Dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiaoooo
Đại học Trung Hải.
Trên sân vận động to lớn, cờ màu bay tung bay, tiếng người ồn ào, từng ngành học tổ chức đón sinh viên mới đến, những anh chị khóa trên nhiệt tình chào đón tân sinh viên nhập học.
Đón tân sinh viên đến là việc quan trọng của đại học mỗi một năm tựu trường. Các anh khóa trước mở to hai mắt, ánh mắt di chuyển đến những nữ sinh viên mới xinh đẹp, cũng không ít đàn anh giúp đỡ khiêng hành lý, tiện đà làm hướng dẫn viên, cả một đám đều hưng phấn đến chết.
Tần Dương đeo balo, mặc quần áo bình thường đến nỗi chỉ cần hắn đứng ở trong đám đông là bị phai mờ hẳn. Hắn tìm đến chỗ khoa tiếng Anh đón người mới, lại phát hiện ngành khác đón người mới tuy rằng cũng là nam sinh chiếm đa số, nữ sinh thì ít, nhưng mà khoa Tiếng Anh chỉ có hai người nam sinh, còn lại đều là nữ sinh, hơn nữa ngoại hình rất xinh đẹp.
Đàn chị rất nhiệt tình giúp Tần Dương làm thủ tục nhập học, sau đó hắn được hướng dẫn đóng học phí rồi được giao chìa khóa ký túc xá.
Tòa nhà số 11, phòng 306.
Tần Dương đi đến nơi, phát hiện cửa phòng đã mở ra, trong phòng có hai nam sinh ngồi: một người có thân hình vạm vỡ mặc áo thun màu đen đang sắp xếp bàn học, một người khác có vóc dáng gầy gò, đeo mắt kiếng gọng đen ngồi trước máy vi tính chơi game online.
Tần Dương đi vào phòng, hai nam sinh đều quay đầu, trên mặt thanh niên cường tráng lộ ra nụ cười nhiệt tình:
- Bạn cùng phòng 306?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, hai người đến thật sớm.
Thanh niên vạm vỡ rất nhiệt tình giới thiệu nói:
- Tôi là Tôn Hiểu Đông, đến từ Đông Bắc, hắn là Lâm Trúc, đến từ Côn Nam, bạn tên là gì?
- Tần Dương, Tần trong “triều Tần”, Dương trong “ánh dương”, người Yến Kinh.
Lâm Trúc cười lên tiếng chào, mọi người xem như đã quen biết.
Tần Dương đảo qua vị trí cái giường còn dư lạị, cười nói:
- Một phòng ngủ có bốn người, còn một người chưa đến.
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Thời gian báo danh cũng có một ngày, có lẽ buổi chiều mới đến. Tần Dương, dọn dẹp hành lý nhanh lên, chúng ta đi ăn cơm rồi đi mua một ít đồ dùng hàng ngày. Buổi tối chờ người còn lại đến, bốn người tụ họp một chút, sau này chính là anh em trên một chiến tuyến.
- Được!
Mặc dù Tần Dương cũng không có chuẩn bị ở ký túc xá, dù sao hắn có rất nhiều chuyện ở ký túc xá không tiện, nhưng đã là bạn học, lại được phân chung một phòng ngủ cũng là duyên phận, Tần Dương cũng rất nguyện ý kết bạn bè.
Tần Dương dọn dẹp một chút, ba người cùng đi ra lầu ký túc xá, tiến về quán cơm.
Ba người chọn bàn ăn, cùng mọi người lấy cơm và thức ăn, sau đó ngồi xuống. Vừa mới chuẩn bị ăn cơm, tiếng cãi vã kịch liệt bỗng nhiên truyền vào tai mấy người.
Tần Dương quay đầu, nhìn thấy hai thanh niên nhìn nhau như hai con gà chọi, ở bên cạnh bọn hắn có một cô gái rất xinh đẹp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người.
- Tôi cảnh cáo cậu, nếu tôi còn thấy cậu xuất hiện trước mặt Lưu Hồng thì đừng trách tôi!
- Ơ hay, Lưu Hồng là bạn gái của cậu à? Cậu cho rằng cậu là ai mà xen vào chuyện của tôi chứ?
- Cậu nói thêm câu nữa thử xem?
- Tôi đang nói đây, cậu nghĩ mình là ai hả, có bản lĩnh thì solo mẹ đi.
- Đmm!
Một nam sinh đột nhiên hất bàn ăn trong tay mình ném về phía nam sinh đối diện, nam sinh kia cuống quít quay đầu, nhưng vẫn bị nước canh đổ đầy người, bị nam sinh nọ thừa cơ đá lên đùi rồi đạp trên mặt đất.
Không chờ đối phương đứng lên, nam sinh nọ đã xông tới, lấy bàn ăn bên cạnh đập xuống.
Tần Dương nhìn trợn mắt, wtf, tình huống gì đây?
Giành bạn gái?
Dữ dội như vậy?
Tư thế đánh nhau cũng quá thành thạo, ra tay cũng không nương tay chút nào hết.
Kỳ quái hơn là sinh viên xung quanh thấy cảnh này, vậy mà không có ai đi ngăn cản, ngược lại tràn đầy phấn khởi đứng xem, thậm chí còn có người hò hét tương trợ.
Chuyện này không thấy quá mức rồi sao?
Rất nhanh, nam sinh bị đánh đành chịu thua, liên tiếp cầu xin tha thứ, còn nam sinh đánh người vẻ mặt đắc ý, tựa như dũng sĩ đấu vật thắng lợi bước đến trước mặt cô gái kia, sau đó ôm cô rời khỏi nhà hàng.
Nét mặt Tôn Hiểu Đông như thấy quỷ:
- Tranh bạn gái phải trực tiếp dùng đến bạo lực như vậy? Cô gái kia cũng không khuyên giải ngăn cản một lần, còn đi cùng nam sinh đánh thắng?
Lâm Trúc bên cạnh lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí biểu tình có chút kỳ lạ, hỏi ngược lại:
- Trước khi hai người thi đậu đại học Trung Hải, lẽ nào không biết chút gì về trường này?
Tần Dương nghiêng đầu, thử hỏi:
- Biết một chút. Nghe cậu nói như vậy, hình như ở đây có gì đặc biệt?
Tôn Hiểu Đông cũng hỏi:
- Đúng vậy, những người đánh nhau chẳng lẽ không sợ bị trường học xử phạt sao?
- Xử phạt?
Lâm Trú kỳ lạ nhìn Tôn Hiểu Đông:
- Đương nhiên sẽ không bị xử phạt, chỉ là đánh một chút mà thôi, cũng đâu có ai phải vào bệnh viện.
Thấy hai người khó hiểu, Lâm Trúc thở dài nói:
- Xem ra các người không hiểu rõ đại học Trung Hải! Đại học Trung Hải có tiếng là đại học đặc biệt nhất ở Trung Hải bởi vì một chữ: “loạn”!
- Loạn?
Lâm Trúc khẳng định gật đầu:
- Đúng vậy, chính là loạn! Đại học Trung Hải cũng coi như trường học nổi tiếng, trước kia cũng không phải như vậy, nhưng mà về sau xuất hiện một vị hiệu trưởng kỳ lạ, quan điểm của ông ta là không thể che chở sinh viên, điều này sẽ bọn họ trở nên yếu đuối, giống như là đóa hoa bên trong nhà kính, đi vào xã hội sẽ không chịu nổi bị vùi dập. Lúc hắn phát biểu phương pháp học đại học này đã gây náo động rất lớn, đã xảy ra chuyện gì trong đó thì không thấy nói tới, nhưng phương pháp này vẫn được thực hiện, sau đó phát triển đến mức như bây giờ: toàn bộ đại học chính là một xã hội cô đọng, tranh cường hiếu thắng, hiện thực, tiền tài, giai cấp, đều có thể cảm nhận được ở nơi này!
Tôn Hiểu Đông giật mình mở to hai mắt:
- Vậy ý của cậu là hiện tại đại học Trung Hải là một đại học tạp nham?
-Không!
Lâm Trúc lắc đầu, ánh mắt có hai phần kỳ dị:
- Đại học Trung Hải mấy chục năm nay phát triển đi lên, phong cách trường học là mỗi ngày mỗi khác, thường xuyên bị người lên án, nhưng số lượng tinh anh tốt nghiệp từ đại học Trung Hải không thấp hơn những trường đại học khác, thậm chí nhiều hơn. Rất nhiều người đạt thành tựu rất cao ở mỗi lĩnh vực, bọn họ khi nói đến kinh nghiệm thành công đều nhắc tới bốn năm cuộc sống đại học đã thay đổi cuộc đời của bọn họ!
Sinh viên đại học Trung Hải trải qua bốn năm đại học, sau tiến vào xã hội, thường thường sẽ thấy như cá gặp nước, nhẹ nhõm ứng đối, cho dù là những người trong trường học thường xuyên bị lấn ép khi tiến vào xã hội cũng sẽ không tệ. Cái này có lẽ chính là rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, đây cũng là lí do đại học Trung Hải loạn như thế nhưng vẫn tồn tại đến bây giờ, đồng thời lượng người trúng tuyển vẫn không thấp.
Tôn Hiểu Đông sợ hãi than:
- Nói như vậy, bước vào đại học Trung Hải chẳng khác nào sớm tiến vào xã hội?
Lâm Trúc gật đầu:
- Cũng gần là vậy, nhưng mà khoa Tiếng Anh luôn luôn có ít nam sinh mà nhiều nữ sinh, tình huống còn hơi đỡ một ít. Như khoa công nghệ kìa, ai, mức độ trong tối ngoài sáng tranh đấu hoàn toàn vượt qua tưởng tượng.
Tần Dương không nói chuyện, nhưng là ánh mắt lại hơi sáng lên.
Hắn vốn cảm thấy đi học có chút buồn tẻ nhàm chán, nhưng mà bây giờ xem ra, trường học này có lẽ khá thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...