Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Phượng Vương hơi sửng sốt, lần đầu tiên ông thấy có người dám thách đố ông ─ thiếu nữ với đôi mắt đen láy kiên định trầm ổn trước mặt. Ông mở miệng hỏi: "Đánh cược cái gì? Nhiên nha đầu, ngươi nói thử xem?"

"Ta và Phượng Vương đánh một trận, nếu ta thắng, Phượng Khuynh Ca ở lại, thuận tiện giúp ta một ít chuyện, mà ngài thì phải ủng hộ."

"Huhuhu! Nhiên Nhiên, ta cảm động quá, nàng bởi vì luyến tiếc ta mà phải khiêu chiến phụ vương." Phượng Khuynh Ca kích động không thôi.

Nhưng Phượng Vương lại cười: "A ha ha! Tiểu nha đầu, lá gan của ngươi không nhỏ, dám đi khiêu chiến ta."

Mặc Nhiên nhướng mày nói: "Phượng Vương không đáp ứng sao?"

"Tiểu nha đầu ngươi đã nói vậy, đương nhiên ta không có ý kiến." Nói xong, ông hỏi: "Hiện tại ngươi mấy phẩm?"

Mặc Nhiên đáp: "Hiện tại ta đã tới Hoàng huyền thất phẩm đỉnh."

Trong mắt Phượng Vương hiện lên vẻ kinh ngạc, nhớ hai tháng trước nàng mới vừa đột phá tứ phẩm, hiện tại đã tới thất phẩm, thật sự quá yêu nghiệt rồi.

"Vậy thì tốt, ta đây cũng áp chế thực lực ở thất phẩm đỉnh, chỉ cần ngươi thắng, ta sẽ để tiểu tử này ở lại, ngươi muốn làm gì thì làm, ta sẽ che chở cho ngươi."

Phượng Khuynh Ca thiếu chút nữa nhào tới, vui sướng lên tiếng: "Phụ vương, người quả nhiên là cha ruột của con!"

Phượng Vương đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mặt già đỏ lên, sau đó nói: "Trong óc ngươi rốt cuộc chứa cái gì thế không biết!"


"Ý ta là để tiểu nha đầu ứng phó Kim gia như thế nào cũng được." Chuyện của Hách Liên gia, đương nhiên ông biết, cũng đoán được tiểu nha đầu này muốn làm gì.

Vậy mà nhi tử mình cứ nghĩ đến phương diện đó, quả thực khiến ông không còn mặt mũi nào để gặp người khác.

Khóe miệng Mặc Nhiên cũng giần giật: "Phượng Vương, ngài đừng áp chế ở thất phẩm đỉnh, hãy áp chế ở Địa huyền nhất phẩm."

"Cái gì? Địa huyền nhất phẩm?" Phượng Vương có chút không dám tin, tiểu nha đầu này không muốn thắng sao?

"Phải! Địa huyền nhất phẩm." Vân Thiên Lạc đã vượt qua Địa huyền nhất phẩm, nếu nàng ngay cả Địa huyền nhất phẩm cũng đánh không lại thì một tháng sau đừng hòng đứng yên dùng Ngân đánh bại Vân Thiên Lạc.

Quả là một hài tử kiên định, trong mắt Phượng Vương hiện lên ý tán thưởng, "Được, ta thành toàn cho ngươi."

Buổi sáng sau khi Hách Liên Mặc Hiên và Vân Thiên Lạc đánh một trận, hôm nay Hách Liên gia lại nghênh đón trận chiến thứ hai, chẳng qua toàn bộ người không liên quan đều bị đuổi đi.

Chỉ để lại Hách Liên Bá Thiên và Phượng Khuynh Ca, Hách Liên Bá Thiên nói thầm, "Nhiên Nhi sao lại kích động như vậy, dám luận võ cùng Phượng Vương."

Cho dù thực lực của Phượng Vương bị áp chế ở Địa huyền nhất phẩm nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng như tốc độ vận chuyển huyền lực của ông cũng không giống Địa huyền nhất phẩm bình thường.

Phượng Vương nói: "Nhiên Nhi nha đầu, ngươi ra tay trước đi."


Chỉ trong nháy mắt, Mặc Nhiên hành động, thân pháp giống như tia chớp khiến Phượng Vương cảm thấy khá thích thú, thân pháp rất nhanh, vì thế liền huy chưởng công kích.

Hai thân ảnh một đen một trắng trong nháy mắt tung vô số chiêu. "Không tệ không tệ......"

Phượng Vương rất ít khi khen ngợi người khác, nhưng thực lực của Mặc Nhiên thật sự làm ông kinh ngạc, vốn chỉ định vận dụng thực lực thất phẩm, hiện tại xem ra không dùng thực lực Địa huyền thì không được.

Không đủ không đủ, vẫn không đủ, Mặc Nhiên toàn lực công kích, Phượng sư thúc nói muốn thăng cấp đến Địa huyền cần một cơ hội, hôm nay thấy ca ca chiến đấu, nàng cũng muốn cùng một cao thủ chiến đấu để đột phá Địa huyền.

Nhưng cứ đánh tiếp như vậy vẫn không cảm thấy có thể đột phá được, tuy Phượng Vương cho nàng cảm giác cường đại nhưng lại không có nguy hiểm của tử vong, hiện tại cái nàng đang thiếu chính là loại uy hiếp này.

Chẳng qua cho dù không thể đề cao, lúc này cũng phải thắng.

Thanh kiếm biến ra ngàn vạn cái bóng kiếm mạnh mẽ phóng tới, lúc này Phượng Vương chợt cảm giác mình bị dồn vào đường cùng, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Ngay lúc một luồng kiếm quang định đâm trúng trái tim ông, Phượng Vương cảm thấy nguy hiểm, lập tức không áp chế được lực lượng của mình đánh văng Mặc Nhiên.

"Nhiên Nhiên......" Phượng Khuynh Ca vọt lên, tiếp được Mặc Nhiên.

Sắc mặt Mặc Nhiên có chút không tốt. Phượng Khuynh Ca hơi bực bội nhìn về phía Phượng Vương, cũng mặc kệ ông là cha ruột hay cha không ruột, nổi giận mắng: "Người đã nói là sẽ áp chế thực lực vậy mà cũng không áp chế, thiếu chút nữa làm Nhiên Nhiên bị thương rồi này!"


Người ta đều là nữ nhi hướng ra ngoài, nhưng vì sao nhi tử nhà ông lại hướng ra ngoài!?

Chẳng qua cũng là mình phạm quy, Phượng Vương có chút ngượng ngùng nói: "Nhiên nha đầu, ta thua."

"Vậy tiểu tử này sẽ ở chỗ ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, nếu ngươi cần giúp gì thì cứ nói với ta." Phượng Vương nhìn Mặc Nhiên thật sâu, ánh mắt như vậy làm Mặc Nhiên có chút khó hiểu.

Mặc Nhiên gật đầu đáp: "Phượng Vương, ta có chừng mực, xin ngài yên tâm. Ta sẽ không để Phượng Vương phủ lâm vào nguy hiểm, càng sẽ không để Phượng yêu nghiệt rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm."

Phượng Vương gật gật đầu: "Ta tin ngươi."

Phượng Khuynh Ca vui vẻ ôm lấy Mặc Nhiên: "Nhiên Nhiên thật tốt quá, nàng thắng rồi."

Lão tử mình thua, vậy mà nhi tử lại vui mừng giống như cưới được lão bà, Phượng Vương tức giận đến mức sắc mặt tối sầm, hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

"A ha ha! Cháu gái ta lợi hại, đến Phượng Vương cũng không phải đối thủ của con." Phượng Vương vừa đi, Hách Liên Bá Thiên cũng ha ha cười to.

Thanh âm này truyền vào tai Phượng Vương còn chưa đi xa, ông thầm nổi giận mắng, lão gia hỏa này!

Nếu Phượng Vương dùng thực lực chân chính đấu với Mặc Nhiên, lúc ấy tuyệt đối sẽ hạ gục Mặc Nhiên trong nháy mắt.

Nhưng đối với Hách Liên Bá Thiên mà nói, thắng chính là thắng, cháu gái ông rất lợi hại.

Làm xong công việc, Hách Liên Mặc Nhiên đến kiểm tra vết thương của Mặc Hiên, nghe nói đến hành động ngày hôm nay muội muội, Mặc Hiên bất đắc dĩ lên tiếng: "Muội thật là!"


Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Khuynh Ca một cái, đều do tên này gây ra.

Lúc sau, Hách Liên Mặc Hiên nói: "Nhiên Nhi, trận chiến giữa muội và Vân Thiên Lạc, chỉ sợ......"

Vốn dĩ hắn rất tin tưởng muội muội yêu nghiệt nhà mình, nhưng sau trận chiến với Vân Thiên Lạc hôm nay, hắn cảm thấy Vân Thiên Lạc rất không dễ đối phó.

"Ca ca, muội hiểu! Muội cũng có át chủ bài, muội sẽ không thua." Kết quả tệ nhất chính là bại lộ chuyện nàng có khế ước thú mà thôi.

Thấy Mặc Nhiên tin tưởng như vậy, Mặc Hiên cũng yên tâm. "Cho dù muội làm gì, ca ca cũng đều tin tưởng muội."

Sau khi thăm Mặc Hiên, Mặc Nhiên trở về, vì không để người nào đó đánh lén trong lúc nàng tắm gội, Mặc Nhiên bảo ám vệ Hách Liên gia trông coi yêu nghiệt nào đó.

Buổi tối yêu nghiệt nào đó ăn mặc cực kỳ hở hang đi đến, nhào tới nói: "Nhiên Nhiên, ta sợ ngủ một mình, có thể... có thể ở lại hay không."

Vì vậy Phượng Thế tử với bản mặt dày còn hơn bức tường lại một lần nữa ở lại ngủ cùng.

Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Mặc Nhiên bỗng mở mắt, bên ngoài có người, chẳng lẽ là Phượng sư thúc tới?

Nếu Phượng sư thúc nhìn thấy yêu nghiệt này trên giường, như vậy......

Nhớ tới lúc Phượng sư thúc nhảy xuống vách đá, hai người cùng nhau đại chiến độc giao, cùng che chở nhau trong rừng rậm Nam Đoan.

Lại nhớ tới Phượng yêu nghiệt chân thành tha thiết cùng nhu tình, Mặc Nhiên tức khắc cảm thấy tim mình có chút loạn, người ngoài kia hình như cố ý tới tìm nàng, Mặc Nhiên đứng dậy đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui