Sắc mặt Viên Nhai Vĩ rất khó coi, cầm lấy mì ăn một cách vô cùng khó khăn, nhìn trái nhìn phải, không ai trong đám chân chó đó đứng lên nói hộ anh ta.
Còn Kỳ Chấn thì cười tủm tỉm nhìn anh ta, chờ anh ta bắt đầu biểu diễn.
Thực ra, Kỳ Chấn cũng cảm thấy có lỗi với Giang Sách, nên để làm cho Giang Sách vui vẻ một chút, ông ta cũng không định giúp Viên Nhai Vĩ, chỉ cần có thể khiến Giang Sách hết giận là tốt rồi.
Viên Nhai Vĩ tội nghiệp rơi vào cảnh bơ vơ.
Lúc này, Lâm Hân Vũ nâng tay lên nói: "Thế này không tốt lắm đâu nhỉ?"
Viên Nhai Vĩ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có người sẵn sàng đứng ra bênh vực anh ta rồi.
Nhưng sau đó Lâm Hân Vũ đã nói: "Ăn khô không ngon, tôi cảm thấy ngâm trước cho nở ra rồi mới ăn sẽ ngon hơn."
Giang Sách bật cười: "Đề nghị hay đấy, đi ngâm mì cho giám đốc Viên đi.
Mì gói mà, không ngâm nước thì sao có thể gọi là mì gói được?"
Vậy là chưa đầy năm phút, một tô mì ăn liền bốc khói nghi ngút đã được dọn ra.
Viên Nhai Vĩ bước đến bức tường với vẻ mặt cay đắng, đầu quay xuống đất, hai tay chống đất, chân tựa vào tường, đứng lộn ngược.
Không thể không nói thể lực của anh ta tốt thật đấy.
Lâm Hân Vũ đặt mì ăn liền cạnh miệng Viên Nhai Vĩ, dùng đũa gắp một miếng rồi đưa vào miệng anh ta.
Viên Nhai Vĩ nhai nuốt trong nhục nhã.
Cảnh quay này cũng được phát sóng trực tiếp trước công chúng, giám đốc của một công ty lớn nổi tiếng đã biểu diễn màn đứng chổng ngược ăn mì gói trước mặt mọi người, thu hút rất đông người xem, họ đều bày tỏ sự tán thưởng đối với kỹ thuật của Viên Nhai Vĩ.
“Ha ha ha ha, Nhai Vĩ, trình độ không tệ đấy!” Kỳ Chấn cười ha ha nói.
"Được rồi, được rồi, mọi người đừng xem trò vui nữa, giải tán đi."
Kỳ Chấn bảo mọi người giải tán, sau đó dẫn Giang Sách đi, để lại Viên Nhai Vĩ một mình trong phòng họp.
Anh ta xoay người ngồi một mình dưới đất, nỗi uất hận trong lòng không thể diễn tả bằng lời.
Đường đường là giám đốc chi nhánh lại bị làm nhục trước công chúng, cực tức này sao có thể nuốt trôi được?
Thà chết vinh hơn sống nhục!
Đầu tiên, anh ta gọi điện cho Reeves, một trận mắng nhiếc đổ ập xuống: "Mẹ nó, anh làm ăn kiểu gì vậy? Nói hay lắm mà, bảo sẽ gánh vác áp lực cho tôi, nói hàng của anh toàn là hàng thứ phẩm, kết quả thì sao?"
"Kết quả là, cục nào cục nấy của anh toàn là chất lượng hàng đầu!"
"Reeves, mẹ nó, anh đúng là người tốt đấy.
Nhiều hàng cực phẩm như vậy mà lại bán tháo cho Giang Sách như thế à? Được, anh được lắm đấy."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui sướng khi người gặp họa của Reeves: "Xin lỗi nhé, tôi cũng không ngờ ánh mắt của Giang Sách lại độc như vậy, có thể lựa chọn được toàn hàng cực phẩm.
Lần này là tính toán sai lầm của tôi khiến anh chịu thiệt rồi.
Tuy nhiên anh cũng đừng nản lòng, vừa rồi anh biểu diễn đứng chổng ngược ăn mì, vừa thu được vô số fan, danh tiếng thoáng chốc tăng vọt..."
“Cút đi!” Viên Nhai Vĩ mắng một câu rồi cúp điện thoại.
Anh ta ngồi phịch xuống đất.
"Chết tiệt, cái tên Reeves này đúng là tức chết mình rồi.
Không phải tên chó này hợp tác với Giang Sách bẫy mình đấy chứ?"
"Dù sao thì lần này Giang Sách đã khiến mình ngã một cú đau, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta một cách nhẹ nhàng đâu!"
Ngọn lửa trả thù đã bùng lên trong lòng Viên Nhai Vĩ.
"Giang Sách, đừng để tao bắt được mày.
Chỉ cần tao bắt được mày một lần, tao không giết mày là không thể!"
Ở một diễn biến khác.
Kỳ Chấn đưa Giang Sách ra khỏi tòa nhà công ty, nói lời xin lỗi: "Giang thần y, thực sự xin lỗi cậu.
Tôi không nên hoài nghi cậu ngay từ đầu, không có một chút tin tưởng nào với cậu."
Giang Sách xua tay: "Không cần xin lỗi, người bình thường cũng sẽ không lựa chọn tin tưởng trong chuyện như thế này, ông cũng không sai.
Hơn nữa, ông chủ động đứng ra bênh vực tôi, điều này khiến tôi rất cảm động."
Kỳ Chấn thở dài: "Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, vẫn là lỗi của tôi.
Nhưng cậu yên tâm đi, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ có chút nghi ngờ về cậu, nhất định sẽ không chút do dự đứng phía sau cậu!"
"Vậy thì, tôi nói lời cảm ơn trước."
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Sau sự việc này, vị trí giám đốc thu mua của Giang Sách xem như hoàn toàn không thể lay chuyển.
Lần này, đám chân chó của Viên Nhai Vĩ trong công ty không được vui vẻ nữa, tất cả quyền lợi của họ đều bị tổn thất lớn.
Tuy rằng thế cục nhằm vào Giang Sách lần này đã bị phá giải, nhưng mặt biển trông như đã dịu xuống, thật ra vẫn còn thủy triều dữ dội ở chỗ sâu, chỉ cần Giang Sách hơi lơ là một chút, anh nhất định sẽ bị cuốn vào trong đó, chết không chỗ chôn!
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Giang Sách không ở lại công ty, mà lựa chọn về nhà.
Tâm trạng của anh hôm nay khá tốt.
Dù sao thì không chỉ phá vỡ thế cục của Viên Nhai Vĩ, mà còn kiếm cho công ty một khoản lớn, thể hiện năng lực của bản thân, là ai cũng sẽ rất vui.
Về nhà, đậu xe xong.
Khi Giang Sách bước đến cửa, anh đang cân nhắc xem có nên nói với Đinh Mộng Nghiên về công việc mới của mình hay không.
Nếu nói với Đinh Mộng Nghiên rằng mình hiện là giám đốc thu mua của châu báu Hằng Tinh, có lẽ cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhỉ?
Trong lúc suy nghĩ, anh bước tới cửa nhà, chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên sô pha, lưng to, mặc một bộ vest chỉnh tề.
Đinh Mộng Nghiên ngồi trên ghế sô pha bên trái.
Người đàn ông lưng to mang nụ cười hư hỏng dùng tăm găm một miếng táo nhỏ và đưa cho Đinh Mộng Nghiên: "A, há miệng nào.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...