Chí Tôn Chiến Thần


Giang Sách lái một chiếc xe của công ty đến tòa nhà văn phòng tổng phụ trách.

Lúc đi qua đường quốc lộ ven sông bất ngờ phát hiện có rất nhiều xe đậu ở trên đường, một đống người chặn ở bờ sông cũng không biết đang nhìn cái gì.

Trong số đó có một ông già tóc hoa râm đang ngồi xổm bên bờ sông gào khóc, nghe giọng hình như là đang khóc kể cháu trai của ông ta bị nước sông cuốn đi rồi.

Giang Sách dừng xe lại, mở cửa đi về phía đám người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh hỏi thăm.

Một bà thím tốt bụng mở miệng nói: “Này còn không phải là ông bác dẫn đứa nhỏ ra bờ sông chơi sao, hay thật, một cơn sóng vỗ tới, đứa nhỏ lại ở nơi tương đối sâu, thoáng cái đã bị sóng cuốn đi mất.”
Căn cứ theo những lời này e là dữ nhiều lành ít.

Bà thím chỉ ra phía xa nói: “Cậu xem, đứa nhỏ ở ngay bên kia.”
Giang Sách theo hướng ngón tay nhìn qua, lập tức nhìn thấy một đứa nhỏ hai tay đang ôm chặt một tấm xốp trôi bồng bềnh, theo sóng lớn chập trùng lên xuống.

Nếu như không có tấm xốp kia, đứa nhỏ có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

Cho dù có tấm xốp, dựa vào thể lực của đứa nhỏ cũng không kiên trì được bao lâu, đoán chừng thêm mấy phút nữa đứa nhỏ sẽ chống đỡ không nổi, chờ cảnh sát tới đoán chừng là đợi không được rồi.

Phải có người lập tức xuống nước cứu người.

Anh nới lỏng cúc áo đi về phía bờ sông, vừa đi vừa cảm nhận gió lạnh mạnh mẽ đập vào trên mặt.


Gió lớn cuồn cuộn cuốn theo sóng nước dâng lên, cuộn trào mãnh liệt.

Dưới tình huống này, dựa vào sức người gần như là không có khả năng cứu đứa nhỏ từ trong lòng sông ra.

Ông bác kia ngồi dưới đất gào khóc, khẩn thiết cầu xin người qua đường cứu đứa cháu nhỏ của ông ta.

“Có ai có thể làm ơn thương xót, cứu giùm đứa cháu bảo bối của tôi được không? Tôi cầu xin các người mà.”
“Chỉ cần có thể cứu được cháu trai của tôi, tôi đồng ý bỏ ra một trăm vạn để cám ơn người đó.”
“Ai có thể giúp tôi được không?”
Một trăm vạn đối với người bình thường mà nói là một con số vô cùng cám dỗ.

Đều nói có tiền có thể sai ma khiến quỷ.

Nhưng dù vậy vẫn không có ai đi cứu đứa nhỏ, bởi vì giữa tiền tài và sinh mệnh, tất cả mọi người đều lựa chọn sinh mệnh.

Nói đùa gì chứ, sóng lớn như thế, sóng gió dữ dội như vậy, trong thời tiết này mà lại xuống nước, ai đi xuống dưới đều phải chết.

Bây giờ chỉ có thể mong đợi đội cứu viện mau mau tới đây.

Trong lúc mọi người còn đang tranh luận anh đã cởi áo khoác xuống ném qua một bên, chuẩn bị xuống nước.

Một gã đàn ông dáng người cao gầy ngăn anh lại: “Anh làm gì vậy?”
“Cứu người.”

“Cứu người gì chứ?” Gã đàn ông cao gầy cười khẩy nói: “Muốn tiền không muốn mạng à? Bộ không thấy nước sông chảy xiết như vậy sao?”
“Cứu được.”
Gã đàn ông nghe xong không ngừng cười hô hố: “Cứu được à? Muốn khoe khoang mà chưa soạn kịch bản trước sao? Biết tôi là ai không? Đội trưởng đội bơi lội của tỉnh, Điền Dương.

Mỗi ngày tôi đều tiếp xúc với nước, kỹ thuật bơi lội siêu quần, nếu như có thể cứu người mà nói còn phải đến lượt anh sao? Đừng có thấy tiền sáng mắt, không biết tự lượng sức mình nữa.

Cút ra phía sau đi, ở trong này chỉ làm vướng tay vướng chân thôi.”
Mọi người xôn xao tán đồng:
“Nói đúng đó, sóng lớn như vậy, dựa vào sức người là không thể cứu được đứa nhỏ đâu.”
“Đừng nói những người bình thường như chúng ta, cho dù là đội trưởng đội bơi lội Điền Dương mỗi ngày đều nhận huấn luyện chuyên nghiệp cũng làm không được.”
“Người ta chính là đẳng cấp chuyên nghiệp, ngay cả anh ta còn làm không được, người khác càng miễn bàn tới, vẫn nên kiên nhẫn đợi cảnh sát tới đây đây, đừng có gấp rút đi chịu chết nữa.”
Lúc này một cơn sóng thật lớn bổ tới, vỗ đứa nhỏ ra xa hơn.

Mắt thấy đứa nhỏ sắp không kiên trì nổi nữa.

Giang Sách không muốn phân minh, lại một lần nữa đi tới bờ sông.

“Này, điên rồi à? Lời của tôi nói anh không nghe rõ sao mà vẫn tiếp tục làm vậy? Sóng lớn như vậy, đi xuống đó chỉ có nước chết thôi!”
Điền Dương muốn giữ chặt anh lại bị anh nháy mắt tránh thoát.

“Ùm” một tiếng, anh đã lặn xuống dưới nước chui vào bên dưới lòng sông, bơi về phía đứa nhỏ kia.


“Tên điên, cái đồ điên, thằng điên muốn tiền không cần mạng này!” Điền Dương ở phía sau buột miệng mắng to.

Quần chúng đang vây xem cũng lắc đầu.

“Ai, sức hút của tiền đúng là lớn thật, chuyện nguy hiểm như vậy mà vẫn có người giành làm.”
“Ha ha, theo tôi thấy chỉ là giành đi đầu thai mà thôi.”
“Nói rất đúng, sóng lớn như vậy, tôi thấy người thanh niên kia chắc là không thể đi lên được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, một cơn sóng thật lớn đã vỗ về phía Giang Sách.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, bóng dáng anh đã biến mất không thấy, cũng không biết đã đi nơi nào.

Điền Dương ha ha cười lạnh: “Tôi đã nói thế nào hả? Cứ thích thể hiện, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mạng của mình góp thêm vào.”
Lúc mọi người ở đây còn đang thở dài, đột nhiên, một người chỉ vào trong lòng sông:
“Mọi người nhìn xem, đó là cái gì?”
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn qua, chỉ thấy một cái bóng thoắt cái đã từ trong nước trồi lên, vừa lúc xuất hiện ở bên cạnh đứa nhỏ, không phải anh thì còn ai nữa?
Thì ra mới vừa rồi anh không phải bị cơn sóng cuốn đi mà là từ dưới lòng sông lặn qua.

Ở dưới sóng to gió lớn như vậy mà còn có thể lặn dưới lòng sông, hơn nữa thời gian nín thở cũng đủ dài, kỹ thuật bơi lội của người đàn ông này quả thực đã đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nỗi.

Ngay cả Điền Dương cũng nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Ông bác ở trên bờ đứng dậy, trong ánh mắt vốn đang tuyệt vọng bỗng dấy lên ánh sáng hy vọng.

Chỉ thấy anh dùng một tay ôm lấy đứa nhỏ, tay còn lại dùng để bơi lội, lấy tốc độ cực nhanh bơi tới bờ bên này, trong lúc đó có hai lần đụng phải cơn sóng lớn nhưng anh đều thông qua cách lặn xuống dưới thuận lợi tránh đi.

Mấy phút sau, anh đã đưa được đứa nhỏ tới bờ, thuận lợi leo lên bờ.

Lúc này quần áo của anh cũng đã ướt đẫm.


Nhưng mà điều khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là anh thế mà vẫn duy trì hơi thở đều đặn như cũ, giống như hết thảy vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, cơ bản không đủ để anh xuất ra bản lĩnh thật sự.

Đây vẫn còn là người sao?
Hình như quá mạnh rồi đúng không?
Ông bác đi tới ôm lấy đứa nhỏ, nước mắt tí tách rơi xuống:
“Cháu trai bảo bối của ông, cháu đúng là hù chết ông nội rồi, suýt chút nữa ông nội không còn nhìn thấy cháu nữa rồi.”
Mọi người đều cảm khái, đứa nhỏ này có thể sống sót trở về quả là một cái kỳ tích.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khâm phục tán thưởng nhìn anh, đồng thời ném ánh mắt khinh bỉ về phía Điền Dương.

“Đội trưởng bơi lội chó má gì, còn không được bằng người qua đường nhà người ta nữa.”
“Ha ha, nói cái gì mà người ta chắc chắn không có khả năng còn sống trở về, kết quả thì sao? Người ta không chỉ trở lại một mình mà còn cứu cả đứa nhỏ về rồi, nhân tiện cũng muốn hỏi thử mặt anh có đau hay không?”
Điền Dương xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gì để nhìn người, cúi đầu lặng lẽ chuồn đi.

Giang Sách cười cười, nhặt áo khoác trên mặt đất lên, quay người đi tới chiếc xe đang đậu trên đường.

Lúc này, ông bác đã nhanh chóng chạy tới nói: “Ân nhân xin dừng bước.”
Anh quay đầu lại nhìn ông ta, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Ông bác kích động nói: “Cậu đã cứu mạng cháu trai của tôi, tôi không thể không báo đáp được, một trăm vạn mà tôi đã đồng ý trước đó nhất thiết phải đưa cho cậu.”
Anh nhẹ nhàng cười, anh đúng thật là không thiếu chút tiền ấy.

Anh chỉ vào đứa nhỏ, cười nói: “Tôi không cần tiền, bác giữ lại mua chút thuốc bổ cho đứa nhỏ bồi bổ cơ thể đi, lần này gặp chuyện đoán chừng đã làm cho thằng bé sợ hãi.”
Anh nói xong, quay người mở cửa xe, chuẩn bị rời đi.

Mọi người không khỏi khen ngợi, cứu người lại không đòi tiền, thật sự là tác phong quân tử, khí phách anh hùng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui