Chí Tôn Vô Lại


"Đây là do Thánh lực gây thương tích." Thanh âm của Diệp Bất Quần rất yếu ớt: "Lúc Michael và ta chiến đấu, triệu hoán Thánh lực gia trì của thủ hộ Thiên sứ, hễ là vết thương bị Thánh lực của hắn gây thương tích, vết thương không thể tự động khép lại… Thánh lực còn lưu lại trong cơ thể của ta, mỗi ngày đều phá hư thân thể ta, may là ta còn giữ lại một phần lực lượng, mỗi ngày chống lại nó, bằng không, chỉ cần chảy máu, ta sớm đã chết rồi."
Tiểu Lôi gật đầu, trong lòng thầm nói một câu tà môn, quả nhiên có thể cảm ứng được trên vết thương mơ hồ có một tia năng lượng ba động.
"Thánh lực… …" Tiểu Lôi cười cười, vươn một tay, nhẹ nhàng niết dấu tay, đầu ngón tay bức ra một tia kim quang nhàn nhạt, chậm rãi xoa nhẹ vết thương trước ngực Diệp Bất Quần.
"Hừm!" Diệp Bất Quần đột nhiên thấp giọng rên nhẹ một tiếng, mặc dù hắn hiển nhiên là đang cố gắng kiềm chế, nhưng bộ dáng tựa hồ cực kỳ thống khổ.
Tiểu Lôi trong lòng trầm xuống: "Sao thế?"
"Không có gì… đau chút thôi." Trên mặt Diệp Bất Quần lộ ra vẻ cười gượng, mồ hôi hắn đầy đầu, gương mặt cơ thể đều có chút vặn vẹo, hiển nhiên là không chỉ "có chút" đau, mà là đã đau tới cực điểm.
Đơn chưởng Tiểu Lôi đưa ngang trước ngực, trong miệng lặng lẽ niệm một câu khẩu quyết, sau đó quay về phía vết thương trước ngực, khẽ thổi một hơi.
Đây là tiên gia sở học "Sinh cơ hợp dũ thuật" của hắn, đừng nói là bị thương bình thường, thậm chí có thể cứu sống cả người chết.
Thế nhưng một hơi thổi tới vết thương của Diệp Bất Quần, hắn bỗng nhiên vặn vẹo thân thể, hét to một tiếng, trên trán mồ hôi hột từng hạt liên tục rơi xuống, bàn tay dùng sức nắm lấy ga trải giường, móng tay thậm chí cũng chọc thủng bàn tay.
"Chuyện gì xảy ra?" Tiểu Lôi cả kinh, hắn rõ ràng đã thấy một tia năng lượng lưu động trên vết thương của Diệp Bất Quần đã bị một hơi tiên khí của mình làm mất đi, nhưng ngược lại vết thương của Diệp Bất Quần lại nứt toác ra một chút, máu tươi chảy ra ròng ròng.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tiểu Lôi nắm cổ tay của Diệp Bất Quần.
Diệp Bất Quần mạnh mẽ hít vào một hơi, miễn cưỡng cắn răng nói: "Thánh lực tựa hồ đã tan biến…… nhưng mà, ta cảm thấy rất đau…… không giống như là sự đau đớn của vết thương, mà là…… mà là…… ngươi vừa rồi thổi vào ta một hơi, ta tựa hồ cảm thấy…… linh hồn phảng phất như thình lình bị hỏa thiêu một chút…… không phải cảm giác đau của thân thể…… rất kỳ quái……"
"Chuyện gì xảy ra đây?" Sắc mặt Tiểu Lôi ngưng trọng, đột nhiên hai tay hợp lại, hai ngón trỏ vươn ra, trong miệng niệm một câu khẩu quyết, sau đó điểm một cái lên vết thương trước ngực của Diệp Bất Quần.
