Chí Tôn Vô Lại


Trầm mặc.
Không khí tựa hồ đọng lại lạnh như băng, hô hấp của hai người hơi dồn dập. Sắc mặt Nguyệt Hoa tái nhợt, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Mà Tiểu Lôi cũng vậy, vẻ mặt quái dị, đôi mày nhíu lại, dường như đang cố gắng suy tư cái gì đó.
Nghi vấn thứ nhất …
Gặp quỷ rồi, Nguyệt Hoa rõ ràng là một người Trung Quốc! Như thế nào lại liên quan với thần thoại Hy Lạp chứ? Mà làm sao lại là ma nữ Pandora mang đến tai hoạ cho nhân loại trong thần thoại Hy Lạp?
Chẳng lẽ thần linh trong thần thoại Hy Lạp từ ngàn vạn năm trước đã lĩnh ngộ được tinh thần chủ nghĩa quốc tế, không phân biệt được màu da con người giữa các quốc gia?
Mẹ nó chứ!
Giải thích duy nhất chính là, bất cứ cô gái nào mở được cái hộp kia đều được thần linh ban cho danh hiệu là Pandora. Thậm chí nếu người mở cái hộp kia không phải là Nguyệt Hoa mà là một cô gái thổ dân Châu Phi hay Ả Rập thì kết quả cũng sẽ tương tự!
Nghi vấn thứ hai …
Hay a, giả định, giả thiết, giả như … giả như Nguyệt Hoa thật sự là Pandora gì đó trong thần thoại Hy Lạp, là ma nữ chịu trách nhiệm trước nhân loại về việc mang lại các tai họa.
Nhưng … nhưng điều này cùng với hai đại thế lực sau này Tây Phương Giáo Hội và Hắc Ám Hội Nghị đồng thời truy tìm nữ nhi của Nguyệt Hoa có quan hệ gì chứ?
Xin ta xin, cho dù Nguyệt Hoa là Pandora … điều này thuộc về thần thoại Hy Lạp. Cùng với đạo Thiên chúa có quan hệ gì chứ? Ít nhất trong thần thoại Hy Lạp, khi Tây phương tôn giáo chiếm địa vị chủ đạo, thì trên thế giới làm gì có đạo Cơ đốc chứ!
Thiên chúa giáo cùng với thần thoại Hy Lạp, hoàn toàn là hai hệ thống tôn giáo. Tại sao Nhà thờ Thiên chúa lại đi truy tìm Pandora trong thần thoại Hy Lạp chứ?
Điều này chẳng phải Quan Công chiến Tần Quỳnh? Nhạc Phi đánh Lữ Bố? Tần Thuỷ Hoàng đại chiến Napoleon sao?
Nghi vấn thứ ba: Các cá nhân khác trong đội leo núi, vừa tiến nhập thần điện đã bắt đầu tìm tòi tìm kiếm khắp nơi, tại sao bọn họ không có người nào nhìn thấy cái hộp kia chứ?
Tiểu Lôi nhẹ nhàng đề ra ba nghi vấn của hắn, nhưng chính lúc hắn vừa mới hỏi xong, sắc mặt Nguyệt Hoa lại trở nên đáng sợ hơn, nàng cắn môi, qua một lúc thật lâu rốt cục mới thấp giọng nói: "Bởi vì … bọn họ không thấy cái hộp kia … bọn họ căn bản là nhìn không thấy cái hộp đó! Ta lúc ấy cực kỳ hoảng sợ, vứt bỏ nó rồi chạy tới phía trước, bọn họ cũng phát hiện ra tâm tình ta có điểm không tốt, cho là ta ở phía sau đã phát hiện được vật gì đó … nhưng đến khi bọn họ tới được mặt sau của thần tượng … cái hộp kia … nó đã biến mất không thấy đâu nữa!"
Đúng là sự kiện kỳ dị.
Tiểu Lôi cười khổ, đầu óc hắn cũng cảm thấy loạn cả lên.
Nhẹ nhàng an ủi Nguyệt Hoa vài câu, tâm tình Nguyệt Hoa qua thật lâu một lần nữa mới bình tĩnh trở lại, nàng ngồi bên cạnh Tiểu Lôi, trong không gian chật hẹp của cái lều, hai người ở cùng một chỗ, Nguyệt Hoa như tựa vào người Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi lúc này đang đắm chìm trong muôn vàn suy nghĩ.
Hắn thật sự muốn đem chuyện này phân tích lại một lần nữa. Sự tình này càng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng phức tạp. Hắn cảm giác hình như mình với nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám huyền ảo thật giống nhau …
Hắc, tiểu gia ta cũng không phải là Sherlock Holmes! Dựa vào cái gì mà muốn ta suy nghĩ cái vấn đề đau đầu này chứ?
Chửi rủa rồi lại chửi rủa, Tiểu Lôi vẫn tiếp tục vặn óc mà suy tưởng.
Đầu tiên, là không hiểu sao mình lại đi xuyên qua cánh cửa kia một cách kỳ diệu, tới thời điểm bảy năm trước. Thời điểm Nguyệt Hoa đang thực hiện chuyến lữ hành Châu Âu lần cuối cùng. Cái lần thực hiện cuộc leo núi phi thường quỷ dị thần bí.
Thứ hai, nơi mình xuất hiện là một khe nứt trong băng hà, mà khi Nguyệt Hoa tìm thấy mình thì phát hiện chỗ phía dưới mình có một động băng, huyệt động đó chẳng những có một con rồng trong truyền thuyết mà còn có một thần điện thờ thần Zeus, trong đó tài phú rất lớn, có thần tượng bằng vàng nguyên chất … bắt đầu từ nơi này, chuyện này dẫn đến truyền thuyết thần thoại Hy Lạp.
Mà Nguyệt Hoa … đã biến thành … biến thành ma nữ Pandora trong thần thoại Hy Lạp.
Nhìn cô gái bên cạnh đang kinh hoàng như con nai con … Tiểu Lôi thật sự không có cách gì liên hệ nàng với ma nữ mang đến tai hoạ cho loài người.
Tiểu Lôi suy nghĩ mãi không thông, thở dài dứt khoát, nhất tâm nhất ý điều chỉnh nội tức.
Hắn luôn cảm giác rằng trong chuyện này hình như mình đã bỏ qua mấu chốt nào đó rất quan trọng, nhưng rốt cuộc là quên cái gì, trong lúc nhất thời không tóm được điểm then chốt kia.
Đại khái là do nguyên nhân nghịch chuyển thời không, thân thể Tiểu Lôi suy yếu, khi trải qua nửa ngày điều tức, trạng thái đau đớn toàn thân căn bản đã có chút phục hồi liền đứng dậy. Mặc dù tiên thiên chi khí trong cơ thể vẫn còn yếu ớt, bất quá đã miễn cưỡng có thể ngưng tụ lại. Hắn vừa uống một viên đan dược, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài lều tiếng gió gào thét, hàn khí lẫm liệt, Tiểu Lôi thử triển khai linh giác mình, cảm giác thân thể mình mặc dù không có khôi phục, nhưng thật ra linh giác lại khôi phục tới bảy tám phần.
Hắn chỉ cảm thấy nội tâm luôn có một chút bất an. Sự bất an kia e rằng xuất phát từ ánh mắt hung ác của đội trưởng đội leo núi.
Điều đó rõ ràng đã không che dấu được một tia sát khí lộ ra!
Nếu như bình thường, loại gia hoả này cho dù có 110 tên Tiểu Lôi cũng không để trong mắt. Nhưng bây giờ hắn pháp lực hắn mất tới 99%, thể lực đi lại còn không bằng một người bình thường. Chỗ dựa duy nhất cũng chỉ có túi Càn Khôn với mấy món pháp bảo.
