Mấy y tá nhìn nhìn Giang Sách, sau đó lại quay đầu nói với người đàn ông kia: “Ông Kim, thật sự xin lỗi, những phòng bệnh dành cho một người nằm đã hết mất rồi, hiện tại chỉ còn phòng này là ít người nhất thôi ạ.”
“Nhưng mà ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp, nhất định trong sáng sớm ngày mai sẽ chuyển ngài đến phòng bệnh dành cho một người nằm.”
“Nên mong ngài chịu khó một đêm.”
Người đàn ông kia tỏ ra vô cùng khó chịu, vẫy vẫy tay, mở miệng nói: “Được rồi được rồi, cút hết đi, ông đây muốn ngủ.”
Y tá kia gật gật đầu, nói: “Vậy ông Kim, chúng tôi xin phép rời đi trước, ngài nghỉ ngơi sớm đi ạ, có chuyện gì cứ trực tiếp ấn nút trên bàn là được.
Phòng bệnh của ngài sẽ có y tá chuyên môn phụ trách trực ban hai tư giờ.”
Sau khi dặn dò xong hết thảy, y tá mới vội vàng rời đi.
Ông Kim kia nằm xuống, ngó trái ngó phải, càng nhìn Giang Sách lại càng thấy không vừa mắt.
Ông ta nhìn về phía Giang Sách nói: “Này, nhóc con.”
Giang Sách không thèm để ý tới ông ta.
Ông Kim kia nheo nheo mắt, nói với vẻ không hài lòng: “Con mẹ nó, mày điếc à? Ông đang gọi mày đấy!”
Giang Sách vẫn bất động không hề biến sắc.
“Ha, thằng nhóc mày cũng có gan đấy chứ?” Ông ta tiếp tục nói: “Ông đây không thích dùng chung một phòng với người khác, mày tự giác tìm y tá yêu cầu dọn ra đi.”
Đinh Mộng Nghiên không nghe nổi nữa rồi.
Cô không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát: “Sao người như ông lại có thể độc đoán ích kỷ như vậy? Nơi này là bệnh viện, không phải nhà ông! Không phải chỗ ông muốn làm gì thì làm.
Còn nữa, phòng bệnh này chúng tôi là người tới trước, nếu có người phải đi thì cũng chỉ có thể là ông đi!”
Vốn dĩ tâm trạng đã đang không được tốt, giờ lại còn gặp phải một kẻ ác độc không biết nói đạo lý này nữa, Đinh Mộng Nghiên ghê tởm chết mất.
Ông Kim kia sửng sốt mất ba giây, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Trước nay chỉ toàn những người đối xử khách sáo với ông ta, đây là lần đầu tiên có người dám mắng ông ta như thế.
Ông Kim vỗ vỗ giường bệnh rồi ngồi lên: “Ha, cho chút mặt mũi thì lại không biết xấu hổ đúng không? Được, xem ông đây đùa chết các người như thế nào.”
Ông ta nhìn lướt qua Giang Sách: “Ồ, bị thương ở ngực đúng không? Hình như còn rất nghiêm trọng nữa chứ.”
Vừa dứt lời, ông Kim đã lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá.
Rút một điếu thuốc, bật lửa.
Sau đó, ông ta ngồi trong phòng bệnh của bệnh viện, nghênh ngang phì phèo điếu thuốc lá, khói thuốc bay khắp căn phòng, mùi cực kỳ khó chịu.
Đinh Mộng Nghiên vốn đã ghét mùi thuốc lá, hơn nữa với vết thương của Giang Sách, anh căn bản không thể hít khói thuốc.
Vì thế Đinh Mộng Nghiên đã nổi giận đùng đùng đi tới trước giường bệnh ông Kim kia, lớn tiếng quát: “Nơi này là phòng bệnh, ông không được phép hút thuốc, hiểu không?”
Ông Kim trợn trắng mắt liếc cô một cái: “Tôi hút thuốc của tôi, cô khó chịu thì có thể cút ra ngoài.”