Một đạo kim quang từ đầu ngón tay bức ra, thế nhưng điểm lên trên vết thương của Diệp Bất Quần, lại đột nhiên…… xì xì hai tiếng. Vết thương lại toát ra khói đen nhè nhẹ, dường như kiểu cái gì đó bị thiêu.

Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ. Mắt thấy Diệp Bất Quần cơ hồ đau muốn ngất đi, hắn nhanh chóng dừng tay, dùng sức đè lên nhân trung của Diệp Bất Quần, Diệp Bất Quần mới yếu ớt tỉnh lại, hắn mở mắt, cười khổ nói: "Tiểu Lôi, chẳng lẽ ngươi muốn giết ta sao? Pháp thuật của ngươi làm ta đau quá đó."
Tiểu Lôi nhướng mày: "Chuyện gì xảy ra đây? Pháp thuật của ta là hàng thật đúng giá. Đừng nói là một vết thương tích, cho dù là người thường cơ nhục trên cánh tay mất hết, chỉ còn lại xương trắng, ta đều có thể phục nguyên cho hắn."
Tiểu Lôi không dám thi triển pháp thuật nữa, chỉ dùng phép nhận huyệt trong võ học, điểm xuống hai huyệt vị chung quang vết thương của Diệp Bất Quần, làm giảm máu tươi chảy ra, sau đó đơn giản dùng vải xô giúp hắn băng bó một chút, xem như xử lý qua loa một chút.
Diệp Bất Quần đau đến mức mặt đầy mồ hôi, cười khổ nói: "Lôi, ngươi thật sự không phải là thầy thuốc tốt đạt yêu cầu."
Tiểu Lôi cũng cười khổ: "Đó là bởi vì thân thể ngươi có chút cổ quái, pháp thuật này của ta không biết đã trị cho bao nhiêu ngươi. Ta cũng đã tự trị cho chính mình."
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên: "Liệu có phải vì ngươi là người phương Tây hay không…… cho nên pháp thuật của phương Đông chúng ta……" mới nói đến đây, hắn lắc đầu: "Cũng không đúng, ta nhận tên đồ đệ là người phương Tây, lúc hắn theo ta học pháp thuật thụ thương, chính ta dùng pháp thuật điều trị tốt mà."
Diệp Bất Quần nhắm mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên thấp giọng nói: "Ta biết rồi."
"Cái gì?"
Diệp Bất Quần chậm rãi mở mắt, ngữ khí của hắn có chút đau khổ: "Bởi vì ta là Thánh kỵ sĩ! Cho nên pháp thuật của ngươi không thể trị liệu cho ta."
Hắn hít một hơi, cố nén thống khổ, nói: "Thân là Thánh kỵ sĩ, cũng từng trải qua Thánh lực gia trì thân thể của Thánh thiên sứ, không chỉ mượn lực lượng của Thánh thiên sứ cường đại, đồng thời Thánh lực gia trì, cũng sẽ làm sạch thân thể và linh hồn chúng ta, trên linh hồn chúng ta lưu lại ấn ký của Thánh thiên sứ, để chúng ta lánh xa tất cả thương tổn của lực lượng ma quỷ. Đối với chúng ta mà nói, tất cả dị giáo, đều là ma quỷ! Cho nên, cũng bao hàm cả Đông phương tiên pháp ở bên trong, đối với với chúng ta mà nói, đều thuộc về lực lượng của ma quỷ."
Đổi hơi xong, hắn miễn cưỡng cười nói: "Đương nhiên, cái loại gia trì này cũng không phải là vạn năng, nếu lực lượng của địch nhân mạnh hơn ta, vẫn có thể thương tổn ta, nhưng mà, nếu là nói trị liệu…… ma pháp trị liệu của ngươi không cách nào sản sinh tác dụng đối với thân thể ta, bởi vì trong cơ thể ta có ấn ký của Thánh thiên sứ…… xung đột với năng lượng của ngươi."
"Nói cách khác, ta chỉ có thể thương tổn ngươi, có thể giết ngươi, mà lại không thể trị liệu cho ngươi ư?" Tiểu Lôi cười khổ: "Rốt cuộc cái gia trì này? Cuối cùng là giúp các ngươi hay là hại các ngươi hả?"
Diệp Bất Quần cũng cười, giọng nói của hắn rất yếu nhược: "Chuyện này chỉ có trời biết, dù sao ai cũng không nghĩ được, một vị Thánh kỵ sĩ sẽ được lực lượng ma quỷ trợ giúp…… hắc hắc……"
Ánh mắt hắn phát ra càng có chút tan tác, rốt cục không chịu đựng được, mơ hồ như muốn ngất đi, Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Làm sao bây giờ?"
Diệp Bất Quần hô hấp nặng nhọc, giãy dụa nói: "Cũng may ngươi vừa rồi mới làm phép thuật, đã đem Thánh lực Michael lưu lại trong cơ thể ta triệt đi mất, bây giờ vết thương của ta chẳng khác nào thương thế bình thường, cũng có thể từ từ mà chữa trị…… ta nghĩ…… ngươi tốt nhất kiếm cho ta một vị thầy thuốc…… ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên rất cổ quái, cười khổ nói: "Nếu không, ta sợ ta không chịu được……"

Nói xong, mắt hắn đã nhắm lại.
Tiểu Lôi bị dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng thăm dò hô hấp của hắn, còn tốt, chỉ là đau đến ngất đi.
Linh hồn trong thân thể của Diệp Bất Quần đã có ấn ký của Thánh thiên sứ, xung đột với pháp thuật phương đông. Tiểu Lôi không dám thi triển pháp lực gì với hắn nữa, ngay cả một ít linh đan thánh dược trên người cũng không dám cho hắn ăn.
Thầy thuốc?
Tiểu Lôi trong lòng hơi động, lấy ra một cái điện thoại mang từ nhà theo.
"Alô? Tiểu Thanh à…… ta cần nàng giúp ta làm một việc! Cái tên đồ đệ của ta, Tiểu Bạch ở đâu? Ta bây giờ muốn hắn giúp ta làm việc! Ừ, nàng lập tức đi tìm hắn, sau đó dẫn hắn tới gặp ta! Địa chỉ là…… bảo hắn mang theo toàn bộ dụng cụ chữa bệnh, nơi này ta có một bệnh nhân trọng thương! Tốt lắm, không cần hỏi nhiều, phải nhanh lên!"
Tiểu Lôi làm xong việc này, đưa tay dò xét hơi thở của Diệp Bất Quần và mạch đập của hắn.
Còn tốt, mặc dù bị thương rất nặng, thế nhưng Diệp Bất Quần đã từng là Thánh kỵ sĩ. Thân thể của hắn phi thường kiên trì, cho nên còn có thể chịu được.
Nhưng ngay lúc này, Tiểu Lôi đột nhiên cảm giác được một tia báo động.
Trong tai mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của một đạo kình phong, trong gió mơ hồ còn có tiếng kêu đau đớn của Constantine!
Trong mắt Tiểu Lôi ánh lên một tia tinh quang, trên người trong nháy mắt lóe lên một vòng tiên khí, dùng thân thể bảo hộ Diệp Bất Quần ở trên giường, bên tai liền nghe thấy một tiếng nổ "ầm"!
Vụn gỗ bay tán loạn.
Bốn phương tám hướng chung quanh có bảy tám đạo phong nhận đem cả khoang thuyền chém nát bấy, khoang thuyền cơ hồ bị nhấc lên, phong nhận kia toàn bộ chém về phía Tiểu Lôi. Tiểu Lôi "hắc" một tiếng, nhất thời một mảng kim quang trên người, bảo hộ ở cự ly ba mét quanh thân.
Vù vù vù vù vài tiếng, trên người Tiểu Lôi liên tục bị chém bảy tám phát, nhưng mà không thể làm hắn bị thương.

Giờ phút này khoang thuyền tất cả đã bị chém nát bấy, cơ hồ thành cái sân phơi lộ thiên. Tiểu Lôi phóng mắt nhìn lại, liền nhìn thấy bên ngoài đã có bốn người đứng ở bốn góc.
Trong đó một người đối mặt với Tiểu Lôi, người này dáng người cao gầy. Một tay nhẹ nhàng cầm một thanh thập tự thánh kiếm màu bạc, mặt khác một tay lại nắm chặt cổ một người. Cái người bị hắn nắm cổ quỳ trên mặt đất kia, chính là Constantine.
Người này cười âm trầm. Hắn có mái tóc dài màu vàng, sống mũi cao, hốc mắt hơi lõm vào, con ngươi xanh biếc, đúng là người phương Tây. Chỉ là khuôn mặt của hắn, Tiểu Lôi cũng đã thấy qua.
"Michael!" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng.
Nam nhân trước mặt, không ngờ chính là tên Thánh kỵ sĩ từng đánh lén Tiểu Lôi trong khu trò chơi! Lúc đó pháp lực Tiểu Lôi thấp kém, từng bị hắn đánh cho rất thảm.
"Michael?" Nam nhân này lại cười cười: "Ngươi là ai? Lại có thể biết được Michael? Rất không phải, ta không phải là Michael, tên của ta là Andre! Là Thánh kỵ sĩ đến từ Giáo đình Vatican!"
Constantine đang quỳ dưới chân hắn đột nhiên dùng thanh âm yếu ớt kêu lên: "Cẩn thận, hắn là…… huynh đệ song sinh của Michael."
Andre cười cười, khẽ buông lỏng Constantine, ngữ khí nhu hòa: "Constantine sư phụ, ngươi phản bội Giáo hội, trợ giúp phản đồ Raphael*, đã là tội lớn! Bây giờ lại còn cấu kết với một dị giáo đồ phương đông!!"
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, không mang theo một chút sát khí nào, nhưng mà rơi vào tai người, nghe xong trong lòng lại mơ hồ có chút phát lạnh.
Constantine cười lạnh một tiếng: "Ta từ lâu đã không phải là người của Giáo hội, tội với không tội cái gì chứ!"
Andre cười càng thêm ôn hòa: "Lời này của ngươi, giữ lại nói cho tài phán sở đi."
Tiểu Lôi thở dài: "Ta hiểu rồi, ngươi tới bắt Raphael ư……" Hắn lắc đầu lia lịa, nhìn Andre, nhíu mày nói: "Từ lúc nào, lá gan mấy tên phương Tây các ngươi lại lớn như vậy! Nơi này không phải là Vatican, hơn nữa không phải là châu Âu! Ghét nhất các ngươi mấy tên gia hỏa này, chạy đến phương đông càn quấy, thật sự tưởng rằng Đông phương là nơi các ngươi có thể làm càn làm ẩu sao?"
Andre chậm rãi đi lên một bước, thấp giọng nói: "Mặc kệ ngươi là ai, nhiệm vụ của ta cũng không phải bắt Raphael về, mà chính là giết chết hắn!"
Tiểu Lôi nhún vai, chỉ vào ba người đứng xung quanh.
Ba người kia toàn thân đều là trường bào màu đen, phảng phất như nhân viên thần chức Giáo hội trong phim.
"Các ngươi cũng là Thánh kỵ sĩ sao?"
Andre cười lạnh nói: "Bọn họ không phải là Thánh kỵ sĩ, mà là chấp sự của tài phán sở. Hai gia hỏa này một tên trọng thương một tên đã thành phế nhân, đâu còn cần nhiều Thánh kỵ sĩ đến như vậy."

Tiểu Lôi thở dài, bộ dáng tựa hồ có chút tiếc rẻ: "Đáng tiếc đáng tiếc…… tính cả ngươi, Thánh kỵ sĩ các ngươi, ta đã nhìn qua bốn người rồi. Ta vốn tưởng rằng hôm nay có thể gặp đủ bảy Thánh kỵ sĩ, đáng tiếc không có a……"
Andre nhíu mày nói: "ngươi là ai?"
"Tên ta, gọi là Tiểu Lôi. Ta nghĩ trong Giáo hội các ngươi phải biết ta một loại nhân vật thế này chứ?"
Andre thoáng suy nghĩ một chút, lập tức cười cười, tựa hồ có chút khinh thường: "Ngươi chính là Tiểu Lôi? Hừ, phải rồi…… trước đây Michael đã từng đến Trung Quốc gặp ngươi…… ngươi tựa hồ là bại tướng dưới tay hắn mà…… xin lỗi, tiếng Trung của ta không tốt lắm, ta nghĩ ta không nói sai chứ."
"Không khác lắm." Bộ dáng Tiểu Lôi cười rất khoái trá: "Lúc đầu cái tên huynh đệ Michael kia của ngươi, đánh ta rất thê thảm…… ta vốn muốn tóm hắn đánh một trận vào mông, hiện đang suy nghĩ, không tìm được hắn, đánh ngươi cũng là giống nhau á."
Andre có phần không nhịn được, quát: "Chúng ta không thể dừng lại quá lâu, trước hết nhanh động thủ giết hắn đi!"
Ba hắc y chấp sự tài phán sở nhận được mệnh lệnh của Andre, lập tức bay đến gần. Bọn chúng xuất thủ chưởng ra, chưởng tâm đều mơ hồ phát ra một vòng bạch quang thánh khiết.
Trong mắt Tiểu Lôi hiện lên vẻ khinh miệt, thân thể của hắn tựa hồ bắt đầu lay động, sau đó liền nhìn thấy một thân ảnh phảng phất lóe lên vài cái trong nháy mắt, trong tai chợt nghe thấy đùng đùng đùng ba thanh âm.
Ba hắc y chấp sự liền cảm giác được thân thể chấn động, dường như cùng lúc có nhân ảnh nào đó chớp động qua, Tiểu Lôi lại như vẫn đứng tại chỗ, động cũng không động một cái, ngược lại như kiệt lực duỗi duỗi tay, bộ dạng uể oải cười nói: "Ồ, các ngươi như thế nào còn chưa tới?"
Mục quang Andre bỗng đanh lại.
Ba chấp pháp sự kia đã cứng đờ tại chỗ đó rồi, từng người vẫn đang bảo trì động tác hướng về phía trước, biểu tình trên mặt vẫn duy trì chiến ý lạnh lùng, giống như tượng gỗ, nhưng trong mắt lại tràn đầy hoảng sợ!
Andre lui về phía sau một bước, đưa thập tự trảm kiếm ra, trầm giọng nói: "Ngươi quả nhiên có chút bản lãnh, đó là tiên pháp của Đông phương sao?"
"Ngu ngốc. Ngay cả Định Thân pháp cũng không biết sao?" Tiểu Lôi cười cười.
Andre hừ một tiếng, hai tay giơ trảm kiếm lên, hét to một tiếng, một đạo quang mang nhũ bạch hiện lên, tản ra kiếm khí thánh khiết quang mang ầm ầm dữ dội bắn tới.
Một tiếng nổ ầm, cả thuyền đều bị nổ đến nát bấy, giờ phút này mặc dù là ban ngày, nhưng vừa rồi nơi này có một tràng tiếng động kịch liệt, sớm đã kinh động đến người xung quanh. Nơi này vốn là địa phương long xà hỗn tạp, thường có hắc bang giao dịch ở nơi này, thậm chí ác chiến bằng hỏa lực, cho nên ngư dân xung quanh vừa nghe thấy động tĩnh, đều vội vàng trốn vào trong thuyền, không dám ra ngoài.
* nguyên là Lafayette (tên Âu của Diệp Bất Quần), bắt đầu từ chương này sẽ đổi thành Raphael cho giống tên các Thiên sứ hay các Tổng lãnh thiên thần-Archangel (http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB...n_th%E1%BA%A7n)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui