Chí Tôn Phế Hậu

Nới đây thật ấm áp, hương vị thật ngọt ngào. Băng mở mắt, thấy thân thể được bọc trong chăn rất mền mại, mọi mệt nhọc cùn đâu đớn đều không có, như vừa tỉnh dậy
sau một giấc ngủ dài vậy, nghĩ vậy liền vĩnh viễn nằm vậy, không muốn
dậy nữa.

Đập vào mắt là một mảnh lụa mỏng màu hồng phấn , treo từ đỉnh giường kéo
xuống dưới, như thực như , đây chính là thời thơ ấu của nàng mà nhiều
lần trước nàng mơ thấy .

Đó là hình ảnh xinh đẹp của một đứa con được vô số yêu thương của cha mẹ,
cũng là giấc mộng không thành của nàng, mộng chỉ là mộng, mãi mãi không
bao giờ thành hiện thực. Từ nhỏ nàng đã mơ được ngủ trong căn phòng như
vậy, màu hồng bao quanh giường của mình, đứa nhỏ đó thật hạnh phúc, thật làm cho người ta hâm mộ.

Mà nàng thì lại hoàn toàn ngược lại với mơ ước đó, hàng chục năm sống dưới cái bóng tối cảu đường xá, không có cha mẹ che chở,uốn nắm từng nét chữ đầu tiên, tạo dựng cho một tương lai tốt đẹp phía trước. Tay nàng chỉ
cầm có một con dao sắc lạnh, học tập kỹ sảo giết người nguy hiểm, lấy
máu và cái chết để làm mục đích sinh tồn…

Vận mệnh chính là không công bằng như thế, có người sinh ra đã được đùm
bọc,che chở, hạnh phúc bình an cả đời, lại có nười vì sinh tồn của bản
thân mà phải dốc toàn lực tranh dành, chỉ cân hơi bất cẩn thì lập tức bị loại bỏ, bị tiêu diệt……

Tổ chức không cần người vô dụng! Đây là điều đầu tiên mà huấn luyện viên
nói với bọn họ, tầm hai mươi đứa nhỏ cùng trạc tuổi với nàng, năm tuổi.

Nàng ngây ngốc hỏi: Cái gì là người vô dụng?

“Người chết” .Huấn luyện viên lạnh lùng trả lời nàng.

Một tháng sau nàng liền hiểu được, người chết là người vô dụng , mà mọi kẻ
vô dụng sẽ phải chết, không phải chết ở trên tay người khác, mà là chết ở trên tay bạn bè mình……

Người vừa mới đêm hôm trước hát dỗ ngươi ngủ, hôm sau lại cầm dao nhằm phía
ngươi muốn giết chết ngươi, ngươi sẽ có cái gì cảm giác?

Nàng chính là khoog thể ttin được, người mới hôm trước với nàng chị chị em
em ngọt ngào, hôm sau lại hung hăng cầm dao nhọn hướng tới phía nàng,
nàng không thể nhích nhích thân mình, không phải không muốn trốn, cũng
không phải nghĩ cách phản kích lại, mà chính là máu trong người như bị

đông hết lại, chân cứng ngắc, không thể nhúc nhích

Nàng nghĩ đến mình nhất định sẽ chết dưới đường dao kia, nhưng đột nhiên
nàng ấy lại bị mất đi cân bằng, dao nhọn như bị điểm huyệt lại vậy, có
một vật sắc bén đang đâm ở cổ nàng ta, máu nóng đỏ tươi phun ra, cả thế
giới như tran ngập một màu hồng… Thấy nàng ngã quỵ xuống, cả người run
rẩy thân,thấy rõ ràng có một dao, chứng tỏ cái chết của nàng không phải
là ngẫu nhiên.

Loạn đao đó được một bé trai lưu loát rút ra, đi từ phía sau lưng nàng lên,
nàng xem thấy một đôi mắt tối đen không biết thâm sâu, có thể thấy đây
chính là hình ảnh ngược lại của chính mình.

Cả căn phòng giống như một cái địa ngục, khắp nơi là máu tươi cùng tiếng
khóc thét, hơi thở của cái chết cũng càng ngày càng đậm, mùi máu kích
thích mọi giác quan, nguy cơ cảm thấy được mạnh áp bức yếu ngày càng
tăng. Bọn nhỏ thần kinh yếu thi nhau hét lên. Bọn họ (tổ chức) đúng là điên rồi, cho mấy đứa nhỏ này một thông điệp là mạnh thị sống, và
cũng chính là cho chúng biết họ là người quyết định ai được sống, ai
chết.

Mặt Băng vô cảm, hy sinh vai trái của mình để cho dao nhọn đâm vào, ngược
lại tay kia vớ lấy con dao khác nhanh chóng tìm cơ hội nam hài tử khác
gần đó sơ hở, đâm luôn vào ngực hắn, hắn đã chết,và nàng ước chừng cũng
phải ở trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng……

Nhưng, nàng còn sống!–

Suốt nửa giờ chém giết nhau, mười đứa nhỏ sống sót đều có một cái tên mới,
Cao chỉ huy chỉ vào nàng nói, đứa nhỏ này bề ngoài lạnh lùng giống như
băng, đã kêu “Băng” Đi! Tiếp theo, cái đừa nhỏ này có đôi mắt thâm sâu,
đen láy, là “Diễm”, một bé gái khác có bề ngoài không hề thay đổi sắc
mặt, không sợ hãi, lại là “Thủy”.

Theo thời gian trôi qua, tên cũ của mấy đứa nhỏ sống sót cùng với mấy đứa
nhỏ đã chết hoàn toàn biến mất, dần dần phai nhạt ở tại Băng trong trí
nhớ.

Mười năm qua , người còn sống sót chỉ còn lại Diễm, Thủy cùng nàng là ba

người mà thôi. Với nàng thì bản thân nàng đã chết từ lâu. Nếu nàng chết, có hay không một người sẽ vì của nàng chết mà khổ sở? Có hay không một
người sẽ vì của nàng chết mà bi thương? Có hay không một người sẽ hằng
năm đến ngày dỗ của nàng mà ra mộ nàng thắp hương thương tiếc nàng?

Cũng không có……

Quên đi, tại kia cái thế giới nàng đã muốn đã chết còn nghĩ chuyện này làm gì!

Nếu vận mệnh giao cho nàng một cơ hội khác, không sống ra sống chẳng phải
là phụ ông trời tạo ý tốt? Như vậy xử lý tốt ngay trước mặt này cũng gặp không ít phức tạp đay, làm sao cho chính mình không bị tên hôn quân này hành hạ tới chết mới là điều cấp bách…

Nếu không, như vậy sinh mệnh mới này còn có cái gì ý nghĩa?

“Nghiên nhi ngoan ngoãn tỉnh nha!” Một âm thanh Ôn nhu nữ tính truyền đến từ
bên ngoài, không phải là tiếng Tú Nhi nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại hàm chứa
sủng nịch vô cùng thân thiết, cũng rất là xa lạ.

“Cô cô, Nghiên nhi tỉnh, muốn ăn bánh hoa quế.”

Băng trợn tròn mắt, âm thanh mềm mại nãi này là do chính mình phát ra sao?
Bánh Hoa quế? Nàng vốn rất ghét đồ ngọt mà! Vì sao nàng lại nói như vậy? Muốn đứng lên nhưng thân thể lại miễn cưỡng chút không nghe lời, làm
cho nàng không khỏi bắt đầu hoài nghi thân thể Tề Nhược Nghiên có phải
vì bệnh tim tái phát mà lại bị mất đi tính mạng.Mà nàng lại xuyên vào
thân thể của nàng ta nữa. NHưng mà hai lần liền liên tục xuyên tới đây
có điều không đúng lắm, tỷ lệ may mắn có cao thế không?

Vì sao thân thể không thể cử động a? Chẳng lẽ đứa nhỏ này bị tê liệt rồi? Trời ạ! Sẽ không xui xẻo như vậy chứ……

Đang ở kia miên man suy nghĩ hối hận, cái âm thanh ôn nhu lại vang
lên,“Được, được, cô cô đã sớm phân phó phòng bếp làm món bánh hoa quế mà Nghiên nhi yêu nhất, bất quá phải uống thuốc trước mới có thể ăn nga!”

Màn màu Hồng nhạt xốc lên một góc, hé ra gương mặt xinh đẹp dịu dàng gương
tràn ngập từ ái nhìn chính mình, có cảm giác quen thuộc, lại nhớ không
nổi đã gặp qua ở đâu, sau đó, chỉ thấy người nọ khẽ mỉm cười ôm lấy
nàng……


Đúng vậy! Thật là đem nàng toàn bộ ôm nàng vào trong ngực, thế này mới phát
hiện thân thể như thế nào rất nhỏ, đúng là cái hình hài của một đứa
nhỏ……

Ngạc nhiên quá, hô hấp quanh quẩn trên người này có hương thơm, trong nội
tâm kỳ thật cũng không thích thân cận như vậy, muốn ngẩng đầu mới lên
nghiên cứu một chút mặt của nàng vì sao làm cho mình thấy một cảm giác
quen thuộc, lại phát hiện thân thể tự động dựa sát vào nhau người này
thân thể mềm mại cùng mùi thơm ngát ôm ấp, vặn vẹo làm nũng nói:“Không
cần đâu! Cô cô, Nghiên nhi không cần uống thuốc.”

Băng hoàn toàn choáng váng, này chẳng lẽ là ông trời lại muốn trừng phạt
nàng nữa sao ?Cho nên mới đem hồn phách của nàng giam cầm ở trong thân
thể của đứa nhỏ này, mà bản thân lại không thể đi ra, cũng không thể
khống chế được con người này, chỉ cho phép nàng làm một người quan sát?

Ở ngươi ở đó mà nói nói, cười cười, bỏ mặc ta ở đây phải chứng kiến, một
câu cũng không thể nói. Băng đã sớm tức giận, hận không thể đem chén
thuốc vừa mang đến đập nát, chính là không thể làm gì được, chỉ có thể
nhìn cùng đứa nhỏ này cầm chén thuốc đẩy qua đẩy lại quậy phá ầm ĩ,
không chịu uống, nàng nhìn mà phát chán.

May mắn là, cô cô kia nói nếu đồng ý uống thuốc liền mang nàng đi hoa viên
chơi đu dây sau, đứa nhỏ này rốt cục cũng mở miệng uống thuốc……

Băng cảm thấy rất kỳ quái, uống thuốc sau ăn điểm tâm cùng với rửa mặt chải
đầu đều tiến hành cực nhanh, hoàn toàn không có chân thật cảm giác, tựa
như bị ai ấn hạ vào cái nút của máy phát dvd, hình ảnh trong nháy mắt
liền chuyển đến trước một cái gương đồng.

Đối mặt gương đồng là khuôn mặt phi thường quen thuộc, trong sáng đáng yêu, nàng thật sự hết chỗ nói rồi……

Tuy rằng đứa nhỏ tuổi chỉ có khoảng năm sáu tuổi, nhưng cũng không thể
không coonh nhận là có một dung nhan tuyệt sắc , trong lòng lộp bộp một
chút, xem này, lông mi ,cái mũi, ánh mắt, khẳng định đây chính là Tề
Nhược Nghiên lúc nhỏ đi? Khó trách làm sao cảm thấy của cô cô của nàng
có chút quen mặt, nghĩ đến nàng chính là Thái Hậu lúc còn trẻ a!

Chẳng lẽ nàng bị an bài xuyên không thành Tề Nhược Nghiên trước đây? Ông trời làm ra an bài như vậy là có ý gì?

Không đợi nàng suy nghĩ rõ ràng, hình ảnh lại tiếp tục chuyển đổi, thoát một
cái đã đưa nàng tới hoa viên. Băng cảm thấy đây chính là mơ, giấc mơ cho thấy quá khứ của Tề Nhược Nghiên.


Hoa nơt rực rỡ, cây cối xanh khắp nơi, hương khí ngập tràn, giũa trưa ánh
sáng lại không quá gắt, lại vô thanh vô tức làm mất đi hoàn toàn lo
lắng, cách đó không xa một cái tiểu cô nương đang chơi đu dây, tiếng
cười thanh thuý cùng mùi hoa, gió quấn lấy nhau, làm cuốn hút mọi ánh
mắt trong viện.

Tâm tình không khỏi trầm lại, thân thể chủ nhân này lại vượt qua dự định
của Băng, thừa dịp bọn thị nữ không chú ý nhất người liền chui vào bụi
hoa gần đó, vòng a vòng đi tới một chỗ có hành lang màu son gấp khúc
liên, tiểu thân mình của mình tránh ở thân cây to, không biết muốn làm
cái gì……

Nhưng chỉ trong chốc lát,cuối hành lang gấp khúc xuất hiện hai thiếu niên,
thiếu niên đi ở phía trước đầu đội ngọc quan, quần áo màu bạc cẩm bào,
lại thêm dáng người cao ngất, thỉnh thoảng nghiêng đầu cùng nói với
thiếu niên bên cạnh nói cái gì đó, ngẫu nhiên phát tiếng cười của hai
người sang sảng, thiếu niên kia có cái giọng khàn khàn, không kềm chế
được ý tứ hàm xúc.

Băng lại cảm thấy có điểm bất an, tuy rằng khoảng cách xa như vậy, thấy
không rõ cụ thể tướng mạo hai người cụ thể ra sao, nhưng hai người lại
đều làm cho nàng cảm giác quen thuộc, nhất là năm ấy nhìn thấy mắt đen
sâu của người ây, cơ hồ quen thuộc đến tâm hơi hơi phát đau……

Cũng chính là cặp mắt kia làm cho nàng biết đến mùi vị của tình yêu, cũng
chính nó làm nàng tin tưởng cho dù chúng bạn xa lánh, cũng sẽ có một
người luôn canh giữ thân thể của nàng không rời dù chỉ một lúc, làm cho
nàng tin tưởng cho dù thế giới hủy diệt, cũng sẽ có một người luôn cùng
nàng tay trong tay nghênh đón cái chết, nhưng là kết quả gì đây?

“Nghiên nhi, ngươi lại nghịch ngợm!” Nam hài tử có giọng trong trẻo đột nhiên
vang lên, hiển nhiên đã phát hiện trốn ở sau gốc cây ,làm Băng như tỉnh
lại trong đau đớn, nhưng cũng làm cho nàng lại hiểu được đến thế nào
vận mệnh hoang đường.

“Diễm ca ca, Nghiên nhi muốn cùng ngươi đi dạo!” Không chịu khống chế lời nói thốt ra.

Nam hài tử ánh mắt như bình minh nở nụ cười, lại bất đắc dĩ nói:“Ta phải
cùng thái tử điện hạ đi thư phòng học bài! Không rảnh cùng Nghiên nhi đi dạo”

Diễm…… Đúng vậy! Đây là Diễm! Là Diễm lúc tám tuổi!

Không, đây là Lâm Diễm mới đúng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận