Chí Tôn Phế Hậu

Băng hôn mê tới khi sắc trời đã chuyển sang hoàng hôn mới tỉnh lại, trong cung chưa châm
đèn, ánh tà dương buổi chiều chiếu vào cửa sổ, ở trong điện nhuộm đẫm ra một màu vàng óng ánh, không khí giống như ngưng trệ, không khí im lặng
mà lại cảm giác thật áp lực.

Băng chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu óc đần độn không thể hiểu được việc
gì đã diễn ra, trong miệng còn lưu lại vị ngọt quen thuộc của “tâm
hoàn”, mà ngồi ở bên cạnh giường là hoàng đế đang chăm chú nhìn nàng,
trong ánh mắt hắn có khó hiểu cùng tức giận, nhưng mà vẫn mang theo một
tia ôn nhu.

Vô lực hướng hắn cười cười, xem ra nàng lại làm việc ngốc, vụng trộm vứt
bỏ thuốc kết quả là thiếu chút nữa làm cho chính mình nguy hiểm tới tính mạng……

“Vì sao không uống thuốc?” ngữ khí trầm thấp biểu hiện hắn đang cố gắng
kiềm chế tức giận trong lòng, lại càng thêm trách mình không quan tâm
nàng, mấy ngày nay rõ ràng phát hiện thân thể của nàng càng suy yếu, vì
sao lại không có chút nghi ngờ nàng vì không dùng thuốc “tâm hoàn”mà gây ra bện tình nghiêm trọng vậy? Nàng vì sao không chịu uống thuốc? Là vì
hắn đã hứa hẹn buông tha Tề Lệ, nàng cho là lòng không còn vướng bận vì
vậy mà muốn chết sao?

Băng trầm mặc không đáp, biết rõ thuốc không phải thứ tốt,chỉ có ngu ngốc
mới ăn lại! Lại không biết nói với hoàng đế thế nào càng làm cho hoàng
đế hiểu lầm là nàng có quyết tâm muốn.

Tào Hãn trên mặt ôn nhu nhất thời ngưng lại, thần sắc càng ngày càng âm u,
một tay nắm lấy cằm của nàng, một mặt lại trầm giọng đối với nàng uy
hiếp nói:“Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn uống thuốc, nếu không……”

Ánh mắt mãnh liệt đó của băng làm cho nàng nhất thời cả kinh, đầu óc đang
ngưng trệ nhất thời cả kinh mà dựng hết lên, rất nhanh nước mắt của nàng ứa ra, như muốn nói gì đó nhưng lại không nói lên lời, chỉ chăm chú
nhìn hắn, hơn nữa thêm vào sắc mặt tiều tuỵ, yếu ớt lại càng ra vẻ đáng
thương.

Đôi lúc yếu đuối không phải là yếu, cường lực cũng chưa chắc đã là mạnh!

Lời tuy nói như vậy, nhưng khi biểu hiện ra với nàng, tâm lại bị thương cảm bao phủ, nếu nàng có được một cái thân thể khỏe mạnh thì nàng nhất định có thể vui cười mà đùa cợt, nhưng mà thân thể của nàng lại vô cùng suy
yếu lại làm cho nàng cảm thấy vô lực, cứ nghĩ nàng hôn mê là bản thân

nàng muốn buông tha sinh mạng mình, có thể với nàng mà nói từng ngày
từng ngày tồn tại là quá sức mệt mỏi….

Nàng không nghĩ chính mình vất vả nửa ngày, kết quả là sắp mất đi chính tính mạng của mình.

“Nhược Nghiên, đừng khóc…… Này cũng là vì tốt cho ngươi……” nước mắt của nàng
làm cho lửa giận trong lòng Tào Hãn bay đâu hết, chỉ còn lại là đau
lòng.

“Thật là tốt với ta sao?” Băng thì thào hỏi, nàng không dám tin hắn đối với
Nhược Nghiên có cảm tình, hạn thù trong lòng hắn tích luỹ từ năm này qua năm khác thật sự là không còn nữa sao ?

“Đương nhiên là thật……” Tào Hãn ôn nhu đem chuyện “ tâm hoàn” giải thích cho
nàng nghe, cuối cùng an ủi nói:“Nếu không phải của ngươi thân thể không
cho phép bỏ dược, ta cũng không muốn cho ngươi dùng lại thuốc kai, việc
này cũng là không còn cách nào khác. Ta đã muốn phái người đi tìm Y Tiên Điệp cốc, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.”

“Đa tạ Hoàng Thượng, ta mệt quá……” Băng chớp chớp mi mắt như muốn ngủ,
không nhìn tới hắn, lại càng không muống nghĩ tới nhu tình trong mắt hắn là thật hay là giả, mặc kệ sống hay chết, cảm tình của hắn với nàng mà
nói không quan hệ.

Băng cảm thấy thập phần buồn cười, nguyên lai tưởng “cứu tâm hoàn” gì đó thế nhưng tên là “ tâm hoàn”, càng không không thể tưởng nó còn có tác dụng phụ là tránh thai, cái người kia đem thuốc giao cho Tề Nhược Nghiên đúng là lo lắng nhiều quá mà.

Hiện nay hi vọng duy nhất của nàng đó là đặt vào người tên Y Tiên ở Điệp Cốc kia, hy vọng hắn thật sự tồn tại như theo lời đồn thổi mà hoàng đế nghe được, có tài thật sự có thể làm cho con người ta cải tử hoàn sinh.
Nhưng đối với Băng mà nói hy vọng này thật xa vời, nhưng mà dù sao có
còn hơn không.

Ngày một ngày một ngày đi qua, tất cả sự việc đều diễn ra một cách bình lặng như nước ảo một cái ao vậy, nhoáng một cái nửa tháng đã trôi qua, ”tâm
hoàn” hình như cũng đã có hiệu quả, hơn nữa do tỉ mỉ điều dưỡng, Băng tự cảm thấy được tinh thần tốt lên rất nhiều, thân thể trạng thái thậm chí đã có thể nói là khoẻ hơn trước kia rất nhiều, cánh tay phải bị thương
cũng đã có thể cầm được cả một cuốn sách, trừ bỏ màu da trở nên trắng
nõn hơn thì nhìn bề ngoài không có gì là bất đồng, nhưng tâm tình lại có gì đó hậm hực.

Nàng cho hậm hực, bực tức kia rằng có khả năng đến từ chính linh hồn của Tề
Nhược Nghiên đang ở bên trong thân thể này, mà nàng lại không phải lúc
nào cũng xuất hiện, nên Băng không được đáp án chính xác là do đâu, Băng tưởng là nàng đại khái cũng hiểu biết chút ít về tác dụng của “ tâm
hoàn”, chính là bản thân nàng luôn tránh ở chỗ tối một mình biểu tình

phản kháng , không rảnh đâu mà quan tâm tới bản thân nàng có ảnh hưởng
như thế nào tới Băng.

Mà mặt khác nhất là bộ dáng buồn bực lại phát tiết ra cho chính bản thân
Băng, làm cho nàng phải đối diện với hết thảy cảm xúc cực đoan phiền
chán, không chiếm được cảm xúc, từng giọt từng giọt ăn mòn nội tâm của
nàng, đè ép, kêu gào đến nỗi phóng thích ra ngoài, nàng cảm thấy chính
mình tựa như một cái quả bóng không ngừng bị thổi khí vào, không có khe
hở nào có thể phóng thích ra, tuỳ vào thời điểm mà khó chịu, không thể
khống chế….

Tào Hãn thấy nàng thần sắc u buồn, luôn khuyên nàng đi ra ngoài tản bộ giải sầu, hoặc đi ngự hoa viên thưởng ngắm hoa, hoặc đi nguyệt hoa trì ngắm
cá, nhưng mà nàng vẫn như cũ, vẫn lưu lại Thanh Dương cung làm gì cũng
không có đi.

Chán ghét không dứt diễn trò, chán ghét suốt ngày bị người quấy nhiễu,chán
ghét cùng người khác chung một thân thể, bị khó chịu như vậy rồi cũng
phải đến cực hạn, làm cho cảm xúc của Băng đối với Tào Hãn liên tục
thay đổi, mất đi hứng thú mà diễn trò, thường xuyên diễn ra tình trạng
câm nặng, một ngày cũng không nói với Tào Hãn quá mấy câu, dù sao nếu
nàng ta đã muốn phá hư thì cho nàng ta phá đi, nàng cứ như vậy, mặc kệ
Tào Hãn sẽ đem nàng ra mà xử lý.

Kỳ thật mà nói, gần đây triều chính nhiều việc, tiền tuyến chiến báo tin
truyền không ngớt, tình hình chiến đấu vẫn giằng co, mất đất chưa đoạt
lại được, triều đình quan lại bắt đầu tranh luận không ngớt, Tào Hãn
thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc trong lòng đã cảm thấy yên tâm, mọi
việc khác tạm thời cũng không cần cùng nàng so đo làm gì.

Này ngày sau ngọ, thời tiết tuy rằng rất tốt, nhưng dù sao đã là cuối mùa
thu, tới gần mùa đông, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, điều này rất hại
cho thẩn thể yếu ớt của nàng,Thanh Dương cung các nơi đều đã đặt rất
nhiều nào là ấm lung, trong góc điện cũng mang lên rất nhiều bình sưởi
ấm, trong mỗi bình sưởi ấ đều đặt một ít trầm hương, làm cho không khí
trong tăng thêm phần thanh nhã u nhiên.


Băng vốn thích nhìn thấy tuyết rơi trong thời tiết băng giá này, vì nó rất
giống như cái tiên và con người của nàng, lạnh lùng bỏ mặc sự đời, chỉ
cần biết một mình mình tồn tại là được, không muốn và không thích quan
tâm tới bất kỳ một ai khác. Lại nhìn vào bình sưởi ấm có màu than đỏ
rực, luôn rực cháy, ánh sáng của nó toả ra không gian bốn phía làm cho
mọi nơi như chỉ có một màu hồng nhạt, dù tuyết có rơi nhiều hơn nữa thì
nó vẫn thuỷ chung mà toả sáng như trước…Nhìn vào ánh lửa đó, tự nhiên
làm cho nàng lại nghĩ đến kẹo mạch nha, nó như dụ hoặc nàng tìm đến nó,
kích thích nàng nếm nó có phải là vị kẹo trong trí nhớ lúc trước hay
không, có phải có vị ngọt ngào như cũ không…

Nàng luôn luôn không ưa đồ ngọt, nhưng mà kẹo mạch nha lại là ngoại lệ duy
nhất bởi vì…… lúc trước nàng đã phải tránh giám thị để trốn tới một nơi
tối tăm để được cùng Diễm chia xẻ bọc kẹo mạch nha đó, đó từng là ký ức
quý giá nhất, đẹp nhất của nàng thời thơ ấu…

Nhóm nô tài phục vụ đứng xung quanh điện kinh hô lên, đầu của Băng đã gần
như chạm phải bình sưởi ấm, chỉ thiếu chút nữa là bị đốt cháy, tuy nhiên bụi than nóng từ đó bốc ra, làm nàng cảm thấy cực, nàng phản xạ mà lui
vội về phía sau, cánh tay như vậy nhưng vẫn bị phỏng, từng mảng đỏ nổi
lên, không nghĩ chỉ mới chạm vào tro than đó thôi mà lại gây ra vết
thương như vậy, lòng bàn tay mền mại của nàng vì vậy mà nổi dần lên từng mảng mụn nước…

Sau đó là một trận rối loạn, bình sưởi ấm đó lập tức bị chuyển đi nơi khác, nhóm nô tài nhanh chóng đem một đám tuyết phủ lên tay của nàng, đám
khác thì lại run như cầy sấy nhìn chằm chằm vào nàng, sợ nàng lại làm
hành động gì đó hại thân thể mình tiếp, làm liên luỵ bọn họ bị hoàng
thượng trách phạt.

“Vậy phải làm sao bây giờ a? Vậy phải làm sao bây giờ a? Hoàng Thượng nếu
trách tội xuống dưới……” Cẩm Hồng một bên vội vàng mang thuốc tới cho Băng, một bên miệng vẫn lải nhải nhắc tới, một đám mụn nước do phỏng
nổi lên nơi tay nàng làm cho nàng sợ hãi tới nỗi mặt trắng bệch.

Trong cung nô tài người nào không thông minh? Người nào không hiểu được nhìn
mặt người khác mà hành động, huống chi đều là người hầu hạ bên cạnh
hoàng thượng!

Nàng mặc dù là phế hậu, nhưng mấy ngày nay Hoàng Thượng đối của nàng độc
sủng, trong cung chưa từng có vị nương nương nào từng được đối xử như
vậy! Nói không chừng chẳng bao lâu nữa Hoàng thượng sẽ lại phục vị cho
nàng. Bây giờ nàng bị thương như vậy, Hoàng Thượng nếu trách tội xuống
dưới, bọn họ có mấy cái đầu cũng không thể chịu hết tội……


Băng tuyệt không để ý lòng bàn tay đau đớn, thuốc mỡ trong suốt mát mát phủ
lên lòng bàn tay, rất hữu hiệu giảm bớt phỏng rát, nàng vẻ mặt buồn cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của nhóm nô tài bên nàng, vây quanh nàng thành
một vòng lớn, lo lắng quan tâm đến nàng mà không để ý thấy nàng nhìn họ
mà buồn cười.

“Đây là làm sao vậy?” Tào Hãn khó khăn lắm mới tranh thủ thời gian trở về
Thanh Dương cung, ngự hoa viên hoa cúc đang nở rộ, suy nghĩ nếu mang
nàng ra ngoài đi dạo, làm cho tâm tình nàng được giải toả, nhưng mà thấy đám nô tài vậy quanh nàng thành một vòng như vậy thì vội tới hỏi, cũng
không biết có chuyện gì vừa xảy ra.

“Hoàng Thượng……” Nô tài vội quỳ đồng loạt, Băng thậm chí nhìn đến bọn họ cả người như lạnh run lên từng đợt

“Nhược Nghiên! Tay ngươi làm sao vậy?” Tào Hãn liếc mắt một cái liền thoáng
nhìn thấy trong lòng bàn tay phải Băng đổ đầy thuốc mỡ, bên cạnh nàng
còn có một khối băng, sắc mặt nhất thời trầm xuống,bực tức từ đâu trào
đến quát :“Cẩu nô tài! Các ngươi hầu hạ thế nào! Người đâu lôi toàn bộ
ra ngoài đánh năm mươi trượng!”

“Chậm đã! Là ta chính mình không cẩn thận, không liên quan đến bọn họ.” Băng
thậm chí không có đứng dậy, ngồi ở nhuyễn tháp liếc mắt một cái dò xét
hắn, không nhanh không chậm nói. Đối với hết thảy tức giận mà Hoàng đế
đang bừng lên nàng cũng không để ý, lại càng không muốn hắn vì nàng mà
đánh người vô tội.Nhưng mà trong mắt nàng lại thể hiện như thể trên đời
này nàng mặc kệ tất cả, vô tình, cảm xúc thì không biểu hiện rõ ràng.

“Ngươi không cần phải vì họ mà xin tha?” Tào Hãn đối với hành động bất kính
của nàng cũng không để ý, ánh mắt sáng quắc đem nàng đánh giá như muốn
xuyên thấu nàng, nhưng cuối cùng vẫn là dừng ở khuôn mặt tuyệt mỹ của
nàng.

Trải qua nửa tháng tỉ mỉ điều dưỡng, lúc này Băng đã không có những ngày mệt mỏi, sắc mặt nàng hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt, mái tóc búi tự
nhiên, để lại một phần dừng ở hai má, trên người, quần áo màu tím càng
làm tăng thêm cho nàng vẻ ngoài cao quý thanh lịch, vạt áo được thêu tỉ
mỉ từng đám mây trắng trôi bồng bềnh, như là có thể làm cho nàng thuận
gió mà bay đi, cả người không như các tần phi khác đua nhau trưng bày
trang sức trên người, riêng nàng không cần bất kỳ trang sức gì cầu kỳ,
mới thế thôi đã làm cho hắn không thể rời mắt khỏi nàng, như thể nhìn
nàng vĩnh viễn chưa đủ, như thể muốn đem hình bóng nàng khắc sâu vào
trong mắt, tạc thật sâu vào trong lòng.

“Cho dù là xin tha! Hoàng Thượng chuẩn sao?” Băng một cũng chút không thèm
để ý hắn trong ánh mắt nóng bỏng, vẻ mặt bình thản hỏi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui