Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiao
Nguồn: - Mấy cậu, hôm nay chúng ta phải đến hội trường sớm để chiếm vị trí nha! Toàn bộ khoa Tiếng Anh cũng không ít người đâu, đi sớm mới có thể giành vị trí đầu được, không thể bỏ lỡ việc ngắm gái đẹp cự ly gần đâu.
Đám người Tần Dương mới vừa ăn xong cơm tối, Hà Thiên Phong đã bắt đầu thúc giục, hai hàng lông mày tràn ngập hưng phấn. Hắn là bí thư của lớp, phần lớn hoạt động là do hắn phụ trách.
- Đi thôi, tìm vị trí tốt còn cổ vũ cho lão tam nữa!
- Đi, đi, đi! Đi luôn nào!
Đây là lần đầu tiên Tần Dương tham gia dạ tiệc sinh viên, trong lòng có chút chờ mong, về phần Tôn Hiểu Đông càng hưng phấn đến mức mắt sáng lên, còn hơi hồi hộp nữa.
Hà Thiên Phong đập tay lên vai Tôn Hiểu Đông:
- Lão tam, cậu căng thẳng cái quái gì chứ? Đây là thời điểm cậu thể hiện tài năng hấp dẫn ánh mắt, gia tăng mị lực, tạo nền móng vững chắc để sau này cua gái. Tuyệt đối đừng sợ, nhất định phải làm thật tốt!
Lâm Trúc ở bên cạnh cũng khuyến khích:
- Đúng rồi đó, hôm nay không phải vì bản thân cậu thôi đâu, còn vì phòng 306 của chúng ta, vì lớp chúng ta, vì cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp, không cho phép sơ suất!
Tần Dương nhìn hai người, cười nói:
- Được rồi, các người đừng gây áp lực cho lão tam nữa. Đây chỉ là một buổi biểu diễn bình thường thôi, dựa theo cảm giác mà biểu diễn, cứ như bình thường là OK, không cần nghĩ nhiều.
Hà Thiên Phong nghe Tần Dương nói như thế, cũng gật đầu nói:
- Đúng rồi, cậu là đai đen đó, đám cặn bã kia chỉ có nước bị đánh thành tro!
Tôn Hiểu Đông gật đầu:
- Tôi sẽ làm hết sức.
Một nhóm bốn người đến hội trường nhỏ rất sớm nên nơi đây mới có rải rác vài sinh viên, dù sao đa số sinh viên đều có thói quen đến vào 10 phút cuối cùng, đây cũng là chuyện bình thường đối với sinh viên.
Trong chốc lát, sáu người tham gia biểu diễn Taekwondo mới đến, thấy Tần Dương ngồi bên người Tôn Hiểu Đông, thần sắc tràn đầy cung kính, lại không dám phách lối chút nào.
Đối với thành viên câu lạc bộ Taekwondo mà nói, dùng nắm đấm đánh thắng mới là bản lĩnh thật sự, uy phong biết mấy, huống chi, mặc dù Tần Dương chỉ giúp Tôn Hiểu Đông, nhưng cũng là giúp bọn họ đỡ bị mất mặt.
Nếu video kia bị truyền đi thì thể diện của bọn họ có còn không?
- Chào anh Dương!
Tần Dương nghe mấy học viên Taekwondo gọi mình như vậy, nhịn không được cười rộ lên. Thái độ của những người này đã thay đổi rất rõ ràng.
- Không cần khách khí, cứ gọi tên tôi là được. Tối nay các cậu vất vả rồi.
Thái độ Tần Dương hiền hoà khiến hảo cảm của thành viên câu lạc bộ Taekwondo đối với hắn tăng lên nhanh chóng. Đây mới là giấu tài nè, người vừa có bản lĩnh vừa hiền hoà, không giống như một số người, bản sự không có bao nhiêu mà cái đuôi đều vểnh lên trời.
- Không vất vả chút nào, đây cũng là cơ hội biểu diễn mà!
Một nam sinh tới gần, mỉm cười nói:
- Chuyện hôm trước hội trưởng đã biết, muốn mời anh Dương ăn cơm để cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, giữ gìn thể diện cho câu lạc bộ Taekwondo.
Tần Dương cười cười nói:
- Khách sáo làm gì, tôi ra tay cũng là vì không muốn lão tam mất mặt, cho nên bữa cơm này tôi không dám đi đâu.
Mọi người đều là người hiểu chuyện, Tần Dương vừa nói vậy, mọi người cũng đều hiểu, hắn nói rõ rằng giúp các người là vì Tôn Hiểu Đông chứ không phải vì câu lạc bộ Taekwondo, các người muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Tôn Hiểu Đông!
Nếu là người khác nói câu này, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy hắn hơi kiêu ngạo làm họ khó chịu, nhưng mà khi Tần Dương nói ra lại không ai lộ ra nửa điểm không vui, ai bảo người ta giỏi vậy chứ?
Tôn Hiểu Đông thấy trợ thủ biểu diễn tới bèn đứng lên:
- Lão đại, chúng tôi đi luyện tập một chút để quen sân khấu.
Tần Dương cười nói:
- Đi đi, cố lên!
Đám người Tôn Hiểu Đông rời đi rồi, Hà Thiên Phong mới bĩu môi nói:
- Trước ngạo mạn sau cung kính, những người này không thể thành thật chút sao?
Tần Dương hỏi ngược lại:
- Có bản lĩnh thì được tôn trọng, không thì bị xem thường, không phải rất đúng sao?
Hà Thiên Phong á khẩu không trả lời được, hậm hực gật gật đầu:
- Nói như vậy cũng không sai!
Đôi mắt của Hà Thiên Phong bỗng nhiên sáng lên, đứng lên, nhìn về phía cửa ra vào vẫy tay:
- Cô Tiết, lớp trưởng, bên này!
Tần Dương quay đầu thì thấy giáo viên chủ nhiệm Tiết Uyển Đồng và lớp trưởng Liễu Dung cùng nhau đi đến, thấy Hà Thiên Phong phất tay liền đi qua.
Tiết Uyển Đồng vẫn như thường ngày: tóc dài xõa vai, kính đen, mặc áo sơ mi viền hoa với váy, mang giày cao gót, một đường đi tới, cặp chân đi không tỳ vết chút nào lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
- Cô Tiết!
Đám người Tần Dương cùng chào, đồng thời nhiệt tình nhường chỗ trống cho Tiết Uyển Đồng và Liễu Dung. Trước đó bọn họ đã chiếm một dãy ghế. Chiếm vị trí cũng là một trong những điều đặc sắc của đại học, lớn thì túi xách, nhỏ thì một hộp kính mắt, một quyển sách, một cây bút đều có thể chiếm giữ vị trí.
Tiết Uyển Đồng đưa tay vuốt váy, sau đó ngồi xuống ghế, cười nói:
- Các em tới hơi sớm nha!
Hà Thiên Phong đáp:
- Vì chiếm đóng mấy hàng ghế đầu nên nhất định phải đến sớm một chút ạ. Bọn lão tam cũng đã đi chuẩn bị, biểu diễn Taekwondo chắc chắn đẹp mắt, đến lúc đó sẽ rất nổi bật, chúng ta nhất định có thể đánh bại lớp ba.
Tiết Uyển Đồng nghe Hà Thiên Phong nói đánh bại lớp ba ngay trước công chúng, vội vàng vẫy tay:
- Việc này không cần nói trước công chúng, mọi người làm hết sức là tốt rồi. Đây là dạ tiệc đón người mới, là bữa tiệc hoan nghênh các em gia nhập đại học Trung Hải, các em cứ vui vẻ đi.
Đang nói thì Hàn Thanh Thanh và Chu Vũ Hân cũng đi đến, Hà Thiên Phong tranh thủ thời gian đứng lên:
- Ở đây này!
Hai người Hàn Thanh Thanh đi tới ngồi kế bên Tiết Uyển Đồng, Hà Thiên Phong hỏi:
- Hàn Thanh Thanh, đàn piano ở hậu trường, cậu có muốn đi luyện một chút cho quen tay không?
Lông mày Hàn Thanh Thanh hơi nhíu lại, nói khẽ:
- Không cần.
Tiết Uyển Đồng nhìn dáng vẻ Hàn Thanh Thanh, cho là cô vì đối thủ mạnh mẽ lớp ba mà lo lắng bất an, trấn an nói:
- Hàn Thanh Thanh, đừng lo lắng, chỉ là một tiệc tối thôi, đừng thấy áp lực.
Hà Thiên Phong cũng khuyến khích:
- Đúng rồi, đừng áp lực. Chúng ta học khoa tiếng Anh chứ không phải học ở học viện âm nhạc, cần chuyên nghiệp như vậy làm cái gì. Với cả, lão đại đã nói rồi, cậu xinh đẹp như vậy thì coi như đàn kém hơn đối phương kém một chút, chỉ cần lên đài cũng là một nét đẹp lớn rồi, tuyệt đối sẽ không thua bọn họ!
Lâm Trúc cũng cười nói:
- Đúng vậy, coi như đàn không bằng đối phương, nhưng cậu xinh đẹp mà. Thời đại này chỉ cần đẹp là làm gì cũng được.
Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung lên người Lâm Trúc, Lâm Trúc nháy mắt mấy cái, không chút do dự chối bay trách nhiệm, một tay chỉ Tần Dương:
- Là lão đại nói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...