Nhóm dịch: TTTV
Dịch: Hà Ngọc Băng
Biên: Xiaooo
Lý Tư Kỳ đột nhiên vươn vai, lại ở ngay cửa phòng ăn, ngay lập tức khiến một loạt ánh mắt sinh viên nhìn chăm chú, nhìn thấy một đại mỹ nữ, ánh mắt từng nam sinh sáng thêm mấy phần.
Tần Dương cười khổ:
- Ăn một bữa cơm thôi mà cậu có cần phải gây sự chú ý vậy không?
Trước ánh mắt nhìn chăm chú của rất nhiều nam sinh, Lý Tư Kỳ thu tay lại, vẻ mặt thản nhiên, coi như không có chuyện gì cười nói:
- Tôi chỉ vặn mình chút thôi.
Tần Dương nhìn xung quanh một chút, cười nói:
- Cậu không sợ người xung quanh nhìn mình sao?
Lý Tư Kỳ coi như không có chuyện gì xảy ra, thả tay xuống, mỉm cười nói:
- Nếu sợ bị người khác nhìn, sợ người ta chỉ trỏ, còn làm diễn viên được sao?
Tần Dương không biết đáp thế nào, câu này rất có lý.
Làm một người diễn viên, tương lai nổi tiếng, nếu như sợ người ta vây quanh, sợ người ta chỉ trỏ bàn tán, sợ ánh mắt của người khác, vậy thì không cần làm diễn viên nữa.
Hai người lên lầu hai, vào bên trong nhà ăn ngồi xuống, Tần Dương lấy menu đưa cho Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ cầm thực đơn lên, cười hì hì nói:
- Cậu đã là đại gia, vậy tôi không làm khách nữa nhé.
Tần Dương mỉm cười:
- Cứ gọi tự nhiên.
Lý Tư Kỳ gọi 3 món ăn mặn, một món chay và một chén canh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:
- Uống rượu không?
Tần Dương hơi sững sờ:
- Cậu còn biết uống rượu à?
- Biết một chút, mượn rượu giải sầu mà, mỗi người một chai nhé.
Tần Dương cười nói:
- Được, vậy thì nâng chén với cậu một lần.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người mở rượu, Lý Tư Kỳ nâng chén rượu lên:
- Tần thần y, cám ơn ngài đã chiêu đãi.
Tần Dương nâng ly lên, chạm ly cười nói:
- Có thể không gọi như vậy không? Gọi tên của tôi là được rồi.
Lý Tư Kỳ cười híp mắt, uống một hơi cạn ly, đặt ly xuống nói:
- Tôi không có gọi bừa đâu, cậu đúng là thần y mà, lần trước cậu đi khỏi, tôi tiếp chị Lô, cả nhà cô ấy lẫn cô ấy, có vẻ rất có tiếng đấy.
Tần Dương ừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Tôi lúc đó ở ngoài xe cũng thấy.
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Tôi cũng nán lại một chút, người nhà cô ấy tới tôi mới đi, nhưng nghe người nhà chị Lô nói, chị Lô mang thai cháu đích tôn của nhà họ, cậu nhiệt tình giúp đỡ như vậy, còn nói cậu là đại ân nhân của nhà họ, phải cảm ơn cậu… nhưng họ không tìm được cậu.
Tần Dương lắc đầu:
- Không phải… Đây chỉ là tình cờ, chuyện thuận tay giúp đỡ, không thể coi là đại ân, nếu thật sự muốn tìm tôi, thật ra lại thành khó xử.
Lý Tư Kỳ mở miệng cười cười:
- Cậu thật là, cứ khiêm tốn thế.
Tần Dương cười cười, không lên tiếng.
Thiên cổ ẩn môn, chỉ truyền thụ cho một người chính thống, nếu như hắn là người có tính cách phách lối, làm sao sư phụ có thể chọn hắn, trở thành đệ tử chân truyền ẩn môn duy nhất.
Hai người mỗi người một câu trò chuyện, chủ yếu là Lý Tư Kỳ nói, Tần Dương nghe, bữa cơm không ngờ kéo dài hơn một tiếng.
Tửu lượng Lý Tư Kỳ cũng không tệ, uống một chai, gương mặt hơi ửng đỏ, khiến cho cô ấy nhìn vô cùng xinh đẹp như một đóa hoa.
Tần Dương tính tiền, hai người rời nhà ăn, Tần Dương cười nói:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Lý Tư Kỳ hơi nghiêng đầu:
- Sân trường thật ra cũng không có chỗ nào hay, nếu không… Qua phòng cậu một chút?
Tần Dương hơi bất ngờ:
- Kí túc xá nam à?
- Đúng vậy, tôi chưa vào kí túc xá nam bao giờ, muốn xem kí túc xá nam các cậu trông thế nào, có giống trong truyền thuyết đầy lá rụng và tất với giấy vụn bên cạnh bức tường chỉ có một màu hay không.
Tần Dương cười haha một tiếng:
- Cũng còn tốt, phòng chúng tôi không đến nỗi thảm như vậy, đi, chúng ta đi.
Tần Dương lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Trúc báo trước một tiếng; vì mấy người kia có thể không ở trong phòng, nhưng nhất định cậu ta sẽ ở phòng.
Gái đến kí túc xá nam mà, tất nhiên cần báo trước.
…
Phòng 306.
Lâm Trúc đang gõ bàn phím, thấy chuông báo tin nhắn ở điện thoại, cầm lên, liếc nhìn một cái, đang ngồi đột nhiên đứng lên.
- Vờ lờ!
Hà Thiên Phong dựa vào giường, rướn người nhìn điện thoại di động, ngạc nhiên ngẩng đầu:
- Lão tứ, sao thế, đột nhiên giật mình như vậy?
Lâm Trúc quay lại, tay giơ điện thoại lên:
- Lão đại nói mỹ nhân muốn đến phòng chúng ta làm khách.
- Đệt!
Hà Thiên Phong từ trên giường ngồi bật dậy, mặt đầy hưng phấn:
- Tôi đã bảo lão đại không trung thực mà, mỹ nhân đều tình nguyện đến thăm phòng trọ, đây rõ ràng là xem phòng kiêm đánh dấu chủ quyền mà.
Tôn Hiểu Đông từ trên giường nhảy xuống đầy hưng phấn, kích động nói:
- Nhìn lão đại có vẻ trời sập cũng không sợ, thật tò mò, không biết mỹ nhân nào có thể chinh phục được tấm lòng của hắn đây.
Hà Thiên Phong vỗ vỗ sau gáy:
- Lão tam, lão tứ, mau chóng thu dọn đồ đạc của mình đi, tất thối hay cái gì thì giấu cho nhanh, nếu làm xấu bộ mặt phòng trọ chúng ta, sẽ phạt theo “phòng quy”!
Ba người vội vàng thu dọn một lượt, thật sự thì tương đối sạch, bốn người bọn họ vốn thích sạch sẽ, ngoại trừ quần áo ném linh tinh trong phòng trông hơi bừa bộn một chút, còn lại cũng không có gì.
Ba người ngồi vào vị trí của mình, giả vờ xem sách tán nhảm, đúng lúc tiếng mở cửa vang lên, ánh mắt ba người đồng thời nhìn về phía cửa.
Tần Dương bước vào trước, liếc mắt nhìn trong phòng, lúc này mới xoay người nói:
- Mời vào.
Lý Tư Kỳ chắp tay sau lưng cười híp mắt bước vào phòng trọ, ánh mắt nhìn một lượt, thấy trong phòng rất sạch sẽ, ngăn nắp, cười cười, nhẹ nhàng nói, ba người Hà Thiên Phong đột nhiên đứng lên, đồng loạt hô to:
- Chào chị dâu!
Nụ cười trên mặt Lý Tư Kỳ cứng lại, vốn dĩ trên mặt đã ửng đỏ, nay lại đỏ hơn gấp hai.
Tần Dương nghiêm khắc nhìn ba người Hà Thiên Phong, trong mắt hiện lên cảm giác muốn đánh chết ba tên này.
Cái gì vậy, đột nhiên đoàn kết như thế?
Tần Dương có chút lúng túng:
- Mấy cậu làm loạn gì thế, chúng tôi chỉ là bạn, đừng dọa người ta vậy chứ…
Lý Tư Kỳ rất nhanh lấy lại tâm tình, thoải mái xoay người vỗ bả vai Tần Dương:
- Tôi chắc không phải là chị dâu của các cậu, tôi là chị gái của Tần Dương, đúng không Tần Dương?
Tần Dương không biết nói gì, đúng lúc này, cậu còn muốn chiếm tiện nghi của tôi nữa à?
Tần Dương không tiếp lời, Lý Tư Kỳ cũng không để bụng, mỉm cười tự giới thiệu sơ qua về bản thân:
- Tôi tên là Lý Tư Kỳ, là sinh viên năm ba đại học điện ảnh, là bạn của Tần Dương, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Hà Thiên Phong cười hắc hắc:
- Khoa tiếng Anh chúng ta mỹ nhân rất nhiều, lão đại của chúng ta lại luôn một vẻ vân đạm phong khinh, chúng tôi còn tưởng hắn có gì bất thường, bây giờ xem ra có thể hiểu rồi.
Câu này của Hà Thiên Phong tất nhiên là cái hố, Lý Tư Kỳ lại không có chút ngượng ngùng nào, kéo Tần Dương ngồi xuống một chiếc ghế, thành thục lạc giọng cười nói:
- Tần Dương là lão đại phòng trọ các cậu sao? Ài, cậu ấy hả, tính vốn thế đấy, vân đạm phong khinh, ổn định, tất nhiên các cậu cũng có thể hiểu là giả vờ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...