Trịnh Vận giãy giụa đứng lên, kết quả anh ta lại bị một tên côn đồ khác đá cho một chân vào ngay giữa bụng.
Anh ta đau đớn ôm bụng ở ven đường ho khan dữ dội.
Những tên côn đồ khác lao tới vây quanh, Trịnh Vận vội vàng xua tay: "Dừng lại, dừng lại."
Anh ta hạ thấp giọng nói: "Chỉ cần diễn một chút là được rồi, không cần phải đánh thật tay như vậy đâu."
Vừa mới dứt lời một tên côn đồ khác đã cầm gậy vụt mạnh vào chân anh ta, đánh cho anh ta chỉ thiếu chút nữa là xương chân cũng gãy luôn rồi, khiến anh ta nằm lăn ra đất la hét, gào khóc chửi bậy.
“Tao là ông nội tụi mày, bọn mày không nghe thấy lời nói của tao sao?”
Nhưng mặc kệ anh ta kêu la như thế nào, những tên du côn này đâu thèm bận tâm đến, chúng lao vào đấm đá khiến Trịnh Vân mũi sưng tấy, cả người bê bết máu.
Anh ta một bên chịu đựng những cơn đau đớn kịch liệt một bên hoang mang lo lắng.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Tại sao chỉ là diễn kịch lại biến thành đánh nhau thật sự thế này?
Một hồi lâu lúc sau, mọi người tách ra, Giang Sách cất bước đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Này, Trịnh ảnh đế, không phải cậu muốn một người đánh bại mười mấy người để bảo hộ Tô Nhàn sao? Như thế nào lại nằm một đống ở đây rồi?”
Trịnh Vận cố gắng mở to mắt nhìn Giang Sách.
“Mày, mày không phải bị đánh cho ngất xỉu rồi sao? Làm thế nào lại đứng ở đây được?”
Nhưng không chỉ mỗi đứng ở đây, mà trên người còn không có bị gì cả.
Tô Nhàn lúc này cũng đã đi tới, nhổ một ngụm nước bọt vào mặt anh ta: "Chúng tôi gọi cái này là gậy ông đập lưng ông, không phải anh rất thích diễn kịch sao? Chúng tôi liền vui vẻ phối hợp với anh diễn một chút.”
Lúc đó Trịnh Vân mới hiểu ra rằng mình đang bị người khác phản lại một đòn.
Anh ta vốn dĩ muốn tới diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả những người được anh ta thuê tới lâm trận liền phản bội, trợ giúp Giang Sách diễn một vở diễn khác, khó trách lúc ra tay đánh người liền không biết nặng nhẹ chút nào.
Trịnh Vận dở khóc dở cười, lần này giả vờ không thành lại bị ăn đòn, đúng là lỗ nặng rồi.
Giang Sách nhàn nhạt nói: "Nếu sau này cậu còn muốn diễn thì nhớ gửi thông báo cho tôi một tiếng, rất thú vị đấy."
Sau đó anh mang theo Tô Nhàn rời đi, để lại Trịnh Vân nằm trên mặt đất một mình cho gió lạnh xâm nhập.
Trên đường trở về Tô Nhàn mở cửa sổ xe ra lớn tiếng cười vang, vui vẻ không kiềm chế được.
“Để lại Trịnh Vân nằm trên mặt đất một mình cho gió lạnh xâm nhập.”
“Vui vẻ như vậy sao?”
“Đương nhiên, anh cũng không biết trong khoảng thời gian này Trịnh Vận đó có bao nhiêu phiền phức đâu.
Bỏ cũng không hết, còn luôn uy hiếp bạn bè cùng bạn học của em, làm phiền em muốn chết.
Anh rể, có thể coi như là anh vừa giúp cho em xả giận rồi đó.”
Giang Sách mỉm cười không nói gì.
Mười phút sau xe dừng ở trước cửa khu nhà, hai người nhanh chóng xuống xe.
“Được rồi, anh chỉ đưa em đến đây thôi, em về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.” Giang Sách dừng lại nói.
Tô Nhàn rất bất đắc dĩ, thời gian ở bên Giang Sách luôn trôi qua rất nhanh và hạnh phúc đến nỗi một khắc thôi cô ấy cũng không muốn tách rời.
“Anh rể.”
“Ừ?”
“Em thực sự rất vui…”
Tô Nhàn cúi thấp đầu, gương mặt đỏ bừng ấp úng nửa ngày cũng nói không ra lời, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Giang Sách nhíu nhíu mày: "Em như thế nào?”
“Em…” Tô Nhàn hướng về phía anh vẫy vẫy tay: "Anh ghé người qua đây, em nói nhỏ cho anh nghe.”
Giang Sách đưa tai mình nghiêng qua, Tô Nhàn cũng đưa miệng nhỏ lại gần.
Sau đó Tô Nhàn đem đôi môi ôn nhu mềm mại phấn hồng của mình hôn thật mạnh lên má Giang Sách, hành động này của cô ấy làm anh sợ tới mức hồn vía lên mây, giật mình một cái liền rụt trở về.
“Em…”
Tô Nhàn che miệng cười nói: "Trước khi về nhà nhớ rửa mặt nhé, nếu không bị chị già của em phát hiện ra vết son môi thì anh sẽ rất khổ đấy."
Giang Sách không còn gì để nói nữa, mắng: "Em thật là bướng bỉnh.”
“Ha ha, anh rể, ngủ ngon nha...” Tô Nhàn tung tăng nhảy nhót tiến vào khu nhà, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Giang Sách ngồi vào xe, trước khi nổ máy cho xe chạy đi anh liền nhìn thấy dấu son trên mặt của mình ở trong gương chiếu hậu
Khẽ lắc đầu, anh cầm lấy khăn giấy chà lau khuôn mặt của mình.
Vừa chà lau vừa nhớ tới nụ cười ngọt ngào và tỏa nắng của Tô Nhàn lại nghĩ đến loạt phản ứng gần đây của cô ấy.
Cô ấy thật sự chỉ đang đùa dai thôi sao?
Hay là…
Giang Sách lắc đầu, ném tất cả những suy nghĩ hỗn độn ra khỏi đầu, hít một hơi thật sâu, nhấn ga và lái xe đi.
…
Khoảng thời gian tiếp theo, cuộc sống trôi qua tương đối tự tại.
Bởi vì ở trong đại thọ của bà ngoại, Giang Sách làm cho Tô Cầm hết sức nổi bật cho nên bà ta càng thêm yêu thích Giang Sách, mà công ty của Đinh Khải Sơn gần đây rất bận, cho nên cũng không rảnh rỗi mà để ý đến anh.
Hơn nữa Đinh Mộng Nghiên bận rộn với công ty chính.
Dẫn tới trong khoảng thời gian này không có người nào quản lý Giang Sách, anh cảm thấy cuộc sống thật quá vui vẻ và thoải mái, lúc không có việc gì liền đi đến công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng nhìn xem một chút.
Ngày hôm nay anh theo thường lệ đi đến Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, kêu tất cả đám người Trình Hải, Thủy Bình, Mộc Dương Nhất đều tới, mở cuộc họp nội bộ ở trong văn phòng.
Tuy rằng gần đây Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng phát triển rất nhanh và mạnh mẽ, giá trị của ngành ngày càng tăng, danh tiếng ngày càng vang xa nhưng điều này vẫn còn chưa đủ.
Giang Sách vẫn không thể quên được đứa em trai Giang Mạch của mình đã chết như thế nào.
Trả hết nợ nần, đoạt lại công ty chỉ là bước đầu tiên, việc tiếp theo Giang Sách phải làm chính là đem tất cả những kẻ đã hãm hại Giang Mạch từng người từng người một giải quyết sạch sẽ.
Đặc biệt là Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Giang Sách muốn làm cho Doanh nghiệp Thiên Đỉnh phá sản toàn bộ, làm nó vĩnh viễn biến mất khỏi thành phố Giang Nam này.
Nhưng Doanh nghiệp Thiên Đỉnh dù sao cũng là một doanh nghiệp siêu lớn cực kỳ quan trọng ở Thành phố Giang Nam, không phải nói diệt trừ là có thể diệt trừ, tuy rằng lấy địa vị bây giờ Giang Sách nếu thật sự muốn động thủ cũng không khó khăn gì, nhưng anh chỉ muốn cắn nuốt Doanh nghiệp Thiên Đỉnh từng chút từng chút một như tằm ăn lá.
Điều anh muốn làm là làm cho Doanh nghiệp Thiên Đỉnh suy yếu từng ngày, dù biết rằng sẽ diệt vong và cố gắng liều mạng chống cự một cách tuyệt vọng, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được kết cục đã định.
Anh muốn làm mọi người của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh phải rời vào tuyệt vọng thống khổ tận cùng.
Vì vậy chủ đề của cuộc họp lần này rất rõ ràng, đó là thảo luận về việc làm thế nào để giải thể và ăn thịt doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Làm người từng trải, Trình Hải phân tích: “Doanh nghiệp Thiên Đỉnh tổng cộng có ba ngành công nghiệp trụ cột là bất động sản, ẩm thực và vui chơi, giải trí.
Đặc biệt về lĩnh vực giải trí, ở Thành phố Giang Nam một nhà độc đại.”
“Muốn làm tan rã Doanh nghiệp Thiên Đỉnh nhất định phải đánh bại hoàn toàn ba ngành công nghiệp trụ cột của nó.
Nếu trụ cột đổ xuống, doanh nghiệp Thiên Đỉnh tự nhiên sẽ sụp đổ, không thể xoay người nữa.”
Giang Sách gật gật đầu, rất có đạo lý.
Cơm phải ăn từng miếng một, bước phải bước từ từ.
Anh hỏi: “Chú Trình, chú nghĩ nên bắt đầu từ ngành nào thì tốt hơn?”
Trình Hải suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Ngành nghề bất động sản là đầm nước sâu không đáy, ngành ăn uống lại là ngư long hỗn tạp, không bằng trước xuống tay ở lĩnh vực vui chơi giải trí, mở rộng và củng cố, đánh bại hoàn toàn các dự án văn hóa và giải trí của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh khiến họ không thể phát triển ở Thành phố Giang Nam.”
“Tốt!” Giang Sách đưa ra quyết định: "Vậy bắt đầu từ ngành vui chơi giải trí, trước tiên chúng ta sẽ“ chặt bỏ ”một chân của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.”
Mộc Dương Nhất vừa nhíu nhíu mày: "Nhưng những người trong chúng ta không biết tí gì về ngành công nghệ giải trí này, đừng nói là diệt trừ Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, ngược lại làm không khéo sẽ đem chính mình chỉnh chết.”
Đây chính là vấn đề.
Trình Hải cười cười: "Việc này không cần lo lắng, tôi xin đề cử một người, cô ấy là một người phi thường giỏi, là trưởng phòng thu độc lập của một tập đoàn lớn ở Hollywood, Mỹ.
Đối với các ngành nghề sản xuất điện ảnh giải, trí cực kỳ tinh thông, có cô ấy dẫn đầu, bảo đảm làm một ăn mười.”
“Ồ? Người này là ai?”
“Trình Đan Đình.”
Giang Sách nhíu nhíu mày: "Trình Đan Đình? Cô ấy cũng họ Trình?”
Trình Hải cười: "Không chỉ là cô ấy họ Trình, cô ấy còn là cháu gái của tôi! Chỉ là … Đan Đình này tâm cao khí ngạo, cũng không để ai vào mắt, cho dù là một ông cụ như tôi cũng không cho chút mặt mũi, người bình thường rất khó mời được con bé.”
Giang Sách gật gật đầu: "Bất cứ ai có khả năng đều có tính khí lớn, Chú Trình, cháu gái của chú bây giờ ở đâu? Tôi có thể đi gặp cô ấy một chút, được hay không lúc đó sẽ biết ngay thôi.”
Trình Hải sờ sờ râu: "Hôm nay 12 giờ trưa tôi sẽ ra sân bay đón nó, hiện tại đành để đại thiếu gia tự mình đi một chuyến vậy.”
“Tuy nhiên tôi cần nhắc nhở đại thiếu gia một chút, hôm nay Đan Đình về nước làm việc ngày mai liền phải đi rồi, có thể giữ con bé lại và hủy chuyến bay ngày mai hay không tùy thuộc vào khả năng của cậu đấy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...