Chí Tôn Phế Hậu

Sau nhiều ngày cho
người đi điều tra tin tức mà không có kết quả, Tào Hãn tức giận, nên tất cả trách cứ đổ hết lên đầu thốnglĩnh cấm quân thị vệ Hồ Quyết, đến
ngay cả đứa nhỏ mà cũng không tìm được, đồng thời khiển trách hết tất cả thị vệ trông coi cửa cung cũng không làm được.

Nam trong thư phòng từ sau Băng mất tích, không khí liền trở lên trầm lắng
bất thường, mọi người ai lấy đều rất nhớ Băng nên không có tâm tư học
bài. Tào Hãn biết được nhưng không có trách cứ, ngược lại cố ý đến trấn
an bọn họ, còn theề ới Triệt là nhất định sẽ tìm được tỷ tỷ cho hắn.

Triệt cảm tạ ân tình đó, đáy lòng dài thở một tiếng, bất luận ai cũng có thể
nhận ra là Băng và hắn hình như thân thiết hơn tỷ đệ khác trong một nhà, mọi người đều thấy hắn cố gắng hết sức lực để tìm kiếm nàng, dù hắn
biết nàng đã ở trong Minh Tinh lâu….Đúng là nữ nhân, một khi đã quyết
định cái gì thì thực đáng sợ, nàng sao có thể vì thế mà rời khỏi Hoàng
Huynh kia chứ? Nàng rốt cuộc muốn làm gì, đến khi nào mới xuất hiện như lời nàng nói?Một năm, hai năm, hay là ba năm, năm năm?

Theo thời gian trôi qua, không có kết quả gì thu được, tìm kiếm vì thế cũng
dần được gác lại, chỉ có số tiền treo thưởng vẫn hiển hiện như cũ, trong cung đình và ngoài dân gian cũng dần không còn ai nhắc đến chuyện Băng
mất tích nữa, vì thế Băng trong ký ức mọi người dần phai nhạt đi.

Đối với việc này, Triệt vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, kể từ sau đêm nhận được phong thư của Băng thì hắn cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì
của nàng nữa. Mỗi khi Tào Hãn trấn an hắn vài câu hoặc Huy Nhi nhớ đến
nhắc qua tên nàng thì trong lòng hắn cũng không nổi bất kỳ ý nghĩ gì.
Hắn vẫn luôn nghe ngóng tin tức của Minh Tinh lâu nhưng như gió bay trên trời, một tổ chức sát thủ chấn định giang hồ lừng lẫy tự nhiên lại bặt
vô âm tín.

Ngày một ngày lại trôi đi, năm tháng như dòng nước như cơn gió, bốn mùa
trong giây lát biến đổi, xuân đến thu qua hạ về đông lại đến, năm năm
thời gian có vẻ như rất dài nhưng chỉ như một cái chớp mắt đã trôi qua.

Năm năm là khoảng thời gian đủ để cho một hài tử non nớt trưởng thành một
trang thiếu niên anh tuấn bất phàm, cũng có thể làm cho một nam tử trở
nen thành thục hơn trong việc đánh giá sự đời.

Ngự thư phòng lý, Tào Hãn sắc mặt âm trầm đến cực điểm lật xem tấu trương mà các đại thần dâng lên.

Trong điện ba vị thần tử ngay cả ngẩng đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn, vài năm gần dây Hoàng Thượng sắc mặt ngày càng tối tăm. Năm năm trước khi
Băng Nhi tiểu thư còn chưa có mất tích, Hoàng thượng còn ngẫu nhiên cười vài lần, nhưng từ khi Băng nhi tiểu thư mất tích, Hoàng Thượng càng
ngày càng trở lên đáng sợ, dù chỉ là một việc nhỏ râu ria nhưng nếu các
đại thần làm sai thì cũng sẽ bị giáng chức hoặc cách chức quan, trong
triều mỗi ngày mọi người ai lấy đều lo sợ nơm nớp, không dám đi sai dù
chỉ là một bước chân vì chỉ cần đi sai là cái đầu trên cổ họ sẽ lập tức
bị rơi xuống.

“Cái gì hỏa pháo, lửa có thể đả thương người không sai, nhưng mà nó có thể
làm tổn hai tường thành Lan quốc sao? Dùng cái này có lợi ích gì?” Tào
Hãn quăng tấu chương vào người hình bộ thượng thư kiến hắn ngã nhào ra
đất, trên trán nổi cả gân lê nvì tức giận. Nếu không phải năm đó bị Đông Phương Lưu Hoan hạ dược làm hao tổn công lực thì hình bộ thượng thư hôm nay tuyệt đối không chỉ bị ngã như vậy mà còn bay hẳn ra khỏi điện.

Bộ binh thượng thư mặt mũi trắng bệch, cái trán mồ hôi lạnh theo hai má
chảy xuống, hắn không dám lau đi mồ hôi trên mặt, cuống quít quỳ xuống
trả lời:“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hỏa pháo uy lực như thế nào chính mắt
thần từng chứng kiến, đó không chỉ là một khối cầu lửa bình thường, dùng để công thành tuyệt đối là vũ khí lợi hại, thần không dám nói sai dù
chỉ là một lời, xin Hoàng Thượng suy xét!”

Tào Hãn sắc mặt hơi tế, trầm giọng hỏi:“Thạch pháo so với hoả pháo thế
nào?” Hoả pháo thực sự có uy lực thế sao? Một quả pháo mà cón thể san
bằng bình đại trong nháy mắt có khoa chương quá không? Nếu nói thật như
vậy thì dùng hoả pháo công thành có lợi ích rất lớn!

Nhìn ra Hoàng Thượng có chút tin tưởng lời nói của mình, hình bộ thượng thư
lau đem mồ hôi lạnh, nói:“Thần phỏng chừng thạch pháo uy lực không bằng 1 % nên mới trình báo cho Hoàng thượng, còn dùng nói hay không còn tuỳ
Hoàng thượng định đoạt!” Việc này không nói ngoa, nếu có thể biểu diễn
cho người khác xem mẫu và trên chiến trường thì uy lực của Hoả pháo còn
gấp nhiều lần nữa!

“Nếu là hỏa pháo đúng như ngươi lời nói lợi hại đến vậy thì trong quân chúng ta phải được trang bị càng nhiều càng tốt, chuẩn tấu!”

“Hoàng Thượng……” Hình bộ thượng thư muốn nói gì đó lại thôi, hắn chưa kịp cho
Hoàng thượng xem sổ sách để làm ra một quả hoả pháo tốn kém đến mức nào, cái đó có thể nói là xa xỉ, nếu mà Hoàng thượng biết nhất định sẽ giận
tím mặt, cho nên mới ngần ngừ không nói…

“Nói!” Tào Hãn mày rậm nhíu chặt, không kiên nhẫn trước sự ấp a ấp úng của hắn.

“Hoàng Thượng, hỏa pháo đó làm ra rất tốn kém, thần đã tính chi tiết con số chi cho một trận vào khoảng …một ngàn lượng…”

“Một ngàn lượng bạc?” Tào Hãn giật mình nói, lập tức trong mắt lại nhiễm sắc giận dữ,“Trẫm hỏi ngươi! Ngươi có biết một ngàn lượng bạc có thể tạo ra bao nhiêu quả thạch pháo không?” Năm mươi lạng bạc đã có thể đủ số
thạch pháo cho một trận đánh, một quả hoả pháo có uy lực hơn 200 quả
thạch pháo không, sao còn muốn dùng cái này cái lọ!

“Thần biết được một ngàn lượng bạc cũng đủ tạo hai trăm thạch pháo tốt nhất,
nhưng nếu là Hoàng Thượng còn chưa chúng kiến uy lực hoả pháo thì thần
tin chi một ngàn lượng mua hoả pháo cũng rất đáng!” Hình bộ thượng thư
nói một cách chắc chắn.

Hoả pháo có ích như vậy, nếu quân Đại cảnh có thì sẽ như hổ thêm cánh, nếu
không mua mà bên Lam Quốc lạ có thì binh sĩ Đại Cảnh trên chiến sẽ nếm
đủ đau khổ, chỉ cần có thể chứng minh cho Hoàng thượng thấy lợi ích của
Hoả pháo là quan trọng nhất!

“Hỏa pháo hiện tại ở nơi nào?” Nghe hắn như vậy, Tào Hãn cũng không cầm lòng muốn tận mắt chứng kiến uy lực là hắn nói, có thật nó có uy lực đến vậy không?

“Tô tướng quân cùng với chúng thần ấn định vào ngày hôm nay buổi trưa sẽ
đến Thủy Thủy sơn trang lấy và mang đến trước Vũ lâm quân doanh biểu
diễn.”

Tào Hãn vuốt cằm, hình bộ thượng thư xem như ăn phải thuốc an thần, chỉ cần để Hoàng Thượng nhìn thấy hỏa pháo uy lực ra sao sẽ thấy một ngàn lượng mà hắn nói sẽ không uổng.

Buổi trưa canh ba chưa tới, hoàng đế đã ngồi ngự giá đến Vũ lâm quân đại
doanh, ánh mặt trời mùa hạ, mấy vạn binh lĩnh vẫn miệt mài thao luyện
bên trong, động tác ai lấy đều thuần thục, uy vũ trong từng động tác, mồ hôi theo sự hứng phấn của họ mà chảy dài trên má chảy xuống vòm ngực
cường tráng làm nàn da như được quét thêm lớp dầu sáng bóng.

Tào Hãn mặt lộ vẻ ra vừa lòng nhìn quân sĩ, không thể nghi ngờ sự tinh nhuệ của quân lính, một ngườicoó khả năng chọi mười người, trên chiến trường nhất định có thể khắc chế áp đảo quân địch, mà linh hồn của đ quân Đại Cảnh không ai khác chính là do Tô Trản chỉ huy huấn luyện…

Đang thao luyện binh sĩ Tô Trản thấy Hoàng Thượng giá lâm, vội đến hành
lễ,“Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, đợi đến khi nào người uy lực
của hỏa pháo nhất định phải giật mình, cái đó so với thạch pháo mà nói
chỉ bằng một nửa, nhưng uy lực hơn không biết hơn bao nhiêu lần…”

Tào Hãn liếc mắt nhìn hắn không có nói gì. Nhiều như vậy năm, hắn tính tình vẫn tuỳ tiện như vậy, bên ngoài cũng không mấy biến đổi chỉ có tuổi
càng lúc càng lớn….

Tô Trản vẫn không để ý thao thao nói không ngừng, Tào Hãn không thể không
đánh gãy lời hắn,“Mấy ngày liền binh sĩ huấn luyện vất vả, đến cuối
tháng theo này trở đi khi phát lương mỗi người thêm mười đồng…..”

“Các huynh đệ, Hoàng Thượng có chỉ, mỗi người lương tháng thêm mười đồng
tiền –” Tô Trản nhất cổ họng kêu lớn, toàn bộ doanh trại vì thế mà chấn
động bởi tiếng hô tạ ơn…

Tào Hãn cũng đối đại quân nói vài câu chấn hưng sĩ khí, sau đó cùng Tô Trản tiến doanh trướng, vốn muốn hỏi hắn đại quân huấn luyện đến trình độ
nào rồi, ai ngờ vừa vào trướng Tô Trản lại hướng hắn thao thao bất tuyệt nói về uy lực hoả pháo ra sao.

“Đưa hỏa pháo ra trận hay không còn chưa bàn tới! Xem xem khi nào nó được đưa tới?” Tào Hãn cắt lời Tô Trản.

“Vâng, chắc là cũng sắp được đưa tới ạ!” Tô Trán gọi một binh sĩ phân phó xem xem người đã đến hay chưa?

“Trẫm xem tấu chương nói hỏa pháo là di Thủy Thủy sơn trang tạo ra, mà Thủy

Thủy sơn trang này trẫm chưa bao giờ nghe đến, ngươi có biết lai lịch
của sơn trang đó chưa?” Thời gian cấp bách hắn vẫn chưa có thời gian tìm hiểu xem Thuỷ Thuỷ sơn trang đó là nơi nào, chỉ hy vọng Tô Trản không
cẩu thả đến nỗi quên cả việc này!

Tô Trản xấu hổ lắc đầu cười, hắn sao biết Thủy Thủy sơn trang đó tồn tại
thế nào chứ, hắn chỉ sợ hoả pháo đó bị rò rỉ ra bên ngoài nên không còn
tâm trí đâu mà đi điều tra sơn trang đó là gì, do ai làm chủ, chỉ biết
ấn định thời gian với người của Thuỷ Thuỷ sơn trang để xem hoả pháo cũng không mấy dễ dàng!

“Quên đi……” Đã biết là sẽ như vậy! Tào Hãn biết hắn vốn là con người như vậy
nên không trách cứ gì hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:“Vậy ngươi nói qua
tình hình hôm đó đi!”

Tô Trản nhãn tình sáng lên, hưng phấn nói:“Ngày hôm đó người của Thủy Thủy sơn trang không báo trước cứ thế xông vào trong doanh trại của Vũ lâm
quân, bị mấy trăm người vây khốn trong kìm kẹp mà không chút e ngại,
cũng không lộ tâm trạng nào toỏ ẹ sợ hãi, thần thấy vậy nhất thời hưng
phấn xông lên cùng hắn đánh mấy chiêu…”

“Vậy? Kết quả ra sao?” Bị Vũ lâm quân vây khốn bên trong mà không hề nao lung chịu thua, người này định là người phi thường!

“Kết quả là người nọ đem hoả pháo ra nã trực tiếp vào trong tường quân doanh chúng ta, kết quả để lại vài lỗ thủng lớn bên tường phía bắc, hôm qua
thần mới cho người tu bổ lại, Hoàng Thượng không tin có thể đi nhìn
xem. Lúc ấy thần còn bị hoả pháo làm ong hết cả lỗ tai, đồng thời bị
người nọ khiêu kích tức giận tron lòng còn muoons giết hắn làm gương, ai ngờ người đó không bắn nữa là lại tốn tránh thần hết sưức bình tĩnha,
và hắn còn nói đến đây……”

“Hắn nói gì nữa?” Tào Hãn không giận khẩn trương hỏi. Vũ lâm quân chính
làđội quân tinh nhuệ nhất của Đại Cảnh, Tô Trản lại đường đường là tướng quân chỉ huy, người nọ sao lại kinh thường không xem hắn trong mắt,
trong lúc giao chiến vẫn giữ thái độ bình tĩnh không nói nhăng cuội!
Thật đúng là không coi người khác ra gì!

“Lúc này người đó rất có lễ, đầu tiên là tạ lễ với mọi người trong quân
doanh, sau đó mới nói mình tới đây chính là để bán hoả pháo đó. Thần lúc đó nghĩ nếu trong quân chúng ta có thể sở hữu hoả pháo đó thì trên
chiến trường sẽ thu được không ít thuận lợi, chỉ cân phóng ra mấy quả
hoả pháo có thể làm cho tường quân địch bị đổ! Thần lúc sau mới hỏi hắn
bán hả pháo đó bao nhiêu tiền…”

“Thật không ngờ mà ngươi có thể dự tính xa đến vậy!” Tào Hãn cười liếc nhìn
Tô Trản một cái. Hoá ra hắn cũng không phải là con người chỉ biết dó thô lỗ, xuất trận không tính toán.Bây giỡ đã hiểu lý do vì sao mà hắn trên
chiến trường chỉ có thắng mà không có bại.

Tô Trản ngượng ngùng cười hắc hắc,“…… Kết quả hắn mở miệng nói là bán với
giá hai ngàn lượng, thần còn mắng hắn một trận. Nhưng sau đó hắn giải
thích là do bản trang định giá như vậy, hắn không được làm chủ. Với lại
khi đó hắn bắn hoả pháo vào tường quân doanh chúng ta ai lấy đều ngây
người nhìn nên chả còn ai cản trở bước chân hắn, sau đó hắn cưứ ậy tiến
thẳng vào trong quân doanh chúng ta…”

Tào Hãn lúc này tức giận đùng đùng nói:“Đường đường Vũ lâm quân nhưng lại
để cho một nữ nhân là rối loạn lòng quân đến vậy, vậy tương lai làm sao có khả năng giết địch trên chiến trường, giành chiến thắng về cho Đại
Cảnh…”

“Cái gì nữ nhân?” Tô Trản vẻ mặt mờ mịt. Làm sao lại là nữ nhân? Hắn chưa từng nói qua người đó là nữ nhân mà?

“Ngươi không phải nói khi tường doanh trại bị thủng người đó tuỳ ý tiến vào
đều kiến những binh sĩ nhìn đến ngây người sao? Người đó không phải nữ
nhân chả nhẽ là nam nhân chắc?”

“Chính là nam nhân ạ! Không đúng, người nọ tuổi chỉ tầm là một thiếu niên,
nhưng tuyệt đối không phải là nam nhân.” Tô Trản trừng mắt mắt nhìn Tào
Hãn, ánh mắt có chút khác thường. Không hiểu vì sao mà Hoàng Thượng lại
nói người đó là một nữ nhân nhỉ? Vũ lâm quân cũng không phải đồ háo sắc, cho dù là có tiên nữ từ trên trời rớt xuống cũng không có nhiều người
đến vậy chú ý!

“Đừng nói nhảm, thừa nước đục thả câu, vậy thiếu niên đó là loại người nào,
tới làm cái gì?” Tào Hãn mâu quang chợt lóe, trầm giọng nói. Thiếu niên
đó là dạng người gì mà có thể làm cho Vũ lâm quân tất thảy đều ngẩn
người? Hắn vì sao đột nhiên xuất hiện đại doanh quân đội?

“Thần lúc ấy cũng không biết sao, nhìn hắn chậm rì rì tiêu sái đến, đầu óc
giống như không bình thường, một chút cũng không có ý hạ lệnh cho quân
lính ngăn cản bước chân hắn, đợi cho đến khi hắn đến gần nói bán hoả
pháo theo lệnh trang chủ thì lúc đó thần mới biết thiếu niên này hoá ra
chính là người của Thủy Thủy sơn trang.”

“Hắn chẳng lẽ là yêu quái tu hành nên các ngươi mới bị mất hết hồn? Nếu hắn
có rắp tâm khác thì không phải các ngươi gặp hoạ rồi sao?” Tào Hãn sắng
giọng mắng Tô Trản, không hiểu thiếu niên đó có năng lực gì mà có thể
làm cho Vũ lâm quân hết thảy mất hồn? Hắn không thể không hoài nghi có
phải là Tô Trản là tướng quân vô dụng không?

Tô Trản xấu hổ nhức đầu,“Không phải yêu pháp, cũng không biết sao, hắn
toàn thân toả ra một khí thế kiến cho người ta nhìn vào mà quên hết việc khác, hắn hôm nay hẳn sẽ đến nữa, đến lúc Hoàng Thượng tự mình nhìn thì sẽ hiểu được lời thần nói.”

Tào hãn lạnh lùng hừ một tiếng, coi thường lời nói của Tô Trản. Hắn đến
quân doanh lần này chỉ vì quan tâm đến hoả pháo đó thôi còn cái thiếu
niên của Thủy Thủy sơn trang chắc có lẽ chỉ tuấn mĩ hơn người thường
chút có gì đáng quan tâm. Vũ lâm quân thường ở tron quân doanh huấn
luyện, chưa thấy qua người như thế, nhất thời giật mình cũng không phải
không có khả năng.

“Thiếu niến đó nói mình chính là Trang chủ, thì có thể giảm giá cho chúng ta,
thần liền hỏi giảm giá là có ý gì thì hắn có nói chính là giảm nửa giá,
một trận một ngàn lượng. Vừa vặn lúc đó có binh bộ thượng thư đến tuần
tra quân doanh nên chứng kiến uy lực hoả pháo, kết quả là cũng thích như thần, nhưng nghe đến giá thì chần chừ, còn nói là không do chúng thần
quyết định có mua hay không nên mới tấu lên cho Hoàng Thượng định đoạt,
vì thế thần mới hẹn trang chủ hôm nay lại đến và bảo mang cả hoả pháo
đến đây.”

“Thì ra là thế.” Tào Hãn nếu có chút đăm chiêu liếc nhìn Tô Trản vài lần,
hỏi:“Ngươi sao biết trẫm sẽ mua hoả pháo đó? Nếu như trẫm không mua thì
như thế nào?Không phải đến lúc đó ngươi làm người ta phải đi đến đây một chuyến không công sao?”

“Hắc hắc……” Tô Trản cười gượng vài tiếng, Hoàng Thượng thật đúng là hiểu
biết hắn a!“Hoàng Thượng nếu là không mua, thì lúc đó thần sẽ tự xuất
tiền túi ra mà mua lấy ba năm cái, bằng không nếu để cho Lan quốc mua
được thì không phải đến lúc đó đại cục không ổn sao?”

“Thủy Thủy sơn trang đó còn có ý muốn bán cho Lan quốc sao?” Tào Hãn trong
lòng giật mình. Thủy Thủy sơn trang này rốt cuộc ở đâu? Bọn họ là người
thế nào? Lại còn sáng tạo ra vũ khí lợi hại đểu bôn bán! Xem ra hỏa pháo uy lực to lớn là không thể nghi ngờ, nếu mà Lan Quốc cũng sở hữu nó
trong tay thì không phải Đại Cảnh chịu thiệt sao….

“Trang chủ nói bọn họ là người làm ăn, người làm ăn bán hàng thì đương nhiên
là bán cho bên nào trả giá cao. Bọn họ còn nói bọn họ là người buôn bán
có đạo đức, nếu đã bán cho bên này thì tuyệt đối không bán cho bên còn
lại, nếu không..”

“Tốt lắm! Ngươi đã có ý tự xuất tiền túi, trẫm cũng không ngại mà nhận lấy
hảo tâm của ngươi, vậy chuan cho ngươi mua mười quả hoả pháo, nếu thế sẽ làm cho Vũ lâm quân thật sự có thể mạnh lên như hổ thêm cánh, công
trạng đến lúc đó tăng gấp đôi!” Tào Hãn đêm câu chuyện mà Tô Trản kể
chuyển lời, đem gang nặng mua hoả pháo đặt hết lên người Tô Trản.

“A! Hoàng Thượng……” Tô Trản chấn động, Hoàng Thượng sao có thể tính toán với hắn như vậy!

Hắn chỉ là một tướng quân một năm thì nhận được bao nhiêu bổng lộc kia chứ, nếu mà mua mười quả hảo pháo không phải hắn mất đến ba năm bổng lộc
sao? Tại hắn nói trước nên mới bị cho vào tròng, nếu mà giờ rút lại
không phải kiến người khác chê cười sao? Càng nghĩ mà càng lo lắng ,bao

năm hắn giao hết chi tiêu trong nhà cho quản gia, có biết trong nhà có
bao nhiêu đâu, không biết có đủ ngân lượng không….?

Lúc này, binh lính hắn sai đi về báo là người của Thủy Thủy sơn trang cũng
sắp đến, Tô Trản lắm miệng hỏi một câu trang chủ đã tới chưa thì binh
lính nói đã đến, Tô Trản quay đầu nói với Hãn:“Hoàng Thượng, một hồi
người nhìn xem vị trang chủ đó cũng đừng choáng váng nha, đến lúc đó lại làm rơi mất uy nghi vua của một nước……”

“thiếu niên đó có bộ dáng thế nào?” Tào Hãn hung hăng nhìn Tô Trản truy hỏi,
cái dạng người gì mà bản thân hắn chưa từng thấy qua, làm sao phải vì
một thiếu niên mà ngẩn người, không lẽ huấn luyện binh sĩ nên hắn cũng
điên như bọn họ sao?

“Hai cái mắt, một cái mũi một khoé miệng, không cao không lùn, không mập không gầy….”

Tào Hãn biết Tô Trản là đan nói trêu mình, nên hắn trực tiếp nói thẳng điều mà hắn muốn hỏi: “Cái ta hỏi chính là hắn khác người chỗ nào?”

“Thân thấy cũng không có gì khác, chỉ là nhìn bên ngoài cũng rất anh
tuấn…Thần chỉ biết lúc ấy bị làm sao mà không chỉ thần mà tất cả mọi
người ai lấy nhìn hắn đều thấy đầu óc trống rỗng.”

“Không có khả năng! Trừ phi hắn chính là yêu ma, nếu không chính là đã hạ dược với tất cả các ngươi.”

“Cũng không phải thế, có thể là do mọi người chưa từng gặp qua thiếu niên nào đẹp như vậy…”

“Nhà ngươi Vi Triệt cũng là một trang thiếu niên tuyệt mĩ, cũng không ít
người từng phong tặng nói hắn chính là đệ nhất mĩ nam kinh thành, ngươi
chả nhẽ nhìn quen quá nên thấy một thiếu niên thôn dã nên mới sinh hứng
thú?”

“Không biết có phải vậy không……” Tô Trản phe phẩy đầu, có lẽ là Triệt Nhi hằng ngày đều gặp nên hắn không nhận ra thấy có gì khác và thu hút.

Tào Hãn cũng không biết hỏi cái gì nữa, chỉ cần chút nữa nhìn là biết ngay hắn có hình dạng gì khác người!

——

Lúc sau màn trướng bên ngoài quân doanh nhấc lên, một người thân hình cao
lớn, tướng mạo anh tuấn của nam nhân khiêng hỏa pháo đi vào thấy hoàng
thượng và tướng quân thì như buông hỏa pháo ra để thỉnh an quỳ xuống
nói:“Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng, tham kiến đại tướng quân…”

Trang chủ đây sao, chỉ là một tên nhát như chuột, sao mới thấy Hoàng
thượng đến mà đã run rẩy. Bỏ qua hắn, Hãn ra lệnh lần này chỉ được phép
thành công không cho phép thất bại, nếu không nhất định cho quân đến sử
lý hết trang nhỏ nhoi của hắn. Điều kiện hà khác như vậy, nếu mà thất
bại thì đừng trách hắn hạ thủ vô tình!

Tô Trản còn không ngừng thăm dò hướng bên ngoài đại doanh không khách khí hỏi người nọ:“trang chủ các ngươi đâu?”

“Trang chủ lâm thời có việc, liền đem tất cả mọi việc nơi này giao hết cho
chúng tại hạ.”Nam tử không kiêu ngạo thành thật bẩm báo.

Tào Hãn hình như có thấy hơi thất vọng, nhưng không biết biểu hiện cái gì,
chỉ có thể nâng nam tử đó dậy, bất động thanh âm hỏi:“Không biết ta
phải xưng hô như thế nào với vị tráng sĩ này?”

“Hoàng Thượng cứ gọi thảo dân Tiểu Quỷ” Nam tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Trản nhịn không được cười to nói:“Làm gì có người nào tên như vậy…”

Tào Hãn cũng thấy buồn cười, tướng mạo đường đường là một đại nam nhân như
thế nào kêu Tiểu Quỷ, trừ phi hắn là đang cố ý dùng tên giả để che dấu
hành tung để không làm người ta truy ra lai lịch, nếu không ai lại đặt
tên con mình thành như vậy.

“Chủ tử của thảo dân từ nhỏ không quan tâm tới cái gì quá cầu kỳ, thảo dân
từ khi theo chủ từ về sơn trang thì chủ tử liền gọi thảo dân như
vậy!” Tiểu Quỷ tiếp tục cắn răng, đem lai lịch cái tên của mình ra nói,
có thể đối với hắn mà nói cái tên này cũng không phải là ý muốn của hắn, hình như còn có chút bất mãn, nhưng không dám đem đề tài này ra tranh
luận lâu, nhìn vào hoả pháo để bên cạnh nói:“Một ngàn lượng một trận,
Hoàng Thượng mua hay là không mua?” Bên ngoài như là việc buôn bán nhưng so với cướp bóc ngoài đường hình như không mấy khác, chỉ là hắn hiền
lành hơn một chút.

“Không biết Thủy Thủy sơn trang trong vòng nửa tháng có thể làm ra một trăm
quả hoả pháo khôn?” Tào Hãn đối với thái độ có phần vô lễ của hắn
không để ý, chính là trong lòng hắn nghi ngờ càng lúc càng nhiều……

Mới vừa rồi hắn cẩn thận đánh giá quả hoả pháo kia, đó là một cái ống màu
đen dài, dưới có cái bánh nhỏ để dễ dàng di chuyển, phía trước chứa một
viên đồng đen lớn, đen bóng lưỡng, hình như được làm ra rất tính vi. Nếu vật này đã như vậy, nếu không được tích trữ từ trước thì nếu có muốn
làm khoảng một trăm cái thì tuyệt đối không có khả năng. Nếu thế hắn
phải thử Thuỷ Thuỷ sơn trang mới được, nếu người đó có khả năng cung ứng hơn một trăm cái trong thời gian ngắn thì chứng tỏ năng lực của Thủy
Thủy sơn trang tuyệt không nhỏ, không được phép kinh thường!

Hôm nay hắn đem hỏa pháo bán cho Đại Cảnh, ngày mai mà hắn tạo ra càng lúc
càng tạo thêm nhiều vũ khí lợi hại như thế nữa là bán cho Lan Quốc thì
không biết hai nước lúc đó thương vong lớn đến mức nào, dân chúng lúc đó không tránh được sẽ chết vô số. Bọn người Thuỷ Thuỷ sơn trang này vì
lợi nhuận bàng quang, chỉ cần có tiền thì chuyện gì không thể làm? Hoặc
là làm cho sơn trang này quy thuận Đại Cảnh, nếu không nhất định phải
phái binh tiêu diệt, bằng không lưu trữ bọn họ chính là tai hoạ cho sau
này! Nhưng không biết Thủy Thủy sơn trang này hiện tại ở nơi nào?

“Hoàng Thượng đây là ép buộc.” Tiểu Quỷ ánh mắt chứa tinh quang chớp động,
ngẩng cao đầu nhìn vào Hoàng thượng, hông nhanh không chậm nói:“Hoàng
Thượng nhìn xem hoả pháo này thì biết, nếu trong nửa tháng có thể làm ra một trăm cái thì tốn kém rất nhiều,hơn nữa cũng cần rất nhiều nhân lực. vật liệu,…..”

“Trẫm có nhu cầu cấp bách, cần một trăm quả hỏa pháo, nếu các ngươi không chu cấp đủ thì Trẫm có thể phái thêm người hỗ trợ, chậm nhất trong thời
gian một tháng các ngươi phải làm được, nếu không sẽ làm hỏng đại sự
của trẫm.” Tào Hãn đưa mắt nhìn vào tên Tiểu Quỷ này, lòng nghi ngờ có
phải hắn đang cố ý giấu thự lực chăng, hoặc cũng là hắn đang cố ý giấu
gì đó, nếu hắn có thể phái người đi theo dưới danh nghĩa hỗ trợ thì có
thể nhân cơ hội đó thăm dò xem Thuỷ thuỷ sơn trang toạ lạc chỗ nào,thực
lực họ ra sao, nhưng nếu hắn cự tuyệt thì sẽ tìm phương cách khác…

“Hoàng Thượng có điều không biết, thảo dân chỉ là phụng sự theo mệnh lệnh của
Trang chủ đến đây để đàm phán, không được phép làm chủ, về phần Hoàng
Thượng nói muốn phái người đến hỗ trợ chúng ta đúc hỏa pháo, việc này
thảo dân còn phải về xin chỉ giáo của trang chủ, kỳ thật hoả pháo này có uy lực ra sao Hoàng thượng còn chưa được nhìn thấy, thảo dân có thể làm thử cho Hoàng thượng xem có được không?” Tiểu Quỷ cúi đầu nói.

Từ lúc Hoàng Thượng đưa ra yêu cầu trong vòng nửa tháng phải cung cấp cho người một trăm quả hỏa pháo là hắn đã nổi lên sự nghi ngờ, Hoàng Thượng còn chưa có xem uy lực của quả Hoả pháo này ra sao mà đã yêu cầu mua
với số lượng lớn như vậy nhất định là có ý thử hắn! Chỉ sợ phái người hỗ trợ là giả, dò là địa phận sơn trang nơi nào mới là thật!

“Được, được lắm! Hoàng Thượng trước nhìn kỹ hãy nói!” Lần trước hỏa pháo oai
phong cỡ nào Tô Trản đã được chứng kiến, muốn lần này Hoàng thượng cũng
phải được xem mới không nói hắn nói sai, nên khi mới nghe nói Tiểu quỷ
sẽ thử nã pháo đã vui mừng khẩn cấp reo lên.

Tào Hãn chỉ đành phải tỏ vẻ đồng ý, dù sao uy lực của hoả pháo ra sao hắn
chỉ mới được nghe nói, còn chưa tận mắt nhìn lần nào nên trong lòng cũng có chút tò mò.

Một đoàn người kéo nhau ra khỏi đại doanh đi vào núi bên cạnh thủ oai phong của

hoả pháo, sau một lát, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Tào
Hãn đối với uy lực hoả pháo không thể nghi ngờ gì nữa, đúng là một loại
vũ khí lợi hại, chỉ có khuyết điểm duy nhất đó chính là loại vũ khí này
chỉ có Thuỷ Thuỷ sơn trang mới làm ra được và bán giá cũng quá cao..

—————————-

Nam thư phòng , trong căn phòng kế bên, Triệt sau buổi trưa trở lại căn
phòng thấy chính giữa bàn có phong thư, chần chờ mở ra vừa thấy trên
tờ giấy viết chỉ có đúng bốn chữ “Ta đã trở về”, hắn xoay mình tim đập gia tốc, vội gọi người tiến vào hỏi,“Vừa rồi có phải có người vào
phòng ta phải không?”

Tiểu thái giám liên tục lắc đầu nói không có, Triệt vẫy tay cho hắn đi ra
ngoài, đem tờ giấy trong phong thư đó đốt luôn, sai đó chạy ra khỏi
phòng, cáo ốm với Thái tử rồi vội vàng ra khỏi cung.

Nàng đã trở lại! Biến mất hơn năm năm cuối cùng nàng cũng đã trở lại! Thư
tuy rằng chỉ có bốn chữ ngắn ngủi, cũng không có đề tên người gửi, nhưng trừ bỏ người của Minh Tinh lâu ra thì làm gì có ai có thể ra vào cung
mà thần không biết quỷ không hay kia chứ? Thư cũng không có nói nàng
hiện tại ở nơi nào nhưng ít ra nàng cũng đã báo tin cho hắn, chứng tỏ
nàng muốn hắn gặp nàng! Nàng hiện tại ra sao? Nếu không phải nàng muốn
hắn về nhà thì hà tất gì cho người vào cung đưa thư cho hắn…

Từ trước đến giờ người khác nhìn hắn đều thấy hắn bộ dáng nho nhã, bình
tĩnh thản nhiên, nay trước mạt thái tử đột nhiên lại vọi vội vàng vàng,
sau khi nói mệt thì lao nhanh ra khỏi cửa, thị vệ canh gác cũng phải
nhìn hắn giật mình….

Triệt đi thẳng đến phu xe, chỉ thấy phu xe LÍ Hải cứng nhắc ngồi ở phía trước,
rõ ràng là hắn đã thấy thiếu gia ra khỏi cung, vậy mà còn ngồi như vậy,
không có nhúc nhích gì đã thấy lạ, không như mọi lần thấy hắn về là vội
xuống mở cửa xe,….

“Lí Hải!” Triệt lớn tiếng kêu phu xem nhưng hắn hình như vẫn không nghe
thấy mà vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, hìnhnhư có gì không ổn, bộ dạng hắn
hình như đã bị ai đó điểm huyệt……

“Còn không lên xe!” Trong xe truyền ra một tiếng nói dễ nghe, hiển nhiên là
của nữ nhi, nhưng ngữ khí phát ra như ra lệnh. Tuy không như trong trí
nhớ của hắn, nhưng trong tâm Triệt không ngừng nhảy nhót, nếu không phải tên đầu gỗ Lí Hải cứ im như vậy thì hắn đã nhảy lên xe lâu rồi.

Hắn nghĩ đến sẽ được gặp lại người năm năm trước tàn nhẫn bỏ đi, nhưng ai
ngờ trên xe không phải là người mà hắn mong đợi, bên trong là một thiếu
niên với khuôn mặt tuấn lãng, đã vậy vẻ mặt còn có chút là thiếu gia
phong lưu.

Triệt trên mặt ý cười nhất thời cứng lại rồi lớn tiếng hỏi:“Ngươi là ai?”

Thình lình, cái eo của hắn bị ai đó nhéo mạnh một cái, căn bản không nhĩn rõ
có phải thiếu niên đó nhéo hắn không chỉ cảm thấy eo mình nhói một cái,
nhìn người trong xe, cảm giác bao năm vẫn không thay đổi như nàng chưa
từng rời đi ngày nào.

Thiếu niên đó cho ng ón trỏ ở đầu môi ý bảo hắn không lên nói gì tránh để
tên đầu gỗ Lí Hải đó nghe được, Triệt đành nói ra ngoài:“Lí Hải, vị này
là bằng hữu của ta , vừa rồi hắn chính là muốn đùa với ngươi một chút
cho vui, thôi ta sẽ bảo hắn giải huyệt cho ngươi.” Nói xong ánh mắt sáng quắc liếc vào thiếu niên đó.

Lí Hải ủy khuất quay đầu hướng Triệt oán giận nói:“Bằng hữu của Thiếu niên thật là lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn điểm sau lưng nô tài làm nô tài
không kịp ứng phó, nô tài lại không cử động được, đến ngay cả bộ dạng
của thiểu thư ấy ra sao nô tài cũng chưa kịp nhìn….A!” Vừa rồi rõ ràng
nói chuyện là giọng của nữ nhi, thế nào lúc này lại biến thành công tử?

“Cái gì tiểu thư, đi mau lên!” Triệt thúc giục, oành một cái đóng cửa xe lại

“Đi Vũ Trần lâu.”

Thiếu niên mím môi cười, bóng tay một cái giải huyệt cho Lí Hải.

Lí Hải nghi hoặc quay đầu vào xe thì đã bị đóng lại, trong xe rõ ràng là
có mỗi TRiệt thiếu gia và vị công tử kia, thế nào mà hắn lại nghe thấy
tiếng của một tiểu thư nói chuyện?

“Còn thất thần làm cái gì, nhanh đi Vũ Trần lâu!” Triệt thấy xe không chuyển động nhắc lại cho phu xe.

Lí Hải vội vàng đáp ứng, giương roi lên quất vào con ngựa, xe ngựa lao như bay hướng Vũ Trần lâu đến.

Giờ ăn cơm còn chưa tới, trên đường lại mưa bụi nên rất ít khách ra vào Vũ
Trần lâu, trưởng quầy đang nhàn chán thấy hai vị công tử y phục sang
trọng bước vào đon đả ra chào đón:

“Ôi nha! Tưởng ai hoá ra là Ngô thiếu gia, không biết Ngô thiếu gia……” Ánh
mắt của hắn nhìn sang thiếu gia bên cạnh Triệt, đến ngay cả nói gì cũng
không nói tiếp.

“Hôm nay ta gặp lại bạn cũ, cần có một nơi yên tĩnh để nói chuyện.”Triệt nói xong nghiêng đầu nhìn dọc hành lang rồi nhìn sang thiếu niên bên cạnh
im lặng không nói gì. Năm năm không gặp, nay nàng đã trở về, sao lại
muốn dùng cách này để gặp mặt hắn?

Chưởng quầy ân cần đem hai người tới một phòng khách kín đáo, còn muốn hỏi xem hai người thích dùng rượu thượng hạng và thức ăn loại gì. Triệt vì muốn có thời gian nói chuyện nên tuỳ ý hắn muốn mang gì thì mang để lấy cớ
đó đuổi chưởng quầy đí không cho nhìn thiếu niên đi bên hắn lâu hơn nữa.

Rất nhanh rượu và thức ăn được mang lên, sau khi đuổi tiểu nhi đi, Triệt
quay đầu vào đã thấy nàng ngồi xuống, tự mình cười tủm tỉm một mình. Năm năm đọng lại trong lòng hắn bao nhiêu oán khí, nhất thời gặp lại nàng
không nhìn được ngồi đối diện nàng nói luôn:“Ngươi nói đi cái là đi đến
tận năm năm, ta còn tưởng ngươi vẫn muốn ở ngoài không muốn trở lại, vậy giờ ngươi về làm cái gì?” Không biết năm năm qua nàng có sống tốt
không, một ngày bên ngoài có phải chịu rất nhiều khổ sở không?

“Đệ đệ thân yêu của ra, ngươi không chào đón ta sao?” Nàng đùa cợt đánh
lên đầu hắn, nhìn hắn muốn tránh nhưng vẫn không thoát bộ dạng căm tức
cười nói: “Ngươi có nhớ tỷ tỷ không? Trong năm năm này ra không lúc nào
là không nhớ đến ngươi.” Năm năm không gặp, hắn đã trưởng thành
như vậy….Cũng không phải là không tốt, nhưng mà mới có năm năm hắn lại
biến thành người có khí chất như Cẩn Vương năm nào, nhìn mà thật chán
ghét? Nếu không phải nàng nhìn ra con người thật của hắn thế nào thì lúc này nàng nhất định sẽ đánh cho hắn một trận….

Triệt buồn bực đứng lên, cách nàng thật xa, cả giận nói:“Mọi người đã không
còn là tiểu hài tử nữa, đừng có tự tiện động thủ như vậy!” Năm năm đi không có lấy một tin tức, vừa mới gặp hắn mà đã động thủ đánh người,
nhìn hắn dễ bị bắt nạt vậy sao?

“A…… Tức giận?” Quả nhiên bộ dạng tức giận cho thấy hắn có sức sống, không giống như trước cứ trầm lặng không nói gì.

Triệt trừng mắt nàng không nói lời nào, dùng trầm mặc để lên án sự ly biệt
năm năm không báo tin của nàng, nàng có biết năm năm trước Hoàng huynh
huy động bao nhiêu người đi tìm nàng? Có biết trong năm năm bao nhiêu
người lo lắng, tưởng nhớ nàng? Nàng đi chỉ để lại cho hắn một phong thư
không nói tỷ mỉ là đi đâu sau đó liền bặt vô âm tín, quả là vô tâm đến
cực đểm! Bảo sao hắn không giận nàng!

” Triệt, ngươi có biết bộ dạng hiện giờ của ngươi nhìn như một đứa nhỏ
đang giận hờn vòi vĩnh không, nếu ngươi đã không muốn nói chuyện thì tỷ
tỷ ta lại đi nha! …Đến đây, ngồi xuống đi, chúng tà cùng nhau nói
chuyện vui vẻ.” Băng cười tủm tỉm nhìn hắn, cũng không tin hắn không
nghe lời nàng.

Triệt nghe nói nàng lại muốn đi, không dám không ngồi xuống, chỉ có thể bất
đắc dĩ thở dài nói: “Băng, trong năm năm này ta luôn chú ý đến tin tức
nào liên quan đến Minh Tinh lâu, nhưng vì sao…?’

“Vì sao ngay cả một chút tin tức cũng không có phải không?” Băng cong môi
lên hỏi ngược lại, sau đó nhìn hắn cười nói:“Bởi vì năm nămtrước ta đã
làm cho Minh Tinh lâu hoàn toàn biến mất, ngươi không thám thính được
tin tức gì cũng không lạ.” Không sai, Minh Tinh lâu đã hoàn toàn biến
mất, nhưng nàng lại từ các thủ hạ cũ lập lên một cái Tân Sinh các mới,
còn cái sơn trang tên Thuỷ Thuỷ sơn trang chỉ là tên để gọi thôi chứ căn bản trên đời này không có cái gì thật sự là Thuỷ Thuỷ sơn trang.

“Ngươi làm cho Minh Tinh hoàn toàn biến mất?”Triệt trố mắt kinh ngạc nói. Vô
số nghi vấn từ trong lời nói của nàng bùng nổ trong lòng hắn, tuy năm
năm trước hắn từng nghe giang hồ nói là Minh Tinh lâu đang trên đà xuống dốc, nhưng cũng không phải là chỗ bất kỳ kẻ nào có thể kinh thường,
nàng làm cách nào có thể làm cho MInh Tinh lâu đó biến mất? Những
năm nàng sống như thế nào? Một thân công phu của nàng từ đâu mà
có? Nàng đột nhiên trở về đơn giản chỉ là vì tìm hắn ôn chuyện hay là
có mục đích gì khác?

“Ngươi thực giật mình? Nói thật, có một thời gian ta cũng không tin bản thân
mình có làm được không…?” Băng tươi sáng cười,“Nói chung cuối cùng cũng
làm được, chỉ là phát sinh thêm nhiều sự việc hơn thôi.”


“Phát sinh thêm sự việc?”Triệt không tin được vào lời nói của nàng, nàng nói
sự tình một cách thoải mái như vậy thì không biết nàng hiện giờ có thể
kiến người ta nhìn kinh ngạc bất ngờ đến mức nào?

“Chính là vài sự kiện nhỏ bé không đáng kể nhảy nhót rối tung lên mà thôi,
nhưng mà đã giải quyết dễ dàng.”Băng nói thoải mái, nàng cũng không muốn nói sự tình nguy cấp lúc đó cho hắn nghe, sự việc đã qua thì cho qua,
nàng hiện tại chỉ cần nhìn vào con đường tươi sáng phía trước là được,
chỉ cần cố gắng với lấy hạnh phúc của chính mình.

“Vậy ngươi hiện tại có thân phận gì?Vì sao phải giả thành nam tử?” Biết tính nàng sẽ không nói rõ sự tình cho mình biết hắn cũng không nề hà hỏi
thêm, chỉ cần nghĩ làm thế nào mà hỏi thăm tình hình Minh Tinh lâu biến
mất là được rồi.

Nàng giả nam trang nàng làm từ nhỏ còn chưa có chán sao , hiện giờ lại còn
biến chính mình thành một mỹ nam không sợ người khác để ý sao?

“Hiện tại thế giới hỗn độn, giả làm nam tử vẫn tiện hơn.” Băng cười nói, đột nhiên đổi đề tài nói:“Thế nào? Bộ dạng của ta so với ngươi mà nói không thua kém chứ? Ta phát
hiện ra rằng chúng ta tuy là tỷ đệ nhưng lớn lên hình như không giống
nhau chút nào.” So với năm năm trước mà nói, trên người hắn vẫn còn có
chút hài hước của trẻ nhỏ lẫn sự hồn nhiên, giờ tuy đã lớn hơn nhưng hắn cũng không phải là thiếu niên có chút bồng bột như bao nhiêu thiếu niên khác, nhìn thế nào cũng không thấy sự vui vẻ vốn có của công tử con
nhà quyền quý mà như một nam tử trưởng thành từng trải nhiều chuyện,nàng có chút thất vọng.

“Nơi này không có người lạ, ngươi có thể hạ mặt nạ xuống được rồi!”Triệt bất mãn nói, nàng không nói cho hắn biết năm năm qua thế nào thì thôi, lại
còn bày vẽ đeo mặt nạ với hắn? Không phải nàng như vậy cách xa với hắn
quá chăng, đương nhiên nói chuyện cũng không được tự nhiên như bao tỷ
đệ bình thường.

“Cái gì mặt nạ! Ta nào có mang mặt nạ!” Băng nhéo lên da mặt mình sau đó
nói:“Ngươi xem xem, đây chính hàng thật của ta mà!! Hừ! Không thể tưởng
được ta mới đi năm năm, ngươi đến ngay mặt của ta hình dạng thế nào cũng quên được? Ta bất quá chỉ tô vẽ thêm có chút lông mày nhưng cũng không
đến nỗi không nhận ra, xem ra ta không nên trở về gặp ngươi mới phải.”
Băng trên mặt tức giận nhưng trong lòng lại có chút phì cười.

Hắn không nhận ra nàng cũng không có gì kỳ quái, nàng quyết định xuất hiện
trước mặt hắn với danh phận trang chủ cuả Thuỷ Thuỷ sơn trang, nhưng để
người ngoài không nhận ra nàng thân phận nữ nhi nên nàng chỉ còn cách tô thêm chút vào lông mày cho rậm rạp, thế nhưng đã làm biến đổi hoàn toàn hình dạng bên ngoài của nàng, đến ngay cả nàng nhìn vào trong gương còn phải giật mình. Nàng trong gương xa lạ đến mức nàng lắp bắp không nói
thành lời, so với hình dạng của tiểu cô nương năm năm trước đúng là khác nhau một trời một vực. Hắn nhìn thấy nàng hiện tại nên hoài nghi nàng
mang mặt nạ cũng không khác thường.

Triệt trợn tròn mắt, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi đến bóp lên mặt của nàng,
xem ra nàng không nói đùa với hắn, đúng là da thật của nàng. Hắn thật sự khó mà tin được thiếu niên gương mặt hoàn mĩ không tỳ vết xuất hiện
trước mặt hắn lại là hình dạng thật của nàng.

Băng không chút khách khí đánh mạnh vào tay hắn một cái, nhìn hắn bị đau lui về, cười nói trêu đùa với hắn:”Mọi người cũng không còn là đứa trẻ,
đừng có hơi tý là động thủ!”

Triệt vuốt lên mu bàn tay mình vừa bị nàng đánh, cả giận nói:“Năm năm không
gặp, ngươi càng lúc càng điêu ngoa!” Bỗng nhiên lại vẻ mặt muốn cười với nàng nhưng lại thôi.

Băng phát giác vẻ mặt của hắn rất là kỳ quái, nghi hoặc nói:“Mặt ngươi bị rút gân à…” (ý chỉ mặt cứng đơ không biểu cảm)

“Băng, ngươi có nhìn qua gương không?Ngươi biến thành cái dạng này, Hoàng
huynh hắn……” Nàng trưởng thành nhanh như vậy, mặc trang phục nam nhi
thôi cũng đã là một mĩ nam rồi, nếu mặc trang phục nữ nhi nữa thì không
biết còn thế nào….Tuy nói là lông mày do nàng vẽ thêm, nhưng cho dù
không có đường lông mày rậm rạp đó thì khuôn mặt này cũng không biến đổi quá lớn! Thiếu nữ cần nhất là sự mền mại, nếu nàng không cho Hoàng
huynh thấy thân phận của mình thì Hoàng huynh cũng không nhìn nàng vào
trong mắt (để ý)..”

“Ngươi muốn nói ta nam không ra nam, nữ không ra nữ chứ gì, làm gì cần quanh
co lòng vòng nói như nhìn thấy người khác gặp hoạ mà vui mừng kia chứ!”
Liếc mắt nhìn hắn, mặc dù hắn cố nói vòng vo ám chỉ nàng hiện tai, nhưng với hình dạng nữ nhi của mình Băng thực sự tự tin có thể làm cho Hãn
chú ý đến nàng.

Triệt sợ chọc nàng mất hứng, chỉ muốn chính mình vả vào miệng mình, hắn đúng
là ăn nói hàm hồ, sao lại có thể vì bộ dáng thật sự của nàng mà lo lắng
kia chứ.

Băng cân nhắc sự tình một lúc rồi lại lộ khuôn mặt tươi cười nói:“Triệt, giúp ta một việc được không?”

“Giúp ngươi cái gì? Ngươi giờ lợi hại như vậy, còn cần đến sự giúp đỡ của ta sao?”

Nghe hắn nói kìa! Xem ra hắn còn giận nàng chuyện nàng giấu diếm thân phận đây mà! Băng thở dài:,“Ngươi có biết Tân Sinh Các không? Ta chính là chủ nhân của nó.” Sau khi MInh Tinh lâu bị nàng làm biến mất, nàng liền lập một cái tên Tân Sinh Các,
mỗi người bọn họ đếu sống dựa vào đo, nếu hắn đã để ý chuyện đó đến vậy, nàng cũng không muốn giấu hắn.

“Tân Sinh Các là của ngươi?!” Triệt thật là chấn động, thật không thể tin
vào tai mình, đầu tiên là công phu tuyệt hảo của nàng, hình dáng của
nàng, nay lại nghe đến thân phận của nàng, thật không thể tin được…

“Xem ra ngươi hẳn là biết đến nó. Ta không muốn nói vì nó cũng không quan
trọng lắm, nhưng mà ta cũng không muốn giấu ngươi, kỳ thật cả Vũ Trần
Lâu này nửa tháng trước cũng đã bị ta thu mua, ngươi có biết vì sao
không? Nơi này chính ngươi cũng biết chính là địa phận cũ của ngươi mà!” Nhiều năm trước, chính tại ngày trung thu trong hoàng cung tổ chức yến
tiệc, Cẩn Vương đã đem nàng từ trong cung đến một gian mật thất, nơi đó
không xa lại lại chính là mật thất của Vũ Trần lâu!

Triệt cười khổ gật đầu, Vũ Trần lâu quả thật từng là chỗ ẩn thân của Cẩn
Vương hắn, chính là nơi hắn dùng để thu thập tin tức trong thiên hạ.
Thật không ngờ nơi này hiện tại lại thuộc về nàng. Năm năm thời gian bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài nhưng cũng không dài, hắn chẳng bao
giờ có thể nghĩ đến chủ nhân của Tân Sinh Các lại chính là nàng….

Không ai biết Tân Sinh Các xuất hiện vào thời điểm nào, chỉ biết là Tân Sinh
Các từ khi xuất hiện liền mở rộng lĩn vực làm ăn trong tất cả các ngành
nghề từ tửu lâu (quán rượu) hiệu cầm đồ, ngân hàng tư nhân, phường bạc,
tiêu cục (nơi chuyện nhận áp tải hàng hoá)…… Tựa như trong một thời gian ngắn Tân Sinh Các chính là cái quan trọng không thiếu được trong đời
sống hằng ngày của người dân, như chính quần áo mặc trên người vậy,
không có thì không được….

“Ngươi……” Triệt có điểm á khẩu không nói được lời nào, không biết lúc này hắn nên nói cái gì mới tốt. Hắn thật sự ngạc nhiên không hiểu sao nàng có thể
làm được tất cả những việc này.

“Giật mình sao?” Băng vỗ vào khuôn mặt đầy kinh ngạc của hắn ý gọi cho hắn hoàn hồn.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?” Triệt lấy lại bình tĩnh hỏi.

“Rất đơn giản, ta muốn quay về với thân phận Ngô Vi Băng. Tân Sinh Các ngày
càng phát triển, gánh vác hết mọi việc trên vai thật sự rất mệt mỏi, ta
hiện tại đã không còn hứng thú gì nữa!” Tân Sinh Các được sáng lập ra
với mục đích đưa mọi người ở thế giới hắc ám quay trở về với cuộc sống
có ánh mặt trời, không cần cứ lao đầu vào chém giết tranh giành địa phận với các bang phái khác. Tân Sinh Các phát triển như ngày hôm nay nàng
thật sự cũng không ngờ đến.

“Vậy ngươi chính là muốn trở về, nê cần ta giúp ngươi che giấu, nói như vậy
sau này khi ngươi đủ tuổi có thể lập gia đình, ngươi cũng có thể thực
hiện kế hoạch ban đầu với Hoàng huynh.” Triệt buồn rầu nói.

“Nói như thật! Ngươi cho rằng những người đó dễ để cho chúng ta tuỳ ý lộng
hành sao? Mỗi người họ ai lấy đều thông minh, được giáo dục đến nơi đến
chốn, sao ta có thể tuỳ tiện kinh địch như vậy?”Băng liếc nhìn Triệt
một cái. Trong lòng hắn khẳng định còn giận nàng nên mới không lo lắng
cho hiện tại của nàng đến vậy. Nếu mà sự trở về của nàng có thể đơn giản như vậy thì nàng cần gì cho Yêu Quái mạo hiểm vào Hoàng cung đưa thư
cho hắn. Thư không nói gì cũng không quan trọng, nhưng nếu năm đó hắn
không nhìn thấy Yêu Quái thì không yên tâm nàng đã ở Minh Tinh lâu….

“Trong lòng ngươi khẳng định đã có chủ định, không bằng nói thẳng ra ta cần
giúp ngươi thế nào?” Triệt không nghĩ nàng lo lắng nhiều đến vậy, kỳ
thật không cần nàng nói hắn cũng đã sớm vì nàng trở về mà vui mừng không thôi.

“Triệt, y thuật của ngươi hiện tai có đáng tin hay không?” Điểm này rất quan trọng, không hỏi rõ ràng không thể được.

“So với ngự y trong cung kia còn cao tay hơn.” Đối với y thuật của bản thân mình hắn có phần tự tin, dù sao nhiều năm trước ở chỗ Điệp cốc y
tiên hắn đã học được không ít, những năm gần đây lại dốc lòng tìm hiểu y thư (sách thuốc) nên hắn càng tin tưởng với nhiều loại bệnh hắn có
thể tự mình chữa trị….

“Thật tốt quá!”

“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Triệt không hiểu hỏi lại nàng. Chuyện nàng
muốn khôi phục Ngô Vi Băng với y thuật của hắn có liên quan gì với nhau.

“Ta có kế hoạch này chỉ cần ngươi cẩn thận nghe kỹ….”

Nửa canh giờ sau, Băng bước ra khỏi Vũ Trần lâu, Triệt ngồi lại thêm một
lúc rồi mới đứng dậy rời đi, chưởng quầy đích thân tiễn hắn ra
cửa, Triệt ngẩng đầu nhìn về phía biển hiệu của Vũ Trần lâu, vẫn là cái
tên đó, nhưng bên dưới còn khắc thêm ba chữ nhỏ nữa chính là [ Tân Sinh
Các ], cho thấy nơi này chính là sản nghiệp của Tân Sinh Các, nếu ai đó
vội vàng tuyệt đối sẽ không để ý đến mấy chữ nhỏ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận