Hai người có thể nói đều là vết thương đầy mình, Lãnh Thanh Nghiên trên lưng bị thương, trên vai thì bị Thương Diễm Túc cắn để lại hai hàng răng rất sâu, nhất là trên môi, tuy rằng nơi này là nhẹ nhất, chỉ thoáng có chút sưng đỏ mà thôi, nhưng vấn đề là, nơi này lại là nơi bị lộ ra bên ngoài có thể bị người khác nhìn thấy. Thương Diễm Túc cũng không khá hơn chút nào, chỗ kia vẫn còn hơi hơi đau, thậm chí ngay cả cử động một chút thôi mà cũng đã không thấy thoải mái rồi, vết thương trên môi so với Lãnh Thanh Nghiên lại càng thêm nghiêm trọng hơn, đến bây giờ vẫn còn tơ máu thấm ra. Cũng bởi vì bết thương này mới tạo ra lúc ban sáng mà thôi, hơn nữa khi Lãnh Thanh Nghiên cắn hắn so với hắn cắn nàng còn ác hơn nhiều. Giờ phút này, hai người đã tạm dừng chiến tranh, ngồi đối diện với nhau trên giường, bởi vì là mùa hè, cho nên cho dù lưng Lãnh Thanh Nghiên lộ ra cũng không có cảm thấy lạnh, chỉ là quần áo phía sau lưng cơ bản là không có, điều này khiến nàng phải dùng tay để giữ lấy quần áo ở trên người, nếu không toàn bộ cảnh xuân sẽ đều lộ ra trước mặt hắn. Thương Diễm Túc đưa tay lau môi, đem vết máu chưa khô kia lau đi, ánh mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên âm tình bất định, đột nhiên đưa tay về phía Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Lại đây!” Lãnh Thanh Nghiên căn bản là không để ý tới hắn, ngược lại là đem mông dịch về phía sau một chút, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm, nói: “Không!” Hắn hận nhất là nàng bày ra vẻ mặt như vậy với hắn, thật giống như hai người bọn họ căn bản giống như người xa lạ, trong mắt không khỏi lại một lần nữa nổi lên gió lốc, giọng nói trầm xuống, lại nói: “Lại đây!” Khẽ cau mày lại, Lãnh Thanh Nghiên là kiểu người sẽ ngoan ngoãn nghe lời hay sao? Huống chi là đối với một tên mà tùy thời đều có thể gây bất lợi cho nàng. “Lãnh Thanh Nghiên, nàng như vậy là muốn ta tự mình ra tay sao?” Lãnh Thanh Nghiên vẫn không để ý hắn như cũ, nàng biết nàng đánh không lại hắn, lần va chạm ngày hôm qua nàng đã biết sự thật này, nhưng điều này cũng không tỏ vẻ nàng sẽ ngồi chờ chết, hoặc là sẽ phục tùng theo mệnh lệnh của hắn. Nếu đêm qua không có xảy ra chuyện qua lại với nhau như vậy, có lẽ Lãnh Thanh Nghiên thật là sẽ tuân theo mệnh lệnh của hắn không chối từ, bởi vì nàng biết nàng hiện tại không có năng lực đào thoát khỏi chỗ này, càng thêm không có năng lực thoát khỏi tay hắn, nhưng là nếu một khi đã làm cho nàng có ý niệm đấu tranh trong đầu, nàng cũng là tuyệt đối không tiếc mạng. Thương Diễm Túc chau mày, đối với phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên hiển nhiên là vô cùng bất mãn, cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa gì nữa, vươn tay ra túm lấy Lãnh Thanh Nghiên. Lãnh Thanh Nghiên muốn lui về phía sau, nhưng chỉ vừa mới động một chút liền cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, sau đó là cả người bay về phía Thương Diễm Túc. Đáy mắt thoáng hiện sát khí, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực liền đánh về phía Thương Diễm Túc. Thương Diễm Túc vươn bàn tay khác, dễ dàng hóa giải các chiêu thức của nàng, cầm lấy cổ tay của nàng, đồng thời tay kia đem nàng giam cầm trong lòng chính mình, trong đôi mắt kim quang đại thịnh, bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng càng thêm dùng sức, nói: “Nàng muốn giết ta?” “Ta không muốn giết ngươi, nhưng mà ngươi cũng đừng ép ta!” Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn, hờ hững nói. Nghe vậy, kim quang trong mắt Thương Diễm Túc giảm bớt đi một chút, giống như có chút bi thương, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại như thường, nhưng trong mắt lại hơn một tia dữ dội tà khí, tay nắm cổ tay nàng càng dùng sức, thậm chí có thể nghe được thanh âm xương cốt sắp bị bóp nát vỡ vụn. “Nàng đang ép ta giết ngươi, hay là bức ta trả nàng cho Mộc gia, để cho bọn họ xử trí nàng?” Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt không hề thay đổi chút nào, nếu chuyện đã đến mức này, tự nhiên nàng cũng sẽ không cầu ai cái gì, nhưng mà cho tới bây giờ, nàng đều không rõ, trước kia cũng đã gặp rất nhiều chuyện khiến người ta bực bội khó chịu, nhưng mà nàng vẫn đều nhẫn nhịn, hôm nay sao nàng lại dễ bị xúc động như vậy? Là vì bị thương liên tục sao? Có lúc nàng còn suýt chết nữa kia. Hay là vì những hành vi của Thương Diễm Túc, hết lần này đến lần khác kích thích nàng? Lãnh Thanh Nghiên trầm mặc làm cho Thương Diễm Túc tức muốn hộc máu, nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm rãi buông tay nàng ra, đặt tay nàng sang một bên, mà chính hắn lại là xoay người xuống giường, đi đến phía trước tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo, trầm mặc mặc lên. Bị bỏ lại ở trên giường Lãnh Thanh Nghiên cứ như vậy mà nhìn hắn thay quần áo, trong mắt có một chút khó hiểu, chẳng lẽ hắn buông tha cho nàng như vậy sao? Quả nhiên, nàng hoàn toàn không thể lý giải tư duy của hắn, cũng hoàn toàn không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, không khỏi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu, lại phát hiện Thương Diễm Túc vẫn còn ở trong phòng chưa đi ra, không biết là đang tìm thứ gì. Rất muốn bảo hắn đi ra ngoài, bởi vì nàng muốn thay quần áo, nhưng vẫn chần chứ không dám mở miệng, chỉ sợ hắn đột nhiên lại nổi điên, kỳ thật cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể hiểu được, vài lần trước, rốt cuộc là hắn tức giận vì cái gì vậy. Rất nhanh, Thương Diễm Túc lại đi tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy hắn đang cầm một chiếc bình sứ trên tay, chớp chớp mắt, trong lòng hoàn toàn chỉ còn lại có cảm giác vô cùng khó hiểu. Thương Diễm Túc cũng không nói thêm điều gì, ngồi xuống mép giường, sau đó liền vươn tay về phía Lãnh Thanh Nghiên. Theo bản năng tránh né, nói chung, Lãnh Thanh Nghiên thật sự cảm thấy người này, làm cho nàng nhìn không thấu, cân nhắc không ra, tiềm thức chính là không muốn tới gần một người nguy hiểm như vậy. Tránh né của nàng làm cho Thương Diễm Túc nơi đáy mắt xuất hiện một tia buồn bã, còn có một ít lửa giận, nhưng lần này, hắn cũng không nói cái gì thêm, chỉ càng tiến về phía trước, sau đó túm lấy nàng kéo tới trước mặt, cũng không để ý đến nàng có đồng ý hay không, tự ý thoa thuốc lên vết thương trên bả vai nàng. “Đây là thuốc gì?” Lãnh Thanh Nghiên vẫn là nhịn không được hỏi ra, bởi vì trong nháy mắt khi thuốc kia thoa lên vết thương, nàng đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng quái dị. Thương Diễm Túc khẽ cau mày, đạm mạc nói: “Ta thấy trên người nàng hình như không có vết thương nào cả?” Lời này, làm cho Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng run rẩy vài cái, nhịn không được nói: “Ngươi còn chưa thấy hết, sao có thể xác định là trên người ta không có vết thương nào?” Thương Diễm Túc ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên, chỉ là trong mắt xuất hiện một ý cười xấu xa, nói: “Trước sau đều sờ lần, không có đụng đến vết thương nào cả, hay là sẹo của nàng toàn bộ đều ở nơi khác?” Làm một kẻ được Mộc gia bồi dưỡng trở thành một tử sĩ vĩ đại, trên thân thể của nàng lại không hề có một sẹo nhỏ nào, đây là hiện tượng thực không bình thường. Mà những lời này của hắn, làm cho Lãnh Thanh Nghiên không còn bảo trì được bộ dáng lãnh đạm như trước nữa, xấu hổ nhìn hắn, dùng tay đẩy bàn tay đang xoa thuốc trên vai nàng kia ra: “Vậy thì sao? Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” Trên người nàng quả thật không có vết sẹo nào, ngay cả nàng cũng đều cảm thấy khó mà tưởng được, mặc kệ đã bị thương tổn như thế nào, sau khi vết thương lành lại, trên người nàng sẽ tìm không thấy dù chỉ là chút dấu vết nhỏ, nàng không biết vì sao lại có thể như vậy, nhưng vô tâm đi cầu chứng. (không muốn đi tìm hiểu) Thương Diễm Túc lại lần nữa đưa tay đến trên vai của nàng, tiếp tục cúi đầu vì nàng thoa thuốc, mãi cho đến khi đã xong mới ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có một tia tà khí, nói: “Thuốc này có thể làm cho miệng vết thương của nàng lưu lại dấu vết vĩnh viễn”. Sửng sốt một chút mới phản ứng lại, vội vàng dùng sức hất tay hắn ra ra, đồng thời cũng dịch người về phía sau một chút, nhưng mà, thuốc của hắn hình như đã phát huy tác dụng rồi. “Đồ điên!” Đây là từ duy nhất mà Lãnh Thanh Nghiên nghĩ ra, nàng thật sự cảm giác Thương Diễm Túc giống như người điên vậy, làm ra những chuyện hoàn toàn không có đạo lý. Vì sao lại muốn để lại vết sẹo trên thân thể nàng chứ? Thương Diễm Túc nhíu mày lại từ chối cho ý kiến, trong đáy mắt hắn, thậm chí còn có thể tìm được một tia đắc ý, sau đó không tiếp tục để ý tới Lãnh Thanh Nghiên, xoay người liền ra bên ngoài phòng. Từ bên ngoài truyền đến giọng nói của Thương Diễm Túc: “Đi hầu hạ Vương phi thay quần áo!” “Dạ!” Theo sau, tám vị nha hoàn từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, nhưng ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên cũng phát lạnh, trực tiếp tung chưởng về phía cửa. “A!” Trước khi đám nha hoàn kịp đi vào, đúng lúc đó cửa phòng đóng chặt lại. Lãnh Thanh Nghiên nhếch môi, lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng, nói: “Không được tiến vào!” Mới vừa đi vài bước Thương Diễm Túc liền dừng lại quay lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt kia, khẽ nhíu mày lại, vẫy tay để cho đám nha hoàn lui ra, tùy ý phân phó vài tiếng, sau đó hắn liền đứng ở nơi đó chờ nàng xuất môn. Hình như, còn phải tiến cung thỉnh an, như thế cũng đáng giá chờ mong một chút. Thương Diễm Túc híp mắt lại, dưới ánh sáng mặt trời chiếu lên, kim quang trong mắt hắn vẫn chói mắt như vậy, lộ ra hàn ý nhàn nhạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...