“Ông!” Lần đầu tiên Đinh Mộng Nghiên gặp phải người ngang ngược vô lý như vậy, giận đến nỗi cả người phát run: “Ông có dập điếu thuốc đi không?”
“Không dập.”
“Được, tôi sẽ cho ông hút!”
Đinh Mộng Nghiên lập tức ấn cái nút màu đỏ bên cạnh giường bệnh, chỉ một lát sau, bác sĩ y tá đều chạy vọt vào.
“Làm sao vậy?”
“Ông Kim, ông không bị gì nghiêm trọng đấy chứ?”
“Ông Kim, có phải ông cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Nếu có nhất định phải nói với tôi.”
Bác sĩ và y tá khẩn trương muốn chết.
Ông Kim phủi phủi làn khói: “Không phải tôi ấn, là cô ta ấn.”
Bác sĩ nhẹ nhàng thở phào một hơi, chỉ cần ông Kim không có chuyện gì là tốt rồi.
Quay đầu lại, bác sĩ nhìn Đinh Mộng Nghiên bằng ánh mắt khá là bất mãn: “Cái nút trong phòng này có liên quan đến ông Kim, xin cô đừng ấn tùy tiện như vậy.”
Đinh Mộng Nghiên hậm hực chất vấn: “Chỉ có ông ta là người bệnh, còn những người khác không phải người bệnh sao?”
Bác sĩ hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, cô gọi chúng tôi tới đây là có chuyện gì? Người nhà cô xảy ra chuyện gì sao?”
Đinh Mộng Nghiên nói: “Chồng tôi không sao hết, tôi kêu các người tới đây, chính là muốn các người nhìn bộ mặt đáng ghê tởm của ông Kim đây!”
Cô chỉ tay về hướng ông Kim, ánh mắt bác sĩ y tá đều nhìn theo hướng cô chỉ.
Một lát sau, bác sĩ nghi hoặc hỏi: “Ông Kim làm sao vậy?”
“Còn làm sao vậy?” Đinh Mộng Nghiên lớn tiếng nói: “Các người không nhìn thấy sao? Ông ta hút thuốc!”
Đúng thật, lúc này trên tay ông Kim vẫn còn kẹp tàn thuốc, hút một cách vui vẻ, toàn bộ phòng bệnh đều bị ngập trong khói thuốc, bác sĩ và y tá cũng nhìn thấy.
Nhưng mà, chẳng có ai để tâm đến nó.
Bác sĩ cũng chẳng ngần ngại trả lời: “Đây là việc riêng của người ta, sao chúng tôi quản được?”
Thế nào là các người quản không được?
Đây là đang trốn tránh trách nhiệm?
Đinh Mộng Nghiên giận sôi máu: “Trong bệnh viện không được phép hút thuốc lá, chứ đừng nói là hút thuốc ở phòng bệnh, đây là luật lệ quốc gia rồi! Bệnh viện của các người cũng có chế độ văn bản rõ ràng.
Vậy thì tại sao lại không được áp dụng lên ông Kim này?”
Bác sĩ cười cười, nói: “Cô biết ông Kim này là ai không?”
Đinh Mộng Nghiên lạnh mặt hỏi: “Ai?”
Bác sĩ trả lời đúng sự thật: “Người này chính là Kim Khắc Trung, một thương nhssn lớn khu Giang Nam, đồ bệnh viện chúng tôi sở hữu đều do ông Kim đây quyên tặng.”
“Nói đây là bệnh viện không sai, nhưng nói một câu không dễ nghe, thì đây chính là đồ dùng riêng của ông Kim đấy.”
“Các người có thể ở trong phòng này là tốt lắm rồi, đừng bắt bẻ thêm nữa.
Còn yêu cầu này yêu cầu kia, đúng là nhiều chuyện.”
“Nếu các người thật sự không hài lòng, không muốn hít khỏi thuốc, vậy được thôi, giờ tôi sẽ kêu y tá sắp xếp cho các người rời khỏi phòng bệnh này.”
“Sao hả?”
Đinh Mộng Nghiên cũng không biết nên nói cái gì mới phải.
Kim Khắc Trung quyên tặng bệnh viện, vậy nên ông ta có thể làm xằng làm bậy, muốn làm gì thì làm sao?
Trên đời nào có đạo lý như vậy chứ?
“Các người, các người…” Đinh Mộng Nghiên nhìn đám người trước mặt, giận đến nỗi nói lắp bắp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Sách cười khổ lắc lắm đầu, xốc chăn lên rồi bước từ trên giường xuống, vừa đi giày vừa nói: “Anh đã nói không cần nằm viện rồi mà, rắc rối như vậy.
Thôi, chúng ta đi thôi.”
Giang Sách bước tới nắm tay Đinh Mộng Nghiên, dẫn cô cùng đi ra ngoài.
Đinh Mộng Nghiên có giận cũng vô dụng, nơi này là địa bàn của người ta, nếu bạn vẫn cố tình làm loạn, thì bác sĩ và y tác cũng sẽ không đứng về phía bạn.
Kim Khắc Trung ở phía sau vui tươi hớn hở nói: “Rốt cuộc cũng chịu cút rồi à? Ha, cút ngay từ đầu có phải tốt hơn không, cứ phải để ông đây ra tay chỉnh đốn, đúng là không có lòng tự trọng.”
Bác sĩ khom lưng nói: “Bây giờ căn phòng này sẽ không còn bệnh nhân nào khác nữa, ông Kim có thể an tâm dưỡng thương, bệnh viện chúng tôi cũng sẽ không sắp xếp thêm bệnh nhân nào vào phòng này quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nên mong ngài yên tâm.”
Kim Khắc Trung vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, các người ra ngoài hết đi, tôi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại.
Bên kia.
Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên trở lại xe, Đinh Mộng Nghiên giận dữ đánh thật mạnh vào tay lái, phát tiết sự bất mãn trong lòng.
“Chồng à, anh nói xem luật đời là vậy sao? Kẻ có tiền muốn làm gì thì làm, có thể không tuân thủ quy củ như vậy hả?”
Giang Sách nắm lấy tay cô, nói: “Đương nhiên không phải.”
Đinh Mộng Nghiên lắc lắc đầu: “Theo em thấy, nó chính là như vậy! Một người có tiền, muốn làm gì thì làm, còn những người ở tầng lớp dưới đều sẽ ra sức nịnh bợ lấy lòng.
Dù có quy củ, dù có luật lệ, tất cả đều là chuẩn bị cho người thường chúng ta mà thôi!”
Giang Sách cười nói: “Thôi được rồi, đừng giận nữa.
Sở dĩ xã hội này có thể vận hành, là dựa vào những điều lệ chế độ, không người nào có thể tùy ý giẫm đạp lên quy tắc cả.”
Ngừng lại một chút, anh mỉm cười thần bí: “Mộng Nghiên, anh cược với em.”
Đinh Mộng Nghiên quay đầu nhìn về phía Giang Sách: “Cược cái gì?”
“Anh cược với em, trong vòng một giờ, cả Kim Khắc Trung và cái bệnh viện này sẽ bị trừng phạt vì bọn họ dám coi rẻ quy tắc, giẫm đạp lên luật lệ.”
“Sao có thể chứ?” Đinh Mộng Nghiên căn bản không tin.
“Vậy cược không?”
“Được thôi, xem ai sợ ai?” Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: “Vậy thắng thua được gì đây?”
Giang Sách nở nụ cười xấu xa, nói: “Nếu anh thua, anh sẽ làm nô lệ của vợ anh trong vòng một tháng, em nói anh làm gì anh sẽ làm đấy, không oán hận nửa lời.”
Đinh Mộng Nghiên nghe xong cực kỳ hài lòng, gật gật đầu: “Ừm, nghe cũng không tồi, vậy nếu em thua thì sao?”
