Chí Tôn Triệu Hồi Sư

"Đại tiểu thư đang ở thư phòng, Phượng thế tử, tiểu nhân lập tức đi thông báo cho đại tiểu thư."

"Còn thông báo làm gì, ta cũng không phải người ngoài, trực tiếp dẫn đến là được."

Rất nhanh cửa thư phòng đã mở ra, một thân ảnh hỏa hồng sắc hấp tấp xông vào, vừa thấy Mặc Nhiên liền nhào tới như sói.

"Nhiên Nhiên, ta nhớ nàng muốn chết, nàng có nhớ ta không?"

Thế nhưng còn chưa tới gần Mặc Nhiên, hắn đã bị một thân ảnh màu lam chặn lại, Hách Liên Mặc Hiên quan sát cái người xinh đẹp đến mức không giống nam nhân trước mặt, mỗi một nơi đều vô cùng hoàn mỹ.

Muội muội nhà hắn là tuyệt sắc giai nhân, nhưng người trước mặt rõ ràng là nam nhân, vậy mà dáng dấp lại họa thủy như thế.

Nhìn tên nam nhân này nhiệt tình quá mức với muội muội nhà mình, Hách Liên Mặc Hiên mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

Thấy nam nhân này như thần bảo hộ Hách Liên Mặc Nhiên, Phượng Khuynh Ca cả giận hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"

"Dám cản ta gặp Nhiên Nhiên, xem ra hôm nay bổn thế tử không thể không đánh chết ngươi!" Nói xong liền bắt đầu động thủ với Hách Liên Mặc Hiên.

Vừa thấy thực lực Phượng Khuynh Ca, Mặc Hiên kinh ngạc đến mức suýt quên né tránh, hoàng huyền nhất phẩm.

Người nam nhân này ngoại hình xinh đẹp như vậy, có được yêu nhan kinh thế, nhưng không ngờ lại là một phế vật cực phẩm, không khác gì Nhiên Nhiên lúc trước.


"Ngươi còn dám cùng trốn bổn thế tử, ai cho phép ngươi trốn!" Phượng Khuynh Ca tức giận mắng.

Sau đó lại chuẩn bị động thủ, Hách Liên Mặc Hiên cũng có chút không vui, rốt cuộc phế vật quần là áo lụa này từ đâu tới, lại dám kiêu ngạo trên địa bàn hắn, thật sự cho rằng hắn dễ ức hiếp ư!

Ngay khi Mặc Hiên cũng chuẩn bị động thủ, Mặc Nhiên đi lên trước nói: "Phượng yêu nghiệt, ngươi ầm ĩ như thế đủ chưa?"

"Nhiên Nhiên......" Phượng Khuynh Ca ngoan ngoãn đứng bên cạnh Mặc Nhiên.

Mới vừa rồi còn là một tiểu mãnh thú cáu giận, hiện giờ lại biến thành một tiểu sủng vật ngoan ngoãn, sự thay đổi chóng mặt như vậy khiến Hách Liên Mặc Hiên cũng không nhịn được mà trừng lớn mắt.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với tên này?

Phượng Khuynh Ca kéo ống tay áo Mặc Nhiên, cực kỳ ai oán chỉ vào Hách Liên Mặc Hiên, nói: "Nhiên Nhiên, sao người nam nhân này lại ở bên nàng?"

"Hu hu! Có phải nàng thay lòng đổi dạ, có phải không muốn chịu trách nhiệm nữa rồi hay không? Nếu Nhiên Nhiên không cần ta thì ta cũng không muốn sống nữa." Vừa nói vừa nức nở.

Nghe vậy, Hách Liên Mặc Hiên thiếu chút nữa muốn đập đầu chết cho rồi, trên thế giới này lại có nam nhân như vậy, thật sự làm mất mặt nam nhân bọn hắn!

Phượng Khuynh Ca nói tiếp: "Nàng xem, lông mi hắn không dài như ta, mắt hắn không đẹp như ta, mũi hắn không hoàn mỹ như ta, môi cũng không dễ cắn như ta. Nhiên Nhiên, nàng đừng thích hắn có được không, ta đẹp hơn hắn nhiều!"

Trán Hách Liên Mặc Hiên chảy đầy vạch đen, ngươi cũng chỉ được mỗi khuôn mặt này thôi, có thể so với ta sao!

Nghe Phượng Khuynh Ca lảm nhảm, rốt cuộc Mặc Nhiên cũng không nhịn được nữa: "Phượng yêu nghiệt, hắn là ca ca ta."

Vừa nghe Mặc Nhiên giải thích, khuôn mặt oán phu của Phượng Khuynh Ca nháy mắt cười nở hoa, vô cùng ân cần cười nói: "Thì ra là ca ca! Chào ca ca!"

Hách Liên Mặc Hiên nổi da gà, một khắc trước còn xem hắn như kẻ địch, hận không thể xé xác hắn, thoắt cái lại ân cần như thế.

"Ta không có đệ đệ như ngươi." Hách Liên Mặc Hiên lạnh lùng nói.

Phượng Khuynh Ca cười ha ha: "Đệ đã là người của Nhiên Nhiên rồi, ca ca của Nhiên Nhiên đương nhiên chính là ca ca đệ không phải sao?"

Con ngươi màu tím vô tội nhìn về phía Hách Liên Mặc Hiên.

"Ngươi nói bậy, Nhiên Nhiên nhà ta tuyệt đối sẽ không thích bình hoa như ngươi."

"Ai nói, Nhiên Nhiên với đệ... Ưm..." Ngay khi Phượng Khuynh Ca muốn nhổng cái đuôi lên kể chuyện phong lưu của hai người họ, Mặc Nhiên đã vội vàng bịt miệng hắn lại.


"Phượng yêu nghiệt, nếu ngươi mà còn nói bậy nữa, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không nói được nữa."

Phượng Khuynh Ca chớp chớp mắt cười nói: "Nhiên Nhiên muốn hôn ta đến thiên hoang địa lão (lâu như trời đất), khiến ta vĩnh viễn cũng không nói được sao? Ta đồng ý hai tay hai chân."

Mặc Nhiên cảm thấy thật bất lực, nàng thật sự thua người nam nhân này, lại nói: "Hôm nay bọn ta muốn kiểm tra sổ sách, ngươi cút ra càng xa càng tốt."

"Nhiên Nhiên muốn kiểm tra sổ sách, ta có thể giúp Nhiên Nhiên xoa vai này, đấm chân này, mát xa này!"

"Dù sao ta cũng không đi!" Phượng Khuynh Ca nhất quyết ăn vạ không chịu đi, Hách Liên Mặc Hiên dưới sự giận dữ kêu người tới đuổi hắn đi, nhưng gia đinh nhà bọn họ lại không ai dám động đến bình hoa này.

Trải qua một phen dò hỏi, Hách Liên Mặc Hiên mới biết bình hoa yêu nghiệt này rốt cuộc có lai lịch gì, Thế tử Phượng vương phủ, nhi tử duy nhất của Thiên huyền cao thủ Phượng Vương.

Lão cha là kỳ tài luyện võ chưa đến năm mươi tuổi đã đạt đến Thiên huyền, nhi tử lại là một phế vật vĩnh viễn cũng chỉ Hoàng huyền nhất phẩm, chênh lệch như vậy thật sự quá lớn.

Hỏi thêm một chút chuyện, ví như chuyện luận võ ở võ đường, sở dĩ muội muội nhà mình quyết chiến với Vân Thiên Lạc, ngòi nổ chính là hắn.

Còn có một ít tin đồn phong lưu, vân vân và mây mây......

Nghe đến mấy chuyện này, Hách Liên Mặc Hiên có một loại cảm giác muốn làm thịt Phượng Khuynh Ca, nhưng thấy Phượng Khuynh Ca ân cần châm trà cho Hách Liên Mặc Nhiên, hầu hạ các thứ, mà Mặc Nhiên lại không cự tuyệt, hắn có chút ngẩn cả người.

Không phải muội muội mình đã thích nam nhân giống bình hoa này rồi đấy chứ!

Mặc Nhiên nhướng mày nói: "Ca ca, chuyện xử lý xong rồi, chúng ta bắt đầu kiểm tra thôi!"

Kế tiếp Mặc Nhiên lấy một quyển sổ ra, bảo: "Huynh dựa theo ghi chép bên trong, giản lược lại cho rõ ràng là được. "


Mặc Hiên mới phát hiện, cách của Mặc Nhiên rõ ràng hơn cái kiểu ghi chép mơ hồ rất nhiều, hơn nữa vừa xem đã hiểu ngay, hóa ra còn có thể ghi chép như vậy.

Mặc Nhiên nhìn về phía Phượng Khuynh Ca, nói: "Ngươi không muốn đi thì tới giúp ta một tay. Nếu nhớ sai một cái, về sau ngươi đừng hòng gặp lại ta nữa."

"Hả... Muốn ta ghi sổ?" Mấy chuyện như đánh nhau ẩu đả, giết người diệt khẩu linh tinh, hắn làm rất thuận tay, nhưng phải ghi chép sổ sách, thật sự là làm khó hắn!

"Không làm thì lập tức rời đi."

Phượng Khuynh Ca cắn răng: "Ta làm được chưa!"

Sau đó Hách Liên Mặc Hiên chợt phát hiện một chuyện sai vô cùng sai, tốc độ Mặc Nhiên nhanh như vậy là bình thường, nhưng cái bình hoa này, vừa mới bắt đầu cái gì cũng không, nhưng lúc sau tốc độ lại càng lúc càng nhanh, bỏ hắn lại rất xa.

Không lẽ ngoài những mặt hắn không làm được ra, những mặt khác lại vô cùng cực đoan, chẳng hạn như dung mạo, như tốc độ tính toán?

Vốn là một đại công trình, nhưng ngày tiếp theo đã hoàn thành rất thuận lợi.

Mặc Nhiên đột nhiên cảm thấy để Phượng Khuynh Ca làm cu li cũng không tồi, vốn dĩ dự tính ba ngày mới hoàn thành công việc, hiện tại xem ra chỉ cần hai ngày là xong rồi.

Sau khi xử lý xong sổ sách, Hách Liên Mặc Hiên lại nghe thấy một tin sét đánh, "Cái gì?"

"Hôm nay ngươi muốn ở lại?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui