Nhìn bàn tay của nàng đang đặt trên vai hắn, trong mắt Thương Diễm Túc hiện lên tia hàn quang cùng chán ghét, lạnh giọng nói: “Bỏ tay của ngươi xuống ngay!” Nghe thấy lời nói của Thương Diễm Túc, Ưng Dung Kiều không khỏi được một tấc lại muốn thêm một thước, chẳng những không có lấy tay xuống, ngược lại càng dán sát người vào một chút, dáng người xinh đẹp, ánh mắt yêu mị, vừa mị vừa nói: “Vương gia thật sự là không hiểu phong tình, có một tuyệt thế mỹ nhân như vậy ở trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự coi như không thấy sao?” Trong mắt Thương Diễm Túc hàn quang càng tăng thêm vài phần, nhưng vẫn không hề có động tác gì, chỉ lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm sao lại biết nàng trúng độc?” “Vào buổi chiều có gặp nàng bên ngoài Tường Vân điện, lơ đãng đụng phải cổ tay của nàng, đương nhiên là biết bản thân nàng trúng kịch độc”. “Là độc gì?” “Một loại độc mà ở trong một số tổ chức dùng để khống chế các con rối. Đương nhiên, nếu Vương gia có thể thỏa mãn yêu cầu của ta, bản công chúa có thể giúp ngươi đem độc trên người vương phi của ngươi giải trừ”. Độc dược dùng để khống chế người? Trong mắt Thương Diễm Túc hàn quang đại thịnh, Mộc gia! Đối diện với ánh mắt kiều mị của Ưng Dung Kiều, vẻ mặt của Thương Diễm Túc không có một chút dao động, dường như vị nữ tử trời sinh yêu mị như yêu tinh trước mắt hắn mà nói, cùng đầu gỗ không có gì khác nhau. Đưa tay đẩy nàng ta xa người mình, cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần, chuyện của Vương phi bổn vương khắc có cách giải quyết của mình, sẽ không phiền đến Dung phi lo lắng”. Sửng sốt một chút, không dám tin nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn giải độc cho Vương phi của mình hay sao? Hay là, độc kia căn bản chính là do ngươi hạ độc nàng?” “Việc này không liên quan tới ngươi, tốt nhất Dung phi nương nương vẫn không cần phải lo, còn nữa, ta cũng sẽ không cho phép ngươi giải độc cho nàng, ai biết sau khi ngươi giải độc xong, ngươi sẽ không hạ một loại độc khác lên người nàng!” Nói xong, Thương Diễm Túc xoay người bước đi, trúng độc, hóa ra nàng bị trúng độc sao? Như vậy nguyên nhân ngày đó cũng là do trúng độc hay sao? Nghĩ vậy, Thương Diễm Túc không khỏi thương tâm, cảm giác đau đớn tràn ngập toàn ngực. Hắn hiện tại, thầm nghĩ nhanh chút tìm được nàng, muốn ở bên cạnh nàng. Về phần Ưng Dung Kiều, phản ứng của nàng, hoặc là nàng suy nghĩ như thế nào, đối với hắn thì có quan hệ gì đâu? Trơ mắt nhìn bóng dáng của Thương Diễm Túc biến mất ở trước mắt mình, sau một lúc lâu Ưng Dung Kiều mới có phản ứng, hướng về phía hắn vừa rời đi dậm chân bất mãn mắng: “Chết tiệt, ngươi coi bản công chúa là người nào?” Có điều, đối với loại chuyện mà Thương Diễm Túc vừa nói, kỳ thật nàng thật đúng là có làm, nhưng không phải chỉ một hai lần mà thôi. Ánh mắt trời sinh đã yêu mị híp lại nhìn, mà giờ phút này, ngoài yêu mị ra, còn có một tia tinh quang, nhìn về phương hướng mà Thương Diễm Túc đã rời đi, lắc mình biến mất khỏi chỗ đứng, đợi đến khi xuất hiện lại, thì đã cách chỗ cũ khoảng mười thước. Nơi này là nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung, so với lãnh cung dường như còn hẻo lánh hơn, Lãnh Thanh Nghiên cắn chặt hàm răng chấp nhận cảm giác băng hỏa trong thân thể, thân thể đã lạnh như băng nhưng đồng thời cũng lại nóng như lửa, loại cảm giác này có thể khiến cho người ta bị điên đã giằng co không biết bao lâu, nàng không biết, chỉ là cảm thấy, dường như đã trải qua mấy đời rồi. Trên người lại ngấm ra một tia máu tươi, quần áo của nàng đều đã bị nhuộm thành màu phấn hồng, thậm chí trên mặt, cũng chảy ra mồ hôi cùng máu, dưới ánh trăng mông lung, có vẻ như qủy dị cùng yêu diễm. Minh Dạ nhếch môi, ở phía sau chống đỡ lấy thân thể của nàng, vận công che chở tâm mạch của nàng, bên dưới hắc bào để lộ ra ánh mắt rét lạnh, xuyên qua không gian nhìn về phương hướng Mộc gia. Trần Nhiên mặt trầm như nước, trong mắt lóe ra lành lạnh hàn quang, mà động tác trên tay cũng không ngừng nghỉ, trên người Lãnh Thanh Nghiên đã bị hắn đâm đầy ngân châm, tay hắn nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy ảo ảnh còn sót lại, thỉnh thoảng lại ở trên thân thể nàng điểm nhẹ một chút, rốt cục động tác ngừng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập thống khổ của Lãnh Thanh Nghiên. Minh Dạ cũng đưa mắt nhìn về phíaLãnh Thanh Nghiên, hỏi: “Thế nào?” Ánh mắt của hắn vẫn như cũ dừng lại trên mặt của Lãnh Thanh Nghiên, đưa tay mềm nhẹ lau đi hỗn hợp máu tươi cùng mồ hôi trên mặt nàng, nói: “Thời gian trúng độc không lâu, cũng không có ăn qua thứ gọi là giải dược mà Mộc gia đưa cho, độc tố kia còn chưa có xâm nhập quá mức vào trong cơ thể, cho nên, đợi nàng đem toàn bộ độc tố trong người chảy ra, sẽ không có chuyện gì”. Nghe vậy gật đầu, cũng không nói thêm điều gì nữa. Trần Nhiên đưa tay bắt đầu theo trình tự rút ngân châm trên người Lãnh Thanh Nghiên ra, biểu tình trên mặt cũng đã thả lỏng rất nhiều, nhẹ giọng nói : “Không biết vì sao, khi Mộc gia cho Thanh Nghiên ăn loại độc dược này, thế nhưng mấy ngày nay ta liên tục mơ thấy những chuyện trước kia”. “Trần Nhiên”. “Năm đó, một đám người chúng ta đều tìm cơ hội thoát khỏi Mộc gia, nhưng Thanh Nghiên lại không tìm được cơ hội như vậy, hơn nữa, trong một khoảng thời gian rất dài, cho dù nàng có gặp được cơ hội để rời đi, nhưng cũng bởi vì chúng ta mà không thể không buông tha cơ hội khó mà có được đó, bởi vì vào thời điểm đó, độc trong cơ thể chúng ta đều chưa tìm được cách giải, cần có Thanh Nghiên ở Mộc gia trộm được loại giải dược này”. Bên dưới hắc bào, nhìn không ra biểu tình của Minh Dạ giờ phút này, nhưng khi nghe những lời này của Trần nhiên, ở xung quanh thân thể hắn cũng đã xuất hiện một tầng hàn khí, “Ta sẽ không bỏ qua cho Mộc gia”. “Ta cũng sẽ không!” Đem chiếc ngân châm cuối cùng trên người Lãnh Thanh Nghiên rút ra, nói, “Minh Dạ, chúng ta nên sớm rời khỏi Mộc gia, mang theo Thập Cửu cùng giải dược rời đi, không biết bọn họ có vì thế mà chịu tra tấn gì không”. Mộc gia chưa bao giờ cho bọn hắn dư thừa giải dược, lúc trước trong một lần làm nhiệm vụ bọn họ đã mang theo mười tám viên giải dược thoát khỏi Mộc gia. Đem độc trên người giải trừ, bọn họ đã tiêu phí mất thời gian ba năm, trong ba năm này, mười chín người thì cũng chỉ còn một mình Lãnh Thanh Nghiên ở lại Mộc gia, vì bọn họ đã ăn cắp hay nói cách khác là từ trên tay các tử sĩ cướp đoạt “giải dược”, mà chính nàng lại bỏ đi nhiều cơ hội thoát khỏi Mộc gia. Nhẹ vỗ về hai má của Lãnh Thanh Nghiên, biểu tình trên mặt hắn chậm dãi thả lỏng xuống, độ ấm trên người dường như cũng đã khôi phục lại bình thường, khóe miệng Trần Nhiên hiện lên tia cười ôn nhu, nói: “Không ngờ rằng Mộc Kiệt thật sự lại độc ác như vậy, ngay cả với đứa cháu gái ngoại của mình cũng có thể xuống tay độc ác như vậy, may mắn là hiện giờ đã không có việc gì rồi”. Tay của Minh Dạ cũng đã sớm dời khỏi lưng của nàng, thuận thế đưa tay tiếp lấy thân thể của nàng đang ngã xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ dường như vẫn không yên của nàng, nói: “Chờ một chút đi, hiện tại tuy rằng Thanh Nghiên không còn ở Mộc gia, nhưng lại vẫn bị Mộc gia nắm giữ trong tay, hơn nữa Lạc vương phủ so với Mộc gia lại càng thêm khó đối phó”. “Ta biết, cho dù muốn tìm Mộc gia báo thù, với thực lực hiện tại của chúng ta, trên cơ bản chẳng khác nào đi tìm đường chết, ta sẽ không đi làm việc luẩn quẩn không đường ra như vậy”. Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện,đột nhiên một bóng người màu đen kiều nhỏ xuất hiện ở bên cạnh họ, trên khuôn mặt của nàng mang theo một tia lo lắng, nói: “Có người đang hướng về phía này đến, chúng ta đi nhanh đi!” “Là loại người nào?” “Thấy không rõ lắm, hình như là Thương Diễm Túc”. Hai người khẽ sửng sốt, sau đó cùng đem tầm mắt chuyển đến trên người Lãnh Thanh Nghiên, hắc y nữ tử thấy vậy khóe miệng khẽ giật giật, sau đó đưa tay mỗi tay lại nắm lấy một người, không kiên nhẫn nói: “Đừng nhìn, tốt nhất là đi nhanh đi, nếu không muốn bị Thương Diễm Túc đánh đến đây!” Thương Diễm Túc đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía bên trái, ngay tại vừa rồi, dường như hắn thấy phía kia có bóng đen hiện lên, nhưng là đợi đến khi hắn cẩn thận nhìn lại thì lại không thấy gì nữa. Khẽ nhíu lông mày,vừa rồi cũng vì hắn thấy vị khách không mời mà đến nên mới theo được tới đây, nhưng người kia vì sao lại cố ý đi vòng mấy vòng, ngược lại lại là luẩn quẩn đường xa đâu? Tầm mắt không khỏi chuyển về phía phương hướng mà bóng đen kia vừa rời khỏi, trong mắt hiện lên một tia gì đó, sau đó hướng về phía đó bay vút đi. Thời điểm nhìn thấy bóng người nằm kia mà quần áo đều đã nhuốm thành màu hồng, Thương Diễm Túc tâm hung hăng rung rung một chút, liền vọt lên phía trước ôm lấy nàng vào lòng, nhìn thấy trên mặt nàng toàn là máu trộn lẫn mồ hôi, còn có bên trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Thương Diễm Túc cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn. “Nghiên nhi!” Hiện tại nàng không hề còn bộ dáng tức giận, nếu như không cảm thấy hơi thở mỏng manh của nàng, Thương Diễm Túc thậm chí còn nghĩ nàng đã chết rồi, đưa tay cầm lên quần áo toàn mồ hôi cùng máu tươi, bên trong không khí vẫn còn phiêu đãng mùi máu tươi, Thương Diễm Túc không khỏi nắm chặt lấy bàn tay, “Nghiên nhi, tỉnh lại!” Nghiên nhi của hắn, rốt cuộc làm sao vậy? Nàng rốt cuộc trúng độc gì vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...