Lúc nửa đêm, Tiểu Lôi đột nhiên lay Nguyệt Hoa, thấp giọng nói: "Tỉnh dậy đi."
Nguyệt Hoa mấy ngày này đã chịu không ít kích thích cùng kinh hãi, lại còn miễn cưỡng chiếu cố cho Tiểu Lôi, sớm đã mơ màng mà ngủ rồi. Nghe được Tiểu Lôi la lên, nhưng điều kiện phản xạ lại giống như nghiêng người chui vào lòng hắn, miệng mơ mơ màng màng đáp lại một câu.
Tiểu Lôi vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt nàng, Nguyệt Hoa lúc này mới tỉnh lại, nhận thấy tay Tiểu Lôi dường như đang đặt trên mặt mình, lập tức liền đỏ lên, đến lúc nàng phát hiện cơ hồ cả người mình tựa trong lòng Tiểu Lôi, không kìm được sự xấu hổ.
"Xin, xin lỗi …" Nguyệt Hoa cúi đầu xuống: "Nhất định là ta không cẩn thận đè lên anh phải không …" nàng lập tức ngồi thẳng dậy. Tiểu Lôi giật mình, lập tức cười nói: "Không phải, chỉ là ta đột nhiên nhớ tới một việc."
"Cái gì?"
"Ngày đó, các người tiến nhập vào trong thần điện, như thế nào lại đi ra ngay?"
Nguyệt Hoa thở dài, nói: "Chúng ta ở trong đó rất lâu, bất luận là ai cũng chưa thấy nhiều tài phú đến vậy, đều phát điên lên cả. Bọn họ hết thảy không đếm xỉa gì liền lấy balô xuống … những gì có thể đều ném đi hết … thậm chí còn ném đi cả một vài trang bị và khí cụ dự trữ … Pierre và Luke thậm chí còn quăng cả không ít đồ ăn. Bọn họ chỉ vì dành không gian trong balô nhiều ra một chút …kim cương, vàng."
Tiểu Lôi thở dài.
Không cần Nguyệt Hoa nói nhiều, hắn có thể tưởng tượng được loại cảnh tượng điên cuồng này. Mọi người bị số lượng tài phú quá lớn trước mắt làm ngây ngất, đối mặt với vô số kim cương và vàng cao như núi … đối mặt với số tài phú cực lớn đã dẫn khởi chiến tranh giữa các quốc gia mấy ngàn năm trước. Có bao nhiêu người có thể bảo trì lý trí chứ?
Bất quá nhân lực lại quá nhỏ, bọn họ không cách nào mang tất cả những thứ đó đi, thực tế, vài người như chuột sa kho thóc, đối với lượng tài phú khổng lồ như thế, không biết phải giải quyết thế nào.
Cuối cùng mọi người thương lượng, trước tiên phải ly khai nơi này đã. Đồng thời họ quyết định, che dấu phát hiện bí mật này, đồng thời …
Tiểu Lôi lập tức nghĩ tới một cách diễn đạt phi thường thích hợp miêu tả trường hợp này:

Chia chiến lợi phẩm!
Nguyệt Hoa thở dài, đột nhiên trong lều vang lên một tràng thanh âm "Ục ục" liên tiếp.
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, nhưng nhìn thấy Nguyệt Hoa sắc diện cổ quái, hắn lập tức tỉnh ngộ, cười nói: "Cô đói bụng?"
Liền sau đó hắn nhớ tới đồ ăn hôm nay được phân phối quá ít, Nguyệt Hoa đại bộ phận lương khô và bánh quy đều đưa cho mình – nói là "đại bộ phận", thật ra lượng đồ ăn mà cái tên đội trưởng hèn hạ kia phân phối rất ít, nếu như bình thường, sợ rằng một người cũng không đủ ăn.
Tiểu Lôi cười nói: "Cô đói bụng phải không? Buổi tối không phải còn chút đồ ăn sao? Cô ăn trước đi."
Nguyệt Hoa thở dài: "Không được … chúng ta hiện giờ bị vây khốn ở chỗ này, còn không biết phải chịu bao nhiêu ngày nữa. Đồ ăn phân phối hôm nay, chúng ta nên kiên trì một ngày, tới đêm mai mới có thể lấy đồ ăn tiếp.
Tiểu Lôi tức giận nói: "Tại sao?"
Nguyệt Hoa thấp giọng nói: "Chúng ta trong thần điện kia đã ném đi một nửa đồ ăn … bọn họ ……………….
"Hắc" Tiểu Lôi mắng to một tiếng.
Nguyệt Hoa tiếp tục nói: "Trước khi hôm nay anh tỉnh lại, đội trưởng đã thu hết đồ ăn của mọi người lại, nói bây giờ là thời điểm không bình thường, dựa theo điều lệ leo núi, đồ ăn phải được thống nhất để quản lý phân phối."
"Khốn nạn, khốn nạn!" Tiểu lôi mắng to: "Bọn họ đã ném đi đồ ăn của chính mình, giờ lại đoạt đồ ăn của người khác, còn nói là cái gì thống nhất phân phối? Hắc! Ta … con mẹ nó chứ …"
Nguyệt Hoa nghe được tâm tình kích động của hắn, khe khẽ cười, ôn nhu nói: "Được rồi, bất kể thế nào chúng ta đều là đồng bạn, hiện giờ lại bị vây ở nơi này, cách là như vậy cũng không có gì kỳ quái." Nàng nói xong, ho khan vài tiếng. Mặc dù ở trong lều, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất thấp.
Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ, Nguyệt Hoa nhường cái túi ngủ cho mình, nàng cả đêm chỉ quấn quần áo mang theo bên người. Dưới nhiệt độ này, nàng trong giấc ngủ mơ màng đã nép vào lòng mình, thậm chí ôm lấy mình …
Kỳ thật đều do con người trong khi ngủ, bởi vì rét lạnh quá mức, nên theo điều kiện phản xạ tự nhiên mà có động tác vậy thôi.
Bởi vì, nàng lạnh!
Nguyệt Hoa cười cười nói: "Tốt rồi, ngủ nhanh đi. Hy vọng ngày mai gió tuyết sẽ ngừng … ài, bất quá ta cũng biết điều này, tuy không có nhiều khả năng, trong thời tiết mùa này, trên núi sẽ không có tuyết rơi, nhưng một khi tuyết rơi, sẽ rất khó ngừng."
Tiểu Lôi nắm lấy hai tay Nguyệt Hoa, quả nhiên hai tay nàng lạnh lẽo, nhịn không được thở dài nói: "Cô là người tốt." Hắn đứng dậy kéo cái túi ngủ ra, muốn nhường lại cho Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa lắc đầu: "Đừng làm càn, anh còn bệnh. Ta quen rồi, không có vấn đề gì đâu."
Hai người đang đùn đẩy nhường nhau, Tiểu Lôi hốt nhiên thấp giọng nói: "Im lặng!"
Động tác của hắn cũng dừng lại, đột nhiên đưa tay che miệng Nguyệt Hoa.
Trong bóng tối, dường như Nguyệt Hoa nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Tiểu Lôi lộ ra, hắn thấp giọng cười lạnh: "Hừ, quả nhiên. Bọn người kia vì lợi ích làm cho mê muội tâm can, quả nhiên không định buông tha cho chúng ta."
Tiểu Lôi thính giác linh mẫn, mặc dù thanh âm gió tuyết vẫn không ngừng, nhưng hắn lại nghe thấy phía bên ngoài lều ẩn ước có tiếng bước chân truyền lại, dường như có 2, 3 người đang lặng lẽ tiến lại.
Không chút do dự, Tiểu Lôi kéo Nguyệt Hoa vào trong lòng mình, thấp giọng nói bên tai nàng: "Đừng nói gì, cũng đừng loạn động, ta sẽ giải quyết."
Nguyệt Hoa bị Tiểu Lôi kéo lại ôm giữ trong lòng, đang muốn kinh hô, nhưng lại cảm thấy bị Tiểu Lôi nhét một vật gì đó vào tay, dường như chỉ là một tờ giấy bình thường. Tiểu Lôi trở tay kéo Nguyệt Hoa ra phía sau mình …
Chỉ nghe thấy tiếng khoá kéo bị mở ra chậm rãi, đối phương hiển nhiên là muốn đánh lén vào ban đêm, bóng hắc ảnh lén lút tiến vào. Ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt hắn, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn tái nhợt …
Lại là cái tên Ruben trong đội leo núi kia vẫn thích Nguyệt Hoa. Vẻ mặt hắn âm lãnh, trong tay đang nắm chặt một cây cuốc chim! Đôi mắt hắn ánh lên có chút khẩn trương không đừng được, hai tay nắm vào nhau đang vài phần run rẩy.
Mơ hồ nhìn thấy phía bên trong lều có 2 bóng người cạnh túi ngủ, Ruben đã xông tới, cuốc băng trong tay hung hăng bổ xuống …
Phập!
Ruben lập tức đổ mồ hôi lạnh, không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không có máu tươi. Trước mặt bị đập bẹp chỉ là một cái balô cùng với trang bị dựng lều.
"Cô ấy biết chúng ta muốn động thủ?" Ruben trong đầu lập tức hiện lên ý niệm như vậy. Nhưng chỉ trong diện tích nhỏ bé của cái lều, liếc mắt một cái là có thể bao quát toàn bộ chung quanh vào mắt … vậy người đâu?
"Bọn họ đã chạy rồi!" Ruben tình thế cấp bách hét to một tiếng, chiếc lều bị hất lên từ phía sau, một bóng người tráng kiện nhanh chóng tiến vào, chính là cái tên đội trưởng kia.
"Ngu ngốc! Không phải bảo ngươi chú ý quan sát cái lều của nàng ta hay sao? Nàng ta đâu? Còn cả cái tên Trung Quốc kia nữa?
Ruben nghẹn giọng, một chữ cũng không nói nên lời.
"Pierre, Luke!" Đội trưởng hét to một tiếng, hai người từ phía ngoài hất cái lều lên. Đội trưởng sắc mặt âm lãnh: "Hai người các ngươi dò xét chung quanh xem."
Ruben đột nhiên hét lớn: "Balô bọn họ ở đây, đồ vật cũng thế, chắc chưa chạy được xa đâu!"
Phía bên ngoài lều, Tiểu Lôi một tay ôm Nguyệt Hoa, một tay che miệng nàng, lỗ tai hai người áp vào phía đỉnh lều, cẩn thận lắng nghe.
Nguyệt Hoa vẻ mặt kinh hãi. Vừa rồi những cử động của Tiểu Lôi đã làm cho nàng quá mức kinh ngạc.
Vừa rồi, trước khi Ruben còn chưa tiến đến, mảnh giấy mà Tiểu Lôi nhét trong lòng bàn tay Nguyệt Hoa kia thật ra là một đạo linh phù, một trong những pháp bảo của Tiểu Lôi, tên gọi "Độn phù", Tiểu Lôi và Nguyệt Hoa mỗi người cầm một cái, hắn mặc niệm khẩu quyết, linh phù rời đi hóa thành một đạo kim quang, hai người trong lều liền biến mất!
Đơn giản mà nói đây chỉ là một loại khí cụ hổ trợ "thuấn gian di động", hơn nữa loại "Độn phù" này sử dụng trên mình cũng chỉ có 1 lần gì đó. Hiệu lực hữu hạn, có thể mang một người rời đi tối đa cũng chỉ 110 thước mà thôi. Mà giờ phút này Tiểu Lôi thân thể suy yếu, pháp lực cũng còn lâu mới khôi phục dược, huống hồ di động một lần những hai người, dựa vào độn phù, cũng chỉ vô thanh vô tức mang hai người tới mặt sau lều.
Mà giờ phút này hai người đã hoàn toàn ẩn đi, "Độn phù" của Tiểu Lôi chẳng những có thể tạo ra hiệu quả "thuấn gian di động", mà lúc hắn chế tác "Độn phù" đã cố ý cho thêm một câu ẩn thân chú bên trong. Mặc dù loại đồ chơi cấp thấp này không thể qua mắt cao nhân, nhưng đối phó với người bình thường là đủ rồi.
Huống hồ Tiểu Lôi bây giờ tiên thiên chi khí yếu ớt, pháp lực càng khó có thể ngưng tụ lại được, mặc dù túi Càn Khôn còn có vài món pháp bảo lợi hại, nhưng hắn giờ pháp lực không đủ, cũng không sử dụng được. Nếu không, ở gần đám người dám động sát tâm với mình, với tình tình Tiểu Lôi, sợ rằng lòng bàn tay đã sớm xuất ra một đạo phù Chưởng Tâm Lôi, oanh sát cái đám hỗn đản này.
Bất quá hắn hiện giờ, ngay cả thi triển pháp lực Chưởng Tâm Lôi cũng không còn sức, mặc dù đạo phù Chưởng Tâm Lôi kia ở trong túi Càn Khôn, nhưng với hắn bây giờ mà nói, chỉ bằng tờ giấy lộn mà thôi.
Pierre và Luke hai người tiến tới bên cạnh Tiểu Lôi và Nguyệt Hoa, nhưng do Độn Phù ẩn Thân Chú, hai người căn bản không nhìn thấy Tiểu Lôi cùng Nguyệt Hoa thật ra đang ở phía sau lều.
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy thân thể Nguyệt Hoa trong lòng mình đang run rẩy không ngừng, hắn không thể làm gì khác hơn là nắm lấy bàn tay trái nàng nói: "Đừng sợ, đây là công năng đặc dị của ta." Nguyệt Hoa liếc nhìn Tiểu Lôi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ yên tâm.
Dán tai vào lều nghe một hồi, Tiểu Lôi nhịn không được mắng mình một câu: "Bọn chúng nói hình như là tiếng Pháp, ta nghe chẳng hiểu gì."

Lúc này Nguyệt Hoa đột nhiên trở tay lại, trong lòng bàn tay Tiểu Lôi viết nhanh, Tiểu Lôi đầu tiên là ngây người một hồi, lập tức hiểu được, Nguyệt Hoa đang phiên dịch cho mình đoạn đối thoại giữa hai tên hỗn đản bên trong lều.
Tuy nhiên tốc độ của Nguyệt Hoa hiển nhiên còn lâu mới theo kịp tốc độ nói chuyện của hai người bên trong, cũng chỉ có thể phiên dịch đại khái ý tứ.
Đội trưởng: "Ruben, tên gia hoả ngươi sao giống mấy bà già thế, bộ dạng không có tinh thần gì cả. Ta biết ngươi thích ả Nguyệt Hoa kia, nhưng bây giờ chúng ta có tiền, loại đàn bà nào mà ngươi chả tìm được? Chờ đến khi chúng ta xuống núi, lần sau mang theo một ít công cụ trở lại, từng chút mà đem bảo tàng nơi này về … chúng ta sẽ trở thành người giàu nhất thế giới!
"Im đi." Thanh âm Ruben có chút bất đắc dĩ: "Bọn họ sẽ đi tới đâu? Nhiệt độ bên ngoài giờ là -15 độ C, bọn họ không có mang trang bị bên mình, không có đồ ăn, không có lều, thậm chí túi ngủ cũng không mang đi … dưới loại tình huống này, trong gió tuyết, ở nơi cao bốn nghìn thước, lâu nhất là một giờ, hai người bọn họ sẽ bị đóng băng mà chết.
"Lúc vừa rồi." Đội trưởng cười lạnh: "Lúc vừa rồi ngươi đồng ý động thủ, đâu có lằng nhằng như vậy! Ruben, ngươi tốt nhất an phận cho ta một chút. Chẳng lẽ ngươi hy vọng chúng ta đối đãi với Nguyệt Hoa như đối với nguơi? Hừ … đừng ép ta chuyện ta không thích! Bây giờ ngươi nghe cho kỹ đây, vừa rồi ngươi cũng động thủ, bốn người chúng ta đồng hội đồng thuyền! Đừng có mơ tưởng! Nếu ngươi mà nói ra, mọi người cũng xong xuôi."
Phía dưới, Ruben lại vừa nói một câu: "Nhưng thật sự ngay cả Nguyệt Hoa cũng phải giết sao?
Nguyệt Hoa dừng tay, không viết tiếp lên lòng bàn tay Tiểu Lôi nữa. Nàng cười gượng gạo. Tiểu Lôi nghi hoặc một giây, lập tức tỉnh ngộ chuyện gì đã xảy ra.
Mục tiêu chủ yếu của mấy người kia không phải là Nguyệt Hoa mà là chính mình!
Bọn chúng phát hiện ra bảo tàng, hơn nữa muốn nuốt một mình. Nhưng mình lại là người khả nghi nhất, chính mình cơ hồ đã xuất hiện tại cánh cửa chính vào bảo tàng. Bọn chúng khẳng định hoài nghi mình biết bảo tàng kia có tồn tại. Trong tình huống này, cái lợi che mờ mắt, tự nhiên là sẽ hạ sát thủ với mình.
Nhưng Nguyệt Hoa rất rõ ràng, cô gái thiện lương này một mực bảo vệ mình. Tiểu Lôi trong lòng không khỏi có chút cảm động, đột nhiên cảm giác thấy Nguyệt Hoa lại vừa viết một dòng chữ: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
Lúc này, Pierre và Luke sau một hồi tìm tòi cũng đã trở lại, gió tuyết đang rất lớn, tầm nhìn quá gần, hai người cơ hồ biến thành bộ dạng hai người tuyết, đang liều mạng chạy tới hô lớn: "Không thấy ai cả, ngay cả dấu chân chung quanh cũng không luôn. Khẳng định bọn họ đã bỏ chạy từ rất sớm."
Tiểu Lôi chỉ do dự trong chốc lát, viết vào lòng bàn tay Nguyệt Hoa: "Bây giờ chúng ta có thể đi."
Trên mặt Nguyệt Hoa thoáng chút kinh ngạc, Tiểu Lôi lập tức biết được nỗi băn khoăn trong lòng nàng.
Dưới loại thời tiết này, lại ở trong hoàn cảnh ác liệt này, hai người không có gì tiếp trợ, cũng không có trang bị, lại không có đồ ăn, trên ngọn núi tuyết hơn 4000 thước so với mực nước biển, cứ như vậy mà đi ra ngoài, thế thì so với tự sát có gì khác nhau đâu.
Tiểu Lôi kiên định nhìn vào mắt Nguyệt Hoa, viết trong lòng bàn tay nàng: "Hãy tin ta."
Vừa rồi thừa dịp lúc bốn tên điên cuồng tụ tập nói chuyện trong lều, Tiểu Lôi kéo Nguyệt Hoa chậm rãi rời khỏi mặt nham thạch phía sau của doanh trại, hai người hỗ trợ dìu nhau tiến vào trong gió tuyết. Gió tuyết đã che dấu động tĩnh của Tiểu Lôi và Nguyệt Hoa, cũng che dấu vết chân của hai người.
Xem ra bốn tên kia rất yên tâm, không hề tiếp tục tìm kiếm. Một mặt là do hiện giờ hoàn cảnh ở bên ngoài quá khắc nghiệt, không cách nào truy tìm, một mặt khác bọn họ thấy Nguyệt Hoa ở trong lều cơ hồ vẫn lưu lại đồ vật nơi này, hai người mặc dù chạy thoát nhưng không mang theo đồ đạc, khẳng định là không xong, dựa theo kinh nghiệm leo núi của bọn họ, hai người trong gió tuyết mạnh khẳng định là chết chắc.
Tiểu Lôi thật sự rất muốn lập tức rút thái đao ra, xông vào một đao chém bọn chúng. Nhưng khí lực hắn giờ chưa khôi phục, bước đi thì có thể, còn động thủ cùng người thì hơi khó một chút. Thật là, muốn giết chết bọn chúng cũng làm không được, trong túi Càn Khôn còn có một hai kiện pháp bảo bá đạo có uy lực, nhưng để sử dụng tới thì cũng khó tránh khỏi thương tổn …
Cuối cùng xét thấy dù sao bốn tên kia nhiều nhất cũng chỉ còn sống hai, ba ngày, dựa theo những gì lịch sử ghi lại, mấy tên gia hoả này sau khi xuống núi không quá hai ngày sẽ chết. Hà tất giờ nhất thời sính cường để gặp nguy hiểm chứ?"
Đi trên vùng tuyết ước chừng hai mươi phút, Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy tất cả vấn đề bình sinh mình đã gặp cũng không bằng sự tình kỳ quái đã xảy ra hai ngày qua.
Giờ phút này trong tay nàng đang nắm chặt một hạt châu kỳ quái. Hạt châu này đại khái to bằng một quả trứng gà, dường như là một viên trân châu rất lớn. Hình dạng nhìn qua có giá trị không nhỏ nhưng nó lại có chỗ thần kỳ, làm Nguyệt Hoa ngạc nhiên thú vị không thôi.
Nắm chặt hạt trân châu trong tay, không biết Tiểu Lôi trong miệng niệm chú ngữ gì, hạt châu kia đột nhiên phát ra một đoàn kim sắc quang mang nhu hoà vây quanh hai người, bên ngoài gió tuyết đầy trời, gió lạnh như ngọn đao phong lợi hại, toàn bộ lại bị đoàn kim sắc quang mang kia chắn bên ngoài.
Đây là một pháp bảo có tên "Tị phong châu"!
Loại pháp bảo này thật ra chỉ là loại cấp thấp, nếu là người tu hành pháp lực cao một chút, thì ngay cả trong cuồng phong, chỉ cần niệm Tị Phong Quyết là có thể ngăn cuồng phong xâm nhập. Nhưng với pháp lực hiện giờ của Tiểu Lôi, ngay cả Tị Phong Quyết cũng không thi triển được. Nhưng nếu dựa vào pháp bảo cấp thấp "Tị phong châu", ngay cả đi trong gió tuyết mãnh liệt cũng vẫn bình an vô sự.
Chỉ là tuyết đọng dưới chân quá dày, mỗi bước đi muốn rút chân lên khỏi chiều dày lớp tuyết rất tốn sức lực, trước mắt với thể lực của Tiểu Lôi, đi trong chốc lát đã thấy thở hổn hển.
Gió có thể tránh, nhưng nhiệt độ quá lạnh thì lại không có cách giải quyết. Tị phong châu dù sao chỉ có thể tránh gió, nhưng không có tác dụng điều hòa khí hậu, trong chốc lát thời gian, trên đầu hai người đã phủ đầy một tầng bông tuyết, đó là bởi vì hai người trên đoạn đường đi mệt nhọc, trán xuất mồ hôi, nhưng mồ hôi vừa chảy ra đã lập tức đóng băng.
Tiểu Lôi thở dài, nếu bay giờ pháp lực mình khôi phục nhiều một chút, đã sớm ngự trên phi kiếm … a, không đúng, là thái đao. Thi triển ngự kiếm thuật, hoá thành một đạo kim quang bay đi.
"Có còn xa lắm không?" Tiểu Lôi lớn tiếng hỏi bên tai Nguyệt Hoa.
Không có biện pháp, tị phong châu chỉ có thể tạo ra một khoảng không gian rất nhỏ không có gió, hai người cơ hồ như là ôm nhau đi tới, có cảm giác như một đôi tình nhân cùng che chung ô đi dưới trời mưa.
Ô ô tiếng gió quá lớn, chỉ có miệng ghé sát tai kề tai, hai người mới có thể nói chuyện được với nhau.
Nguyệt Hoa thở dài, trong bóng tối nàng miễn cưỡng phân biệt một chút phương hướng. Lúc này, kinh nghiệm leo núi của nàng rốt cục đã có tác dụng quyết định.
Dựa trên các vật tham chiếu, Nguyệt Hoa chỉ tay về phía trước.
Mục tiêu của hai người là địa phương mà Tiểu Lôi lúc đầu đã phát hiện. Ngôi thần điện!
Đây là đề nghị của Tiểu Lôi, mặc dù Nguyệt Hoa đối với địa phương đó có chút sợ hãi nhưng trong điều kiện khắc nghiệt thế này, trong lòng nàng cũng rõ ràng, trước hết phải tìm chỗ dung thân đã, nếu không trong gió tuyết mãnh liệt thế này, hai người trên ngọn núi tuyết cao hơn bốn nghìn thước so với mực nước biển sẽ chết chắc.
"Chúng ta bây giờ đang đi trên sông băng … chậm một chút, cước bộ nhẹ nhàng thôi!" Nguyệt Hoa áp vào lỗ tai Tiểu Lôi lớn tiếng quát to.
Tiểu Lôi gật đầu.
Đi trên sông băng phi thường nguy hiểm.
Mặc dù trên sông băng có lớp tuyết đọng khá dày nhưng có trời mới biết trên sông băng có bao nhiêu vết băng nứt, nếu không cẩn thận đi vào các khe hở đó, mà thêm nữa lớp tuyết đọng lại hơi mỏng một chút, vậy hai người chỉ có phân chia mà té xuống.
Nhưng Tiểu Lôi trong lòng không sợ hãi, chỉ cần chờ pháp lực hắn khôi phục, đừng nói tiến vào sông băng, cho dù có rơi vào miệng núi lửa, hắn cũng có biện pháp vượt qua.
Nguyệt Hoa vừa đi, vừa không ngừng nhìn một loại đồng hồ gì đó.
Đây là đồng hồ chuyên dụng của đội viên leo núi, không giống so với loại đồng hồ bình thường, loại đồng hồ này có các công năng chuyên biệt, có thể tính toán áp suất không khí, nhiệt độ … cuối cùng chính là định vị toạ độ!!!
Lúc đầu ở vết băng nứt phía trên bảo tàng kia đã ghi lại toạ độ, dựa vào cái đồng hồ này, hai người có thể một lần nữa tìm được địa phương kia!
Chiếc đồng hồ này vẫn ở trên cổ tay Nguyệt Hoa, trước mắt đối với hai người cũng là công cụ duy nhất có ích.

Ước chừng gần tới lúc hừng đông, Nguyệt Hoa đột nhiên kéo Tiểu Lôi: "Tới rồi, chính là nơi này, hẳn là ngay dưới chân chúng ta.
Sắc mặt nàng tái nhợt, môi chuyển xanh, cả người cứng ngắc, giọng nói có chút suy yếu, hiển nhiên là đã đến cực hạn. Mặc dù có Tị phong châu trên đường bảo vệ hai người, nhưng với nhiệt độ quá lạnh thì cơ hồ nàng như đã tê cóng.
Tiểu Lôi gật đầu kéo Nguyệt Hoa ngồi xuống, hắn từ túi Càn Khôn rút ra thái đao, đứng xa xa.
Trải qua nửa đêm, trong cơ thể rốt cục đã ngưng tụ được một chút pháp lực liền bị Tiểu Lôi cường hành đề khởi, thái đao trong tay xuất ra, quát: "Càn Khôn Vô Cực! Đi!"
Đây rõ ràng là thuật ngự kiếm, nguyên là con dao phay của Tiểu Lôi, tới giờ lại coi nó như phi kiếm mang ra sử dụng, cách làm này cũng là bất đắc dĩ.
Thanh thái đao mang theo một chút pháp lực cuối cùng của Tiểu Lôi, hô một tiếng hoá thành một đạo kim quang thật lớn cao hai thước, oanh một tiếng, tuyết trên mặt đất bị nó chém xuống tạo ra một lỗ thủng cự đại! Tuyết đọng chung quanh đều chui xuống hết, Tiểu Lôi hoan hô một tiếng, thu hồi thái đao, ôm lấy Nguyệt Hoa, cẩn thận đi xuống.
Phía dưới quả nhiên là một vết băng nứt, bất quá rõ ràng đã bị đào rộng ra, có thể đủ cho ba người thông qua. Tiểu Lôi ôm Nguyệt Hoa theo, thấp giọng nói: "Nàng ôm lấy ta, nhất định phải nắm chặt! Ngàn vạn lần không thể buông tay!"
Nguyệt Hoa miễn cưỡng gật đầu.
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, trong cơ thể một tia tiên thiên chi khí yếu ớt bắt đầu vận chuyển, hắn cắn thái đao đang cầm trên tay trái, tay phải lại từ túi Càn Khôn lấy ra một phi kiếm bình thường. Phi kiếm này mặc dù chỉ là một món hàng cấp thấp, nhưng giờ phút này không thể làm gì khác hơn là dùng nó.
Tiểu Lôi thả lỏng người nhảy xuống vết băng nứt kia.
Trong lúc nhanh chóng rơi xuống, hắn ra sức cắm mạnh thái đao vào bề mặt vách băng.
Sau một trận thanh âm khó nghe, thái đao đã cắm vào trong vách băng, đơn thủ Tiểu Lôi nắm chặt thái đao, thân thể treo lơ lửng dưới vết băng nứt. Sau đó, một tay dùng sức bắn phi kiếm xuống chỗ dưới chân tầm bảy, tám thước, cắm thật sâu vào vách băng.
Tiểu Lôi trong lòng yên lặng thì thầm: "Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng, cái mạng nhỏ của đệ tử hôm nay phải xem tâm tình các vị lão đại thế nào rồi …
Thả người nhảy xuống, cước đạp thất tinh, miễn cưỡng đề khởi một tia pháp lực, thi triển ngự phong thuật …
Nhưng pháp lực hắn quá yếu, nếu là bình thường, tự nhiên có thể tự do bay lượn, bây giờ chỉ đề khởi được một nửa khẩu khí, thân thể chỉ có thể bảo trì trạng thái cân bằng tại không trung một vài giây mà thôi …
Tiểu Lôi đã nhảy lên trên chuôi phi kiếm ở phía dưới, cứ như vậy tá lực hoán khí, hít vào một ngụm khẩu khí, thân thể lại nhảy xuống, rốt cục hai người đã an toàn rơi vào địa phương mà ngày đó Nguyệt Hoa phát hiện Tiểu Lôi hôn mê.
Nơi này quả nhiên là một mặt phẳng thiên nhiên dưới khe nứt. Tiểu Lôi đặt Nguyệt Hoa xuống, vỗ nhè nhẹ lên mặt nàng, nhưng lại thấy thân thể nàng cơ hồ đã tê cóng.
Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ, niệm động khẩu quyết, thu phi kiếm cùng thái đao lại. Từ trên mặt tuyết hắn nắm lấy một vốc tuyết cho vào miệng, súc súc vài cái, băng tuyết trong miệng liền hoá thành nước. Tiểu Lôi trong tình thế cấp bách đành bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng tới Nguyệt Hoa mà miệng kề miệng, dùng lực tách môi, răng nàng ra, rót một ngụm nước vào.
Ngón tay hắn như bay, dụng lực vỗ hai cái lên đại huyệt sau cổ, sau một trận ho mãnh liệt, Nguyệt Hoa rốt cục đã tỉnh lại.
Tiểu Lôi thở phào, lập tức cầm lấy túi Càn Khôn, lục lọi một hồi, hoan hô một tiếng, lại tìm được một gói bánh bích quy với một miếng lớn sôcôla!
Cái này lúc đầu vốn là đồ ăn vặt của Bảo Nhi, cũng không biết đã để bao lâu. Nhưng hiện trong tình huống này, quá date cũng mặc kệ. Hắn bẻ một miếng sôcôla, đút vào trong miệng Nguyệt Hoa, thần trí Nguyệt Hoa còn có chút lúc mơ lúc tỉnh, chỉ là cổ họng theo bản năng nhai nuốt, sau một lúc lâu, rốt cục cũng chầm chậm nuốt hết.
Nàng trở nên tỉnh táo, lập tức giũ tuyết trên người. Tiểu Lôi thở dài, kéo khoá áo khoác ngoài, ôm nàng trong lòng. Mặc dù hắn biết rõ ràng rằng nội tức mình hiện giờ mới khôi phục được có một chút, tốt nhất là không nên lập tức sử dụng, đáng ra nên lẳng lặng mà ngồi xuống điều tức, nhưng mắt thấy bộ dáng của Nguyệt Hoa, Tiểu Lôi không chút do dự, nội tức vận chuyển, dựa vào tiên thiên chi khí của mình đề thăng nhiệt độ, ôm lấy Nguyệt Hoa, sưởi ấm cho nàng.
Sắc mặt Nguyệt Hoa dần dần có chút huyết sắc, đột nhiên nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: "Cám ơn, cám ơn anh."
"Không, lẽ ra là ta cám ơn cô." Tiểu Lôi nhẹ nhàng nắm bàn tay nàng, áp vào trong lòng.
Dưới vết băng nứt mặc dù không có cuồng phong với tuyết, nhưng ở địa phương này, bốn phía đều là băng hà, cũng làm người ta lạnh chịu không nổi.
Tiểu Lôi tự nhiên là không sợ rồi, mặc dù năng lực hắn chưa khôi phục, nhưng với bán tiên chi thể, nóng lạnh bất xâm, khiến cho hắn có tố chất kháng hàn siêu cường. Nguyệt Hoa cũng ngượng ngùng không thôi, mặc dù thân thể hắn ấm áp, cũng khá tốt, nhưng cứ thế này mà đi xuống cũng không phải là biện pháp hay.
Hai người nghỉ ngơi một chút đã một giờ, Tiểu Lôi thấp giọng nói: "Chúng ta đi xem chứ."
Nguyệt Hoa thân thể run lên: "Anh nói tiến vào thần điện à?"
"Ân, nếu đã đến nơi này, một trong bảy đại kỳ quan thế giới trong truyền thuyết, nếu không tới nhìn một cái, tiếc nuối cả đời a." Tiểu Lôi nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái cười nói. Hắn nhận ra trong tâm Nguyệt Hoa như có bóng ma ám ảnh mãnh liệt, cho nên cố ý dùng giọng thư giãn nói ra.
Thân thể Nguyệt Hoa đang trong lòng Tiểu Lôi, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười: "Ta nghe lời anh."
Tiểu Lôi cũng đã nhận ra thái độ Nguyệt Hoa có chút vi diệu, không khỏi đắc ý nói: "Cô đối với ta sao lại tín nhiệm như vậy chứ?" Từ lúc cô cứu ta đến giờ, chẳng lẽ cô một điểm hoài nghi ta cũng không có?"
"Hoài nghi." Ngữ khí Nguyệt Hoa rất nhẹ nhàng: "Có lẽ hẳn là ta nên ngẫm lại anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ nhỉ? Hẳn là phải hoài nghi xem anh với cái bảo tàng dưới kia có quan hệ gì, hoặc là phải hoài nghi anh với đội trưởng bọn người kia có giống nhau hay không, đều đang mơ đến bảo tàng kinh người dưới kia …" Nàng ôn nhu cười nói, lại hướng đôi mắt sáng ngời như thu thuỷ nhìn Tiểu Lôi: "Anh cho là ta có nên hoài nghi anh không? Nhưng ta lúc ấy chỉ cho rằng anh là người gặp rủi ro, bất kể thế nào anh cũng có quyền lợi được sống, cho nên ta phải cứu anh. Nếu để cho anh chết ở nơi này, hoặc là chết trong tay bọn người kia … ta nghĩ ta sẽ ăn năn cả đời.
"Chỉ đơn giản như vậy …" Tiểu Lôi cười cười, hai tay hắn ôm Nguyệt Hoa thật chặt: "Cô thật là cô gái vừa đơn giản, vừa thiện lương."
Trong động băng rét lạnh, hai người cứ như vậy ở một chỗ dựa vào nhau, mặc cho băng tuyết ngập trời, thỉnh thoảng lại có bông tuyết thông qua lỗ thủng trên đầu lả tả bay xuống, vào giờ phút này trong động băng thật yên tĩnh, dường như chẳng những không quá lạnh mà còn mang theo một phần điềm đạm cùng sự yên lặng ấm áp .
Nhìn qua lỗ thủng trên đầu một chút, ước chừng khoảng cách từ đó tới chỗ hai người cao khoảng hai mươi thước, hai người nhảy xuống động khẩu giờ nhìn lại thấy cái lỗ được đục ra ấy thật bé, nhìn qua phảng phất như là cái cửa sổ trên mái nhà thôi.
""Hình như đến lúc trời sáng không còn lâu nữa." Nguyệt Hoa cười cười, chỉ chỉ trên đầu.
Chính xác, vài tia sáng từ động khẩu chiếu đến, chỉ là vẫn có thể cảm giác được gió trăng phía trên vẫn như cũ không có dừng lại, vẫn rất mãnh liệt.
Tiểu Lôi thở dài: "Lại một ngày mới sang."
Trong lòng hắn chợt động: Giờ đã là ngày thứ mười một rồi.
Dựa theo lịch sử mình đã biết, Nguyệt Hoa đang ở ngày thứ mười kể từ lúc rời đội leo núi … bước này mình đã kinh qua, lịch sử đúng ra là: Bởi vì các đội viên khác trong đội leo núi không có ý tốt, khiến cho Nguyệt Hoa và mình bị bức bách phải rời khỏi đội.
Nhưng lịch sử lại không có ghi lại sự tồn tại của mình … có lẽ là bởi vì các đội viên leo núi đã giấu đi sự tồn tại của mình … dù sao cách làm của bọn họ, cơ hồ cùng nhau che đậy sự mưu sát.
Vậy đánh giá lại chút … nếu mình không quay lại quá khứ … Nguyệt Hoa cũng sẽ không vì phải bảo vệ mình mà xảy ra bất hoà với những đội viên leo núi khác chứ?
Sự logic này quá mức hỗn loạn, Tiểu Lôi suy nghĩ một chút cảm giác được điều này căn bản là một sự trắc trở, hình như là gà đẻ ra trứng trước hay là trứng nở ra gà trước vẫn còn là quy luật logic vô hạn tuần hoàn, nên nhét sang một bên cho đỡ đau đầu.
Vấn đề này có thể không cần nghĩ nhưng trước mắt còn mấy vấn đề cần phải lo lắng xem xét.
Bây giờ đã là ngày thứ mười một, dựa theo lịch sử ghi lại, bão tuyết sẽ đình chỉ vào ngày thứ mười hai, sau đó mấy tên trong đội leo núi được cứu viện đội cứu dưới chân núi, bắt đầu ngày thứ mười ba, rồi bọn họ thay nhau chết …
Đây là một điều bí ẩn.
Còn có một điều bí ẩn nữa, chính là vào ngày thứ mười lăm, Nguyệt Hoa hiển nhiên xuất hiện ở biên giới giữa Tây Ban Nha và Pháp - nói cách khác, Nguyệt Hoa trong thời gian mấy ngày tiếp theo đã vượt qua ngọn núi Pyrenees!
Như thế nào mà vượt qua? Qúa trình này phải chăng có quan hệ với mình?
Suy nghĩ miên man, Tiểu Lôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề tối tối trọng yếu!
Rốt cuộc cha của Bảo Nhi là ai?
Nghi vấn lớn nhất của mình từ trước tới nay vẫn là ai là cha Bảo Nhi!
Bởi vì Nguyệt Hoa chỉ là một cô gái Trung Quốc bình thường, nếu nói Nguyệt Hoa có chỗ đặc thù duy nhất chính là bối cảnh Minh Nguyệt gia của nàng mà thôi. Vậy chỗ thần kỳ của Bảo Nhi, nói vậy là kế thừa từ ba ba nó rồi!
Cha Bảo Nhi cuối cùng là ai chứ?

Vấn đề này, ai cũng không biết, người duy nhất biết chỉ có mình Nguyệt Hoa thôi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi đột nhiên nhịn không được bật thốt hỏi: "Nguyệt Hoa, ta có chuyện này có thể hỏi cô không?"
"Ân." Nguyệt Hoa lẳng lặng tựa lên ngực Tiểu Lôi, dường như không chút cảm giác rằng tư thế này của hai người có điều gì không ổn. Thậm chí nàng có chút ngượng ngùng nhưng tận sâu trong nội tâm lại lấy một cái cớ khả dĩ an ủi chính mình: chúng ta sưởi ấm cho nhau cũng vì sinh tồn.
"Cô … cô có …" Tiểu Lôi do dự một chút, chọn lựa từ ngữ mới nói: "Cô có bạn trai chưa?"
Nguyệt Hoa đại khái ngộ nhận vấn đề này, mặt đỏ lên, cúi đầu xuống rồi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiểu Lôi: "Không có." Lập tức nàng dường như mang theo vài phần thâm ý liếc Tiểu Lôi một cái, trong đôi mắt ấy như có chút ngượng ngùng, lại thêm bộ dáng vài phần chờ mong.
Tiểu Lôi lập tức tắc tịt.
Cho tới nay, trước lúc trở lại "Thời không" này, từ Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh lấy được tư liệu về Nguyệt Hoa, đã lưu lại ấn tượng trong Tiểu Lôi : Nguyệt Hoa là cô gái đáng thương.
Vận mệnh của nàng tựa hồ có chút bi thảm, sinh trong một gia tộc cổ xưa bảo thủ, cô gái thích tự do này đã tới Tây phương du học, đã yêu một nhân vật thần bí … hơn nữa là yêu rất sâu đậm … cuối cùng vì người kia mà sinh hạ một nữ nhi, nhưng lại vì đau buồn mà qua đời.
Nhưng sau đó, chứng kiến Nguyệt Hoa sống sờ sờ đứng trước mặt mình, so với đôi câu vài lời mà người khác nói lúc đầu càng thêm sinh động nhiều hơn.
Cô gái này thật thiện lương, dũng cảm, thuần khiết.
Nàng thiện lương tới mức làm cho người ta tôn kính, thuần khiết tới mức làm cho người ta thương tiếc, dũng cảm tới mức làm cho người ta kính nể. Trong cái rét lạnh trên núi tuyết, nàng có thể tặng túi ngủ của mình cho Tiểu Lôi một người xa lạ, có thể tiết kiệm khẩu phần lương thực của mình phân cho Tiểu Lôi. Chỉ vì nàng đơn giản cho rằng: mỗi người đều có quyền lợi sinh tồn.
Nàng có thể vì bảo vệ Tiểu Lôi mà chịu sự bất hoà cùng bạn đồng đội, thậm chí mạo hiểm dẫn đến nguy hiểm tính mạng.
Nhưng hiện tại, cô gái này đang hoài nghi tựa trong lòng Tiểu Lôi, ánh mắt ngượng ngùng chờ mong nhìn Tiểu Lôi.
Nguyệt Hoa cũng không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, dung mạo của nàng so với các mỹ nữ mà Tiểu Lôi quen biết không tính là xuất sắc nhất, không có khí tức của tiên tử Diệu Yên, không có vẻ thanh lệ thoát tục của Điền Kha Nhi, cũng không có vẻ ngoài bốc lửa như của Đại tiểu thư Lôi gia. Nàng dường như chỉ là một đoá hoa lan bình thường điềm tĩnh, thanh nhã, nhu hoà.
Tiểu Lôi trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, không khí dường như có chút ngượng ngùng, bất quá may là ngay vào lúc này, hai người đồng thời nghe thấy một trận thanh âm "ục ục" vang lên.
Nguyệt Hoa sắc mặt hồng lên, Tiểu Lôi mỉm cười: "Cô đói bụng!"
Hắn nhẹ nhàng buông lỏng vòng tay đang ôm Nguyệt Hoa, lấy túi Càn Khôn, mở miệng ra, từ bên trong móc ra nửa miếng sôcôla còn lại, còn có một gói bánh bích quy.
Đây là đồ ăn duy nhất còn lại trước mắt của hai người. Tiểu Lôi cầm lấy miếng sôcôla đưa tới. Nguyệt Hoa lắc đầu, sắc mặt ôn nhu, lại đẩy tới trước mặt Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cười cười: "Cô ăn đi, thân thể ta đặc thù, cho dù vài ngày không ăn cũng không có vấn đề gì."
Nguyệt Hoa trông thấy ánh mắt kiên quyết của Tiểu Lôi, chỉ có thể bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, nàng nhai được hai cái, lập tức mơ hồ nhớ lại tình cảnh lúc mình hôn mê, Tiểu Lôi đã mớm nước cho mình uống, nhịn không được trên mặt lại đỏ lên, quay nhanh đầu đi.
Tiểu Lôi lại từ trong túi Càn Khôn lục lọi một hồi, đại khái xem lại hết những thứ mà mình có.
Trong túi Càn Khôn còn có một chút đơn dược … tuy nhiên, phần lớn đơn dược này dùng để dưỡng khí và khôi phục pháp lực trong quá trình tu hành, dù Tiểu Lôi đã ăn hai viên đơn dược trị thương nhưng dường như thân thể đã bị thương tổn khi xuyên qua không gian và thời gian tới đây, pháp lực cũng chưa khôi phục lại được, thân thể còn xa mới mạnh khỏe bằng lúc trước.
Nếu trong tình huống bình thường mà nói, khi ăn hai viên đơn dược, thực lực mình đáng nhẽ phải khôi phục rồi, nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng đề khởi một tia pháp lực yếu ớt mà thôi.
Trừ đi chỗ đơn được đó, còn có một ít pháp bảo linh tinh nữa. Pháp bảo này cái thì có tác dụng khu quỷ trừ tà, cái lại là phi kiếm dùng để bố trí trận pháp, còn có một, hai kiện pháp bảo lợi hại, bao gồm Kính Càn Khôn và Chấn Thiên Linh của Diệu Yên.
Bất quá với pháp lực hiện giờ của Tiểu Lôi, Kính Càn Khôn và Chấn Thiên Linh căn bản là không thể sử dụng.
Hắn tự mình tính toán một chút, với pháp lực hiện tại, nhiều nhất chỉ sử dụng được mấy cái linh phù cấp thấp nhất mà thôi. Pháp bảo này cũng trở thành âm nhạc với lỗ tai người điếc mà thôi.
Nếu muốn làm một phân tích hợp lí nhất, Tiểu Lôi quay lại thời không này, thực lực đã giảm thấp, cơ hồ chỉ bằng trình độ lúc hắn về lại Nga Mi sơn, Tiêu Dao phái.
Thêm nữa, trong túi Càn Khôn còn có mấy thứ vi diệu.
Thái đao.
Cửu Chuyển Thông Linh Bình … trong bình có một gốc hoa sen, tự nhiên đó là lão bà đại nhân Diệu Yên đang trong trạng thái nghỉ ngơi của.
Tính đi tính lại bảy bảy bốn chín ngày rồi cũng qua nhanh thôi, mình giờ trở về thời điểm bảy năm trước, điều này đối với sự thức tỉnh của Diệu Yên có thể có cái gì ảnh hưởng không?
Bất quá may là Cửu Chuyển Thông Linh Bình bản thân đã là một kiện pháp bảo, đừng xem thường cái bình nho nhỏ như vậy, trong đó có thể chứa đựng thật không ít nước.
Cuối cùng Tiểu Lôi đột nhiên lôi ra từ trong túi Càn Khôn một cái bình kỳ quái.
Hắn thoáng chốc ngẩn người ra, lập tức hồi tưởng lại.
Cái bình này là lúc đầu trong sơn động có thánh thủy ở tiểu trấn phía dưới, hắn cướp được trong tay hai vị khổ tu sĩ cũng là kỵ sĩ và ma pháp sư. Trong bình chứa cái được gọi là "Thánh thuỷ."
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Tiểu Lôi mở nắp bình, đặt lên mũi ngửi ngửi, vô sắc vô vị, lại nhớ tới lúc đầu kỵ sĩ kia trước mặt mình được thánh thuỷ cứu chữa thương thế toàn thân, hắn thử dò xét uống một ngụm.
Một ngụm thánh thuỷ này vào bụng, trong dạ dày lập tức dâng lên một đoàn ấm áp nhu hoà, chậm rãi lưu chuyển tứ chi, thân thể nguyên bản vô lực dần dần khôi phục được vài phần khí lực, Tiểu Lôi trong lòng vui vẻ, lại uống tiếp vài ngụm nữa.
Nỗi đau đớn hành hạ trên người hắn qua một ngày một đêm rốt cục đã biến mất, khí lực dần dần hồi phục, hắn rạo rực đứng lên, chỉ cảm thấy động tác mình mạnh khoẻ như thường, hắn trong lòng không nhịn được hưng phấn, nhưng chỉ hơi chút cảm ứng được nội tức của mình, rồi lại chưa phát giác ra có chút uể oải
Thân thể đã khôi phục. Nhưng pháp lực cùng tiên thiên chi khí của mình vẫn yếu ớt như cũ.
Nguyên lai thánh thuỷ này chỉ có thể trị liệu thương tổn thân thể a.
Nguyệt Hoa chỉ ngồi một bên, lẳng lặng quan sát Tiểu Lôi sửa sang lại túi Càn Khôn, nhìn thấy hắn lấy ra từ trong túi nho nhỏ từng món đồ, mắt thấy trong cái túi nho nhỏ này dường như vô cùng vô tận, cũng không biết bên trong đó rốt cuộc chứa được bao nhiêu đồ vật, mặc dù nàng không nói lời nào, nhưng ánh mắt càng lúc càng ngạc nhiên. Tiểu Lôi liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Cái túi này là bảo bối bảo vệ tính mạng của ta, bên trong có không ít bảo bối … ân, ta sẽ thể hiện một chút bản lĩnh thần kỳ, sau này có cơ hội sẽ chậm rãi giải thích với cô.
Đúng là pháp bảo có nhiều, với pháp lực hiện giờ của Tiểu Lôi thì không cách nào sử dụng, hắn bây giờ ngay cả ngự phong phi hành cũng làm không được. Pháp lực khôi phục qua một ngày một đêm, nhưng cứ chậm rãi như ốc sên bò vậy
Tiểu Lôi chỉ buồn bực trong vài giây, lập tức lại khôi phục lại. Hắn căn bản là người trời sinh lạc quan. Nghĩ thầm mặc dù pháp lực khôi phục chậm chạp nhưng cũng may là vẫn đang trên đà tăng trưởng, dù chậm một chút nhưng nhìn chung sẽ có lúc khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó, pháp lực hoàn toàn khôi phục, hơn nữa một thân pháp bảo, vậy còn sợ cái gì nữa.
Nghĩ tới đây hắn liền thu thập các đồ vật lại.
Hai người chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn chút đồ ăn, dưới sự giám sát của Nguyệt Hoa, Tiểu Lôi bất đắc dĩ cũng phải ăn một vài cái bánh bích quy.
Mặc dù không phải lo về vấn đề nước uống nhưng cho dù là nhiều pháp bảo cũng không biến ra đồ ăn được. Với bán tiên chi thể của Tiểu Lôi, cho dù không ăn không uống cũng có thể qua ba, năm tháng mà không lo chết đói. Nhưng Nguyệt Hoa thì không giống vậy, nàng là người từ nhỏ đã xinh ra trong võ học thế gia, mặc dù không học được võ thuật gì, nhưng thân thể so với những cô gái bình thường còn khang kiện hơn một chút. Dù vậy cũng không thể không ăn.
Một gói bánh bích quy với một miếng sôcôla bất quá cũng chỉ có thể giúp Nguyệt Hoa chi trì một, hai ngày mà thôi. Nhưng mà Tiểu Lôi cũng không quá lo lắng, hắn biết rằng gió tuyết trong hai ngày nữa sẽ ngừng. Đến lúc đó có thể tìm biện pháp … chỉ là hiện tại khí lực hắn đã khôi phục, cũng nghĩ nên đi xuống thần điện xem xét một chút.
"Chuẩn bị tốt chưa?" Tiểu Lôi nhìn qua Nguyệt Hoa, hắn giờ phút này một tay cầm thái đao, một tay nắm phi kiếm, hình dáng có chút quái dị.
Trong mắt Nguyệt Hoa ánh lên một tia khẩn trương, nhìn Tiểu Lôi mà trong ánh mắt một lần nữa hiện lên sự ấm áp, cười nói: "Tốt rồi, chúng ta xuống thôi."
"Không cần lo lắng, cô cứ đi theo bên cạnh ta, chúng ta chỉ xuống xem xét. Phía dưới bất quá đều là vật chết mà thôi." Tiểu Lôi cười nói.
Hắc, chương này dù dài nhưng sẽ post một lần luôn. Chắc nó dài nhất từ trước đến nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui