Mùi hoa dâm bụt nhẹ nhàng mà mê người bay vào mũi Mặc Nhiên. Thân ảnh hắn cao lớn, che chắn cho nàng trong bóng tối.
Quả nhiên lúc này có người tới. Qua khe hở, Mặc Nhiên nhìn thấy một thanh y nam tử đi vào.
Mà người đó chính là Vân Thiên Lạc. Khuôn mặt của hắn xuất hiện vô số lần trong đầu Hách Liên Mặc Nhiên, muốn quên cũng không được.
Nàng cẩn thận quan sát Vân Thiên Lạc, hắn trông cũng không tệ, còn đẹp hơn cả mấy minh tinh nổi tiếng ở hiện đại, lại còn rất tự nhiên nữa.
Nhưng nếu so với Phượng yêu nghiệt thì lại thua kém không ít, tên kia quả thực chính là yêu tinh hóa thân mà!
Mặc Nhiên lắc lắc đầu, nàng nghĩ đến hắn ta làm gì cơ chứ! Quả nhiên là sắc đẹp khó cưỡng! Lúc này hắn nhất định đã bị lão cha hắn giam trong vương phủ, không rảnh tìm nàng, có thể để nàng được yên tĩnh.
Vân Thiên Lạc vừa tiến vào nhà giam đã phát hiện người hắn giam giữ biến mất, hắn ta thầm kêu không tốt.
"Có người cướp ngục, kẻ đó vẫn chưa đi xa được đâu, mau lục soát cho ta!" Tuy rằng chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng nàng ta lại biết nhiều hơn phế vật Mặc Nhiên, cho nên tuyệt đối không thể để nàng ta rơi vào trong tay người khác.
Sau khi Lạc Vương rời đi không lâu thì hắn ta lại đột nhiên quay trở về, "Ở đây có người."
Nam tử khẽ cười: "Vậy mà bị phát hiện mất rồi."
"Nhãn lực của Lạc Vương thật tốt!" Theo thanh âm từ tính truyền ra, Lạc Vương cảm giác trước mắt có một bóng trắng chợt lóe, xông ra ngoài.
"Đuổi theo cho ta, hắn ta mang phạm nhân đi!" Lạc Vương hạ lệnh.
Nam tử che Mặc Nhiên kín mít, khiến Lạc Vương cho rằng người kia là Hạnh Nhi, đuổi sát bọn họ không tha.
"Cung thủ chuẩn bị!" Lạc Vương dùng huyền lực hùng hậu hô.
"Bắn!"
"Tiểu Nhiên Nhiên, ngươi sợ không?" Nam tử nhẹ giọng hỏi.
Mặc Nhiên nghe thấy vô số thanh âm phá không truyền tới, sau đó lắc lắc đầu. "Sao phải sợ, không phải đã có sư thúc ở đây sao? Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì cũng có nam tử phong hoa tuyệt đại như sư thúc chôn cùng."
Bàn tay nam tử khẽ vuốt vành tai của Mặc Nhiên, hắn khẽ cười: "Vật nhỏ, yên tâm đi, chỉ bằng mấy thứ kia thì không làm gì được ta đâu."
Thân thể hắn như gió quay người lại, tay áo vung lên, những mũi tên nhọn kia lập tức thay đổi quỹ đạo, bắn ra ngoài.
Lúc này, một thân ảnh màu xanh chắn trước mặt bọn họ, "Các hạ là người phương nào? Vì sao lại cướp ngục, bắt đi Hình bộ tội phạm quan trọng?"
Nam tử nguy hiểm híp mắt nói: "Ta muốn mang người đi, chẳng lẽ còn cần phải báo cho Lạc Vương hay sao?"
Hai nam nhân thoạt nhìn tuổi không cách nhau nhiều, nhưng Mặc Nhiên lại cảm thấy khí thế sư thúc mình hoàn toàn áp đảo Vân Thiên Lạc.
Sư thúc uy vũ!
Vân Thiên Lạc cực kỳ kiêng kị nhìn về phía hắn, "Ngươi xác định muốn đối nghịch với bổn vương sao?"
"Lạc Vương, bằng chút thực lực Địa huyền ngũ phẩm của ngươi vẫn không xứng để đối nghịch với ta đâu."
"Không muốn chết thì mau tránh ra cho ta, đừng làm chướng mắt." Đôi con ngươi giống như màn đêm kia hiện lên một tia sát khí.
Dưới uy áp của hắn, trán Vân Thiên Lạc đổ mồ hôi lạnh, hắn có thể cảm nhận được thực lực người nam nhân này mạnh hơn hắn rất nhiều.
Mà Mặc Nhiên cũng có chút bi thương, Địa huyền ngũ phẩm trong mắt sư thúc lão nhân gia chỉ là một chút thực lực, vậy nàng ngay cả huyền lực cũng không có thì tính là cái gì?
Vân Thiên Lạc cuối cùng ra quyết định, "Các hạ cũng quá kiêu ngạo rồi, ngươi nên biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên." Hắn không ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại khiến cho cao thủ xuất động, mà hắn lại không có cao thủ như vậy bên người.
Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, một là bất chấp giữ hắn lại, cuối cùng chỉ sợ sẽ phải trả giá bằng chính tính mạng của mình.
Còn có một đường khác, đó là thả bọn họ đi.
Kết quả đều giống nhau, đương nhiên hắn sẽ chọn vế sau. Thực lực người nam nhân này ít nhất cũng Địa huyền đỉnh, cho dù thế nào hắn cũng không thắng được.
"Những lời này, ta cũng trả lại cho ngươi." Thân ảnh màu trắng nhẹ lướt đi như làn khói.
Mặc Nhiên cảm khái, đây chính là sức mạnh của thực lực. Thế giới này cường giả vi tôn, cho dù Lạc Vương có là vương gia đi chăng nữa, đối mặt với sư thúc cường hãn của nàng chẳng phải cũng ngoan ngoãn nhường đường hay sao!
Chỉ bằng thực lực của sư thúc cũng có thể ném hắn đến mấy chục con phố!
Xem ra nàng phải nhanh chóng tu luyện huyền lực, đề cao thực lực của mình mới được. Không có thực lực thì khó mà sống trên thế giới này. Hôm nay nếu không có sư thúc mà chỉ có một mình nàng, nàng tuyệt đối sẽ trở thành bia đỡ đạn.
"Hộc hộc..." Rốt cuộc về tới phòng của mình, hắn thả Mặc Nhiên ra, mà Mặc Nhiên thì khom người thở dốc, oán giận nói: "Sư thúc, sư thúc bọc ta kín như vậy, muốn ta nghẹn chết sao?"
"Ai bảo ngươi cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy, hắn đẹp hơn sư thúc ta sao?"
Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mặt nạ của hắn, nói: "Sư thúc, ngươi thật sự rất đẹp sao? Còn tuấn mỹ hơn Lạc Vương nữa ư?"
"Tiểu Nhiên Nhiên, chẳng lẽ ngươi không biết, người mang mặt nạ có hai loại, một loại là lớn lên đẹp quá sợ gây họa cho người khác, mà loại thứ hai là lớn lên quá khó coi sợ dọa đến người khác. Sư thúc ngươi phong hoa tuyệt đại, đương nhiên là thuộc về vế trước rồi!"
Khóe miệng Mặc Nhiên co giật, ngay từ đầu nàng còn cho rằng sư thúc là một cao nhân thần bí cơ đấy! Sao lại càng ngày càng tự kỷ thế này!
Tay nàng đặt lên mặt nạ hắn, nói: "Vậy để ta nhìn sư thúc phong hoa tuyệt đại đi!" Nàng rất hiếu kì đó là khuôn mặt như thế nào.
Hắn giữ tay Mặc Nhiên lại: "Tiểu Nhiên Nhiên, chuyện này không được nha! Người gỡ mặt nạ của ta phải là nương tử ta."
Mặc Nhiên giống như đụng phải củ khoai lang phỏng, lập tức buông ra, "Vậy quên đi."
"Làm nương tử của ta khiến ngươi sợ hãi đến thế à?" Phượng Tôn có chút buồn bực.
"Ngươi chính là sư thúc đấy! Ta làm sao dám mơ tưởng đến sư thúc!" Hơn nữa bởi vì gỡ một cái mặt nạ mà khiến cho nàng và một người nam nhân dính vào nhau, lại còn là sư thúc nàng, nàng có nghĩ cũng không dám.
Đôi con ngươi đen láy hiện lên một tia quỷ quyệt chi sắc, lúc sau liền bắt đầu âm tình bất định.
Mặc Nhiên hỏi: "Sư thúc, ngươi làm sao thế?"
Hắn rầu rĩ nói: "Không có gì! Nhớ kĩ tên của ta, ta tên là Phượng Tôn." Bóng trắng lập tức biến mất trước mặt Mặc Nhiên, hắn cảm thấy để Tiểu Nhiên Nhiên làm sư điệt, tuyệt đối là một quyết định sai lầm.
Nhưng lúc này mới tỉnh ngộ thì đã muộn, vì nhất thời chiếm chút tiện nghi mà lại làm con đường truy thê của mình trở nên càng ngày càng gian nguy, mỗ yêu nghiệt có loại xúc động muốn bóp chết mình.
Sau khi Phượng sư thúc đi rồi, Mặc Nhiên lấy Phượng Thiên cửu quyết hắn đưa ra xem, trước mắt nàng thấy chỉ có tầng thứ nhất mà thôi, chỉ khi tu luyện xong tầng thứ nhất mới có thể biết nội dung phía sau.
Phượng Thiên cửu quyết là một công pháp cực kỳ huyền diệu, mỗi một tầng đều có một tuyệt kỹ, thêm huyền lực phụ trợ chiến đấu, uy lực vô cùng.
Sư thúc thật sự cho nàng một thứ tốt a! Biết Phượng Thiên cửu quyết diệu dụng (kì diệu + hữu dụng), Mặc Nhiên chú tâm vào nghiên cứu.
Tu luyện được ba ngày, bỗng nhiên Mặc Nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
"Bảo nha đầu làm gia thất mất mặt kia lăn ra đây!"
"Phế vật chết tiệt, nàng ta thật sự cho rằng có thể trốn luôn ở đó hay sao!"
"......"
_______________________________________
(*)Nguồn gốc tên gọi: Có một số cho rằng loài hoa này vốn có tên gốc là hoa dâng bụt (hoa để dâng lên cho Bụt, tức), về sau do đọc trại mà thành dâm bụt.
Có ý kiến khác, dâm bụt nguyên tên là râm bụt, râm: che bóng, Bụt: Phật. Râm Bụt là cái lọng che Phật (vì hoa có hình dạng giống cái lọng). Nhà văn có viết tác phẩm văn học với tựa đề "Hoa râm bụt".
Tên dâm bụt cũng có thể bắt đầu từ tác dụng của hoa dùng làm xổ và trụy thai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...