Chí Tôn Phế Hậu

Nàng sao dám thể
hiện bản thân không khoẻ trước mặt đám lính kia chứ, cái bọn họ nhìn
nhất định mà mong nàng nản chí bỏ về nhà như những nữ nhân bình thường
khác, chỉ là kẻ yếu đuối.

Trước mặt Tô Trản bọn họ khách khí không dám nói này nọ, nhưng khi Tô Trản
vừa rời đi tất cả bọn họ đều vây lấy nàng, bảo nàng nhanh trở về nhà lập gia đình, sinh con cho trượng phu đi. Cái gì còn nói bản thân nàng gió
thổi là bay, ra chiến trường chỉ làm bọn họ thêm vướng bận. Nhìn họ ai
lấy cười hả hê, nàng lạnh lùng cười,“ Ta không rảnh cùng với kẻ vô dụng
tranh cãi này nọ, không bằng chúng ta so xem thân thủ ai cao hơn, ra
chiến trường giết được nhiều địch hơn rồi hãy nói.”

Bọn họ lại nghe nàng nói vậy cười mỗi lúc một lớn hơn. Tất cả hỗn loạn nàng không nghe rõ ai nói gì hơn nữa.

“Đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà cùng một nữ nhân tranh cãi ầm ĩ
còn ra thể thống gì, ta thấy các ngươi đúng là không biết xấu hổ…” Nghe
thế Băng híp mắt lại nhìn họ lạnh lùng nói:“Các ngươi khinh thường nữ
nhân phải không? Ta đây không ngại nói cho các ngươi tin quan trọng
này, không lâu nữa tướng quân Lan Quốc Đào Tiềm nhất định chết vào tay
‘Hiên Viên Thứ’ ta……” Không nói nhiều nhưng ánh mắt nàng lại phát ra hào quanh chói loà…Cái gì mà chết dưới tay ‘Hiên Viên Thứ’ ta! Hiên Viên
Thứ chính là tứ đại tướng quân danh tiếng thời cổ, theo sử sách ghi lại, chết dưới tay ông ta không dưới mười vị quân vương của các nước khác.
Nếu mà nàng chứng minh được bản thân mình cũng sẽ giết được Đào Tiền như vậy thì không biết lúc đó bọn họ phản ứng thế nào!

Nàng sở dĩ chỉ điểm đích danh Đào Tiềm vì đối với Lan Quốc mà nói Đào Tiềm
chính là cái chốt quan trọng, có ông ta mới có Lan Quốc, là trụ cột của
Lan Quốc, Lan Quốc không có hoàng đế còn có thể lập kẻ khác lên, nhưng
không có Đào Tiềm thì Lan Quốc ắt diệt vong. Nghe nàng nói thế đám quân lính nhất thời im bặt, được một lúc sau mới có một người thân mình vô
cùng tráng kiện như lực sĩ, sức khoẻ như trâu hì hà nói một câu: “Đào
Tiềm là của ta!”

Băng thiếu chút nữa phì cười, cái gì mà nói Đào Tiềm là hắn, những lời này chả có nghĩa gì!

“Đừng đứng đó mà nói mạnh miệng, ngươi có dám đánh cược với ta không?” Nàng
thật vất vả lắm mới làm cho đám binh lính thôi không cười, dù biết
người đó nói không có ác ý nhưng biết đâu được hắn cố ý nói thế là muốn
nàng nản chí rời khỏi quân ngũ, dù hắn có ý tốt đi chăng nữa thì nàng
cũng không cảm kích hắn được!

Vì thế, cá cược lần này được thành lập, dựa theo lệ cũ trong Vũ lâm quân,
người thua phải đáp ứng vô điều kiện bất kỳ điều gì mà người thắng đưa
ra, không được phép làm trái!

Sau chuyện đó nàng mới biết người lính cường tráng đó tên Ngưu Đại Lực, hắn cũng thật sự con trâu khoẻ nhất trong Vũ Lâm Quân, được người khác nói là đại lực sĩ không có đối thủ.

Đêm đến, trại vừa hạ không lâu, có lính đến cấp báo gì đó kiến Tô Trản giận đến dứng ngồi không yên. Băng hỏi biết được, hoàng thượng dẫn một đội
quân đi về phía Đông. Lâm Diễm thì dẫn một đội quân khác đí về phía
Nam, còn mang theo mười quả hoả pháo, đi đến đâu cũng dùng hảo pháo tấn
công, thế quân như chẻ tre, cho tới bây giờ tổng cộng dẹp xong mười một
toà thành trì của Lan quốc, nhưng ngặt một lỗi là hoả pháo lúc này đã
dùng gần hết, mà Thủy Thủy sơn trang lại không cung ứng tiếp, không có
đạn hoả pháo thì mấy ống đồng đó thành đồ phế thải, đại quân vì thế đang cùng đại quân Lan Quốc giằng co không phân thắng bại….

Băng âm thầm cười khổ, Yêu Quái dùng chiêu này thật là ngoan độc, cố ý muốn
bức nàng trở về sao? Hắn đương nhiên biết nàng chế tạo hoả pháo đó là
có mục đích gì, nhưng không phải hắn rất hứng thú với kiếm tiền sao? Sao nay lại không bán hoả pháo cho Đại Cảnh kiếm lời nữa? Nếu tiếp tục bán
hoả pháo đương nhiên Tân Sinh Các sẽ thu được một khoản doanh thu cực
lớn, hắn luôn mong kiếm được nhiều tiền vậy mà lại bỏ cả kiếm tiền để ép nàng trở về sao?

“Hừ! Cho dù không có hỏa pháo, trận chiến này Đại Cảnh ta vẫn tất thắng!” Tô Trản tức giận nói: “ Cầu cho ông trời giết chết bọn Thuỷ Thuỷ sơn trang đó đi, chúng nhân cơ hội đại quân ta đang cấp bách nâng giá. Chúng
không biết là không có hoả pháo thì đại quân ta chiến sự không thành
sao? Không có hoả pháo đồng nghĩa với việc ta không thể giệt Lan Quốc,
chúng không phải muốn tích trữ hoả pháo đó đi bán cho quỷ chắc!”

“Thủy Thủy sơn trang nâng giá? Tăng bao nhiêu tiền?” Băng trợn tròn mắt. Hay là nàng tự mình đa tình. Yêu Quái đó căn bản không phải là muốn bức
nàng quay về mà căn bản hắn muốn nâng giá hoả pháo lên kiếm thêm càng
nhiều lợi nhuận hơn nữa. Hãn xưa nay không phải người coi tiền như rác,
hắn muốn làm vậy cũng chưa chắc đã đạt được ý muốn. Đã thế việc này với
nàng mà nói không có quan hệ!

“Đạn pháo đó lúc trước là năm mươi lạng bạc một quả, nay bọn họ đòi gấp đôi.” Tô Trản vẫn chưa hết giận hùng hổ nói.

“Gian thương!” Băng tức giận theo nói một câu. Nếu biết hắn sẽ tăng giá như vậy lần trước nàng đã bán cho Hãn nhiều một chút!

Sáng sớm hôm sau, đại quân tiếp tục nhổ trại hành quân, vẫn giữ nguyên kế
hoạch, bọn họ đi về phía Bắc Lan quốc, chiếm đánh Dao Thành, cùng với
hai đại quân ở Đông Nam tạo thành thế gọng kìm ép Lan Quốc từ ba phía,
sau đó thừa thắng tiến vào kinh đô Lan quốc, biến Lan Quốc thành đất
phong của Đại Cảnh. Hành quân với tốc độ nhanh như cũ thì chỉ cần đến
lúc hoàng hôn Vũ lâm quân đã đến Dao thành, còn dư giả thời gian dựng
lều trại.

Buổi trưa khi trời quá nắng, Đại quân tiến vào rừng cây trú ngụ, quân sư đề
nghị Tô Trản hạ lệnh làm cho đại quân nghỉ ngơi tại chỗ, một lát sau đi
cũng không muộn, trước cứ phái một một tiểu đội binh lính đi trước dò
đường, điều tra thực hư Dao Thành thế nào, chờ màn đêm xuống sẽ phát
lệnh tấn công Dao Thành, lúc đó quân trong Dao thành sẽ trở tay không
kịp.

Tô Trản cảm thấy quân sư nói có lý, liền lệnh đại quân nghỉ ngơi tại chỗ
cho hồi phục, đồng thời tức tốc cho một tiểu đội binh lính đi trước do
thám tình hình.

Băng xuống ngựa, mấy ngày liền ở trên ngựa xóc nảy, cả người cơ bắp đều đau
mỏi rã rời, cố ý bỏ bộ áo giáp vướng bận ra để ngồi giải lao thì thấy
Tô Trản đang cử Ngưu Đại Lực làm đội trưởng đội tiên phong.

Ngưu Đại Lực ngồi trên lưng ngựa ưỡng ngực trải rộng, tự đắc cúi đầu nhìn
nàng liếc mắt một cái, ánh mắt hắn nhìn nàng thật khinh thường cộng thêm sự kiêu kích nghiêm trọng!

“Tướng quân, ta cũng muốn được xếp vào đội tiên phong!”

Không đợi Tô Trản nói gì, Băng đã xoay người lên ngựa, đuổi theo đội tiên phong vừa rời đi!

Nhìn đất bui từ xa bắn lên, Tô Trản rất muốn muốn kêu nàng quay lại nhưng đã không còn kịp, trong lòng trách nàng quá mức tùy hứng làm bậy, nhưng
lúc này hắn có thể làm gì được, chỉ còn cách chờ đến khi nào công phá
Dao Thành xong thì giáo huấn nàng cũng không muộn.

Đội quân tiên phong quất ngựa chạy hơn mười dặm đường vậy mà bên đường đi
không có lấy một bóng người, Băng cảm thấy có gì đó không ổn, chạy nhanh gần ngựa Ngưu Đại Lực lớn tiếng nói:“Đừng đi về phía trước nữa, ta cảm
thấy có gì đó khả nghi…”

“Nữ nhân đúng là kẻ đa nghi, có cái gì mà khả nghi nào…” Ngưu Đại Lực không nghe lời nàng nói, liếc mắt nhìn nàng châm chọc nói.

“Đi lâu như vậy mà một bóng người trên đường cũng không thấy chả nhẽ ngươi
không thấy kỳ quái sao?” Băng trong lòng mắng tên này đúng là chỉ biết
cậy vào sức mình, là một tên võ phu lỗ mãng chứ không phải là kẻ có đầu
óc gì.

Khi đang nói chuyện, hắn đánh một phát thật mạnh vào ngựa cho ngựa phi
nhanh thêm một đoạn rồi nói:“Ai nói không có người, phía trước kia không phải là người sao?” Ngưu Đại Lực chỉ ngón tay về phía trước.

Băng nhìn theo hướng ngón tay Ngưu Đại Lực chỉ nhìn về phía trước, đầu tiên
là thấy một quán trà bằng lá khá to, trên đó còn ghi biển hiệu tiệm trà
bình dân, đi được một đoạn nữa nhìn thấy trong quán đó có mười người
đang ngồi uống trà.

“Trời nóng như thế này nên trên đường không có người qua lại cũng là bình
thường, nữ nhân đúng là chỉ hay đa nghi!” Ngưu Đại Lực nói thầm một câu, mâu trung tinh nhanh đảo bốn phía xung quanh xem xét.


Băng ngẫm lại thấy lời hắn nói cũng đúng, nhưng mà nói gì thì nói cả đoạn
đường dài mà không có lấy một bóng người qua lại thật sự nơi này đúng là có gì đó rất khả nghi, nhưng mà nàng lúc này không thể nhìn ra kỳ quái
chỗ nào mà thôi. Càng đến gần đám người đang uống trà đó cảm giác kỳ
quái càng mãnh liệt.

“Đội trưởng, đi lâu như vậy rồi, các huynh đệ đều khát, không bằng chúng ta
vào quán trà đó uống một bát trà lạnh có được không?” một binh lính
trong đội đề nghị.

“Cũng tốt, Đại Cường đi trước xem quán trà đó có gì khả nghi không.” Dù sao
bọn họ cũng đang ở địa phận Lan Quốc, không thể không thận trọng một
chút, trên đường tự nhiên xuất hiện một quán trà mà dọc đường đi không
có lấy một bóng người nào thì quả thật rất khả nghi, không thể không
phòng!

“Thực không nhìn ra a, ngươi cũng có tâm kế ấy.” Băng nhìn hắn cười thầm. Hắn bề ngoài lỗ mãng cẩu thả, nhìn thật sự nhìn chỉ là một tên ngốc hoá ra
cũng không phải ngốc lắm. Tô Trản chọn hắn làm đội trưởng tiên phong
không phải không có đạo lý, hắn hẳn cũng thấy tình hình nơi này không
thích hợp cho lắm, nhưng chỉ vì nàng nói trước lên mới cố ý châm chọc
nàng, thật sự lúc đó đã làm cho nàng vừa tức giận vừa buồn cười.

Ngưu Đại Lực hừ một tiếng, quay đầu không tiếp lời, mọi người cho ngựa đi
chậm lại, tên lính tên Đại Cường đi trước dò la hướng thẳng về phía
quán trà…

Biến cố sau đó phát sinh kiến mọi người ai lấy đều không kịp trở tay, chỉ
kịp nghe tiếng Đại Cường gào lên một cái thì đã im bặt, sau đó cả người
hắn đều nhiễm máu tươi đổ gục xuống đất….

Bốn phía đột nhiên la lên những tiếng vô cùng chấn động, từ trong lùm cây
quân địch cứ thế chen chân ra vây lấy bọn họ, ai lấy trên người đều mặc
áo giáp màu đỏ, tay cầm thương dài sắc bén..

Băng than nhẹ một tiếng, nhìn quanh không cần nói thì ít nhất cũng có đến
hơn một trăm tên, bọn họ nhất định là binh lính của Lan quốc……

Ông mặt trời mùa hạ nắng gắt kiến Băng chỉ còn cách nheo mắt lại mới nhìn
được sự tình bên trong quán trọ được rõ ràng, từ trong quán trà mười
người đang ngồi vây quanh một tên không mặc áo giáp quân lính mà là y
phục nam nhân bình thường. Người này tuổi còn rất trẻ, quá lắm cũng chưa đến hai mươi tuổi, mũi cao mắt sâu, bộ dạng anh tuấn, nhưng mà trên
người hắn không hề toả ra chút ngạo khí nào của bậc công tử con nhà
quyền quý mà chỉ là một bộ dạng của một tên công tử tầm thường, nhìn vào mà đã thấy ghét.

Băng không đoán ra hắn có thân phận gì, nhưng xem tư thế của hắn thì đội
quân mai phục này nhất định là do hắn chỉ huy, người nào người lấy không dám làm càn mà phải chờ lệnh hắn càng kiến hắn được đà đắc ý cười càng
lúc càng to….

Hắn dám kinh thường bọn họ sao? Quả thực là tên đần độn!

“Đội trưởng đại nhân, xem ra chúng ta trúng mai phục rồi! Ngươi nói xem hiện tại nên làm thế nào cho phải?” Thoải mái không giấu ngữ khí trêu trọc
Băng nói với Ngưu Đại Lực. Đại Cương nhất định sẽ không chết oan, máu
hắn cũng không oan uất mà chảy, nàng nhất định sẽ làm cho đám quân lính
Lan quốc này hối hận vì đã mai phục bọn nàng hôm nay!

Ngưu Đại Lực căn bản không cần nói chuyện mà chăm chăm thủ thế, đội quân
tiên phong của Vũ Lâm Quân ngoài trừ Băng ai lấy đều đã rút kiếm khỏi
vỏ, trong nháy mắt đã chặt đứt đầu tên lính gần nhất với họ, thuận lợi
xông lên chém lần lượt đầu từng tên địch khác, đồng thời vẫn cố ý bảo vệ nàng khỏi đám lính khác xông lên…

“Ngươi cứ làm việc của ngươi, không cần bảo vệ ta.” Băng nhíu mày trừng mắt
nhìn bọn Ngưu Đại Lực, nàng thực không muốn đả kích hắn, đối phó với lũ
người này nàng căn bản không tốn nhiều sức, nhưng mà nhìn bọn hắn vây
quanh bảo hộ nàng thật sự có chút dư thừa, nàng không ra tay giết tên
nào bởi nàng không muốn tay nàng lại lần nữa nhuốm máu tươi, giết chết
Đào Tiềm là việc điều bất khả kháng duy nhất nàng phải làm, vì Đào Tiềm
là trụ cột Lan quốc, hơn nữa đó cũng là phương pháp nhanh nhất để nàng
có thể làm Hãn chú ý đến nàng….

Những điều này nói sau, trước mắt cái các nàng cần là làm thế nào đột phá
vòng vây, bắt lấy tên công tử đó làm con tim may ra mới có thể đảo ngược tình thế.

Trong lúc giao chiến không nghe được ai nói lời nào, nàng chỉ biết tên công
tử đó đứng trên cao luôn gào thét bắt bọn binh lính xông lên giết hết
bọn nàng, đúng là nghe thật chói tai.

Băng khóe miệng cong lên cười, trong trận hỗn chiến áo giáo trên người nàng
thật sự không thích hợp và còn làm cản trở hành động của nàng. Nàng bỏ
mũ giáp xuống đá mạnh về phía đám lính xông lên, mái tóc đen của nàng vì thế tung ra đổ xuống như thác, thân mình chuyển động cùng gió bay lên
như tiên nữ giáng trần, chói loá như ánh mặt trời cũng như tuyết dưới
ánh dương, trắng đen tương phản của y phục và mái tóc càng kiến nàng
thêm xinh đẹo hơn hết thảy cảnh vật xung quanh….

Tiếng binh đao giao chiến đình chỉ, mọi người ai lấy đều ngẩng đầu ngơ ngác
nhìn thân hình phiêu phiêu như gió của nàng. Băng mỉn cười, mục đích mê
hoặc đám quân địch đã thành công, nhưng mà sao cảm đám binh lính bên
nàng cũng nhìn nàng ngây ngốc như vậy? Bọn họ đâu phải thấy nàng lần đầu tiên nha! Như thế nào tự nhiên biến thành một bầy háo sắc vậy?

Băng chuyển mình trên không đá thanh kiếm trên tay quân địch bay lên và
xuyên thẳng vào hầu tên lính khác đang áp sát Ngưu Đại Lực, máu từ trên
người hắn đổ ra…. Băng mượn sức đám quân lính giao chiến làm bàn đẩy phi thân mình đến càng lúc càng gần quán trà…..

Thấy hành động của Băng làm cho Ngưu Đại Lực nhất thời thức tỉnh, hô to:
“giết!” Tất cả đội lính tiên phong của Vũ Lâm quân theo lệnh hắn xông
lên mỗi lúc một hăng, trong thời gian ngắn giết hết quá nửa quân địch.

Phía sau tiếng chém giết ào ào, Băng quay đầu lại nhìn thấy tình hình quân
số giữa quân ta và quân địch vẫn còn quá lớn, nhưng mà cũng không cần lo lắng gì, quân lính tất cả đều làm theo người cầm đầu, chỉ cần nàng bắt
được tên kiêu ngoạ kia thì hết thảy sẽ chấm dứt.

Mũi chân nhỏ nhắn của Băng lướt trên đầu từng tên lính hướng càng lúc càng
gần quán trọ, nàng còn có thể nghe rõ ràng tên công tử kiêu ngạo đó hầm
hầm gào lên với đám lính của hắn: “Dừng tay, không được làm nàng ấy bị
thương ” Băng cong khoé môi lên cười, ôn nhu hướng về phía hắn hỏi hắn
một câu: “Xin hỏi công tử tôn tính đại danh (tên họ)?” Hắn hiển nhiên ở đây chính là để mai phục Vũ lâm quân, như vậy thân phận của hắn là……

“Tiểu sinh họ Đào, tên là Ngạo Thế, xin hỏi tiểu thư có quý danh gì?”

“Băng.” Lạnh như băng cười phun ra một chữ.

Băng và hắn chăm chăm nhìn nhau như thể trên đó không phải là chiến trường
mà chính là núi non hữu tình, bọn họ thân phận cũng không phải là quân
địch mà chỉ là đôi nam nữ có duyên gặp mặt.

Băng không tiếng động cười khẽ. Đào Ngạo Thế, con trai độc nhất của Đào
Tiềm, không ngờ người như Đào Tiềm lại sinh ra một đứa con không có đầu
óc đến vậy. Đã vậy Đào Tiềm còn dám cho hắn một mình ra chiến trường tác chiến! Tốt lắm! Thật sự là tốt! Đại lễ này một khi đã đưa đến cửa lẽ
nào nàng lại không nhận!

Đang đánh giá hắn thì bên cạnh hắn có một lão nhân tóc hoa râm nói nhỏ vào
tai Đào Ngạo Thế vài câu, hắn nhíu mày không kiên nhẫn trừng mắt nhìn
lão nhân đó một cái liếc mắt, vừa giận vội vàng nói cái gì đó với lão,
sau đó lại nhìn sang Băng với ánh mắt đầy dục vọng.

Lão nhân cùng Đào Ngạo Thế nói chuyện gì với nhau nàng đều nghe rõ, lão
nhân đó khuyên Đào Ngạo Thế không nên tiếp cận nàng, nhưng hắn vẫn cố
chấp có ý mang nàng đi cùng.


Đào Ngạo Thế tự mình tiến đến gần Băng, nhẹ nhàng đưa tay ra nói: “Băng nhi nếu đã không muốn tiết lộ thân phận thì ta cũng không ép, nhưng nàng có nguyện cùng bản công tử hồi phủ?” Hắn coi trọng ai thì người đó sẽ được trọng dụng, bất kể nàng có then phận nào hắn cũng mặc kệ! Nàng bất quá
chỉ là một tiểu cô nương có tí công phu thôi, hắn chả nhẽ không có cách
nào bắt nữ tử này theo hắn!

Băng lắc đầu,“Không muốn.”

Bị cự tuyệt trực tiếp Đào Ngạo Thế lập tức thay đổi sắc mặt, lộ ra bản
tính, sắc mặt uy hiếp nói với nàng: “Nàng thật sự không biết tốt xấu,vậy đừng trách bản công tử không biết thương hương tiếc ngọc! Ta khuyên
nàng nên biết thân phận một chút thì bản thân nàng sẽ không chịu khổ!”

Băng hận không thể lập tức tiến đến gần tát hắn hai cái bạt tai, thật vất vả nàng mới chế ngự được cơn tức đó lại ngạo ngễ cười nói::“Đào công tử
không ngại thử xem.”

“Công tử, không thể……”

Nhìn Đào Ngạo Thế định một mình xông vào vòng vây, Băng nở nụ cười……

Đội quân tiên phong của Vũ lâm quân tuy rằng người nào người lấy đều có thể địch lại trăm người, nhwung đối mặt với mai phục đông như thế này muốn
vượt qua nhất định không dễ dàng, chiến mã và người đã bị thương không
ít, Ngưu Đại Lực lòng nóng như lửa đốt, Ngô Vi Băng kia sao còn thân
thiết với quân địch đến vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn sao có thể về gặp tướng quân đây?

Trong lúc vô ý hắn bị thương ở cánh tay, máu tươi trên đó đổ xuống càng làm
tăng thêm cuồng tính của hắn, cắn chặt răng chịu đau đớn vung kiếm lên
bộ mặt hung ác mở đường máu thoát ra.

“Đào công tử, nói và làm là hai chuyện khác nhau a…” một cước Băng đạp trên
lưng của hắn, áp sát kề kiếm lên cổ hắn. Băng cười như gió xuân nhìn
khuôn mặt kinh ngạc của Ngưu Đại Lực thất thần nhìn nàng.

“Dừng tay! Đều dừng tay lại cho bản công tử!” Đào Ngạo Thế cảm nhận được sự
áp sát của Băng làm cho gáy hắn trở lên lạnh ngắt, nếu mà hắn dám cử
động lúc này cái đợi hắn chính là cái chết!

“Có nghe thấy không? Còn không mau buông vũ khí ra?” Băng lạnh lùng nhắc
nhở đám quân địch đang xông lên. Vừa dứt lời thì tiến binh khí lần lượt
rơi xuống đất, ai lấy đều hoang mang nhìn về phía quán trọ, thanh đao
ngắn trên tay Đào Ngạo thế bắn ra thứ khói trắng làm cho quân lính xung
quanh hắn ai lấy đều tím tái sau đó thổ huyết mà gục xuống, hiển nhiên
là bị trúng kịch độc.

Băng thầm hô một tiếng nguy hiểm thật, nếu không phải nàng né tránh kịp thời thì hiện người chết trên mặt đất không phải là mấy tên lính này mà
chính là nàng! Tức giận Băng đâm vào người Đào Ngạo Thế ba nhát, máu từ
trong đó chảy ra, nàng lạnh lùng nói:“Còn có thủ đoạn gì thì ngươi cứ
xuất ra hết đi, không biết đến lúc đó công tử nhà ngươi còn mấy người
theo hầu….Câm mồn, nếu nói ta cắt lưỡi ngươi!” Hắn chả nhẽ không biết
bản thân hắn đối với nàng mà nói con heo còn không bằng!

Đào Ngạo Thế không dám kêu lên, kiêu ngạo đã sớm vì hoảng sợ mà biến mất,
bụi bám vào trên mặt kiến bộ dạng hắn càng thêm thảm, nàng thật sự không biết hắn có phải sắp khóc đến nơi rồi không….

“Thả công tử nhà ta ra, chúng ta nhất định sẽ cho ngươi tuỳ ý xử lý.” Lão nhân tóc hoa râm nghiêm mặt nói.

“Xin lỗi nha, cái này ta lại không làm được chủ, ngươi nếu muốn hỏi gì thì
cứ hỏi đội trưởng đại nhân cảu chúng ta ấy.” Băng nhìn Đào Ngạo Thế sau
đó chỉ sang Ngưu Đại Lực nói,“Có phải là nên thả vị công tử họ Đào này
ra không, xin mời đội trưởng đại nhân mau định đoạt đi!”

Thắng lợi đến thật sự quá mức bất ngờ, Ngưu Đại Lực thực sự cảm thấy hốt
hoảng, nghe Băng nói hắn chính là con trai độc nhất của Đào Tiềm, Đào
Ngạo Thế trợn tròn mắt lên nói:“Đào công tử là khách quý, không đối xử
cho tốt tiếp đón nồng hậu hả chẳng phải là thất lễ với Đào tướng quân?
Phiền ngươi trở về thông báo Đào tướng quân được biết.” Không nghĩ nàng
mới có ra tay chút đã bắt được con trai độc nhất của Đào Tiềm, đây chính là lập nhất công lớn a! Lúc trước thực không nên xem nàng là nữ tử mà
kinh thường!

“Lão nhân gia, lời của đội trưởng đại nhân chúng ta ông đã nghe rồi dấy, xin lão nhân gia chạy về nói cho Đào tướng quân một tiếng, công tử lần này
theo chúng tôi đến Vũ Lâm Quân làm khách, Đào tướng quân nếu rảnh,
không ngại cũng đến quân doanh chúng ta làm khách, chúng ta nhất định
nhiệt liệt hoan nghênh, đem hết sức mình ra khoản đãi.” Băng cười nhìn
bộ mặt xanh mét lão nhân gia. Nghe nói Đào Tiềm cũng không phải hiền
lành,hiện tại con trai hắn ở trong tay bọn họ lão nhân gia này có thể
trở về sao.

“Từ thúc, Từ thúc mau trở về bảo cha ta tới cứu ta!”

Lão nhân gia sau một hồi suy ngẫm xoay người rời đi.

Đào Ngạo Thế sinh tử còn trong tay Băng, quân địch tự nhiên không dám chống cự nên mọi người tiến tới tước hết vũ khí trong tay họ, trói chặt lại
cho người trong giữ nghiêm ngặt, Ngưu Đại Lực tức tốc trở về báo cho đại quân biết.

Băng càng lúc càng chứng minh bản thân mình chính là Hiên Viên Thứ thứ hai,
ngồi nhìn Đào Ngạo thế run như cầy sấy chế nhạo nói:“Đào công tử, ngươi
quỳ trên mặt đất như vậy thật sự hợp với thân phận của ngươi, dưới đất
rất bẩn, mau đứng lên đi!”

“Ngươi…… Đừng đắc ý! Đợi chút nữa cha ta sẽ mang thiên quân vạn mã đến phanh thây các ngươi.”

Băng lắc đầu thở dài,“Đào Tiềm làm sao có thể sinh ra đứa con như ngươi nhỉ……”

Đội quân tiên phong Vũ lâm quân chỉ có hơn hai mươi người vậy mà có thể
khống chế vài trăm quân địch, một người chết, bị thương bảy người, giết
chết hai trăm địch, khống chế được hơn bảy trăm quân lính, quan trọn
nhất là con trai Đào Tiềm- Đào Ngạo Thế bị bắt, Băng vì thế sau một
trận chiến đã thành danh.

Máu tươi theo mũi kiếm trên tay Ngưu Đại Lực chảy xuống, nhìn qua bên là
tên lính vừa bị hắn chém bay đầu. Nhưng mà hắn hình như vẫn chưa có
nguôi giận mà còn phẫn lộ hơn trước trăm lần.

Một người giận dữ đứng dậy giận dữ nói:“tiểu nhân bỉ ổi!Chúng ta đã chịu
trói trong tay các ngươi, sao các ngươi còn giết người!” Nếu hắn đã giết một người thì những người còn lại hắn sẽ tha sao?

“Hắn giết Đại Cường, đáng chết! Về phần các ngươi, chờ đến khi tướng quân
của chúng ta đến sẽ xử trí sau!” Ngưu Đại Lực hung hăng hướng về phía
các xác đó nhổ một ngụm nước bọt.

Nếu không phải hắn biết rõ tình hình khác thường mà còn bảo Đại Cường một
mình tiến lên xem thì hắn sẽ không phải chết thảm như vậy, những người
khác sinh tử đều có thể do tướng quân đến quyết định, nhưng mà kẻ giết
Đại Cường thì hắn nhất định phải tự tay xử lý!

Băng kinh không dám nhìn vào cảnh tượng đó nữa, nàng căn bản đang lo lắng
tên Từ lão nhân kia không có đi về báo cho Đào Tiềm mà đang ẩn mình ở
nơi nào đó chờ thời cơ cướp đi Đào Ngạo Thế, nhưng mà đế khi đại quân
Tô Trản đến nơi thì nàng mới có thể an tâm không lo lắng nữa.

“Băng nhi! Không thể tưởng được con lợi hại như vậy, mới ra trận mà đã lập
công lớn! Ta nhất định phải viết thư cấp báo cho Hoàng Thượng biết!“Tô
Trản cười ha ha đi tới, không nghĩ tới đội tiên phong gồm Băng Nhi và

hai mươi mốt người có thể địch cả ngàn quân địch, đã thế lại còn bắt
được con trai độc nhất của Đào Tiềm…. Khi mới nghe tin caaos báo hắn còn lo lắng, nếu không phải hắn co đội tiên phông đi thám thính trước thì
làm sao biết được Đào Tiềm cho một đội quân lên Dao Thành, nhưng mà tiếc thay hắn tính lầm một bước, vừa bị mất hơn ngàn quân mà con trai lại bị bắt làm con tin.

Tô Trản cúi đầu xem xét sắc Đào Ngạo Thế, cười nói:“Đào công tử như thế
nào lại ngồi dưới đất? A, bị thương! Người đâu! Mau băng bó cho Đào công tử!” Nhìn trên vai hắn có vết cắt, chảy không ít máu nên hiển nhiên là
sắc mặt trở lên tái nhợt. Hắn đúng là công tử con nhà quyền quý chỉ biết hưởng thụ, một chút gian khổ đã không chịu được.

“Các ngươi không cần đắc ý, đội quân Xích Diễm của cha ta là thiên hạ vô
địch! Người nhất định sẽ mang quân đến cứu ta!” Đào Ngạo Thế vẫn kiêu
ngạo nói, hắn nói lời này không chỉ mang tính uy hiếp kẻ khác mà còn
chính là an ủi bản thân mình, đáng tiếc âm thanh nói ra quá nhỏ, chung
quanh thì ồn ào nên ngoại trừ người đang băng bó vết thương cho hắn mà
hắn ra thì không ai nghe thấy!

Quân y (thầy thuốc trong quân đội) nghe hắn nói như vậy tức giận cố ý xiết
mạnh vải băng nơi vai hắn, Đào Ngạo Thế đau đớn gào lên nhưng không ai
quan tâm tới hắn.

“Con không có làm cái gì, đây đều là công lao của đội quân tiên phong.” Nghe nói Tô Trản định bẩm báo việc này lên Hãn, Băng Nhi trong lòng mừng
thầm, nhưng mà cố ý giấu giếm đem hết công lao đổ lên người của đội quân tiên phong.

“Băng nhi không cần khiêm tốn, cụ thể tình hình như thế nào ta đều nghe nói,
nhưng mà cũng không thể không kể công của đội tiên phong, mỗi người đều
có công.”

Tô Trản hạ lệnh đem chôn những quân địch bị chết, còn tù binh thì áp giải về.

Băng thấy kỳ quái hỏi“Như thế nào lại trở về ? Chúng ta không đi tấn công Dao thành sao?”

“Đánh vẫn là đánh, nhưng mà trước mắt không vội, hắc hắc, Đào Tiềm khẳng định nghĩ con trai hắn đã ở trong tay chúng ta thì chúng ta sẽ khẩn cấp tấn công Dao thành, ta liền không làm như ý của hắn ! Hiện tại hắn cũng
mạnh như ta, cần làm giảm nhuệ khí của hắ rồi hãy nói.”

Nói mấy câu như vậy Băng mới hiểu vì sao Tô Trản có thể được cử làm đại
tướng quân bao năm qua. Hắn không lỗ mãng như vẻ bề ngoài mà khá trầm
tĩnh, biết nghĩ trước nghĩ sau, có mưu lược. Hắn trên chiến trường bao
năm không thất bại chính là do nguyên nhân này.

Đi được ba bốn dặm đường, quẹo vào một con đường nhỏ, không đi quá xa,
nhìn từ xa nơi này thật sự thích hợp để đóng doanh trại, phía trước lại
có một cái hồ lớn, hồ nước trong xanh dưới ánh mặt trời gợn sóng, binh
lính vui mừng ra hồ rửa mặt mũi tay chân không ít.

Băng tâm lý vui mừng, đi nhiều ngày như vậy rốt cục cũng có thể có nghỉ ngơi một chút!

“Uhm….. giá mà được ăn cá nướng a!” Nhìn mấy binh lính xuống hồ bắt được mấy
con cá, nàng lẩm bẩm trong miệng. Nàng nhớ lúc trước đã được ăn cá do
Hãn nướng, nhớ đến mà thèm muốn ăn lần nữa.

“Kia ,có mấy con nữa kìa, có cái gì, ta đi lấy mấy cái chảo trong lều ra cho các ngươi làm món cá nướng!” To Trản nói

“Ân, cám ơn…… Không biết có được mùi vị như trước không…”

“Tiểu nha đầu ngươi đang sợ hãi cái gì đó? Như thế nào mà còn đứng đó lẩm bẩm một mình, mau vào trong doanh trại nghỉ ngơi chút đi!” Băng đáp ứng
rồi một tiếng, hướng vào doanh trại do Tô Trản chỉ cho nàng.

——————————————–

“Tướng quân cao minh! Bọn họ nhất định không biết chúng ta đã đến Dao Thành,
chờ đến khi nào Vũ lâm quân đên nơi chúng ta sẽ đánh cho chúng nó tơi
bời, có đi mà không có về! Vũ lâm quân một khi bị tổn hại, Cảnh quốc
đương nhiên sẽ không có cách nào gượng dậy nổi, lui binh về nước là điều tất yếu….” Một gã trung niên râu ria rậm rạp hướng Đào Tiềm nói.

Đào Tiềm không cho ý của hắn là đúng, ánh mắt trầm mặc nhìn vào bản đồ tác
chiến, Tô Trản là tướng quân dẫn đầu Vũ lâm quân dũng mãnh thiện chiến,
nhưng mà đội quân Xích Diễm do hắn chỉ huy chính là đội quân tinh nhuệ
nhất Lan quốc, lấy đội quân Xích Diễm đối đầu với hơn mười vạn đại quân
Vũ Lâm quân của Tô Trản lực lượng đương nhiên là ngang nhau! Nếu như hai quân trước trận đối chọi, Vũ lâm quân đương có chút bất lợi, hắn lại
chiếm thế thượng phong, thắng cũng không có gì là không đúng! Nhưng cho
dù là thắng được Vũ lâm quân, Cảnh quốc còn có tướng quân Lâm Diễm đóng quân phía Nam, Hoàng đến đóng quân phía Đông, tuyệt đối trận chiến lần
này có chút sơ xuất nào….

“Vũ lâm quân chúng ta không thể thắng một cách dễ dàng! Tô Trản không phải
là một kẻ lỗ mãng chỉ biết hô to nói lớn, không thể xem thường hắn.” Đào Tiềm không dám khinh thường, Tô Trản có thể chiến thắng không chút thất bại nhất định không phải do may mắn, huống chi trận này còn chưa có
đánh, thắng bại còn chưa biết thế nào….

“Từ Liêu trở về chưa?” Từ Liêu chỉ huy gần ngàn quân đi mai phục Vũ Lâm
quân của Tô Trản vẫn chưa có trở về hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Trời tối rồi sao hắn còn chưa trở về báo cáo tình hình!

“Chưa về, theo lý thì hắn đã phải về rồi chứ..”

Ầm một tiếng, cửa phòng bị người nào đó phá hỏng, Từ Liêu một thân bụi bặm sắc mặt tái nhợt hổn hển tiến vào : “Tướng quân!”

“Từ Liêu, ngươi như thế nào mà biến thành này bộ dạng thế này? Phát sinh
chuyện gì?” Đào Tiềm thây có gì không ổn, chuyện gì mà kiến cho Từ Liêu
vốn luôn trầm tĩnh lại hoảng sợ thế kia? Nếu không có gì bất thường thì
hắn không bao giờ xưng hô với hắn hai tướng quân……

“Đại sự không ổn, Ngạo Thế hắn……”

“Ngạo thế? Ngạo thế hắn làm sao vậy?” Vừa nghe sự tình có liên quan đến con
trai độc nhất của hắn, Đào Tiềm sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong lòng
biết điềm xấu nhất định là có liên quan đến hắn. Ngạo Thế không phải ở
kinh thành sao? Hắn nhất định có bất trắc mới làm Từ Liêu hoảng sợ đến
vậy….

“Ngạo thế…… Ngạo Thế rơi vào tay Vũ lâm quân rồi…..” Từ Liêu ảm đạm quỳ xuống, Đào Tiềm hốt hoảng kéo hắn dậy.

“Ngạo thế như thế nào mà lại rơi vào tay Vũ lâm quân? Nó không phải ở kinh
thành sao?”Tiềm cau mày, mắt lộ sự hoảng hốt. Từ Liêu không đề cập tới
gần một ngàn lính của Xích Diễm quân, chắc là toàn quân bị diệt……

Từ Liêu cố gắng lấy bình tĩnh nói:“Ta phụng mệnh mang binh đi mai phục,
ai ngờ vừa đến buổi trưa thì Ngạo Thế đột nhiên xuất hiện, ta khuyên hắn đi vào Dao Thành trước, hắn không chịu nghe, nói là thân là con trai
của tướng quân thì phải làm gương cho binh sĩ, không nên ở kinh thành an nhàn hưởng thụ, ta cũng không ngờ Vũ Lâm Quân lại đến nhanh như vậy,
Ngạo Thế lại kiên quyết không nghe lời nên đành để hắn ở lại đến khi mai phục xong thì cùng hắn về, ai ngờ chưa hoàn thành thì nghe quân báo là
có một đội tiên phong của Vũ Lâm quân đến, chỉ có hơn hai mươi người
được cử đi dò đường…”

“ Một ngàn quân Xích Diễm của ta chẳng lẽ còn đánh không lại hai mươi
người của Vũ lâm quân?” Đào Tiềm tức giận vỗ cái bàn thật mạnh, nổi giận đùng đùng quát:“Không cần phải nói, Ngạo Thế khẳng định là cản trở bọn
họ! Hắn không hiểu chuyện, ngươi cũng hùa theo hắn làm xằng sao?”

Con trai duy nhất rơi vào tay quân địch, Đào Tiềm như thế nào có thể
không đau lòng như cắt, lòng nóng như lửa đốt? Nhưng một ngàn quân Xích
Diễm lại bị thất thủ bởi hơn hai mươi người của Vũ lâm quân thật sự là
không thể tưởng tượng! Chẳng lẽ Vũ lâm quân thực lợi hại đến vậy sao,
một người mà có thể chọi trăm người của hắn!

Nóng vội cùng bất an nên Đào Tiềm không cho phép bản thân hắn được buồn bã, phía trước còn có một trận đánh ác liệt cần hắn lo lắng hơn, vốn dĩ Tô
Trản không biết hắn đã đến Dao Thành nên hắn có thể tạo lợi thế giành
phần thắng, nhưng mà Ngạo Thế giờ nằm trong tay hắn thì trận này nguy
ngập rồi….

“Ai –” Nghĩ đến tình hình lúc ấy , Từ Liêu lại là bất đắc dĩ thở dài,“Vũ
lâm quân lợi hại không phải là giả, nhưng mà người làm cản trở một ngàn
Xích Diễm của ta lại chính là do Ngạo Thế…”

“Hắn lại làm chuyện gì ngu xuẩn?” Con trai độc nhất của hắn vốn không biết
lòng của hắn, luôn tự ý làm càn. Nay rơi vào tay Tô Trản, Tô Trản nhất
định sẽ dùng hắn để uy hiếp hắn. Trên chiến trường không có chỗ cho
lòng nhân từ, nhưng mà đối mặt với huyết mạch duy nhất Đào gia hắn có
thể không bận tâm sao….

“Theo lệnh của ta, không cho phéo quân lính nào được kinh động đến đội tiên
phong của Vũ lâm quân, mục đích là muốn như cả đại quân Vũ Lâm quân đến. chúng ta đến che dấu hành tung giả làm người trong một quán trà ven
đường, người của đội tiên phong vào bên trong do thám thì Ngạo Thế hắn
hạ thủ giết người đó. Sự tình đột nhiên biến đổi làm cho quân mai phục
Xích Diễm bị lộ chỉ còn cách vây lấy người của Vũ Lâm quân…”

Từ Liêu nói xong tình hình lúc đó với vẻ hối hận. Nay Ngạo Thế ở trong tay Tô Trản , hắn nhất định đem Ngạo Thế ra uy hiếp tướng quân trên Dao
Thành, biến cố phát sinh có thể kiến cho Dao Thành thất thủ, đến lúc đó
ba mặt đại quân Cảnh quốc tiến vào kinh thành thì Lan Quốc khó giữ!

“Một khi đã như vậy, chỉ cần tiêu diệt hết bọn họ là được, Ngạo Thế sao lại
bị rơi vào tay bọn họ… Chẳng lẽ là viện binh đã đến?” Đào Tiềm thật sự
khó hiểu nếu đội quân tiên phong của Vũ lâm quân đã lâm vào vòng vây của quân đội mai phục Xích Diễm thì Ngạo Thế làm sao mà rơi vào tay bọn
họ, trừ phi viện binh tới, bởi bên cạnh Ngạo Thế luôn có cao thủ hộ vệ

sao có thể rơi vào tay địch…

“Đều không phải là là viện binh đã đến, mà là……..” Từ Liêu than thở, ai có
thể nghĩ đến trong Vũ Lâm quân lại có nữ tử xinh đẹp đến vậy…

“Không phải là viện binh tới thì là cái gì? Chẳng lẽ là hai mươi người đó được thần linh đến cứu, đem cả ngàn lính Xích Diễm của ta giết sạch không
còn mảnh giáp?”Đào Tiềm mặt đỏ bừng, dữ tợn nhìn Từ Liêu hỏi.

“Người không ở đó nên không biết, sự tình thật sự là không thể tưởng tượng nổ, ai có thể ngờ là trong Vũ Lâm quân có nữ tử! Lúc ấy nàng ta lập tức đá mũ giáp về phía quân lính vây quanh, sau đó phi thân bay lên không,
nhoáng cái đã ở trước mặt chúng ta, có thể thấy nàng ta kinh công không
tầm thường, dung mạo lại vô cùng tuyệt mĩ, Ngạo thế vì dung mạo tuyệt mĩ của nàng mà nổi tâm tư, cho nàng ta đến gần đồng thời ra lệnh quân lính không được làm tổn thương nàng ấy, kết quả hắn bị nữ tử đó khống
chế…”Nói tới đây, Từ Liêu trên mặt cũng có phần tức giận. Nếu không phải lúc đó Ngạo Thế nổi lòng háo sắc thì sự tình sẽ không biến thành như
vậy! Chỉ tại tướng quân từ nhỏ đã cưng chiều Ngạo Thế quá mức mới kiến
hắn biến thành kẻ tự kiêu như vậy, tướng quân cũng không vì hắn mà rời
vào tình trạng khó xử như thế này!

Không cần Từ Liêu nói thêm gì đi nữa, Đào Tiềm cũng đã đoán được kế tiếp sau
đó tình hình phát triển thế nào, Ngạo Thế bị bắt, lấy hắn làm con tin ép Xích Diễm quân không được động thủ…. Đào Tiềm hắn sao lại có thể sinh
ra một đứa con nghịch tử như vậy! Bản thân hắn không những vô năng (vô
dụng không làm được gì) lại thêm tính háo sắc, là chính hắn hại hắn, bao nhiêu khổ tâm bố trí của hắn đã bị đứa con này phá hỏng không cách gì
cứu vãn….

“Ngươi có biết nàng ta thân phận thế nào?” Chưa từng bao giờ nghe nói qua
trong Vũ lâm quân có nữ tử , người này rốt cuộc thân phận thế nào?

“Tạm thời không rõ, chỉ biết nàng nói tên nàng ta là Băng. Theo ta quan sát tình hình lúc đó thì đội trưởng đội tiên phong còn phải kiêng kị nàng
ấy vài phần, nhưng mà nàng là ai không quan trọng, quan trọng là việc
làm thế nào nhanh chóng cứu Ngạo Thế ra khỏi đó!” Mặc dù hận Ngạo Thế
tuỳ ý làm bậy, nhưng mà Từ Liêu vẫn vô cùng lo lắng cho hắn.

“tình hình này thì cứu hắn như thế nào” Đào Tiềm biết rõ muốn cứu con quả
thực khó như muốn lên trời, nản lòng nói: “Thôi, ta chỉ có cách là chưa
từng sinh ra đứa con này, bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào đánh
lui đại quân của Vũ lâm quân.”

Từ Liêu nghe Đào Tiềm nói vậy biết cứu Đào Ngạo Thế là không còn cách nào, vội la lên: “Sao lại không làm gì hết, người cho ta một trăm quân đi
cứu viện, dù mất mạng ta cũng sẽ cứu Ngạo Thế trở về!”

Đào Tiềm do dự, nếu thực có thể đưa trăm người cho Từ Liêu mà có thể cứu
được Ngạo Thế về khả năng thành công cực kỳ thấp, có thể nói hy vọng như không, nhưng mà chẳng nhẽ lại trơ mắt nhìn Tô Trản lấy Ngạo Thế ra uy
hiếp hắn?

“Vạn vạn không thể! Công tử ở trong tay Vũ lâm quân tất nhiên là rất nhiều
người canh giữ, nếu không may đưa quân cứu viện đến sơ sảy chui đầu vô
lưới, có đi không có về, nếu Tô Trản kia đã có công tử trong tay thì
nhất định không lâu sau sẽ đem công tử ra, đến lúc đó chúng ta có thể
gặp công tử rồi, đến lúc đó nghĩ cách đối phí không muộn.” Một tướng rây ria rậm rạp tên Sơn Dương đứng trong doanh trại không có nói gì từ đầu đến cuối, chỉ khi nghe Từ Liêu nói muốn dẫn trăm quân đi cứu công tử
mới ra tay ngăn cản.

Đào Tiềm chấn động, suy nghĩ đắn đo rồi khoát tay, ảm đạm nói:“Không cần
làm như vậy, Ngạo Thế rơi vào kết cục như ngày hôm nay tất cả là do hắn, không thể trách người khác.”

“Tướng quân……” Từ Liêu còn muốn nói cái gì đó lại bị Đào Tiềm vung tay lên
đánh gãy:“Không cần nhiều lời, Ngạo Thế không tài cán gì, lần này có thể vì nước mà hy sinh thân mình cũng là vinh dự của hắn.”

Trong khoảnh khắc, Đào Tiềm nản lòng, mắt chứa sự đau đớn phẫn hận
nói,“Truyền lệnh xuống, Xích Diễm quân trong ngoài thành mười dặm chuẩn
bị bố trận.”

Đào Tiềm chờ trong thành ba ngày ba đêm nhưng mà Vũ Lâm quân vẫn án binh
bất động không có tiến đến áp sát Dao Thành, phái thám tử đó điều tra,
trở về thám báo nói, Vũ lâm quân lập doanh trại bên hồ Quỳnh Ba cách
ngoài thành nửa dặm.

Khổ sở chờ đợi ba ngày không thấy Vũ lâm quân chút động tĩnh gì, Đào Tiềm
thiếu kiên nhẫn, buổi chiều triệu tập Từ Liêu cùng phó tướng, quân sư
cùng vào trong phòng thương nghị.

“Tô Trản có Ngạo Thế trong tay, vì sao còn không đến công thành (đánh
chiếm), ngược lại còn án binh bất động không có làm gì?” Đào Tiềm ngoài
miệng thì nói coi như không sinh đứa con này nhưng bên trong lòng thì
luôn lo lắng cho an nguy của đứa con độc nhất này nên khó tránh khỏi tâm tư rối loạn, không biết Tô Trản làm thế là có mục đích gì.

Từ Liêu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thấy thế nhắc nhở nói:“Xem ra chúng ta đều đã coi thường Tô Trản, hắn đóng quân ngoài thành, không
tiến không đánh, cho binh lính nghỉ ngơi, đồng thời làm cho chúng ta bên trong loạn lên, đến lúc có thời cơ hắn mới động thủ!”

Khá khen cho Tô Trản giảo hoạt! Đào Tiềm như bừng tỉnh ngộ, thật sự là vì
quá lo lắng cho con mà bị loạn tâm, hắn như thế nào mà không ngờ đến mục đích này của Tô Trản?

Đào Tiềm biết rõ đại quân của hắn lúc này tuyệt đối không được rối loạn,
một khi rơi vào bẫy sẽ làm cho đại quân ba nhánh Đông Nam Bắc của Đại
Cảnh có cơ hội áp sát vào kinh thành, đến lúc đó thế cục không có gì có
thể cứu vãn!

Lúc này hắn truyền lệnh xuống, Xích Diễm quân giữ nghiêm ngoài thành không
được phép lơi lỏng, phái người đi luôn tục điều tra hành tung của Vũ Lâm quân, nếu có động tĩnh gì lập tức cấp báo, không cho phéo sai lầm nào
xảy ra dù chỉ là nhỏ nhất!

“Tướng quân, ngài ba ngày nay chưa từng chợp mắt nghỉ ngơi, ta thấy đêm nay Tô Trản cũng sẽ không hành động gì, ngài vẫn là nên đi nghỉ chút đi, nghỉ
ngơi tĩnh dưỡng lấy lại sức mới có thể điều quân tốt nhất.” Phó tướng
thấy Đào Tiềm ba ngày không ngủ, sắc mặt khó coi thì không nói nhưng mà
cả người giống như già đi đến mười tuổi, liền có ý khuyên hắn nên đi
nghỉ một đêm.

Đào Tiềm cũng cảm thấy mình khó có thể chống đỡ được hơn nữa, trong lòng
cảm thán tuổi già đúng là không buông tha ai, mười năm trước đối với hắn mà nói ba ngày không ngủ thì có xá gì!

Mọi người đều nghĩ tối hôm nay Vũ Lâm quân cũng như ba tối trước không có
động tính gì, ai ngờ đêm dài lắm sự tình, mật thám đi điều tra về cấp
báo Vũ lâm quân nhỏ trại, đại quân đang hướng về Dao Thành công phá.

Bừng tỉnh Đào Tiềm lập tức chấn tĩnh tinh thần, mặc giáp trụ ra trận, chờ
cùng Tô Trản quyết phân thắng bại, về phần con sống hay chết cũng chỉ có thể mặc cho số phận, nếu phải lựa chọn lấy hay bỏ thì hắn chỉ có thể
lựa chọn quốc gia mà quên đi tình thân mà thôi.

Ai ngờ đợi hơn một canh giờ (2 tiếng) cũng không thấy bóng dáng của một
người trong Vũ lâm quân không lâu sau, thám tử báo lại nói, Vũ lâm quân
lại lần nữa cắm trại.

Đào Tiềm thình lộ thiếu chút nữa phá bát cả bàn ghế đang ngồi, Tô Trản kẻ
tiểu nhân này rõ ràng là muốn lừa hắn! Xanh mặt trở về phòng, Từ Liêu
theo sau hắn khuôn mặt cũng khó coi đến cực điểm.

Vào phòng cởi bỏ áo giáp, đem trường thương để vững vàng lên phía trên giá, Đào Tiềm vẫn còn tức giận bừng bừng đập bàn nghiến răng nói:“Cho tới
bây giờ chỉ có ta lường gạt người khác, chưa từng bị bất kỳ kẻ nào làm cho nhục nhã như vậy, tiểu tử đó nghĩ ta là ai mà dám trêu đùa như vậy! Hắn cứ tưởng có Ngạo Thế trong tay là muốn làm gì thì làm sao?”

Từ Liêu cười khổ, Ngạo Thế dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của tướng
quân, người làm cha sao có thể mắt nhìn con chịu chết mà không làm gì, Tô Trản hiển nhiên chính là nắm được điểm yếu này của tướng quân nên
mới làm cho tướng quân mất tỉnh táo, ngày đêm lo lắng thấp thỏm, không
giữ được bình tĩnh cũng là chuyện đương nhiên nên nhất định sẽ mắc phải
sai lầm. Tô Trản dùng chiêu này đúng là cao minh a!

“Ngài an tâm đi, phải biết người nếu mà bị mất bình tĩnh thì mục đích của Tô
Trản không phải đã thành sao?” Từ Liêu trấn an Đào Tiềm, ngưng lại giây
lát chờ đến khi Đào Tiềm bình tĩnh lại mới nói tiếp:“Địch bất động, ta
cũng bất động, lấy tịnh chế động, lấy nhu chế cương…Bài học năm đó sư
phó (thầy giáo) dạy chúng ta chẳng nhẽ người đã quên rồi!”

Đào Tiềm hít một hơi thật sâu, gật đầu đồng ý, hắn thật sự đã bị tức giận
làm cho rối loạn, hắn vốn nên luôn khắc ghi lời nói của sư phó trong
lòng mới phải, sao nay lại quên được, thận chí còn liều lĩnh muốn đi
quyết chiếm với Tô Trản một phen sống mái, rối loạn trong binh gia là
chuyện tối kỵ, thật sự là rất không nên!

Từ Liêu thấy Đào Tiềm tỉnh táo lại mới an tâm phần nào.

Ai ngờ liên tục năm ngày sai, lúc là khi trời còn chưa sáng, lúc là giữ
trưa, khi là đêm khuya khoắt, Tô Trản lại chỉnh quân, cho nhổ trại,
Xích Diễm quân tất cả chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, kết quả
là chờ đến dài cổ không thấy bóng dáng dù chỉ là một quân lính tiến đến. Kết quả không chỉ có Xích Diễm quân bị biến cho mệt mỏi không chịu nổi đến ngay cả Từ Liêu cũng không còn kiên nhẫn. Ngược lại lần này Đào
Tiềm lại bình tĩnh khác thường, không như mọi lần sắc mặt khó coi tức
giận, Từ Liêu thấy thế càng thêm an tâm đồng thời cũng lo lắng. Nếu tình trạng này cứ kéo dài sẽ làm cho tinh Xích Diễm quân rơi vào lơi lỏng,
đến khi đó mà đại quân Tô Trản đột kích thì rất khó ứng phó.

Sau đó nửa tháng, cứ cách một hai ngày tình hình quân doanh Vũ lâm quân
động tĩnh vẫn như cũ được cấp báo về, Xích Diễm quân quả nhiên ngày càng lơi lỏng, trong quân xuất hiện nhiều thái độ khác nhau, đến lúc Đào
Tiềm hạ lệnh chém đầu hai lính làm loạn lòng quân thì tình hình mới được cải thiện, nhưng mà sĩ khí trong quân không còn được như trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận