Chí Tôn Phế Hậu

“Nương nương, người đã hôn mê ba ngày, nô tỳ biết người nhất định có nhiều điều muốn nói,
chờ nô tỳ thay thuốc cho người đã, với lại nương nương ăn một ít cháo
được không?

Băng chỉ phải gật đầu đáp ứng, nàng còn tưởng rằng chính mình chỉ mới có ngủ một đêm thế nhưng đã ba ngày rồi kia ah.

Sau khi Linh Nhi thay thuốc cho Băng nàng mới phát hiện ở ngực mình có một
vết sẹo lớn dữ tợn liền quay mặt đi, tuỳ để Linh Nhi làm gì thì làm, sau khi thay thuốc ăn một tý cháo thì Băng giữ chặt tay Linh Nhi lại hỏi:
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Thích khách đó giả mạo ngươi không có
làm gì hại ngươi sao?”

“A! Người biết người đó không phải là nô tỳ?” Linh Nhi kinh ngạc hỏi lại
nàng sau đó nói:” Nô tỳ bị điểm huyệt ngủ để ở nhà thông nước trong
trang viên, sau đó được các thị vệ đi tuần phát hiện và đưa về, sau khi
tỉnh lại nô tỳ mới được nghe nói là thích khách đóng giả thành nô tỳ đi
ám sát Hoàng thượng, nếu không nhờ người đỡ một kiếm…”

“Đừng nói nữa, ta làm như vậy mà có người không cảm kích ta.” Nàng mặt lạnh
nói: “ Nhưng mà cũng là ta phát hiện sự việc muộn nếu không sự tình đã
không nghiêm trọng như vậy rồi.”

“ Nương nương, kỳ thật cũng không tệ lắm mà. Người gặp hoạ nhưng mà lại
được phúc, ngay cả bệnh tim của người cũng được Mộc thần y chữa khỏi
luôn rồi.”

“Hoàng Thượng đã nói cho ta biết, nói cách khác là sau này ta không cần phải
uống tâm hoàn nữa. Nếu là như thế hắn phải thấy vui mới phải, nhưng mà
bộ dạng đó tuyệt đối không phải là người vui mừng.”

Băng bình tĩnh suy ngẫm, trong lòng đầy nghi ngờ, nàng nhíu mày hỏi Linh Nhi “Mộc thần y đến không phải là quá khoé đi? Chẳng nhẽ hắn lại còn có tài tính toán ta nhất định sẽ có ngày gặp nạn này? Còn nữa, bệnh tim của ta nghe nói chỉ có Điệp cốc y tiên mới có khả năng trị khỏi, chẳng nhẽ y
thuật của Mộc thần này còn cao minh hơn cả Điệp cốc y tiên sao?”

“Mộc thần y chính là truyền nhân duy nhất của Điệp cốc y tiên a! Hắn cũng
không có tài gì gọi là tính toán tài tình đến vậy, nge nói là Vương gia
sau khi rời kinh thì liền đi tìm tung tích y tiên, may mắn mới có thể
gặp được Mộc thần y, mới biết y tiên đã qua đời, sau đó mời thần y đến
nghiên cứu hoá giải thuốc tâm hoàn cho nương nương, ai ngờ vừa may,Mộc
thần y đến đúng lúc người gặp bất trắc, nếu mà đến chậm nửa khắc thì
người đã gặp nguy hiểm rồi! Có thể cho thấy nương nương là một người đại phúc đại quý!”Linh Nhi dứt lời, vỗ vỗ ngực, do là khi nhắc lại chuyện
này trong lòng nàng ấy không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Sự việc này lại trùng hợp như vậy sao? Nếu thích khách này là vâng mệnh
Cẩn Vương đến ám sát hoàng thượng thì sao hắn lại muốn cho người đến cứu nàng đây? Hắn không phải nên mong nàng không qua được sao? Thôi quên
đi, nàng căn bản luôn không tài nào đoán được trong lòng hắn đang tính
toán chuyện gì. Nàng không thể không thừa nhận Cẩn Vương với Hoàng
thượng mà nói đúng là một mối nguy hiểm tiềm tang, hành vi khoog phân
biệt được lúc nào là tốt là xấu, mục đích cuối cùng là gì?

Nói đến sự khó đoán của Cẩn Vương làm Băng nhớ đến thái độ lành lùng của
Tào Hãn đối với nàng khi nàng tỉnh dậy, không biết là trong lúc hôn mê
đã xảy ra chuyện gì liền hỏi: “Linh Nhi, nói cho ta biết, Hoàng Thượng
làm sao vậy?”

“Nương nương……” Linh Nhi muốn nói lại thôi,bộ dáng khó có thể mở miệng làm
cho Băng càng hoài nghi,“Trong bangayf này rốt cục đã xảy ra chuyện
gì?”

“Nương nương, kỳ thật ba ngày qua Hoàng Thượng không ngủ luôn túc trực bên giường của người, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Nếu hắn đã túc trực bên nàng ba ngày, vì sao nàng vừa tỉnh, hắn lại rời đi? Thật không thể hiểu được?

“Nguyên nhân là nương nương mê man luôn miệng hô tên……” Linh Nhi thấy nàng vừa
mới bình phục, hai má có chút hồng hào nay lại vì thế mà trắng bệch ra
lên không biết phải nói thế nào, cứ vo viên vạt áo.

“Ta mệt rồi, Linh Nhi ngươi lui xuống đi!” Cho dù Linh Nhi không có nói hết câu nhưng mà Băng biết lúc hôn mê nàng vo ý gọi tên của ai, nàng vẫn
nhớ rõ lúc Diễm tự sát, nàng điên cuồng gọi tên hắn, mong muốn tìm lại
linh hồn hắn đến cực điểm ra sao….

Nàng không biết vì sao ông trời lại cho linh hồn của nàng lại xuyên không

đến đây, nàng thống khổ, người bên cạnh nàng cũng vì thế mà thống khổ.
Nàng có phải nên nói thật cho Tào Hãn biết toàn bộ chân tướng sự việc,
nói cho hắn, nàng không phải là Nhược Nghiên mà hắn yêu, nàng chính là
hồn phách từ một nơi khác đến nhập vào thân thể này, nói cho hắn, nàng
kêu tên Diễm là một người khác chứ không phải là Lâm Diễm hiện tại,
người mà nàng gọi chính là người yêu ở thời đại của nàng?

Nàng lắc đầu cười khổ, muốn hắn tin vào chuyện đó quả thực là nhảm nhỉ mà khoé lại không đạt được kết quả đúng như dự tính.

—————-

Băng âm trầm đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, bên bờ
bóng cây lắc lư, theo gió kêu lên sàn sạt âm thanh của lá cây va vào
nhau làm tăng thêm sự lạnh lùng của trời đêm.

Mộc Viễn Trạch không hổ là thần y, thuốc bí truyền độc môn của hắn làm cho
nàng trong vòng hai ngày đã có thể tuỳ ý đi lại được, miệng vết thương
cũng đã khép lại, sắp trở lạnh hình dạng như cũ. Nàng tận mắt chứng kiến sự hồi phúc đó nếu không ai nói nàng cũng không tin đây là sự thật. Y
thuật của hắn của hắn quả thật thần kỳ nếu đem so với y học hiện đại
cũng chưa chắc đã làm được như vậy.

Năm ngày này, mỗi đêm nàng đều nghe được tiếng đàn từ hồ đối diện vọng
lại, mà người đánh khúc đàn u buồn đó chính là ở thần y Mộc Viễn Trạch, nàng cũng từng nói bóng nói gió hỏi qua nhưng mà hắn lại cười không trả lời nàng nên nàng mới sai Cẩm Hồng đi xem người đánh đó là ai, vì
không thể cứ mãi truy hỏi nếu người ta không muốn trả lời mình. Qua khúc đàn của hắn nàng không khỏi hoài nghi hắn và nàng có một cảnh ngộ tương tự nhau, thậm chí bọn họ căn bản là đến từ một thời không giống nhau.

Lục hiên lúc này thị vệ đông đảo canh gác trong ngoài, nói là bảo vệ nàng
nhưng nàng lại có cảm giác chính là giam cầm nàng. Ngay như hôm nay,
nàng cảm thấy mình khoẻ lên nhiều rồi nên muốn rời Lục hiên đi dạo chút, nhưng đám thị vệ đó ngăn lại và nói Hoàng thượng hạ chỉ không cho phép
nàng rời Lục hiên nửa bước.

Nàng tức giận trở lại, la hét muốn gặp Hoàng Thượng, Cẩm Hồng đi ra ngoài
hơn nửa ngày mới trở về nói là Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, nói khi
nào bình thường sẽ đến thăm nàng sau.

Nàng rất rõ rang nói như thế chỉ là nguỵ biện. Nàng không thể tưởng tượng
được khuôn mặt hắn như thế nào khi lạnh lùng nói hai chữ “Không đến”.
Nhưng mà nàng cũng yên tâm phần nào vì lúc này không thấy có tin tức gì
về Lâm Diễm, cũng không cảm thấy áy náy Lâm Diễm vì nàng mà chịu oan
uổng chuyện gì….

“Nương nương, nô tỳ xin người, người ăn một chút gì đi! Bằng không sức khoẻ
không thể nào chịu được……” Linh Nhi như thể sắp khóc cầu xin nàng, từ
sau lúc nàng muốn đi ra ngoài bị thị vệ ngăn cản, lại thấy nói Hoàng
thượng không rảnh vào Lục hiên thì liền không nói không rằng, mà cũng
không chịu ăn bất cứ thứ gì!

“Đúng vậy! Nương nương, người nên giữ sức khoẻ chính mình!”Cẩm Hồng cũng khuyên nhủ.

“Nương nương người ăn chút đi!”

“Nương nương……”

Mọi người thi nhau khuyên căn chỉ thấy Băng cứ lẳng lặng nghe đàn, hơn nữa
đã đợi lâu như vậy cũng không kết quả, trong lòng rất là phiền muộn.

“Ầm ỹ quá! Ta nói không ăn, tất cả đem hết đi!”Nàng cũng không quay đầu
lại nói, biết rõ Lục hiên này đối với Hãn mà nói là vô cùng chú ý, dù
hắn có giận nhưng mà vẫn không thể nào bỏ nàng xuống được, nàng làm như
vậy chỉ là muốn ép hắn tới gặp nàng thôi, tuyệt thực là một biện pháp
ngu ngốc nhưng đối với chuyện này vẫn là một biện pháp hữu hiệu.

“Vì sao lại tuyệt thực?”

Một giọng nam nhân trầm thấp từ phía sau truyền đến, Băng chậm nở nụ cười, hắn cuối cùng cũng đã tới!

“Không làm như vậy thì đâu có thể gặp được hoàng thượng?” Băng quay người lại, trên môi đã không còn nụ cười đó, thay vào đấy là bộ mặt tái nhợt, tiều tuỵ khiến hắn nhìn chỉ có thể đau lòng?

Hắn đã làm gì thế này? Sao mới có năm ngày sau khi nàng tỉnh dậy thì nàng
càng thêm tiều tuỵ thế này? Dưới đôi mắ là một bọng mắt nổi lên xanh xao như thể trong năm ngày này nàng không lúc nào được ngủ yên giấc….Trong
lòng hắn nhất định là vô cùng thống khổ, nhưng mà ngạo khí của một bậc

đế vương không cho phép hắn biểu lộ sự thương xót này, mà trong năm ngày này nhất định là hắn cũng chịu không ít dày vò!

“Hoàng Thượng, người mau khuyên nhủ nương nương đi! Nương nương thân mình vừa
mới……” Cẩm Hồng cũng sợ Hoàng Thượng tức giận mà có thể làm thương tổn
cho hoàng hậu, lời nói phát ra có ý nhắc nhở .

Tào Hãn nghiêm giọng nói:“Đã biết, các ngươi đều lui ra đi.”

Lúc này tiếng đàn đã ngừng, Băng không nói một lời tiêu sái đến trước bàn
ngồi xuống, không trả lời câu hỏi của hắn vì sao lại bỏ cơm, nàng biết
để có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng hắn quả thật không dễ, nhưng sự
xuất hiện của hắn cũng là một tín hiệu đáng mừng, mặc kệ lý trí cứng rắn hay tình cảm quan trọng thì nàng cũng nhất định phải giải quyết chuyện
này.

Lòng của nàng lúc đó là đang rối loạn? Nàng không rõ chỗ ở hiện tại là thật
hay quá khứ kia mới là thật, đầu óc cứ hiện hết hình ảnh này đến hình
ảnh nọ, không thể nào phân biệt nổi ruốt cục nàng yêu nam nhân này hơn
hay yêu Diễm nhiều hơn.

Ở phương diện tình yêu mà nói, nàng vẫn là một người có quá ít kinh
nghiệm, trải qua sinh tử, lại xuyên thời không, linh hồn của nàng vẫn là của nàng, nhưng lòng của nàng, tình cảm của nàng đã lạc phương hướng
mất rồi….

“Chẳng lẽ trẫm không đến thì nàng vĩnh viễn không ăn sao? Thân thể của nàng là của nàng, sao lại không biết trân quý chính tính mạng của mình kia chứ? Chuyện lần này quên đi, sau này không được phép tái diễn nữa!” Tào Hãn
xoay người muốn đi, vừa thấy nàng hắn lại không thể nào không nhớ đến
trong lúc mê man nàng gọi tên ai đó đầy tình ý, chỉ tiếc người nàng gọi
không phải là hắn. Năm ngày qua hắn nghĩ rất nhiều, trong lòng lại càng
rối loạn, nếu không phải nàng tuyệt thực thì hắn cũng không muốn đến
thăm nàng…

“Chớ đi……”

Trong phút chốc hai người đều ngây ngẩn nhìn nhau, đồng thời ký ức đêm đó lại hiện lên trong lòng hai người, đêm nàng nhất quyết giữ hắn lại cùng
nàng, vậy hiện tại nàng có thể giữ được hắn sao?

Tào Hãn sửng sốt trong chớp mắt, nhưng mà vẫn cứ muốn quay bước, hiển nhiên là muốn rời đi.

“Người đúng là ngu ngốc mà.” nam nhân này tuy bề ngoài nghiêm nghị là vậy
nhưng mà so với nàng thật là nhát gan, ít nhất nàng còn dám đối mặt,
biết rõ nàng có tình cảm với hắn nhưng hắn lại thầm né tránh.

“Ngươi nói cái gì?” Tào Hãn cứng ngắc thân mình chậm rãi vòng người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Băng.

“Hoàng Thượng nếu còn muốn chạy thì nhất định sẽ bỏ lỡ cơ hội nghe được chuyện cần nghe, nếu ở lại thì thiếp có vài vấn đề xin hỏi Hoàng Thượng.”

“Nàng có tư cách gì mà chất vấn trẫm?” Tào Hãn ánh mắt tức giận nhìn nàng
không chớp mắt… Năm ngày này hắn không đến thăm nàng là vì muốn cố gắng
quên đi chuyện nàng hôn mê gọi tên người khác, vì hắn sợ nếu đến gặp
nàng thì hắn sẽ không kìm được mà chất vấn nàng, đổi lại nay nàng lại
muốn khơi lại sự việc trước hắn sao?

“Chỉ bằng thiếp nhận thay người một nhát kiếm!” Băng hiển nhiên là kích
động, hai tay kéo vạt áo trước ngực làm hở ra vết thương quấn đầy băng
trên ngực, trên mặt mang theo sự tức giận nói: “Chỉ bằng cái này chả nhẽ không đủ tư cách?”

“Được, nàng hỏi đi.”

Băng sao lại nghe lời nói của hắn sao mà miễn cưỡng đến vậy? Nàng mín chặt
môi: “ Đã như vậy, thiếp hỏi người không tin thiếp hay là không tin
chính mình?’

“Nàng muốn trẫm tin nàng thế nào? Nàng có biết ba ngày nàng mê man nàng gọi
tên người nào không?Ta tưc trực bê nàng ba ngày, chỉ trừ tên của hắn thì nàng gọi ta một tiếng nào sao?”

“Vậy người có từng nghĩ vì sao thiếp lại thế?” Băng cố tình nói trực tiếp
vào vấn đề, sự thật không biết nên giải thích thế nào để cho hắn hiểu.


Vốn hai người lúc trước đứng cách xa nhau vài bước, Tào Hãn tiến tới hai
bước, hình thành tư thế đối diện với nàng nói: “bởi vì nàng từ trước đến giờ không có mất trí nhớ, có phải thế không?”

“Không phải.” Băng quyết đoán phủ nhận,“Lúc trước thiếp có mất trí nhớ thật, nhưng mà….Hiện tai đều đã nhớ lại hết?”

“Phải không? Như vậy nàng nhớ lại cái gì?” Tào Hãn lạnh lùng đặt câu hỏi.

“Nhớ lại sự lãnh khốc của người, âm mưu thâm thiểm mà người vạch ra, nhớ đến một ái quốc trung thần bị người vu oan tội danh thông đồng với địch
phản quốc hàm oan mà chết, nhớ lại…” Băng thật sự khó có thể khắc chết
muốn cùng hắn đối chọi gay gắt.

“Đủ rồi!” Tào Hãn không thể nhịn được nữa quát lớn lên, hắn trong mắt nàng là một người lãnh khốc nham hiểm sao? “ Vậy nàng có biết trung quân ái
quốc đó vì sao mà bị định tội? Chứng cứ từ đâu mà ra không?” Miệng hắn
cong lên nụ cười quỷ dị làm cho Băng cảm thấy cả người đều ớn lạnh.

Nàng theo bản năng lui về phía sau từng bước, mơ hồ biết đáp án nhất định là nàng không thể chịu nổi, làm cho nàng có linh cảm đáp án đó nàng không
hề muốn biết kết quả.

“Là ngươi phái người làm chuyện tốt!” Băng vẫn như cũ duy trì trấn tĩnh,
nếu đề tài đã bị khơi mào thì kế tiếp thế nào cũng được nói ch kết quả,
chân tướng sự việc cuối cùng có thể vạch trần đối với nàng mà nói không
phải là chuyện không tốt.

“Không sai, vậy nàng có biết ta phái ai đi làm chuyện này?” Tào Hãn lại tiến
gần thêm vài bước, hai người lúc đó khoảng cách ngày càng gần.

“Là tay sai của người, chó săn.”

“Ha ha ha, mắng được lắm!” Tào Hãn cười to, ý cười mang theo sự châm điếm
trả thù:” thực khéo sao, tay sai đó chính là người…. nàng luôn mồn gọi trong lúc hôn mê.”

“Thì ra là thế……” Băng không có việc gì khác ngoài gật đầu, nàng đương nhiên biết người hãm hại Tề lão đại tướng quân không phải Diễm của nàng nên
chỉ có thể là Lâm Diễm. Nhược Nghiên hết lòng hết dạ yêu Lâm Diễm như
vậy nhưng hắn lại là con sói đội lốt người, cũng may nàng là người biết
được bí mật này chứ nếu để Nhược Nghiên biế thì không biết nàng ấy đau
lòng đến thế nào.Sự thật tàn khốc là nàng ấy yêu chính kẻ hạ độc thủ
giết cha và dòng tộc mình thì còn gì đau khổ hơn.

Thái độ của nàng quá mức bình tĩnh kiến Tào Hãn không khỏi ngạc nhiên, sao
nàng không lấy gì làm đau khổ, không phẫn nộ mà lại bình tĩnh đến vậy?

“Hoàng Thượng không phải nói phải đi sao? Mời đi cho!” Băng kéo vạt áo chính
mình chỉnh tề lại, khuôn mặt bình thản tao nhã như cũ.

“Là ai mới vừa rồi còn kêu trẫm ở lại? Hiện tại lại muốn đuổi trẫm đi?” Hắn đột nhiên phát hiện tính tình nàng thay đổi,nàng trầm ổn không náo loạn như thể trở thành một người khác, làm sao có thể là Nhược Nghiên trước
kia? Chẳng nhẽ con người khi gặp biến cố lớn thì tính tình đều thay đổi
như vậy?

Băng hơi khẽ động khóe miệng, lộ ra một nụ cười vô cùng dối trá giả tạo, bắt chước tư thế của các cung phi, cung kính nói: “ Thần thiếp cung tiễn
Hoàng Thượng.”

Nàng chính là không muốn nhì thêm sắc mặt mang tính đối phó của hắn. Nàng
cũng biết lòng hắn nhất định là đã chịu nhiều khổ sở, nhưng lòng nàng
lúc này cũng rối như tơ vò, sự việc này nếu không bình tĩnh vạch đối
sách giải quyết ổn thoải thì nhất định sẽ gây cản trở giữa hai người.
Nhưng nàng cũng không quá lo lắng vì nàng biết hắn nhất định sẽ không
đối sử với nàng như lúc ban đầu, chỉ cần xác định đúng thời điển thì
tình cảm của hộ vẫn còn đường sống.

“Nàng tốt nhất nên nhớ rõ, nàng là hoàng hậu của trẫm, vĩnh viễn là vậy!” Tào Hãn cắn răng nói từng lời.

“Vâng! Thần thiếp nhất định khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không dám quên.”

Tào Hãn đi rồi, Băng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng, cuộc
nói chuyện hôm nay đã biến bọn họ quay lại vi trí ban đầu, nhưng mà
cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất nàng biết sau này nàng
nên đề phòng thêm một người….

Băng nghe nói sau lễ hội vi thuỷ ba ngày các đại thần đã khởi hành về kinh,
việc truy tìm thích khách cũng không có kết quả khả quan, nàng lại nhớ
đến khối thạch kỳ diệu mà thích khách đó giao cho nàng, nếu giao ra nhất định có thể giúp không ít cho việc tìm tung tích đám thích khách đó,
nhưng Cẩn Vương xưa nay hành động luôn cẩn thận, căn bản không lưu lại
bất kỳ sơ hở nào. Nói không chừng nếu nàng có giao ra viên cẩm thạch đó
thì lại bị cho là vu oan cho hắn, tự nhiên làm sự việc thêm phức tạp,
nếu nói là thích khách giao lại cho nàng trước khi chết thì ai tin đây?
Không chừng lại làm việc thừa, chỉ cần đánh rắn động cỏ là được rồi,
không nên bức hắn đến đường cùng làm hắn liều lĩnh hành động, kết quả
không tốt cho cả hai bên.

Kỳ thật đêm hội hôm đó nàng đã quan sát các cô gái trong đám thích khách

đó, không chỉ có mĩ mạo mà hành động cũng rất dứt khoát, có thể thấy họ
đến từ một tổ chức được huấn luyện quy củ, mà khối cẩm thạch này có lẽ
vô cùng quan trọng đối với bọn họ, nếu mà họ phát hiện khối cẩm thạch
này giờ nằm trong tay nàng không phải nàng gặp nguy hiểm sao?

Nghĩ đến đây, Băng vội vàng đi tìm Linh Nhi lấy túi gấm đựng cẩm thạch cho
nàng, đốt đi thì thấy bên ngoài có tiếng ồn, nghe tiếng giáo huấn hình
như là Hoa thái phi, Cẩm Hồng nói sức khoẻ nàng không tốt nên không cho
bà vào nên Thái phi không nể mặt răn dạy nàng ấy vài câu.

Băng bình tĩnh nói vọng ra:“Cẩm Hồng không thể vô lễ, mau mời Thái phi tiến vào.”

Cẩm Hồng đáp ứng mời vào Hoa thái phi vào, Băng nằm tựa vào giường, hơi cúi thấp người đối với Hoa thái phi cười nói: “Thiếp thân mình còn chưa
khoẻ, không thể hành đại lễ với người, mong người lượng thứ!”

“Hoàng hậu cứ nằm là được là.” Thái phi cố gắng nén căm ghét cười.

“Nghe nói ngày mai Thái phi hồi cung trước, vì sao không ở lại đây thêm vài ngày nữa?”Băng khách khí hỏi.

“ Người khi đã lớn tuổi thì không chịu nổi hàn khí nơi này.”Hoa thái phi
nhìn nàng cười:,“Nghe nói hoàng hậu lần này tuy gặp hoạ nhưng mà thật
ra lại được phúc lớn, đến ngay cả bệnh tim nhiều năm cũng chữa khỏi, bản cung trong lòng cũng cảm thấy mừng cho hoàng hậu, nên muốn đến đây thăm xem sao.”

“Đa tạ thái phi quan tâm.” Đến xem cái gì? Thăm hay là đến chê cười nàng?
Băng trong lòng thầm mắng, bên ngoài thì cười nói khách sáo, sau đó
nói,“Các ngươi đều lui xuống đi! Để ta và thái phi có thể nói chuyện
riêng.”

Người vừa mới đi, không khí trong phòng liền thay đổi, thay vào không khí giả tạo là sự lạnh lùng cùng đối đầu, Hoa thái phi hừ lạnh nói:“Ngươi đúng là mệnh lớn a, Cẩn vương kia cũng thật ngốc, ngươi tính kế hại hắn,
vậy mà hắn lại hết lòng hết sức đi tìm thần y chữa bệnh cho ngươi…”

“Ta hại Cẩn vương khi nào?Thái phi nói chuyện cũng nên cân nhắc kỹ nha!”
Băng nhẹ nhàng khéo léo đem sự tình phủi sạch một cách sạch sẽ.

Hoa thái phi mặt thoáng chốc âm trầm đáng sợ, bỗng nhiên lại nở nụ cười âm lãnh lãnh,“Ngươi quả nhiên không thua cô cô ngươi.”

“Khuyên người đừng đem chúng ta đánh đồng, ta và người không có gì là giống
nhau.”Băng bình tĩnh đối đáp, Thái hậu vì tham quyền thế mà tính kế thao túng triều đình, còn nàng thì vì muốn đôi lứa yêu nhau có thể bên nhau
đồng cam cộng khổ nên mới tính kế, nói cho cùng nàng và Thái hậu mục
đích khác nhau hoàn toàn.

Thấy thái phi vẻ mặt như không tin vào lời nàng vừa nói, Băng miễn cưỡng
nói thêm,“Khuyên người một câu, sau này nếu óc dùng thủ đoạn thì nên cẩn thận thêm chút nữa, cẩn thận hại người hại cả mình nha! Lần này ta
không muốn cùng người so đo, nhưng nếu sự việc còn lặp lại ta nhất quyết không để yên.”

“Ngươi nói xem bản cung sao có thể để cho sơ sẩy tái phạm lần hai được!” Hoa
thái phi giận giữ cười nói, lần này là mệnh nàng lớn chứ nếu có lần tiếp theo thì không thể có chuyện may mắn vậy nữa đâu.

“Thái phi, người và ta chung sống hoà bình không tốt sao? Không nhất thiết
phải ngươi sống ta chết. Nếu mà người và ta cứ mãi so đo thì có được ích lợi gì?” Nữ nhân này rõ rang là Thái hậu, hiện tại không biết sống chết cứ bám lấy nàng không buông, nháo một đống không ra gì, đã vậy lại xém
tí nữa hại chết nàng, sớm đã biết như vậy thì nàng không nên giúp đỡ bà ta, cứ để bà ta giả điên giả dại thì tốt hơn.

“Chung sống hoà bình?” Hoa thái phi cười nhạo một tiếng,“Nằm mơ!”

“ Vậy đây chính là ý người.” Băng lười không muốn để ý bà, cao giọng nói:“Người đâu ! Thái phi mệt mỏi, đưa thái phi trở về.”

Hoa thái phi không nói được lời nào, nghiêm mặt đứng dậy bước đi, Cẩm hồng
đến tiễn bà ra cửa, Linh Nhi vẻ mặt khó hiểu tiến vào nói: “Nương nương, thái phi vì dao lại nổi giận đùng đùng khi ra về thế?”

“Mặc kệ bà ấy!” Băng chậm rãi ngồi dậy, cười lạnh nói:“Ngươi cho nàng đến
thăm ta thật sao? Lúc ấy không phải bà ta đẩy ta thì ta sao có thể lãnh
luôn nhát kiếm đó của thích khách?”

“hả! Vậy sao nương nương không nói cho Hoàng Thượng biết?”

“Nha đầu ngốc, nếu nói chuyện đó ra có lợi ích gì cho ta?”

Linh Nhi như hiểu được ý nàng liền gật đầu nói:“Nương nương nói đúng, chỉ là sau này nương nương cần phải đề phòng thái phi hơn nữa nha!”

“Miễn chuyện của bà ấy nữa đi, ta thấy không được vui, ngươi cùng ra ra ngoài được không?” Thuốc của Mộc thần y đúng là kỳ diệu, chỉ cần nàng không
cử động quá mạnh thì không còn cảm giác đau đớn tí nào nữa.

Từ này cùng Hãn nói chuyện, mọi chuyện không vui đã tan đi, tự do của nàng lại được khôi phục, có thể đi lại trong trang viên nhưng mà thị vệ bảo
vệ bên mình không giảm đi là mấy, chỉ là họ không dám ra mặt mà chỉ âm
thầm nấp chỗ khác đi theo nàng mà thôi.

Hoàng thượng đã mấy ngày không đặt chân đến Lục hiên, Băng nghĩ nam nhân này
không chỉ có mắc bệnh đa nghi trầm trọng mà trên phương diện tình cảm
luôn để tâm vào những chuyện vụn vặt nên không mấy khi giữ được tỉnh
táo, nàng có phải nên chủ động đi nói cho hắn thêm lần nữa không biết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận