Chí Tôn Vô Lại


Tiểu Lôi cười một tràng, nội tức kéo dài liên miên, chỉ cảm thấy càng cười càng thống khoái, lúc tiếng cười ngưng lại, ngay cả đám lá cây trên đỉnh đầu cũng bị chấn động rơi xuống.
Sắc mặt Tiên Âm biến đổi, quát: "Cười cái gì mà cười!"
Nàng tiện tay dùng đầu ngón tay kẹp một phiến lá, nhắm hướng Tiểu Lôi nhẹ nhàng bắn tới, lá cây vốn mềm như vậy, dưới tiên pháp của Tiên Âm, không ngờ lại trở nên sắc bén như lưỡi đao mỏng, Tiểu Lôi nhìn thấy phiến lá phóng tới trước mặt, trong mắt thoáng hiện một tia mục quang kỳ dị, thân người nhẹ nhàng bốc lên cao, phiến lá cây kia chỉ xẹt qua ngay dưới chân hắn.
Tiên Âm nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Lôi, nhưng không hề xuất thủ tiếp. Tiểu Lôi phóng lên trên cao vài thước, rồi mới từ từ hạ xuống, mỉm cười nhìn Tiên Âm.
"Tiểu tử, đây có phải là công pháp Nghịch Thiên Quyết hay không?" Ánh mắt Tiên Âm trở nên nóng bỏng.
Tiểu Lôi mỉm cười không nói, chỉ đưa mắt nhìn Tiên Âm. Vừa rồi hắn phóng người lên trên, liền biết được pháp lực bản thân đã khôi phục được năm sáu thành, Nghịch Thiên Diệu Quyết quả nhiên thần diệu, vốn tưởng rằng pháp lực khổ tu một hai năm nay xem như bỏ phí, không ngờ thứ công pháp dịch kinh hoán cốt này khiến ứ khí trong nội thể tan đi, pháp lực không ngờ từ từ khôi phục lại, vừa rồi hắn nhảy lên chính là dùng Ngự Phong Thuật, bất quá hiện tại hắn lại không nghĩ tới chuyện bỏ chạy. Dù sao Tiên Âm đã bị hắn khống chế, từ từ hý lộng nữ nhân ác độc này cũng là một chuyện tốt.
"Không sai, chính là Nghịch Thiên Quyết." Tiểu Lôi ngang nhiên đáp.
Tiên Âm cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi thở dài: "Quả nhiên thần diệu, Tiên Sơn phái ta tuy cũng có công pháp trị thương, nhưng cho dù thể chất của ngươi khác hẳn với thường nhân, cũng không thể trong một đêm mà khôi phục được. Vết thương cho dù có thể khép lại, nhưng khớp xương đã bị gãy lìa, không thể nào trong một đêm lại nối dài ra được." Nói tới đây, trong lòng nàng lại càng nghĩ về Nghịch Thiên Quyết, nhất thời trở nên si dại.
Tiểu Lôi cười nói: "Tiên Âm tiên tử, hiện tại vết thương của ta đã khá rồi, ngươi không sợ ta lại bỏ trốn sao?"
Tiên Âm ngẩng đầu cười lạnh nói: "Hả? Ngươi bỏ trốn được sao? Mặc dù ta đã thụ thương, nhưng ngươi lại có thể bay bao xa? Ngươi dám bỏ trốn, ta lập tức lại đánh gãy xương của ngươi, chỉ cần nhấc tay một cái thôi, ta thấy ngươi chữa thương nhanh lắm, có điều ta đánh cũng nhanh không kém!" Nói xong nàng phất tay, một đạo kình phong bắn tới nghe ầm một tiếng, một cây đại thụ ở xa xa lập tức bị đánh gãy thành bốn năm khúc!
Tiểu Lôi nổi giận quát: "Thật là một mụ đàn bà độc địa."
Tiên Âm nghe được nhưng cũng không tức giận, chỉ thản thiên trả lại một câu: "Nắm tay của ai cứng thì người đó có đạo lý, nếu pháp lực của ngươi mạnh hơn ta, tự nhiên cũng có thể đối với ta như vậy."
Tiểu Lôi cố ý cười lạnh một tiếng: "Được, cho dù ta bỏ trốn không được, Nghịch Thiên Quyết này, ngươi cũng đừng hòng ta nói cho ngươi nghe!"

Tiên Âm cũng không tức giận, thản nhiên trả lời một câu: "Đến lúc đó cũng không phải do ngươi quyết định."
Tiểu Lôi làm bộ bị ép buộc, đành đi tới đốt lửa lên. Thịt con mèo rừng kia cũng còn không ít, tùy ý cắt xuống vài miếng, mang lên lửa nướng qua nướng lại, Tiên Âm đột nhiên hét lớn: "Ngươi còn nói, túi Bách Bảo của ta là do ngươi lấy!
"Hả?" Tiểu Lôi giật mình.
Tiên Âm cười lạnh nói: "Ngươi vừa rồi dùng hỏa thạch đánh lửa, rõ ràng chính là đồ trên người của ta!"
Tiểu Lôi bĩu môi nói: "Hỏa thạch trong tay ta, chẳng lẽ túi Bách Bảo nhất định là do ta lấy hay sao?"
Tiên Âm nhất thời tắc lời, chỉ tức giận nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên giọng nói lại trở nên nhu hòa, vui vẻ, nói: "Ngày đó ta nghe Tiêu Dao Tử nói chuyện với ngươi, ngươi đã không tính là người của Tiêu Dao phái. Nếu như ngươi nguyện ý, không ngại bái ta làm sư phụ, sau khi gia nhập phái Tiên Sơn của ta, ngươi thích pháp bảo, vậy túi Bách Bảo kia của ta coi như là tặng cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Lôi chỉ bĩu môi nói: "Tiên Sơn phái có gì tốt chứ?"
Tiên Âm tưởng hắn động lòng, lập tức nói: "Tiên Sơn bọn ta có "Diệu Tự Thập Tứ Quyết", còn có Tiên Vũ Âm Pháp càng thần diệu hơn, sau khi tu luyện thành, có thể dùng âm thanh đả thương địch nhân, đến lúc đó ta lại cho ngươi một thanh cổ cầm, ngươi gảy đàn một cái, bên trong âm luật lại ẩn hàm tiên khí có thể đả thương địch, vậy chẳng phải là oai phong khí phái hay sao?"
Tiểu Lôi nghe được trong lòng cũng dao động. Cái gì Diệu Tự Thập Tứ Quyết, cho dù là vậy, chẳng lẽ có thể lợi hại như Viên Chân Diệu Quyết cùng với Nghịch Thiên Quyết hay sao? Nếu không, Tiên Âm cũng đã đánh thắng Khinh Linh Tử với Tiêu Dao Tử. Bất quá món Tiên Vũ Âm Pháp cũng có chút ý nghĩa. Nếu như tu luyện được, gảy một tiếng đàn là có thể đả thương địch nhân, tựa như Lục Chỉ Cầm Ma, quả thực là khiến người khác ngây người!
Công pháp này thật phải nghĩ ra biện pháp học lấy. Nhưng cũng không cần phải gia nhập Tiên Sơn phái. Cùng lắm là dùng Tỏa Hồn Đan uy hiếp Tiên Âm, cũng không sợ ả không giao ra! Hừ!
Thấy thần sắc trên mặt Tiểu Lôi, Tiên Âm càng tưởng rằng Tiểu Lôi đang động lòng. Nhưng Tiểu Lôi đã cười ha hả nói: "Ngươi nói Tiên Sơn có cái gì đó khá lắm…. à, ta biết Tiên Sơn còn có Tiệt Mạch Thập Tam gì đó, đánh ai sẽ khiến người đó liên tục thổ huyết mười ba lần, cũng thấy thú lắm a! Ha ha ha ha…"
Tiên Âm giận tới sắc mặt tái nhợt, chỉ muốn trở mặt ngay lập tức.
Nàng cùng với Diệu Yên đấu nhau tới lưỡng bại câu thương, lại bị trúng Tiệt Mạch Thập Tam của Diệu Yên, thiếu chút nữa là đã ô hô rồi, bình sanh điều này là một sỉ nhục lớn, mà Tiểu Lôi lại còn cố ý nhắc tới chuyện này, ngươi bảo làm sao nàng không tức giận chứ?

Tiên Âm trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng làm bộ không thèm để ý tới, vội vàng dụ dỗ: "Ngươi tuổi còn trẻ, thể chất đặc thù, lại là một khối vật liệu thượng hảo, nếu như vào Tiên Sơn phái, tương lai học được thành tựu, cho dù ta đem địa vị chưởng môn truyền lại cho ngươi, cũng không không thành vấn đề, ta hiện tại còn chưa có thu đồ đệ, nếu ngươi bái ta làm sư phụ, ngươi chính là đại đệ tử của ta. Tương lai tiếp chưởng môn hộ, cũng là thuận lý thành chương mà thôi."
Tiểu Lôi khinh thường ngoảnh mặt nhìn, lạnh lùng nói: "Hừ, chưởng môn nhân gì chứ, lại còn phải bái ngươi làm sư phụ, sư phụ ta là Tiêu Dao Tử, ngươi nếu đã không đánh thắng ông ta, bằng cái gì đòi làm sư phụ ta? Hừ, đòi làm sư phụ ta, ta xem ngươi còn tệ hơn cả lão bà của ta nữa. Bộ dạng của ngươi so với Diệu Yên còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng cho làm nha hoàn được."
Tiên Âm nộ khí bốc lên đầu, nổi giận nói: "Tiểu tặc vô lễ!!!"
Nàng trở tay đánh một chưởng, trúng ngay đám lửa trước mặt Tiểu Lôi, đám lửa kia lập tức bị dập tắt, không ngờ lại biến thành một khối hàn băng! Bên trong mấy cục thịt nướng đều cũng bị đông thành đá!
Cuối cùng thì nàng cũng lấy lại được lý trí, không vì tức giận mà đánh Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi càng đắc ý hơn, hắn nhận định Tiên Âm mê mẩn Nghịch Thiên Quyết. Tuyệt đối không dám thương hại đến hắn, liền cười nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi tự nhận là xinh đẹp như Diệu Yên? Hừ, ta xem ngươi hiện tại đầu bù tóc rối, mặt mũi nhem nhuốc, khắp người đều là bùn…"
Tiên Âm nổi giận, lồng ngực phập phồng, hét lớn: "Nói hưu nói vượn! Ai nói Diệu Yên đẹp hơn ta! Chúng ta đều là do liên hoa biến thành, tự nhiên là hình dạng đều giống nhau!"
Nàng vốn đấu võ mồm không lại Tiểu Lôi, nhưng giận đến hồ đồ, tự nhiên lại càng không phải là đối thủ của hắn. Nàng phản bác như vậy, chẳng khác nào coi mình giống như là lão bà của Tiểu Lôi.
Tiên Âm dù sao cũng không phải là đồ ngốc, trong đầu lập tức xoay chuyển tới lui, giận dữ nhìn Tiểu Lôi, cắn răng nói: "Tiểu tặc khá lắm, ngay cả ta cũng dám chiếm tiện nghi! Xem đây!"
Nói vừa xong, tiện tay cầm lấy một nhánh cây, lăng không hướng về phía Tiểu Lôi quất tới.
Nhánh cây kia lăng không bắn ra một đạo kình khí kêu xoạt một tiếng, liền quật tới trên người Tiểu Lôi, y phục trên người hắn lập tức rách nát, thân thể đau nhói, may là hắn có bán tiên chi thể, nên không bị thương.
Tiên Âm vốn tưởng rằng quất một cái có thể để lại trên người hắn mấy vết thương, thế nào cũng có thể khiến hắn trầy da tróc thịt, nhưng lại không nghĩ tới đòn vừa rồi chỉ làm rách y phục đối phương mà thôi. Trong lòng tức giận, lại quất xuống một cái nữa.
Tiểu Lôi vừa la vừa né, vừa hét lên: "Được! Ngươi đánh đi, ngươi tiếp tục đánh đi! Ngươi đánh ta thêm một chút, ta sẽ không nói cho ngươi biết Nghịch Thiên Quyết!"

Tiên Âm lập tức dừng tay lại, đưa mắt nhìn khuông mặt cợt nhã của Tiểu Lôi, trong lòng lại nổi giận, quát: "Đừng hòng gạt ta! Ta không đánh ngươi, ngươi lại cho ta biết sao? Hừ!"
Lập tức cành cây trong tay lại quật tới. Tiểu Lôi chỉ đứng yên bất động, chịu từng đòn đánh xuống. Dù sao cũng bất quá là bị tổn hại y phục, thoáng có chút đau đớn mà thôi, hắn lại lạnh lùng cười nói: "Được, ngươi đánh đi, cứ việc đánh đi, đợi ta chịu không nổi, tự nhiên sẽ cho nói cho ngươi biết Nghịch Thiên Quyết, chỉ là ngươi nên cẩn thận, nếu như ngươi làm nhục ta, cái mà ta cho ngươi biết, cũng chỉ là khẩu quyết giả!"
Tiên Âm lúc này khựng tay lại, cắn răng liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, rồi mới từ từ buông tay ra. Trong lòng nàng tức giận cỡ nào, chỉ muốn đem Tiểu Lôi đi lột da rút gân được, như vậy mới cảm thấy hả hê.
Tiểu Lôi cũng biết đến đó là dừng, bản thân có chút đùa giỡn với nàng thì còn được, nhưng nếu thật sự Tiên Âm nổi giận lên, trở mặt tại chỗ, vậy ngược lại là chẳng còn thú vị gì.
Hắn cười cười, chỉ về đám "thịt nướng đóng băng" trước mặt, cười nói: "Ngươi hủy mất bữa cơm tối của chúng ta rồi, giờ tính sao đây? Mau mau đền đi."
Tiên Âm lạnh lùng nói: "Hủy đi thì là hủy đi, dù sao ta cũng không ăn." Nàng ngưng một chút rồi lại hung hăng nói: "Ta không ăn, ngươi cũng đừng hòng ăn!"
Nói xong câu này, trong lòng nàng thật đắc ý, nghĩ thầm bỏ đói ngươi một lần, cũng có thể làm giảm tức giận trong lòng ta!
Vừa nghe xong, Tiểu Lôi chỉ cười hì hì, lập tức ngồi xuống đất, cười nói: "Vậy cũng được. Bất quá cái thân này của ta có một chứng bệnh, từ nhỏ là ta đã ăn nhiều lắm, nếu có một bữa không ăn, là lập tức bị nhức đầu, một khi nổi cơn nhức đầu, là cái gì cũng đều quên hết, vạn nhất quên mất một hai đoạn khẩu quyết, không được oán trách ta nha!"
Tiên Âm không có cách nào, chỉ cắn răng nghiến lợi nhìn Tiểu Lôi, hét lên: "Giỏi giỏi giỏi! Coi như là ngươi lợi hại! Ngươi muốn thế nào!"
Tiểu Lôi cười nói: "Ta mấy ngày nay đói thì ăn thịt, khát thì uống máu, hoặc là nhổ mấy đám cỏ nhai, ăn thì cũng ăn xong rồi, nhưng mỗi ngày lại không được uống nước trong lành, thật là khó chịu muốn chết, ta bây giờ đang muốn uống nước. Thấy ngươi có thể biến ra khối băng đá, vậy chịu khó một chút cho ta, hóa ra nước, làm giải khát cũng tốt."
Tiên Âm lắc đầu nói: "Ngươi làm như pháp thuật này dễ sử dụng như vậy sao? Một chưởng này của ta đánh ra, đem hết hơi ẩm trong không khí xung quanh hấp thu lại, mới có thể tạo ra hiệu quả như Hàn Băng Chưởng. Ta bây giờ đang thụ thương, có thể không đụng tới pháp lực, thì tốt nhất là không đụng tới."
Tiểu Lôi cười ha hả nói: "Thế này cũng không được, thế kia cũng không được. Ngươi muốn từ ta lấy được Nghịch Thiên Quyết, ít nhất cũng phải cho ta một cái gì mới được chứ, hiện tại ngay cả chút nước cũng không cho uống, vậy làm sao người ta sống được?"
Tiên Âm lặng đi không nói được lời nào, miễn cưỡng đánh ra hai chưởng, tạo ra hai khối băng lớn, lạnh lùng nói: "Được rồi chứ?"
Tiểu Lôi lấy hai mắt nhìn, cẩn thận lấy hai cái bình từ túi Càn Khôn ra, đem hai khối băng bỏ vào trong, lại cười nói: "Không đủ không đủ, làm lại nhiều một chút."
Tiên Âm cau mày: "Ta không uống nước, hai khối băng đá này, ngươi một người uống một chút vậy cũng đủ rồi."
Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Uống nước thì đủ rồi, chỉ là ta ở nơi đây bốn năm ngày đã không tắm rửa, hiện tại cả người ngứa ngáy kinh khủng, cho dù ở chỗ này tắm rửa không được, ta dùng để rửa mặt, lau chân cũng được chứ?"

Tiên Âm tức đến nói không ra lời, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác không cùng tên tiểu vô lại tiểu tặc này nói chuyện, sợ rằng bản thân nói chuyện thêm một hai câu với hắn, có thể tại chỗ đang sống nhăn mà tức chết.
Ngay lúc đó, trong lòng nàng sinh ra vài phần hối hận, tưởng bắt hắn là có được Nghịch Thiên Quyết, ai ngờ lại bắt trúng cái phiền toái lớn của thiên địa thế này.
Tiểu Lôi không đùa giỡn nữa, đi châm lửa, cũng chẳng biết hắn từ trong túi Càn Khôn mò mò cái gì, không ngờ lấy ra được một cái nồi, đem nồi đun nước, rửa mặt, tự nhiên cởi giày bỏ chân vào ngâm nước, lại cố ý lớn tiếng rên rỉ thoải mái: "Thoải mái, thoải mái, ài, nếu như bây giờ có cái bồn tắm, ngâm nước ấm như vầy, vậy quả thực là cuộc sống quá thần tiên." Nói xong, lại thở dài: "Mấy ngày nay không rửa mặt, không khí ở đây ẩm ướt khó chịu, sương đọng dầy đặc, khiến mấy ngày nay mặt như mèo, nằm trên mặt đất, cũng không biết trên người có bao nhiêu con kiến bò lên, ài…"
Hắn ngưng nói rồi thôi, nhưng lại cố ý nói lớn như vậy, Tiên Âm mơ hồ cũng cảm thấy cả người không được thoải mái.
Nàng vốn được xưng là tiên tử, tự nhiên là thanh cao mỹ lệ, lại thích mặc y phục màu trắng, tới bây giờ toàn bộ đều đính đầy bụi, quả thật tính tình thích sạch sẽ, một ngày qua đã ráng nhẫn nại lắm, giờ phút này bị Tiểu Lôi nói tới, vốn không có gì, lại đột nhiên cảm thấy cả người bắt đầu ngứa ngáy, hình như khắp người đều không được thoải mái.
Tiểu Lôi cười ha hả, tiện tay đem nồi nước đặt xuống một chỗ xa xa, rồi đi tới bên cạnh Tiên Âm. Tiên Âm không nói lời nào, chỉ thấy trước mặt đưa tới một cái khăn tay.
Liền nghe thấy Tiểu Lôi cười nói: "Yên tâm, đây là từ trong túi Càn Khôn của ta, sạch sẽ lắm, trước mặt cũng là nước sạch, không phải là nước rửa chân của ta."
Tiên Âm nhịn không được trong lòng phát xuất một tia cảm kích, nhưng cũng không xuống nước, cắn răng nói: "Lấy đi, ai mà dùng mấy cái đồ hôi thúi của ngươi chứ!"
Tiểu Lôi bĩu môi, tiện tay lấy cái khăn tay ném qua một bên, trở người một cái rồi đi ngủ.
Hắn đưa lưng về phía Tiên Âm, được một hồi thì giả bộ làm hơi thở ổn định kéo dài, quả nhiên nghe được thanh âm sột xoạt ở đằng sau. Cô nàng Tiên Âm kia trên mặt thì cương ngạnh, cuối cùng cũng không ngăn được tính tình thích sạch sẽ trời sanh của con gái, đã lặng lẽ cầm lấy cái khăn tay kia lau lau mặt.
Tiểu Lôi nghe được rõ ràng, ráng tiếp tục thở dài, đáng tiếc đáng tiếc, chỉ là lau mặt mà thôi, nếu mà lau người, vậy có thể được xem thỏa thích.
Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên nhớ tới Diệu Yên. Nghĩ đến Diệu Yên đối với hắn một lòng tình thâm, hắn cố nhịn một chút ý niệm mơ hồ, tùy ý thở dài một tiếng, lúc này mới từ từ thiếp đi.
Đến nửa đêm, Tiểu Lôi còn đang trong mơ, đột nhiên cảm thấy miệng bị người khác bịt lại, hắn lập tức theo phản xạ lấy hai tay chộp ra đằng sau, nhưng không ngờ lại cảm thấy mềm mại, thì ra là cái eo của Tiên Âm. Trong bóng tối chỉ nghe Tiên Âm hừ một tiếng, nhưng không ngờ một chưởng cũng không thấy đánh tới, Tiểu Lôi đang muốn quát lớn, liền nghe thấy Tiên Âm áp ngay lỗ tai hắn hạ giọng nói: "Đừng lên tiếng, có người đang đến."
Dừng một chút lại bổ sung thêm một câu: "Nghe khí tức của bọn chúng không phải là người bình thường, hình như là tâm pháp tu luyện của Côn Luân phái."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui