một nhân vật có kiếm kỹ tối cao siêu!
Mặc dù Constantine từ vài chục năm trước đã không còn là Thánh kỵ sĩ, nhưng hắn cũng nghe nói qua, vị huynh đệ song sinh của Michael, được công nhận là Thánh kỵ sĩ có kiếm kỹ mạnh nhất. Nghe đồn, "Thánh Quang Thập Tự Kiếm" của hắn đã đạt tới tiêu chuẩn mười ba cấp! Cũng là người duy nhất trong số bảy Thánh kỵ sĩ!
Constantine cũng không biết thực lực của Tiểu Lôi nông sâu thế nào, lúc này trong lòng chấn kinh, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, bị mười ba cấp Thánh Quang Thập Tự Kiếm chính diện kích trúng nhục thể, cho dù là thân thể tối cường hãn trong Huyết tộc, cấp bậc Hấp huyết quỷ thân vương cũng tuyệt đối không cách nào ngăn chặn! Thân là Thánh kỵ sĩ cường đại, chiêu Thánh Quang Thập Tự Kiếm của Andre đã trảm sát không biết bao nhiêu địch nhân Huyết tộc cường hãn!
Trông thấy Tiểu Lôi chẳng ngờ lại "ngu xuẩn" cử song chưởng ngăn cản thánh kiếm của đối phương, nội tâm Constantine cơ hồ bỗng chốc chìm xuống vực sâu, tự nhiên trong nháy mắt sinh ra một tia tuyệt vọng!
Tiểu tử này, điên rồi sao?
Đó chính là thánh kiếm đã qua gia trì của Thiên sứ!
Hắn thậm chí trong lúc mơ hồ, có thể nhìn thấy song chưởng của Tiểu Lôi gẫy đoạn, một kiếm này sẽ chém Tiểu Lôi thành bốn năm mảnh…….
Ngay sau đó, một phát sinh khiến cho Constantine cả đời đều không thể quên! Cảnh tượng đó vĩnh viễn khắc ghi sâu sắc trong linh hồn Constantine!
Trong sát na ngay khi thân thể Tiểu Lôi bị kiếm quang chói mắt bao trùm, thời gian dường như chợt ngừng hẳn lại!
Cảnh tượng này phi thường quỷ dị, giống như một bộ phim đang chiếu được nửa chừng thì hốt nhiên bị ngừng lại …… sau đó, Constantine rõ ràng nhìn thấy không gian trước mặt bỗng chốc thiểm động, không gian ba chiều dường như biến thành bức tranh hai chiều, toàn bộ bỗng chốc vặn vẹo dữ dội …… trong nháy mắt đó, Constantine cơ hồ tưởng rằng mình bị ảo giác ……
Trạng thái ngừng lại này có vẻ chỉ duy trì sít sao được hai giây, sau đó mắt thấy một đạo kiếm quang bao trùm lấy Tiểu Lôi ……
Đúng vậy, một đạo kiếm quang khí thế như cầu vồng chói lọi vô cùng, đột nhiên vỡ nát!
Tất cả mọi người đều biết, ánh sáng là một loại vật chất không có hình thái cố định, không có khối lượng! Chính trong sát na đó, đạo thập tự kiếm khí, lại dường như trong nháy mắt ngưng tụ thành hình thái cố định!
Giống như, đạo ánh sáng đó lại biến thành tựa như khối băng, hay là thủy tinh ……
Song chưởng Tiểu Lôi cứ như vậy đưa lên đỡ ……
Phi thường rõ ràng, dường như nghe thấy một thanh âm đing đông thanh thúy ……
Bạn đã nhìn qua mặt hồ đóng băng vào mùa đông chưa. Các lớp băng bị vỡ tan như thế nào?
Đầu tiên là một điểm nhỏ, sau đó từ điểm nhỏ đó, từng vết nứt rất nhỏ nhanh chóng triển khai lan ra, sau đó vết nứt dần dần biến lớn, biến lớn …… cuối cùng …… ầm!
Ánh sáng trông thấy được nhưng không sờ được, ngay trước mặt giống như một khối thủy tinh nát! Nát bấy! Hóa thành vô số các hạt bụi ánh sáng li ti bay đi, trong nháy mắt biến mất giữa không trung!
Nơi Tiểu Lôi vừa đứng chỉ lưu lại một bóng mờ, ánh mắt Andre chợt co lại, rồi bất lực nhìn thân ảnh Tiểu Lôi xuất hiện trước mặt mình!
Hắn rõ ràng hiển nhiên nhìn thấy đối phương vươn ra hai ngón tay, cứ như vậy nhẹ nhàng điểm lên kiếm phong của mình ……
Keng!!
Andre dường như bị dòng điện kích trúng, cầm kiếm trên tay mà như thể cầm khối thép đang rèn nóng bỏng, lập tức cánh tay phải chịu nỗi thống khổ vô cùng mãnh liệt! Một cỗ lực lượng bức tới, xuyên thấu qua thánh kiếm truyền tới cổ tay mình, sau đó là cánh tay …… thân thể ……
Hắn chỉ thấy một đạo ngân sắc quang mang phóng lên trời, trong tay trống rỗng, ngay sau đó hắn bắn ngược về phía sau. Một cỗ lực lượng trong cơ thể đang đảo lộn lung tung, thân thể được thánh lực gia trì cũng không cách nào ngăn cản được. Andre bắn ra ngoài chừng mười thước, lúc này mới dựa vào thánh lực cầm cự, cố duy trì thân thể dừng ở giữa không trung, mà ngay lúc này, vù một tiếng, thánh kiếm bắn lên thiên không cũng đã rơi xuống, cắm thật sâu lên mặt sàn thuyền, chỉ để lại nửa đoạn kiếm phong cùng chuôi kiếm ở trên!
Andre theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, bàn tay của cánh tay vốn cầm kiếm đã cháy đen!
"Ngươi …… ngươi ……" Ánh mắt Andre lộ ra vẻ hoảng sợ thực sự!
Từ trước đến giờ chưa từng xảy ra!
Trong trạng thái được thánh lực gia trì, mình lại có thể bị thương!!
Lại có thể bị một tên gia hỏa nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều đả thương?
Thân là Thánh kỵ sĩ, Andre không hề thụ thương, nhưng có thể tạo thành thương tổn đối với hắn, trừ phi lực lượng của đối thủ là loại cao thủ Huyết tộc cấp bậc thân vương mấy trăm tuổi thậm chí là ngàn tuổi!
Nhưng tiểu tử Đông phương này, lại có thể chính diện phá giải một kiếm với lực lượng mạnh nhất của mình, hơn nữa còn đả thương chính mình?
Tiểu Lôi chỉ cười khẩy, khom lưng nhổ thánh kiếm đang cắm lên mặt sàn thuyền lên.
Thanh kiếm này được tạo hình hoàn toàn giống với loại thập tự trảm kiếm các kỵ sĩ thời Trung cổ vẫn dùng, Tiểu Lôi cầm nó trong tay, liếc Andre một cái, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh nói: "Công bằng mà nói, kiếm thuật của ngươi cũng không tệ!"
Hắn liếc qua mặt đất vừa rồi bị một kiếm của Andre tạo thành một cái hố dài hơn mười thước, rộng đến nửa thước, cứ nhìn xem cánh buồm của ngư thuyền hai bên bị cắt nát thành mảnh nhỏ, hắn thở dài, nghiêm mặt nói: "Ta không có ý làm nhục ngươi, kiếm pháp của ngươi thật sự không tệ. Đây là lần đầu tiên ta được chứng kiến cao thủ có tạo nghệ kiếm thuật như ngươi trong những người Tây phương.
Tiểu Lôi nhìn nhìn song chưởng đã hoàn toàn trần trụi của mình.
Một kiếm này vô luận là lực lượng, tốc độ, thương tổn tạo thành, hay là uy lực, cơ hồ đã không kém gì Phong Tự Quyết Tam Thập Lục Trảm của Côn Luân phái Ngọc Hư Tử.
"Ngươi …… ngươi không phải …… không phải nhân loại!" Andre dụng lực cắn môi, thậm chí cắn đến bật máu.
"Vấn đề này, ta không biết trả lời ngươi như thế nào." Tiểu Lôi cười cười: "Ngươi không cần phải kinh ngạc thế, ngươi có phải rất kỳ quái hay không. Kiếm của ngươi rõ ràng chém lên thân thể ta, tại sao lại không thể gây thương tổn tới ta?"
Hắn giơ cánh tay mình lên, trên bề mặt, đến một vết thương nhỏ cũng không có: "Không cần kỳ quái, trên thế gian này người có thể thương tổn đến thân thể của ta, ta sợ rằng sẽ rất khó tìm được …… cho dù là chính ta, e rằng cũng không có biện pháp."
Nói đùa sao, Xích Châu của Kim Thiền Tử cùng thân thể mình đã dung hợp luyện hóa, đây là khái niệm gì chứ? Kim Thân Bất Hoại chí cao vô thượng của Phật môn!!!
Đinh một tiếng, Tiểu Lôi dụng lực bắn vào kiếm phong. Thánh kiếm lập tức gãy thành hai đoạn!
Sắc mặt Andre trắng bệch, trong mắt lộ ra mục quang tuyệt vọng, trừng trừng nhìn Tiểu Lôi. Tiểu Lôi chỉ lạnh lùng cười: "Hừ, thánh kiếm cái gì, dễ dàng bị gãy như vậy, còn không bằng một thanh thượng phẩm phi kiếm Đông phương của ta." Hắn liếc nhìn Andre: "Ta đoạn kiếm của ngươi, ngươi nhất định rất phẫn nộ. Ta nghe nói thanh kiếm này gần như là tượng trưng cho vinh dự của Thánh kỵ sĩ các ngươi ……"
Sắc mặt hắn biến đổi, lạnh lùng nói: "Tất thảy những cái này đều do ngươi tự tìm lấy. Ngươi mang thanh phá kiếm này tới Đông phương khiêu khích, phải để người giáo huấn cho một lần đau đớn mà giác ngộ! Hôm nay ta phải nghiêm túc cảnh cáo ngươi. Đông phương không phải là địa bàn của Vatican các ngươi! Các ngươi là Thiên sứ gì đó cũng tốt, Thánh kỵ sĩ cũng tốt, hãy an phận một chút! Kiếm thuật của ngươi quả thật không tệ. Chỉ có điều trong con mắt của Đông phương tu hành giả chúng ta, vẫn còn có chút trẻ con …… hôm nay để cho ngươi kiến thức một chút thế nào là Đông phương kiếm thuật chân chính!"
Bốn chữ "Đông phương kiếm thuật" trong nháy mắt từ miệng Tiểu Lôi phát ra, Tiểu Lôi đột nhiên thực hiện một động tác kỳ quái, nửa đoạn kiếm gãy trong tay hắn hướng về phía Andre xa xa nhẹ nhàng vuốt xuống một cái ……
Trong tích tắc đó, trên đoạn kiếm gãy bỗng tỏa ra vô số kiếm quang rất nhỏ, từng tia kiếm khí cơ hồ nhỏ như sợi tơ nhện, nhưng tốc độ còn nhanh hơn thiểm điện! Gần như chỉ trong tích tắc, đã xạ tới trước mặt Andre, hắn hầu như chưa có phản ứng nào, thì đám kiếm khí này đã tiêu thất ……
Dường như hết thảy chưa từng phát sinh qua, nhưng sau vài giây, Andre đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn kỳ quái khắp toàn thân ……
Vô thanh vô tức, quần áo toàn thân hắn trong tích tắc biến thành vô số mảnh nhỏ, lập tức trên toàn thân, từ trên xuống dưới, trên da thịt xuất hiện chi chít những vết kiếm vô cùng bé nhỏ! Từng vết thương li ti rỉ máu đột nhiên xuất hiện, cắt da thịt hắn thành từng sợi tơ máu!!
"Ngươi thật may mắn." Tiểu Lôi trầm tĩnh nhìn hắn, nửa đoạn kiếm gãy trong tay hắn đã vô thanh vô tức hóa thành những mảnh nhỏ, chỉ còn lại chuôi kiếm trụi lủi: "Ngươi rất may mắn, ta luôn luôn không thích giết người. Hơn nữa hôm nay ta mới đoàn tụ cùng người nhà, tâm tình đang rất tốt."
Thân thể Andre không sao áp chế được cơn run rẩy, mắt dán vào Tiểu Lôi, hàm răng hắn đánh vào nhau lập cập: "Ma quỷ …… ma quỷ …… ngươi quả nhiên là ma quỷ!"
"Mẹ!" Tiểu Lôi bĩu môi: "Đồ hèn, nghệ không bằng người, lại nói người khác là ma quỷ. Chơi kiểu gì đây."
Hắn quăng chuôi kiếm trước mặt Andre, hờ hững nói: "Mạng của Diệp Bất Quần, ta đã nhận bảo hộ! Ngươi trở về cứ thuật lại đại gia Tiểu Lôi ta nói thế, muốn mạng của hắn, hãy hỏi qua lão tử trước! Hơn nữa, Đông phương không phải là địa phương các ngươi tùy tiện lui tới! Nếu như các ngươi không tuân theo quy củ, lão tử lại càng không theo quy củ!"
Andre nghe xong lời của Tiểu Lôi, biết đã mạng của mình đã được giữ lại, hắn nhìn Tiểu Lôi thật lâu: "Ta nhất định sẽ bẩm cáo lên Giáo hội."
Tiểu Lôi vung tay lên, vài đạo kim quang xạ tới. Vốn ba chấp sự Sở Tài Phán của Giáo hội bị "Định Thân Pháp" làm cho bất động, lập tức đã nhúc nhích trở lại, chạy tới bên cạnh Andre. Andre liếc nhìn Tiểu Lôi, đang muốn ly khai, lại lưỡng lự một chút hỏi: "Kiếm kỹ của các hạ rất mạnh, bình sinh trước giờ ta chưa gặp qua! Xin hỏi ngươi …… kiếm kỹ này của ngươi đại danh là gì?"
Tiểu Lôi ha ha cười: "Đồ cẩu kiếm!"
Andre đọc thầm hai câu, sắc mặt chợt biến đổi, căm hận rời đi, ba ngươi bên cạnh muốn dìu hắn, cũng bị hắn đẩy hết ra.
Hắn thật là có khí phách, giờ phút này trên người ít nhất cũng bị Tiểu Lôi tặng cho mấy chục vết thương, mặc dù mỗi vết thương đều rất nhỏ bé, nhưng dù sao cũng bị thương không nhẹ, lại bằng vào một hơi ngạo khí cố chịu đựng.
Nhìn đối phương rời đi, Tiểu Lôi thở dài: "Ta đem Nghịch Thiên Kiếm nói thành Đồ Cẩu Kiếm, Bồ Đề lão đầu tử kia mà biết được, lại còn không phồng mang trợn mắt mới là lạ."
Diệp Bất Quần sau mười tiếng đồng hồ mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại, vết thương trước ngực hắn đã được xử lý thấu đáo, qua đó có thể thấy được, tác phẩm khéo léo của bác sĩ ngoại khoa, còn thủ pháp băng bó vết thương cũng phi thường chuyên nghiệp.
Hắn nằm trên chiếc giường mềm mại, trên tay cắm kim, đầu giường có treo một cái túi lớn truyền thuốc nước. Diệp Bất Quần hé môi, tịnh không cảm giác thấy khô nứt, tựa hồ trên môi còn có vài phần ướt át.
Hắn nhìn chung quanh một chút, có mỗi mình hắn nằm an tĩnh trong phòng, rất sạch sẽ, không khí sặc sụa mùi thuốc khử trùng.
Tiểu Lôi đang ngồi bên cạnh, biểu tình trên mặt tựa như cười mà không phải cười, đang nhìn mình.
Diệp Bất Quần mỉm cười: "Xin chào."
Tiểu Lôi cười nói: "Ta tưởng rằng ngươi sẽ nói cám ơn."
Diệp Bất Quần miễn cưỡng lắc đầu: "Người Trung Quốc các ngươi có một câu nói, kêu là "thi ân không cần báo đáp". Cho nên ta sẽ không mở miệng nói cám ơn với ngươi. Mà là ghi lòng tạc dạ, sau này tìm biện pháp thực tế để đáp lại phần nhân tình này.
"À há, lão Diệp. Ngươi nói chuyện rất nhanh nhẹn, xem ra đã thật sự bình phục rồi." Tiểu Lôi cười nói: "Có điều là ngươi tốt nhất đừng có lắc đầu, trên đầu ngươi bây giờ còn đang cắm châm đó."
Diệp Bất Quần gượng cười: "Cắm châm?"
Tiểu Lôi tiện tay lấy một cái gương đặt trước mặt hắn, quả nhiên, trong gương, Diệp Bất Quần trông thấy trên đầu mình cắm chi chít hơn chục cây ngân châm.
"Đây là thuật châm cứu phải không?" Diệp Bất Quần cười cười: "Không ngờ ngươi lại còn biết cả Trung y."
"Không có biện pháp." Tiểu Lôi nhún nhún vai: "Thân thể ngươi tương đối đặc thù, ta không cách nào dùng pháp thuật với ngươi, Tây y mặc dù chữa trị được ngoại thương cho ngươi, nhưng đối với nội thương thì không thích hợp bằng Trung y."
"Thế thì đúng rồi." Diệp Bất Quần thở dài: "Trước đây sau khi ta trọng thương rồi hôn mê, chính là mỗi lần tỉnh lại, đều cảm thấy trí óc không tỉnh táo. Hiện tại ý thức rõ ràng, ta cảm thấy đầu óc khoan khoái nhẹ nhàng rất nhiều.
"Vết thương của ngươi được khâu lại xong xuôi rồi, ta có thu một bác sĩ làm đồ đệ, kỹ thuật của hắn rất khá." Tiểu Lôi cười cười: "Hiện tại ngươi đang ở nhà ta, nơi này phi thường an toàn, ta dám đảm bảo, cho dù các Thánh kỵ sĩ khác có tới, cũng tuyệt đối không có biện pháp xông vào bắt ngươi."
Lại nói chơi, bên ngoài bày sẵn "Cửu cung bát quái trận pháp", người khống chế trận pháp này lại là loại siêu cấp cao thủ như Diệu Yên, bên trong còn có Tiểu Lôi, Diệu Yên, cùng với Bảo Nhi, những nhân vật tu hành đứng đầu, trong thiên hạ ai còn có khả năng xông vào?
"Được rồi, bây giờ không phải lúc nói nhảm." Tiểu Lôi cười khổ nói: "Lão Diệp, ta nhất thiết phải nói, ngươi xuất hiện quá xảo diệu, nếu Constantine đến tìm ta sớm vài giờ, e rằng sẽ không tìm được. Ngươi biết không, ngay trước lúc hắn tới tìm ta một giờ, ta đã ba năm không về nhà! Bất quá hình như vận khí của ngươi thực sự không tệ, để cho hắn gặp được ta."
Nói tới đây, ngữ khí Tiểu Lôi biến đổi, mỉm cười nói: "Có điều là ngươi đã làm chậm trễ thời gian ta trò chuyện với vợ ta, thê tử ta đã ba năm nay không được gặp ta, bây giờ ta lại bị chuyện của ngươi quấn lấy, không có biện pháp thân mật với nàng. Người Trung Quốc chúng ta có một câu nói gọi là "tiểu biệt thắng tân hôn" (xa nhau lâu ngày gặp lại còn ngọt ngào hơn cả tân hôn), ngươi …… a, ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi là khổ tu giả, là lão xử nam a ……"
Diệp Bất Quần cười khổ một lúc, nhớ tới lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt, Tiểu Lôi cũng từng trêu chọc vấn đề này của mình.
"Lão Diệp, bây giờ ngươi có thể đem hết thảy nói cho ta biết được rồi." Tiểu Lôi nghiêm sắc mặt hẳn lên: "Constantine cũng không có vấn đề gì, giờ hắn đang nghỉ ở ngay phòng bên cạnh. Cuối cùng là vì cái gì mà ngươi bị người của Giáo hội bức bách truy sát như thế?"
Diệp Bất Quần trầm mặc hồi lâu, nét mặt hắn lại lộ ra biểu tình một chút bi thương. Dường như đã kiệt lực nhẫn nại, hắn thấp giọng nói: "Ta đã phát hiện ra một vài sự thực …… có lẽ, những sự thực này không nên bị lộ ra ……"
Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Lôi: "Việc này tương đối phức tạp, ta từ từ nói cho ngươi nghe." Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Lôi …… ngươi hiểu rõ Giáo đình được bao nhiêu?"
Tiểu Lôi lập tức nói: "Vatican. Trung tâm của Giáo hội, thánh địa trong tim của vài chục triệu giáo đồ trên thế giới, đồng thời Vatican cũng chính là quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, một quốc gia có chủ quyền, còn về lịch sử Vatican …… vốn phát triển từ thời Giáo hoàng lập quốc …… đã lâu như vậy rồi."
"Ngươi nói không sai." Diệp Bất Quần miễn cưỡng cười cười: "Những điều này chỉ vẻn vẹn là bề ngoài được công khai trên thế giới, còn có rất nhiều sự tình được ẩn giấu bên dưới bề ngoài đó. Chẳng hạn, Tài phán sở, lại tỷ như, thủ hộ kỵ sĩ đoàn ……"
"Giáo hội có một hệ thống hoàn chỉnh mà nghiêm khắc. Hơn nữa, lực lượng ẩn tàng của chính mình, sự tồn tại của Tài phán sở, một cơ cấu trừng phạt tàn khốc. Đối với bất luận tội hình nào như phản bội Giáo hội, khinh nhờn thần linh, đều sẽ qua Tài phán sở xét xử, sau đó đề ra các loại trừng phạt ……"
Tiểu Lôi ngắt lời: "Cái này ta biết, ít nhất ta biết Copernicus, còn có Bruno, những khoa học gia vĩ đại. Đã từng bị Giáo hội Tài phán sở thiêu chết vì tội danh khinh nhờn thần linh.
Diệp Bất Quần sắc mặt có chút xấu hổ, hắn thở dài: "Đó là một thời đại ngu muội, khi khoa học nảy sinh uy hiếp tới tôn giáo …… hắc hắc."
Tiểu Lôi cũng thở dài: "Không chỉ có mỗi khoa học …… mà là khi những sự tình nào gây uy hiếp với tôn giáo, Tài phán sở cũng sẽ làm như vậy thôi."
Diệp Bất Quần tựa hồ không nguyện ý lắm khi nhắc tới những sự tình không vẻ vang này, chuyển sang chuyện khác: "Ngoại trừ Tài phán sở ra, thủ hộ kỵ sĩ đoàn còn là một tổ chức thần bí hơn thế nữa. Cho tới nay, chưa từng được công bố ra bên ngoài. Sự tồn tại của thủ hộ kỵ sĩ đoàn, là vì bảo vệ Giáo hội. Đối phó địch nhân, chủ yếu là đối phó Hắc Ám Hội Nghị. Có thể nói, thủ hộ kỵ sĩ đoàn, là thanh trường kiếm bảo vệ Giáo hội, đối phó địch nhân!"
"Thủ hộ kỵ sĩ đoàn, từ trước tới nay luôn chỉ có bảy vị Thánh kỵ sĩ, cái gọi là Thánh kỵ sĩ, đều là người được lựa chọn, từ nhỏ đã được Giáo hội bồi dưỡng. Người được lựa chọn, phải trải qua huấn luyện vũ kỹ nghiêm khắc từ nhỏ cùng với khảo nghiệm trung thành ngoan đạo với Giáo hội, còn có các dạng học tập …… mà tối trọng yếu chỉ có hai điều, thứ nhất là khảo nghiệm thực lực, kỵ sĩ trưởng thành nhất thiết phải được Thánh kỵ sĩ tiền nhiệm thừa nhận thực lực, cũng chính là vũ kỹ phải đạt tới tiêu chuẩn Thánh kỵ sĩ. Kiếm kỹ chỉ là một mục trong đó. Mà trong các Thánh kỵ sĩ, mỗi người đều có sở trường không giống nhau, nhưng bất luận kỹ xảo có thế nào, đều có cấp bậc chặt chẽ, tổng cộng chia làm mười ba cấp. Tới cấp mười hai được tính là Thánh kỵ sĩ tiêu chuẩn. Ví dụ như Michael, không gian kỹ xảo cùng lực lượng kỹ xảo của hắn đều đạt tới cấp mười hai. Tinh thần lực cùng niệm lực cũng vậy. Trên thực tế, bảy Thánh kỵ sĩ chúng ta, kiếm kỹ của mỗi người đều phải đạt tới cấp mười hai mới được. Đây là khảo hạch cơ sở. Mà sau khi kỹ xảo Thánh Quang Thập Tự Kiếm đạt tới cấp mười hai, mới có tư cách tiến hành đánh giá khảo hạch cấp bậc đối với những năng lực khác. Bảy vị Thánh kỵ sĩ đương nhiệm, Thánh Quang Thập Tự Kiếm của mỗi người tối thiểu đều đã đạt tới cấp mười hai, hơn nữa ta cùng năm người khác ngoại trừ mười hai cấp kiếm kỹ, đồng thời còn đạt tới cấp mười hai những năng lực khác. Bất quá chỉ có một ngoại lệ duy nhất, chính là Andre giao thủ với ngươi hôm nay, hắn là một Thánh kỵ sĩ duy nhất, ngoại trừ kiếm kỹ, các kỹ năng khác đều không đạt tới cấp mười hai, có điều là kiếm kỹ của hắn lại đã đạt tới cấp mười ba, cho nên mới phá cách thăng thành Thánh kỵ sĩ. Mà trong lịch sử, Thánh kỵ sĩ có kiếm kỹ đạt tới cấp mười ba chỉ có sáu người mà thôi."
Tiểu Lôi gật gật đầu, kiếm kỹ của Andre quả thật rất mạnh, đơn thuần chỉ từ kiếm kỹ mà nói, cơ hồ đã không kém hơn loại cao thủ cấp bậc như Ngọc Hư Tử của Côn Luân phái . Đối với người tây phương mà nói, xem như vô cùng khó khăn đạt được.
"Đương nhiên, cho dù lực lượng có thông qua khảo hạch, cũng còn rất xa mới đủ." Diệp Bất Quần hít một hơi, nói: "Tối tối trọng yếu, là phải được thánh Thiên sứ tiếp nhận …… ngươi hẳn là đọc qua Kinh thánh, biết đến truyền thuyết của thất đại Thiên sứ chứ. Thất đại Thánh kỵ sĩ của Giáo hội, mỗi một Thánh kỵ sĩ đều nhất thiết phải đạt được sự thừa nhận của một vị Thiên sứ, được gia trì Thiên sứ thánh lực xong, lúc này mới xem như Thiên sứ thừa nhận thân phận của chúng ta …… mỗi một thế hệ Thánh kỵ sĩ được lựa chọn, có rất nhiều chiến sĩ có thực lực rất mạnh, nhưng lại không được Thiên sứ thừa nhận, vì thế bị đào thải. Người bị đào thải, sẽ tiến nhập Tài phán sở trở thành chấp sự, cũng có số nhiều lại chọn lựa trở thành khổ tu giả."
"Thừa nhận của Thiên sứ? Thừa nhận như thế nào?"
"Đó là một nghi thức." Diệp Bất Quần hờ hững nói: "Trong Giáo hội có bảo tồn bảy chén thánh, mỗi chén thánh đại biểu cho một vị Thánh kỵ sĩ. Chúng ta trích máu tươi ra rồi nhỏ vào chén thánh. Nếu máu tươi trong chén thánh tan ra rồi biến mất, vậy đại biểu cho việc Thiên sứ đã tiếp nhận hắn trở thành người thừa kế lực lượng. Tỷ như Andre tiếp nhận chính là lực lượng của Thiên sứ Uriel, còn ta, tên gọi là Raphael. Kỳ thật đây vốn không phải là tên của ta, mà là bởi vì ta tiếp nhận thánh lực gia trì của Thiên sứ Raphael, tương tự, Michael cũng không phải tên của hắn mà là bởi vì hắn tiếp nhận chính là lực lượng của Thiên sứ Michael …… bảy Thánh kỵ sĩ, có người thì giữ lại tên vốn có, có người lại dùng danh tự của Thiên sứ làm danh hiệu của mình. Đây là một loại tập quán từ xa xưa."
"Thiên sứ ……" Tiểu Lôi nhịn chút tò mò: "Là Thiên sứ thật sao? Những gia hỏa có đôi cánh lông trắng? Ngươi đã thấy qua phải không?"
"Đúng vậy." Ngữ khí Diệp Bất Quần bỗng trở nên rất kỳ quái: "Đây cũng là một tuyệt mật của Giáo hội! Thất đại Thiên sứ, trong Kinh thánh truyền rằng Thất đại Thiên sứ, bọn họ luôn luôn thủ hộ Giáo hội, thủ hộ Giáo đình. Mỗi khi Giáo đình gặp nguy cơ trọng đại, khi lực lượng Thánh kỵ sĩ không thể bảo vệ Giáo hội, bọn họ mới xuất thủ."
Ngừng một lát, Diệp Bất Quần nghiêm mặt nói: "Nhưng mấy ngàn năm tới nay, cho dù trong bản ghi chép tuyệt mật của Giáo hội, Thiên sứ tự mình xuất thủ, bất quá cũng chỉ có ba lần mà thôi. Trong đó lần thứ nhất, là khi thập tự quân đông chinh, chúng ta cùng Hồi giáo xảy ra chiến tranh tôn giáo …… còn hai lần khác, lại là đối phó với Hắc Ám Hội Nghị."
"Cho tới nay, mặc dù chúng ta tín ngưỡng Thượng đế, nhưng không người nào biết rằng …… kỳ thật, cho dù là Giáo hoàng, cũng không có …… cho tới giờ cũng không có, nhận được chỉ thị trực tiếp gì đó từ Thượng đế, càng thêm chưa từng có tiếp xúc gì với Thượng đế …… bởi vì tin tức nào đến từ thần linh Giáo hội nhận được, toàn bộ đều thông qua Thiên sứ truyền đạt lại. Không một ai đã từng chân chính gặp được Thượng đế, càng thêm chưa từng có ai được chứng kiến Thượng đế giáng lâm hoặc là …… theo cách các ngươi nói, phải kêu là ……ách …… "hiển thánh". Từ trước đến giờ chưa từng có!"
"Lực lượng của Thiên sứ cực kỳ cường đại, cường đại tới mức bất khả tư nghị …… ngươi đã thấy qua lực lượng của Thánh kỵ sĩ rồi, lực lượng của Thánh kỵ sĩ Andre, trong thất đại Thánh kỵ sĩ được tính là trung đẳng, khi Thánh kỵ sĩ triệu hoán Thiên sứ thánh lực gia trì, lực lượng của chúng ta bề ngoài có thể tăng gấp ba, còn về phần rốt cuộc là tăng bao nhiêu lần, còn tùy vào mức độ ngoan đạo nội tâm chúng ta đối với tín ngưỡng. Nhưng, căn cứ vào những gì được ghi lại …… rốt cuộc lực lượng Thiên sứ mạnh đến thế nào, ta cũng không thể biết chính xác, nhưng ta có thể dám khẳng định, bất luận một vị Thiên sứ nào, đều có thể dễ dàng xuất thủ giết toàn bộ bảy Thánh kỵ sĩ, nhưng phải dưới tình huống bọn họ đã được gia trì thánh lực. Đương nhiên cho tới nay Thiên sứ chưa xuất thủ đối phó Thánh kỵ sĩ, ta chỉ là phỏng đoán mà thôi."
"Ước lượng? Phỏng đoán như thế nào?" Tiểu Lôi hơi tò mò.
"Đánh giá căn cứ vào tương quan lực lượng." Diệp Bất Quần giải thích: "Bởi vì trong ghi chép, có một lần Giáo hội triệu hoán Thiên sứ, lần đó, một vị Thiên sứ với lực lượng một mình mình, đã tiêu diệt được bảy Huyết tộc thân vương! Mà mọi người đều công nhận, thực lực của Huyết tộc thân vương ngang bằng với Thánh kỵ sĩ."
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, hốt nhiên nói: "Huyết tộc …… ngoại trừ cấp bậc thân vương, hẳn là còn có sự tồn tại lợi hại hơn chứ?"
Diệp Bất Quần ánh mắt có chút kỳ quái: "Ngươi như thế nào biết được?"
"Ta suy đoán thôi." Tiểu Lôi chợt nhớ tới lần trên đường về nhà đã gặp được tên Huyết tộc kia.
Hắn cũng không biết lúc ấy đối phương tự xưng là "Huyết tộc thân vương" là có ý tứ gì, chỉ có điều hình như so với Huyết tộc bình thường thì thân vương lợi hại hơn một chút.
Ngoài dự liệu, sắc mặt Diệp Bất Quần bỗng nhiên trở nên nghiêm túc ngưng trọng dị thường!
Hắn trầm mặc chừng một phút, dưới ánh mắt kỳ quái của Tiểu Lôi mới mở miệng ……
"Lôi! Không nghĩ ra ngươi đối với Huyết tộc cũng hiểu rõ thế …… ngươi biết không, ta nắm giữ cái gọi là chân tướng, chính là có quan hệ rất lớn với bọn chúng!" Ánh mắt Diệp Bất Quần chớp động: "Đúng vậy, ngươi nói không sai, giống như trên Thánh kỵ sĩ Giáo hội còn có thủ hộ Thiên sứ! Tại Huyết tộc, bọn chúng ngoại trừ cao thủ cấp bậc thân vương có thể so sánh với Thánh kỵ sĩ ra, đồng thời cũng có một loại lực lượng đáng sợ tồn tại khả dĩ đối kháng được với Thiên sứ …… Huyết thân vương!"
Tiểu Lôi tâm ý máy động, nhớ tới tao ngộ ngày hôm đó, bật thốt lên: "Không đúng không đúng! Huyết thân vương mà ta gặp qua, lực lượng tựa hồ chỉ mạnh hơn Thánh kỵ sĩ một chút, có điều hình như chỉ mạnh hơn một chút chút, một chút chút mà thôi. Tuyệt đối không cường đại như ngươi đã nói!"
Sắc mặt Diệp Bất Quần thình lình thay đổi lớn, nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, run giọng nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi đã gặp, đã gặp qua Huyết thân vương??"
Tiểu Lôi gật gật đầu, đem tao ngộ ngày hôm đó thuật lại, sự tình thạch cầu cướp đoạt với Huyết tộc- bên trong có một giọt máu. Chuyện này cũng là Bảo Nhi nói cho hắn, giờ thuật lại hết cho Diệp Bất Quần.
Sau khi Diệp Bất Quần nghe xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Huyết thân vương …… Huyết thân vương Huyết tộc chẳng ngờ lại đã xuất hiện …… xuất hiện rồi ……"
Tiểu Lôi hì hì cười, vỗ vỗ Diệp Bất Quần: "Ngươi cứ yên tâm đi, năng lực của Huyết thân vương cũng rất bình thường, không lợi hại gì, ngày đó ta dễ dàng giết được một tên, từ thực lực xét ra, đích xác so với Andre mạnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ mạnh hơn nửa phần mà thôi."
Diệp Bất Quần lắc đầu thở dài: "Không phải như thế …… tuyệt đối không phải như thế. Căn cứ theo ngươi nói, ta có thể dám chắc tên gia hỏa kia đã tìm được truyền thừa chi huyết trong truyền thuyết! Hắn lấy được truyền thừa chi huyết, là có thể tiến hóa, trở thành Huyết thân vương …… khả năng là hắn vừa mới dung hợp truyền thừa chi huyết, đã triển khai chiến đấu với các ngươi …… truyền thừa chi huyết còn chưa bị hắn hấp thu! Hoặc giả chính hắn cũng không biết, dù sao Huyết thân vương trong truyền thuyết đã diệt tuyệt rất nhiều rất nhiều năm rồi, ngay cả nội bộ Huyết tộc e rằng cũng đã thất lạc rất nhiều tài liệu." Hắn nghiêm mặt nói: "Mặc dù tiếp nhận xong truyền thừa chi huyết, có thể trở thành Huyết thân vương, nhưng quá trình không đơn giản như vậy! Nếu muốn hoàn toàn dung hợp truyền thừa chi huyết, thức tỉnh trạng thái lực lượng hoàn mỹ; còn phải trải qua một nghi thức tà ác đặc thù! Lại phải có thêm máu tươi của chín trăm chín mươi chín người! Ngươi nói tên kia, vội vàng dung hợp truyền thừa chi huyết, căn bản ngay cả một thành năng lực của Huyết thân vương cũng không triển hiện được! Lôi, ta biết ngươi rất cường đại, ta cũng biết tiên pháp của Đông phương các ngươi rất thần kỳ. Ta cũng kiến thức qua cao nhân Đông phương tiên pháp các ngươi, ít nhất tại Châu Âu, đồng bạn kia của ngươi, trung niên nam nhân vẫn mang theo Bảo Nhi (Tiểu Lôi biết hắn đang nói đến Khinh Linh Tử), sức mạnh của hắn cơ hồ cường đại tới mức ta khó có thể tưởng tượng ra. Ta đứng trước mặt hắn, dường như chỉ là một đứa trẻ con tầm thường không thể chống cự." Diệp Bất Quần bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Nhưng vô luận là Thiên sứ hay là Huyết thân vương, ta có thể khẳng định bọn họ khả dĩ đều dễ dàng đối phó với bảy Thánh kỵ sĩ hoặc là thân vương bình thường! Điều này tuyệt đối không sai."
Tiểu Lôi ngầm tính toán ……
Thánh kỵ sĩ hoặc là thân vương, trình độ không sai biệt lắm so với Đông phương tu hành giả đạt tới cảnh giới Tu pháp trung kỳ. Đại khái so về lực lượng, cơ hồ không kém nhiều lắm với Côn Luân phái Ngọc Hư Tử …… đương nhiên, phải yếu hơn đôi chút, nhưng cũng sẽ không quá yếu.
Đồng thời đối phó với sáu hoặc là bảy Ngọc Hư Tử ……
Tiểu Lôi có thể dám chắc, Khinh Linh Tử khẳng định có thể dễ dàng làm được! Với "Viên Chân Diệu Quyết" của hắn, thực lực đã đại thành, cơ hồ chẳng khác nào thần tiên chân chính. Tự nhiên với loại thực lực này, những nhân vật khác như Độc Lang Quân, Ngọc Tu La, Hoạt Bồ Tát, hẳn là không thành vấn đề.
Như Diệu Yên lão bà của mình, cũng khẳng định có thể làm được.
Mình đã trải qua trường luyện tập tàn nhẫn của Bồ Đề tổ sư, nói không chừng cũng có thể làm được.
Về phần những người khác …… Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử, đại khái miễn cưỡng có thể. Còn về mấy người trên ngũ phương cao nhân bảng, Cổ Chung hòa thượng, thế lực so với Côn Luân chưởng môn không kém hơn nhiều lắm, đại khái cũng miễn cưỡng có thể. Thực lực Đông Phương Vô Thắng bị tổn hao rất nhiều, sẽ rất khó nói.
Số khác …… ân, Tiên Sơn phái còn có một Quân Kiếm tiên tử, dường như cũng rất lợi hại, quá nửa có thể làm được. Còn có Tiên Âm, cũng chung cấp bậc, nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì.
Cứ như vậy nói tiếp, bỏ qua một bên Khinh Linh Tử sư huynh là người thứ tư, còn có một người cũng đã thuộc về thần tiên cảnh giới Diệu Yên, bọn họ xem như thuộc đẳng cấp siêu cấp cao thủ, chẳng khác cấp bậc thần tiên trên trời, nghĩ đến so với cái loại Thiên sứ gì đó khẳng định còn mạnh hơn rất nhiều. Đương nhiên, hiện tại chính mình tự đánh giá cũng có tín tâm thăng được lên cấp bậc này.
Một người khác có cấp bậc hơi thấp hơn một chút, đại khái là cao thủ cấp bậc Ngũ Phương Cao Nhân Bảng, có lẽ chính là cảnh giới của mấy người như Côn Luân chưởng môn, cái gọi là tây phương Thiên sứ cũng tốt, Huyết thân vương cũng được, đại khái cùng cấp bậc với bọn họ, có điều tựa hồ yếu hơn một chút.
Bất quá, Giáo hội có bảy Thiên sứ, cũng bằng có bảy cường nhân cảnh giới ngang bằng với ngũ phương cao nhân bảng, cũng không đơn giản!
Tiểu Lôi nghĩ tới đây, trái lại nhẹ nhàng thở ra một chút.
Hừ, cho dù là mạnh như cảnh Giới Ngũ Phương Cao Nhân Bảng thì thế nào? Một Khinh Linh Tử với loại thực lực khủng khiếp, lúc đầu bất quá là luôn ẩn tàng thực lực chính mình mà thôi, khi hắn không ẩn tàng thực lực, đem bản lĩnh chân chính đối phó với Côn Luân chưởng môn, liền dễ dàng đánh cho Côn Luân chưởng môn đại bại, ngay cả một điểm hoàn thủ cũng không có, chênh lệch thực lực song phương quá lớn, cơ hồ khiến cho Côn Luân chưởng môn tuyệt vọng tự sát!
Tiểu Lôi biết mình hiện tại mặc dù so với Khinh Linh Tử còn không bằng, nhưng cũng không kém nhiều lắm. Cho nên Thiên sứ gì đó, với mình cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Bất quá Huyết thân vương kia, dựa theo những gì Diệp Bất Quần nói, màn kịch vui ngày đó là mình gặp trúng cái tên yếu nhược đó rồi.
Xem ra giống như Diệp Bất Quần đã nói, gia hỏa kia còn chưa kịp chính thức dung hợp.
Diệp Bất Quần sắc mặt trầm trọng, từ từ nói: "Trong truyền thuyết, Huyết thân vương của Huyết tộc tổng cộng có sáu. Nhưng đám gia hỏa cường đại này cho tới nay cơ hồ vẫn vĩnh cửu tồn tại, năng lực của bọn chúng khả dĩ so sánh được với Thiên sứ. Cũng bởi vì sự tồn tại của bọn chúng, Hắc Ám Hội Nghị lãnh đạo Huyết tộc mới có thể đối kháng được Giáo hội mấy ngàn năm qua ……."
"Thì sao? Đây là bí mật mà ngươi phát hiện? Có quan hệ gì chứ?"
Diệp Bất Quần lắc đầu, lại hỏi lại: "Ngươi biết Da tô chứ …… trong truyền thuyết Thượng đế phái hắn giáng lâm nhân gian, lúc này mới làm cho tôn giáo chúng ta phát dương quang đại, môn hạ Da tô có mười ba môn đồ, ngươi cũng biết truyền thuyết này chứ ……"
Tiểu Lôi cười nói: "Mười ba môn đồ, ta biết. Trong đó nổi danh nhất chính là phản đồ đã bán đứng Da tô khiến cho ông ta bị đóng đinh câu rút trên thập tự giá, hình như tên gọi là Do Đại, đúng không?"
Ánh mắt Diệp Bất Quần phức tạp, trầm giọng nói: "Phản đồ Do Đại …… hắc hắc, phản đồ ……" Ngữ khí hắn cực kỳ kỳ quái, nhất là hai chữ "phản đồ" trong miệng hắn phát ra, dường như ẩn chứa tâm tình khác thường.
Tiểu Lôi đột nhiên tâm ý thoáng động phỏng đoán: "Phản đồ …… a, ngươi cũng được xưng là phản đồ, nhưng ngươi tựa hồ không có …… chờ một chút …… Lão Diệp, chẳng lẽ ý tứ của ngươi là, Do Đại kỳ thật cùng ngươi giống nhau, tịnh không phải là phản đồ?"
Diệp Bất Quần lại lắc đầu, nói: "Điều này ta không biết, nhưng ta lại biết một điểm …… lịch sử, vị tất đã như trong sách ghi lại …… dù sao, chúng ta hiện tại biết về lịch sử, thật ra đều do kẻ thắng trận biên soạn ra. Nếu do kẻ chiến thắng biên soạn, tự nhiên là cực lực ca ngợi chính bọn họ, đồng thời tìm trăm phương ngàn kế để hủy đi sự thất bại ấy!"
Hắn liếc nhìn Tiểu Lôi một cái, thản nhiên nói: "Sự tình của ta, không phải về vấn đề Do Đại rốt cuộc có đúng là phản đồ hay không, mà là một sự thực khác ……"
Hắn hít vào một hơi, sau đó nói ra một câu khiến cho Tiểu Lôi giật mình kinh hãi……
"Mười ba môn đồ …… hắc hắc mười ba môn đồ của Da tô, thật ra chính là mười ba bộ hạ tối trung thành của ông ta …… mà hiện giờ, thủ hộ Giáo hội Thiên sứ có bảy, còn thủ hộ Hắc Ám Hội Nghị Huyết thân vương có sáu …… sáu cộng với bảy bằng bao nhiêu?"
Tâm tình Diệp Bất Quần có phần kích động: "Phát hiện này từ ba năm trước, lần đó chúng ta tao ngộ ở Châu Âu, nói từ lúc đồng bạn của ngươi đột nhiên rời đi …… ta lúc ấy không lập tức rời đi, mà tiếp tục lên dãy núi Pyréneés ……"
Trong quá trình biên tập, một số tên riêng tôn giáo được giữ nguyên từ hán việt. Khuyến cáo các độc giả theo đạo không nên đọc chương này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...