“Nếu em thua…” Ánh mắt Giang Sách dạo chơi một vòng trên người Đinh Mộng Nghiên: “Vậy thì sinh con cho anh.”
“Anh… Đồ lưu manh!!!”
Đinh Mộng Nghiên duỗi tay đấm loạn xạ lên người Giang Sách, mặt đỏ như mông khỉ, toàn thân nóng như lửa.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đinh Mộng Nghiên cũng sắp không nhịn được rồi.
Tình yêu cô dành cho Giang Sách nhiều vô kể, cực kỳ hy vọng một ngày nào đó tình yêu với anh có thể đơm hoa kết trái, trở thành một cặp vợ chồng đích thực.
Hai người còn đang đùa giỡn, bỗng nhiên phát hiện một chiếc xe công vụ màu trắng dừng trước cửa bệnh viện, đám người bước xuống xe không biết là những ai, họ bước vào bệnh viện với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Mà những bác sĩ y tá trực ban ở đó ai nấy cũng đều khiếp sợ, thậm chí có người còn gọi điện thoại liên hệ với viện trưởng.
“Những người đó là ai vậy?” Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi.
“Người của Sở Y Tế.” Giang Sách nói đúng sự thật.
Giang Sách đã từng nói, không thể để người khác có cơ hội coi thường Đinh Mộng Nghiên, cho nên đối với Kim Khắc Trung, và cả cái bệnh viện này nữa, Giang Sách tuyệt đối không nương tay.
Anh đã sớm thông báo với Mộc Dương Nhất, kêu anh ấy sắp xếp người tới đây kiểm tra.
Một bệnh viện không phép tắc, bất chấp giẫm đạp lên quy tắc như vậy, nhất định phải làm cho nó hộc máu.
Hai người bọn họ giống như khán giả đang xem một vở kịch, yên lặng ngồi trong xe thưởng thức.
Lần này sẽ rất náo nhiệt.
Cả cái bệnh viện vốn đã ngủ yên, lập tức bừng tỉnh.
Sở Y Tế đột kích kiểm tra, phát hiện nhiều nơi không đủ tiêu chuẩn, ở đây chuyện hút thuốc trong phòng bệnh vẫn còn là vấn đề nhỏ, còn rất nhiều vấn đề khác lớn hơn.
Bệnh viện này, chỗ nào cũng đều là sâu mọt.
Và kết quả xử lý cuối cùng chính là: Đình chỉ kinh doanh trong ba tháng, phạt năm trăm triệu; đồng thời, tiến hành đưa tất cả những bệnh nhân trong bệnh viện dời đi chỗ khác, tất cả những chi phí phát sinh trong thời gian đó, bệnh viện sẽ chi trả toàn bộ.
Chỉ một đòn như vậy, bệnh viện này xem như sụp đổ hoàn toàn, không chừng đến bảy tám năm sau cũng không vực dậy nổi.
“Hay lắm!” Đinh Mộng Nghiên vui vẻ cười nói, sự tức giận kìm nén trong lòng được phát tiết.
Vẫn chưa xong đâu.
Xe của Sở Y Tế còn chưa đi, xe của cục cảnh sát lại tới, năm viên cảnh sát vọt vào bệnh viện.
“Sao cảnh sát cũng tới vậy?” Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi.
“Không biết, có lẽ là vì có người nào đó không tuân thủ quy tắc, phạm phải tội lớn, nên cảnh sát tới để áp giải đi.” Giang Sách thuận miệng nói.
Trên thực tế, đây cũng là do Giang Sách sắp xếp.
Kim Khắc Trung, doanh nhân lớn chó má gì đó chính là một tên tội phạm buôn lậu, đã được liệt vào sổ đen của Giang Sách từ lâu, anh vẫn luôn chờ cơ hội làm thịt ông ta.
Hôm nay Kim Khắc Trung đã chủ động hướng họng súng vào bọn họ, vậy anh còn phải chờ đợi gì nữa chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...