Team dịch: TTTV
Dịch: Đào_muội
Biên: Xiao
Nguồn:
Vừa rồi Hàn Thanh Thanh cũng đứng cạnh giúp đỡ Tần Dương, vừa ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy đám người đối diện đi tới.
Trương Khôn.
Không chỉ có mình Trương Khôn, mà là một đám nam nữ, Hàn Thanh Thanh nhanh chóng nhìn qua một lần, tổng cộng chín người, sáu nam ba nữ.
Trong tay những người này cũng cầm vỉ nướng, ôm lều vải, còn có nước, đồ ăn, bia các kiểu, hiển nhiên bọn họ cũng chuẩn bị cắm trại ở đây.
Phiền toái tới rồi.
Trong lòng Hàn Thanh Thanh thấp thỏm, quay đầu lại nhìn Tần Dương, vừa hay nhìn thấy khóe miệng Tần Dương khẽ nhếch lên, bình tĩnh mà tự tin, không có chút vẻ hoảng sợ nào.
Trương Khôn dĩ nhiên nhằm vào Tần Dương, hắn đi đến đối diện Tần Dương, cười nói:
- Không ít người nha, vừa hay làm hàng xóm, đông người cũng náo nhiệt. Đợi chút nữa mọi người có thể cùng chơi trò gì đó.
Tần Dương cười cười:
- Nếu tôi nói không muốn chơi trò chơi, cũng không muốn làm hàng xóm của anh, tôi nghĩ anh cũng không rời đi đâu.
Thần sắc Trương Khôn không thay đổi, cười nói:
- Đất ở đây bằng phẳng, rất tốt.
Trương Khôn không thèm quan tâm Tần Dương, quay đầu nói:
- Cứ vậy đi, dựng lều lên trước.
Ánh mắt nhóm người kia nhìn về phía Tần Dương cũng không chút che giấu có mấy phần khiêu khích và vui sướng khi thấy người khác gặp họa, miệng cười đặt đồ trong tay xuống, vị trí sát cạnh chỗ bọn người Tần Dương dựng trại, cách nhau cũng chỉ năm sáu thước.
Hà Thiên Phong xông tới, thấp giọng hỏi:
- Quen à?
Tần Dương ừ một tiếng nói:
- Hội Thăng Long trường chúng ta, Trương Khôn.
Tôn Hiểu Đông bu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Khôn:
- Chính là kẻ lần trước gây sự với cậu ở sân bóng rổ?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Ừ, chính là hắn.
Hà Thiên Phong nhíu mày:
- Có ân oán? Đối đầu?
Tần Dương giải thích:
- Tên Lưu An gây sự với tôi ở bar 838, là tiểu đệ của hắn.
Hà Thiên Phong bừng tỉnh hiểu ra:
- Vì tiểu đệ nên mới ra mặt ở sân phải không, hiểu rồi!
Tôn Hiểu Đông hừ nói:
- Sợ đ gì hắn, muốn đánh nhau, chúng ta cũng không sợ!
Hà Thiên Phong cười ha ha nói:
- Đánh nhau? Tôi nghĩ đối phương chắc không ngốc như vậy. Lão đại một mình cân cả hội tán thủ, nếu đối phương đã là người của trường học chúng ta, không thể nào không chú ý điểm này.
Tần Dương không lên tiếng, ánh mắt lại rơi vào ba tên con trai trong đám người kia. Tuy là lần đầu gặp nhau nhưng Tần Dương đã nhạy bén nhận ra ba người này không giống người bình thường. Tư thái bước đi của họ, động tác của họ đều lộ ra vẻ dũng mãnh.
Ba người này chắc hẳn là quân nhân, hoặc là từng được huấn luyện đặc biệt như vậy. Dù sao cuộc sống mấy năm ngồi hành lệnh có ảnh hưởng đến con người rất lớn, dù là trở về cuộc sống thành thị, trong nhất cử nhất động cũng không tự chủ mang theo một số động tác có tính ký hiệu. Đối với người thường mà nói có lẽ chưa chắc nhận ra, nhưng đối với Tần Dương đúng là chuyện vừa liếc mắt đã nhận ra.
Đây là trùng hợp, hay do đối phương có chuẩn bị trước?
Tần Dương không suy nghĩ việc này lâu, bởi hắn căn bản không sợ hãi. Nếu đối phương không trêu chọc mình thì thôi, nếu muốn trêu chọc, vậy thì cứ chờ xem.
Tôn Hiểu Đông cũng mơ hồ nhìn thấy một số chuyện, có chút lo âu thấp giọng hỏi:
- Đối phương xem ra hình như không kém đó?
Tần Dương cười cười:
- Kệ bọn họ, lửa than làm xong rồi, bắt đầu nướng đi, lẽ nào các cậu không đói à.
Tần Dương vừa nói như vậy, mọi người nhất thời kích động.
- Ừ, nướng thịt nướng thịt, vừa leo núi nửa ngày trời, tôi sớm đã đói rồi.
- Được rồi, kệ bọn họ, xe tới tướng cản, nước tới đất ngăn!
- Làm việc thôi, đói chết mất.
Hàn Thanh Thanh đứng cạnh Tần Dương, thấp giọng hỏi:
- Thật sự không có gì?
Tần Dương cười cười:
- Thật sự không có gì.
Hàn Thanh Thanh nhìn biểu cảm bình tĩnh của Tần Dương, thở phào nhẹ nhõm:
- Được thôi, cậu chắc chắn thì tốt.
Đám người Tần Dương lấy thịt nướng ra, bắt đầu nướng. Vải ăn đã trải xong, mâm giấy cũng dọn xong, bia, đồ uống cũng đem ra, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu thịt nướng!
Hà Thiên Phong xung phong nhận việc bắt đầu nướng thịt, những người khác ở bên cạnh phụ giúp hoặc ngồi trên đất uống nước, chờ nướng thịt xong.
Khi bọn người Trương Khôn bên cạnh dựng lều xong, vỉ nướng cũng dựng xong, đĩa thịt nướng đầu tiên bên phía bọn người Tần Dương đã được dọn lên.
- Tôi nướng đã, mọi người ăn uống trước đi!
Hà Thiên Phong hét lên, sau đó lấy một lượt thịt nướng mới gì đó đặt lên vỉ, bắt đầu quét dầu.
Đám người Tần Dương nâng ly nước hoặc bia, cùng cụng nhau vui vẻ hô to:
- Cạn ly!
Có quà vặt và thịt nướng làm đồ nhắm, mọi người đều vô cùng cao hứng. Đám người Trương Khôn ở một bên cũng bày đồ đạc, thịt nướng chưa dọn lên mà từng túi thịt kho đã dọn lên trước, một đống lỗ tai heo, thịt kho, thịt đầu heo vân vân, bia cũng trực tiếp dọn xong xuôi.
Trương Khôn đứng lên, bước hai bước cười nói:
- Tần Dương, các cậu nhiều người như vậy, thịt nướng không theo kịp tốc độ rồi. Bên chúng tôi có rất nhiều đồ nấu sẵn, có muốn cùng ăn không?
Tần Dương cười nói:
- Anh đại gia, nhiều tiền như vậy, vậy các anh cứ từ từ ăn đi. Đêm còn dài, chúng tôi không vội, có thể đợi.
Trương Khôn cười cười:
- Chờ đợi cũng buồn chán, hay là chúng ta chơi chút trò chơi?
Tần Dương biết mình không để ý Trương Khôn, đối phương cũng sẽ tìm cách bịp bợm gây sự với mình, tiêu sái hỏi:
- Chơi thế nào?
Trương Khôn giả bộ cười trả lời:
- Chủ yếu là giải trí, mọi người đều đến nướng thịt chơi đùa, vậy chúng ta cược thịt nướng, thế nào?
- Cược thịt nướng?
Chân mày Tần Dương khẽ nhếch lên:
- Cách cược thế nào?
Trương Khôn cười nói:
- Chúng ta chia hai phe chơi, một đội cử ra ba người oẳn tù tì, thắng hai trong ba hiệp, tiền cược là một mâm thịt nướng hoặc thịt kho, thế nào?
Hà Thiên Phong bên cạnh nói:
- Một mâm thịt nướng ý là bên thua nướng một mâm thịt cho bên thắng?
Trương Khôn rất bình tĩnh cười nói:
- Đúng, đã nói rồi mà, vui là chính, mọi người đều là học sinh, tiền cược gì đó mặc dù tôi không quan tâm, nhưng cược lớn lại sợ mọi người không chịu nổi, cược nhỏ lại không thú vị. Cậu nói đúng không? Chúng ta đều đến nướng thịt mà, vậy cược thịt nướng, thắng ngồi hưởng lộc, thua tâm phục khẩu phục, lao động phục vụ người thắng, thế nào?
Trương Khôn hơi dừng lại một chút, tự tin mỉm cười nói:
- À, quên tự giới thiệu, tôi là cũng học đại học Trung Hải, là đàn anh của các cậu, tên Trương Khôn, hội viên bạc hội Thăng Long.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, hội viên bạc hội Thăng Long?
Nhìn dáng điệu vừa mới nói chuyện của hắn và Tần Dương, thật giống như giữa hai người có chút mâu thuẫn?
Tần Dương sao lại đắc tội hắn?
Cược thịt nướng?
Vụ cược này quả thực có chút mới lạ, người thắng ngồi không hưởng lộc ăn thịt nướng, người thua lao động nướng thịt cho người thắng, có điều xem khẩu khí Trương Khôn, cơ hồ rất nắm chắc.
Tần Dương khẽ nhíu mày một cái, còn chưa lên tiếng, Trương Khôn đã mỉm cười mở miệng nói lần nữa:
- Tần Dương, chắc cậu không phải không dám chứ? Dầu gì cậu cũng là nhân vật quan trọng của tân sinh viên năm nhất, trò chơi nhỏ như vậy cũng không dám chơi sao? Thế nào, sợ mất mặt trước mặt các người đẹp hả?
Tôn Hiểu Đông vừa nghe thấy khẩu khí của Trương Khôn, nhất thời khó chịu, ở bên cạnh quát lên:
- Lão đại, cược với hắn đi, thịt nướng để tôi nướng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...