Chí Tôn Vô Lại


Tiểu Lôi cười giả lả, nhìn Điền Chấn chăm chăm.
Thái độ Điền Chấn thật sự chuyển biến rất nhanh, lão vốn vẫn gọi "Tiểu tử", hiện tại biết Tiểu Lôi là người Tiêu Dao phái, lập tức sửa thành "Tiểu Lôi tiên sinh."
Điền Chấn lại không nghĩ đến chuyện này, tiếp tục hỏi: "Ngươi thật sự là người Tiêu Dao phái ?"
"Chuyện này sao, ta không phải người Tiêu Dao phái, bất quá cùng Tiêu Dao phái cũng có chút uyên nguyên thôi." Tiểu Lôi nói những lời này, bàn tay Điền Chấn đang nắm lấy vai Tiểu Lôi thủ cũng buông lỏng, sắc mặt lập tức lạnh đi ba phần. Tiểu Lôi thấy vậy, thầm mắng: Lão già kênh kiệu, nếu không nể mặt con gái nhà ngươi, ta mặc kệ sinh tử của Điền môn!
Điền Chấn nhíu mày: "Vậy ngươi như thế nào biết được sự tình Ngũ Hành Tông của ta?"
Tiểu Lôi nhịn không được, phẩy tay nói: "Chuyện này cũng không cần phải nói, ta chỉ nói cho ngươi một câu, tên Phong Cuồng gì đó, ta giúp ngươi trừng trị hắn là được."
"Ngươi ? Ngươi làm sao giải quyết ……"
Tiểu Lôi bỉu môi: "Còn có thể làm sao giải quyết ? Quyền đầu cứng là đại gia ! Đánh đến khi hắn chịu thua." Nói đến đây, hắn đứng dậy, cũng không muốn nói bậy với Điền Chấn nữa.
Trước khi ra khỏi phòng, Tiểu Lôi đột nhiên quay đầu nói một câu: "Tên Phong Cuồng đó, ta giúp ngươi giải quyết, nhưng sự tình Lôi Gia …… hắc hắc, ta trước tiên nói rõ ràng, Lôi Gia và ta quan hệ không tệ, ta chỉ giúp ngươi đối phó Phong Cuồng, nhưng Lôi Gia, ta sẽ không động đến bọn họ …… ngươi tốt nhất cũng không cần động đến Lôi Gia."
Điền Chấn nhướn mày, sắc mặt có chút bất hảo. Tiểu Lôi không thèm nói, nhẹ nhàng cười. Trở tay điểm một chỉ ……
Một tiếng keng trong trẻo vang lên, liền thấy trong tay Tiểu Lôi bắn ra một đạo ngân quang, chén trà trên bàn Điền Chấn bị bắn thủng hai lổ nhỏ. Nước trà vô thanh vô tức chảy ra.
Điền Chấn kinh ngạc, nhìn chăm chăm chén trà trước mặt, mặt bên này có hai lỗ, nhưng mặt bên kia lại không hề hấn gì, Tiểu Lôi tùy tiện ra tay, hiển nhiên đã trấn trụ Điền Chấn.
Tiểu Lôi cười khẻ hai tiếng: "Cưỡi gió mà đi, ta tự Tiêu Dao !" Lời vừa nói ra, hắn đã nhẹ nhàng đi mất.
Ra khỏi Lôi Gia, Tiểu Lôi ngẫm nghĩ. Bằng vào bản lãnh hiện tại của hắn, đem Phong Môn trên dưới quét sạch, nghĩ cũng không khó. Bất quá Lôi Gia lại chẳng phải dễ giải quyết, nghĩ tới nghĩ lui. Tiểu Lôi quyết định đi tìm Lôi đại tiểu thư hỏi thăm tình huống.
Chỗ ở của Lôi đại tiểu thư, Tiểu Lôi tự nhiên đã biết. Sinh nhật Điền Kha Nhi lần trước, Lôi đại tiểu thư đã thay phục trang cho Tiểu Lôi tại nhà. Tiểu Lôi bằng trí nhớ tìm tới.

Nơi đó cố nhiên là khu nhà cao cấp, hệ thống bảo an của cao ốc cũng không làm khó Tiểu Lôi.
Mặc dù cửa đóng chặt, bất quá với bản sự của Tiểu Lôi, xuyên tường nhập môn cũng không có gì khó. Hắn lặng lẻ tiến vào nhà Lôi đại tiểu thư.
Đây là lần thứ hai Tiểu Lôi đến chỗ ở của Lôi đại tiểu thư. Trong nhà không có ai, Tiểu Lôi tùy ý xem xét. Nơi này là tầng đỉnh của cao ốc. Cả tầng lầu đều thông suốt, nhìn qua cực kỳ rộng lớn, bài trí trong nhà dựa theo phong cách đơn giản tối đa, mặc dù hào hoa nhưng cũng không lộ rõ.
Quái dị nhất, chính là tủ quần áo của Lôi đại tiểu thư, tủ quần áo tứ phía hoàn toàn trong suốt, có thể thấy trong đó có rất nhiều các loại nội y của thiếu nữ, Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, đi một vòng quanh nhà, sau đó tùy ý nằm trên ghế trường kỷ, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc thái dương hạ sơn, trong nhà đã tối đen, nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, Tiểu Lôi động tâm, lập tức lắc mình, nấp sau cửa. Cửa vừa khai mở, một trận hương phong bay tới, Lôi đại tiểu thư đẩy cửa bước vào.
Lôi đại tiểu thư vừa mới bước một bước, đột nhiên phía sau có một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai nàng. Lôi đại tiểu thư lập tức biến sắc! Bất quá từ nhỏ nàng đã trải qua việc tu hành nghiêm khắc của gia tộc, phản ứng rất nhanh.
Nàng vặn người, cổ tay đã bắn ra một thanh chủy thủ, đâm mạnh tới.
"Hắc hắc ……"
Trong bóng đêm truyền đến vài tiếng cười quen thuộc, Lôi đại tiểu thư chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, chủy thủ trong tay đã bị người đoạt lấy.
Nàng không cần nghĩ ngợi, một chưởng liền phách ra, roạc một tiếng, bàn tay Lôi đại tiểu thư đã ấn vào cánh cửa, cánh cửa kiên cố rã ra như giấy, một chưởng này đánh vào khoảng không, người kia cười khẻ một tiếng, đã tới sau lưng nàng.
Lôi đại tiểu thư đờ người, nàng hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng người nọ sau lưng cười nói: "A. Lôi đại tỷ, đã lâu không thấy, cô cũng không cần vừa gặp đã đánh người?"
"Ngươi là …… Tiểu Lôi ?"
Nàng xoay người lại, liền thấy một nam tử trẻ tuổi mỉm cười đứng trước mặt, trong đại sảnh hôn ám, ánh mắt của hắn sáng lên như hàn tinh.
"Ta hôm nay mới biết được, hóa ra thân thủ Lôi đại tỷ khá như vậy …… hắc hắc ……" Tiểu Lôi cười hi hi, tiện tay mân mê cánh cửa bị đánh vỡ: "Chưởng lực khá lắm! Cô không phải là người Phong Môn sao? Phong Môn am hiểu pháp thuật, hình như ta chưa nghe nói Phong Môn cũng am hiểu võ công?"
Lôi đại tiểu thư lúc này mới bình tĩnh lại, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Lôi , hai tay vỗ vào nhau.

Ba ba ba ba !
Theo tiếng vỗ tay, căn phòng sáng lên, mấy cây đèn trong phòng khách cũng theo âm thanh mà sáng lên.
"A …… nguyên là điều khiển bằng âm thanh …… người có tiền biết hưởng thụ a …… khó trách ta tìm kiếm nửa ngày, cũng tìm không thấy công tắc ở đâu." Tiểu Lôi cười rất vui vẻ, không hề có chút áy náy khi tự tiện xâm nhập nhà người khác.
Lôi đại tiểu thư hừ một tiếng, đi tới ghế trường kỷ ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi đến làm gì ? Ngươi làm sao vào được ?"
Nụ cười Tiểu Lôi không thay đổi, hắn chậm rãi đi tới, cố ý ngồi xuống kề sát bên người Lôi đại tiểu thư. Nàng nhíu mày, lập tức ngồi tránh ra một chút.
"Cô có biết, ta cũng biết một chút pháp thuật. Hệ thống bảo an này không ngăn được ta."
"Hừ, ngươi sao lại đổi nghề thành ăn trộm?"
Tiểu Lôi cười ha ha, nói: " Ăn trộm sao, ta không định làm. Hôm nay đến để thăm hỏi cô, dù sao mọi người cũng là bằng hữu. Cũng lâu ngày không thấy."
Sắc mặt Lôi đại tiểu thư trầm xuống: "Ngươi rốt cuộc đến làm gì ? Ta không có hứng thú cùng ngươi cười đùa !"
Tiểu Lôi cố ý thở dài nặng nề, ngã người ra sau ghế, uể oải nói: "Ta gặp phiền toái, tìm cô kể khổ."
"Hừ !"
Lôi đại tiểu thư hừ một tiếng, vẫn lạnh lùng trừng mắt Tiểu Lôi. Nàng sao có thể tin tưởng câu nói xằng này của Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi xòe tay tỏ vẻ vô tội: "Là thật. Các người muốn đối phó Điền gia, hiện tại, ta nể mặt Điền Kha Nhi, làm sao có thể tụ thủ bàng quan …… nhưng dù sao quan hệ của chúng ta cũng không tệ ……"
Lôi đại tiểu thư lập tức phi một tiếng: "Ai cùng ngươi quan hệ không tệ !"
Tiểu Lôi hì hì cười, nói: "Được được, là ta và Lôi Hống quan hệ không tệ, làm sao dám cùng Lôi đại tỷ đối đầu đây. Nếu chỉ là một mình tiểu tử Phong Cuồng, ta đã sớm cắt mũi hắn rồi."

Lôi đại tiểu thư liếc Tiểu Lôi nói: "Ngươi có bản sự này sao?"
Tiểu Lôi đột nhiên ngưng cười. Hắn nghiêm mặt nói: "Lôi đại tỷ, ta mặc dù thích cười đùa. Nhưng mọi người quen biết lâu như vậy, có thấy ta đã từng khoác lác chưa ?"
Lôi đại tiểu thư nghiêng đầu ngẩm nghĩ, không thể không thừa nhận: "Hình như không có …… nhưng ngươi nửa đường hủy ước thì có."
Tiểu Lôi cười nói: "Như vậy đi, dù sao tâm nguyện của cô chính là không cho Lôi Hống cưới Điền Kha Nhi, hiện tại tâm nguyện đạt thành, cũng không thể tính là ta hủy ước."
Lôi đại tiểu thư miễn cưỡng gật đầu: "Cho là ngươi nói đúng ! Được rồi. Ngươi rốt cuộc có ý gì, thống khoái nói ra !"
Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: "Ta nói đây, các người muốn đối phó Điền gia, ta nhất định phải nhúng tay. Phong Môn gì đó, ta xem cũng bình thường, nếu không phải nể mặt cô, ta đã sớm trực tiếp đạp bằng đám Phong Môn! Ta đến chỉ hỏi cô một câu …… cô và Phong Môn rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao phải giúp đỡ Phong Môn ?"
Lôi đại tiểu thư lạnh lùng cười: "Ta vì sao phải nói cho ngươi ?"
Dừng một lúc, ngữ khí của nàng bình hòa một chút, lại thêm một câu: "Cho dù nói cho ngươi. Ngươi cũng không giúp được ta."
Ánh mắt Tiểu Lôi sáng ngời: "Nói như vậy, là cô có nổi khổ, không thể không giúp Phong Môn?"
Lôi đại tiểu thư đột nhiên trong lòng phiền muộn, quát: "Chuyện này không liên quan đến ngươi !"
Tiểu Lôi vẫn uể oải nằm trên ghế trường kỷ, chậm rãi nói: "Như vậy đi, ta nói cho cô một bí mật, sau đó dùng bí mật này trao đổi …… còn cô nói cho ta biết, tại sao Phong Môn hiếp bách cô, thế nào ?"
Hắn cố ý dụng từ "Hiếp bách" này, lập tức Lôi đại tiểu thư không hề phản đối, Tiểu Lôi đã biết mình đã đoán đúng.
"Bí mật ? Ta đối với bí mật của ngươi không có hứng thú." Lôi đại tiểu thư đứng lên, chỉ vào cửa chính, nói: "Nếu ngươi đến chỉ là vì sự tình này, vậy ngươi có thể đi. Sự tình Phong Môn và Điền môn, ngươi tốt nhất không cần nhúng tay …… ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."
Tiểu Lôi vẫn nằm ở ghế trường kỷ, nhìn Lôi đại tiểu thư, ung dung nói: "Chuyện của ta, có quan hệ với đệ đệ của cô."
Lôi đại tiểu thư sắc mặt biến đổi: "Lôi Hống ! Ngươi nói là có quan hệ với Lôi Hống!" Trong mắt nàng bắn ra một chút sát khí: "Tiểu tử ! Ngươi tốt nhất đừng đụng đến Lôi Hống! Việc này hắn hoàn toàn không biết. Cho nên ta mới có thể đưa hắn đi xa… ngươi ……"
Tiểu Lôi lắc đầu: "Ta và Lôi Hống quan hệ tốt lắm, ta thế nào cũng không làm hại hắn …… hơn nữa, ta vừa rồi nói chính là, sự tình này và đệ đệ của cô có quan hệ, lại không nói là có quan hệ với Lôi Hống!"
Lôi đại tiểu thư nhíu mày, tựa hồ có chút mơ hồ: "Vậy là sao?"
Tiểu Lôi mĩm cười, nói: "Đây là bí mật ta nói, hiện tại cô không ngại trước hết nghe ta kể một cố sự, như thế nào?"

Không đợi Lôi đại tiểu thư phản đối, Tiểu Lôi đã bắt đầu kể.
Hắn kể tao ngộ buổi tối ngày đầu tiên hắn cùng bọn Lôi Hống dọn nhà tới trang viên!
Buổi tối hôm đó, Tiểu Lôi đại chiến Quỷ Vương tại trang viên, hơn nữa phát hiện biệt thự trong trang viên bị người âm thầm ám phong thủy hại người..., cuối cùng lại nói tới "Phương Bá" người làm vườn thần bí.
Nói tới những lời kỳ quái của Phương Bá lúc đang tỉnh táo, cuối cùng lại nói tới cuộc nói chuyện giữa Phong Cuồng và Tiểu Lôi ……
Sắc mặt Lôi đại tiểu thư bắt đầu có chút không kiên nhẫn, nhưng càng nghe sắc mặt càng kinh ngạc, đợi Tiểu Lôi kể xong xuôi, hắn nhìn nàng , lại phát hiện Lôi đại tiểu thư hít thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch, trên đầu đầy mồ hôi, nàng kêu khẻ một tiếng, ngồi rũ xuống vô lực trên ghế trường kỷ.
Ánh mắt nàng bất khả tư nghị nhìn chăm chăm Tiểu Lôi thật lâu, Tiểu Lôi vừa muốn mở miệng, Lôi đại tiểu thư đột nhiên lớn tiếng quát: "Ngươi hồ thuyết bát đạo, là có dụng ý gì!!!"
Nói xong, bàn tay nàng vỗ xuống mặt bàn, bách một tiếng, chiếc bàn lập tức vỡ nát thành bụi phấn. Lôi đại tiểu thư bỗng nhiên đứng phắt dậy, một chưởng kích tới Tiểu Lôi.
"Mẹ ! Cô sao không nói đạo lý !" Tiểu Lôi nghiêng người tránh qua, Lôi đại tiểu thư lại xông tới, quyền đả cước thích, toàn bộ đều nhằm vào Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi bất đắc dĩ, triển khai thân pháp, hai người bắt đầu rượt đánh giữa đám ghế trường kỷ, Lôi đại tiểu thư thở hổn hển, hiển nhiên tâm tình kích động, mỗi một chưởng một cước, đều dụng chân lực, một chưởng tung ra làm chiếc ghế trường kỷ trước mặt gãy thành hai đoạn, một cước đá bay chiếc bàn trước mặt Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi không muốn cùng nàng đánh nhau, chỉ một mực né tránh, miệng kêu lên: "Ta nói đều là chuyện thật, cô điên sao?? Cô còn đánh nữa !" Tránh khỏi một trảo của Lôi đại tiểu thư, rắc một tiếng, gỗ vụn trên vách tường kế bên bay tán loạn, một trảo của Lôi đại tiểu thư khắc thật sâu trên vách tường, Tiểu Lôi không nhịn được, vặn người tiến tới trước mặt Lôi đại tiểu thư, Lôi đại tiểu thư đang tức giận, lại đột nhiên nhìn thấy Tiểu Lôi ngay trước mũi, kêu lên một tiếng, tung chân đá ngay, Tiểu Lôi thuận thế ôm lấy đôi chân dài của nàng gắng sức đẩy tới, Lôi đại tiểu thư liền ngả ra sau, Tiểu Lôi một tay nắm vòng eo mềm mại của nàng, quát: "Đừng đánh nữa ! Đánh nữa ta trở mặt a !"
Lôi đại tiểu thư quát nhẹ một tiếng, tung chưởng nhắm ngay mặt Tiểu Lôi phách tới, Tiểu Lôi lần này cũng không né tránh, nhìn chưởng của đối phương, đột nhiên há mồm thổi nhẹ vào bàn tay của nàng.
Chỉ một hơi nhẹ nhàng như vậy, Lôi đại tiểu thư lại đau đến cúi gập người.
"Còn đánh nữa thôi?" Tiểu Lôi trầm giọng nói.
Lôi đại tiểu thư quát: " Tiểu tử đê tiện, thả ta ra!"
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng, buông nàng ra, thoáng một cái đã tới phía sau, giữ chặt hai tay nàng, nói: "Ta nói đều là chuyện thật, cô vì sao không tin?!"
"Hồ thuyết bát đạo ! Lôi Hống rõ ràng là đệ đệ của ta!" Lôi đại tiểu thư nói xong còn muốn tung chân đá, nhưng Tiểu Lôi tiện tay điểm nhẹ bên hông, hai chân nàng lập tức cứng đờ, một chút khí lực cũng không có. Hai chân nàng tê dại, người cũng đổ gục xuống, Tiểu Lôi thuận thế ôm lấy nàng, cười khổ: "Tốt rồi, cô đừng đánh, chúng ta từ từ nói được không ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui