Đinh Phong Thành còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề gì rồi, xấu hổ ho khan một tiếng.
"Mày, mày nói cái gì?"
Giang Sách kéo chăn bông xuống: "Tôi nói, bảo ông cụ đích thân đến đây nói với tôi."
Đinh Phong Thành hoàn toàn nổi giận: "Giang Sách, mày đúng là to gan chó mà! Còn muốn ông cụ đích thân tới đây sao? Ha ha, tao cho mày thể diện quá rồi đúng không? Hôm nay ông đây giết chết thằng nhãi con mày."
Anh ta vừa định vồ tới, Giang Sách đã tiện tay cầm hộp kính mắt trên bàn đầu giường tùy ý ném đi.
Hộp kính mắt đập chính xác vào trên đầu gối của Đinh Phong Thành, đau đớn đến nỗi khiến anh ta quỳ trên mặt đất.
Giang Sách còn ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: "Yo, sao lại quỳ xuống rồi? Tôi không chịu nổi đâu nha."
"Giang Sách, tao quỳ cái khỉ khô!"
Đinh Phong Thành vẫn còn muốn gây chuyện, nhưng đã bị Đinh Mộng Nghiên giữ chặt kéo ra ngoài.
Hai người đi vào phòng khách.
"Mộng Nghiên, buông ra, hôm nay thế nào anh cũng phải nói rõ ràng chuyện này với nó!"
Đinh Mộng Nghiên thở dài: "Anh hai, vô dụng thôi.
Em biết tính tình của Giang Sách.
Những việc anh ấy đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Nếu anh thực sự muốn nhờ Giang Sách giúp anh đánh bại đội xe Tật Tốc, thật sự muốn giữ vững bảng hiệu nhà họ Đinh, vậy hãy bảo ông nội đích thân đến một chuyến đi.
Nếu không, nói thêm cũng vô dụng."
"Cái này..."
Đinh Phong Thành lâm vào tình thế khó xử.
Nếu không mời ông nội thì nhất định mình sẽ thất bại, bảng hiệu nhà họ Đinh cũng không còn, mình sẽ trở thành tội đồ muôn đời của nhà họ Đinh!
Nhưng nếu đi mời thì làm sao để nói những lời này ra miệng đây?
"Được thôi."
"Được thôi!"
"Giang Sách, tao phục mày rồi!"
Đinh Phong Thành phẫn nộ bước ra khỏi cổng, đi tìm ông cụ.
Không cần biết kết quả như thế nào, đi nói một tiếng với ông cụ trước vẫn có vẻ tốt hơn.
Bên này, Đinh Mộng Nghiên đi vào phòng ngủ, dựa vào cửa phòng.
"Được rồi, người ta đi rồi, có dậy được chưa?"
Giang Sách bật dậy từ trên giường, trên mặt mang theo nụ cười.
Đinh Mộng Nghiên quở trách: "Giang Sách, lần này anh chơi hơi lớn rồi chăng?"
Giang Sách thản nhiên nói: "Lớn? Ha ha.
Em quên lúc trước ông cụ phân biệt đối xử em là con gái như thế nào rồi sao? Em quên ông cụ đã nhắm mắt làm ngơ đối với món nợ lớn của ba như thế nào rồi sao? Ông ta đã làm ra nhiều chuyện xấu như vậy đối với gia đình chúng ta rồi, không nên trả giá một chút sao?”
Đinh Mộng Nghiên thở dài.
Nói cho cùng, nỗi oán hận của cô đối với ông cụ vẫn chưa tiêu tan.
Đừng nói đến cô, ngay cả Đinh Khải Sơn vẫn luôn phê bình kín đáo về ông cụ, từ lần trước mượn tiền của ông cụ mà vẫn chưa mượn được, cho tới nay cũng chưa từng nói chuyện với ông cụ nửa câu nào nữa.
Nếu không phải Đinh Mộng Nghiên đang phụ trách những dự án quan trọng ở công ty chính, Đinh Khải Sơn thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông cụ.
Bên này đang nói chuyện, bên kia Đinh Khải Sơn đã cười ha ha đi tới.
"Ba?"
Đinh Khải Sơn vừa vỗ tay vừa nói: "Ba đã nghe được những lời các con vừa mới nói rồi.
Giang Sách, làm tốt lắm! Dù sao ông cụ cũng già rồi, không phân biệt được đâu là trung thành, đâu là kẻ phản bội.
Con rể của ba tốt như vậy, nhưng ông ta suốt ngày cứ ngo ngoe sau mông tên Đường Mạt kia.
Con gái của ba có năng lực như vậy, nhưng ông ta lại một lòng muốn giao gia tộc cho tên khốn kiếp Đinh Phong Thành đó chăm sóc."
"Đối với một ông già hồ đồ như vậy, phải dạy cho ông ta một bài học.
Cho ông ta biết con rể và con gái của ba mới là tương lai của nhà họ Đinh!"
"Đường Mạt và Đinh Phong Thành chết tiệt kia chỉ là một lũ rác rưởi."
Rõ ràng, Đinh Khải Sơn vẫn còn tức giận về chuyện lúc trước.
Tô Cầm thở dài nói: "Nhưng mà, cũng không cần thiết phải bảo ông cụ đích thân tới đây một chuyến chứ đúng không? Chuyện này làm hơi lớn rồi đó."
Đinh Khải Sơn trừng mắt nhìn bà: "Lớn cái gì mà lớn? Đàn bà như bà thì biết cái gì? Đàn ông con trai, thứ cần nhất chính là ân oán dứt khoát! Lần này tôi kiên quyết đứng về phía con rể của tôi.
Sách Nhi, con cứ thoải mái làm đi, ba ủng hộ con."
Đinh Khải Sơn đã nói như vậy rồi, Tô Cầm cũng không còn gì để nói.
...!
Công ty chính của nhà họ Đinh, văn phòng chủ tịch.
Ngồi trên ghế văn phòng, Đinh Trọng nhìn Đinh Phong Thành đang đứng dưới bằng vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ và kinh ngạc.
Đinh Phong Thành vừa mới kể cho ông ta nghe mọi chuyện rồi.
Ông ta không thể tin rằng tất cả những điều này là sự thật.
"Phong Thành, không phải cháu đang lấy ông nội ra làm trò đùa chứ?"
"Ông nội, những gì cháu đang nói là sự thật.
Cháu thực sự không có bất kỳ kỹ năng lái xe chó má nào hết.
Người đã thắng đội xe Tật Tốc lúc trước quả thật là Giang Sách."
"Vô liêm sỉ!!!"
Đinh Trọng hung hăng vỗ bàn: "Phong Thành ơi Phong Thành, ông nội đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng thích việc lớn hám công to, cứ thấy cái lợi thì bu vào, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả.
Lần này gây ra rắc rối rồi đó! Trước đây cháu làm "thần xe" thích không?"
Ông ta thở dài nói: "Thôi kệ, Giang Sách thì cứ Giang Sách đi.
Cháu gọi cậu ta qua đây, bảo cậu ta thay thế cháu đi thi đấu với Rắn Hổ Mang gì kia một lần thì tốt rồi.
Nếu nó thực sự lợi hại như cháu nói thì thắng Rắn Hổ Mang hẳn là không có vấn đề.
Nếu thua thì đúng lúc bảo nó cút khỏi nhà họ Đinh."
"Đi đi."
Đinh Phong Thành không nhúc nhích, đứng yên cúi đầu, không dám nói lời nào.
Đinh Trọng cau mày: "Cháu làm sao vậy? Bảo cháu đi gọi Giang Sách đến, không nghe thấy sao?"
Đinh Phong Thành nuốt nước bọt: "Cái đó, ông nội, cháu vừa đi."
"Ồ? Vậy tại sao Giang Sách không đến?"
"Giang Sách cậu ta, cậu ta nói cháu không đủ tư cách mời cậu ta."
“Hả?” Đinh Trọng sững sờ: “Một thằng ở rể mà ngông cuồng gì chứ? Rốt cuộc nó muốn làm gì?"
"Cậu ta muốn...!bảo ông đích thân đi một chuyến."
Hiện trường rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Lặng ngắt như tờ.
Bang!!!
Đinh Trọng đá vào sọt rác bên cạnh ra xa năm, sáu mét, vỏ trái cây vương vãi khắp nơi.
"Láo xược!"
"Kiêu căng!"
"To gan!"
"Giang Sách, mày là cái thá gì chứ? Chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Đinh mà thôi, dám bảo ông già này đích thân tới đó một chuyến ư?"
"Mày cũng xứng à?"
Đinh Trọng tức giận đến nỗi thở hổn hển.
Đinh Phong Thành sợ tới mức chẳng dám ho he gì.
Đinh Trọng chỉ vào anh ta nói: "Mau, lập tức gọi điện thoại cho Đinh Khải Sơn ngay.
Ông phải hỏi nó xem rốt cuộc đã chọn được cái thứ gì làm con rể thế này!"
"Ơ, được rồi, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú ngay lập tức ạ."
Tút tút tút...!
Tút tút tút...!
Cuộc gọi được kết nối.
Đinh Trọng giật lấy điện thoại, há mồm mắng to: "Khải Sơn, Giang Sách nhà các anh sao lại thế này hả?"
Đinh Khải Sơn cố ý giả bộ ngu ngơ: "Sao vậy? Giang Sách tốt lắm mà."
"Tốt lắm? Ha ha, nó càng ngày càng ngông cuồng rồi! Anh có biết không, bây giờ nó lại còn dám bảo tôi đi mời nó "rời núi" nữa đấy!!!"
Đinh Khải Sơn ngáp một cái: "Thật sao? Còn có chuyện như vậy à? Tuy nhiên có câu nói như thế nào nhỉ? Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cầu cạnh người ta làm việc thì nào có kiểu chỉ tay năm ngón? Bảo ba đến thì ba cứ đến một chuyến đi."
Đinh Trọng hoàn toàn chết lặng.
Đây là thái độ của con trai nói chuyện với ba mình sao?
"Đinh Khải Sơn, anh muốn tạo phản à?"
"Ha ha, con còn có việc phải làm, cúp máy đây."
Tít tít.
Đinh Khải Sơn hoàn toàn không muốn quan tâm đến Đinh Trọng chút nào, vì vậy thuận tay cúp điện thoại, chẳng chừa chút mặt mũi nào.
Nhiều năm như vậy rồi, kể từ khi Đinh Trọng nắm quyền trong gia đình đến nay, ông ta chưa từng gặp phải chuyện như thế này.
"Phản rồi, phản rồi, phản rồi."
"Cả đám đều phản hết rồi!"
"Cả đám đều phản hết rồi!"
"Giang Sách, Đinh Khải Sơn, giỏi lắm, các người chờ đó cho tôi!!!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...