Chí Tôn Chiến Thần


Không khí của nơi này trong nháy mắt rơi xuống mức đóng băng, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ xấu hổ.

Thậm chí có những người cũng không kịp phản ứng lại khi rượu trong tay bị đổ, họ lần lượt nhìn Giang Sách, nhìn Trịnh Vận, nhìn thiết bị hỗ trợ cấp S kia.

Trịnh Vận vui vẻ cười khúc khích: "Này này này, anh mẹ nó nói cái rắm thối gì vậy? Anh mua? Anh có tư cách gì mà mua? Hơn nữa, anh biết một cái thiết bị như vậy mất bao nhiêu tiền không? Anh mua được sao?"
Giang Sách nhún nhún vai chỉ vào công tắc vân tay.

"Không tin thì cậu có thể tới thử xem, xem thử vân tay của cậu có thể tắt mở được thiết bị hỗ trợ này hay không."
Tim Trịnh Vận nhảy loạn xạ, muốn thử lại không dám thử.

Giang Sách tiếp tục nói: "Với lại mọi người trên bàn rượu vừa rồi cũng đều nghe rõ ràng, cậu luôn miệng nói thứ mà cậu đặt chính là một thiết bị hỗ trợ cấp B, cậu nhìn lại thiết bị này thử xem, là cấp S, rất rõ ràng không phải là của cậu đâu đấy."
Cả đám người đều gật đầu.

Mọi người vừa rồi đúng thật là nghe rõ ràng, dựa theo lời này mà nói thì thiết bị hỗ trợ trước mắt đây chính xác không phải là thiết bị mà Trịnh Vận mua.

Thật buồn cười là Trịnh Vận chẳng hề biết điều đó, tự cho là thiết bị hỗ trợ cấp S là anh ta mua.

Tất cả những người mới vừa thổi phồng Trịnh Vận lúc này đều lộ ra vẻ chán ghét, thậm chí còn có người nhổ nước bọt xuống đất.


"Thấy gớm, không phải là đồ của mình mà cứ ngang bướng nhận là của mình, cái gì vậy trời?"
"Tự mình mua là đồ cấp B, đừng nên cầm đồ cấp S của người ta rồi nhận là của mình, ha ha, từng gặp người không biết xấu hổ rồi nhưng chưa gặp người không biết xấu hổ thế này."
Trịnh Vận là một người cực kỳ sĩ diện, lúc này bị mọi người chỉ trích, khuôn mặt không bình tĩnh nổi nữa.

Đúng vào lúc này, phía sau cánh cửa lại có một nhân viên giao hàng đi tới.

"Ai là Trịnh Vận? Thiết bị hỗ trợ của anh đến rồi."
Trên mặt Trịnh Vận lộ ra một nụ cười: "Thiết bị hỗ trợ của tôi mua đã đến rồi, tôi mang lại cho mọi người xem đây."
Anh ta để cho người chở tới, khui mở tại chỗ, kết quả bên trong lộ ra một thiết bị hỗ trợ cấp B khiến cho người xem hoàn toàn thất vọng.

So sánh với cái cấp S ở bên cạnh cứ như thể dùng một chiếc ti vi trắng đen của thập niên 80 thế kỷ trước so sánh với một chiếc TV 4K màn hình cong mới được sản xuất.

Sự chênh lệch đó dù là kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra.

Sau khi mọi người nhìn thấy được thiết bị hỗ trợ cấp S thì chỉ cười nhạt với thiết bị hỗ trợ cấp B này.

Tô Nhàn bước tới châm chọc khiêu khích: "Ôi, thiết bị này của anh cũng là thiết bị hỗ trợ à? Không biết lại còn tưởng là bồn cầu đấy.


Tôi đã nói sao mà anh lại muốn nhận lấy quà tặng của anh rể tôi, té ra là tự mình mua không nổi liền muốn cướp quà tặng của người ta làm thành của mình.

Nếu như không có công tắc vân tay này, thật đúng là để cho anh lừa gạt trót lọt rồi."
"Trịnh Vận, anh thật đúng là 'Đa mưu túc trí'."
Các loại cảm giác không thoải mái khi trước, vào giờ khắc này Tô Nhàn đã trả lại hết toàn bộ rồi!
Khuôn mặt già của Trịnh Vận đỏ bừng, muốn giải thích cũng không biết bắt đầu giải thích từ chỗ nào, ấp úng nửa chữ cũng nói không ra.

Tô Hồng Văn hừ một cái, phất tay nói: "Trịnh Vận, cháu ngồi xuống đi đã."
"Bác Tô, cháu..."
"Đừng nói nữa, ngồi xuống, ăn cơm."
Trịnh Vận trừng mắt liếc Giang Sách, ngậm cay đắng mà bước lại chỗ.

Anh ta vừa mới ngồi xuống, hai sinh viên nữ ở hai vị trí bên cạnh lập tức lùi ra, không muốn nấn ná cùng một chỗ với anh ta.

Có sinh viên nữ đi về phía anh ta vươn tay nói rằng: "Danh thiếp vừa rồi tôi đưa cho anh, trả lại cho tôi đi."
Trịnh Vận quả thực tức muốn bể phổi.


Vừa rồi những sinh viên nữ này còn khách sáo với anh ta, thậm chí còn quỳ liếm, trong nháy mặt liền trở mặt không thèm chào hỏi.

Bên kia, Tô Hồng Văn thoáng nhìn qua Giang Sách, mở miệng cười nói: "Lần trước lúc Tô Nhàn quay về có nhắc về cháu với cậu, nói là cháu tuyệt vời như thế nào, con bé Mộng Nghiên đã gả cho người chồng trong mơ.

Ngày hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên là bộ dạng đứng đắn nghiêm túc, nói lời phi phàm.

Giang Sách, cháu tặng món quà này cho mẹ cậu, cậu thực sự rất thích, nào, cậu mời cháu một chén."
"Cậu khách sáo quá."
Hai người uống với nhau một chén, Tô Hồng Văn càng nhìn càng thích, nói với Tô Cầm rằng: "Chị cả, chị có đứa con rể tốt đấy."
Tô Cầm thậm chí còn không thể ngăn được ý cười.

Giữa cuộc trò chuyện, bầu không khí của nơi này dần dần hòa hoãn xuống, tất cả mọi người đều quên đi hết thảy những điều không vui lúc trước, chỉ có một mình Trịnh Vận đơn độc ở bàn rượu trong góc phòng nhai gặm tức giận.

Trong buổi tiệc rượu, ngoài cửa có một đám người đi tới, người dẫn đầu mang kính râm, ngoại hình vừa cao vừa đô con, một đám đi theo phía sau cứ như là vệ sĩ, mỗi người đều mặc tây trang màu đen.

Vừa nhìn thấy người ta, Tô Cầm và Tô Hồng Văn liếc nhìn nhau, đứng lên, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Anh hai, anh cũng đến đấy à, chúng tôi chờ anh cả buổi rồi."
Người này chính là em trai của Tô Cầm, anh trai của Tô Hồng Văn - Tô Trung Nguyên.

Ông ta buôn bán ở nước ngoài quanh năm, người trong nhà cũng đã sớm chuyển ra nước ngoài, rất ít khi về nước, bình thường chẳng quan tâm đến chuyện trong nhà, sức khỏe của mẹ có ra sao lại càng không quan tâm chút nào.

Gần đây nghe nói mẹ già bệnh nặng mới đặc biệt từ nước ngoài bay về, chỉ để có thể có được một phần di sản của mẹ sau khi bà chết đi.


Quan hệ giữa Tô Cầm và Tô Hồng Văn rất tốt, bình thường cũng hay chăm sóc mẹ già, hai người đều rất không hài lòng đối với hành vi hám lời như kẻ tiểu nhân này của Tô Trung Nguyên.

Nhưng dù sao cũng là anh em ruột, máu mủ tình thâm, mặc dù không hài lòng hơn nữa thì có thể thế nào được đây?
Hôm nay là đại thọ tám mươi của mẹ, Tô Trung Nguyên làm bộ trở về mừng thọ cho mẹ, Tô Cầm và Tô Hồng Văn cũng không thể đánh đuổi người này đi được?
Tô Trung Nguyên cũng chẳng quan tâm đến Tô Cầm, Tô Hồng Văn, đi thẳng tới trước mặt bà ngoại nhà họ Tô, lấy kính râm xuống, cẩn thận đánh giá bà cụ.

Cuối cùng, ông ta cười như không cười mà nói rằng: "Ôi dào, sức khỏe bà cụ thế này nhìn qua thì vẫn rất tốt đấy, không giống như bộ dạng sắp chết đến nơi mà."
"Anh hai, anh nói cái gì vậy?!" Tô Hồng Văn nhất thời không vui, cầm chén đũa trên bàn muốn động thủ.

Đại thọ tám mươi nói mấy lời như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Tô Trung Nguyên cười cười: "Anh chỉ đùa chút thôi mà, xem cậu kích động kìa, chú ba à, tính tình thối nát này của anh nhiều năm vậy rồi vẫn không thay đổi ha, thảo nào không kiếm được tiền, có khi còn làm mất lòng người khác nữa đúng không?"
"Ha ha, tôi không kiếm được tiền thì mắc mớ gì tới anh?"
Thấy hai người càng cãi càng ghê gớm, Tô Cầm chen vào điều hòa: "Được rồi, cậu hai cậu ba, các cậu cũng đừng ồn ào quấy rối nữa, mọi người đều là người một nhà, nào, Trung Nguyên, cậu ngồi bên cạnh chị này, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."
Tô Trung Nguyên mỉm cười, nhìn bên trái một chút bên phải nhìn một chút, nói: "Làm đại thọ tám mươi cho mẹ mà mọi người cứ làm thế này thôi? Chậc chậc chậc, chị xem một bàn này toàn là món gì đây? Lung tung lộn xộn, chương trình cây nhà lá vườn, nuôi heo có khi heo cũng chẳng ăn.

Chị cả, chú ba, mấy người kẹt xỉn cùng lắm là vậy thôi đúng không? Chuẩn bị tiệc mừng thọ cho mẹ keo kiệt thế này, thích hợp không?"
Nghe xong lời này, Tô Cầm trên mặt cũng không bình tĩnh nổi.

Tô Hồng Văn càng chửi ầm lên: "Anh bớt ở đây nói xàm đi! Món ăn ở đây 800 đồng một bàn, mời đầu bếp đứng đầu thành phố Giang Nam, nói tôi keo kiệt bủn xỉn sao? Các người tự hỏi lòng một chút xem, nhiều năm như vậy là ai đang chăm sóc cho mẹ, nhiều năm như vậy rồi anh bỏ ra được một đồng nào không?"
"Cứ tính lần chuẩn bị tiệc thọ này thôi, anh có bỏ đồng nào không? Tô Trung Nguyên, người phải lấy lương tâm làm trung tâm, vô sỉ khốn nạn giống như anh đây, tôi không chào đón, mời anh ra ngoài cho tôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui